Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 47: Tê Tê nảy sinh nghi ngờ + Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ nói về chuyện tình cảm, dừng lại đúng lúc tránh tổn thương
Bên này hai người vẫn đang giằng co, thì bên kia Mộc Trạch Tê đã bị lớp trưởng gọi ra, nói chủ nhiệm lớp Vương Khiết tìm cô. Mộc Trạch Tê lập tức biết là vì chuyện thành tích, mặt càng khổ hơn.

Lý Vi lúc này mới quay đầu hỏi cô: "Này, Mộc Trạch Tê, đặt cà phê để lấy lại tinh thần, cậu muốn bao nhiêu đường?”

Mộc Trạch Tê như đối mặt với cái chết đứng lên, hít sâu một hơi: "Đá bình thường, đắng một chút, đắng như mạng của tôi vậy, cám ơn.”

Nghiêm Kỷ tiếp lời: "Mộc Trạch Tê không cần đá, cô ấy uống nóng.”

Mộc Trạch Tê dừng một chút, mặc dù đã vào thu, uống cà phê nóng làm gì? Nghiêm Kỷ quyết tâm không cho cô đổi.

Lý Vi nhìn không được hai người vẫn ngán ngẩm cãi cọ, nhìn Mộc Trạch Tê với ánh mắt tỏ vẻ đã biết.

Thôi, Mộc Trạch Tê đứng lên muốn đi ra ngoài.

Nghiêm Kỷ bước một chân lên, chặn cô lại: "Khi cậu gặp khó khăn chỉ cần nghĩ đến tôi nhiều hơn là được, tôi sẽ đến cứu cậu. Tôi ở ngay trước mặt cậu, chẳng phải tốt hơn người chỉ có thể cằn nhằn trên mạng sao?”

Mộc Trạch Tê?

Cảm giác nghi hoặc trong lòng cô càng lúc càng lớn. Nghiêm Kỷ từ nhỏ đã là người có ý thức lãnh thổ và dục vọng chiếm hữu rất mạnh.

Cho nên cô cũng không dám nói mình đã thổ lộ với Vu Luật, bởi vì sợ Nghiêm Kỷ phát điên. Anh điên hay âm thầm phát điên, đều giống như chó điên lặng lẽ xông ra cắn người.

Nhưng bây giờ Nghiêm Kỷ thật sự rất "hào phóng", Mộc Trạch Tê tìm người khác, anh thậm chí còn không tức giận. Thậm chí còn có thể nói từ khi nào mà Nghiêm Kỷ trở nên hèn mọn như vậy?

Mắt Mộc Trạch Tê càng híp lại càng sắc bén, cảm thấy không đúng, cảm giác rất không đúng. Nghiêm Kỷ tuyệt đối không phải loại người như vậy!

Nghiêm Kỷ lại không sợ cô nhìn ra, đưa tay ngoắc ngoắc ngón tay út của cô, thản nhiên cười, nói: "Nhớ đó, tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Chuông báo động của Mộc Trạch Tê càng reo to hơn, Nghiêm Kỷ không có tính công kích, nhưng gần đây luôn giả ngu giả ngây thơ, không biết anh đang sử dụng mưu kế dịu dàng gì. Cô lập tức buông tay ra, chỉ sợ Nghiêm Kỷ cười tủm tỉm câu lấy cô ăn tươi nuốt sống.

Mộc Trạch Tê đi tới văn phòng, đứng bị Vương Khiết dạy dỗ một trận. Lần này Mộc Trạch Tê thi tháng xếp thứ 14, vẫn là dưới Nghiêm Kỷ và La Nam Nam không có tình huống tham khảo.

Không phải là bạn học mới giỏi, mà là Mộc Trạch Tê không tiến bộ.

Thành tích giảm xuống, thì sẽ liên quan trực tiếp đến điểm trung bình của lớp 1. Vương Khiết đương nhiên là sốt ruột nên lời nói cũng nặng nề hơn.

Sau khi Mộc Trạch Tê đi ra, thì lập tức khóc. Gần đây cô đã rất chăm chỉ, nhưng thành tích vẫn không được cải thiện.

Cô lau nước mắt, muốn gọi điện thoại cho Vu Luật để kể khổ, kết quả nước mắt làm nhòe hốc mắt. Gọi nhầm vào số điện thoại của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ ở hành lang cách đó không xa nhìn cô, nhìn thấy cuộc gọi của cô, khóe miệng nhếch lên. Lúc Mộc Trạch Tê không nơi nương tựa, vẫn sẽ tìm mình. Anh vui vẻ lập tức nhận điện thoại.

Điện thoại vừa được kết nối, Mộc Trạch Tê liền hít mũi nói: "Alo... Hôm nay em bị giáo viên chủ nhiệm mắng, cô ấy nói em không đặt tâm trí vào việc học... Em học thuộc lòng đến chóng cả mặt rồi, em không chịu nổi sự oan ức này, hức."

Nghiêm Kỷ từ xa nhìn cô ngồi xổm ở góc tường khóc thảm thiết, vừa muốn cười vừa muốn dỗ dành: "Ừm... Như vậy sao, vậy..."

Anh còn chưa kịp nói tiếp, thì Mộc Trạch Tê vừa nghe là giọng của Nghiêm Kỷ, đột nhiên tắt máy.

"Cạch" một tiếng, cuộc gọi kết thúc.

Nghiêm Kỷ?

Sau đó, một số điện thoại di động khác của Mộc Trạch Tê gọi tới.

Nghiêm Kỷ...

Đi con mẹ nó chính mình là được rồi.

Mộc Trạch Tê đi lấy dụng cụ hóa học. Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ ở hành lang phòng làm việc của giáo viên nói chuyện riêng, nhận một ít tin tức cuối cùng.

"Sau này công việc sẽ do người khác xử lý. Người kia cậu cũng biết, là Lý Tuần.”

Lâm Thi Vũ sửng sốt: "Nghiêm Kỷ cậu còn bận chuyện gì sao?”

Nghiêm Kỷ vừa định trả lời, lúc này, thì thấy hai người Thái Tường và Trần Triết chạy việc vặt đúng lúc cầm cà phê về, Nghiêm Kỷ gọi bọn họ lại.

Trần Triết đã rất biết điều, đưa phần Mộc Trạch Tê cho Nghiêm Kỷ.

Sau đó Lâm Thi Vũ liền trực tiếp nhìn Nghiêm Kỷ uống mấy ngụm cà phê của Mộc Trạch Tê, đắng đến mức khiến anh nhíu mày. Lâm Thi Vũ ?

Anh uống ít, nên đi đến phòng trà của giáo viên thêm nước sôi nóng hổi. Sau đó thêm rất nhiều sữa theo tỷ lệ, lắc đều rồi đậy nắp lại. Ngựa quen đường cũ chẳng khác gì một tay già đời.

"Nghiêm Kỷ? Chuyện này... cậu còn muốn đưa cho Mộc Trạch Tê sao?" Lâm Thi Vũ nhớ tới đủ chuyện Nghiêm Kỷ đối xử với Mộc Trạch Tê, hình như hiểu ra được rất nhiều thứ.

"Ừm, quan hệ của tôi và Mộc Trạch Tê rất thân mật, tôi nhớ cô ấy không thể buông bỏ được. Tôi cũng không bận gì cả, tôi chỉ muốn dành thời gian với cô ấy thôi.”

Nghiêm Kỷ cũng không hề tránh né, nhìn Lâm Thi Vũ: "Thi Vũ, Tê Tê nói cậu thích tôi. Tôi cũng không phải là người đặc biệt trưởng thành, nên không có cách nào để nhận ra cảm xúc của tất cả mọi người.”

Không phải anh không nhận ra, mà là bây giờ Lâm Thi Vũ không có bất kỳ biểu hiện nào, cô ấy đã suy nghĩ. Chút tâm tư nhỏ nhặt đó chính là sự ngây thơ, nhẫn nhịn và kiềm chế của một cô gái.

Không dám nói, chỉ có thể chôn sâu những tâm tư nhỏ này vào sâu trong tim.

Nhưng đột nhiên bị xé nát, khiến Lâm Thi Vũ cảm thấy hoảng sợ, lo lắng và kinh hãi. Cơ thể Lâm Thi Vũ có chút phát run, ngọn cỏ nhỏ kiên cường đã mất đi sức dẻo dai, bây giờ giống như một ngọn cỏ khô héo không nơi nương tựa đung đưa trong gió lạnh.

Cho nên Nghiêm Kỷ mới như vậy sao? Lâm Thi Vũ cảm thấy hổ thẹn: "Không... Không... Nghiêm kỷ mình!”

Nghiêm Kỷ cười lắc đầu, an ủi cô ấy: "Tôi thẳng thắn, không phải có ý muốn tránh cậu, mà là nói cho cậu biết nên dừng lại đúng lúc. Tôi đã có người mà tôi thích rồi.

Cậu cũng không cần lo lắng về quan hệ của chúng ta, tôi với cậu sẽ luôn là quan hệ hợp tác, về chuyện núi Hồng Hà, nhà họ Nghiêm sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của cậu.”

"Cám ơn Nghiêm Kỷ." Lâm Thi Vũ cười, như vậy là đủ rồi, nhưng cười vẫn không kìm được nước mắt.

"Tôi nghĩ cậu cần ở một mình để điều chỉnh lại." Nghiêm Kỷ đưa cho cô ấy khăn giấy, rồi rời đi.

Lâm Thi Vũ thật sự rất cảm ơn sự dịu dàng của Nghiêm Kỷ, nước mắt rơi tí tách, gật đầu.

Cô ấy vẫn luôn rất thích sự thẳng thắn và nhanh gọn của Nghiêm Kỷ.

Anh đã không cười vào cảm xúc của mình, cũng không cố ý tránh hiềm nghi, như vậy sẽ khiến Lâm Thi Vũ cảm thấy mình không chịu nổi. Anh dùng một cách thấu triệt mà tỉnh táo, để Lâm Thi Vũ hiểu được trái tim của anh.

Lâm Thi Vũ không nơi nương tựa, nghèo khó đi theo tuổi thơ của cô ấy, thân phận xấu hổ, khi còn là thiếu niên cô trở về nhà họ Lâm nơi có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.

Trên đường trở về núi Hồng Hà Sơn, cô ấy nhớ tới Nghiêm Kỷ.

Thì ra Nghiêm Kỷ chính là người bạn chơi thời thơ thiếu chút nữa rơi vào hố phân, đối với cô, Nghiêm Kỷ là người khai sáng và là mục tiêu để cô tiến lên.

Cậu bé Nghiêm Kỷ năm đó, chính là dáng vẻ của tiểu thiếu gia. Không biết nhiều kiến thức về cây trồng, những người bạn nhỏ khác cười anh, anh cũng có thể thản nhiên chấp nhận.

Anh thực sự không biết quá nhiều cây trồng, nhưng anh có thể lợi dụng sức mạnh của tri thức, cải tạo kênh rạch, đơn giản chế tạo ra dụng cụ có thể nhỏ giọt tưới tiêu, và các đồ chơi kỳ lạ cổ quái. Ngay cả lúc Nhị Ngưu rơi xuống giếng khô, không có người lớn ở đó cũng là Nghiêm Kỷ lợi dụng lực đòn bẩy và hoạt động của máy móc cứu Nhị Ngưu lên.

Đến lúc này, ai cũng không dám cười nhạo Nghiêm Kỷ nữa.

Lúc đó cô bé Lâm Thi Vũ đã hiểu tri thức có thể quyết định tầm nhìn và trái tim. Kiến thức thực sự có thể thay đổi số phận.

Lâm Thi Vũ càng quyết tâm học tập.

Cho nên khi cô ấy đến trường, Nghiêm Kỷ lập tức nhận ra cô. Bởi vì tình bạn thuở nhỏ, anh vẫn luôn chăm sóc cô, cũng không có gì hơn.

Mặc dù đã bắt đầu có thịt, nhưng cơ thể gầy gò mỏng manh của thiếu nữ vẫn nức nở, run rẩy như một tờ giấy.

Không sao hết, cô ấy đã lờ mờ nhận ra điều đó từ lâu. Sự thiên vị trong lòng Nghiêm Kỷ cho tới bây giờ luôn thuộc về Mộc Trạch Tê.

Dừng lại đúng lúc là tốt rồi.
Chương kế tiếp