Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 25: Đêm đầu tiên 2 - Ác thú Nghiêm Kỷ ép Mộc Trạch Tê nhìn mình trong gương bị liếm láp ra vào đến cao trào
Mộc Trạch Tê đột nhiên có một ý nghĩ rằng Nghiêm Kỷ có thể là một tên biến thái ẩn giấu!

Nghiêm Kỷ không cảm thấy có gì không đúng, như thể giới thiệu kho báu của mình cho Mộc Trạch Tê.

"Bốn mặt bao quanh gương, không chỉ tôi có thể thưởng thức sự quyến rũ của cậu mà cậu cũng có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình.”

"Mộc Trạch Tê, cậu thật nên xem, lúc cậu ý loạn tình mê có bao nhiêu quyến rũ, gương mặt mê ly run rẩy. Chỉ khiến người ta hận không thể đụ chết cậu.”

"Không! Đừng! Tôi không muốn nhìn!" Mộc Trạch Tê hoảng sợ, cô sợ hãi đẩy Nghiêm Kỷ ra.

Nghiêm Kỷ trực tiếp nâng hai cổ tay của cô lên đỉnh đầu, sau đó mút cánh môi cô, xoa bầu ngực của cô.

"cậu yên tâm đi, rất nhiều trong số này chỉ là để sưu tầm mà thôi. Hai người chúng ta đều là lần đầu tiên, đêm đầu tiên áp dụng cách truyền thống thì tốt hơn.”

Mộc Trạch Tê bị trói buộc, nức nở: "Nghiêm Kỷ... Cậu là một tên biến thái sao?”

Nghiêm Kỷ cười: "Biến thái? Tôi chỉ muốn làm cho cậu sung sướng sảng khoái, tôi không muốn cái loại tình dục biến thái ngược đãi này. Làm tình mà không thích thì làm cái gì.”

Mộc Trạch Tê nhớ lại khoái cảm ngập đầu không thể kiềm chế được lúc trước càng sợ hơn.

Tay Nghiêm Kỷ tự do ở trên cơ thể Mộc Trạch Tê, trắng nõn mềm mại đến mức anh yêu thích không buông tay.

Nghiêm Kỷ chợt cảm thấy si mê cơ thể Mộc Trạch Tê như vậy, thật sự có chút biến thái.

Mộc Trạch Tê khóc lên: "Tôi... Trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, bán thân, nhưng bây giờ tôi đã sụp đổ!”

Bán mình? Đúng rồi, Mộc Trạch Tê đúng là bán thân cho mình.

Nghiêm Kỷ cười, hạ thấp cơ thể, ôm lấy thắt lưng mềm mại của Mộc Trạch Tê.

"Tôi đảm bảo với cậu, sau này sẽ có rất nhiều thời gian sảng khoái. Bán thân phải có ý thức của bán thân.

Cậu đừng cố từ chối, cậu không thể từ chối.

Tính tình của Hoa Thổ Ti* của cậu nhất định phải phục tùng, sau khi sảng khoái, cậu rất nhanh sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời”

(*) Hoa Thổ Ti (菟絲花): Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thổ Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thổ Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che.

Mộc Trạch Tê biết tính tình yếu đuối của mình, nên càng sợ.

Nghiêm Kỷ hoàn toàn không che giấu tính tình của mình, anh dũng cảm không sợ hãi.

Trước kia cũng không giấu diếm, mà là người không tới gần thì sẽ phát hiện ra.

Anh hiện giờ dần dần hiện ra tính tình ngang ngược, Mộc Trạch Tê chống đỡ không nổi. Nếu anh tiến thêm một bước, Mộc Trạch Tê phải lùi lại hai bước.

Điểm mấu chốt nhất định từng bước sụp đổ, Mộc Trạch Tê thật sự sợ điểm mấu chốt của mình sau này sẽ hạ thấp đến mức không còn hình dạng gì cả.

Đối với Nghiêm Kỷ, những gì mình muốn không phải như thế này...

Mộc Trạch Tê đạp chân giãy dụa, khóc.

Nghiêm Kỷ nhíu mày, trực tiếp kéo còng da trên đầu giường còng tay cô lại.

Bàn tay rảnh rỗi lập tức mở chân Mộc Trạch Tê ra xem âm họ đã ướt át khi cô cọ xát trong phòng tắm.

Bàn tay trực tiếp vuốt ve. Đầu ngón tay dừng trên hột le mẫn cảm cọ xát.

Mộc Trạch Tê ưm a kêu lên, cơ thể vặn vẹo muốn giải thoát, khiến còng tay kêu lạch cạch.

Nghiêm Kỷ rút ngón tay ra, trên ngón tay xinh đẹp đều là dịch tình ướt sũng.

Anh bôi lên núm vú của Mộc Trạch Tê, chất nhầy trong suốt trơn trượt, sau đó lại xoa nắn núm vú.

Sau đó lại cúi người xuống giữa hai chân Mộc Trạch Tê, vươn đầu lưỡi ướt đẫm chơi đùa hột le đã bị hơi đùa rất mẫn cảm.

Nghiêm Kỷ bận rộn, tranh thủ thời gian nói một câu: "Nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu đi, Mộc Trạch Tê.”

Mộc Trạch Tê thất thần, theo lời anh nhìn lên tấm gương trên trần nhà.

Đôi mắt đẫm lệ của mình mông lung mở rộng chân, bị cảnh tượng Nghiêm Kỷ liếm miệng huyệt đập vào trong mắt.

Cô xấu hổ đến mức quay đầu không muốn nhìn, nhưng lần này lại nhìn thấy hình ảnh phóng đãng được ghi lại trong tấm gương bên cạnh.

Mọi hướng đều đang đánh vào lòng xấu hổ của Mộc Trạch Tê, cơ thể Mộc Trạch Tê đỏ lên.

Nếu trốn không thoát, thì Mộc Trạch Tê chọn nhắm mắt lại. Cô nhắm mắt cắn môi hừ khóc, khuôn mặt đỏ không chịu nổi.

Nghiêm Kỷ cười một tiếng, không nhìn thấy thì các giác quan khác sẽ càng phóng đại.

Ngón tay thon dài trực tiếp cắm vào trong hoa huyệt chật hẹp ướt đẫm, đào bới đút vào nơi mẫn cảm đó.

Nghiêm Kỷ ngẩng đầu lên, anh vẫn đang mút viên trân châu của cô, dâm đãng không chịu nổi. Lại thêm một ngón tay đi vào càn quấy.

Nắm lấy khuôn mặt của cô khiến cô nhìn vào gương.

"Mở mắt ra nhìn mình, xem mình bị chơi đùa đến cao trào như thế nào, âm hộ phun ra dịch tình dâm đãng như thế nào.”

"A...a..!" Mộc Trạch Tê nắm chặt khăn trải giường, cả người căng thẳng, cơ thể không kiềm chế được mà co rụt lại.

Nhưng lại bị Nghiêm Kỷ giữ chặt kéo về phía trước, khiến liếm láp và cắm vào sâu hơn.

Nghiêm Kỷ cố ý tra tấn cô, muốn khiến Mộc Trạch Tê nhanh chóng lên đỉnh mây mù không thể suy nghĩ.

Môi mút âm vật, ngón tay giàu kỹ xảo nhanh chóng cắm vào âm hộ, khiến dịch tình bên trong kêu lép nhép.

Cả hai đều phối hợp với tần số va chạm với dòng điện dữ dội.

"Không cần! Nghiêm Kỷ! Không, không! Tôi mở mắt ô..." Mộc Trạch Tê bất lực lắc đầu, chỉ có thể mở mắt ra, nước mắt mông lung trong tình dục nổi lên.

Khoái cảm từ sâu trong cơ thể như dòng điện kịch liệt trào ra, xông lên đỉnh đầu.

Dịch tình trong suốt như dòng suối tuôn ra, cảm giác kịch liệt phun nước khiến Mộc Trạch Tê run rẩy, ga trải giường màu trắng bị dịch tình thấm ướt đẫm.

Mộc Trạch Tê khom lưng run lên, ngẩng đầu lên, cứ như vậy mà nhìn mình chật vật trong làn sóng tình dục ở trong gương.

Nghiêm Kỷ ngẩng đầu lên, trên môi còn dính chất nhầy trong suốt, dâm mỹ đến mức trong mắt Mộc Trạch Tê đều là sự xấu hổ.

Anh nhìn chằm chằm vào cơ thể của Mộc Trạch Tê đang run rẩy phun nước, tủi thân khóc.

Nghiêm Kỷ nhìn thấu lòng người, nhìn thấu sự tủi thân của cô.

"Mộc Trạch Tê, điều làm cậu khó chịu không phải là vì tôi đụ cậu. Mà điều làm cậu khó chịu là cậu không thể chấp nhận được việc làm tình với tôi theo kiểu cưỡng bức bán thân. Cậu cảm thấy tủi thân.”

Nói xong, anh xoa ngón cái anh một cái, xoa cho đến khi Mộc Trạch Tê thoải mái đến mức nước miếng trào ra.

"Chỉ là làm tình mà thôi, hưởng thụ cơ thể là được, nếu cậu cứ luôn nghĩ về những thứ khác thì sẽ rất đau khổ.”

Như Nghiêm Kỷ nói, thì trọng dục và muốn mưu sắc là điều thường phải làm.

Mộc Trạch Tê dần tỉnh táo lại, cô biết mình và Nghiêm Kỷ chỉ là quan hệ về thể xác.

Cô muốn tiền bạc và quyền lực của anh, và anh muốn cơ thể của mình. Đó vốn là sự ăn nhịp với nhau trong mua bán.

Nhưng Mộc Trạch Tê vẫn nhăn nhó khổ sở, cô biết mình già mồm cãi láo.

Bởi vì sao, vì buồn, vì Mộc Trạch Tê mẹ nó vẫn còn ảo tưởng đối với Nghiêm Kỷ!

Cô muốn được đối xử chân thành như Nghiêm Kỷ đối xử với Lâm Thi Vũ, quang minh lỗi lạc mà ở chung.

Nhưng cô lại không có phải là người thẳng chân thành như Lâm Thi Vũ.

Cô thường xuyên mưu mô, giả dối, tính kế, hư vinh.

Những thứ này dường như đã tạo nên mối quan hệ lợi ích mà cô và Nghiêm Kỷ chỉ có thể tham lam lợi ích của nhau như bây giờ.

Nếu như lén lút gặp người khác mà không có người thứ ba ở đấy. Thì chuyện này không thể lên bàn.

Nước mắt Mộc Trạch Tê lăn xuống, cô cố kìm nén tiếng nức nở của mình.

Cũng giống như bây giờ, Mộc Trạch Tê tự hỏi mình còn muốn bán không? Bán.

Tại sao?

Nghiêm Kỷ có thể lập tức xử lý tốt chuyện của bà nội, chỉ cần một cái búng tay là có thể lập tức đưa ra 600 vạn, 600 vạn!

Chỉ nói về tiền, chỉ nói về tiền. Nói về tiền bạc thì sẽ không buồn như vậy nữa.

Nghiêm Kỷ thấy cô lại nhịn không khóc, ánh mắt cũng trở nên trong trẻo hơn, cảm thấy có chút thú vị: "Cậu không khóc? Cậu hiểu ra rồi sao?”

Mộc Trạch Tê nghẹn: "Không phải đã hiểu, nhưng nếu dùng tiền thì có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân.”

Giống như vỡ hũ, sư tử giận dữ mở miệng: "Đêm đầu tiên là vô giá, cậu hiểu ý tôi chứ? Tốt nhất là xóa tất cả các khoản nợ vô giá!”
Chương kế tiếp