Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 18
Xe taxi đi vào hẻm nhỏ rồi chậm rãi ngừng lại , nhìn đoạn đường xung quanh, người cũng tương đối thưa thớt. Tài xế thấy Vãn Ninh xuống xe một mình, ông nhìn thấy vậy liền quan tâm hỏi cô một câu: "Cô gái, cô đi tới đây để tìm bạn sao?"

Vãn Ninh gật đầu rồi nhìn tài xế tỏ vẻ cảm ơn, sau đó thanh toán tiền, tiếp đó cô hướng mắt tìm vị trí trên bản đồ.

Ở cuối con hẻm hiện lên hai hàng cây cảnh, băng qua một con đường đầy sỏi đá, sau đó đột nhiên xuất hiện bức tường được hàng rào bao bọc xung quanh.

Trong sân có trồng vài cây hoa thảo, vì không được chủ chăm sóc thoạt nhìn có chút không được tốt, vài bộ quần áo đang bay phấp phới trước sân, ngôi nhà trước mắt nhìn trông rất đơn sơ, cuộc sống có thể không được tốt lắm. 

Vãn Ninh đi dạo quanh một vòng, cánh cửa đã bị khóa chặt, cửa sổ cũng bị đóng, nhìn qua hình như cũng chẳng có người ở.

Cô đi tới gõ cửa, nhưng nhận lại là không một câu trả lời.

Đứng trước cửa do dự một lát, ngay lúc cô định xoay người rời đi, phía bên trong rất tối, ánh sáng có chút tương phản nhờ chiếc kính phản chiếu, tuy thế cũng chẳng thể nhìn thấy rõ ràng cách bài trí bên trong, chỉ có thể thấy một hình dáng của người đàn ông.

Lục Huyên.

Cơ hồ là theo bản năng, Vãn Ninh liền nhận ra bóng dáng của người đàn ông kia.

Cô lớn tiếng gọi tên anh ta, vừa vui sướng cũng vừa nôn nóng, dùng sức đập cửa, sợ trong nháy mắt anh ta lại biến mất không vết tích: "Lục Huyên, Lục Huyên anh mau mở cửa, em biết đang anh ở bên trong".

Cánh cửa bỗng mở ra, cô vui mừng chạy vào, ôm chặt người đàn ông trước mặt.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn gương mặt kia, nụ cười trên mặt bỗng ngưng trong nháy mắt. 

Diệp Triều.

"Sao lại là cậu? Làm sao cậu lại ở đây? Lục Huyên đâu rồi?"

Ánh mắt đầy sự thất vọng của cô thể hiện rất rõ ràng, cơ hồ là không có một chút che giấu nào, cô nhìn thẳng người đàn ông trước mắt rồi liên tục chất vấn.

Cậu mặc quần áo như Lục Huyên, kiểu tóc lại cũng giống nhau, chiều cao hai người không chênh lệch lắm, dáng người tượng tự nhau, đến cả bóng dáng cơ hồ cũng tựa như nhau.

Cho nên, Vãn Ninh đương nhiên nhìn cậu thành Lục Huyên.

"Lục Huyên đâu?"

Lục Huyên.

"Sao tôi có thể biết anh ấy ở nơi nào?"

Người đàn ông trước mắt hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên mang theo ý cười, ánh mắt lại lãnh đạm.

Rõ ràng tối hôm qua vừa làm những chuyện thân mật thế kia, thế mà bây giờ lại ôm cậu rồi kêu tên của một người đàn ông khác.

Đôi hàng mi dài mỏng như cánh bướm cụp xuống mí mắt, nhưng lại trông rất u ám.

Tay cậu đang duy trì động tác mở cửa, đối mặt với sự chất vấn của Vãn Ninh, cậu chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó đi tới phía trước một bước. "Sầm" phát ra tiếng đóng cửa.

Cậu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hùng hổ dọa người.

Chứng cứ rõ ràng vô cùng xác thực, lại cố tình nhẫn nhịn không bộc lộ ra, tức khắc nhìn thấu hết thảy những điều mà cô che giấu trong lòng.

Vãn Ninh bị ánh mắt sắc bén làm cho lùi lại phía sau một bước theo bản năng, trên mặt mang theo một tia chột dạ như bị người khác thấu rõ tâm tư sầu não và tức giận, liền phản bác ngay tức khắc. 

"Sao tôi có thể biết được cậu lại ở đây?"

Như là ý thức được cậu ta không giống như bình thường, dù có nói thế nào cũng lộ ra vài phần có chút không kiên nhẫn, trong giọng nói liền mang theo vài phần chột dạ.

Diệp Triều không dễ dàng buông tha cô như vậy, cậu bước tới gần phía trước một bước, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Vậy còn chị, Vãn Vãn, vì sao chị lại ở đây?"

Lời nói vừa dứt, Vãn Ninh lập tức im lặng.

Bóng người trước mắt giống một cây đại thụ hoàn toàn bao phủ lấy cô, cho người ta một loại cảm giác khó thở, cô bất chợt lùi về phía sau vài bước.

Đôi mặt với sự chất vấn của Diệp Triều, Vãn Ninh hiển nhiên không thể chuẩn bị tốt được "lí do".

Cô mấy máy môi, ánh mắt di chuyển không được tự nhiên.

"Tôi…"

Ấp a ấp úng.

Nói một hồi lâu cũng chưa nói ra được nguyên do tại sao lại tới đây, không nghĩ tới có ngày lại phải đối mặt với Diệp Triều bằng dáng vẻ chột dạ này, làm trong người trở nên càng thêm bực bội.

Cậu đột nhiên cúi người, để mắt mình gần với mắt cô, trên cao nhìn xuống thấy cô liền nhếch môi, lộ ra một chiếc răng nanh trắng tinh, giống như Satan, nụ cười vừa ôn nhu lại âm trầm.

Cậu nói: "Không nói được phải không? Hay là không dám nói?”

“Ý cậu là gì?”

Cô một lần nữa theo bản năng mà lùi về phía sau nửa bước, đôi mắt chớp chớp, trong giọng nói có chút bất an.

Lại khiến ánh mắt cậu càng lạnh lùng hơn.

Tôi có ý gì? 

"Chị thật sự không biết sao?"

Diệp Triều cười nhạo một tiếng, tiếng cười mang theo một tia khinh miệt, sau đó từ trong túi lấy điện thoại ra, click mở một đoạn video.

Vãn ninh mím môi, hiển nhiên đối với hành động của hắn thêm phần khó hiểu.

Nhưng nhìn vào hình ảnh trên video, sắc mặt của cô ngày càng khó coi, người phụ nữ lén lút tìm đồ ở trên bàn máy tính trong đoạn video, cẩn thận tìm đọc điện thoại của cậu, dáng người cùng với những hành động bất thình lình kia chính là cô đêm qua.

Sắc mặt nhất thời trầm xuống, ánh mắt của cô tối sầm, trong giọng nói có một phần khó tin: "Cậu theo dõi tôi"?

"Đúng vậy, tôi theo dõi chị. Nhưng nếu tôi không theo dõi chị, làm sao tôi có thể biết được từ trước giờ chị vẫn luôn gạt tôi. Ngay từ đầu chị đã lừa dối tôi, nói ở cùng nhau là giả, thích cũng là giả, toàn bộ đều là giả, tất cả việc chị làm đều là vì muốn tìm tin tức của Lục Huyên, chị chính là kẻ lừa đảo, chị có tư cách gì tới chỉ trích tôi".

Trong cơn thịnh nộ, giọng nói của Diệp Triều hết sức lạnh nhạt, dường như mất đi lý trí.

Cậu ta chưa bao giờ bị người khác trêu đùa như vậy, thật lòng thích một người con gái, muốn đối tốt với người mình yêu, tưởng có thể cùng người con gái mình yêu vĩnh viễn ở bên nhau, lại bị chính người mình yêu lừa hết lần này đến lần khác, bị lừa gạt lẫn ghét bỏ.

Cậu cũng có tôn nghiêm của chính mình, cả một tấm trân tình lại bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Cô dựa vào cái gì, dựa vào việc cậu thích cô sao?

Cậu hung tợn trừng mắt với cô,trong mắt phát ra lửa giận giống như dã thú hung ác muốn đem chính mình và con mồi xé nát cùng nhau vậy.

Vãn Ninh theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Đột nhiên bị cậu nắm lấy cổ tay: "Sao? Sợ rồi à? Điều gì khiến cho chị nghĩ rằng tôi sẽ đối với chị, điều gì khiến cho chị nghĩ rằng tôi sẽ dung túng chị đến đỉnh điểm của tôi hết lần này đến lần khác mà thờ ơ cơ chứ?”

Cô giãy giụa nhưng lại không thoát ra được.

Bị người khác theo dõi khiến lửa giận trong lòng tức khắc ập đến: "Vậy thì đã làm sao? Đúng là tôi đã lừa cậu đấy, tất cả đều là lừa gạt cậu. Nếu không phải vì cậu vẫn luôn gạt tôi, giấu tôi, Lục Huyên anh ấy làm sao có thể thích người khác được cơ chứ, cậu dựa vào cái gì mà trói tôi lại, dựa vào cái gì không cho tôi đi tìm anh ấy, tôi hận cậu còn không hết, sao có thể yêu được người như cậu".

Diệp Triều không ngờ rằng tâm địa của người phụ nữ này lại cứng rắn như vậy.

Cậu vẫn luôn cho rằng chỉ cần kiên trì thật tâm đối xử tốt với cô, cô liền sẽ cảm động, nhưng cậu kiên trì lâu như vậy, lại chẳng thấy kết quả.

Lục Huyên! Lục Huyên! Lục Huyên! Lại là Lục Huyên.

Tựa hồ ở trong mắt cô, ngoại trừ Lục Huyên ra thì không thể dung chứa được bất kì người đàn ông nào khác.

Diệp Triều rất tức giận, ngực giống như bị hàng vạn con kiến cắn nuốt, cảm xúc khó chịu, đôi mắt cậu đỏ bừng, như thể nhẫn nại đã đi tới cực hạn, đôi tay gắt gao trói buộc người phụ nữ trước mặt.

Cậu nói "Rốt cuộc tôi có chỗ nào kém với Lục Huyên, anh ấy có thể cho chị thứ gì thì tôi cũng có thể cho chị thứ đó, thậm chí so với anh ấy tôi còn tốt hơn nhiều, vì cái gì mà chị không chịu quên anh ấy, vì cái gì lại không thể cho tôi một cơ hội".

"So ra thì chỗ nào cậu cũng điều kém hơn anh ấy, vĩnh viễn điều kém hơn anh ấy. Tôi thích Lục Huyên, mãi mãi chỉ thích một người là anh ấy". Thanh âm phát ra từ cô lạnh nhạt đến thấu xương.

Sắc mặt của Diệp Triều trầm xuống cơ hồ muốn tức giận đến đỉnh điểm.

Vĩnh viền điều kém hơn anh ấy.

Vĩnh viễn chỉ thích mỗi một người là anh ấy.

Sợi dây cuối cùng trong tâm trí cũng đã bị làm gãy hoàn toàn đứt đoạn.

Cậu gần như tuyệt vọng, khuôn mặt vô cảm nhìn cô chằm chằm.

Cậu nói: "Vãn vãn, tôi từng có vô số thủ đoạn để chị thành thật với tôi, ở bên tôi mãi không rời đi, nhưng tôi đã cố tình lựa chọn cái khó khăn nhất, bởi vì tôi yêu chị, muốn để chị tình nguyện bên cạnh tôi nhưng chị lại làm tôi thất vọng rồi".

Cậu nói: "Vãn Vãn, tôi không muốn vậy".

Cậu nói: " Vãn Vãn, là chị ép tôi”.

Khi bị cảm xúc lấn át, thường thường người đàn ông đều sẽ nghĩ tới cách giải quyết vấn đề. 

Trước nay cậu ta chưa từng trải qua cảm xúc này, dù thế nào cũng sẽ kiềm chế được bản thân. 

Cậu ta tức giận đè cô xuống dưới người mình, điên cuồng xé rách quần áo trên người cô, định dùng cách bỉ ổi nhất này để buộc cô phải phục tùng.

Vãn Ninh mím môi, ánh mắt hơi tối lại.

Cô không phủ định rằng mối quan hệ của hai người đang phát triển đến một giai đoạn nhất định là tình yêu thủy chung son sắt, nhưng đó là với điều kiện hai bên đều cam tâm tình nguyện, còn với hành động lỗ mãng này rõ ràng là không vừa ý cô. 

Cô liều mạng giãy giụa, điên cuồng đánh người đàn ông trước mặt, đôi mắt cô giờ phút này chứa đựng đầy nỗi kinh sợ, cô hét lớn: "Diệp Triều, cậu muốn làm gì?"

Làm gì?

Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Nếu đã không chiếm được trái tim, vậy phải chiếm được cơ thể của cô. Nếu có chết cũng sẽ cột cô vào bên người.

Cậu ta nói: "Vãn Vãn, không, tôi sẽ không buông chị ra nữa đâu, cả đời này chị cũng đừng nghĩ tới chuyện sẽ có thể ở bên Lục Huyên".

Giọng điệu quyết đoán khiến người ta run sợ.

Vãn Ninh nghe thấy âm thanh của dây lưng rơi xuống sàn nhà, người đàn ông trước mặt cô điên rồi, hoàn toàn điên rồi. 

Cô hét lớn: "Diệp Triều, cậu đang làm chuyện phạm tội đấy, tôi sẽ hận cậu, thật sự sẽ hận cậu".

Lời còn chưa dứt,

Roẹt một tiếng.

Áo sơ mi màu trắng tuyết bị cậu xé thô bạo đến rách toạc, da thịt bóng loáng trắng nõn trong phút chốc đã phơi bày ra trước mắt, cảnh xuân mê người lọt vào mắt cậu đạt đến cực điểm.

Ánh mắt Diệp Triều tối sầm lại, hơi thở đột nhiên ngày một mạnh hơn.

Hận

Vậy thì cứ hận.

Chỉ cần trong lòng cô có cậu, hận cả đời cũng được.

Cô từ giãy giụa chuyển sang tức giận rồi cuối cùng là cầu xin.

Diệp Triều Cảm thấy chính mình là một thằng ngốc, nhìn bộ dạng cô khóc thút thít, đột nhiên trong lòng dâng lên một trận khoái cảm, khoái cảm cùng với sự thống khổ.

Kích thích cảm quan của cậu.

Thật là điên rồ, cậu đè cô, trước mắt là bộ ngực trắng tinh xảo, trên da thịt lại ẩn hiện đóa hoa kiều diễm ái muội, thật sự muốn đen cô dung nhập trong cơ thể mình.

"A, đừng”. Như thể cô đã bị cậu ta dọa tới mức sợ hãi, cô thét lên một tiếng chói tai, điên cuồng giãy giụa, nước mắt giàn giụa rơi không ngừng.

Đừng

Cậu mỉm cười, cúi người sát vào bên tai cô, cười hung tàn lại vừa ôn nhu: "Vãn Vãn, tôi đã có nói với chị, lúc bị người đàn ông đè ở trên người, nhất định không được giãy giụa, bởi vì làm vậy chỉ làm anh ta thêm hưng phấn thôi".

Cậu ta cười phá lên trông rất xấu xa, giọng cười rất giống ác ma, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống như muốn xé tan trái tim của cô.

Hơi lạnh của ngón tay theo bên hông chậm rãi đi tới xé rách áo ngực, cảm nhận da thịt mềm mại dưới tay cậu, cô lại càng thêm rùng mình.

Vãn Ninh đã sợ hãi đến mức gần như cầu xin, khóc thút thít: "Đừng, cầu xin cậu đừng làm như vậy, tôi sợ lắm, thất sự rất sợ".

Sợ?

Cậu ta ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đã khóc đến đỏ bừng, ánh mắt như muốn gục ngã, cả người run rẩy, tựa hồ đã sợ tới cực điểm.

Thấy cô như vậy thực sự khiến cậu rất thương tiếc.

Bỗng nhiên động tác của cậu dừng lại.

Cậu đã tưởng rằng bản thân mình sẽ không thèm để tâm tới, tưởng rằng chính mình có thể rất tàn nhẫn.

Nhưng đột nhiên khi bắt gặp đôi mắt xinh đẹp kia, đôi mắt chứa đựng đầy sự sợ hãi lẫn kinh sợ, cậu vẫn đau lòng.

Đau lòng đến mức sắp không thở nổi.

Dưới cơ thể mình, người con gái nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, đôi mắt xa lạ và thống khổ có thể phá tan cơ thể cậu. Ở cặp mắt ấy, cậu thấy được chính mình, chật vật lại xấu hổ, đến mức chính mình còn không thể chấp nhận nổi, vọng tưởng dùng hành động đoạt đi trong sạch của cô, dùng biện pháp giam cầm cô vĩnh viễn ở bên mình. 

Diệp Triều dừng lại.

Cậu ta rất xấu xa, không sai.

Nhưng sao cậu lại có thể đối xử với cô như vậy.

Sao cậu lại có thể làm ra hành động như vậy.

Sao lại có thể vô sỉ đến như thế.

Diệp Triệu lùi lại, cậu sợ hãi.

Cậu sợ cô sẽ hận mình, càng sợ vĩnh viễn mất đi người mình thương.

Cậu run rẩy, cẩn thận dùng áo khoác mặc lên người cô, ôm cô vào trong lòng ngực "Thực sự xin lỗi, xin lỗi Vãn Vãn, tôi sai rồi".

Cậu không nên, không nên đối xử với cô như vậy. 

Người con gái trước mặt lại không cho cậu cơ hội, cô điên cuồng lùi về phía sau, cuộn mình lại: "Đừng, đừng, đừng tới đây, đừng chạm vào tôi. Tôi muốn A Huyên, A Huyên".

Ngón tay dừng lại giữa không trung.

Diệp Triều rõ ràng nhìn ra Vãn Ninh không được ổn, cậu thử thăm dò tiếp cận cô "Vãn Vãn".

Cô điên cuồng lùi bước, lại khóc nháo nhào lên, nhưng chỉ khi cậu tới gần thì cô mới trở nên khác lạ: "Đừng chạm vào tôi, cầu xin cậu đừng chạm vào tôi, tôi muốn Lục Huyên, cậu trả Lục Huyên lại cho tôi, trả lại cho tôi có được không?"

Diệp Triều chưa bao giờ trải qua cảm giác đau đớn như vậy, nhìn đôi mắt vô hồn đối diện kia, cậu muốn ôm cô, hôn cô, rồi bất chợt lại làm cô sợ.

Vãn Ninh yếu ớt như vậy, làm tay chân cậu bủn rủn, sợ muốn đến ngất.

Bất luận cậu nói cái gì, người con gái trước mặt đều là sợ hãi, cả người run rẩy, cuộn tròn người vào một góc, khóc đến hổn hển, không cho ai đến gần mình.

Nhìn cô như vậy, cậu vừa đau lòng lại vừa thương tiếc.

Tất cả là tại cậu, đều do cậu mà ra.

Diệp Triều cẩn thận dùng giọng nói ôn nhu đi tới an ủi cô, cậu nói: “Tôi sẽ trả Lục Huyên cho chị, tôi dẫn chị đi tìm anh ấy, mặc kệ chị muốn cái tôi đều cho chị hết, cho nên chị đừng khóc nữa được không, đừng khóc nữa".

Cậu nói: "Tôi sẽ dẫn mang chị đi tìm Lục Huyên, chúng ta cùng đi tìm anh ấy có được không?"

Cậu nghe được âm thanh khàn khàn của chính mình phát ra chứa đựng sự run rẩy lẫn tuyệt vọng.

Rõ ràng là trong tâm của cậu đang đau đến mức khó tả, lại cố tình cưỡng ép chính mình tạo ra một bộ mặt ôn nhu.

"Thật sự cậu sẽ dẫn tôi đi tìm anh ấy sao?"

Cô nhìn cậu, nước mắt đọng lại trên mi, cô khóc đến nỗi chóp mũi đã đỏ ửng, giống như một bé mèo con đang mất đi sự che chở của người chủ, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.

Cậu cơ hồ nhịn không được cảm xúc trong lòng muốn đem cô ôm vào trong lòng ngực, nhưng thoáng nhìn trong đáy mắt của cô có sự phòng bị và cả sợ hãi, cậu vẫn phải kiềm chế cảm xúc của mình.

"Là thật, đương nhiên là thật, tôi sẽ không lừa chị. Cho nên đừng khóc nữa được không?"

Cô có do dự một chút, liền thăm dò cậu.

Cẩn thận nhìn cậu.

Rốt cuộc cô cũng đã ngừng khóc, trên khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt nước mắt tạo thành một lớp sương mù dày đặc ở đáy mắt, ánh mắt của cô nhìn cậu vẫn có chút cảnh giác, nhưng ẩn sâu bên trong cũng có một chút cảm kích.

Cô nói "Được".

Ngay lúc nghe cô nói đồng ý, Diệp Triều liền biết chính mình đã xong rồi, cả đời này đều nằm gọn trong tay cô.

Cho dù là cô muốn mạng sống của cậu, cậu cũng sẽ tức khắc trao nó cho cô
Chương kế tiếp