Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 55: Tê Tê che giấu mong muốn chạy trốn, từ chối không cho bắn vào bên trong, Nghiêm Kỷ ôm ý đồ xấu bắn vào chỗ sâu nhất muốn dùng chuyện có thai để ép kết hôn
Sau khi Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ ở bên nhau, Nghiêm Kỷ mỗi ngày đều vui vẻ, xuân phong đắc ý. Mà Mộc Trạch Tê bị làm đến khí sắc hồng hào, nhưng cô lại cảm thấy mệt chết đi được.

Khó chịu nhất chính là cô phải quen với sự thân mật của Nghiêm Kỷ đối với cô, và quen với hình thức ở chung của hai người.

Nghiêm Kỷ dính người, anh có rất nhiều thời gian dính người, anh không kiêng nể gì dính người.

Thứ bảy Mộc Trạch Tê nhất định phải đến chỗ anh. Nhưng từ thứ hai đến thứ sáu Mộc Trạch Tê không ở một mình được, nên Nghiêm Kỷ trắng trợn đi tìm cô.

Ngay từ đầu Mộc Trạch Tê không muốn ngồi xe của anh, vì vậy sáng sớm anh đi theo Mộc Trạch Tê chen chúc trên tàu điện ngầm.

Nghiêm Kỷ luôn bảo vệ Mộc Trạch Tê trong vòng tay nhỏ bé, ngăn cách với mọi thứ.

Mộc Trạch Tê bây giờ vẫn luôn bị Nghiêm Kỷ bao phủ.

Khi tàu rung lắc, cơ thể hai người sẽ dán sát vào nhau còn kích thích hơn khi hai người điên cuồng ở trên giường, hai người đã thân mật vô số lần nhưng vành tai đều đỏ lên, bởi vì giờ phút này hai người giống như người yêu bình thường, tóc mai cọ vào nhau.

Có một lần, nửa đường gặp Lâm Thi Vũ một lần, Mộc Trạch Tê cũng sắp bị dọa chết, theo bản năng hất tay đang siết chặt của Nghiêm Kỷ ra, đột nhiên lắp bắp không biết giải thích thế nào.

Nghiêm Kỷ không vui vì Mộc Trạch Tê hất tay anh ra, anh nắm lấy nó rồi cầm trở lại, còn gặm mấy miếng.

Mộc Trạch Tê...

Mà Lâm Thi Vũ hình như một chút cũng không thấy ngạc nhiên, mặc dù nụ cười có chút cứng đờ nhưng vẫn vẫn bình tĩnh chào hỏi.

Phản ứng của Lâm Thi Vũ lại khiến Mộc Trạch Tê không biết phải làm sao, giống như Lâm Thi Vũ đã biết chuyện của cô và Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê cũng phát hiện Nghiêm kỷ và Lâm Thi Vũ ở chung không thích hợp, giao tiếp giữa anh và Lâm Thi Vũ ít đi rất nhiều.

Mộc Trạch Tê làm nũng muốn nghe được chút tin tức từ Nghiêm Kỷ, thuận tiện nói bóng nói gió hỏi anh và Lâm Thi Vũ có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Dù sao trong mắt Lâm Thi Vũ không có tâm tư yêu đương của thiếu nữ, mà chỉ có sự kiên định rõ ràng.

Nghiêm Kỷ nhìn dáng vẻ khéo léo khoe khoang của cô, cười rồi nghiêm túc nói: "Em muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi, em hỏi thì anh sẽ luôn nói cho em biết, nhưng em không hỏi, chỉ thích suy đoán lung tung thôi.

Anh và Lâm Thi Vũ không có hiềm khích, chỉ nói chuyện với nhau để ngăn chặn tổn thất mà thôi. Bây giờ anh không nói về chuyện núi Hồng Hà, nên trao đổi đã ít đi rất nhiều.”

Mộc Trạch Tê rất kinh ngạc: "Chuyện dự án núi Hồng Hà không phải rất quan trọng sao? Sao anh lại mặc kệ nó chứ?”

"Đúng là rất quan trọng." Nghiêm Kỷ gật đầu, sau đó hung hăng hôn cô một cái: "Bởi vì lúc trước anh có quá nhiều việc nên không thể nói với em, suýt chút nữa đã để em chạy mất.”

Mộc Trạch Tê mím đôi môi mềm mại, yên lặng không nói, có thể chạy trốn sao?

Thì ra Nghiêm Kỷ mặc kệ chuyện công việc, bảo sao bây giờ anh có nhiều thời gian quấn lấy mình như vậy.

Mộc Trạch Tê do dự một lúc, rốt cục hỏi ra: "Dự án núi Hồng Hà kia rốt cuộc sao lại quan trọng như vậy?”

Nghiêm Kỷ nói nguyên nhân cho Mộc Trạch Tê.

Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ hợp tác, là nhằm vào nhà họ Lâm. Bọn họ đều muốn dự án núi Hồng Hà thoát khỏi hoạt động vốn của gia đình, thực sự thuộc về quyền sở hữu của nhà nước và nhân dân.

Nhà họ Lâm vốn là một nhà giàu mới nổi, không quan tâm Lâm Kim Tiêu ba ruột của Lâm Thi Vũ là một tên lưu manh, năm xưa dựa vào các loại công trình dần dần phát tài.

Hạng mục khiến nhà họ giàu to thành công chen chân vào tầng lớp thượng lưu, là hạng mục xây dựng bí mật ở núi Hồng Hà quê hương của Lâm Thi Vũ năm đó.

Năm đó Lâm Kim Tiêu ngẫu nhiên lấy được hạng mục xây dựng này, đây vốn là chuyện tốt mang lại lợi ích cho một bên, còn liên quan đến vấn đề chiến tranh năm đó để lại.

Mà nhà họ Nghiêm rất coi trọng hạng mục đó, cụ ông nhà họ Nghiêm có tình cảm với nơi đó, năm đó thậm chí còn tự mình chạy đến đó giám sát công việc.

Lâm Kim Tiêu xây dựng được là nhờ ăn cắp thành quả của người khác, mình không hề tổn thất thậm chí còn nắm được nhiều tài nguyên để kiếm bộn tiền. Sau khi hoàn thành, thậm chí còn tiếp tục đầu tư cho hạng mục thương mại hút máu người dân nghèo khó của núi Hồng Hà.

Lâm Thi Vũ trở lại nhà họ Lâm biết được chuyện này từ người chị cùng cha khác mẹ của mình. Ông cụ Nghiêm vẫn muốn bỏ ra số tiền lớn không thể tưởng tượng được, mua đứt hạng mục này, để nó được sử dụng miễn phí.

Nhưng nhà họ Nghiêm chỉ có chút cổ phiếu nhỏ trong đó, mặc dù muốn mua cổ phiếu, nhưng Lâm Kim Tiêu cũng không đồng ý. Vì vậy, hai nhà chỉ có thể quản lý chung bằng cách hợp tác.

Bởi vì ông cụ Nghiêm coi trọng, mặc dù nhà họ Nghiêm chịu thiệt thòi lớn, mọi chuyện lớn đều do nhà họ Nghiêm gia chống đỡ, toàn bộ tiền thưởng đều được đầu tư trở về, thì nhà họ Nghiêm cũng không buông tay.

Mà mặc dù nhà họ Lâm sợ thế lực của nhà họ Nghiêm, nhưng cũng hiểu rõ cách dắt mũi lên mặt, lại ăn hết tiền mà nhà họ Nghiêm ném về.

Nhưng bọn họ vẫn tiếp tục hút máu của người dân núi Hồng Hà, cuối cùng vẫn vào miệng bọn họ.

Lâm Thi Vũ là người của núi Hồng Hà, lớn lên cùng với dự án xây dựng đó. Về sau lại trở về nhà họ Lâm, dần biết một ít nội tình trong đó, nhà họ Lâm ở trên này không sạch sẽ.

Thậm chí còn cố giấu giếm vụ tai nạn đã chôn sống hàng chục công nhân xây dựng tầng trệt ở vùng núi sâu. Cho đến nay ba mẹ già của họ, vợ và con cái, họ vẫn đang chờ đợi một công lý, họ chỉ là những người bình thường, giới tư bản ai thèm quan tâm sống chết của họ.

Những thứ bẩn thỉu này có thể hại toàn bộ núi Hồng Hà.

Nhà họ Nghiêm vì tình cảm gia đình, Lâm Thi Vũ là vì quê hương mình của mình. Cho nên Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ hai người đạt thành một thỏa thuận hợp tác.

Mộc Trạch Tê nghe mà lông tơ dựng đứng lên, không khỏi nhớ tới Lâm Thi Vũ bị bắt cóc, đối phương muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết.

Cô thật sự bội phục tâm trí cứng cỏi của Lâm Thi Vũ, không hề lùi bước, không hề thỏa hiệp. Tuổi còn nhỏ mà đã biết sử dụng các nguồn lực có được lợi ích chung để giết nhà họ Lâm ra một con đường máu.

Mộc Trạch Tê lén nhìn Nghiêm Kỷ, nghiêm túc tự hỏi, mình có thể có mưu trí như vậy không? Dưới sự bao bọc của Nghiêm Kỷ giết ra một đường như vậy?

.

Buổi tối, vốn Mộc Trạch Tê muốn về nhà, nhưng Nghiêm Kỷ chơi xấu, lại mang cô về biệt thự.

Lại là căn phòng đầy gương, trong gương phản chiếu cơ thể hai người giao triền.

Mộc Trạch Tê nhíu chặt lông mày xinh đẹp, không dám nhìn hình ảnh dâm đãng trong gương, chỉ cắn sợi tóc vùi đầu vào trong chăn rên rỉ, eo nhỏ bị người đàn ông giữ chặt, chịu đựng từng lực đẩy kinh khủng đâm vào sâu bên trong.

Trên người Mộc Trạch Tê đều là mồ hôi, ngưng tụ trên cơ thể ửng hồng, giọng cô vừa mềm vừa khàn: "Nghiêm, Nghiêm Kỷ! Dừng lại được không!”

Cô cầu xin Nghiêm Kỷ, nhưng giọng lại vừa đáng thương vừa kích thích khơi dậy bản tính cầm thú của Nghiêm Kỷ càng lớn hơn.

Anh đã trải qua thời khắc cuối cùng, dục vọng muốn bắn tinh mạnh mẽ, đâm vào sâu hơn. Vừa cắm, môi mỏng vừa dọc theo sống lưng trắng của Mộc Trạch Tê hôn cắn gáy mẫn cảm của cô, giống như mãnh thú đói khát bóp cổ họng con mồi, đâm côn thịt vào chỗ sâu nhất.

Mỗi lần anh tiến vào đều hùng hổ đâm vào trong tử cung, muốn bắn đến chỗ sâu nhất.

Cô nức nở, nắm lấy mép giường, nhân lúc Nghiêm Kỷ muốn bắn cô bỏ chạy: "Không! Không, đừng bắn vào bên trong! Đừng bắn vào bên trong!”

Bây giờ Mộc Trạch Tê đang trong thời kỳ rụng trứng nguy hiểm, Nghiêm Kỷ lại không muốn đeo bao cao su.

Nghiêm Kỷ đã lên dây sắp bắn, sao có thể để cô dễ dàng chạy thoát, mạnh mẽ giữ cô lại. Hai người vẫn đang nối với nhau, anh lật cô lại, chính diện hung ác đâm vào bên trong cô, thân hình cao lớn hoàn toàn áp chế Mộc Trạch Tê, mười ngón tay đan vào nhau.

Hôn Mộc Trạch Tê đang la hét, không để ý cô giãy dụa hung hăng bắn vào sâu trong tử cung của cô. Nghiêm Kỷ vừa bắn vừa hôn Mộc Trạch Đi, muốn cô hoàn toàn nhận lấy.

Nghiêm Kỷ nhạy cảm nhận được tâm trí của Mộc Trạch Tê không ổn định, cô muốn chạy, khi Mộc Trạch Tê không muốn ở lại bên cạnh mình, lý trí và đầu óc của Nghiêm Kỷ lập tức bay đi, anh vô ý thức muốn dùng đứa con để buộc chặt Mộc Trạch Tê.

Anh hưởng thụ niềm vui khi làm tình với Mộc Trạch Tê, nhưng anh cũng biết, Mộc Trạch Tê không dễ dàng mang thai, cho nên càng khẩn trương hơn.

Nghiêm Kỷ còn rất trẻ, có thể sẽ bốc đồng, nhưng anh đã hoàn toàn chuẩn bị tốt để không bao giờ rời xa Mộc Trạch Tê
Chương kế tiếp