Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 17
Giống như Vãn Ninh suy nghĩ, cho dù là cô nắm giữ “chứng cứ” máy tính của cậu, Diệp Triều vẫn không lật tẩy lớp ngụy trang của cô. 

Vẫn đối tốt với cô, ôn nhu săn sóc.

Chẳng qua, so với lúc trước cậu sống nội tâm và dè đặt, nhưng gần đây cậu trở nên hiếu chiến và mạnh mẽ.

Đã mười giờ tối, Vãn Ninh đang định đi ngủ thì có ai gọi điện tới.

Ấn nút nghe để bắt chuyện, lập tức bên kia đầu dây truyền đến âm thanh, là giọng nói của một người con trai xa lạ cùng với đó là thanh âm chén rượu bị ném vỡ. 

“Chị Vãn Ninh, em là A Nam, là bạn của anh Diệp. Anh cả của chúng em uống say đến phát điên rồi, nhất định phải là chị tới đón mới chịu về nhà. Chị Vãn Ninh có thể tới đón anh Diệp về nhà hay không?

Trong giọng nói A Nam lộ ra một tia cẩn thận.

Vãn Ninh nhăn mày, hình như có chút không vui, trầm mặc một lát, cuối cùng không nhịn được nữa nên đã lên tiếng hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”

“ Ở club giải trí ban đêm, phòng 1605”



Club giải trí ban đêm, nghe cái tên liền biết không phải là nơi đàng hoàng.

Đầu dây bên kia trầm mặc trong giây lát.

Tên đàn em nhất thời có chút do dự, không chắc chắn suy nghĩ của Vãn Ninh “Chị, chị có đến đón anh Diệp không vậy?”

“Bảo cậu ta cứ chờ ở đấy”.

Chờ

Vậy là có ý gì?

Không nói tới, cũng chẳng nói không tới.

Tên đàn em cúi đầu khẽ đưa mắt nhìn anh cả chợp mắt trên sofa, l cảm thấy có chút đau đầu.

Biện pháp tán gái này của đại ca đã tồn tại từ thế kỷ trước, không biết là khổ nhục kế hay mỹ nam kế.

Thích thì cứ nói thẳng ra, còn dùng chiến thuật vòng vo.

Vãn Ninh cuối cùng cũng đến.

Dìu người đàn ông người đầy mùi rượu về tới nhà của mình.

Vừa vào cửa, người đàn ông đang say ý thức lại không rõ ràng liền nhào tới ôm cô, thân hình cao lớn áp Vãn Ninh lui về phía sau vài bước, khó khăn lắm mới giữ vững được người của cậu ta.

Sau đó liền đỡ người đàn ông nằm xuống ghế sofa, người Vãn Ninh mồ hôi ướt đẫm.

Cô bám lấy cái bàn rồi thở dốc, sắc mặt không vui trừng mắt về phía người con trai đang nằm trên sô pha. Lúc này, khuôn mặt anh ửng hồng đột nhiên mở mắt, con ngươi tối đen ướt nhẹ giống hai viên trơn bóng đá quý giống nhau, đẹp nhưng vô hại đang nhìn cô chằm chằm.

Nhìn một hồi lâu, cặp mắt kia cũng mất đi tiêu cự chậm rãi một lúc sau cũng phục hồi tinh thần, khóe miệng chẳng cử động, rồi cười ngây ngốc với cô.

“Vãn Vãn”. Cậu ta thấp giọng lẩm bẩm, trong giọng nói mang theo một chút của sự làm nũng.

“Chuyện gì?” Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu, đáy mắt hiện rõ vài phần không kiên nhẫn, biểu cảm nghi hoặc của cô lại là một loại hương vị câu dẫn cậu.

Tranh thủ lúc cô còn chưa kịp định thần lại, cậu nhanh chóng vươn ngón tay ra, vòng tay qua cổ rồi ôm chặt lấy cô. Đôi môi kia còn mang theo hơi rượu, có chút hơi lạnh khắc trên mặt cô mỗi tấc da tấc thịt nổi lên một tầng rung mình mình, sởn cả gai ốc.

“Vãn Vãn, tôi muốn hôn chị”.

“Không được”.

“Vãn Vãn”. Âm thanh kéo dài đến phá lệ, tựa như một chú sói nhỏ đang khẩn cầu được chủ nhân âu yếm.

“Không được”. Vãn Ninh nhất quyết cự tuyệt. Cậu ta say rượu dường như càng khó đối phó, cô đành phải nhẫn nại dỗ dành cậu “Cậu buông tôi ra trước đã”.

“Không buông”. Cậu ta chớp chớp mắt, đối với sự cự tuyệt của cô, đáy mắt vài phần không vui: “Muốn tôi buông tay ra cũng được nhưng phải để tôi hôn chị trước hoặc chị hôn trước mới được”.

Lời nói trẻ con làm cô tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Vãn Ninh rũ mắt xuống nhìn người đàn ông đang ôm cô không muốn buông: “Hôn một cái thì cậu sẽ buông tôi ra thật chứ?”

Đôi mắt say ngà ngà của cậu ta mơ hồ mông lung tựa như đang suy tư lời cô nói là có ý gì. Sau một lúc lâu, cậu mới gật đầu và mở to đôi mắt tối đen. “Hôn xong liền buông ra”.

Vãn Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng lướt nhanh trên gò má của cậu, nhanh như chuồn chuồn lướt nước, một cảm giác cũng chẳng có. Cậu làm bộ làm tịch nhắm mắt, nhưng rõ ràng không thích hành động làm cho có lệ như vậy.

“Hôn xong rồi, cậu buông tôi ra đi”.

Cậu liếm môi, khuôn mặt tinh xảo ấy chứa đầy sự bất mãn: “Không được, cái này không tính”.

Vừa dứt lời, người đàn ông đang nằm dưới người cô đột nhiên xoay người, đem người cô đè ở dưới thân, trong nháy mắt hai người liền thay đổi vị trí, nam trên nữ dưới. 

Diệp Triều cứ vậy mà nhìn thẳng chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo một tia nóng rực, cảm xúc khó có thể miêu tả, đôi môi mang theo hơi mát lạnh áp lên khóe miệng cô. 

Vãn Ninh giật mình sợ hãi, lập tức lui về phía sau né tránh, Diệp Triều lại ngăn cô lại, dùng đầu ngón tay xuyên qua mái tóc của cô,  không cho cô lui ra sau. 

Cậu nhìn cô với vẻ ôn nhu, ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi mềm mại lần theo đường viền môi, cẩn thận đưa vào trong khoang miệng, vừa xoa vừa nghiền, từng miếng cắn trong miệng cô chảy ra một giọt dịch thể.

Vãn Ninh mở to hai mắt, như là bị cậu hôn đến có chút không thể phục hồi tinh thần lại, trong lúc nhất thời lại quên mất giãy giụa.

Chờ cậu dừng lại, cô lúc này mới phản ứng lại.

Nhìn người đàn ông trước mắt, sắc mặt có chút ửng hồng, ánh mắt tựa hồ tạo ra một dáng vẻ mê ly, mặt đỏ lên tức khắc, vừa tức lại vừa thẹn: “Cậu..”

Diệp Triều tất nhiên không cho cô có cợ hội phản kháng, cậu nằm ở trong lòng ngực cô và hơi thở gấp, hiển nhiên là đã động tình: “Vãn Vãn, tôi muốn chị”.

“Không được”.

Vãn Ninh kinh hãi, lập tức giãy giụa lên.

Hai đôi mắt to tròn như chứa nước, bên trong chứa đầy sự kinh ngạc: “Cậu mau đứng lên”.

Cô không biết động tác này trên người đàn ông lại càng khiến cậu ta thêm khó chịu, đôi mắt đen láy nhuốm màu tình dục đầy dụ hoặc, tràn ngập khát cầu nhìn cô chằm chằm: “Vãn Vãn, tôi rất khó chịu”.

Cậu cầu xin cô , ánh mắt rực lửa như muốn xuyên qua da thịt, chạm đến trái tim cô.

Vãn Ninh cắn chặt môi, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhưng cuối cùng là vẫn di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cô có thể cảm nhận được dục vọng của cậu lúc này.

Nhưng cô nói: “Không được, chúng ta không thể làm điều này”.

Cô liên tiếp nói ba lần “Không thể”. Diệp Triều có ngốc cũng biết tận sâu trong đáy lòng cô không muốn, lòng ngực có chút khó chịu, cảm giác chua xót làm cậu không biết làm sao.

Cậu rũ mắt, không chịu buông tha cho cô, chỉ là trong giọng nói mang theo sự cẩn thận: “Vậy chị giúp tôi”. 

“ Giúp cậu?”

Giúp như thế nào? 

Cô mở to mắt, đôi môi đã trở nên hồng nhuận kiều nộn khi vừa trải qua một phen, đôi mắt mèo thanh tú nhìn anh vô cùng ngây thơ và vô hại, biểu cảm trong sáng lại đơn thuần nhìn cậu, làm Diệp Triều không thể hạ thủ được.

Cậu ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ thõa mãn, cậu yêu dáng vẻ ngây thơ này của cô.

Tiếng cười trầm thấp vang lên, cậu dựa vào vai cô, hơi nóng thở ra phun lên cổ, làn da xuyên thấu run lên, đầu của cậu nhẹ nhàng cọ vào cổ cô, cậu nói với giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Tôi dạy chị”.

Cậu đứng thẳng dậy, vòng tay rộng rãi ôm chặt người phụ nữ vào lòng, đỡ cô ngồi lên người mình, hai người sát vào nhau, cậu nắm tay cô rồi từ từ tiến về phía bộ vị dưới thân, thứ kia đã ngo ngoe rục rịch. 

Vãn Ninh sửng sốt, ý thức được đó là cái gì, bàn tay theo bản năng mà lùi lại phía sau, người đàn ông trước mắt động tác lại càng nhanh, lôi kéo cô, nhanh chóng, không hề báo trước liền như vậy đè ép đi lên.

Sau đó hoạt động qua lại.

“Ưm”. Người đàn ông phát ra một tiếng sung sướng thở dốc.

Cho dù cách một lớp vải, Vãn Ninh cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực, cô rũ mắt, hai má tựa nhiễm một mảnh mây xanh, dục vọng như muốn ăn luôn cả cô. 

“Cậu…”

Xấu hổ và giận dữ đến cực điểm.

Cô ngây ngẩn cả người, hàng mi dài mỏng như cánh ve rung động kịch liệt, không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể tùy theo ý cậu sắp xếp. 

Khoái cảm kịch liệt nhanh chóng từ xương xuyên qua đến khắp người, Diệp Triều thở gấp, đầu vô lực dựa vào cô, hai mắt mê ly nhìn cô: “Vãn Vãn, tự mình động đi”.

Cảm giác thẹn thùng xấu hổ to lớn bao phủ toàn thân Vãn Ninh, cô cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn cậu nhưng cô không biết rằng đôi lông mày tuyệt đẹp và đôi mắt nhuốm màu dục vọng giống như đang di chuyển thôi thúc tình yêu…

Có lẽ là do nắm quá mạnh, người đàn ông trước mặt khẽ thở gấp, giọng điệu có chút thống khổ.

 “Vãn Vãn, chậm thôi”.

Ánh mắt si mê dây dưa nhìn cô.

Khoải cảm tựa hồ đạt tới cực hạn, cậu ta theo bản năng hôn lên môi cô, cô trốn về sau, cậu liền đuổi theo, dưới ánh đèn, đôi mắt đen của người đàn ông ánh lên ánh sáng, giống như một kẻ háu ăn vô độ nắm lấy hương thơm thuộc về cô.

Làm sao cậu ta có thể say, nếu có chắc say được một nửa. 

Vãn Ninh rũ mắt xuống, đè nén ánh sáng mờ mịt lóe lên nơi đáy mắt.

 Lúc nào cậu cũng thăm dò cô.

Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Vãn Ninh gần như nghẹt thở, cuối cùng người đàn ông trước mặt cũng buông môi cô ra.

Với sự di chuyển nhanh chóng của mình, người đàn ông trước mặt dường như đã đạt tới đỉnh cao. Tay trái siết chặt eo cô một cách thô bạo, lòng bàn tay hơi dùng lực, giống như đang muốn nắm lấy thứ gì đó, cơ thể kéo dài thành một đường thẳng, một lúc sau, kèm theo một trận run rẩy, Vãn Ninh cảm thấy lòng bàn tay cô ẩm ướt, mặt cô hơi cứng lại.

Mà Diệp Triều vô lực gục xuống vai cô, ngực kịch liệt phập phồng, thấp giọng thô suyễn, khuôn mặt thanh lãnh sớm bị tình dục lây nhiễm,  khóe mắt cũng nhiễm một tầng hơi nước cùng vài hơi thở không đều, động tình nhìn nàng, mông lung vô hại rồi lại dụ hoặc đến cực điểm.

Đêm còn rất dài.

Diệp Triều cuối cùng cũng không ngăn cản được tác dụng của rượu, một lúc sau bị Vãn Ninh né một phát, cậu rời đầu khỏi vai cô từ từ đi vào giấc ngủ.

Nhìn cậu ngủ say, Vãn Ninh rút tay ra, sắc hồng nhạt trên khuôn mặt dần dần tan đi, trong lòng cũng không còn cảm giác gì nữa. 

Cô thử gọi tên cậu vài lần, xác định người đàn ông nằm trên sofa hoàn toàn ngủ sâu, lúc này mới mở túi của cậu ta ra, lấy chiếc điện thoại cẩn thận bật lên xem.

Diệp Triều, người này thực sự rất cẩn thận, tin nhắn, hòm thư, lịch sử trò chuyện đều bị xóa sạch sẽ, cũng không phát hiện ra cái gì, cùng lắm là tra được một cái địa chỉ đại khái về vị trí giao thông gần đây nhất. 

Vãn Ninh âm thần nhớ kỹ vị trí này.

Làm xong hết thảy, cô cẩn thận đặt điện thoại về lại chỗ cũ, tiện thể đắp chăn giúp cậu, sau đó làm bộ dạng chưa có chuyện gì xảy ra.
Chương kế tiếp