Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 46: Nam chính thất bại hết lần này đến lần khác, bị nghẹn đến không nói lên lời, thú tính ( tính chó ) lại bắt đầu rục rịch
Nghiêm Kỷ đi lên sân thượng, lập tức gọi điện thoại cho người đi điều tra xem khi Mộc Trạch ở bệnh viện có thân thiết với nam bác sĩ hay bệnh nhân nào hay không.

Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm nữ bác sĩ và nữ y tá cũng muốn tra.

Còn điều tra toàn bộ người trong phòng khiêu vũ.

Người nào có thể vòng qua kẽ mắt của anh để tiếp xúc với Mộc Trạch Tê, tìm ra anh sẽ giết kẻ đó!

Mộc Trạch Tê bên này cầm điện thoại trốn trong nhà vệ sinh, kể lại quá trình tình của mình với Vu Luật cho tới nay.

Chuyện của Nghiêm Kỷ chỉ là nguyên nhân, không có Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê cũng sẽ thổ lộ.

Cô thật sự thích Vu Luật, chưa bao giờ có người hiểu cô như vậy, cho dù là giá trị cảm xúc hay là suy nghĩ thì Vu Luật đều cung cấp quá nhiều.

Đó là Mộc Trạch Tê thực sự thích một người.

Mộc Trạch Tê gửi tin nhắn cho Vu Luật.

“(phía trước bỏ qua một ngàn chữ) Cho nên, anh có thể làm bạn trai của em được không? Chúng ta chưa từng gặp nhau, cho nên anh không cần phải vội vàng trả lời em.”

Nghiêm Kỷ đang muốn bóp chết tia lửa tình yêu của Mộc Trạch Tê, thì nhận được tin nhắn của Mộc Trạch Tê, có thể nói là có tình cảm thật lòng.

Nghiêm Kỷ nhận được lời thổ lộ của Mộc Trạch Tê, đánh trúng vào trái tim anh, cũng không vội đi gặp cô mà đi đi lại lại trên sân thượng.

Bỗng nhiên, anh cảm giác không đúng, đây là thân phận của Vu Luật...

Cho nên, là anh tự đào tường của mình và tự ăn cắp tháp của mình? Anh có tự cắm sừng mình không?

Anh cầm điện thoại, sắc mặt thay đổi như đèn đổi màu. Thật tốt, cuối cùng cũng được Mộc Trạch Tê thổ lộ, nhưng kết quả lại không phải thân phận của mình.

Niềm vui được tỏ tình của Nghiêm Kỷ dần trở nên cay đắng và chua xót, trong lòng buồn bực đến mức cuối cùng cũng không cười nổi nữa.

Lúc lên lớp, Nghiêm Kỷ cuối cùng không nhịn được u oán hỏi: "Vì sao cậu lại thích hắn? Chúng ta chỉ mới chia tay hơn ba tháng.”

Mặc dù thân phận sau lưng Vu Luật là anh, nhưng Vu Luật chính là tính tình anh không hề che dấu, thẳng thắn không kiềm chế mang theo sự sắc bén. Đôi khi hắn sẽ nói chuyện thẳng thắn như một con dao.

Mộc Trạch Tê thích Vu Luật chứ không phải Nghiêm Kỷ vẫn còn chút lương tâm coi như thu liễm.

Nghiêm Kỷ tự nghi ngờ bản thân.

Mộc Trạch Tê giả vờ không được thì chăm chú nghe giảng, khí thế của Nghiêm Kỷ quá mạnh, cô một chút cũng không nghe vào.

"Lúc tôi đau lòng nhất, là anh ấy vẫn ở bên tôi, tôi rung động. Tôi đã quyết định sẽ không thích cậu nữa, thích một người khác là sai sao? Ngoài ra còn có hơn ba tháng trống để thể hiện sự tôn trọng.”

Lại bị nhắc lại chuyện không vui nữa, Nghiêm Kỷ buồn bực đến hoảng hốt, thà không hỏi.

"Chỉ là lúc cậu đau lòng nhất hắn ở bên cạnh cậu nên cậu thích người đàn ông khác, là tôi đối xử với cậu quá mức đáng ghét cho nên cậu muốn sớm quên đi tôi, hay là tình cảm của cậu đối với tôi vốn đã mỏng manh?”

Lúc này, Lâm Thi Vũ quay đầu đưa cho Mộc Trạch Tê một đặc sản nhỏ, cũng đưa cho Nghiêm Kỷ một cái. Cô ấy cười tủm tỉm nói với Nghiêm Kỷ: "Lần sau có thể kiểm tra thành quả cậu dạy mình.”

Nghiêm Kỷ trả lời vài câu, Lâm Thi Vũ đều rất nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Nghiêm Kỷ.

Hai người tán gẫu xong Lâm Thi Vũ mang theo nụ cười xoay người trở về.

Mộc Trạch Tê cầm đặc sản nhỏ, đột nhiên nói: "Lâm Thi Vũ thích cậu.”

Nghiêm Kỷ quay đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, vì sao lại liên lụy đến Lâm Thi Vũ?

Mộc Trạch Tê lẳng lặng nói: "Nếu như một người vẫn luôn chăm sóc và quan tâm đến cậu, ở thời điểm khó khăn của cậu dẫn cậu vượt qua cửa ải khó khăn, trang bị cho cậu để dẫn cậu đi "đánh quái thăng cấp". Người được đồng hành sẽ hình thành tình cảm ỷ lại, không ai có thể tránh được sự rung động.

Con người sẽ như vậy, càng không nơi nương tựa càng ỷ lại.

Vì vậy, tôi thích với anh ấy thì có gì sai? Chỉ có cậu được phép như vậy còn tôi thì không à?”

Nghiêm Kỷ bị nghẹn đến không nói nên lời.

Mộc Trạch Tê tiếp tục nói: "Không phải cậu không đối xử tốt với tôi, rất tận tâm. Nhưng tôi đã tỉnh lại trong vọng tưởng muốn trèo cao của mình. Tôi chỉ muốn có một mối quan hệ tình cảm mới và thuần khiết. ”

Nghiêm Kỷ bị nghẹn càng thêm buồn bực, như chạy trốn thất bại, mà quăng mũ cởi giáp.

Nghiêm Kỷ muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ anh lại không có cửa với Mộc Trạch Tê.

Buổi tối sau khi tan học, Mộc Trạch Tê chạy trối chết khỏi Nghiêm Kỷ, rốt cục cũng có thể thả lỏng.

Vừa tắm xong, thì nhận được tin nhắn trả lời của Vu Luật.

“Vu Luật: Anh và em không thể chia xa, anh yêu em, Mộc Trạch Tê.”

Mặc dù lời nói có chút kỳ lạ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Mộc Trạch Tê kinh ngạc che miệng lại, bầu không khí trầm trọng khi ở bên Nghiêm Kỷ lập tức biến mất, vừa cười vừa sợ. Đi vòng quanh phòng, ngạc nhiên và lo lắng.

Nghiêm Kỷ cầm điện thoại di động, ở nhà uống rượu giải sầu.

Người cô ấy yêu không phải anh, yêu mà không được, Nghiêm Kỷ xem như nếm được cái gì gọi là đau lòng đến chua xót.

Nhưng anh vốn không phải là loại người chờ đợi, cũng không phải người sẽ buông tha. Anh cũng đã thuyết phục bản thân. Vu Luật thì Vu Luật, không phải cô vẫn thích mình sao?

Nghiêm Kỷ nghĩ thông suốt, lại nghĩ đến rất nhiều thứ thú vị. Anh nhìn phản ứng vui mừng của Mộc Trạch Tê từ màn hình.

Một màn hình khác, phát sóng video hai người đã làm những chuyện xấu hổ.

Nghiêm Kỷ ngửa đầu lên với đôi mắt tràn đầy dục sắc, nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Tê bị mình đâm đến tràn đầy sắc xuân đang rên rỉ, anh đã cấm dục rất lâu, tay trượt về phía thắt lưng, lúc vui sướng thì yết hầu không ngừng lăn qua lăn lại.

Cuối cùng vẫn là mình là được rồi...

Cuối cùng cũng có một cuộc gọi video.

Mộc Trạch Tê có chút lo lắng và ngại ngùng, tay không ngừng gãi tóc, hy vọng có thể thể hiện khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình.

Yêu cầu video gọi tới, trái tim của Mộc Trạch Tê cũng sắp nhảy ra, luống cuống tay chân nhấn trả lời.

"Mộc Trạch Tê.”

Mộc Trạch Tê vừa kết nối, giọng không giống nhưng lại bị giọng điệu quen thuộc dọa sợ. Giống như Nghiêm Kỷ đang gọi cô vậy.

Mộc Trạch Tê nhìn về phía Vu Luật bên kia video, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Vu Luật.”

Giống như những gì Mộc Trạch Tê cảm nhận. Hắn còn rất trẻ, đội mũ lưỡi trai màu đen, ánh đèn bên kia của hắn rất tối, tóc che khuất đôi mắt của hắn.

Trong ánh đèn mơ hồ, hàm dưới và yết hầu sắc bén lờ mờ nhìn thấy có thể chứng minh hắn là một cậu bé rất đẹp trai.

Mộc Trạch Tê nhất thời không nói lên lời, không biết phải nói cái, có chút lạnh lùng. Vu Luật cười cổ quái một tiếng, chủ động khơi mào đề tài.

Theo Vu Luật dẫn dắt, hai người dần dần nói chuyện với nhau. Không hiểu sao cô lại có cảm giác Vu Luật rất gần gũi, khiến trái tim của Mộc Trạch Tê cũng từ từ buông lỏng.

Nhưng... Mộc Trạch Tê rốt cuộc cũng biết cảm giác quen thuộc và xa lạ của Vu Luật đến từ đâu, thân hình của hắn có chút giống Nghiêm Kỷ...

Mộc Trạch Tê gần đây đều đắm chìm trong niềm vui yêu đương, buổi tối nghe điện thoại có thể lăn trên giường nhỏ của mình.

Mặc dù sắc mặt của Nghiêm Kỷ cổ quái, nhưng cũng không nhắc tới chuyện trước kia của hai người nữa.

Dường như đã bị thuyết phục.

Nghiêm Kỷ đang tận hưởng sự quan tâm và dịu dàng thực sự của Mộc Trạch Tê khi yêu đương dưới thân phận của Vu Luật. Nói một cách dễ hiểu, thì Mộc Trạch Tê meo một tiếng đã quên đi chuyện quá khứ.

Mặt khác, Nghiêm Kỷ cảm nhận Mộc Trạch Tê giữ khoảng cách siêu rộng và phớt lờ anh. Cô thà chấp nhận đau khổ cúi ngằm mặt đọc sách, cũng không muốn đối mặt với Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ có lúc sẽ cảm thấy ngọt ngào như bay bổng lên mây, có lúc như vại giấm cũ, vừa chua vừa thối. Con người sẽ bị chia rẽ.

Mình còn phải cùng bản thân cạnh tranh, nhất định phải kiếm được cao thấp.

"Lúc cậu thích tôi nhiều hơn hay thích hắn nhiều hơn?”

"Rốt cuộc cậu thích hắn ở điểm nào? Hắn có gì mà tôi không có?”

"Cậu muốn tôi nhiều hơn, hay là muốn hắn nhiều hơn?”

Mộc Trạch Tê cầm đề thi vốn đã sốt ruột vì thành tích, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành quả mướp đắng. Cô yếu ớt quay đầu lại, cô thật sự sắp điên rồi, bây giờ Nghiêm Kỷ bắt được cô chỉ muốn so sánh.

Anh không nói đùa, anh dùng vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc hỏi ra những lời này. Còn không cho phép Mộc Trạch Tê trốn tránh hay có lệ với anh.

Mộc Trạch Tê cắn răng, cô vẫn sợ hãi không dám không trả lời anh: "Tôi muốn chăm chỉ học tập, đại ca ơi.”
Chương kế tiếp