Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 28: "Trên giường không muốn bị đau thì phải nghe lời", cố ý huấn luyện tình dục H
Trong phòng.

Nghiêm Kỷ cưỡng chế cởi quần lót nhỏ của Mộc Trạch Tê ra để bôi thuốc cho cô.

Mộc Trạch Tê nằm trên sofa đơn, hai chân mở rộng bị kẹt ở tay vịn, quay mặt đi không muốn nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Ngoài miệng khẩu bị sưng thì hai cánh môi hoa cũng bị sưng, giống như trong bánh mì trắng nhỏ kẹp mật táo trong suốt.

Hai mắt Nghiêm Kỷ sáng rực, anh cứ nhìn chằm chằm vào nó, xoa xoa một cái bánh mì nhỏ trắng nõn của âm hộ. Ngoài miệng không ngần ngại khen ngợi: "Thật sự là một cái âm hộ xinh đẹp.”

Mộc Trạch Tê đỏ mặt, cắn môi chịu đựng, muốn đạp chân: "Nghiêm Kỷ, mau bôi thuốc đi!”

Ngoại trừ hơi căng và xót ra thì không có vết rách. Nhưng lại rất nhạy cảm, như thể thứ to lớn kia vẫn đang va chạm chôn ở trong cơ thể.

Tối hôm qua lúc Mộc Trạch Tê ngủ say Nghiêm Kỷ đã uống thuốc. Bây giờ sau khi cởi quần lót nhìn Mộc Trạch Tê sưng lên, anh lại muốn chịch cô.

Hai người đã thuận lợi qua ải đêm đầu tiên. Lúc đó Mộc Trạch Tê tiết nhiều đến mức ga giường đều ướt đẫm. Nhưng chỗ đó của con gái lại mềm mại còn của Nghiêm Kỷ lại thô dài, không nhịn ma sát rất dễ bị sưng lên.

Khi ngón tay dính thuốc của Nghiêm Kỷ cắm vào, Mộc Trạch Tê theo bản năng co rụt lại, Nghiêm Kỷ bắt lấy chân cô bị kẹt lại, ngón tay thon dài không ngừng ra vào.

Anh tỉ mỉ bôi thuốc, ngón tay đi vào bôi thuốc qua lại, vào sâu xoa mấy lần.

Mộc Trạch Tê cuộn tròn ngón chân, bên trong hành lang căng thẳng co rút quấn mút lấy.

Nghiêm Kỷ bị mút một cái đã gợi lại khoái cảm mất hồn khi côn thịt bị quấn lấy trong âm hộ tối hôm qua, hô hấp của anh trở nên nặng nề, yết hầu lăn qua lăn lại.

Anh vỗ một cái vào mông nhỏ trơn bóng của cô: "Đừng kẹp chặt như vậy. Thả lỏng đi.”

Mộc Trạch Tê cố gắng thả lỏng, nhưng giọng nói run rẩy không che dấu được: "Vậy cậu nhanh lên..."

Nghiêm Kỷ ngước mắt lên nhìn.

Mộc Trạch Tê vẫn không dám nhìn, xấu hổ quay đầu đi. Cắn môi đè nén, cẳng chân căng thẳng, mấy ngón chân đáng yêu cuộn tròn lại.

Mộc Trạch Tê vừa phá thân, cơ thể lại nhạy cảm. Một chút chuyển động cũng giống như ném một viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng, chuyển động nhỏ nhưng gợn sóng lăn tăn.

Cô rất nhạy cảm.

Như thế này thì ai mà không muốn bắt nạt cô, chịch cô.

Nghiêm Kỷ lại bôi thuốc rồi cắm vào, vừa cắm vừa ngước mắt nhìn chăm chú phản ứng của cô, nhìn cô run rẩy.

"Là lỗi của tôi vì đã quên mất âm hộ này, tối qua lần đầu tiên ăn côn thịt bị kẹt không nhả ra được, lẽ ra tôi phải từ từ mở rộng nó ra.

Bị đâm nhiều lần mới tốt hơn một chút, nhưng ma sát quá nhiều, bây giờ nó lại rất nhạy cảm.”

Lời nói của Nghiêm Kỷ rất trắng trợn lộ liễu, mặt Mộc Trạch Tê từ ửng đỏ đến hồng thấu.

Mộc Trạch Tê cảm thấy Nghiêm Kỷ đang cố ý nói chuyện để làm cô thấy xấu hổ, nhưng cô lại không biết rằng miệng Nghiêm Kỷ thật sự thích nói những lời tục tĩu.

Mộc Trạch Tê vừa xấu hổ vừa giận.

Ở trên giường đã đủ xấu hổ rồi, Mộc Trạch Tê nghĩ ngày thường vẫn nên giữ lại chút mặt mũi, cô nghe những lời kia thật sự xấu hổ đến hoảng hốt.

Sau đó chống đỡ khí thế, lớn tiếng nói: "Nghiêm Kỷ! Cậu không cần phải nói rõ ràng như vậy... Như vậy rất tục tĩu!”

Nghiêm Kỷ cười, rút ngón tay ra bên trên còn kéo theo một sợi tơ nhầy, hành động như vậy lại khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy xấu hổ.

"Mộc Trạch Tê, bây giờ cậu đang mở chân, bị ngón tay bôi thuốc của tôi cắm mà đỏ mặt phát run. Cậu nhạy cảm như vậy, còn muốn lập thế ở trên giường? Một chút cảm giác uy hiếp cũng không có, giống như một con mèo con bị chọc cào vào không khí vậy.”

Nghiêm Kỷ vừa nói bôi chất nhầy sờ lên đùi Mộc Trạch Tê, để cô thấy rõ ràng. Sau đó vặn nắp thuốc lại.

Nghiêm Kỷ cúi người xuống cắn môi Mộc Trạch Tê hôn, anh hôn rất gấp, Mộc Trạch Tê bị ép lùi ra phía sau, Nghiêm Kỷ hôn càng sâu, mút môi cô đến tê dại.

Cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô, đòi hỏi hương vị của cô, hôn Mộc Trạch Tê đến choáng váng.

Sau đó, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mộc Trạch Tê vươn về phía đũng quần, cây côn thịt đã bị cô câu cứng lên.

Mộc Trạch Tê bị hôn đến thiếu oxy, đến khi phát hiện ra thì tay mình đã nắm lấy côn thịt to lớn kia.

Cứng rắn nóng bỏng, đụng vào tay rất vững chắc, các đường gân xanh trên đó cảm giác càng rõ hơn.

Nghiêm Kỷ thuận tay kéo chiếc váy nhỏ hai dây ra, vội vàng xoa bầu ngực của cô.

"Ưm!"Mộc Trạch Tê bối rối, cho rằng Nghiêm Kỷ lại muốn. Theo bản năng buông tay ra.

Nghiêm Kỷ thả môi Mộc Trạch Tê ra, nắm lấy mặt Mộc Trạch Tê: "Vậy mà vẫn không tình nguyện sao?”

Anh đứng dậy, thân hình cao lớn bao phủ lấy Mộc Trạch Tê, ánh mắt tối sầm: "Mộc Trạch Tê, phụ nữ ở trên giường nếu không muốn bị đau thì phải nghe lời. Hiểu không?”

Mộc Trạch bất ngờ nhớ tới những vật xấu hổ trong phòng, sắc mặt trắng bệch. bây giờ trên thắt lưng mơ hồ còn có cảm giác đau.

Nghiêm Kỷ kéo quần anh xuống một chút, tối hôm qua côn thịt còn chưa trút ra đủ bắn ra, cứng rắn dựng thẳng lên, kích động đến mức run rẩy.

"Cậu rất thông minh, yếu ớt không muốn chịu khổ. Nhưng không ngờ miệng huyệt mềm mại mỏng manh vừa bị chà đạp lại phải chịu tội nuốt côn thịt, cậu cứ cố gắng xoa nắn côn thịt của tôi nghĩ hết cách để làm tôi bắn ra đi.”

Nghiêm Kỷ dùng cách như vậy để nói cho Mộc Trạch Tê biết cái gì gọi là không muốn chịu khổ, thì phải ngoan ngoãn nghe lời.

Mộc Trạch Tê ngửa mặt lên, cố kìm nước mắt, biết điều mà ừ gật đầu.

Mộc Trạch Tê từng nghĩ để Nghiêm Kỷ ngủ một lần là tốt rồi, thậm chí còn nói đêm đầu xóa sổ hết, bây giờ ngẫm lại cô thật sự rất ngây thơ.

Chỉ sợ, đêm đầu tiên sẽ là lúc Nghiêm Kỷ thể hiện mình dịu dàng nhất.

Mộc Trạch Tê nghiêng người ngồi trên một chân Nghiêm Kỷ, ngực bị Nghiêm Kỷ vừa mút vừa xoa, động tác trên tay trúc trắc nắm côn thịt của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ ngậm lấy bộ ngực mềm mại, bị nắm thỉnh thoảng khuây khỏa thở dốc một chút. Mặc dù động tác của Mộc Trạch Tê hơi kém, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô lại rất mềm mại, ma sát cực kỳ thoải mái.

Mà Mộc Trạch Tê bị mút ngực rất nhạy cảm, khó tránh khỏi sẽ bị phân tâm, thủ dâm chậm hơn.

Hơn nữa Nghiêm Kỷ giống như cố ý, cố ý mút núm vú của cô, liếm cổ cô. Đốt lửa ở những nơi nhạy cảm này.

Mộc Trạch Tê động tình, Nghiêm Kỷ lại không mặc lại quần lót nhỏ cho cô, bây giờ chảy nước, trộn lẫn với thuốc mỡ màu trắng dính dính cùng nhau chảy ra, chảy xuống bộ đồ ngủ đen bằng tơ lụa của Nghiêm Kỷ, cực kỳ nổi bật.

Hai người đều nhìn thấy, gợi lên ký ức tối hôm qua.

Về phương diện tình dục, Mộc Trạch Tê không phải đối thủ. Vừa xấu hổ vừa mệt mỏi, trước tiên chịu không nổi mềm nhũn trong ngực Nghiêm Kỷ, thở hồng hộc khóc lóc kể lể: "Ta không làm được nữa Nghiêm Kỷ, tay tôi mỏi quá.”

Nghiêm Kỷ đưa tay sờ âm hộ của cô: "Rất ướt.”

Đêm qua cảm nhận được sự sảng khoái nhưng cũng sợ, Mộc Trạch Tê đẩy tay anh ra: "Tôi không muốn, tôi không muốn. Không thể đút vào nữa, nó sẽ hỏng mất!”

Nghiêm Kỷ tự nhiên biết. Mặc dù anh cầm thú, nhưng không súc sinh như vậy.

"Nhưng tôi vẫn chưa bắn.”

Quả thật.

Mộc Trạch Tê càng nắm lấy côn thịt thì nó càng tiết ra nhiều dịch tuyến tiền liệt, tay mỏi nhừ, nhưng nó vẫn không có dấu hiệu bắn, ngược lại nó ở trong lòng bàn tay mềm mại của cô đột nhiên hung hãn nảy lên.

Đầy dục vọng.

Nghiêm Kỷ nhấc một chân khác của Mộc Trạch Tê, khiến cô ngồi cả hai chân trên người mình, cái mông trần nhỏ nhắn trơn bóng lập tức chạm vào côn thịt to lớn kia.

Anh chậm rãi ưỡn thắt lưng, cọ cọ vào giữa đùi ướt sũng của cô: “Mỏi tay sao?”

Cảm giác tồn tại của cây côn thịt nóng bỏng của Nghiêm Kỷ mạnh đến mức Mộc Trạch Tê như đang kề dao vào cổ.

Cô vội vàng nắm lấy cổ áo của Nghiêm Kỷ: "Dùng miệng đi! Tôi có thể dùng miệng của tôi!”

Nghiêm Kỷ dùng ngón cái xoa cánh môi của cô, ánh mắt u ám: "Được.”

Mộc Trạch Tê đột nhiên cảm thấy như thể mình đã nhảy vào trong cạm bẫy do Nghiêm Kỷ đào sẵn.

Biến thành Nghiêm Kỷ ngồi một mình trên sô pha, Mộc Trạch Tê quỳ, cầm côn thịt to lớn của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ bảo cô tích trữ chút nước miếng, Mộc Trạch Tê làm theo.

Cô ngước mắt nhìn Nghiêm Kỷ, hàm hồ hỏi: "Sau đó thì sao?" Cô vừa mở miệng, nước bọt lập tức chảy ra từ đôi môi hồng hào.

Ánh mắt Nghiêm Kỷ càng tối, sao bên trên và bên dưới của cô lại dễ dàng chảy nước như vậy. Ngày thường hôn một cái cũng chảy nước miếng.

"Liếm quy đầu, tôi liếm núm vú của cậu như nào thì cậu liếm như thế là được. Ngậm nó vào.”

Nghiêm Kỷ thích ngực mình, thường liếm Mộc Trạch Tê đến khi thở dốc, cho nên liếm như thế nào, Mộc Trạch Tê rất rõ ràng.

Cô học dáng vẻ vươn cái lưỡi nhỏ ướt át, liếm vòng quanh quy đầu mẫn cảm.

Nghiêm Kỷ sảng khoái rít lên một tiếng, tay đặt trên đầu Mộc Trạch Tê, xem cái miệng nhỏ nhắn của cô ăn côn bổng như thế nào.

"Ngậm vào.”

Cô sửng sốt, nhưng vẫn há miệng, ngậm vào. Miệng cô nhỏ, miễn cưỡng ngậm được phần đỉnh.

Thật cứng, thật lớn, như kẹt trong miệng vậy.

...
Chương kế tiếp