Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 58: Dùng tâm cơ để được ở lại, nửa đêm trèo cửa sổ lén lút chui vào chăn, bị bịt miệng làm thật mạnh
Nghiêm Kỷ ở lại.

Nhưng anh không thành thật.

Mộc Trạch Tê nhìn ánh mắt đắc ý của anh, buổi tối trước khi đi ngủ còn cố ý khóa cửa phòng lại còn cài chốt. Đề phòng đủ thứ, kết quả Nghiêm Kỷ lại không đi theo con đường bình thường, thừa dịp nửa đêm trực tiếp trượt cửa sổ lẻn vào phòng của Mộc Trạch Tê.

Một bóng đen lưu loát trèo vào cửa sổ, thiếu chút nữa đã dọa chết Mộc Trạch Tê, cô a kêu lên một tiếng, lập tức bị Nghiêm Kỷ che cái miệng nhỏ nhắn ôm cô cùng nhào lên giường.

Nghiêm Kỷ giống như mãnh thú săn mồi thành công, ánh mắt đều lóe lên sự đắc ý muốn xé xác người ta thành từng mảnh nuốt vào bụng. "Là anh. Sao em vẫn chưa ngủ? Có phải không có chồng thì em không ngủ được không?”

Mộc Trạch Tê kêu lên, Nghiêm Kỷ buông tay rồi ôm lấy cô hôn thật mạnh.

Chỉ mới một lát không gặp đã rất nhớ cô.

Mộc Trạch Tê tránh nụ hôn của anh, nghiêng đầu theo bản năng nhìn về phía cửa. Giống như khi còn nhỏ lén chơi trò chơi vào ban đêm phải chú ý đến việc kiểm tra đột xuất của mẹ.

Thấy không có tiếng động, Mộc Trạch Tê thở dài một hơi, đưa tay đẩy Nghiêm Kỷ đang đè lên người mình, Nghiêm Kỷ không muốn động chỉ muốn đè cô, Mộc Trạch Tê chỉ có thể trừng anh.

"Nghiêm Kỷ anh có thể bình thường một chút được không, anh có chút chừng mực đi được không. Ba mẹ em đều ở đây!”

Cô bị hôn đến mức đỏ mặt thở hổn hển, lại cố ý hạ thấp giọng quát lớn như người đẹp hờn dỗi vậy. Nghiêm Kỷ thoáng cái đã bị làm cho choáng ngợp, trong lòng lập tức như ngựa chạy.

Anh nghĩ đến rất nhiều thứ xấu xa, nhưng nhìn Mộc Trạch Tê thật sự lo lắng, im lặng, anh vẫn không hành động, nằm xuống bên cạnh, muốn ôm cô cùng ngủ.

Mộc Trạch Tê sợ đến mức muốn bỏ cánh tay như kìm sắt của Nghiêm Kỷ, bảo anh đi ra ngoài. "Anh không thể ngủ ở đây, buổi sáng cho dù anh có đi ra từ cửa chính hay cạy cửa sổ thì ba ba đều sẽ biết!”

"Tê Tê à, em sợ cái gì, chú Mộc đã đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, dì Vạn Dung còn hận không thể để chúng ta tổ chức một hôn lễ búp bê khi còn bé. Họ chỉ hài lòng khi thấy chúng ta ở bên nhau.”

Mộc Trạch Tê sợ ngây người, xoay người nhìn Nghiêm Kỷ, cô đầy kinh ngạc: "Anh nói ba em đồng ý cho chúng ta ở bên nhau? Làm sao anh biết? Không phải chúng ta đã nói không công khai sao?”

Cô vừa quay lại, Nghiêm Kỷ lập tức ôm lấy cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau. "Anh thật sự không nói gì cả, là chú tự phát hiện ra. Em cũng đừng trách anh, thiên tài đặc thù như chú Mộc, anh muốn lấy lòng hay lừa gạt đều không có khả năng.”

Mộc Trạch Tê lúc này mới nhớ tới dáng vẻ cổ quái của ba vừa rồi, thì ra là như vậy.

Mộc Trạch Tê biết ba Mộc Quan Kỳ là một người không có nhiều cảm xúc, ông có một thế giới mà chính bản thân ông cũng khó có thể khống chế mà khép kín lại. Chuyện đối nhân xử thế và chuyện ra đình ông đều không hiểu lắm, cũng không quá để ý, cũng rất ít quan tâm đến con cái. Nhưng không phải là ông không yêu gia đình mình.

Nghiêm Kỷ nói rất đúng, bất kỳ thủ đoạn nào đề vô dụng với ba, ngoại trừ việc ba chân chính đồng ý cho Nghiêm Kỷ, tán thành Nghiêm Kỷ thật sự có thể cho mình hạnh phúc.

Ý thức đến điểm này, Mộc Trạch Tê nằm trong ngực Nghiêm Kỷ siết chặt, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực, trái tim kịch liệt rung động.

"Người trong nhà em đều đồng ý, em không công khai anh, thì anh không thể gặp người sao? Hay là em vẫn còn ôm tâm lý may mắn?”

Nghiêm Kỷ vốn muốn phàn nàn về việc Mộc Trạch Tê không muốn công khai quan hệ của hai người, nên lợi dụng chủ đề này để trả thù, tay tấn công vào bộ ngực mềm mại của Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê lập tức cảnh giác, lại đè lại bàn tay làm loạn của anh. Nghiêm Kỷ ôm chặt cái eo mềm mại của cô không buông, dán mặt vào chiếc cổ mẫn cảm của cô.

Mộc Trạch Tê rụt cổ trốn, cô cảm thấy hơi thở nóng bỏng mà Nghiêm Kỷ thở ra cực kỳ hung hãn.

Mộc Trạch Tê sợ hãi rụt vào trong chăn, Nghiêm Kỷ cười một tiếng, cũng chui vào trong chăn. Hai người ở trên giường nhỏ em trốn anh tìm, giống như đang chơi đùa vậy.

Mộc Trạch Tê lại không cho rằng đây là một trò đùa, mà là một cuộc săn bắn truy đuổi thực sự, bị bắt được sẽ bị ăn sạch.

Mộc Trạch Tê liều mạng trốn, nhưng mặc dù tay Nghiêm Kỷ ở trong chăn tối tăm vẫn luôn có thể chuẩn xác tìm được chỗ nhạy cảm, Mộc Trạch Tê không địch lại, cơ thể đều bị mạnh mẽ sờ sạch.

Cô chỉ có thể thò đầu ra thở dốc, Nghiêm Kỷ cũng chui ra theo, đè lên người Mộc Trạch Tê.

Quần áo ngủ trên người Mộc Trạch Tê bị kéo đến lộn xộn, bàn tay kia trắng trợn xoa nắn ngực cô, chân cô nhào tới muốn giãy dụa, vừa động, lập tức liền có cảm giác bên dưới trần trụi.

Cái quần lót nhỏ không biết từ lúc nào đã bị Nghiêm Kỷ kéo ra cầm trong tay lắc lư, giống như đang khoe khoang nói, cô sẽ bị ăn sạch.

Mộc Trạch Tê vừa thẹn vừa giận đứng dậy muốn lấy lại nó.

Nghiêm Kỷ trực tiếp ném quần lót đi, thuận tay bắt lấy hai tay Mộc Trạch Tê, một lần nữa ấn cô trở lại giường. Anh áp sát, bao phủ Mộc Trạch Tê dưới thân, từng bước ép sát, vật cứng có cảm giác uy hiếp mạnh mẽ cọ qua cọ lại ở miệng huyệt mềm mại của cô.

Vẫn bị bắt... Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê vừa đỏ vừa trắng.

"Chờ đã...!”

"Không chờ." Nghiêm Kỷ thở ra một hơi khí tức xâm lược nóng vội, tay vẫn bóp bộ ngực nhạy cảm của Mộc Trạch Tê chơi đùa, anh ưỡn thắt lưng lên, đâm côn thịt vào trong.

Mộc Trạch Tê quyến rũ kêu lên một tiếng, sợ người trong nhà phát hiện, lại lập tức che miệng mình lại. Nghiêm Kỷ nâng cao đôi chân đẹp của cô lên, đặt lên vai mình ôm không cho cô giãy dụa, lập tức đâm mạnh vào bên trong.

Mộc Trạch Tê bị đâm tới mức đưa đẩy lên xuống, khi Nghiêm Kỷ không ngừng xâm nhập, từng trận khoái cảm nổi lên hết lần này đến lần khác. Chỉ chốc lát sau, cơ thể cô run rẩy, cô chỉ có thể bịt chặt miệng hơn.

Nghiêm Kỷ ôm chân Mộc Trạch Tê, sờ như đang thưởng thức nó, thỉnh thoảng sẽ liếm một cái. Khi môi lưỡi ướt đẫm mà dịu dàng lướt qua đùi, sẽ có cảm giác ngứa ngáy như lông vũ khẽ vuốt ve đùi, cơ thể Mộc Trạch Tê cứng đờ liên tục run rẩy.

Vòng eo gầy gò mạnh mẽ của người đàn ông mỗi một lần đâm vào, đều tạo thành từng vòng gợn sóng trên cặp mông tròn trịa của người phụ nữ, phát ra âm thanh da thịt va chạm xấu hổ.

Một lúc sau, cơ thể căng thẳng của Mộc Trạch Tê đã bị nhũn ra.

Mộc Trạch Tê cố gắng đè nén, kìm nén tiếng rên rỉ khi cao trào, biến thành cầu xin: "Nghiêm Kỷ... Không muốn cái này, có tiếng..."

Nghiêm Kỷ cười xấu xa: "Không muốn cái gì?”

"A... Không muốn tư thế này..."

"Vậy em thích tư thế nào? Em phải nói. Em có thích vào từ phía sau không?”

Nghiêm Kỷ ngoài miệng thì dịu dàng nhỏ giọng, nhưng động tác lại cực kỳ thô bạo,a anh ôm chặt đùi va chạm kịch liệt. Vừa đâm, vừa thỉnh thoảng duỗi lưỡi liếm một chút thịt chân trắng nõn, để lại từng vết đỏ.

Lại một đợt cao trào, Mộc Trạch Tê bịt chặt miệng nhưng vẫn không đè nén được tiếng rên rỉ tràn ra. Cô cũng không quản được sự hung ác cố ý của Nghiêm Kỷ, ý bảo Nghiêm Kỷ buông chân ra, chủ động dùng hai chân ôm lấy thắt lưng Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ cười rất vui vẻ: "Tê Tê thật ngoan.”

Sau đó là một trận đâm mạnh, mỗi lần côn thịt đâm vào đều đâm đến cửa tử cung, Mộc Trạch Tê đã cao trào mấy lần làm sao chịu được. Cả người giống như bị dòng điện xuyên qua lại, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, kêu lên một tiếng.

Nghiêm Kỷ vội vàng che miệng cô lại, trong bóng tối đảo mắt nhìn về phía cửa, chú ý quan sát, nhưng động tác dưới hông vẫn không ngừng.

Mộc Trạch Tê liên tiếp cao trào kẹp chặt Nghiêm Kỷ sảng khoái đến tận chân trời...

Mới vừa rồi hai người ở trong chăn truy đuổi, tóc đều có chút rối loạn. Tóc Mộc Trạch Tê lòa xòa trước trán, lại bị Nghiêm Kỷ che miệng. Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý xuân chỉ còn lại đôi mắt quyến rũ ngập nước mắt, mơ hồ gợn sóng.

Miệng huyệt không ngừng co rút cao trào quấn chặt lấy côn thịt, trong mắt lại nước mắt lưng tròng mà tủi thân, mê ly nhìn chằm chằm Nghiêm Kỷ đè chân mình lên ngực hung hăng đâm mạnh. Mỗi lần bị đâm vào một cái, sóng nước mê ly trong hốc mắt sẽ bị đâm cho dập dờn một chút, chạm đến trái tim Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ cảm thấy đau lòng, nhưng dáng vẻ quyến rũ của Mộc Trạch Tê lại luôn khiến anh nảy sinh cảm giác chà đạp lớn hơn.

Nhất định phải đụ cho cô khóc.

Bàn tay anh ngang dọc, che chặt miệng Mộc Trạch Tê, côn thịt nhanh chóng rút ra trong miệng huyệt bị quấn chặt. Côn thịt đang thèm muốn xuất tinh hung hăng đâm xuyên qua hoa huyệt mềm mại, mỗi một cú đâm đều mang đến khoái cảm rạo rực như vũ bão.

Cơ thể Mộc Trạch Tê căng thẳng, bắt lấy cánh tay Nghiêm Kỷ, ngửa đầu luống cuống nức nở rên rỉ. Trên người hai người đều là hơi nóng ái muội mà tình dục mang lại, như muốn khiến cả hai người tan chảy.

Đôi mắt Mộc Trạch Tê mê ly đến mức muốn tràn ra nước, Nghiêm Kỷ đâm sâu vài cái, sau đó bắn tất cả tinh dịch nóng bỏng vào sâu trong tử cung của cô. Ngón chân cô cuộn tròn lại chịu đựng, đôi mắt hoàn toàn tan rã, cả người cũng xụi lơ như tan ra.

Nghiêm Kỷ thở dốc buông tay ra, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang tràn ra nước bọt của Mộc Trạch Tê.

"Mộc Trạch Tê, chúng ta sẽ giống như Dì Vạn Dung và chú Mộc Quan Kỳ, cũng sẽ giống như ba mẹ anh cuối cùng đều sẽ yêu nhau. Được không?”

Mộc Trạch Tê trong mơ màng nghĩ, yêu nhau? Trước khi trải qua tình yêu, có vẻ như cả hai bà mẹ đều rất khó chịu với hai người ba ...

Buổi sáng.

Nghiêm Kỷ thần thanh khí sảng hôn Mộc Trạch Tê không thể rời giường, rón ra rón rén ra cửa sổ.

Vừa quay đầu đã thấy Mộc Quan Kỳ thần thanh khí sảng dẫn theo Mộc Tư Tề buồn ngủ quét lá rụng ở trong sân.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng có chút yên tĩnh.

Mộc Tư Tề ngước mắt nhìn ba không hề có phản ứng, lại nhìn Nghiêm Kỷ không di chuyển. Cậu bé thở dài một tiếng, phá vỡ sự bế tắc.

"Anh Nghiêm Kỷ, sáng sớm bà nội đã đi ra ngoài rồi, có lẽ buổi chiều mới về. ba em nói mẹ em sẽ dậy muộn nên bọn em làm việc nhà. Xem tình hình thì có lẽ chị em cũng sẽ dậy muộn, cho nên phải chia nhau nên chỉ có ba chúng ta làm.”

Mộc Tư Tề thoải mái nói, nhưng trên mặt của hai người đàn ông rốt cục có chút dao động.

Cứ như vậy, ba người đàn ông lớn, phân công hợp tác, vừa làm vệ sinh vừa nấu cơm.

Khi Mộc Trạch Tê kéo cơ thể chua xót rời giường, nhìn thấy trong phòng và cả sân như bị nước rửa sạch. Nghiêm Kỷ mặc tạp dề màu hồng nhạt, biết chân Mộc Trạch Tê mềm nhũn, liền muốn ôm cô tới ăn cơm.

Anh đã quen, nhưng Mộc Trạch Tê lại sợ đến mức thất hồn lạc phách, ba và em trai cô đều ở đây!

"Mẹ đâu?" Mộc Trạch Tê rất kinh ngạc: "Mẹ vẫn chưa dậy sao?”

Không đợi Mộc Trạch Tê nghĩ kỹ, ba Mộc Quan Kỳ cầm một đống đồ ăn vào phòng mình sau đó khóa cửa lại, ý là không nên quấy rầy bọn họ.

Thật sự là vợ ai người ấy thương, không ai quấy rầy ai.

Mộc Trạch Tê hiểu, lập tức im lặng. Nghiêm Kỷ bên này lại cười đến mức phô trương.

Mộc Tư Tề đút cho chị gái thìa cháo: "Chỉ cần ba ở đây, mẹ đều thức khuya, từ trước đến nay đều như vậy. Chị ăn cơm đi.”

Mộc Trạch Tê lại đỏ mặt một trận. Trách không được trước kia mẹ chỉ cần nghe thấy ba ở nhà, bà đều do dự không muốn đi thăm em trai.

Bây giờ Mộc Trạch Tê có thể thấy rõ rất nhiều thứ.

Thời thơ ấu cô không hiểu ba, mẹ nói muốn ly hôn, ba cũng không giữ lại, trực tiếp ly hôn.

Lúc đó cô cảm thấy mẹ rất mệt mỏi, khi đó vật chất cũng không dư dả, mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không phải đặc biệt tốt. Và ba cô cũng không bao giờ nói bất cứ điều gì.

Bây giờ cô chỉ nhìn thấy cửa sổ phòng của ba mình, và cửa ra vào dán hai chữ hạnh phúc màu đỏ. Nó được cắt khi mẹ và ba cưới, đã gần 20 năm, không biết ba dùng những gì để bảo vệ, còn đóng khung, để có thể giữ được lâu dài.

Mặc dù sau khi ly hôn, ba vẫn không làm mất bất cứ thứ gì từ thời kỳ kết hôn, vẫn ở trong căn phòng giống như phòng tân hôn. Im lặng trong căn phòng lưu giữ từng kỷ niệm của ba và mẹ.

Có lẽ lúc ly hôn, mẹ thật sự muốn chia tay, nhưng vẫn bị ba làm cho rung động.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Nghiêm Kỷ bóc trứng gà rồi bỏ vào bát Mộc Trạch Tê, Mộc Trạch Tê nghiêng đầu nhìn anh, bị tình cảm của ba mẹ lây nhiễm, cô nhìn Nghiêm Kỷ một cái rồi nở nụ cười.
Chương kế tiếp