Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 59: Mỗi người đều mang tâm tư riêng, lời tỏ tình xuyên qua thời gian, nâng mông nhỏ bị làm đến mức quỳ nằm sấp xuống
Sau khi gặp ba mẹ của Mộc Trạch Tê, Nghiêm Kỷ luôn nóng lòng muốn dẫn Mộc Trạch Tê về gặp người nhà họ Nghiêm, suýt chút nữa đã hẹn ba mẹ hai bên gặp mặt để quyết định hôn lễ.

Nói thật, Mộc Trạch Tê sợ, cô không dám gặp. Hơn nữa cả gia đình nhà họ Nghiêm đều có uy thế, nên cô càng không dám gặp.

Nghiêm Kỷ lại chặn Mộc Trạch Tê ở chỗ ngồi, biểu cảm nghiêm túc, nhưng lời tố cáo lại u oán giống như một nàng dâu nhỏ muốn có danh phận: "Bên ngoài đều đồn là em lại dán lấy anh, sẽ không ai nghĩ là anh chờ em. Anh nghe theo em không công khai, nhưng em lại không muốn theo anh về nhà gặp ông bà nội, trái tim của Mộc Trạch Tê em bất định, em đang chần chừ.”

Mộc Trạch Tê...

Mộc Trạch Tê thở dài một hơi, giống như thường ngày ngồi trên đùi Nghiêm Kỷ dỗ dành anh: "Lúc trước chúng ta đã nói qua vấn đề này, anh và em công khai chính là “đối địch với cả thiên hạ”. Anh cho em chút thời gian được không?”

Lần này Nghiêm Kỷ không dễ dàng bị Mộc Trạch Tê lừa gạt, đôi mắt nhìn chăm chú vào Mộc Trạch Tê, nội tâm không biết nghĩ thế nào.

Nghiêm Kỷ không tin Mộc Trạch Tê không có suy nghĩ khác giống như không tin mình và Mộc Trạch Tê nằm trên một cái giường có thể nhịn được.

Lớp 12 sắp kết thúc.

Toàn bộ khuôn viên trường tràn ngập một loại háo hức bay đến tân trời đất, nhưng cũng mang theo nỗi buồn chia ly.

Có người mê mang không biết, có người vẫn kiên trì học tập, nhưng những người này không có ngoại lệ vẫn ăn dưa. Xem những người tỏ tình lúc tốt nghiệp.

Tuổi trẻ, không cầu cùng nhau, chỉ cần nói với bạn tôi đã từng thích bạn.

Một quả dưa ngọt hơn một quả dưa. Tiếng ồn ào trong khuôn viên trường hét lên như điên.

Thông thường vào những lúc như vậy, phòng giáo dục của trường cấp 3 Hoa Thịnh sẽ nhắm mắt làm ngơ, giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày đều nói: "Cho dù kết quả có ra sao thì tuổi trẻ không có gì hối tiếc, không ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học.”

Trong trường còn xuất hiện một ván cược, tất cả mọi người đang cược Mộc Trạch Tê có tỏ tình với Nghiêm Kỷ hay không.

Học sinh A: "Chắc chắn, cô ấy làm tất cả để dán lấy Nghiêm Kỷ mà.”

Học sinh B: "Đúng vậy, theo đuổi nhiều năm như vậy, sao có thể cam tâm không thổ lộ chứ?”

Sinh viên C: "Cô ấy sẽ không theo đuổi đến đại học chứ!”

Mộc Trạch Tê đang xem dưa của người khác cảm thấy vui vẻ, chưa từng nghĩ vỏ dưa này lại bay lên người cô.

Gần tốt nghiệp, Nghiêm Kỷ vẫn còn ở đây, khuôn viên trường đều đang nghĩ đến anh. Có lẽ người rực rỡ ưu tú như vậy, sau khi ra trường sẽ khó gặp lại. Cho nên bọn họ mới cẩn thận đề phòng Mộc Trạch Tê, xem cô có tỏ tình hay không.

Nghiêm Kỷ như một giấc mộng trong thanh xuân của rất nhiều người, cho dù bị ai hái đi, đều sẽ khiến cho người ta canh cánh trong lòng.

Mộc Trạch Tê thở dài một hơi, nếu như trước kia, có thể mình sẽ liều lĩnh mà mạo hiểm thổ lộ. Nhưng bây giờ... Ngay từ đầu mình đuổi theo, buông tha lại quay lại, đến bây giờ Nghiêm Kỷ ép sát từng bước. Bước nào cũng không nằm trong tưởng tượng của Mộc Trạch Tê.

Hơn nữa, cô và Nghiêm Kỷ xem như giận dỗi. Mộc Trạch Tê nói không công khai, sau đó Nghiêm Kỷ cũng không đề cập tới chuyện này nữa, nhưng anh không nói Mộc Trạch Tê càng buồn bực chột dạ.

Mộc Trạch Tê cùng Nghiêm Kỷ đều phát sinh tranh chấp ở trên giường, một người có dục vọng mạnh mẽ, một người khóc không chịu nổi nóng muốn cắn người. Còn lại Mộc Trạch Tê nào dám ầm ĩ với Nghiêm Kỷ.

Lần tranh chấp nhỏ này, là ở việc điền nguyện vọng xảy ra bất đồng. Nghiêm Kỷ hy vọng cô điền đại học Hoa Thịnh tương đối gần, nhưng Mộc Trạch Tê muốn chọn đại học H.

Nghiêm Kỷ kiên quyết không đồng ý chủ yếu là anh đã không cần học đại học, trực tiếp quản lý công việc của gia đình, sau đó đến các trường danh tiếng học thêm độ tiền là được. Người giàu là như vậy, mặc dù anh đã mất cuộc sống đại học bình thường của người bình thường, nhưng anh trực tiếp đạt được quyền lợi.

Nhưng Mộc Trạch Tê lặng lẽ hạ quyết tâm, cô biết cô không thoát khỏi Nghiêm Kỷ, nhưng cô chỉ muốn đi xa một chút, để có chút không gian.

Nghiêm Kỷ muốn quản công việc của gia đình cũng không thể tùy hứng, đến lúc đó cô báo danh đại học H, hai người chỉ có thể gặp nhau trong kỳ nghỉ.

Mộc Trạch Tê bề ngoài chọn đại học Hoa Thịnh, nhưng sau đó cô lại lén lút đổi sang đại học H. Chỉ chờ giấy báo trúng tuyển, rồi lại chờ thời cơ sau kỳ nghỉ hè một ngày Nghiêm Kỷ bận rộn, cô có thể đi.

Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, Nghiêm Kỷ không vui, Mộc Trạch Tê muốn dỗ dành anh là được.

Kế hoạch thực sự rất tốt.

Bây giờ gần tốt nghiệp, tất cả mọi người đều thả lỏng bản thân, khuôn viên trường có đủ loại hoạt động.

Không biết ai khởi xướng chiến dịch viên con nhộng thời gian. 3 năm 5 năm 10 năm, có thể chọn thời gian để viết ra kỳ vọng của riêng mình hoặc kế hoạch của mình, sau khi hoàn thành mục tiêu của mình họ sẽ thuê màn hình quảng trường lớn để phát.

Tức thì tất cả mọi người đều điên rồi, nhao nhao muốn tham gia. Có người thật sự mang theo kỳ vọng, có người giàu trí tưởng tượng, có người hoàn toàn hài hước.

Nó cũng dẫn đến những suy nghĩ và kế hoạch tương lai của học sinh.

Sau khi Lý Vi nghe Lâm Thi Vũ hùng tâm tráng chí có kế hoạch trật tự, thành tâm giơ ngón tay cái lên. Dù sao cô ta cũng chỉ muốn tiêu tiền mà không biết kiếm tiền.

Sau đó cô ta quay đầu hỏi Mộc Trạch Tê muốn làm gì?

Thời gian này tất cả mọi người đều nghe về ván cược kia, mặc dù không hỏi Mộc Trạch Tê, nhưng đều tò mò. Mấy người chơi đều nhìn về phía cô.

Mộc Trạch Tê không có gì đặc biệt muốn làm, cô sống từng bước một, cô chỉ cần gia đình đoàn tụ hạnh phúc là được.

Lý Vi nhìn Mộc Trạch Tê nửa ngày nói không nên lời, lại muốn trào phúng cô: "Mộc Trạch Tê nha, cậu không thèm tiền sao? Cậu còn không bằng tôi, tôi biết tiêu tiền, tiêu tiền cũng là một nghệ thuật. Mục tiêu bình thường như cậu sẽ dễ dàng bị người ta bắt cóc trong ba năm.”

Mộc Trạch Tê... “Xuống địa ngục đi.”

Vào đêm cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, khuôn viên trường đã tổ chức một bữa tiệc, các cán bộ nhà trường phát biểu trên sân khấu.

Nghiêm Kỷ đi lên đài, Mộc Trạch Tê luôn là người đầu tiên anh tìm kiếm trong đám đông. Anh nhìn chăm chú vào Mộc Trạch Tê, trịnh trọng tuyên bố với mọi người một chuyện. "Kỳ vọng của tôi đã được viết và ở lại trong khuôn viên trường. Ba năm sau, vào ngày hôm nay nó sẽ được mở dưới dạng pháo hoa. 10 năm là quá dài, 5 năm cũng dài, tôi không thể chờ đợi để thực hiện những kỳ vọng của mình mà tôi không thể công khai.”

Nghiêm Kỷ luôn khiêm tốn, anh bỗng nhiên cao giọng giống như mang theo màu sắc cực kỳ lãng mạn, toàn trường lập tức hét lên, đẩy bữa tiệc lên đến cao trào nhiệt liệt nhất.

Tiếng hoan hô xung quanh không ngừng vang lên, mà Nghiêm Kỷ chỉ nhìn Mộc Trạch Tê ở trong đám người không biết làm sao. Anh kiên định như vậy, không phải cô không thể.

Kỳ thi tuyển sinh đại học, tuổi trẻ của trung học phổ thông đã kết thúc.

Mộc Trạch Tê vốn có thể về nhà cũ, hưởng thụ kỳ nghỉ của cô. Kết quả bà nội bị bệnh nặng một trận, tỉnh lại, làm lụng vất vả cả đời, bà nhận ra phải đi nhìn thế giới nhiều hơn. Vì vậy, đi du lịch với các nhóm chị em lớn tuổi.

Kể từ khi ba trở về, ông đã không rời khỏi mẹ cô. Mẹ vất vả lắm mới có thể đi công tác, kết quả ba bỏ lại công việc đi theo.

Chỉ còn lại Mộc Trạch Tê yên lặng nhìn em trai Mộc Tư Tề: "Chỉ có hai chị em chúng ta, em muốn ăn gì, để chị làm cho em? Em có thể đừng bỏ mặc chị được không?”

Mộc Tư Tề đang thu dọn hành lý, ngước mắt nhìn chị gái: "Em muốn tham gia trại hè, em cũng không có thời gian. Hơn nữa anh Nghiêm Kỷ sẽ không để chị cô độc, anh ấy sẽ ở bên cạnh chị.”

Mộc Trạch Tê không muốn Nghiêm Kỷ ở bên cạnh!

Khi Nghiêm Kỷ đến đón Mộc Trạch Tê, anh còn mang cho Mộc Tư Tề rất nhiều thứ trại hè cần dùng, còn dẫn cậu bé chơi trò chơi. Hai người ở chung rất tốt, Mộc Tư Tề rất thích chơi với Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tê ngồi trên sô pha, yên lặng nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ ngồi trên thảm chơi trò chơi.

Cô chú ý đến gương mặt của Nghiêm Kỷ, cô phát hiện thật ra anh không yên lòng, nhưng máy chơi game bấm rất nhanh, một chút cũng không chậm trễ dẫn Mộc Tư Tề đánh BOSS.

Trong thời gian tạm nghỉ, Mộc Tư Tề vượt qua cửa ải, vui vẻ nói muốn đi pha trà và cắt trái cây. Cậu bé tuy nhỏ, nhưng đã sớm lo liệu việc nhà, Mộc Trạch Tê để cho cậu bé tự mình đi.

Nghiêm Kỷ nhàm chán đùa nghịch máy chơi game, gần đây anh không thích nói chuyện, giống như trở về trước kia, Mộc Trạch Tê chỉ sợ anh như vậy.

Cô trượt dài từ sofa ngồi xuống ôm cánh tay Nghiêm Kỷ lắc lắc anh: "Nghiêm Kỷ, sao anh không nói lời nào? Có phải anh muốn em dụ dỗ anh không.”

Nghiêm Kỷ quay đầu nhìn cô, không để ý tới cô làm nũng quấy rối, ngược lại còn hỏi cô: "Mộc Trạch Tê, em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Những lời này của anh giống như lời thú nhận cuối cùng trước khi lên máy chém, Mộc Trạch Tê không khỏi hoảng hốt căng thẳng, nhưng cô luôn luôn biết cách cứng miệng: "Em thì có thể có chuyện gì muốn nói với anh?”

Nghiêm Kỷ bỗng nhiên cổ quái hừ cười một tiếng: "Mộc Trạch Tê em thật đúng là một chút cũng không thay đổi.”

Không đợi Mộc Trạch Tê phản ứng lại anh đã hỏi: "Vậy là em không muốn ở bên anh?”

"Không có! Anh cũng đừng đổ lỗi cho em!" Mộc Trạch Tê ý thức rất nhanh, thốt ra phản bác, cô cũng biết đây là bãi mìn của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ cười nhưng không cười, ngón tay cuốn đuôi tóc của cô chơi đùa, giống như thiếu gia phong lưu: "Vậy nếu không phải, vậy thì người trong nhà em đều không ở đây, em có thể ở chỗ của anh.”

Mộc Trạch Tê nghiến răng nghiến lợi: "Anh cũng đừng dùng lời phí lớn dẫn em vào bẫy, em đã nói không đi là không đi? Cho dù người nhà em có ở đây, thì anh vẫn co cách để em qua đó.”

"Có nhận thức" Nghiêm Kỷ gật đầu, ngụ ý nói: "Nhưng nhận thức của em luôn không đủ. ”

Mộc Trạch Tê...

Buổi tối sau khi đưa Mộc Tư Tề đi trại hè.

Nghiêm Kỷ bóp eo vừa mềm vừa nhỏ, phóng thích dục vọng của mình tàn nhẫn đâm vào, mỗi một lần anh đều đâm vào chỗ sâu trong tử cung.

Mộc Trạch Tê chống hai tay lên bức tường gương bốn phía xung quanh, cắn môi rên rỉ. Cả hai chân đứng đều đến mức run rẩy, dịch tình giao nhau chảy dọc theo chân. Bị bắn mấy lần, lại cao trào vô số lần khiến Mộc Trạch Tê sớm đã không còn sức lực, cô đứng không vững chỉ hận không thể ngồi xuống, cô sửng sốt bị Nghiêm Kỷ kéo mông nhỏ mạnh mẽ đứng đụ.

"A... a... ưm!” Mộc Trạch Tê cầu xin tha thứ, nhìn mình trong gương mặt đỏ mê ly vểnh mông bị đụ, vừa mở miệng đã chảy nước bọt vì khoái cảm, dâm đãng đến không chịu nổi.

Nghiêm Kỷ cũng không định buông tha cho cô, chống lại miệng tử cung hung hăng đâm vào, khoái cảm sắc bén từng chút từng chút xuyên qua Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê ngẩng cẩn cổ đỏ thấu lên, cơ thể kịch liệt run rẩy, hai chân hoàn toàn mềm nhũn quỳ xuống, nước tình phun trào nhỏ giọt. Tay Nghiêm Kỷ vẫn bóp eo cô bảo vệ cô, bây giờ Mộc Trạch Tê đang ở trong tay anh run rẩy đạt cao trào.

Nghiêm Kỷ sướng đến thở hổn hển, anh đỡ côn thịt quỳ xuống. Mộc Trạch Tê hoàn toàn sợ hãi, khóc lóc kêu không muốn. Cô muốn chạy trốn nhưng lại không còn sức lực, bị Nghiêm Kỷ bắt được lập tức đâm vào, Mộc Trạch Tê lại quỳ xuống nhìn dáng vẻ mình bị đâm đến mức dâm đãng không chịu nổi...

Đêm vẫn còn dài ...
Chương kế tiếp