Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 38: Chương đánh dấu chuyển tiếp tình tiết cốt truyện "Cậu không thể rời khỏi Nghiêm Kỷ được đâu"
Mộc Trạch Tê đang suy nghĩ lung tung nghĩ đến các lạpi giả thiết khác nhau thì nhận được điện thoại của Trần Triết.

Trần Triết hỏi có muốn cùng nhau đến bệnh viện thăm La Nam Nam không.

Mộc Trạch Tê đương nhiên đồng ý.

Lúc hai người đến bệnh viện, La Nam Nam đang ngồi trên giường đọc sách, một bên cơ thể cô ấy không thể cử động, Mẹ La giúp cô ấy lật sách.

Hai mẹ con hiếm khi buông bỏ khoảng cách, và bình yên trải qua khoảng thời gian yên bình như vậy.

Mộc Trạch Tê nhìn, trong lòng có một cảm giác đau lòng.

Trần Triết vừa đến đã nhàn rỗi đến ngồi không yên, ra tay giúp đỡ các loại công việc.

Dáng người cậu ta tuy gầy gò, nhưng vô cùng đáng tin cậy. Cậu ta vừa đến, khuôn mặt ưu sầu của mẹ La đã thoải mái hơn không ít, trên mặt lộ ra nụ cười.

Còn đi theo mẹ La xuống ăn cơm. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mộc Trạch Tê và La Nam Nam.

La Nam Nam mơ mơ màng màng, khi chống lại tác dụng phụ của thuốc rồi tỉnh táo thì cô ấy đều sẽ nhìn thấy bó hoa tươi đầy màu sắc, cách sắp xếp giống nhau, rõ ràng có thể nhìn ra đây là ai làm.

Những bông hoa đầy màu sắc phản chiếu một số màu sắc trong trái tim cằn cỗi của cô ấy.

Cô ấy hiếm khi mở lòng mình, chủ động nói chuyện với Mộc Trạch Tê.

La Nam Nam hỏi Mộc Trạch Tê gần đây xảy ra chuyện gì, gần đây Mộc Trạch Tê thường xuyên tới đây, có lẽ là vì lời nói lần trước của La Nam Nam.

"Cậu không thể rời xa hắn được đâu.”

La Nam Nam là người thẳng thắn, trực tiếp nói cô ấy biết quan hệ bao dưỡng và bán thân bây giờ của Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê bị dọa sợ đến mức đồng tử run lên, nói không nên lời, hơi thở đều nghẹn ở ngực.

Nếu như không phải La Nam Nam nhìn thấu người khác, thì chuyện cô ấy nói có một thế giới khác là sự thật.

"Bỏ qua những cuốn sách ảo tưởng. Cũng có thể nói, hai người các cậu đi đến bước này đều do nhân quả quả. ”

Mộc Trạch Tê không còn hoảng sợ nữa, sụp sụp thở ra một hơi.

Không ai biết quan hệ của hai người, Mộc Trạch Tê là đương sự, cô rất bối rối, cô không thấy rõ. Khi thật sự có người biết, Mộc Trạch Tê dường như có một nơi để tâm sự.

Cô cúi đầu, nói ngắn gọn về chuyện của mình và Nghiêm Kỷ. Cũng nói ra lo lắng của mình đối với Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ.

Trái tim cô rất kích động, nhưng giọng điệu của cô rất thấp, bình tĩnh nói ra những điều này. Giống như thổ lộ với một gốc cây vậy.

"Nếu như lần trước La Nam Nam cậu nói, tôi có thể chỉ là một đoạn quá khứ giữa Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ, vậy có nghĩa là cuối cùng hai người họ sẽ ở bên nhau sao?”

Mộc Trạch Tê nói xong tâm trạng có chút sa sút: "Dù sao bọn họ cũng có quá nhiều việc phải làm chung, cũng yêu thích lẫn nhau. Tôi... Tôi chân thành, thậm chí là đạo đức giả.”

La Nam Nam có thể cảm nhận được sự tự ti và hối hận của Mộc Trạch Tê.

Cô so sánh mình với Lâm Thi Vũ, rồi sinh ra tự ti. Lâm Thi Vũ chân thành thẳng thắn khiến cô hâm mộ bao nhiêu, thì cô sẽ theo bản năng chán ghét sự tâm cơ, phù phiếm của bản thân mình.

Cô lại hối hận, hối hận vì sự tính toán và mưu mô của mình, cũng hối hận vì mình từng phạm sai lầm, tất cả đều từng bước tạo nên cục diện như hiện tại.

Lan Nam Nam sẽ không an ủi người khác.

"Tôi không biết." La Nam Nam có chút do dự, nhưng vẫn thành thật trả lời Mộc Trạch Tê: "Tôi không thấy kết cục trong một thế giới khác. Mọi thứ đều có thể xảy ra.”

Mộc Trạch Tê cười cười: "Xin lỗi vì đã nói với cậu những lời này, tôi chỉ muốn tìm kiếm một đáp án để an ủi. Có lẽ tôi biết rõ kết cục hơn cậu.”

Mắt Mộc Trạch Tê lấp lánh, chứa đầy nước mắt và tiếc nuối: "Tôi rất rõ kết cục khi làm tình nhân của nhà giàu. Cùng lắm thì, sau này kiếm được một số tiền lớn rồi biến mất không thấy tung tích, chỉ cần rời khỏi nơi thương tâm này là tốt rồi.”

La Nam Nam nhớ đúng là Mộc Trạch Tê trong sách đã biến mất sau khi tốt nghiệp trung học.

Sau đó thì cô ấy không biết.

Mộc Trạch Tê tâm sự một hồi cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, sau đó cô hỏi về chuyện điều trị của La Nam Nam.

"Tôi chủ động tiếp nhận điều trị, là tôi bị giày vò quá đau đớn, cho nên tôi mới ngẫm lại xem có thể giải quyết đau đớn này hay không, đây rốt cuộc có phải là ảo tưởng của tôi không.”

Mộc Trạch Tê: "kết quả thế nào?”

La Nam Nam nói rất mơ hồ: "Cứ coi như là tôi ảo tưởng đi, tôi đã tưởng tượng ra một thế giới khác xây dựng nên bởi thế giới của chúng ta sau khi bị tai nạn xe, lúc ấy là một giấc mộng tỉnh táo mà hoang đường.”

Mộc Trạch Tê cô không thể hiểu được, nhưng cô cũng không thể khẳng định hay phủ định La Nam Nam, cô cũng không nói gì với cô ấy: "Đúng, đều là giả, đó đều là ảo tưởng do di chứng của cậu sau tai nạn xe, cậu không nên bị mắc kẹt trong ảo tưởng.”

Cô ấy chỉ gật đầu.

"Nếu như cậu muốn tìm một chỗ oán hận cho bi thảm của bản thân, thì thừa nhận giấc mộng hoang đường này cũng không phải là không thể.

Lên trời khó có thể oán trách, vậy thì hãy trút hết oán hận đi. Con người luôn tìm kiếm một nơi để trút ra, hoặc là một sự can đảm.”

Những lời này cô nói với La Nam Nam, cũng là nói với mình.

La Nam Nam đột nhiên cười.

Mộc Trạch Tê không khuyên người ta nên quên đi tất cả và giữ thái độ vui vẻ cởi mở. Cô là loại nên oán hận thì oán hận, cuộc sống còn tiếp tục và nó sẽ đảo ngược thành tích cực.

Mộc Trạch Tê không tin những gì La Nam Nam nói, cô luôn giữ thái độ chờ đợi, coi đó như là một loại thái độ dò xét. Như vậy không hiểu sao lại khiến La Nam Nam cảm thấy hứng thú.

Nếu như người khác nói tin, thì có khi La Nam Nam sẽ cảnh thấy nặng nề và thu mình lại.

Trần Triết bưng cơm về, ba người ngồi cùng nhau, không phải hoàn toàn hợp nhau, nhưng không hiểu sao lại rất hài hòa, câu được câu không nói chuyện với nhau.

Khi Mộc Trạch Tê về nhà thì đã không còn sớm nữa.

Khi cô đi ra từ thang máy thì nhìn thấy một Nghiêm Kỷ mặc một chiếc áo hoodie màu đen đứng trước cửa nhà mình, có chút phong trần mệt mỏi, trên ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.

Cô nhìn lại thì ngay lập tức điếu thuốc đã biến mất.

Nghiêm Kỷ đi lên ôm eo cô, giọng có chút khàn khàn, giống như đã lâu rồi không nghỉ ngơi. "Về rồi sao? Cậu đã đi đâu vậy?”

"Tôi đến bệnh viện thăm La Nam Nam với Trần Triết..."

Mộc Trạch Tê cảm thấy mình không chịu thua kém. Tất cả lo lắng, hoang mang, nghi ngờ đều biến mất khi cô nhìn thấy Nghiêm Kỷ.

Không chịu thua kém...

Sau khi vào nhà, Nghiêm Kỷ trước sau như một đi tắm rửa như đang ở nhà của mình.

Nghiêm Kỷ vừa về đã vội vàng tới bên này, không ăn cơm, Mộc Trạch Tê đi nấu cơm cho anh.

Trong khi ăn.

Mộc Trạch Tê chủ động hỏi: "Cậu xin nghỉ để giải quyết chuyện của Lâm Thi Vũ sao? Cậu với Lâm Thi Vũ đi nhau cùng à?”

Tóc Nghiêm Kỷ vẫn ướt và đang nhỏ giọt, anh cực kỳ đói mà lùa cơm.

Anh sửa lại: "Là bận chuyện của núi Hồng Hà. Hôm trước Lâm Thi Vũ dẫn đường thì không sao, nhưng sau khi tách ra một nhóm lớn thì chạy năm ngày trong núi, đều phải ăn ngủ ngoài trời.”

Chỉ trong hai câu những gì Mộc Trạch Tê dò hỏi tất cả đều lộ ra rõ ràng.

Nhấn mạnh chuyện công việc, hai người không ở cùng nhau. Có rất nhiều người, không phải một mình.

Mộc Trạch Tê mím môi cười trộm. Tìm một chiếc khăn để lau tóc cho anh.

Nghiêm Kỷ cũng chỉ nói vài câu, cái khác không nói thêm gì.

Nhìn Mộc Trạch Tê nghiêm túc lau tóc cho mình, anh lại cố ý trêu chọc cô: "Lau tóc có tính tiền không? Nếu hơn 100 vạn, thì cậu sẽ không rõ trong tài khoản của cậu sẽ có bao nhiêu đâu.”

"Nếu tính tiền, lúc cậu ngất đi, tôi đã làm sạch và lau tóc cho cậu nhiều lần, có lẽ có thể kiếm được không ít.”

Mộc Trạch Tê đỏ mặt, biết Nghiêm Kỷ đang nói về cái gì, giận dữ nói: "Tôi ngất đi là tại ai?”

Nghiêm Kỷ bật cười, hôn lên mặt cô: "Tại tôi, cho nên cậu muốn trả bao nhiêu cũng được.”

Thật sự là giàu có, nhưng Mộc Trạch Tê cũng không dám, Nghiêm Kỷ ăn thịt người nhưng không nhổ xương.

Ăn cơm xong, Nghiêm Kỷ giục Mộc Trạch Tê đi tắm, nói muốn ngủ cùng nhau. Mặt Mộc Trạch Tê đỏ lên, có chút xấu hổ.

Thừa dịp khoảng trống này, Nghiêm Kỷ tự mình rửa bát đĩa, ngay cả bồn rửa rau cũng được dọn dẹp sạch sẽ

Chờ Mộc Trạch Tê đi ra, Nghiêm Kỷ đã nằm trên giường của cô ngủ ngon, cơ thể thon dài chiếm gần hết giường.

Ngủ ngon, ngủ mà không cần lăn qua lăn lại.

Mộc Trạch Tê chạm vào thành giường muốn tắt đèn bàn, dưới ánh đèn trắng ấm áp có thể thấy rõ quầng thâm mắt màu xanh dưới mắt Nghiêm Kỷ.

Hiếm khi thấy Nghiêm Kỷ mệt mỏi như vậy.

Chuyện gì mà phải khiến con trai nhà họ Nghiêm phải tự mình chạy lên núi? Có đáng để anh phải như vậy không?

Mộc Trạch Tê đang xuất thần, thì Nghiêm Kỷ đột nhiên mở mắt ra, dọa Mộc Trạch Tê giật nảy mình.

Sau một trận nghiêng trời lệch đất, Mộc Trạch Tê đã nằm ở trong chăn, bị Nghiêm Kỷ ôm chặt, không thể nhúc nhích.

Mộc Trạch Tê cho rằng anh muốn làm cái kia, kết quả anh lại không nhúc nhích. Cô có chút nghi hoặc: "Nghiêm, Nghiêm Kỷ?”

Nghiêm Kỷ lẩm bẩm một câu: "Đều là mùi của cậu, rất ngọt ngào khiến tôi ngủ rất thoải mái.”

Mộc Trạch Tê ồ một tiếng, hóa ra là đang ngủ, thực sự là đang ngủ.

Nghiêm Kỷ mở mắt ra, dường như nghĩ tới điều gì đó, xoay người đè lên người cô: "Sao vậy? Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì? Tôi thật sự hơi mệt, nhưng nếu cậu muốn..."

Mộc Trạch Tê đỏ mặt: "Không cần! Không, không! Ngủ đi, cậu mệt rồi.”

Nghiêm Kỷ tuổi trẻ khí thịnh, không khí ái muội thoáng cái bốc cháy, ở dưới chăn xoa ngực Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê vội ngăn anh lại, nửa thật nửa dỗ dành: "Ngủ đi, chúng ta yên lặng ngủ một giấc.” Sau đó nhỏ giọng nói: "Đã lâu không gặp cậu rồi, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu.”

Chăn của Mộc Trạch Tê là màu hồng phấn, rất mềm mại, mà cô cũng mềm mại nằm trong ngực Nghiêm Kỷ. Xung quanh đều là mùi hạnh nhân ngọt ngào trên người cô.

Ánh đèn trắng ấm áp chiếu xuống, có thể nhìn thấy đôi tai hồng hồng của cô, mọi thứ đều ấm áp, mềm mại và đáng yêu như vậy.

Bầu không khí tốt như vậy, tâm Nghiêm Kỷ mềm nhũn chỉ muốn nằm với cô trên chiếc giường nhỏ này.

Nghiêm Kỷ dịu dàng hôn lên trán Mộc Trạch Tê, trong mắt đều là sự dịu dàng: "Ngủ ngon, Mộc Trạch Tê.”

Trái tim Mộc Trạch Tê đập thình thịch, nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Ừm.”

Hai người cùng giường chung gối, ôm nhau ngủ. Hiếm khi có sự ấm áp yên bình như vậy.
Chương kế tiếp