Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 36: Mâu thuẫn giữa hai cô gái nổi lên chôn mầm tai họa sau này, giận dỗi trên giường bị nâng lên đâm sâu
Một lần hóa trang thành con mèo tình thú đều có thể giày vò Mộc Trạch Tê thảm thiết, sau khi xong việc chân cô đau hai ngày, cô khóc kêu tủi thân muốn ghi nợ số tiền lớn vào tài khoản.

Nghiêm Kỷ thấy không sao cả, cô muốn bao nhiêu tiền cũng quan trọng, nhưng không cho chịch thì không được.

Mà kể từ ngày chỉnh đốn lại khuôn viên trường, những lời nói ác ý bên tai Mộc Trạch Tê đã ít đi rất nhiều. Cuộc sống vốn xem như đã dễ chịu hơn một chút, nhưng đổi lại mặt khác thì lại không tốt lắm.

Nghiêm Kỷ ngày thường coi như tốt, ở trường học vẫn là dáng vẻ chính nhân quân tử, chỉ những lúc không có người tự mới hôn nhẹ.

Nhưng trên giường thì thật sự rất điên cuồng, lăn qua lăn lại giày vò Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ trọng dục, bản lĩnh ở trên giường mạnh mẽ, sức lực lại lớn. Mộc Trạch Tê lại yếu đuối, sức lực giữa nam và nữ chênh lệch nên cô chỉ có thể tùy ý để anh chơi đùa.

Mộc Trạch Tê gần như khóc chết, cũng may cô đến kỳ kinh nguyệt nên bây giờ mới được nghỉ ngơi một chút.

Mộc Trạch Tê vẫn luôn nghĩ về lời nói của La Nam Nam, cô nhiều lần đến bệnh viện thăm cô ấy nhưng chưa bao giờ gặp cô ấy.

La Nam Nam dưới ảnh hưởng của việc điều trị hoang tưởng, thuốc hướng thần, thời gian tỉnh táo của cô rất ít, đều mơ màng.

Mộc Trạch Tê được biết là La Nam Nam tự nguyện chấp nhận, nhất thời trong lòng không biết có cảm giác gì, không phải người khác nghĩ cô ấy bị điên, cô ấy chỉ có thể bị ép buộc.

Mộc Trạch Tê cũng coi như an tâm, mỗi lần đến đều đặt một bó hoa đầy màu sắc xuống rồi rời đi.

Mà Mộc Trạch Tê vẫn còn nỗi lo lắng khác, đó chính là cô và Lâm Thi Vũ luôn không hợp nhau.

Ngay cả khi hai người cố ý né tránh đối phương, nhưng vẫn luôn xảy ra vài mâu thuẫn nhỏ.

Trước sau như một miệng đều lợi hại hơn Mộc Trạch Tê một bậc.

Gần đây dường như trạng thái của Lâm Thi Vũ không tốt, dễ giận dễ buồn, nói xong lập tức nghẹn ngào.

Mà lồng ngực Mộc Trạch Tê cũng rất giận, không biết tức giận cái gì, cô chỉ nhịn không được muốn cãi nhau với Lâm Thi Vũ.

Vì sao lại ghét Lâm Thi Vũ như vậy? Bởi vì hâm mộ? Bởi vì ghen tuông? Bởi vì thù mới hận cũ?

Mộc Trạch Tê không biết, cảm xúc lẫn lộn chặn ở ngực cô khiến cô cảm thấy tức giận đến mức phát đau. Sau đó, cô theo bản năng, khóc ...

Mã Văn Lệ bùng nổ, mắng Mộc Trạch Tê mỗi lần bắt nạt người khác đều giả bộ đáng thương khóc, không biết xấu hổ!

Sau đó lại đến phiên Nghiêm Kỷ thu dọn cục diện, nhìn cảnh mâu thuẫn giữa hai cô gái đều đỏ mắt, cả hai đều tức giận, ai cũng không phục ai.

Anh vẫn không hỏi lý do, chỉ giải quyết coi như xong.

Sau đó hai cô gái đều cảm thấy anh đang che chở đối phương, đặc biệt là ánh mắt Mộc Trạch Tê u oán nhìn chằm chằm Nghiêm Kỷ, giống như cực kỳ tủi thân.

Buổi tối.

Nghiêm Kỷ lôi kéo Mộc Trạch Tê muốn thân thiết, Mộc Trạch Tê không có hứng thú lắm, đẩy Nghiêm Kỷ ra nói không muốn.

Nghiêm Kỷ đè chặt Mộc Trạch Tê liếm hôn, tay thò vào dưới váy cô dò xét, một mực xoa nắn vuốt ve âm hộ của cô.

Mộc Trạch Tê không đẩy được anh ra, bị anh hôn đến choáng váng không phát ra được tiếng. Cô kẹp chặt chân, không cho tay kia chơi đùa mình, chống cự cũng không có tác dụng.

Nghiêm Kỷ hôn sâu, ngón tay mạnh mẽ đâm sâu vào trong hoa huyệt không ngừng cắm vào, ấn lấy thịt mềm nhô lên, ngón cái ấn vào hột le nhanh chóng xoa nó.

Mộc Trạch Tê "A!" ưỡn thắt lưng xinh đẹp, nhịn không được cao trào, miệng huyệt phun một dòng dịch tình lớn, cả người cô đều run rẩy.

Nghiêm Kỷ lúc này mới buông cô ra, rút ngón tay ra, chất nhầy trong suốt dính đầy một ngón tay.

Nghiêm Kỷ cương cứng đến khó chịu, anh bẻ chân Mộc Trạch Tê thành hình chữ M, thả côn thịt ra cọ vào miệng huyệt vừa cao trào, cọ một chút đã khiến Mộc Trạch Tê co rúm lại.

Hai chân bị Nghiêm Kỷ nắm trên tay giãy dụa, Mộc Trạch Tê không muốn nhượng bộ, trốn không cho anh cắm vào.

Da thịt cô mềm mại mịn màng, hai chân vừa di chuyển, giống như một con cá trơn không bắt được. Suýt chút nữa đã trượt khỏi tay Nghiêm Kỷ, anh chỉ có thể dùng thêm lực nắm chặt lấy chân cô.

Thời kỳ kinh nguyệt của Mộc Trạch Tê đã kết thúc được mấy ngày, hơn một tuần không làm, sao Nghiêm Kỷ có thể chịu được.

Nghiêm Kỷ nổi gân xanh khẽ nhíu mày: "Sao vậy? Cậu làm loạn cái gì?”

Mộc Trạch Tê vặn vẹo: "Tôi không thoải mái.”

"Không thoải mái?" Nghiêm Kỷ cười: "Miệng huyệt dâm đãng bị ngón tay cắm vài cái đã quấn lấy ngón tay không buông, không được mấy cái đã tiết ra.”

Mộc Trạch Tê đỏ mặt, lại đổi một cái cớ khác: "Không muốn làm!”

"Không thể chịu đựng được cậu." Nghiêm Kỷ đè lên cơ thể mềm mại của cô, cúi người xuống ngậm vú của cô, trừng phạt mà cắn nhẹ sau đó cắn mạnh một cái, từng chút từng chút mà chơi đùa.

Mộc Trạch Tê vừa đạt cao trào, không còn chút sức nào, bị đè đến mức không thể, ngực bị mút hơi đau và tê, âm hộ lại phun nước một lần nữa.

Nhân lúc Mộc Trạch Tê thất thần một lúc, Nghiêm Kỷ ưỡn thắt lưng đút thẳng côn thịt vào.

Nghiêm Kỷ giữ nó bên trong một lúc, côn thịt được mút co rụt lại khiến anh thoải mái, anh nắm lấy chân Mộc Trạch Tê bắt đầu rút ra.

"Ưm!" Mộc Trạch Tê trợn to mắt to, hai chân run rẩy, hoàn toàn không chống đỡ được, lại dễ dàng bị cắm vào.

Nghiêm Kỷ rút ra rất gấp gáp, sau đó anh lại cắm sâu vào, từng chút từng chút cắm sâu vào bên trong.

Động tác của Nghiêm Kỷ rất đáng sợ, cơ thể Mộc Trạch Tê bị đụng đến kịch liệt rung động, hai bầu ngực to lắc lư đung đưa có chút đau.

Hai tay Mộc Trạch Tê ôm lấy, chỉ có thể che lại hai bầu vú to kia, tức giận nói: "Tôi đã nói là không muốn mà cậu còn cắm vào!”

Nghiêm Kỷ thích dáng vẻ này của cô, đè hai chân của cô thấp hơn, để thuận tiện chịch cô, thỉnh thoảng liếm ngực lắc lư của cô.

Miệng huyệt mút càng chặt thì côn thịt cắm vào càng nhanh. Ma sát chặt chẽ của hai bộ phận sinh dục mang lại khoái cảm mãnh liệt.

Một đợt cao trào ập đến, cũng không dừng lại, cắm âm hô đến phun ra nước.

Mộc Trạch Tê ăn không nổi, không thể chịu đựng được.

Cô ê a khóc lóc. Trong lòng vốn đã buồn bực, vừa khóc vừa quẫy đạp chân giãy dụa.

Nghiêm Kỷ tàn nhẫn nắm chặt lấy cô không buông, cô càng giãy dụa anh càng chen vào sâu hơn. Côn thịt gần như đi thẳng lên xuống rất sâu.

Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê đang hờn dỗi, nhưng lại không muốn nói ra, nên mới tìm những lý do này để lấy cớ.

Anh chỉ muốn chịch cho cả thể xác lẫn tinh thần của cô đều sảng khoái, xem cô còn buồn bực như thế nào.

Nghiêm Kỷ đứng dậy, nhấc hai chân Mộc Trạch Tê nâng người cô lên. Khi côn thịt đâm mạnh xuống, phối hợp với việc anh nâng người cô lên khiến miệng huyệt nuốt chửng côn thịt.

Từng chút một, côn thịt có thể cắm thẳng vào cửa tử cung, đâm thật sâu vào cổ tử cung.

Một loại khoái cảm tê dại thấy tim tỏa ra mạnh liệt.

"Ưm!" Mộc Trạch Tê kêu to một tiếng, cơ thể như bị xuyên qua, toàn bộ cơ thể đến linh hồn dường như đều đang run rẩy tê dại.

Ào một tiếng, một dòng dịch tình tuôn ra từ sâu trong tử cung, thịt mềm bị thanh côn thịt không ngừng ma sát quấy khô khiến tất cả đều điên cuồng co giật.

Quy đầu cứng rắn bị miệng tử cung mềm mại mút lấy, toàn bộ côn thịt đều bị thịt mềm ướt át quấn lấy, ngâm trong dịch tình phong phú.

Chặt chẽ, ẩm ướt và trơn trượt.

Nước dâm phun ra đều bị kẹt ở bên trong, sau đó bị côn thịt ra vào nhanh chóng quấy văng tung tóe.

Tiếng thở dốc vui vẻ của Nghiêm Kỷ trầm thấp mà dễ nghe, sau khi đâm vào chỗ sâu nhất, anh bắn toàn bộ tinh dịch ra.

Đầu óc Mộc Trạch Tê trắng bệch kêu ong ong. Xem như hoàn toàn mềm nhũn, hai chân không còn sức lực, đung đưa qua lại.

Mộc Trạch Tê không buồn bực nữa, suýt chút nữa ngay cả tức giận cũng không có.

Nghiêm Kỷ ôm lấy cô, lúc này mới nói chuyện với cô: "Ngày thường những chuyện cậu làm với Lâm Thi Vũ, chính cậu là người rõ ràng nhất.

Sao, không giúp cậu thì cậu lại tủi thân, cậu cũng thật bạo dạn đấy. Nếu cậu vô lý thì cậu cũng không thể yêu cầu người khác cũng vô lý như cậu.”

Mộc Trạch Tê vẫn đang trong dư vị cao trào, đôi mắt mông lung. Cô có thể cảm nhận được mình và Lâm Thi Vũ không giống nhau, cô ấy với Nghiêm Kỷ mà nói là rất đặc biệt. Cô hừ một tiếng: "Vậy cậu thật trung lập. ”

Nghiêm Kỷ cười, Mộc Trạch Tê mơ mơ màng màng, không suy nghĩ, không nghe rõ, theo bản năng bĩu môi.

"Nhà họ Lâm không phải thứ gì tốt, vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, bây giờ đi đâu cũng đối phó với một đứa trẻ. Không nên tùy tiện tới gần Lâm Thi Vũ, cũng không nên phát sinh mẫu thuẫn với cô ấy, kẻo người có dã tâm lợi dụng cậu.”

Mộc Trạch Tê mê man, thở không ra hơi, cũng không muốn nói thêm gì nữa: "Ừ..."

(Rất nhiều hiểu lầm bắt nguồn từ việc không nói rõ mà gây ra, tại sao không nói rõ ràng, bởi vì cốt truyện cần nó ~)
Chương kế tiếp