Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 37: Cả hai người Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ cùng mất liên lạc, Tê Tê dần dần hãm sâu vào việc quen có Nghiêm Kỷ, lo lắng về mối quan hệ của hai người
Nghiêm Kỷ xoay người đặt Mộc Trạch Tê mềm nhũn thành tư thế khác: "Vậy tiếp tục đi.”

Mộc Trạch Tê sợ hãi: "A! A!”

Đàn ông đói bụng một tuần không dễ thỏa mãn, dương như Mộc Trạch Tê cả đêm đều bị giày vò từ trên xuống dưới.

Sau đó gần như ngủ một ngày mới khôi phục lại một chút.

Lại là chủ nhật. Chỉ cần đến Nghiêm Kỷ như thể không có thứ bảy vậy.

Hoặc có lẽ là lương tâm của Nghiêm Kỷ phát hiện, hai người ngoại trừ ở trên giường thì còn lại vẫn ở trên giường, nên muốn mở rộng phạm vi hoạt động một chút.

"Cậu muốn đi đâu chơi một chút không, tới trung tâm thương mại XX dạo chơi thì thế nào?”

Nghiêm Kỷ đi đến đào Mộc Trạch Tê từ trong chăn ra, Mộc Trạch Tê thật sự là sợ anh, theo bản năng rụt người lại, nhưng vẫn bị Nghiêm Kỷ anh đào ra, kéo vào trong lòng anh.

Nghiêm Kỷ rất thích ôm Mộc Trạch Tê, sau khi ôm người vào trong lòng thì thuận tay sờ trán và hai má của cô để đo nhiệt độ cơ thể, thấy mặt cô đỏ sợ cô sinh bệnh.

Tay Nghiêm Kỷ có chút lạnh mang theo mùi xà phòng tươi mát trên người anh, cứ như vậy nâng mặt Mộc Trạch Tê lên.

Động tác của anh rất tự nhiên thân mật, mặc dù hai người ở trên giường đã không biết xấu hổ rất nhiều lần.

Nhưng Mộc Trạch Tê vẫn ngạc nhiên trước sự thân mật của Nghiêm Kỷ, không khỏi đỏ mặt.

Nhưng cơ thể đã rất quen với sự đụng chạm của anh, tay anh hướng vào trong thắt lưng, Mộc Trạch Tê giống như tan ra, cơ thể mềm nhũn dựa vào trong lòng anh.

Ừm... Không biết nói thế nào. Vẫn còn đang ở trong trò con mèo tình thú chưa thoát ra sao?

Hai người vẫn đến trung tâm thương mại XX, bởi vì nơi đó có một con phố ẩm thực hội tụ đồ ăn vặt của các quốc gia, Mộc Trạch Tê chưa từng ăn thử nên muốn đi nếm thử.

Nghiêm Kỷ nắm tay Mộc Trạch Tê, thân hình cao lớn vì cô ngăn cản dòng người, dẫn cô một nhà hàng nếm thử.

Bàn tay của hai người đan vào nhau rất chắt khiến Mộc Trạch Tê giật mình đột nhiên cảm giác như một cặp đôi.

Trái tim của Mộc Trạch Tê run lên, vội vàng vứt bỏ suy nghĩ như vậy.

Cô không ngừng nói với bản thân, cho dù không muốn rời xa thì đến lúc cũng phải rời xa. Không thể tham lam vô độ trong mối quan hệ xác thịt được hình thành bởi lợi ích của người khác.

Nếu không muốn buồn, thì hãy học cách lừa dối chính mình, làm tê liệt chính mình.

Mộc Trạch Tê không ngừng nhắc nhở bản thân. Ừm! Lại có thể.

Ăn cơm xong, Nghiêm Kỷ dẫn Mộc Trạch Tê đi dạo đến khu mua sắm của phụ nữ để cô chọn bất cứ món gì mà cô muốn.

"Cậu thích gì thì mua đi." Nói xong trực tiếp đi tới một cửa hàng trang sức xa hoa của một thương hiệu nào đó.

"Không phải cậu thường xuyên cùng bạn học thảo luận về trang sức sao, đi xem một chút đi. Thích thì mua.”

Mộc Trạch Tê xấu hổ, nhưng lại kéo Nghiêm Kỷ đã bước đi, do dự không dám đi vào.

Những thứ đó chỉ là vì cô dung nhập vào vòng tròn tiểu thư của Hoa Thịnh nên mới nói. Con gái đương nhiên không thể từ chối trước trang sức, nhưng Mộc Trạch Tê cũng không phải thích lắm.

Chủ yếu là cô không có ánh mắt thưởng thức đó.

Chỉ phụ thuộc vào kiểu dáng có đẹp hay không, đắt hay không đắt. Những thứ khác cô đọc trên trên tạp chí thời trang rất hời hợt.

Mà thương hiệu này quá đắt tiền, không có món trang sức nào khảm kim cương đá quý. Có kiểu xa hoa, nhưng cũng đẹp đáng kinh ngạc.

"Cái này đeo trên người tôi quá bắt mắt, không hợp lắm. Hơn nữa, có mua tôi cũng không đeo được, mẹ tôi nhìn thấy sẽ nghi ngờ.”

"Phải không? Tôi lại cảm thấy nói rất với hợp khí chất của cậu.”

Nghiêm Kỷ cảm thấy hơi tiếc nuối, anh cảm thấy món đồ trang sức này rất hợp với Mộc Trạch Tê, Mộc Trạch Tê có một khí chất xa hoa dâm đãng khiến người ta ham muốn.

Khiến người ta nhịn không được muốn nâng nàng lên thưởng thức.

Mộc Trạch Tê cũng không phải là kiểu người ngây thơ chỉ nói chuyện tình cảm mà không nói đến vật chất, cảm thấy vật chất làm ô uế tình yêu ngốc nghếch, xấu hổ khi đòi hỏi đàn ông về mọi thứ.

Nghiêm Kỷ ở trên giường giày vò cô cũng không nương tay, huống chi cô và Nghiêm Kỷ vốn là quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Mộc Trạch Tê vẫn là muốn nghĩ đến việc giảm tiền. Một chút cũng được, miễn là trả lại tiền.

Nợ người ta tiền bán thân, tự nhiên sẽ cảm thấy mình thấp đi một bậc.

Nghiêm Kỷ lại đưa Mộc Trạch Tê tiếp tục đi dạo, anh thấy gì hợp với Mộc Trạch Tê liền mua, mắt cũng không chớp mắt một cái.

Một khi Nghiêm Kỷ lấy thẻ ra, đều có thể cung cấp giao hàng tận nhà, không cần hai người xách. Rốt cuộc đã mua bao nhiêu Mộc Trạch Tê cũng không rõ.

Khiến Mộc Trạch Tê xuất thân từ một gia đình bình thường đi mua sắm xung quanh cũng phải nhìn giá thật sự kinh hồn bạt vía.

Gia phong của nhà họ Nghiêm nghiêm khắc, Nghiêm Kỷ ngày thường cũng dễ gần người, nhưng có đôi khi thật sự có thể nhìn ra sự khác biệt của anh với thân phận là cậu chủ nhà họ Nghiêm.

Cửa hàng quần áo cao cấp, anh đi vào đều trực tiếp thuê cửa hàng. Chủ cửa hàng lập tức kéo rèm cửa lại.

Anh giống như đại gia ngồi dựa vào sofa, bảo Mộc Trạch Tê tự mình đi chọn quần áo, hoặc là đo kích thước rồi đặt với hàng.

Lúc Mộc Trạch Tê thử quần áo, thấy Nghiêm Kỷ nhận một cuộc điện thoại, không cần nghe Mộc Trạch Tê cũng biết là ai.

Nghiêm Kỷ khi nghe điện thoại của người khác mặt không chút thay đổi, rất ít nói. Nhưng khi nhận điện thoại của Lâm Thi Vũ, anh sẽ nói nhiều hơn, cũng có vẻ kiên nhẫn hơn.

Họ đang nói gì vậy? Lại vì mục tiêu chung sao?

Lâm Thi Vũ tuổi còn nhỏ như vậy đã phải chiến đấu vượt qua chông gai trong nhà họ Lâm, mà Nghiêm Kỷ tự tay dạy cô ấy vung kiếm trong tay.

Họ đứng với nhau và làm chung một chuyện.

Còn mình thì sao?

Mộc Trạch Tê trầm mặc, cô bỗng nhiên cảm thấy quần áo nơi này không đẹp.

Cô vừa buông quần áo xuống, quản lý cửa hàng và nhân viên hướng dẫn mua hàng bên cạnh đã lập tức tiến lên hỏi cô cần gì không, thái độ rất ân cần.

Thương hiệu xa xỉ nổi tiếng kiêu ngạo, Mộc Trạch Tê lập tức không kịp phản ứng, không khỏi sửng sốt.

A, bản thân giả vờ yếu ớt được Nghiêm Kỷ bao nuôi, nuôi dưỡng trong phòng của anh, dựa vào quyền lực của anh, đồ chơi được cưng chiều mà kiêu ngạo.

Mộc Trạch Tê lẩm bẩm.

Thật sự là khác biệt giữa hai cực...

Nghiêm Kỷ đi tới hỏi đã chọn được chưa? Vẻ mặt có chút lo lắng.

Mộc Trạch Tê biết có thể là có việc bận gì đó, cô cũng không dám chậm trễ, chỉ bừa hai chiếc sau đó gói chúng lại lập tức rời đi.

Nghiêm Kỷ dường như rất vội, hai người cũng không cùng nhau ăn cơm tối.

Anh trực tiếp đưa Mộc Trạch Tê về tiểu khu Khang Thanh: "Gần đây tôi có việc, ngày mai tôi sẽ xin nghỉ không đi học. Tôi sẽ cho người đến nhà cậu để đưa đón cậu.”

Lo lắng trên người anh đều truyền đến trên người Mộc Trạch Tê, cô cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, Nghiêm Kỷ không nói, cô cũng không dám hỏi.

Cô chỉ liên tục nói: "Không cần, tôi đi tàu điện ngầm đi học là được. Nếu cậu có việc thì đi làm đi!”

Nghiêm Kỷ sửng sốt, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Chiếc xe phóng đi.

Mộc Trạch Tê về đến nhà, vừa nấu xong cơm đã nhận được tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm Vương Khiết.

Nói là Lâm Thi Vũ xin nghỉ, ngày mai Vương Khiết tìm người có việc, hy vọng Mộc Trạch Tê đến sớm để qua giúp.

Mộc Trạch Tê sửng sốt, hai người đồng thời xin nghỉ? Họ sẽ làm gì cùng nhau?

Lần này Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ xin nghỉ là gần một tuần.

Sắc mặt Vương Khiết cũng không dễ nhìn, lo lắng cho công tác của mình, lại không dám nói, chỉ có thể cấm mọi người trong lớp tuyệt đối không được xin nghỉ!

Mà hai người đều trong trạng thái mất liên lạc, Mộc Trạch Tê gửi tin nhắn cho Nghiêm Kỷ cũng không có trả lời. Lấy hết can đảm để gọi điện thoại, nhưng luôn hiển thị máy bận.

Mộc Trạch Tê đã quen với việc có Nghiêm Kỷ bên cạnh.

Con gái khi không có cảm giác an toàn rất dễ suy nghĩ lung tung, đầu óc Mộc Trạch Tê rối tung lên, nghĩ tới vô số loại ý nghĩ.

Thậm chí cô còn đoán, nếu hai người không phải cùng nhau chết, thì hai người có gian tình?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê lập tức trắng bệch, trong lòng lạnh lẽo.

Sau đó cô lập tức an ủi mình, nếu con trai nhà họ Nghiêm có chuyện gì, vậy thành phố Z nhất định sẽ có động tĩnh rất lớn, bây giờ vẫn gió êm sóng lặng.

Có phải vậy không?

Mộc Trạch Tê cắn chặt ngón tay. Thời gian này cô đi theo Nghiêm Kỷ cô rất rõ ràng, Nghiêm Kỷ không phải là người thanh tâm quả dục.

Suy nghĩ này của Mộc Trạch Tê vừa mới nổi lên đã lập tức bác bỏ.

Cô biết Nghiêm Kỷ không phải 'thứ tốt', nhưng cô cũng hiểu Lâm Thi Vũ.

Lâm Thi Vũ không phải là người dễ bắt bẻ như mình, tính tình của cô ấy kiên cường, tuyệt đối không thể khuất phục dưới uy quyền của Nghiêm Kỷ!

Trừ khi, Lâm Thi Vũ thích Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê hít mạnh một hơi...
Chương kế tiếp