Nữ Chính Trong Ổ Cứng Của Tô Tiên Sinh
Chương 20
Đứa bé ngủ say, hai người đều đi rửa
mặt và xử lý công việc trước khi đi ngủ, cuối cùng hơn 10 mới cùng nhau vào
phòng ngủ. Hôm nay Đường Phi Nịnh mặc một bộ quần
áo ngủ dài, quấn chăn vào người kín mít, khuôn mặt đầy cảnh giác nhìn Tô Ngôn,
nhắc nhở: “Buổi tối hôm nay anh mà định chạm vào tôi thì, tôi sẽ…” Cô nhìn thoáng qua chỗ nào đó, khoa tay
múa chân làm động tác thái rau: “Tôi phế anh luôn!” Dường như hai người có suy nghĩ giống
nhau, hôm nay Tô Ngôn cũng mặc một bộ quần áo dài: “Tôi còn sợ cô sẽ lại gần
tôi đó.” Đứa bé nằm ngủ ở giữa, hai người mỗi người
một bên. Đường Phi Nịnh cầm điện thoại tìm cách nuôi dạy con, không biết quản
lý đứa trẻ không có trật tự như vậy có đúng không, trước mắt con bé không biểu
hiện gì, về sau có vấn đề gì thì sao? Vẫn muốn học tập nhiều hơn, cũng coi
như chuẩn bị cho hành trình làm mẹ trong tương lai. “Đa phần phụ nữ mang thai trước khi
sinh đều sẽ tìm người chăm sóc trẻ trước một tháng, người này chủ yếu sẽ chăm
sóc đứa bé mới sinh…” Đường Phi Nịnh nhìn vào một cái diễn
đàn, một tay cầm điện thoại, một cái tay khác vươn ra vỗ vào Tô Ngôn. Hai người
cách nhau hơi xa, cô có thể chạm vào bờ vai của anh: “Này, Tô Ngôn, có phải
chúng ta nên tìm một bảo mẫu cho đứa bé không?” “Như vậy về sau chúng ta không cần đem
nó theo, buổi tối có thể cho đứa bé đi ngủ với bảo mẫu.” “Ồ.” Tô Ngôn vô ý đáp, dù sao với anh
cũng không ảnh hưởng gì. Đường Phi Nịnh đi tìm một số dịch vụ
bảo mẫu, không nghe thấy Tô Ngôn có ý kiến gì, cô tiếp tục nói: “Ngày mai tôi
sẽ đi liên hệ một chút. Đúng rồi, anh phải trả tiền cho họ.” “Ừ.” Tô Ngôn lại lên tiếng, anh nhìn
màn hình điện thoại, nhưng thật ra ánh mắt lại trống rỗng. Trong đầu không có
cảm giác gì, chính là kiểu trống rỗng như vậy. Lúc năm tuổi anh thấy bố mẹ rời đii,
nhìn bố mẹ đã ngủ yên trong bệnh viện, sau này thường xuyên gặp ác mộng, sợ hãi
khi phải sống một mình. Lúc ấy bà ngoại anh trở thành chỗ dựa,
ban ngày dỗ dành anh, buổi tối ôm anh, đáng tiếc chỉ được có ba ngày. Ngày thứ tư ông ngoại liền trách mắng
bà ngoại: “Bà đã già cả rồi còn không ngủ một mình đi, sao còn muốn ôm thêm
người khác?” Nước mắt bà ngoại lưng tròng, đem chính
anh đặt ở một cái phòng lớn. Căn phòng rộng mấy chục mét vuông, trên
chiếc giường to như vậy mà chỉ có một thân hình nhỏ bé của anh. Trong bóng tối, anh kéo chăn trùm kín
đầu và run bần bật, cứ như vậy trải qua thời thơ ấu. Sau này anh liền nghĩ ra cách bật đèn
ngủ lên, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn, đáng sợ nữa. Hình bóng của cha mẹ ngày càng phai
nhạt, cuối cùng anh cũng thật sự không nhớ rõ tất cả mọi thứ, trong đầu hoàn
toàn trống rỗng. Sau này bà ngoại cũng rời xa hoàn toàn,
người thân của anh càng ngày càng ít, chỉ còn lại ông ngoại và người nhà của
chú. Trước khi anh ra nước ngoài, ông ngoại
bị bệnh. Trên giường bệnh và kéo anh lại, tự trách bản thân, nói: “Cháu đừng
trách ông ngoại tàn nhẫn, ông không có trông cậy gì vào chú của cháu nữa. Chẳng
may ngày nào đó ông ngoại đi rồi, cuộc sống của cháu đều phải dựa vào chính
mình, không thể trông cậy vào ai khác, tin tưởng cũng không.” Quả thật lúc đó Tô Ngôn không hiểu ý của ông ngoại cho
lắm, mãi cho đến sau này anh được nghe lại nó một lần nữa… “Tô Ngôn, anh làm gì vậy?” Đường Phi Nịnh nhìn điện thoại một lúc,
nghiêng người nhìn Tô Ngôn. Điện thoại trong tay người đàn ông đấy rơi xuống
một bên, hai tay anh đặt dưới bụng, đôi mắt nhìn lên trần nhà, cả người rơi vào
trạng thái trống rỗng, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Ở trong mắt cô, Tô Ngôn vẫn luôn là
người lạc lõng, không có nguyên tắc gì, muốn làm gì thì làm cái đó, tính cách
bất thường, vui buồn thất thường. Cứ cho là tử tế, lúc chơi khăm thì trò
gì cũng có thể làm được, nhưng nếu xấu thì thật sự chưa có việc gì quá đáng. Thấy Tô Ngôn không phản ứng gì, Đường
Phi Ninh đưa tay ra chọc vào vai Tô Ngôn, hỏi lại hỏi một lần nữa: “Này, anh
đang nghĩ cái gì mà không đáp lại tôi thế?” Tô Ngôn nghiêng người đặt tay xuống
dưới đầu, nhìn cô. Đôi mắt của người đàn ông ấy trở nên sâu thẳm, vẻ mặt đờ đẫn
lúc nãy đã nở nụ cười nhẹ nhàng: “Đường Phi Nịnh, tôi hỏi cô một chuyện nhé?” Bộ dạng nghiêm túc như thế, Đường Phi
Nịnh cảm thấy Tô Ngôn có thể hỏi vấn đề lớn đáng kinh ngạc nào đó: “Cái gì?” Tô Ngôn: “Cô ngủ với mẹ đến năm bao
nhiêu tuổi?” “Hả?” Đường Phi Nịnh có hơi kinh ngạc,
đây vấn đề gì lớn sao? Lúc nhỏ cô khá nghịch, vẫn luôn bị mẹ
mắng, nhưng cô cũng không nhớ rõ cô đã ngủ riêng từ khi nào. “Chắc khoảng ba đến bốn tuổi chăng?” Cô cũng không chắc chắn. Dường như Tô Ngôn nghĩ đến điều gì đó.
Con gái nhà người ta đã ngủ một mình từ lúc ba hoặc bốn tuổi, năm tuổi anh mới
có thể làm điều đó. “Làm sao vậy, sao anh lại hỏi về chuyện
này?” Đường Phi Nịnh thấy hơi lạ, nói. Tô Ngôn khẽ cong khóe miệng lên, cố
gắng làm ra vẻ mỉm cười, nhưng thật ra vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Chỉ là tò mò.” Đường Phi Nịnh ồ một tiếng, cảm thấy
hơi mệt, cô vỗ lưng anh nói: “Tắt đèn đi.” Tô Ngôn do dự một chút, dùng điền thoại
để tắt đèn. Một chiếc giường lớn nằm ba người có
hơi chật, bọn họ đều nằm nghiêng. Đường Phi Nịnh nằm bên trong cùng, Triệu Tiểu
Bảo nằm giữa, Tô Ngôn nằm ngoài cùng. Hai người ngủ bên trong đều không mẩy
thoải mái, thi thoảng Triệu Tiểu Bảo sẽ xoay người, cô bé quay gần về phía mép
giường. Cứ như vậy, Tô Ngôn lại cảm thấy rất ấm
áp, lần đầu tiên có cảm giác của một gia đình. Một đêm có giấc ngủ ngon lành. Buổi
sáng hôm sau, lúc Đường Phi Nịnh tỉnh lại thì đứa bé và Tô Ngôn không còn ở
trên giường nữa. Trong lòng bỗng thấy căng thẳng, không
phải Tô Ngôn đã mang theo đứa bé đi tìm cảnh sát rồi chứ. Cô vội vàng bò dậy,
chạy xuống dưới tầng: “Tô Ngôn…” “Tô ngôn…” “Anh ôm đứa bé đi đâu vậy?” “Sáng sớm ra cô đã gọi cái gì vậy?” Nghe thấy giọng không vui của Tô Ngôn
thì Đường Phi Nịnh mới thở ra một cách nhẹ nhàng, thấy đứa bé được anh ôm vào
lòng, đôi tay Triệu Tiểu Bảo ôm lấy bình sữa ăn ngon lành. Đường Phi Nịnh không nhịn được cười:
“Sao anh dậy sớm thế?” Tô Ngôn nói một cách bất đắc dĩ: “Mới
sáng sớm mà con bé đã vươn vai người tỉnh dậy, tỉnh dậy xong liền đói bụng, tôi
đành phải nhanh chóng ôm nó ra.” Cô cũng chưa phát hiện ra, thế nhưng
lại bị Tô Ngôn phát hiện. Người đàn ông này còn rất cẩn thận, Đường Phi Nịnh
khen ngợi: “Được, kéo đứa bé ra sẽ biết.” Tô Ngôn: “Sáng sớm tôi nghe được hai tiếng
xì hơi, ngoài cô đang ngủ ra thì tôi cũng không ngủ được.” Đường Phi Nịnh cũng phát hiện, trước
đây Triệu Tiểu Bảo nổi tiếng với tài bắn pháo: “Được thôi, rất có tố chất của
một người bố.” “Đừng có nịnh nọt” Tô Ngôn đưa đứa bé
cho cô: “Nếu đã dậy rồi, tôi đi làm đồ ăn sáng, ăn xong sẽ đi làm.” Đường Phi Nịnh ước lượng cân nặng của
Triệu Tiểu Bảo, cho con bé cầm lấy bình sữa, chạy tới phòng bếp để hỏi Tô Ngôn:
“Anh định làm cái gì?” Tô Ngôn lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết
một điều, ăn hay không thì tùy cô.” Đường Phi Nịnh: “Vẫn là mì lần trước
sao?” “Tôi cảm thấy ăn cũng tạm.” Tô Ngôn xùy một tiếng: “Khẩu vị của cô
là gì?” Đường Phi Nịnh lại nghĩ đến chuyện tìm
bảo mẫu, nhắc nhở: “Hôm nay tôi thật sự đã tìm bảo mẫu rồi, anh trả tiền.” Tô Ngôn: “Chia đều đi.” Đường Phi Nịnh: “Anh biết tôi không có
tiền, công việc cũng không có, tôi định mượn anh, về sau sẽ trả lại cho anh.” Tô ngôn: “Tùy cô.” Tô Ngôn bỏ mì trong chảo ra rất nhanh,
làm tổng cộng hai bát, một bát cho Đường Phi Nịnh. Đường Phi Nịnh đem Triệu Tiểu Bảo đến
chiếc xe đẩy nhỏ, lại đưa cho cô bé một cây mọc răng, con bé cũng không khóc mà
ôm lấy cây mọc răng và gặm ngay. “Tôi đi rửa cái mặt đã.” Đường Phi Nịnh
nhìn Triệu Tiểu Bảo rất im lặng mà chạy về phía toilet, hơn mười phút sau trở
về thấy Tô Ngôn đã ăn xong rồi: “Có việc gì thì gọi điện cho tôi” Đường Phi Nịnh bưng bát lên nếm thử một
miếng: “Ừ, vẫn là cái vị ngày đó.” Cô hiếu kỳ nói: “Sao anh chỉ biết làm
mỗi món này thế?” “Vì sao cô vẫn ăn ngon như vậy?” Tô Ngôn thay quần áo, anh không mặc âu
phục, mà bận một bộ đồ thể dục màu xanh lá, vừa đi vừa nói: “Làm nhiều thì tự
nhiên ăn sẽ thấy ngon.” Chờ Tô Ngôn đi rồi, Đường Phi Nịnh ăn
nhanh, vội vàng liên hệ với công ty bảo mẫu, tốt nhất là có thể hoàn thành trong
hôm nay. Thuê bảo mẫu có giá rất cao, mười hai
ngàn một tháng. Mặt khác, chủ nhân còn phải lo chỗ ăn ở cho bảo mẫu, bảo mẫu
chỉ lo cho đứa bé, trong lòng Đường Phi Nịnh nghĩ nếu ngày nào đó cô không sống
nổi nữa thì cô sẽ đi thi lấy giấy chứng nhận bảo mẫu. Quả nhiên có người phù hợp, hôm qua mới
từ một nhà khác xuống dưới, hôm nay lại đang đợi việc. Công ty bảo mẫu sau khi nghe xong yêu
cầu của Đường Phi Nịnh thì lập tức cho người đến, có thể thử một ngày xem sao,
không được thì nói lại với họ. Còn nói với cô chắc chắn là người có
kinh nghiệm, tính cách con người rất tốt, chịu kiên nhẫn. Trong lòng Đường Phi Nịnh rất vui, cuối
cùng cũng không cần xoay quanh đứa bé suốt 24 tiếng đồng hồ nữa rồi. Cô thả
điện thoại xuống nhéo vào khuôn mặt của đứa bé: “Bảo bảo, tý nữa có người đến
chăm con, con nên ngoan một chút.” Không đến một tiếng thì bảo mẫu đã đến.
Người hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất nhanh nhẹn, Đường Phi Nịnh rất hài lòng về ấn
tượng ban đầu. “Dì Lý, đây là con của chúng tôi, dì
chỉ cần chăm sóc cho nó là được.” Đường Phi Nịnh ôm đứa bé đến cho dì Lý
xem, dì rửa sạch tay, thay quần áo lao động ra rồi mới đón lấy đứa bé: “Tiểu
nha đầu này xinh xắn thật, con xinh đẹp như thế, chắc là bố con cũng rất đẹp
trai chứ?” Vừa nhìn thấy đứa bé dì Lý liền hiểu
lầm, Đường Phi Nịnh sửa câu nói cho đúng: “Đây không phải con của con, là của
chị con, con thay chị ấy chăm sóc.” Dì Lý không tin: “Không cần giấu dì,
chắc chắn là do con không lấy được giấy chứng nhận, không cần phải sợ. Bây giờ
đã là thời đại nào rồi, nhiều người muốn
có nhiều con cũng không lấy giấy chứng nhận.” Đường Phi Nịnh: “…” Quên đi, cô nhanh chóng nói tình huống
huống cụ thể: “Dì Lý, là như thế này, đứa bé vẫn phải cho ăn uống đều, còn buổi
tối thì phải có người ôm nó ngủ. Công việc cụ thể là thế, dì xem có thể làm
được không?” Dì Lý vô cùng chắc chắn nói: “Đây không
phải yêu cầu cơ bản khi chăm sóc trẻ con sao. Con cứ yên tâm, dì không thể chăm
sóc tốt một trăm phần trăm thì cũng được tới tám mươi phần trăm, Khẳng định có
thể chăm sóc tốt.” “Vậy thì con yên tâm rồi.” Đường Phi
Nịnh nhìn đối phương, cũng coi như dì ấy đáng tin cậy. Trong lòng khá hài lòng,
trước khi ôm đứa bé còn cẩn thận rửa sạch tay, thay quần áo, là người nhìn có
vẻ tương đối chuyên nghiệp. “Nếu dì đi làm luôn thì bắt đầu tính
lương cho dì từ hôm nay.” “Được” Dì Lý nói: “Dù sao hiện tại dì
cũng không có việc gì. Con cho con mình ăn gì rồi?” Đường Phi Nịnh nghi ngờ nhìn dì ấy:
“Uống sữa bột ạ, còn phải cho ăn gì nữa sao?” Vẻ mặt dì Lý tỏ thái độ trách cứ: “Sao
lại cho uống mỗi sữa bột chứ?” “Như thế đứa bé sẽ bị đói, cũng không
cung cấp đủ chất dinh dưỡng, phải bổ sung thêm thức ăn phụ.” “Thức ăn phụ?” Vẻ mặt Đường Phi Nịnh
ngơ ngác nhìn dì ấy: “Đồ ăn phụ là gì?” Dì Lý nhịn không được mà cười: “Dì nói
con chăm đứa bé này thế nào mà đồ ăn phụ cũng không biết thế?” “Đứa bé bốn tháng đã phải ăn thức ăn
phụ, bánh gà, cho thêm một ít mì sợi.” “Ngay từ đầu không thể ăn rau xanh, chỉ
ăn lòng đỏ trứng, nếu không sẽ dễ bị dị ứng.” Còn phải chú ý nhiều như thế, Đường Phi
Nịnh không hiểu một tý gì: “Dì à, nếu dì không nói con cũng không biết, liên
quan đến nhiều thứ như vậy, còn đồ ăn phụ kia là như thế nào?” Dì Lý: “Cái này cứ giao cho dì, yêu cầu
gì về nguyên liệu nấu ăn dì sẽ nói cho con, con chỉ cần đi mua là được.” Bởi vì ngày đầu tiên mời bảo mẫu đến,
Đường Phi Nịnh không hẳn là yên tâm nên không đi ra ngoài mua đồ. Cô vẫn nên
nhắn nguyên liệu nấu cho Tô Ngôn, bảo anh buổi tối mang về.