Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 29: Cắn ra dục vọng nhưng lại không cho làm “Thì ra là như thế, mới cắm vào đã tiết ra, cho nên mới trốn không cho làm” H
Bởi vì Mộc Trạch Tê cố sức há cái miệng nhỏ, nên nước miếng chảy ra từ bên môi, cô không tự chủ được phun ra, rồi lại ngậm sâu vào.

Nghiêm Kỷ sảng khoái ưỡn thắt lưng lên: "Đúng, chính là như vậy. Làm tốt lắm. Chú ý răng.”

Mộc Trạch Tê từ nhỏ đã được mẹ yêu cầu rất cao, người khác yêu cầu cô làm việc gì, cô đều sẽ theo bản năng cố gắng làm một cách hoàn hảo.

Nghiêm Kỷ nói chú ý đến răng, cô thật sự cẩn thận không đụng vào chúng.

Thật cẩn thận liếm, nuốt côn thịt, nhìn kỹ thuật của cô có vẻ không tệ.

Miệng cô nhỏ nhắn, không cần cố ý mím môi, đôi môi mềm mại có thể dễ dàng cọ xát vào côn thịt khi phun ra nuốt vào, đầu lưỡi nhỏ ướt mềm liếm một cái.

Ẩm ướt và ấm áp liếm.

Thắt lưng Nghiêm Kỷ sảng khoái đến căng thẳng, bàn tay đặt trên đầu Mộc Trạch Tê nhẹ nhàng đẩy ra, nhẹ nhàng đưa cái miệng nhỏ nhắn của cô nuốt vào.

Mộc Trạch Tê bị nghẹn ngước mắt nhìn anh.

Khuôn mặt trắng nõn của Nghiêm Kỷ nhuộm đỏ, đôi mắt đào hoa hẹp dài bây giờ đang nhắm hờ hưởng thụ, yết hầu lăn lộn, sung sướng thở dốc.

Côn thịt trong miệng càng ngày càng cứng, nó ở ngay trước mặt Mộc Trạch Tê, cô càng có thể nhìn thấy côn thịt cứng rắn nối liền với gân xanh trên cơ bụng, dục vọng không chịu nổi.

Mùi vị hương xạ trên bộ phận sinh dục của đàn ông trộn lẫn với mùi xà phòng trên người Nghiêm Kỷ, lan tràn trong miệng Mộc Trạch Tê.

Cô đang liếm cho Nghiêm Kỷ...

Thật chát... Thật dâm mỹ...

Bụng Mộc Trạch Tê cũng nóng lên, bên ngoài hoa huyệt truyền đến từng đợt điện giật, như đang chờ mong thứ gì đó lấp đầy.

Mộc Trạch Tê chột dạ đến mức hàng mi rung lên, khi nuốt vào côn thịt thì nước miếng chảy ra chàng nhiều hơn.

Giống như khi hoa huyệt bị đâm vào nước càng ngày càng nhiều.

Có một cảm giác trống rỗng đến kỳ lạ...

Mộc Trạch Tê muốn nhanh chóng kết thúc, miệng cũng đã tê dại. Sau đó cô bắt đầu liếm nửa đoạn côn thịt không ăn nổi.

Nghiêm Kỷ sảng khoái đến mức mở mắt ra.

Nhìn Mộc Trạch Tê với hàng mi dài ngập nước quỳ gối trước mặt mình ấp úng phun ra côn thịt của mình. Tăng thêm cảm giác hài lòng của Mộc Trạch Tê trong lòng Nghiêm Kỷ.

Nhìn có vẻ như không muốn, nhưng lại rất biết quy tắc, biết chủ động tốc chiến tốc thắng.

Nếu không cái miệng nhỏ nhắn kia của cô đã bị ma sát đến sưng lên.

Mộc Trạch Tê rưng rưng ngước mắt trông mong nhìn Nghiêm Kỷ, tay túm lấy bộ đồ ngủ trên chân Nghiêm Kỷ, tất cả thần thái động tác đều năn nỉ anh bắn đi được không.

Nghiêm Kỷ bị trêu chọc đến mức thắt lưng tê dại.

Anh ưỡn thắt lưng rút nhanh hơn một chút, Mộc Trạch Tê biết anh sắp bắn, để mặc cho anh động, nước mắt chảy ra cũng không nhúc nhích, trong miệng không có chỗ đặt đầu lưỡi bị côn thịt mài.

Nghiêm Kỷ sướng thở hổn hển một tiếng, nhịn không được bắn một ít vào trong miệng Mộc Trạch Tê, sau đó cuống quít rút ra, tất cả đều bắn lên ngực Mộc Trạch Tê.

Giống như viên kem đôi có sữa ở trên.

Nghiêm Kỷ dùng tay kéo Mộc Trạch Tê lên, nâng cô ngồi ở giữa hai chân mình, cầm chén trà trên bàn trà, đút cho Mộc Trạch Tê súc miệng.

Nhìn đôi môi đỏ mọng của Mộc Trạch Tê, rơi lệ, mắt và chóp mũi đều hồng hồng, nhìn thật là đáng thương.

Anh nắm lấy cằm Mộc Trạch Tê hôn lên, hương trà trộn lẫn một chút hương vị dâm mỹ, cứ như vậy cùng cô si mê dây dưa.

Mộc Trạch Tê không ngừng đẩy anh, đầu lưỡi tê dại, nụ hôn tê dại, hôn một hồi, cả người liền mơ mơ màng màng.

Nghiêm Kỷ đã bắn một lần, nhưng côn thịt vẫn nửa mềm, nhanh chóng dựng đứng lên, chọc vào khe nhỏ của Mộc Trạch Tê nhẹ nhàng cọ xát,lúc này mới nhận ra Mộc Trạch Tê đã hoàn toàn ướt sũng.

Mộc Trạch Tê ý loạn tình mê, thứ to lớn cứng rắn kia dán lên, khẽ chọc chậm cọ cọ, sức nóng bỏng rát lập tức truyền tới.

Cảm giác trống rỗng nơi sâu thẳm linh hồn lúc trước chưa phai nhạt, cô cảm thấy cả người đều không thích hợp, cơ thể tê dại đến mức run rẩy.

Cô nâng thắt lưng và chân lên, lắc eo và mông để tránh đi. Kết quả đang thuận theo ý của Nghiêm Kỷ, được anh nâng lên, không lên không xuống, bộ phận sinh dục của hai người cọ xát với nhau.

Côn thịt chọc vào viên trân châu chà xát một lúc, lướt qua cánh môi hoa, đâm vào miệng huyệt.

Đột nhiên, giống như một que diêm được thắp sáng trong bóng tối, những tia lửa nhanh chóng đốt cháy ngọn lửa.

"A..!" Cuối cùng Mộc Trạch Tê cũng buông lưỡi Nghiêm Kỷ ra.

Ôm cổ anh mượn lực, cô nhấc hông lên, rời khỏi côn thịt. Đáng tiếc vẫn chậm một chút, miệng huyệt phía dưới kêu ùng ục một tiếng rồi phun ra một dòng nước dịch tình.

Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tê, cảm nhận được cô vùi mặt trên vai mình cắn răng ô ô khóc nức nở, cơ thể run rẩy.

Hôn một cái cọ miệng huyệt cũng có thể sảng khoái mà phun nước, cô luôn như vậy. Dục vọng của Nghiêm Kỷ càng sâu, côn thịt cứng đến đau đớn.

Thanh xuân của anh tràn đầy dục vọng, sau khi đã nếm qua hương vị mất hồn đó, anh lại càng không thể chịu đựng được nữa.

Cũng vì tuổi này sức chịu đựng kém, tình dục bộc trực thô lỗ, dễ bị khốn kiếp nhất.

Cắm thêm một lần nữa chắc vẫn được đúng không?

"Ướt như vậy, tôi đâm cậu thêm lần nữa được không? Đau thì dừng lại.”

Bây giờ cơ thể Mộc Trạch Tê rất kỳ lạ, giống như Nghiêm Kỷ chạm vào một cái sẽ tan chảy. Cô hơi giãy dụa, muốn xuống đất: "Không muốn! Đừng! Đừng!”

Vừa tiến vào đã bại lộ...

Cô vừa động, nước dịch tình ấm áp chảy xuống theo chân cô, thậm chí còn nhỏ xuống côn thịt của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ làm sao chịu nổi, gân trên trán đều nổi lên.

Cánh tay cường tráng hơi dùng sức giữ mông cô lại, đè xuống, tự mình động thắt lưng xuống, nhắm ngay miệng huyệt rồi cắm vào.

Côn thịt cứ như vậy chậm rãi xâm nhập vào trong cơ thể, quy đầu cứng rắn đẩy thịt mềm ra, ma sát hoa huyệt trống rỗng vừa tiết ra.

Trong đầu Mộc Trạch Tê giống như bắn pháo hoa, đen kịt, sau đó pháo hoa đồng loạt nổ tung.

Cô ngồi, toàn thân run rẩy kẹp lấy côn thịt của Nghiêm Kỷ, cả người tê liệt như điện giật, cô vừa được cắm vào đã tiết ra.

Nghiêm Kỷ cũng không ngờ vừa đi vào Mộc Trạch Tê đã tiết ra, cơ thể mềm nhũn, chất nhầy dồi dào bên trong ướt át kẹp lấy suýt chút nữa anh đã bị cô kẹp xuất tinh.

Anh sảng khoái không chịu nổi, cắn môi cô: "Thì ra là như vậy, vừa mới cắm vào đã lập tức tiết ra, cho nên cậu mới trốn không cho đi vào. Cậu có thoải mái không? Cậu có muốn tôi đút vào không?”

Mộc Trạch Tê không nghe rõ ràng, nhưng tiềm thức lại lắc đầu trước những lời nói của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ cũng không nói gì, mà nâng mông cô lên, miệng huyệt phun ra côn thịt. Sau đó lại bỗng dưng buông tay, cô lẩm bẩm một chút, hoa huyệt lại ăn côn thịt vào trong.

Mộc Trạch Tê ôm Nghiêm Kỷ, cơ thể căng thẳng run rẩy, cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Bên trong rất ngứa... Rất muốn...

Ý nghĩ của cô truyền đến trong miệng huyệt, bên trong tiết ra rất nhiều dịch tình, giống như dụ mời côn thịt tiếp tục đi vào.

Nghiêm Kỷ ngậm lấy đôi môi ẩm ướt đang cô há ra thở dốc của cô, chậm rãi di chuyển thắt lưng: "Còn muốn thoải mái không?”

Mộc Trạch Tê khóc, nghẹn ngào: "Nghiêm Kỷ... Có phải cậu cho tôi uống thuốc gì rồi phải không?”

Nghiêm Kỷ lại cười, đương nhiên là không có.

Đôi môi mỏng hôn vào tai cô, khàn khàn nói: "Tê Tê, là cậu quá nhạy cảm, nếm được hương vị chân chính của tình dục, giống như mở chiếc hộp ma thuật Pandora ra vậy.”

"Đừng sợ, không cần phải xấu hổ về tình dục. Niềm vui tình dục là món quà lãng mạn tuyệt vời nhất trong sự tiến hóa sinh sản của con người.

Tình dục là vui sướng và kích thích, đừng sợ hãi, mà hãy hưởng thụ nó với tôi.”

Giọng nói dễ nghe của Nghiêm Kỷ xứng với những lời nói hợp lý của, hơn nữa hình tượng đáng tin cậy của anh đã ăn sâu cố đế trong lòng Mộc Trạch Tê. Giống như người đứng đầu tẩy não trong một tổ chức bán hàng đa cấp.

Mộc Trạch Tê mơ mơ màng màng, lại thật sự thả lỏng thể xác và tinh thần.

Nghiêm Kỷ đặt hai chân cô lên hai bên tay vịn, mở rộng hai chân, anh nâng cái mông nhỏ của Mộc Trạch Tê lên, đẩy hông lên trên "ba ba" cắm vào bên trong cô.

Tư thế này, khiến một đoạn lớn của côn thịt ở bên ngoài, sẽ không làm cô bị thương.

Nhưng có thể nhìn thấy rất rõ côn thịt đi vào hoa huyệt nhỏ nhắn như thế nào, cặp vú to trắng sữa bị đụng lắc lư trước mặt trông rất đẹp mắt.

Mộc Trạch Tê giẫm lên tay vịn, cảnh côn thịt đi vào hoa huyệt đều hiện ra trước măts Nghiêm Kỷ, cũng hiện ra trước mắt Mộc Trạch Tê.

Nhìn hoa huyệt của mình bị côn thịt thô dài căng ra thật lớn, côn thịt đỏ bầm chôn sâu trong cơ thể mình, đâm xuyên qua cơ thể của mình, rất trướng, Mộc Trạch Tê căng thẳng kẹp chặt vào bên trong.

Côn thịt của Nghiêm Kỷ lại bị kẹp trướng to hơn một vòng, rất muốn bắn.

Côn thịt nhanh chóng đi vào bên trong cô, nhìn cô xấu hổ đến tức giận trợn mắt rất nhanh lại bị đâm đến tan rã, liên tục đâm ra rút vào.

Hoa huyệt bị cắm vào khiến nước bắn tung tóe, chảy dọc theo nơi kết hợp bộ phận sinh dục của hai người.

Mộc Trạch Tê bị đụng đến sắp không thở nổi, cơ thể mềm nhũn, mất sức, khoái cảm cứ ập đến từng đợt.

Sảng khoái đến mức Mộc Trạch Tê bật khóc, khóc lớn.

Nghiêm Kỷ vui vẻ thở dốc, hôn lên mặt cô, dụ dỗ cô: "Lại sắp cao trào nữa à? Phun nước cho tôi xem, rồi tôi sẽ bắn ra được không?”

Mộc Trạch Tê nghẹn lại: "Tôi không tin cậu! Mỗi lần cậu nói bắn, nhưng vẫn đâm tôi rất lâu... A"

Nghiêm Kỷ cười, lại đâm vào khiến cô run rẩy.

Anh thực sự muốn bắn, lúc này anh muốn đâm nhanh để tốc chiến tốc thắng, làm lâu sợ hoa huyệt của Mộc Trạch Tê sẽ sưng đỏ không chịu nổi.

Anh đưa tay xoa hột le, tăng nhanh tần suất đâm sâu: "Tê Tê. Bên trong cậu mút tôi chặt quá, mút khiến côn thịt của tôi nhịn không được muốn bắn ra, cao trào nào.”

Mộc Trạch Tê không nhịn được khoái cảm ngập đầu, cơ thể run rẩy kịch liệt, dịch tình phun ra lại bị côn thịt chặn lại, cũng bắn rung tóe ra ngoài.

Nghiêm Kỷ ôm lấy cô, cuối cùng thẳng lưng, rồi bắn vào sâu bên trong tử cung của cô.
Chương kế tiếp