Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 30: Vật đổi sao dời, Mộc Trạch Tê giữ khoảng cách với Nghiêm Kỷ “Cô ấy hất tay mình ra? Cô ấy thế mà dám hất tay mình ra!”
Sau lần này, Mộc Trạch Tê thật sự đã bị sưng lên.

Cả người cũng mệt mỏi, một ngày sau đó hầu như cô chỉ ngủ. Nghiêm Kỷ chỉ có thể im lặng nhìn.

Chủ Nhật Mộc Trạch Tê ngủ thẳng đến trưa, không yên tâm nên cô vẫn thăm bà nội, đương nhiên là Mộc Trạch Tê đi một mình.

Tinh thần của bà nội đã tốt hơn rất nhiều, đánh giá phẫu thuật cũng rất tốt, chuẩn bị phẫu thuật, cả nhà họ Mộc đều thoải mái.

Sau đó Mộc Trạch Tê lại bị mẹ giáo huấn một trận. Trong lòng Mộc Trạch Tê cảm thấy rất có lõi, bà nói cái gì cũng gật đầu.

Trước sau bận rộn, một ngày cũng trôi qua.

Chờ cô đi xuống, Nghiêm Kỷ cũng đúng lúc trở về từ tập đoàn Nghiêm thị, trong tay còn cầm một ít văn kiện.

Khi hai người ở bên nhau, Nghiêm Kỷ sẽ động tay động chân.

Mộc Trạch Tê nghỉ ngơi ba bốn ngày, Nghiêm Kỷ cũng không làm gì hết, chỉ hôn rồi sờ cơ thể của cô, thường khiến Mộc Trạch Tê thở hồng hộc.

Anh thật sự ham mê cơ thể của Mộc Trạch Tê.

"Nghiêm Kỷ, tôi nên về nhà rồi. Ngày mai chúng ta phải đi học." Quần áo của Mộc Trạch Tê lại bị Nghiêm Kỷ cởi ra, còn bị xoa đến nhăn nhúm.

Nghiêm Kỷ đầu cũng không ngẩng lên, trên mặt còn cọ bầu ngực của Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê đẩy anh ra, sau đó mới đáp lại: "Ngày mai cậu đi học cùng tôi là được. Không cần phải về nhà đâu.”

"Không được!" Mộc Trạch Tê từ chối: "Tôi mà đi cùng với cậu, đến lúc đó bị người khác nhìn thấy, sau đó lại bị đăng lên trên diễn dàn trường.”

"Tôi vốn đã không có thanh danh gì, để lại cho tôi một chút đi.”

Nghiêm Kỷ cười: "Trước kia thì cậu nhất định phải dính lấy tôi tạo nhiều scandal như vậy, bây giờ lại phân rõ giới hạn rồi sao?”

Mộc Trạch Tê lẩm bẩm: "Lúc đó, tôi cũng không ngờ cậu là loại người như vậy..."

"Loại nào?" Nghiêm Kỷ một tay bóp vú của cô, ngón trỏ ấn núm vú xoa nắn, núm vú lập tức dựng đứng lên, hô hấp của Mộc Trạch Tê trở nên nặng nề.

"Tới gần mới phát hiện tôi không phải như cậu tưởng tượng, nên Diệp Công thích rồng sao*?”

(*)叶公好龙 được dùng để ám chỉ những người luôn ba hoa, bốc phét nhưng khi thực sự gặp phải chuyện mình luôn nói thì lại thoái thác, hoảng sợ không dám làm.

Mộc Trạch Tê không nói cho Nghiêm Kỷ biết lý do, nghiêng người né tránh anh: "Nữ sinh giả tạo, nam sinh các cậu không thể cảm nhận được.”

Cô chỉ đành dùng giả tạo để tránh không trả lời, Nghiêm Kỷ thật sự không còn cách nào khác.

Anh đưa một phong văn kiện cho Mộc Trạch Tê, Mộc Trạch Tê sửng sốt. Nhận lấy mở ra, bên trong đều là chi phí vật liệu của bà nội Mộc.

Nghiêm Kỷ đưa ra một chiết khấu tương đối khả quan, Mộc Trạch Tê không nghĩ tới mình lại "đáng giá" như vậy?

Chỉ là sau khi chiết khấu, vẫn là một con số tương đối kinh người.

Trong đầu Mộc Trạch Tê đang tính toán nên trả như thế nào. Trong đầu tính toán, cô cũng phải làm một cái văn kiện chi tiết.

Nghiêm Kỷ nhìn dáng vẻ nhăn mặt nghiêm túc suy nghĩ của cô, Mộc Trạch Tê nghi hoặc nhìn về phía anh.

Nghiêm Kỷ thu lại nụ cười: "Cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu đi Mộc Trạch Tê, ngực vẫn lộ ra ngoài, vô tình vô nghĩa, trong mắt cũng chỉ có chuyện xem tài khoản.”

Mộc Trạch Tê vừa nhìn, dáng vẻ hiện tại của mình thật sự rất kỳ lạ, quần áo xộc xệch, trên bộ ngực trắng như tuyết còn có dấu hôn của Nghiêm Kỷ cùng một chút nước bọt.

Mình không hề phát hiện, chỉ lo xem tài khoản, như vậy có chút giống... Gái điếm chỉ biết đếm tiền...

Mộc Trạch Tê đỏ mặt. Không phải cô tự coi thường bản thân, mà cô thật sự giống.

Nghiêm Kỷ đang định nói gì đó, thì điện thoại vang lên. Anh mở cửa xe ra ngoài để trả lời điện thoại. Mộc Trạch Tê vội vàng thu thập quần áo.

Sau khi Nghiêm Kỷ trở về, nói anh phải thay mặt nhà họ Nghiêm đến thăm một vị học giả. Nên chỉ có thể đưa Mộc Trạch Tê về.

Mộc Trạch Tê cảm tạ cuộc điện thoại kia.

Chờ xe của Nghiêm Kỷ chạy đi xa, Mộc Trạch Tê mới thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Trạch Tê về đến nhà, rời khỏi biệt thự lộng lẫy của nhà họ Nghiêm, nhìn ngôi nhà tối om, đột nhiên có cảm giác mất mát không rõ.

Sự mất mát đó chứa đựng quá nhiều, có cô đơn có bối rối và luống cuống.

Cô lại đăng một bài viết văn học đau lòng tuổi dậy thì hiểu. [Hình như có được cả thế giới, nhưng thế giới phồn hoa lại là giả, sớm muộn gì cũng phải tỉnh.]

Hình đại diện chiếc mũ lưỡi chai màu đen quen thuộc xuất hiện. [Vu Luật: khi phồn hoa chỉ có cậu, sao cậu lại biết thật giả.]

Vu Luật này thật sự có thể bắt được phong cách thương tâm không chính thống của Mộc Trạch Tê.

Sau đó hai người lại nói chuyện một lúc, cho đến khi Vu Luật vì công việc mà logout.

Đêm khuya, Mộc Trạch Tê tắm rửa xong, thì tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi leo lên giường, cũng xem một bộ phim hoạt hình giả tưởng 3D. Nam nữ chính thần ma trong phim yêu nhau, có thể nói là ngược tình thâm.

Nữ chính ma tôn bị thiên hạ phỉ nhổ, chúng thần bao vây, thần hồn đều bị tiêu diệt, nàng nói với nam chính thần đế một câu cuối cùng.

【Hóa ra ta không đáng để huynh đối địch với người trong thiên hạ. 】

Sau đó thân tiêu ngọc vẫn.

Ngược đến mức Mộc Trạch Tê ngã lăn lộn trên giường, khóc không thành tiếng.

Chờ Mộc Trạch Tê khóc mỏi rồi, nằm xuống tiêu hóa mọi chuyện, sau đó còn gửi cho Vu Luật suy nghĩ về bộ phim này.

Đúng lúc này, cuộc gọi video của Nghiêm Kỷ gọi tới, giống như anh có thể nhìn thấy nó, đúng lúc như vậy.

Mộc Trạch Tê rất do dự cầm lên, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại.

Chỉ do dự một lúc, Mộc Trạch Tê lập tức điều chỉnh điện thoại di động thành im lặng, từ ném đầu giường xuống cuối giường, làm như không nhìn thấy.

Tất cả những chuyện này, đều được truyền đến từ camera giám sát mới lắp trong phòng mà cô không hề hay biết.

Nghiêm Kỷ nhìn qua điện thoại di động nhìn, gõ mặt bàn cười lạnh: "A, bản lĩnh lớn rồi.”

"Xem TV, cũng khóc xong rồi. Trả lời tin nhắn của 'người đàn ông khác' nhưng lại cố tình không trả lời điện thoại của tôi.”

*

Sáng sớm thứ hai, Mộc Trạch Tê đã đến trường. Thời tiết rất đẹp và mát mẻ, mọi người đều vui vẻ hơn nhiều.

"Thật trùng hợp nha, đúng lúc gặp được em Mộc Trạch Tê.”

Giọng nói quen thuộc kia bắt chước ngữ điệu của Mộc Trạch Tê lúc mới nhập học, Mộc Trạch Tê quay đầu lại.

Nghiêm Kỷ đứng ở phía sau Mộc Trạch Tê, lộ ra nụ cười trêu đùa, đi tới nắm tay Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê sợ tới mức hất ra, cuống quít nhìn bốn phía.

Cũng may trường cấp 3 Hoa Thịnh đều nhiều thiếu gia tiểu thư, tất cả mọi người đều đi xe sang đến đúng giờ. Người thưa thớt đều là người bị học hành hành hạ, người mệt mỏi đến mức không ngủ tỉnh, không ai chú ý tới bên này.

Nghiêm Kỷ nhìn bàn tay bị hất ra, lông mày nhíu lại. Cô ấy hất tay mình ra? Cô ấy vậy mà dám hất tay mình ra!

Mộc Trạch Tê lập tức giải thích, dùng ngón tay út vụng trộm ngoắc ngón tay cái của anh, làm nũng lắc lắc: "Nghiêm Kỷ... Hôm qua đã nói rồi.”

Thôi.

"Hôm qua cậu không trả lời điện thoại của tôi.”

Mộc Trạch Tê đã chuẩn bị sẵn lời nói: "Hôm qua tôi quá mệt, nên đã ngủ thiếp đi, xin lỗi nha.”

Nghiêm Kỷ ồ một tiếng: "Thì ra là đang ngủ, vậy buổi sáng sao cậu lại không trả lời tin nhắn?”

Mộc Trạch Tê cứng đờ, lại tìm lý do.

Hai người cứ như vậy anh một câu, tôi một câu, cùng nhau vào trường.

Cảnh tượng này quen thuộc cỡ nào, giống như năm hai người mới nhập học đã gây chấn động năm nào.

Sau đó, có người chụp được ảnh.

Một cơn bão máu tanh đang ấp ủ...
Chương kế tiếp