Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 56: Lần đầu tiên gặp phụ huynh, luận về từ trường cổ quái của ba vợ và con rể, áp lực vô hình của ba vợ
Thời gian trôi qua, chớp mắt học kỳ đầu tiên của lớp 12 cũng sắp trôi qua.

Không lâu sau, Mộc Trạch Tê nhận được tin La Nam Nam ra nước ngoài chữa trị từ Trần Triết. Hai người cũng không có thời gian dài để nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng lại tôi một câu cậu một câu mà nói chuyện.

Nhưng đủ để trở thành một người bạn tri kỷ.

Mộc Trạch Tê cố ý đi thăm La Nam Nam, xem như là một lời tạm biệt.

Nghiêm Kỷ luôn dính lấy Mộc Trạch Tê không buông, đương nhiên cũng đi theo, nhưng lúc nói chuyện Mộc Trạch Tê mềm giọng từ chối không cho anh vào.

La Nam Nam ở ngoài cửa ngoan ngoãn đợi Nghiêm Kỷ, đột nhiên cười: "Mộc Trạch Tê, tôi có thể nói là cậu đã nhặt được một kho báu lớn không ? Mặc dù nó rất nặng nề, nhưng nó lại có giá trị.”

Mộc Trạch Tê sửng sốt, ý thức được người cô ấy nói là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi khổ sở: "Chính xác thì rất nặng. Anh ấy... Không phải dễ dàng để phù hợp. Đôi khi anh ấy đủ thông minh để làm tôi sợ rằng tôi có thể không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của anh ấy.”

"Tại sao phải chạy trốn?" La Nam Nam nhìn Mộc Trạch Tê chế nhạo cười.

"Theo tính cách phù phiếm ham hư vinh trước kia của cậu, nhà họ Nghiêm cũng quá có tiền quyền. Lấy bản lĩnh của cậu ra đi dỗ dành Nghiêm Kỷ nhất định sẽ đốt cho đầu óc cậu ta choáng váng, không phải cậu không thể. Đến lúc đó cậu không phải là cháu dâu của nhà họ Nghiêm rồi sao.”

La Nam Nam còn có tâm trạng nói đùa, Mộc Trạch Tê cũng cười theo, cô ra vẻ nghiêm túc: "Điều này không giống với La Nam Nam trong ấn tượng của tôi. Làm sao có thể dựa vào đàn ông và dựa vào kết hôn với ai đó, cậu không sợ sau này không có gì sao?”

La Nam Nam phủi tay áo: "Tôi cần cù học tập chỉ vì tôi khô khan tê dại dùng việc học trốn tránh mà thôi, không phải bởi vì bất cứ động lực bản thân nào, cũng không phải bởi vì bất kỳ mưu cầu nào. Tôi chính là tam quan bất chính.

Ngoài sự ấm no cơ bản, thì những gì con người theo đuổi trong cuộc sống đó là sự công nhận giá trị của bản thân, hoặc địa vị xã hội. Cậu dựa vào việc gả cho Nghiêm Kỷ là có thể một bước lên trời, cái gì cũng có. Đó thực sự rất có lợi.”

Mộc Trạch Tê gật đầu: "Vậy thật đúng là tam quan bất chính.”

La Nam Nam cười: "Địa vị xã hội của cậu và Nghiêm Kỷ không giống nhau, tài nguyên của một bên nhất định sẽ đấu đá với hướng bên kia. Có phải là bám lấy hay không thì phải xem trái tim Nghiêm Kỷ đối với cậu thế nào. Nhà họ Nghiêm nổi danh là tình cảm, cậu ta cũng sợ cậu nghi ngờ tâm ý của cậu ta, đến lúc đó cậu ta có thể chia một nửa tài sản cho cậu để biểu đạt thành ý không?”

Nói chuyện bình thường không nghĩ tới La Nam Nam lại nói sâu như vậy, Mộc Trạch Tê ngây ngẩn cả người, lúc này mới ý thức được, muốn mình nhìn trái tim của Nghiêm Kỷ.

Khi Mộc Trạch Tê rời khỏi bệnh viện, Nghiêm Kỷ nắm tay cô, hai người tản bộ dưới ánh hoàng hôn.

Nghiêm Kỷ giữ chặt tay Mộc Trạch Tê lắc mạnh, đặt lực chú ý của cô trở lại trên người mình: "La Nam Nam nói gì với em mà khiến cho em vẫn trầm tư như vậy. ”

Mộc Trạch Tê hoàn hồn: "Anh rất sợ em trầm tư sao?”

"Anh không sợ em suy nghĩ cũng không sợ em trầm tư, anh chỉ là sợ em trầm tư là âm thầm cân nhắc làm thế nào rời khỏi anh.”

Mộc Trạch Tê không khỏi ngẩn ra, lập tức dừng bước, cô thật sự từng có ý nghĩ như vậy. Nghiêm Kỷ nhận ra cô đang thất thần, nhíu mày nhìn Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê vội vàng chuyển đề tài: "Anh là cậu Nghiêm, vậy mà còn sợ người khác rời khỏi anh sao?”

Nghiêm Kỷ thở dài, có chút chua xót: "Quan niệm giá trị của em sai rồi. Bởi vì anh thích em, anh cũng muốn em thích anh. Bất kể là ai, sau khi rung động, đều sẽ muốn có được tình yêu bình đẳng. Dù sao thay vì anh ép buộc em, thì tốt hơn là em yêu anh và không muốn rời khỏi anh.”

Đúng là phong thủy luân chuyển.

Mộc Trạch Tê hồi tưởng lại thời gian này ở cùng Nghiêm Kỷ, anh vui vẻ mà thành thạo, có đôi khi anh thong dong có thể khiến Mộc Trạch Tê tức giận đến mức phát khóc.

Nhưng một khi liên quan đến Mộc Trạch Tê không tin tưởng anh, hoặc là có tâm tư muốn rời khỏi anh, Nghiêm Kỷ sẽ bùng nổ.

Mộc Trạch Tê biết điều này, có đôi khi cố ý vô tình đâm anh, dùng những hành động quái gở lúc trước cô đối xử với Lâm Thi Vũ dùng trên người Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ cuối cùng cũng hiểu cảm giác âm dương quái khí khi bị trà xanh nhắm vào.

Nhưng đối với Nghiêm Kỷ vẫn đang ở tuổi trẻ bốc đồng mà nói, sau khi anh bùng nổ sẽ bắt Mộc Trạch Tê tàn nhẫn đụ một trận.

Sau tình cảm mãnh liệt.

Mộc Trạch Tê nhìn Nghiêm Kỷ cẩn thận tắm rửa cho mình, khi tình cảm mãnh liệt khiến trên người trải rộng dấu hôn, nhưng sau đó lại thương tiếc nhẹ nhàng tắm cho mình.

Thô bạo và dịu dàng.

Đối với việc Mộc Trạch Tê có ý định muốn rời bỏ mình, Nghiêm Kỷ rất lo lắng, nhưng cũng mang theo ưu sầu. Bởi vì anh biết rõ tình yêu của anh rất bá đạo rất độc đoán, anh không làm được loại tình yêu cao thượng sẽ thành toàn cho cô, buông tay để cô đi

Có cái rắm, lần trước buông tay, Mộc Trạch Tê buông tay sẽ không còn. Anh không cao quý, anh muốn cùng Mộc Trạch Tê sống chết triền miên, vĩnh viễn không bao giờ tách rời.

Nhìn đôi lông mày vì lo lắng mà nhíu lại của Nghiêm Kỷ, anh hít một hơi nặng nề. Mặc dù không biết anh lại có chủ ý xấu gì, nhưng Mộc Trạch Tê thật sự là không đành lòng.

Cô vươn tay ôm cổ Nghiêm Kỷ muốn anh ôm, khóc lóc om sòm không muốn đi, "Nghiêm Kỷ, em đói bụng, đi không nổi nữa, anh ôm em đi.”

Nghiêm Kỷ cười, điều này đối với anh mà nói, chính là Mộc Trạch Tê nguyện ý thân mật làm nũng với anh.

"Được, chồng ôm em đi ăn." Sau đó ôm lấy Mộc Trạch Tê đi ra ngoài.

Ở bên Nghiêm Kỷ, ngoài việc Mộc Trạch Tê không thể rời khỏi anh ra, thì những thứ khác thật sự đều hoàn hảo.

Nghiêm Kỷ đối với Mộc Trạch Tê có quan hệ yêu đương ngọt ngào, lại có trách nhiệm hôn nhân, anh coi Mộc Trạch Tê giống như là vợ vậy.

Một cặp vợ chồng?

Mộc Trạch Tê dần nhận ra Nghiêm Kỷ đã nghĩ đến tương lai của hai đứa là vì chuyện của bà nội.

Bà nội hồi phục rất tốt, sức khỏe dồi dào, mà ba cũng sắp đi công tác về.

Đến lúc đó coi như đoàn viên, cả nhà họ Mộc tụ tập một chỗ đón gió tẩy trần. Nghiêm Kỷ cố ý vô tình biểu hiện ra trước mặt Vạn Dung mình cũng muốn đi, cái gì gọi là thịnh tình không thể từ chối, Vạn Dung thuận theo lời mời anh đến.

Anh thật sự không khách sáo, nói đi là đi. Vui sướng chuẩn bị quà tặng.

Để lại Mộc Trạch Tê một mình ngây ngẩn cả người.

Khi một người đàn ông muốn tham gia đầy đủ vào gia đình của người phụ nữ, ngoại trừ muốn kết hôn, Mộc Trạch Tê không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác.

Nghiêm Kỷ đã nghĩ đến việc sắp kết hôn? Mộc Trạch Tê nghĩ đến tâm ý của Nghiêm Kỷ mà La Nam Nam nói.

Nghiêm Kỷ rất coi trọng lần gặp mặt này, gặp mặt vẫn còn nửa tháng mà đã chuẩn bị tốt quà tặng.

Đến ngày gặp mặt, Nghiêm Kỷ chạy rất nhiều nơi, cẩn thận chọn quà, muốn mua đồ gia dụng gia đình, nguyên liệu nấu ăn. Còn phải tặng quà cho mọi người trong nhà họ Mộc.

Nhìn những món quà gần như được nhồi nhét với toàn bộ cốp xe. Mộc Trạch Tê gần như choáng váng.

"Nghiêm Kỷ... Anh cũng quá phô trương rồi!" Mộc Trạch Tê bị Nghiêm Kỷ dắt theo, chạy tới chỗ khác mua quà, cũng không để cho cô xách đồ.

"Đâu có đâu, rất hợp tình hợp lý.”

Nghiêm Kỷ đương nhiên đã nghĩ. Gia đình nhà họ Mộc và gia phong không phải là phong cách xa xỉ quý phái, quà không thể quá mức xa xỉ và khoa trương, như vậy sẽ khiến người ta khó nhận. Cho nên anh không đưa nguyên liệu nấu ăn hoặc vật tư quý giá được vận chuyển bằng đường hàng không nước ngoài, tất cả đều mua ở các trung tâm thương mại lớn trong nước.

Cũng không tặng quà cao cấp gì mà mua theo sở thích của mỗi người.

Người nhà họ Mộc nhiều, cho nên nhìn phải mua nhiều hơn.

Nơi cuối cùng Nghiêm Kỷ đi dạo là trung tâm mua sắm đồ chơi. Em trai của Mộc Trạch Tê là Mộc Tư Tề Nghiêm Kỷ đã từng gặp, tuổi còn nhỏ lại là một đứa trẻ, vì thế có thể tặng đồ chơi nhiều hơn một chút.

Khi Nghiêm Kỷ căn cứ vào trí lực tuổi tác của Mộc Tư Tề mà lựa chọn một khối xây gỗ tương đối đơn giản, Mộc Trạch Tê bỗng nhiên nói.

"Chọn cái cao nhất đi.”

Nghiêm Kỷ liền chuyển tay cầm khối xếp gỗ có độ khó và phức tạp nhất kia.

Mộc Trạch Tê tự mình giải thích: "Ba em cũng thích chơi xếp gỗ, mua một cái khó, hai ba con cùng nhau chơi, có lẽ mẹ em có thể thoải mái hơn một chút.”

"Thì ra là như vậy.”

Mẹ Mộc Trạch Tê Nghiêm Kỷ đương nhiên rất quen thuộc, anh đã coi bà là mẹ vợ. Nhưng ba của Mộc Trạch Tê Mộc Quan Kỳ, Nghiêm Kỷ dường như vẫn chưa từng gặp, nên cũng không có ấn tượng gì.

Mục đích lớn nhất của chuyến đi lần này của Nghiêm Kỷ chính là lấy lòng ông ba vợ này.

Mua xong quà thì Nghiêm Kỷ lái xe, đi thẳng đến nhà cũ của nhà họ Mộc, khoảng cách có chút xa, là nơi giao nhau giữa thành thị và thôn.

Vừa vào viện, thì đã thấy một đại gia đình đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bà nội và em trai Mộc Tư Tề vội vàng nghênh đón, Mộc Trạch Tê ôm bà nội khỏe mạnh xoay quanh.

"Bà nội Mộc, cháu chào bà, còn có Tư Tề, đã lâu không gặp." Nghiêm Kỷ cầm đồ dịu dàng chào hỏi.

Bà nội Mộc phục hồi tinh thần, bà đã nghe con dâu nói, nên liên tục bảo anh ngồi xuống: "Ôi chao, ngồi ngồi ngồi.”

"Anh Nghiêm Kỷ!" Mộc Tư Tề rất vui vẻ.

Lúc này Vạn Dung nghe tiếng cũng đi ra từ trong phòng bếp, trên người còn mặc tạp dề cầm chiếc đũa dài chiên tôm, hiển nhiên đang bận rộn trong phòng bếp. Sau đó Nghiêm Kỷ nhìn thấy bà đi hai bước thì Mộc Quan Kỳ liền đi theo một bước phía sau.

"Cháu chào dì Vạn Dung, chào chú Mộc ạ.” Nghiêm Kỷ ân cần chào hỏi.

Mà Mộc Trạch Tê thấy ba một cái liền lao ra ngoài, kích động gọi: "Baba!”

Mộc Quan Kỳ là người không có nhiều cảm xúc, chỉ gật đầu, xoa đầu con gái, sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn về Phía Nghiêm Kỷ.

Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.

Trong nhà bếp, Mộc Trạch Tê giúp mẹ nấu ăn, Mộc Tư Tề đưa mâm hỗ trợ. Mộc Trạch Tê dù sao cũng phải nhìn ra ngoài phòng bếp, có chút lo lắng Nghiêm Kỷ ở với ba không biết có xảy ra việc gì không?

Trong phòng khách, Nghiêm Kỷ và Mộc Quan Kỳ ngồi đối diện, hai người đàn ông không nói một lời chơi cờ vây.

Ngoài ông nội và ba Nghiêm Hoành Hoa ra thì Nghiêm Kỷ chơi cờ vây rất hiếm khi cảm nhận được cái gọi là tập trung tinh thần, toàn lực ứng phó. Quả nhiên là thiên tài khiếm khuyết, lâu rồi anh không làm việc vất vả như vậy.

Mộc Quan Kỳ không nhanh không chậm hạ xuống một quân cờ, hiếm khi nói ra một câu: "Ở bên nhau bao lâu rồi.”

Tay cầm cờ của Nghiêm Kỷ dừng lại.

Mặc dù Mộc Quan Kỳ có chút khuyết điểm tự kỷ chức năng cao, nhưng khả năng quan sát của ông quá mạnh. Ông cũng là đàn ông, cũng có chút cố chấp.

Ông thoáng cái đã phát hiện Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê có tương tác kỳ lạ, cũng như mối quan hệ của hai người.
Chương kế tiếp