Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 39: Sóng gió đang ập đến, thiếu nữ xinh đẹp cô độc một mình trong căn phòng trống độc, nữ chính gốc nhận ra tình cảm của mình, tình tay ba rắc rối?
Kỳ thi cuối cùng sắp tới, nhưng liên quan đến việc lớp 12, cho nên tất cả mọi người đều bận rộn ôn tập.

Mà Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ dường như càng bận rộn hơn.

Chỗ ngồi của hai người gần nhau, Mộc Trạch Tê thường xuyên có thể thấy hai người nói về chút chuyện tập đoàn khác nhau trong nhà với vẻ mặt nghiêm túc.

Nghiêm Kỷ cũng sẽ dạy Lâm Thi Vũ cách để nhanh chóng hiểu được tình hình của doanh nghiệp nhà họ Lâm.

Mưa gió đang đến, dương như có một chuyện rất lớn sắp xảy ra.

Mộc Trạch Tê cũng không quá để ý, bàn cách rất xa cô nên không nghe thấy, và cũng vì thành tích của kỳ thi tháng cuối cùng không đặc biệt lý tưởng, cô phải tranh thủ thời gian ôn tập.

Chạng vạng, Mộc Trạch Tê đang trực nhật, mà Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ vẫn tiếp tục thảo luận vấn đề.

Khi hai người nói xong rồi đi ra ngoài thì đã muộn, hầu như không còn ai trong khuôn viên trường.

Mộc Trạch Tê nhiều lần muốn hỏi Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đang nói về chuyện gì, nhưng cô lại không có can đảm mở miệng, bởi vì cô cảm thấy mình không có lập trường.

Nghiêm Kỷ không chú ý tới sự rối rắm của Mộc Trạch Tê, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ngón cái trượt xuống, mập mờ cọ vào mu bàn tay cô: "Tối nay đến chỗ tôi. Được không?”

Mộc Trạch Tê vẫn đang ưu phiền nên học thuộc từ đơn tiếng Anh như thế nào, nên cô đã nghĩ lại.

Gần đây hai người đều bận rộn, Nghiêm Kỷ bận việc gia đình, mà Mộc Trạch Tê lại lo lắng về thành tích của mình, cho nên gần đây họ cũng không ở cùng nhau làm chuyện không đứng đắn.

Người đã trải qua cảm giác cực khoái khi làm tình thì sẽ không tự chủ được mà tham lam hương vị kia.

Mộc Trạch Tê đỏ mặt ừ một tiếng.

Hai người vừa đến biệt thự, thời tiết nóng bức nên Mộc Trạch Tê đi tắm trước, sau đó hai người lại cùng nhau ăn cơm.

Nghiêm Kỷ chuẩn bị sẵn sàng cho công việc trong tay, đang định đi vào phòng tắm để tắm cùng Mộc Trạch Tê thì một cuộc điện thoại đặc biệt gọi đến điện thoại di động của Nghiêm Kỷ, anh nhíu mày nghe điện thoại.

Khi Mộc Trạch Tê đi ra thì trong phòng trống không không có một người. Cô tìm một vòng, rồi đi ra ngoài, người giúp việc thay Nghiêm Kỷ chuyển lời.

"Cậu chủ có một bữa tiệc khẩn cấp nên đã ra ngoài, cậu chủ nói để cho chúng tôi chăm sóc cho Mộc tiểu thư. Mộc tiểu thư có bất kỳ yêu cầu nào có thể tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Mộc Trạch Tê ngẩn ra, cũng không nói gì. Nghiêm Kỷ gần đây thật sự rất bận rộn.

Mộc Trạch Tê một mình ăn cơm trên bàn tráng lệ, khi chỉ ở một mình thì mới cảm thấy nơi này ngột ngạt cỡ nào.

Những người giúp việc được đào tạo bài bản đứng thẳng tắp bên cạnh để lắng nghe nhu cầu của Mộc Trạch Tê bất cứ lúc nào. Họ sẽ không phát ra âm thanh dư thừa nào, không nói chuyện, cũng sẽ không làm những chuyện không cần thiết.

Mộc Trạch Tê ăn không được bao nhiêu thì buông đũa xuống, người quản sự bên cạnh lập tức đi tới, Mộc Trạch Tê khoát khoát tay áo, tỏ vẻ không cần gì cả.

"Tôi muốn về nhà, có thể giúp tôi sắp xếp một chiếc xe được không?”

"Chuyện này... Mộc tiểu thư, chuyện này chúng tôi phải hỏi ý kiến của cậu chủ.”

Mộc Trạch Tê nhíu mày.

Người trong biệt thự rất tôn trọng Mộc Trạch Tê, nhưng sự tôn trọng này hoàn toàn được thành lập dựa trên thân phận người phụ nữ của cậu chủ Nghiêm Kỷ của bọn họ, cũng có nghĩa là thành lập trên người Nghiêm Kỷ.

Như ở trên bàn ăn, Nghiêm Kỷ không có ở đây, cho dù Mộc Trạch Tê nói không cần bọn họ ở bên cạnh, thì bọn họ cũng sẽ không động đậy.

Bởi vì bọn họ không nắm được thái độ, lại sợ chiêu đãi không chu đáo, hơn nữa để tránh xảy ra chuyện, nên bọn họ sẽ dựa theo quy củ làm việc là tốt nhất.

Bọn họ sẽ không thất lễ với Mộc Trạch gỗ. Nhưng ở chỗ bọn họ, thì Mộc Trạch Cư cũng không có quyền tự chủ của mình. Bởi vì Mộc Trạch Tê được thành lập dựa trên sự phụ thuộc của Nghiêm Kỷ, cô muốn sắp xếp làm gì cũng phải hỏi Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê không nói gì, lập tức gọi điện thoại tìm Nghiêm Kỷ, nhưng Nghiêm Kỷ bề bộn nhiều việc, bận đến đường dây cũng báo bận.

Thoáng cái, Mộc Trạch Tê chỉ có thể ở lại biệt thự, cô ôm cặp sách ngồi trên ghế sô pha chờ, dáng vẻ có chút tiêu điều.

Quản gia cũng khó xử, hỏi tới hỏi lui Mộc Trạch Tê có cần bánh ngọt hay không, hay đồ uống, nhưng đều bị Mộc Trạch Tê lễ phép từ chối.

Mộc Trạch Tê cũng không giận, cô cũng hiểu để tránh xảy ra vấn đề thì tuân theo quy củ là cách làm tốt nhất.

Tại sao phải làm khó người khác.

Cuối cùng, quản gia gọi điện thoại truyền lời cho bác Trần, Nghiêm Kỷ che micro di động, dành thời gian trả lời.

"Tôi bảo mấy người chăm sóc tốt cho cô ấy, cũng không để mấy người khiến cô ấy câu nệ, nếu cô ấy muốn đi dạo phố thì phái người đi theo, muốn về nhà thì đưa cô ấy về, đưa Mộc tiểu thư về nhà, đưa đến trước cửa nhà cô ấy.”

Bây giờ Quản gia mới vội vàng thu xếp xe đưa Mộc Trạch Tê về.

Về đến nhà, Mộc Trạch Tê mở thư phòng nhỏ nha, bên trong đều là những thứ lúc trước mua khi đi dạo phố với Nghiêm Kỷ, chất đầy nửa thư phòng nhỏ.

Mộc Trạch Tê ngồi ở bên trong, không biết đang suy nghĩ gì.

Âm báo tin nhắn vang lên.

Mộc Trạch Tê nhận được video của bạn học Lưu Tâm Ấu cùng trường, còn kèm theo một lời mắng chửi Lâm Thi Vũ.

Lưu Tâm Ấu là "chiến hữu" ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Mộc Trạch Tê khi cô còn nhắm vào Lâm Thi Vũ.

Cô và Lưu Tâm Ấu là hai người hiểu lòng nhau nhưng không nói ra, lại có chút ăn ý, đó là khi Lưu Tâm Ấu lên tiếng châm chọc Lâm Thi Vũ, thì Mộc Trạch Tê sẽ quái gở bổ thêm một đao.

Lưu Tâm Ấu luôn không thích Lâm Thi Vũ và cũng không che giấu điều đó. Ác ý rất rõ ràng rất cấp tiến.

Mộc Trạch Tê hơi sợ người như vậy, cho nên về sau cô cố ý xa lánh cô ta.

Nhưng Lưu Tâm Ấu không hiểu sao lại rất thích Mộc Trạch Tê, từ trước đến nay vẫn luôn duy trì liên lạc với cô.

Mộc Trạch Tê không để ý đến việc Lưu Tâm Ấu mắng Lâm Thi Vũ như thế nào, ánh mắt tập trung vào video, Nghiêm Kỷ nổi bật nhất trong đám người bên cạnh Lâm Thi Vũ.

Mấy vị thiếu gia nhà giàu đứng cùng nhau, mỗi người đều dắt theo bạn nhảy, tao nhã hài hòa nói chuyện vui vẻ.

Mặc dù Lưu Tâm Ấu nhục mạ Lâm Thi Vũ là con gái riêng, một đứa nhà quê không thể lên sân khấu. Cô ta cũng là tiểu thư nhà họ Lâm có thể quang minh chính đại đứng trước mặt người khác.

Người duy nhất không thể thấy được ánh sáng, không thể đứng trên sân khấu chính là bản thân Mộc Trạch Tê...

Nghiêm Kỷ nhận cuộc điện thoại dài kia xong, xã giao với một đống người xong, thì tìm một phòng nghỉ để trốn, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Mộc Trạch Tê.

"Xin lỗi, đột nhiên bỏ cậu lại, cậu có giận không?”

Mộc Trạch Tê lắc đầu, nhớ tới Nghiêm Kỷ không nhìn thấy, mới nói: "Không có. Nhà họ Nghiêm là một gia tộc lớn , đúng là rất bận rộn.”

Bởi vì mất mát, nên giọng nói không hiểu sao cũng trầm hơn, Nghiêm Kỷ nghe ra.

Giọng điệu của anh dịu dàng dễ dàng cô: "Mộc Trạch Tê, có chuyện gì cậu có thể nói với tôi.”

Mộc Trạch Tê có một khoảnh khắc do dự, nhưng ngẫm lại, sau khi cô tính toán giá trị của tất cả các món đồ, nợ cũng coi như sắp trả xong.

Cô muốn trở lại như trước kia.

Cô giả vờ ngáp một cái: "Không, tôi chỉ buồn ngủ thôi.”

Nghiêm Kỷ vừa nghe cũng không hỏi nữa, nói với cô vài câu, rồi chúc cô ngủ ngon.

Sau đó anh lập tức đăng nhập vào tài khoản tên Vu Luật trên một diễn đàn nào đó, quả nhiên, Mộc Trạch Tê lại đăng một bài viết văn chương thương tâm mê mang.

Nghiêm Kỷ lợi dụng thân phận Vu Luật nói chuyện với cô, chủ yếu là giải thích với cô.

Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê có một loại ngăn cách với mình, không thể thẳng thắn, đây là thói quen từ trước đến nay của cô, rất khó thay đổi.

Cũng giống như một số người có một số chuyện khó nói với những người xung quanh họ, nhưng có thể nói với những người trên internet.

Gần đến cuối kỳ, Nghiêm Kỷ lại xin nghỉ, có lẽ chỉ có kỳ thi cuối kỳ mới tới.

Buổi sáng lên lớp, giáo viên đánh dấu những phần trọng điểm cuối cùng, học sinh nghe mà như tiêm máu gà.

Sau khi tan học, nửa đường Mộc Trạch Tê đi lấy nước lại gặp Lưu Tâm Ấu, cô ta kéo Mộc Trạch Tê để miêu tả rõ ràng chuyện tối hôm qua Lâm Thi Vũ bị nhắm vào trong bữa tiệc.

Lưu Tâm Ấu vui sướng khi người gặp họa gần như cười sắp điên rồi.

Mộc Trạch Tê yên lặng uống nước, không xen vào. Cô biết, gần đây Lâm Thi Vũ đã xuất hiện ở nhà họ Lâm, hình như có rất nhiều chuyện nhằm vào cô ấy.

Tranh đấu trong các gia đình giàu có đôi khi cũng không kém hơn phim truyền hình.

Lưu Tâm Ấu đổi chủ đề, có chút tiếc hận: "Nếu như không phải nhà họ Lý cùng Nghiêm Kỷ ra tay giúp đỡ, vậy thì càng đẹp.

Cả người Lâm Thi Vũ đều trốn sau lưng Nghiêm Kỷ, bình thường mạnh mẽ lắm cơ mà? Còn làm ra hành động như vậy trước mặt mọi người, thế nào? Nó còn muốn nhà nhà họ Nghiêm làm chỗ dựa cho mình à!ư”

Mộc Trạch Tê sửng sốt.

Lâm Thi Vũ gần đây thật sự rất kỳ lạ, trong giờ học thường xuyên ngẩn người, luôn không tự chủ được nhìn vào vị trí của Nghiêm Kỷ lâm vào suy nghĩ.

Cô ấy đang bối rối.

Mộc Trạch Tê rất quen thuộc với cảm giác mê mang như vậy, cô cũng từng như vậy vô số lần, thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu có lẽ giống như mưa xuân thấm ướt vạn vật, mông lung mà lại chậm rãi xâm chiếm trái tim.
Chương kế tiếp