Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 2: Cô theo đuổi anh, anh né tránh nhưng cô lại không thể làm gì.
Trường cấp 3 Hoa Thịnh không hổ danh là trường trung học phổ thông danh có môi trường và chất lượng giảng dạy đứng đầu cả nước.

Đa số học sinh đều là con nhà giàu, cái gì mà “người ba thị trưởng của tôi” thì phải có một đống.

Cũng vì thể diện mà trường cấp 3 Hoa Thịnh phải dung nhập những đứa con nhà giàu kia.

Mộc Trạch Tê tìm hiểu mọi thứ trong giới thời trang để quen thuộc với những món đồ trang sức và thương hiệu nổi tiếng.

Mặc dù mình không có, cũng phải giả vờ mình có.

Mộc Trạch Tê cảm thấy mình thật dối trá.

Trong tất cả các mối quan hệ với bạn học thì mối quan hệ với Nghiêm Kỷ là khó phát triển nhất.

Ngoại trừ lúc mới khai giảng thì sau đó hai người cũng không trao đổi và qua lại nhiều lắm. Nếu có cũng đều là Mộc Trạch Tê chủ động.

Mộc Trạch Tê luôn tỏ ra vô tình, cố ý thân cận với Nghiêm Kỷ. Cô luôn cố gắng mỉm cười mọi lúc, tìm chủ đề để nói chuyện, thậm chí còn nói chuyện bài tập.

Nghiêm Kỷ không phải người ít nói, nhưng cũng chẳng phải kẻ nhiều lời.

Nhưng câu trả lời của anh thật sự khiến Mộc Trạch Tê khó có thể tiếp tục bắt chuyện.

"Nghiêm Kỷ, anh giảng cho em câu này được không?”

Nghiêm Kỷ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đề thi của cô: “Câu này tương tự như câu hỏi trước. Mà câu trước cậu đã làm đúng rồi.”

Mộc Trạch Tê...

“Thì ra là như vậy…” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lật sang một trang khác: “Vậy còn câu này thì sao?”

Câu này Mộc Trạch Tê làm sai, có duy nhất Nghiêm Kỷ và một nữ sinh chỉ quan tâm đến học tập trong lớp tên La Nam Nam làm đúng.

"Câu này là câu nâng cao, chúng ta vẫn chưa học tới. Nhưng kỳ thi lần trước đã gặp một lần.”

Mộc Trạch Tê nghe thấy vậy liền nhân cơ hội ngồi xuống vị trí của bạn cùng bàn Nghiêm Kỷ, khoảng cách đột nhiên được kéo gần, cô nắm lấy ống tay áo của anh.

“Vậy anh Nghiêm có thể dạy em trước được không? Sau khi em tan học, mẹ em sẽ lập tức kiểm tra các bài kiểm tra mà em làm sai. Em sợ mình không biết giải thích.”

Khuôn mặt ngoan ngoãn mang theo nét ngây thơ.

Bạn cùng lớp Lý Vi ở một bên nghiến răng cảm thấy chướng mắt. Động tác này của Mộc Trạch Tê, có thể nói là rất “cực kỳ tự nhiên” mà còn phối hợp với khuôn mặt quyến rũ rực rỡ của cô, có thể nói là tuyệt sát.

Không ngờ Nghiêm Kỷ chỉ cười: “Trùng hợp là giáo viên toán sẽ dạy vào tiết sau, thầy sẽ giảng chi tiết hơn tôi nhiều.”

Mộc Trạch Tê sững sờ hỏi: “Sao anh Nghiêm lại biết nội dung bài giảng tiết sau của giáo viên?”

“Bởi vì tôi đã giúp giáo viên làm tài liệu giảng dạy.” Nghiêm Kỷ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, rút vạt áo về đứng dậy: “Tôi đi lấy sách giáo khoa giúp thầy.”

Để lại một mình Mộc Trạch Tê ngẩn người ở đó.

Mạng lưới thông tin khổng lồ của Nghiêm Kỷ không cho Mộc Trạch Tê cơ hội. Tiến lùi có mức độ, không có khe hở để cô chen vào.

Lý Vi ở một bên thỏa mãn cười sung sướng.

Thành tích của Nghiêm Kỷ rất tốt, ngoại hình đẹp trai, gia thế lại càng kinh người, không giống những nam sinh lạnh lùng xa cách người khác.

Trái lại anh là người dịu dàng, thân thiện và đoàn kết với các bạn cùng lớp.

Trong trường, anh chủ động đảm nhiệm chức vụ ủy viên an ninh trường học mà cán bộ các lớp không muốn làm nhất.

Thường ngày, Nghiêm Kỷ cũng thường xuyên giúp giáo viên giảng bài trong lớp, đối với bạn học có nhu cầu cũng sẽ giúp đỡ.

Giáo viên và học sinh rất thích anh.

Nhân khí của anh cũng tăng lên, trái ngược với Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê đã sử dụng mọi mánh khóe và tâm tư nhỏ nhặt của mình.

Nhưng Nghiêm Kỷ thật sự là bất khả xâm phạm.

Cách cô thường dùng nhất vẫn là cố ý tìm chút chuyện nhỏ để quấy rầy Nghiêm Kỷ, muốn dùng cách thức mắc nợ này rồi mượn cơ hội trả nợ để kéo dài quan hệ giữa hai người.

Mộc Trạch Tê giả vờ yếu đuối, luôn tạo ra rắc rối để tìm Nghiêm Kỷ giúp đỡ.

Mộc Trạch Tê luôn muốn lùi bước khi nhìn thấy đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh đang quan sát mình, cảm thấy anh đã nhìn thấu nhưng lại không có cảm xúc gì khác.

Mặc dù Nghiêm Kỷ không từ chối Mộc Trạch Tê lần nào, anh vẫn luôn luôn giúp đỡ cô, nhưng Mộc Trạch Tê vẫn không thể thân cận với anh.

Tuy lúc nhỏ có chút tình cảm, nhưng Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê căn bản không tính là thân thiết, cách anh đối xử với Mộc Trạch Tê cũng như bao bạn học bình thường khác.

Giống như có một bức tường vô hình ngăn cô tiến lên phía trước.

Dường như Nghiêm Kỷ ngăn Mộc Trạch Tê ở bên ngoài lạnh lẽo, bắt cô nhìn ngọn lửa trong lò sưởi của nhà người khác.

Có thể nhìn thấy và tưởng tượng được sự ấm áp nhưng lại không có cách nào tới gần, một mình ở bên ngoài chịu đựng cái rét lạnh đến thấu xương.

Khi một người đàn ông thông minh cố tình giữ khoảng cách, những người khác rất khó để phát hiện ra, cũng có thể Mộc Trạch Tê đã phát hiện nhưng cô vẫn ôm một hy vọng xa vời.

Nghiêm Kỷ quả thật không muốn trêu chọc Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ đã thấy rất nhiều loại phụ nữ như cô, nhiều tâm tư, thích ra vẻ, ham hư vinh, lại thực dụng.

Một khi gặp phải những người phụ nữ như vậy, về sau sẽ gặp thêm rất nhiều rắc rối và phiền phức.

Cứ như vậy, một năm 365 ngày, cộng thêm nửa năm học, ngay cả học kỳ đầu tiên của lớp 11 cũng sắp trôi qua.

Quan hệ giữa Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ vẫn không được dậm chân tại chỗ.

Hoàn toàn trái ngược với ấn tượng tốt của Nghiêm Kỷ dành cho cô.

Mộc Trạch Tê dùng mọi thủ đoạn, không biết mệt mỏi, đeo bám không buông khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Ngoại trừ mang danh trà xanh, giả ngây thơ, hồ ly tinh, đeo bám Nghiêm Kỷ thì Mộc Trạch Tê chẳng được gì cả.

Thậm chí Mộc Trạch Tê cũng chẳng dám giả vờ thân thiết và gọi Nghiêm Kỷ là anh Nghiêm khi hai người ở một mình.

Mà quy quy củ củ gọi Nghiêm Kỷ, bạn học Nghiêm Kỷ.

Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.

Vào giờ nghỉ trưa của một ngày nọ.

“Nghiêm Kỷ! Tôi cùng cậu đi kiểm tra an toàn trong trường nha!” Mộc Trạch Tê lại một lần nữa đuổi kịp Nghiêm Kỷ, cô muốn cùng anh đi tuần tra khuôn viên trường.

Nghiêm Kỷ dừng bước, xoay người lại cười dịu dàng rồi nói: “Không cần đâu, đang trong giờ nghỉ trưa, cậu vẫn nên ở lại lớp ăn trưa đi.”

Mộc Trạch Tê nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt Nghiêm Kỷ, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Cô lắc đầu: “Dù sao tôi ăn trưa nhanh lắm, thêm một người cùng đi kiểm tra sẽ nhanh hơn. Tôi cũng vận động một chút.”

Mộc Trạch Tê 17 tuổi, dáng người của cô không gầy gò nhỏ nhắn, nhưng lại có bộ ngực to và mông căng tròn, càng lớn thì đường nét càng rõ ràng.

Mà giáo viên dạy múa trong phòng múa Hán Đường lại thích người gầy gò, mảnh mai Mộc Trạch Tê chỉ có thể giảm bớt khẩu phần ăn của mình hết lần này đến lần khác, mấy lá rau cộng thêm miếng ức gà, ăn một lần là hết.

"Nghiêm Kỷ... Hình như cậu không ăn trưa, sao cậu lại không ăn trưa?”

Nghiêm Kỷ không thích người khác tìm hiểu chuyện của anh, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao cậu lại ăn ít như vậy? Đồ ăn ở căng tin của trường cấp 3 Hoa Thịnh không ngon sao?”

Mộc Trạch Tê lắc đầu, Mộc Trạch Tê đã ăn cơm trong căng tin trường, mỗi lần ăn đều rất hài lòng nhưng bây giờ cô lại không thể ăn.

"Ngon lắm.”

“Bởi vì tập múa đúng không?”

Mộc Trạch Tê vẫn luôn chịu đói ở bên cạnh, tâm trạng có đôi khi không vui vẻ lắm, nhắc tới cái này càng khó chịu hơn, giọng nói rầu rĩ.

“Giáo viên dạy múa Hán Đường của bọn tôi rất nghiêm khắc. Cô nói nếu đã là vũ công thì phải nhỏ nhắn mềm mại như liễu, lại có thể mạnh mẽ hữu lực. Không phải loại quý phi quyến rũ không xương nằm nghiêng trên giường như tôi.”

Nghiêm Kỷ dừng lại, anh liếc mắt nhìn nhanh khuôn mặt và dáng người của Mộc Trạch Tê, cô không mập mà có đường cong uyển chuyển, da lại rất trắng.

Quả thật có khí chất của quý phi được nuông chiều sống trong nhung lụa xa hoa lãng phí.

Mộc Trạch Tê sợ anh không tiếp chuyện nên lại nói: “Cho nên nếu tôi còn muốn ở lại chỗ cô ấy luyện múa thì tôi nhất định phải mảnh mai và gầy xuống một chút.”

Nghiêm Kỷ yên lặng nghe, bỗng dưng nói một câu: “Hình như một số giáo viên của mấy đoàn múa có tiêu chuẩn chọn người không giống nhau.”

Mộc Trạch Tê cũng biết: “Giáo viên của tôi rất nổi tiếng, cô ấy còn từng đoạt rất nhiều giải thưởng, vì vậy nên mẹ tôi không cho tôi đổi giáo viên.”

Nếu vì coi trọng danh lợi của giáo viên vũ đạo, Nghiêm Kỷ cũng không nói thêm gì nữa.

Mộc Trạch Tê luôn nghe lời mẹ cô, không có chính kiến của riêng mình, nói nhiều hơn cũng vô ích.

Sau đó hai người không nói gì nữa, bầu không khí chìm trong im lặng.

Lúc lên sân thượng, Mộc Trạch Tê bị trẹo chân.

Nhưng cô muốn Nghiêm Kỷ đỡ cô để kéo gần khoảng cách nên cô kêu lên một tiếng, thuận thế ngã về phía Nghiêm Kỷ.

Kết quả cô lại căng thẳng mà vấp chân rồi nhào về phía trước. Nghiêm Kỷ lại đi nhanh hơn một bước.

Tiếng kêu của Mộc Trạch Tê kẹt trong cổ họng, cô luyện tập vũ đạo quanh năm vốn dĩ có thể ổn định được, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Nghiêm Kỷ cô lại từ bỏ.

Trong lòng cô nghĩ dù sao cũng giống nhau.

Ngay khi cô sắp ngã xuống.

Sau lưng Nghiêm Kỷ như có mắt, anh xoay người dùng tay đỡ lấy bả vai của Mộc Trạch Tê giúp cho cô đứng vững.

Ngăn lại...

Tay Nghiêm Kỷ vẫn đỡ lấy bả vai cô, giữ khoảng cách, ánh mắt u ám, giọng nói có chút lạnh lùng cứng rắn: “Lần sau đi đường phải cẩn thận một chút, đụng phải người khác rất nguy hiểm.”

Mặc dù sắc mặt Nghiêm Kỷ không thay đổi, nhưng Mộc Trạch Tê vẫn cảm giác được sự tức giận từ trong ánh mắt và giọng nói của anh.

Rõ ràng rất không vui.

Hiển nhiên Nghiêm Kỷ biết tâm tư nhỏ bé của cô.

Mộc Trạch Tê biết mình đã dẫm lên ranh giới của Nghiêm Kỷ, anh không thích để người khác chạm vào mình...

Ngay cả khi chạm vào người khác anh cũng cảm thấy ghê tởm.

Cả người cô cứng đờ, chỉ có thể cười khổ một tiếng: “Cảm ơn bạn học Nghiêm Kỷ đã đỡ tôi…”

Nghiêm Kỷ chỉ nhìn cô mà không nói gì, xoay người sải bước rời đi.

Mộc Trạch Tê ngơ ngác đứng tại chỗ, đuổi theo cũng không được mà đứng đó cũng không xong.

Ban đầu cô vô cùng tự tin chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ theo ý mình, nhưng Nghiêm Kỷ lại không hề tiếp chiêu, đến bây giờ cô cũng phải lấy hết can đảm để tiến thêm một bước nữa.

Ngay từ đầu, mọi người đều nghĩ rằng hai người là Kim Đồng Ngọc Nữ tình chàng ý thiếp, bây giờ mỗi khi Mộc Trạch Tê tới gần Nghiêm Kỷ một bước đều bị người khác châm chọc là bám lấy Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê rối tinh rối mù.

Có một câu nói rằng khi bạn rất thoải mái khi ở cùng một người, trò chuyện rất vui vẻ thì học thức và EQ của người đó chắc chắn cao hơn bạn.

Họ đang bao dung bạn.

Vậy Nghiêm Kỷ còn khủng bố hơn cái này gấp mấy lần.

Khi Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ ở cùng một chỗ, lời nói và hành động của anh đều rất lịch sự và thân thiện.

Không có chỗ nào không hợp lí, thậm chí nhân từ và chính trực khiến Mộc Trạch Tê thấy xấu hổ.

Nhưng Mộc Trạch Tê vẫn không tiếp cận được anh khiến người ta cảm thấy anh vô cùng xa cách.

Mộc Trạch Tê vẫn ổn, cô có thể tự an ủi mình vô số lần. Nghiêm Kỷ là người như vậy, anh đối xử với ai cũng giống nhau.

Cho đến khi cô gái tên là Lâm Thi Vũ xuất hiện...
Chương kế tiếp