Nữ Phụ Không Làm Theo Kịch Bản

Chương 10
Có thể diễn vai một người phụ nữ say rượu giống như thật, Vãn Ninh bày tỏ sự hài lòng với khả năng diễn xuất ngày càng được cải thiện của mình.

Sau những gì xảy ra đêm qua, về cơ bản cô có thể chắc chắn rằng tình cảm của Diệp Triều dành cho cô đã hoàn toàn ổn định.

Chuyện còn lại là giữa cậu ta và nam chính.

Kết quả sau khi say xỉn là có chút đau đầu, lúc Vãn Ninh tỉnh dậy, thời tiết bên ngoài rất đẹp, ánh mặt trời chiếu vào nhà qua rèm cửa, những thứ xa lạ trước mặt mang đến cảm giác cho người ta thêm phần trống trải hiếm có.

Cô nhìn quanh, căn phòng không lớn lắm nhưng lại trống trải đến không ngờ, với rèm cửa màu nâu sẫm và ga trải giường sáng màu, xung quanh trống rỗng, trong không gian rộng lớn chỉ có một cái giường và một cái bàn làm việc, nhìn có vẻ rất đơn điệu.

Chiếc chăn bông phủ một mùi xà phòng thoang thoảng, có một mùi hương quen thuộc.

Cô cong môi và hơi nhếch khóe mắt lên, như thể cô không ngạc nhiên về tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.

Yên lặng ngồi một lúc, cô vén chăn bước đến bên cửa sổ, trong phòng ngủ không có gương nên không nhìn thấy bộ dạng hiện tại, cô chỉ liếc nhìn bộ váy xộc xệch nhưng tương đối hoàn chỉnh trên người, Vãn Ninh biết rằng cậu ta không làm bất cứ điều gì khác thường với cô.

Nhưng dường như có điều gì đó đã xảy ra, và môi cô có một chút nhoi nhói

gợi cho cô nhớ rằng tình huống đêm qua đã kịch liệt như thế nào.

Nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt cô càng ngày càng sâu.

Trong phòng khách dường như có chút động tĩnh, Vãn Ninh đi tới bên cửa, vừa mới mở cửa ra thì liền nhìn thấy Diệp Triều đứng ở trước cửa.

Cậu ta đứng ở đó, giơ ngón tay lên với tư thế chuẩn bị gõ cửa, lúc mở cửa còn chưa kịp rụt tay lại, hai khớp xương ngón tay trắng nõn vừa lúc gõ lên trán của cô.

Cô sững sờ một lúc, chưa kịp dứt hẳn vẻ kinh ngạc trên mặt, thì đã nghe thấy người đàn ông trước mặt nhẹ giọng nói: “Chào buổi sáng”.

“Chào buổi sáng”. Theo bản năng cô cũng đáp lại một câu.

Diệp Triều có lẽ không ngờ rằng cô lại đột ngột ra mở cửa vào lúc này, trên tay vẫn giữ lại động tác gõ cửa cứng nhắc trong vài giây, sau đó lập tức thu ngón tay lại, cậu at xoa nhẹ nhàng các đốt ngón tay sau lưng cô, và nhiệt độ da của cô dường như vẫn còn in trên đó.

Như thể cậu ta đã nhớ tới điều gì, trên khuôn mặt có chút không được tự nhiên.

Ánh mắt cậu ta bất giác nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, người tỉnh dậy buổi sáng dường như vẫn chưa còn tỉnh hẳn, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một tia mơ hồ và ngỡ ngàng hiếm thấy, cậu ta ho nhẹ một cái rồi từ từ dời tầm nhìn sang chỗ khác.

Vãn Ninh có chút không được tự nhiên khi thấy cậu ta nhìn mình chằm chằm, cổ họng có chút khô khan, cô nhịn không được liền liếm môi, nhưng không ngờ lại cảm nhận được có chút vị ngọt.

Cô vô thức ngước mắt lên nhìn cậu ta, tuy nhiên phát hiện ra trong đôi mắt cậu ta chứa đầy một mảnh mực đậm không thể hòa tan được, sâu giống như đại dương.

Cả hai đứng sững lại trong vài giây, đồng thời ngước nhìn nhau và khi bốn mắt chạm nhau, nhưng khi ánh mắt của cả hai va chạm vào nhau thì trong phút chốc họ lại quay mặt đi.

Dường như có một loại cảm xúc khác đang ấp ủ trong không khí.

Lớp ngăn cách đó giữa hai người dường như đã bị thứ gì đó đâm thủng.

Cậu im lặng một lúc, sau khi bình tĩnh lại, cậu nhìn cô chăm chú, trên mặt dường như có chút do dự, nhưng cậu vẫn ngập ngừng hỏi: “Chị có còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

Cô cau mày, buột miệng nói ra.

“Không nhớ, tôi không nhớ gì cả”.

Nói xong còn lén liếc xéo cậu, vẻ mặt có chút lúng túng.

Phủ nhận thẳng thừng như vậy, giữa những lời nói chột dạ nghe thật khiến cho người ta đau lòng.

Sắc mặt của Diệp Triều trong tiềm thức chìm xuống vài phần.

Cậu biết cô vẫn còn nhớ.

Nhưng như vậy thì sao chứ.

Cô căn bản là không muốn thừa nhận, cũng không muốn dây dưa quá nhiều đến cậu ta.

Nhận ra điều này khiến cho trong lòng cậu có chút cay chát.

Vãn Ninh đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đôi môi hồng khẽ mím lại, trong giọng nói phản bác có chút phiền muộn và không được tự nhiên, khiến câu trả lời của cô nghe có vẻ không hề thuyết phục chút nào.

Diệp Triều không nói gì, theo bản năng cậu nắm siết chặt tay lại.

Cô liếc nhìn cậu thật nhanh rồi vội ngoảnh mặt đi khi cậu nhìn lại, hai tay vô thức cuộn vào nhau.

Ánh mắt Diệp Triều khẽ động, ở với cô lâu như vậy, cậu đương nhiên biết đây là dấu hiệu chột dạ của cô, nhưng cậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

“Tôi muốn đi tắm trước, có được không?” Dường như không chịu được sự im lặng trong không khí, cô không khỏi cắn môi, ánh mắt khẽ động, lông mi dài khẽ rung, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào cậu.

Trong giọng điệu có chút không được tự nhiên cho lắm, như thể đang che giấu điều gì đó.

Diệp Triều hơi sửng sốt, chắc là không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, sau khi định thần lại thì cảm thấy có chút ngại ngùng, “Có thể, nhưng ở đây không có quần áo phụ nữ, có thể mặc của tôi được không?”

Cô ngẩn người ra, ngay sau đó gật đầu, hai má giống như nhuộm một tầng mây ngũ sắc, đẹp đến rung động lòng người, “Có thể”.

Hai người rất gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy rõ lông tơ nhỏ trên da của cô khi cậu cúi đầu, trong tiềm thức cậu lùi lại một bước.

Dư vị trên người vẫn còn vương chút mùi rượu đêm qua, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, cậu cụp mắt xuống, ánh mắt vô tình quét qua cơ thể cô, một cảm xúc mềm mại nào đó xuất hiện trong tâm trí cậu, vành tai cậu dường như càng ngày càng nóng lên.

Đôi má cô hơi ửng đỏ, và mái tóc dài sau tai có chút hơi rối.

Trong không khí dường như có một bầu không khí mơ hồ, mãi đến khi bóng người trước mắt hoàn toàn biến mất trước mặt, cậu mới bừng tỉnh khỏi khung cảnh thần tiên tuyệt vời đó.

Suy cho cùng Vãn Ninh vẫn không để tâm đến sở thích ăn mặc lôi thôi trong một môi trường xa lạ, đặc biệt là khi đối mặt với một người đàn ông đang để mắt đến cô.

Đàn ông mà, trêu đùa trước khi vượt qua ranh giới đó thì không sao, nhưng một khi đã đi quá xa, chính cô mới là người chịu thiệt.

Cô ấy mặc một chiếc áo ba lỗ dày, bên ngoài mặc thêm chiếc áo sơ mi màu đen không vừa vặn, cài cúc từ trên xuống dưới, hàng cúc được thắt chặt và không để lộ da thịt, phần thân dưới cô mặc một chiếc quần thể thao giản dị, kết hợp lộn xộn cũng có thể khiến cô mặc được một loại phong cách khác.

Đặc biệt những người đàn ông đối với người mình luôn yêu thầm mặc chiếc áo sơ mi của mình, luôn có một loại cảm xúc mê mẩn không thể giải thích được.

Giống như cô bây giờ, rõ ràng không để da thịt trên người lộ ra ngoài, nhưng cái kiểu tiết chế và khí chất lạnh lùng đặc biệt bắt mắt.

Có vẻ như kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tai anh chàng không ngừng ửng đỏ đáng ngờ.

Đối với một mớ hỗn độn trong đầu cậu, Vãn Ninh cụp mắt xuống và giả vờ lờ đi.

Nhìn vào mọi chuyện xảy ra đêm qua, hai người họ có chút ngượng ngùng khi gặp lại nhau, Vãn Ninh thì cố tình trốn tránh, Diệp Triều cũng không muốn cô khó xử, trong lúc đang ăn sáng họ không nói một lời nào với nhau.

Người phụ nữ đối diện ngồi yên lặng, không nói lời nào, dung mạo thanh tú khi đang húp cháo, tựa như một bức tranh động.

Diệp Triều chớp chớp mắt, trái tim dịu lại, khi nhìn thấy mái tóc của cô đang nhỏ nước xuống, lông mày của cậu bất giác nhăn lại.

Cậu muốn nhắc nhở cô, nhưng lại khó chịu trước thái độ trốn tránh của cô.

Ăn sáng xong, Vãn Ninh dựa vào ghế sô pha lau tóc cho khô, ánh mắt Diệp Triều vô thức theo dõi bóng dáng của cô, giống như một chú cún con khao khát vận may của chủ nhân, cuối cùng nhịn không được đành phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Tôi nhờ người mua cho chị một bộ quần áo, đợi lát nữa hãy thay”.

Vãn Ninh động tác lau tóc dừng một chút rồi trầm mặc trong giây lát, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được”. Sau đó, như thể có điều gì đó vang lên, cô nói: “Cảm ơn”.

Diệp Triều tranh thủ ngồi xuống ghế sô pha, tâm trạng vốn dĩ đã không tốt lại càng tệ hơn vì câu nói “cảm ơn”của cô.

“Chị không cần phải khách sáo với tôi như vậy”.

Anh lại gần một chút, cô có chút bất an, đôi mắt hơi rũ xuống: “Tôi phải quay trở về rồi”.

Kiểu thái độ lảng tránh hết lần này đến lần khác thật sự khiến cho người ta rất khó chịu.

Diệp Triều mím môi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc xa lạ, trong lồng ngực dường như có một ngọn lửa hung ác đang chờ được trút bỏ.

Anh nhìn cô chăm chú, giọng nói đột nhiên cất lên, giọng điệu có chút hung hăng: “Chị đang tức giận sao, là đang giận tôi hay là muốn trốn tránh tôi, trốn tránh tất cả những gì tôi đã làm với chị đêm qua”.

Vãn Ninh hoang mang trước sự thay đổi đột ngột của cậu.

“Tôi không có”. Trong tiềm thức cô muốn tránh xa cậu ra một chút, nhưng cổ tay cô đã được nắm chặt lại.

Anh dường như đã khác trước, ánh mắt, giọng điệu, và thậm chí cả tính cách cũng khác với những gì cậu ta thể hiện trước đây, hoặc có thể đây là con người thật của cậu, với một chút sức mạnh trong sự dịu dàng không thể xem nhẹ của cậu.

“Chị không có?”. Cậu hỏi lại.

Cậu đột nhiên cúi xuống trước mặt cô: “Vãn Vãn, chị có còn nhớ những gì tôi đã nói với chị đêm qua không?” Ngón tay chậm rãi quấn lấy tóc cô, đầu ngón tay vô thức vây quanh: “Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu chị không nhớ, tôi có thể lặp lại một lần nữa, nói không chừng chị có thể nhớ lại được”.

Hình ảnh hai người hôn nhau lại hiện lên trong đầu cậu.

Cô ngước mắt lên nhìn cậu chằm chằm: “Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?”

Đôi mi dài của cậu khẽ run lên, và đôi mắt ngấn nước đầy ngạc nhiên và không thể tin được.

“Đương nhiên là tôi biết mình đang nói cái gì.” Cậu ghét sát vào gần cô hơn, lòng bàn tay hơi dùng lực một chút, giọng nói đột nhiên có hơi nhẹ đi: “Vãn Vãn, chị hẳn là biết tôi đang nói cái gì, đúng không?”

“Tôi là chị dâu của cậu đấy”.

“Chị dâu” cậu cười nhạt một tiếng, giọng điệu đột nhiên trở nên có chút lạnh lùng, “Nếu anh cả không bao giờ trở lại, chị có phải luôn đợi anh ấy không? Nếu chúng ta không tìm được anh ấy, hoặc là anh ấy thật sự đã chết, chẳng lẽ vì anh ấy mà chị muốn làm góa phụ cả đời sao?”

“Chị, bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, không ai có thể quy định chị không được phép thay đổi tình cảm của một người sang một tình yêu khác. Chị còn trẻ đẹp như vậy, lẽ nào chị thật sự muốn phí cả đời vì một người mất tích sao?”

“Nếu như chị không thể đợi được anh cả quay trở về, chị có thể thử cố gắng quên anh ấy và chấp nhận tôi được không? Nếu một ngày chị thực sự định bắt đầu lại cuộc sống mới của mình, chị có thể nghĩ về tôi trước không Vãn Vãn? Tôi không đòi hỏi gì khác, chỉ mong được ở bên cạnh và chăm sóc cho chị, tôi thực sự rất thích chị, Vãn Vãn”.

“Hãy cho tôi một cơ hội, được không?”

Anh mạnh mẽ nắm lấy vai cô, nhẹ nhàng nhưng không đánh mất sự bá đạo, nhân lúc cô không chú ý, nhẹ nhàng kéo tay cô, ôm chặt cô vào lòng rồi đặt cằm lên vai cô, giọng điệu nhẹ nhàng như nước.

Cô dường như bị dọa cho sợ hãi trước hành động của cậu, cô ngẩn người trong vòng tay cậu, bất động: “Cậu…”

Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn trở lại, ngỡ ngàng nhìn cậu rồi mở miệng.

“Cậu hãy buông tôi ra trước đã”.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng nói ra được câu này.

Tuy nhiên, Diệp Triều không dễ lừa như vậy, cậu buông tay ra, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên mặt cô, và cậu không chịu buông tha cho bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô.

“Vãn Vãn”

Vãn Ninh mím môi, cô cụp mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

“Cậu đừng nói nữa, để cho tôi suy nghĩ một chút”.

Không biết qua bao lâu, dường như cuối cùng cô cũng đã nghĩ thông rồi và nói một cách nghiêm túc với cậu: “Tôi không biết liệu A Huyên có quay trở lại hay không, cũng không biết khi nào tình cảm của tôi dành cho anh ấy sẽ tan biến. Nhưng nếu thực sự không thể đợi được anh ấy, tôi sẽ cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới”.

Những lời này đã thể hiện thành ý của cô, cô bằng lòng cho cậu một cơ hội, nhưng điều đó phải dựa trên việc cô chắc chắn rằng mình không còn tình cảm với Lục Huyên nữa.

Kết quả này khiến cho cậu vui mừng khôn xiết, dường như không thể kiềm chế được cảm xúc rực sáng trào dâng lên trong lồng ngực.

Chỉ cần cô sẵn sàng cho cậu một cơ hội, cậu có khả năng đảm bảo rằng cô sẽ quên được anh cả của mình và yêu cậu lần nữa.

Anh vịn vào vai cô, giống như có chút không dám tin nhưng cũng dè dặt nói, “Là thật sao? Vãn Vãn, chị sẽ không lừa tôi đúng không?”

“Tôi”

Không đợi cô kịp trả lời thì cậu đột nhiên cắt ngang lời cô: “Tôi mặc kệ, cho dù chị có nói dối tôi cũng không sao, chỉ cần chị luôn sẵn lòng lừa tôi là tốt rồi”.

Anh cầm tay cô đặt nhẹ ở bên môi, vuốt ve một hồi rồi cuối cùng đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn, động tác vừa rất trìu mến vừa mải mê.

Vãn Ninh trong tiềm thức rút lòng bàn tay ra, cô hơi đỏ mặt, trên mặt có chút khó chịu, “Tôi chỉ nói là sẽ cân nhắc chứ không có ý sẽ hứa với cậu”.

Rõ ràng đó là một lời giải thích, nhưng vì sự ngượng ngùng và xấu hổ của cô, nghe thì lại giống như đang làm nũng hơn.

“Tôi biết”.

Chỉ có điều.

Cậu chớp mắt, trên đôi môi đẹp đẽ xuất hiện một chiếc răng hổ trắng, sau đó cậu không nhịn được cười, tiếng cười trong trẻo và dịu dàng: “Vãn Vãn, tôi rất thích khuôn mặt ửng đỏ của chị vì tôi”.

Vãn Ninh sửng sốt một chút, sau đó tức giận quay lưng lại, sắc mặt càng thêm đỏ, hai má như nhuộm một tầng mây ngũ sắc chói mắt.

“Tôi không hứa với cậu, huống hồ chúng ta.”

“Tôi biết, cho nên tôi bằng lòng đợi đến một ngày nào đó chị có thể vì tôi mà mở lòng thêm một lần nữa, vì vậy trước đó chị hãy thương hại tôi mà đừng có đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy nữa được không?”

Cô cụp mắt xuống, trong mắt dường như có một luồng ánh sáng lóe lên.

Dưới ánh mặt trời, làn gió nhẹ đưa những lời cô nói vào tai cậu, cậu nghe thấy cô nói gì đó nhẹ nhàng.

Được.

Có thể được so sánh với câu chuyện tình yêu đẹp nhất trên thế gian.
Chương kế tiếp