Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 45: "Tôi đã có bạn trai! Chúng ta không có khả năng!", Nuốt lại lời nói, nếu không sẽ bị đụ đến chết
Khi Nghiêm Kỷ không có ở đây, thỉnh thoảng anh sẽ gửi tin nhắn cho Mộc Trạch Tê, nhưng ngoại trừ công việc, thì Mộc Trạch Tê gần như không trả lời.

Có lẽ Nghiêm Kỷ biết thái độ của cô, vì vậy anh cũng không trực tiếp nói gì lời, mà chỉ nói một vài câu, nhưng lại luôn khiến Mộc Trạch Tê cảm thấy có ý nghĩa sâu xa trong đó.

Và rồi...

Mộc Trạch Tê càng không trả lời.

Cô không kiên cường, cũng không thông minh như Nghiêm Kỷ, tâm trí cũng không phải người kiên định. Thay vì bị anh dẫn dắt, thì thà giả câm điếc làm rùa để tự bảo vệ mình.

Chính là co đầu rụt cổ.

Ban ngày Mộc Trạch Tê lên lớp nghiêm túc học tập, buổi tối chăm chỉ luyện múa, rồi nói chuyện với Vu Luật.

Trong khoảng thời gian này, cả hai luôn giữ liên lạc.

“Vu Luật: cậu có người mình thích không?”

“Gỗ Mục: từng có.”

“Vu Luật: từng có? Vậy tại sao sau đó cậu lại không thích nữa?”

Mộc Trạch Tê nhìn những lời này, trầm tư rất lâu. Trong khoảng thời gian này, Vu Luật luôn cố ý vô tình thăm dò vấn đề riêng tư của Mộc Trạch Tê, hình như đặc biệt để ý chuyện này.

Mộc Trạch Tê có thể cảm nhận được hắn quan tâm và chăm sóc mình.

Thật vô tình, hai người đã từ những câu chuyện thuần túy, kiến thức, chuyển sang chia sẻ về cuộc sống hàng ngày và thậm chí cả thế giới tình cảm.

Tình bạn này đã tự nhiên đã trở nên sâu sắc.

Chia sẻ mong muốn, thường là sự khởi đầu của tình yêu.

Mộc Trạch Tê do dự rất lâu, cô lại không ngại hỏi Vu Luật, bây giờ nói chuyện vượt quá giới hạn với hai người cũng không cảm thấy bài xích.

Vu Luật cho mình cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác quen thuộc mà lại xa lạ. Trong khoảng thời gian này, Vu Luật không chỉ suy nghĩ cho Mộc Trạch Tê, mà còn cung cấp rất nhiều cảm xúc ỷ lại.

Vì vậy, cô trả lời: “Gỗ Mục: Bởi vì đã kết thúc. Tình yêu của tôi ban đầu lây nhiễm quá nhiều lợi ích thế tục, bắt đầu vì lợi ích, kết thúc cũng vì lợi ích. Chúng tôi đều không bị tổn thất gì cả, cũng coi như là chia tay trong hòa bình.”

“Vu Luật: Vậy cậu còn thích anh ta không?”

Nghiêm Kỷ ngồi xổm trên một sườn đồi tìm tín hiệu ở núi Hồng Hà, đợi rất lâu mà vẫn không có tin nhắn trả lời, anh gõ màn hình điện thoại di động, có chút nôn nóng lo lắng.

Lý Tuần bên cạnh không khỏi hỏi anh: "Nghiêm Kỷ? Ngày mai sẽ ra khỏi đồi, mày muốn đi đâu không?”

Triệu Nhạc Sinh ở một bên trêu đùa đoạt lời: "Không phải là vì chuyện của phụ nữ chứ? Cậu chủ Nghiêm gần đây luôn bận rộn, ngay cả sản nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Nghiêm cũng mặc kệ.”

Lý Tuần sửng sốt, Nghiêm Kỷ là như vậy sao?

Hồi lâu, tin nhắn Nghiêm Kỷ chờ đợi mới chậm rãi đến trễ, có vẻ như Mộc Trạch Tê đã suy nghĩ rất lâu.

“Gỗ Mục: Tôi vẫn không thể tránh khỏi sẽ để ý đến anh ấy, khoảng thời gian ở bên anh ấy nhất định sẽ để lại một dấu ấn nặng nề trong cuộc sống của tôi, điều này không thể xóa nhòa. Nhưng tôi sẽ thản nhiên chấp nhận nó.

Cũng kiên định bản thân mình không thích anh ấy nữa.”

Trong lòng Nghiêm Kỷ lạnh lẽo, đầu đau như búa bổ. Mặc dù Nghiêm Kỷ biết, nhưng khi chân chính nghe những lời này từ trong miệng Mộc Trạch Tê, thì nó vẫn không giống nhau.

Mang theo sự tủi thân và sự đau lòng.

Anh muốn gặp Mộc Trạch Tê. Anh không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.

"Sau này chuyện của núi Hồng Hà sẽ do hai đứa mày phụ trách, không phải chuyện quan trọng thì không cần tìm tao.” Anh đột nhiên đứng và đi ra ngoài núi. Dọa Lý, Triệu giật nảy mình.

Hai người đồng thanh: "Sao vậy? Mày định trốn à?”

"Nếu làm tốt chuyện này thì hai đứa mày nhất định sẽ có địa vị trong gia mình.”

Lý Tuần và Triệu Nhạc Sinh không thích những chuyện phiền phức như núi Hồng Hà.

Ông nội nhà họ Nghiêm toàn quyền giao cho cháu trai Nghiêm Kỷ yêu quý nhất của mình. Kết quả bây giờ Nghiêm Kỷ lại muốn thuê người ngoài! Đây chắc chắn không phải là một rắc rối bình thường!

Nhưng câu nói phía sau của Nghiêm Kỷ có lực hấp dẫn quá lớn.

Triệu Nhạc Sinh cảm thán: "Cậu chủ Nghiêm vì dỗ dành người phụ nữ mình yêu mà trả giá rất nhiều!”

Hai người chạy theo Nghiêm Kỷ, một đường vừa cười vừa hỏi: "Nghiêm Kỷ, thật sao? Vậy nếu mày buông tay thì ngày thường mày định làm gì?”

"Tao mới 18 tuổi, ngày nào cũng bận rộn với công việc, bận đến mức người phụ nữ của tao cũng chạy rồi. Tao sẽ quay về làm những gì một học sinh cấp 3 nên làm.”

Nghiêm Kỷ vội vã đi ra ngoài, hô đội ngũ cầm dụng cụ phía sau chạy lên.

Lý Tuần dừng lại, sắc mặt kinh hãi có chút khó coi, giữ chặt Triệu Nhạc Sinh lén hỏi: "Nghiêm Kỷ nó thật sự có bạn gái sao?”

Triệu Nhạc Sinh gật đầu: "Chuyện này chúng ta sẽ giải quyết, không phải vì nó, thì cũng là vì chính chúng ta. Mày phụ trách nói chuyện với Lâm Thi Vũ, để cho cô ấy dành ra một chút thời gian đi, cậu chủ Nghiêm gần đây vì tình mà sứt đầu mẻ trán.

Nhưng đừng để nó phát điên, người vừa điên vừa thông minh như nó không thể khống chế nổ đâu!”

Nghĩ đến tính cách của Nghiêm Kỷ, Lý Tuần không khỏi rùng mình.

Cô gái nào lại xui xẻo như vậy? Nghiêm Kỷ thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi, nhưng anh thật sự không biết cách theo đuổi con gái nhà người ta mà!

Mộc Trạch Tê phải trực nhật nên cô đến lớp từ sớm, vừa bật đèn đã bị Nghiêm Kỷ ngồi trên ghế ngủ say làm cho hoảng sợ.

Nghiêm Kỷ ngay cả kỳ thi tháng cũng không tới đã trở lại?

"Nghiêm Kỷ?" Mộc Trạch Tê gọi anh.

Nghiêm Kỷ không hề phản ứng, anh ôm cánh tay, lấy đồng phục học sinh che mình lại, tựa vào lưng ghế ngủ say.

Mộc Trạch Tê thấy Nghiêm Kỷ gầy đi không ít, người cũng có chút tiều tụy.

Đột nhiên, đồng phục học sinh được bao phủ trên người anh trượt xuống. Mùa thu, buổi sáng hơi lạnh. Mộc Trạch Tê rối rắm một lúc, rồi vẫn chậm rãi đi vào muốn giúp anh kéo đồng phục học sinh lại.

Vừa chạm tới, Nghiêm Kỷ đột nhiên mở hai mắt ra, Mộc Trạch Tê rùng mình, muốn nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng Nghiêm Kỷ lại phản ứng nhanh hơn, cánh tay dài duỗi ra, kéo cô lại, khiến cả người cô đều nhào vào trong ngực mình.

Nghiêm Kỷ ôm cô, ngửi ngửi mùi hương đã lâu không gặp, mệt mỏi chạy suốt đêm khó có lắm mới có được chút yên tĩnh.

"Tôi sẽ không bận rộn với công việc nữa, tôi đã quay trở lại.”

Mộc Trạch Tê có thể cảm nhận được tình cảm mà Nghiêm Kỷ phóng ra ngoài, bỗng nhiên hiểu được vì sao gần đây Nghiêm Kỷ lại "kiềm chế" như vậy.

Nghiêm Kỷ hành động giống một con dã thú, lặng yên không một tiếng động rình rập, lúc không nhúc nhích thì ập vào, một khi ra tay nhất định sẽ tìm đúng thời cơ, một đòn trí mạng. Anh chỉ đang tìm thời gian mà thôi.

Cho tới bây giờ Nghiêm Kỷ chưa từng cảm thấy hai người họ đã kết thúc!

Mộc Trạch Tê bùng nổ, giãy dụa: "Thả tôi ra!”

Cánh tay Nghiêm Kỷ ôm thắt lưng Mộc Trạch Tê siết chặt, vùi mặt vào cổ cô, không muốn buông tay: "Chúng ta đã kết thúc, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc. Chúng ta đều không muốn một mối quan hệ như vậy, chúng ta có thể bắt đầu lại bằng một mối quan hệ mới được không?”

"Không!" Mộc Trạch Tê một mực từ chối.

Nghiêm Kỷ dừng lại, buông tay, Mộc Trạch Tê lập tức đứng lên cách anh hai mét.

Nghiêm Kỷ mím môi: "Mộc Trạch Tê, tôi nói mình đau lòng cũng không phải giả.”

Mộc Trạch Tê sửng sốt, nắm chặt váy, kiên định nói: "Tôi đã có bạn trai, chúng ta không có khả năng đâu.”

"Cậu nói gì vậy?!" Nghiêm Kỷ khiếp sợ đến mức đột nhiên đứng lên, Mộc Trạch Tê cũng rất khiếp sợ khi mình nói ra những lời này, không khỏi lùi một bước, ánh mắt Nghiêm Kỷ nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tê hơi lóe lên.

Con ngươi sắc bén của Nghiêm Kỷ híp lại, mang theo nghi vấn, giọng nói vừa khàn vừa lạnh: "Cậu đang lừa tôi? Ai vậy? Người đàn ông đó là ai?”

Mộc Trạch Tê hơi kiệt sức, nhưng ở trước mặt dã thú thì không thể mất khí thế, nếu không đã bị bắt được nhược điểm.

Mộc Trạch Tê lấy hết dũng khí: "Đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ không nói cho cậu biết là ai. Tôi và anh ấy ở bên nhau rất vui vẻ, cho dù không phải là bạn trai bạn gái thì cũng sẽ sớm thôi. Tôi thích anh ấy và sẽ không chấp nhận bất cứ ai khác nữa.”

Một câu thích này đã làm tổn thương Nghiêm Kỷ sâu sắc.

Trước kia Mộc Trạch Tê thường xuyên dây dưa với mình, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng thích mình.

Mộc Trạch Tê sẽ thích một người khác nhanh như vậy sao?

Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Kỷ vẫn luôn nhìn Mộc Trạch Tê. Nếu như có người nào tiếp xúc với cô, anh hẳn là phải biết rôc. Ai đã liên lạc với cô?

Ánh mắt Nghiêm Kỷ lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Cậu vì muốn thoát khỏi tôi mà nói gì cũng được. Nhưng chỉ có những lời như thích thì tôi khuyên không nên nói lung tung.”

Nghiêm Kỷ hận bây giờ không thể chịch cho Mộc Trạch Tê quên đi, để cô nuốt những lời lại!

Mộc Trạch Tê bị hù dọa, ngậm miệng lại.

Sắc mặt Nghiêm Kỷ rất lạnh, không nói gì nữa, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Mộc Trạch Tê vốn chột dạ hoảng hốt, không khỏi theo bản năng đuổi theo vài bước, hỏi anh: "Nghiêm Kỷ? Cậu đi đâu vậy?”

Nghiêm Kỷ quay đầu lại: "Trước khi tôi muốn đụ chết cậu và hành động, thì tôi phải cần bình tĩnh lại. Có chuyện gì à? Cậu sợ tôi sai người điều tra tin tức của người đàn ông kia, muốn ngăn cản tôi, nên mới đuổi theo muốn làm tình à?”

Mộc Trạch Tê lập tức dừng bước. Vừa xấu hổ vừa giận cắn môi, rời xa anh là đúng!
Chương kế tiếp