Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 9
Sau khi chạy trốn cậu ta cũng không mấy dễ chịu, ánh mắt khổ sở và thương tâm ấy giống như đã khắc vào trong đầu cậu ta, chỉ cần nhắm mắt, cảnh tượng đó liền sẽ tự động hiện lên trước mắt cậu ta.

Lồng ngực giống như bị lửa thiêu đốt, bức bối khó thở, vừa thương tâm vừa chua chát, vô cùng khó chịu.

Loại cảm giác này rất khó chịu, lại khiến người ta khó mà bỏ qua, nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cậu ta biết mình làm không đúng, nhưng vì sao cô lại không chịu thua chứ.

Chỉ cần cô chịu thua, thì cậu ta sẽ không tức giận nữa.

Không biết là qua bao nhiêu lâu, Diệp Triều đang đắm chìm trong tức giận cũng dần dần tỉnh táo lại.

Buổi tối thành phố ở ven biển có hơi lạnh, gió đêm cuốn lấy mùi vị mặn của nước biển thổi lên người khiến người ta có chút mờ mịt, trên mặt đất rơi đầy một số đầu lọc thuốc là còn đang bốc khói, Diệp Triều mím môi, trong lồng ngực từ từ nổi lên một chút phiền muộn cùng mất mác.

Sau nỗi tức giận thì thứ còn sót lại chính là sự hối hận, đặc biệt là cậu ta còn nói với cô những lời nặng nề như thế, hiện giờ càng thêm chán nản không dứt.

Cô trêu chọc người khác yêu thích mình là lỗi của cô sao.

Có người đàn ông khác tiếp cận cô là lỗi của cô sao.

Tất nhiên là không.

Huống hồ, bản thân cậu ta không phải cũng như thế sao.

Nói đến cùng, cô có gì sai chứ, sai có lẽ là đám anh em vô sỉ nhà họ Chu kia mới đúng.

Nhớ lại lời cô nói trước đó, trong lòng Diệp Triều dần dần có điều suy nghĩ, tức giận thì do tức giận, nhưng cũng biết cô sẽ không lấy chuyện của Lục Huyên ra để nói đùa được.

Sau khi nghe ngóng mấy lần, lúc này mới biết có người ở đầu bến cảng của ngoại ô phía Tây từng một lần gặp được một người đàn ông dáng vẻ vô cùng giống với Lục Huyên, tin tức này đến rất nhanh, hơn nữa không biết là thật hay giả, Chu Yến cũng vừa mới biết được, đồng thời anh ta cũng không xác định được thân phận thật sự của người đàn ông kia.

Điều này làm cho cậu ta không thể không nổi lên lòng nghi ngờ, cũng muốn biết tâm tư của Chu Yến đối với cô, dùng tin tức này để lừa gạt cô cũng không phải là điều không thể.

Ngoài ra dựa vào tính cách của Chu Miễn, sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt có thể đả kích thế lực của cậu ta.

Diệp Triều nhíu mày, ánh mắt nặng nề đánh giá bức ảnh mà thuộc hạ gửi đến, bên trên chỉ là một bức ảnh chụp sườn mặt, nhìn từ bóng lưng ngược lại có mấy phần giống với đại ca, chỉ là đôi mắt ôn hòa, bình thường đó tuyệt đối không phải là ánh mắt vốn có của đại ca.

Mạch suy nghĩ rối thành một vòng, trong lòng cậu ta dần dần có chút rõ ràng.

Sợ là tên Chu Yến đó cố ý lấy một bức ảnh giả để tiếp cận người phụ nữ ngu ngốc kia.

Chẳng lẽ cô nhìn không ra anh ta đối với có mưu đồ sao? Bộ dáng ngu ngốc, để người ta lừa gạt.

Nhưng mà.

Nói thì nói như vậy, nhưng đáy lòng của cậu ta lại có hơi bất an.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Diệp Triều chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau khi cậu ta mơ hồ phát hiện mình biết được tin tức của đại ca, suy nghĩ đầu tiên trong đầu vậy mà lại là loại trừ suy nghĩ người đó là đại ca, điều này khiến cậu ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng có chút áy náy.

Cậu ta nhếch môi, trong ánh mắt có chút quái dị, xem ra lần này cậu ta thật sự gặp khó khăn rồi.

Diệp Triều thở dài thật sâu, trên mặt nổi lên vẻ bất đắc dĩ, cậu ta giơ tay lên rồi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rưỡi rồi, khách khứa trong đại sảnh cũng đều đi gần hết rồi.

Đều đã lâu như vậy, cơn tức giận của cô cũng nên tiêu tan rồi.

Trước đó là tức lên tận não, nói mấy lời có hơi quá đáng, nhưng qua lâu như vậy rồi, cũng không thấy cô ra đây, Diệp Triều mới giật mình là cũng rất lâu không nhìn thấy bóng dáng của Vãn Ninh rồi.

Gần như là theo bản năng, cậu ta lập tức xông vào trong đại sảnh, ánh đèn chiếu sáng bên trong đại sảnh chỉ còn lác đác vài đôi nam nữ, nhóm đánh đàn cũng đều rời khỏi rồi, trên bàn trải đầy các loại rượu vang, rượu sâm panh quý giá, bốn phía cốc chén bừa bộn, trong sàn nhảy trống không hiện ra vài phần cảm giác phồn hoa và hoang vắng.

Cậu ta lập tức tìm kiếm một vòng, không có, đều không có, căn bản không có bóng dáng của cô.

Lúc này Diệp Triều có chút hoảng rồi, cậu ta lấy điện thoại ra, không ngừng bấm gọi vào số điện thoại của cô, một lần lại một lần, nhưng vẫn luôn hiển thị không có người nhận máy.

Âm thanh tút tút khiến lòng người nghe mà phiền muộn trong lòng.

Vừa nghĩ đến cô một thân một mình đợi ở một nơi lộn xộn như này có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, cả người Diệp Triều đều bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, cậu ta biết, đám đàn ông một khi nổi lên ý nghĩ xấu xa thì sẽ có bao nhiêu xấu, đặc biệt là bộ dáng cô đẹp như thế, bị người ta bắt nạt thì làm thế nào đây.

Thật đáng chết.

Diệp Triều gần như là lục soát hết cả đại sảnh lớn, đám bảo vệ run rẩy, chính là vào lúc cậu ta sắp đem cả tòa nhà đều dỡ ra thì cuối cùng cũng có người tìm thấy Vãn Ninh đã uống say ở trên ban công tầng hai.

Tất cả mọi người đều khẽ thở phào một cái, bao gồm cả bản thân Diệp Triều.

Đến khi cậu ta nhìn thấy cô, cô đã uống rất nhiều rượu rồi, say khướt mà ôm lấy chai rượu ngồi ở trên sàn nhà, tự nắm lấy tóc của mình tự chơi.

Cô đơn lẻ loi ngồi ở đó giống như viên ngọc bích bị bỏ quên, xinh đẹp khiến người ta chú ý.

Chớp mắt Diệp Triều cảm thấy bản thân đều đã già đi mấy tuổi rồi, cậu ta lôi cô lên rồi cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, sau khi xác định cô không xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng nhịn không được mà mềm lòng rồi: “Đi, tôi đưa cô về nhà”.

Người ngồi trên nền nhà không nhúc nhích, cậu ta vươn tay về phía cô, trên mặt dường như có chút không biết làm sao.

Ý thức của người say rượu không tỉnh táo lắm, cô cắn môi, nghiêng đầu híp mắt nhìn cậu ta, trên người tản ra một cỗ mùi rượu nhàn nhạt, lông mày Diệp Triều nhíu lại, lập tức tiến lên trước hai bước: “Ngoan, đừng uống nữa, đưa ly cho tôi”.

Giọng nói tựa như có hơi không vui, nhưng vẫn mang theo chút ý tứ trấn án và dỗ dành.

Vãn Ninh lại một tay đẩy tay cậu ta ra, giọng nói tủi thân: “Cậu bắt nạt tôi”.

Cô chớp mắt, đáy mắt mơ màng ngược lại phản chiếu bóng dáng thon dài của người trước mặt.

Diệp Triều nhếch môi, dưới sâu đáy mắt tựa như có mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động: “Tôi không có”.

“Không, cậu có”.

“Tôi không có”.

“Không, cậu có, chính là có, bây giờ cậu còn đang bắt nạt tôi”.

Đúng là, giảng đạo lý cùng người say rượu là điều không thể được.

Cô trừng mắt nhìn cậu ta, một đoạn ký ức nhất thời nổi lên, trên mặt có chút mơ hồ, sau đó giống như nhớ lại cái gì đó, dường như nhận ra người trước mắt trước đó cãi nhau cùng cô, tức giận nói: “Tôi không về cùng cậu, cậu là tên xấu xa”.

Cô nhìn hắn cùng với bộ dáng tủi thân, một đôi mắt đen láy long lanh nhìn cậu ta, trong ánh mắt còn hiện lên vài phần không phục.

Điều này khiến cậu ta nhất thời không biết nên làm gì mới đúng, chỉ có thể nhếch môi, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.

Người uống rượu lúc nào cũng thích gây rối vô cớ mà lại còn thích làm đi làm lại, cũng giống như trước kia lúc Diệp Triều ở cùng với đám anh em, chẳng qua là cái đám đàn ông thô lỗ ấy lại không có ai biết dỗ, say rồi thì nằm lăn ra đất, muốn bao nhiêu tùy tiện thì có bấy nhiêu, nhưng mà đám người đó toàn là đám đàn ông thô lỗ, nào có giống như người trước mặt mà vơ đũa cả nắm được.

Người phụ nữ trước mặt, cậu ta ngậm trong miệng còn sợ cô tan, nào có nỡ lòng để cô chịu một chút tủi thân nào.

Với lại, nếu người phụ nào uống rượu say mà cũng đáng yêu như thế, cậu ta sớm đã rót cho cô thêm mấy bình rượu nữa rồi.

Khụ.

Cậu ta ho nhẹ một tiếng, lỗ tai có hơi nóng, người phụ nữ trước mặt dường như không vừa lòng việc cậu ta trầm mặc, lảo đảo từ nền nhà bò dậy, đi tại chỗ hai vòng liền cho rằng mình đã đến nhà rồi, không quan tâm phương hướng cứ thế mà trực tiếp nằm xuống.

Diệp Triều ngoài việc không biết làm sao ra, thì hầu như là vô thức mà đỡ lấy cơ thể cô, lực rơi xuống đất ngay cả cậu ta cũng bị ngã cùng, chớp chớp mắt, coi như đây là đệm thịt mà thoải mái trong lòng.

Người phụ nữ trước mắt dường như không có cảm giác, đầu óc vẫn cứ không tỉnh táo, nhìn người đàn ông dưới thân, vô thức mà lấy tay chọc hai cái, một đôi mắt đẹp rưng rưng không hề có tiêu cự mà mơ màng trừng mắt với cậu ta.

Trong mờ tối, cô cũng không biết chọc đến chỗ nào, chỉ nghe thấy người đàn ông dưới khẽ hừ ra một tiếng trầm thấp, khàn khàn lại mập mờ, khiến người ta tưởng tượng vô số.

Cậu ta quay đầu, bàn tay ở eo hầu như đã mềm thành nước, người phụ nữ nằm ở trước ngực vì theo quán tình mà đập đầu vào cằm dưới của cậu ta, mái tóc được buộc kĩ trong chớp mắt rơi xuống theo dây buộc tóc, có mấy sợi tóc rơi xuống lồng ngực cậu ta, gãi vào lòng cậu làm ngứa ngáy, yết hầu không tự chủ mà chuyển động lên xuống hai lần.

Chân tay cậu ta có hơi luống cuống, khô khan nói ra câu: “Chị, trước tiên chị đứng dậy đã”.

Vừa mới mở miệng, Diệp Triều mới biết giọng nói của mình có bao nhiêu khàn, có trời mới biết cậu ta dùng bao nhiêu tinh lực mới khống chế được lòng sắc dục tuôn ra từ dưới đáy lòng.

Người phụ nữ khăng khăng nằm ở trên ngực hắn mà không không hề ý thức được.

“Không”.

Hình như cô nhận nhầm người rồi, lại giống như tìm thấy món đồ chơi tốt, nắm lấy gương mặt của cậu ta niết qua niết lại hai lần, sau đó cắn lấy yết hầu cậu ta.

“A Huyên, A Huyên”.

Lục Huyên à.

Hóa ra là coi cậu ta thành đại ca à.

Haha.

Thật sự là khiến người ta căm tức mà.

Nằm ở trên người cậu ta, vừa gặm vừa cắn, nhưng lại coi cậu ta thành một người đàn ông khác.

Thật sự cho rằng cậu ta một chút cũng không tức giận sao.

Diều Triều híp mắt, dưới đáy mắt sâu thẳm tựa như nổi lên một cơn bão táp nguy hiểm nào đó, nghĩ muốn dạy dỗ cô, nhưng lại bị tư thế trêu chọc người ta kia dày vò đến không có chút hứng thú nào.

Cậu ta nhìn cô, giống như một chú mèo con làm người ta phải rủ lòng thương, giọng nói mềm mại lại không có sức, ngay cả say rượu cũng mang theo mấy phần làm nũng, mê hoặc người ta hết thuốc chữa rồi, cuối cùng chỉ có thể khoanh tay đầu hàng.

Diệp Triều nhếch môi, bàn tay dán ở trên eo cô chậm rãi nóng lên, cậu ta đỡ lấy đầu của cô, ánh mắt rơi vào đôi môi mềm mại đỏ hồng ấy, ánh mắt dần dần tối lại.

Trong đầu tựa như có gì đó sụp đổ rồi.

Cậu ta lật người làm chủ, một bàn tay dán lên eo của cô, một bàn tay khác đệm ở sau đầu cô, cơ thể to lớn đem người phụ nữ trước mặt đè ở dưới thân, sắc mặt nặng nề sáp lại gần bên tai cô, giọng nói uyển chuyển lại đau khổ nói: “Không phải là A Huyên, là A Triều, ngoan, gọi tên A Triều có được không”.

Cậu ta ôm lấy cô, hô hấp có chút dồn dập.

Trong giọng nói lại mang theo chút ý tứ dỗ dành, thâm tình mà chuyên chú.

Vãn Ninh chớp chớp đôi mắt mơ màng phủ đầy sương mù kia, giống như là đang nhớ lại cái gì đó, trên mặt mang theo vài phần mơ màng, qua một lúc lâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lộ ra mấy chiếc răng trắng, giọng nói nhõng nhẽo mềm mại: “A Triều”.

Trong chớp mắt tim đập nhanh hơn không ít, Diệp Triều khống chế niềm vui mừng cùng thích thú đột nhiên nổi lên trong ngực khó mà bỏ qua đó, tiếp tục hòa nhà nói: “Không sai, là A Triều. Người ở bên cạnh em chính là A Triều, người chăm sóc em chính là A Triều, người thích em cũng là A Triều. Cho nên, em cũng thích A Triều có được không?”

Dường như nói như vậy rồi, thì giống như là cô sẽ thật sự thích cậu ta.

Cậu ta khẽ vuốt gương mặt của cô, giọng nói mềm mại như nước: “Ngoan, tiếp tục gọi tên A Triều có được không”.

“Không muốn”. Cô nhịn không được mà kéo lấy cà vạt của cậu ta, ánh mắt bịn rinh như nước, giọng điệu ngoài ý muốn lại có hơi bướng bỉnh: “Hôm nay A Triều bắt nạt tôi rồi, tôi ghét cậu ta, mới không muốn thích cậu ta”.

Mang theo một chút ý lên án.

Nghe đến lời này, trong lòng Diệp Triều nổi lên chua xót.

Cậu ta chớp mắt, lộ ra nụ cười khổ: “Tôi xin lỗi, chị tha thứ cho tôi được không, A Triều xin lỗi, cô tha thứ cho tôi nhé, có được không”.

“Được”. Cô gật đầu, bỗng bật cười.

Nụ cười mê hoặc lòng người.

Cậu ta đưa tay, từ từ vuốt qua khóe môi cô, nhìn thấy đôi mắt mơ màng lại không có tiêu cự ấy của cô, cuối cùng nhịn không được mà cúi người dán lên đôi môi đó.

Mềm mại như nước non mềm như đậu hũ, mang theo vị rượu nhàn nhạt, mềm mại non mềm, thơm ngọt như mật ong.

Đầu tiên là cậu ta rất dịu dàng, từng chút từng chút một, giống như là đối đãi với viên ngọc quý báu, tỉ mỉ miêu tả đôi môi của cô, nhất cử nhất động đều lộ ra sự cẩn thận từng li từng tí một, sau đó lại giống như là bị yêu nữ mê hoặc, trong động tác thăm dò mang theo chút thô lỗ cùng vội vàng, đầu lưỡi mang theo sự cường thế giống như một kẻ săn mồi tham lam quét sạch hết mọi nước bọt trong miệng cô.

Trước kia cậu ta không hề biết, hôn môi cùng người phụ nữ mình thích lại là một chuyện tốt đẹp như vậy, cho dù là nhìn cô, đều cảm thấy bản thân như có cả thế giới.

Nhìn người bộ dáng phụ nữ dưới thân khẽ rên rỉ vì cậu ta hôn mà khuôn mặt ửng hồng động tình, Diệp Triều gần như là khống chế không nổi tình cảm mê luyến nhanh chóng tuôn ra từ đáy lòng.

Tình cảm đối với cô hình như cũng không khống chế nổi nữa rồi.

Cô đưa tay, khẽ vòng qua sau đầu cậu ta, mềm mại dán lên ngực cậu ta, khóe mắt mơ màng mang theo vài phần dụ hoặc mê người, trong lòng cậu ta sớm đã mềm thành một vũng nước rồi.

Cậu ta nhìn cô, nghe thấy đôi môi đỏ mọng của cô khẽ gọi, cuối cùng hợp thành mấy chữ “A Huyên”.

Trong nháy mắt trái tim lạnh đến cực điểm.

Phẫn nộ, lạnh nhạt, tuyệt vọng, bao phủ khắp người phát rét.

Chưa có lúc nào so với như lúc này khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, cậu ta nắm chặt nắm đấm, móng tay gần như đâm vào trong lòng bàn tay, trước ngực co rút từng trận đau đớn.

Dường như sắp hít thở không thông.

Đây là cảm giác gì nhỉ.

Chính là giống như gốc cây bị ngâm dưới nước thật không dễ gì mới được người ta nắm lấy, cho rằng bản thân sắp được cứu rồi, nhưng sau đó lại bị cơn sóng ập đến quật ngã hoàn toàn, đau lòng vô cùng.

Vì sao.

Vì sao lại là A Huyên.

Cậu ta có gì không tốt sao.

Có chỗ nào không so được với anh ta.
Chương kế tiếp