Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 61: Tê Tê trà xanh login, Nghiêm Kỷ bị dỗ đến choáng váng đầu óc, vợ bỏ chạy
Mộc Trạch Tê nói một câu: "Nhà anh là một gia nghiệp lớn, nếu không phải thật sự bận rộn, thì ba mẹ anh có thể tìm anh như vậy sao? Nếu không thì anh chia một nửa giang sơn của nhà họ Nghiêm cho em đi, để em thay anh đi làm cho.”

Khiến Nghiêm Kỷ phá lên cười, anh phẫn hận bóp eo cô, thầm nghĩ, mẹ nó anh không thể đối xử tàn nhẫn với Mộc Trạch Tê được.

"Một nửa giang sơn của nhà họ Nghiêm có thể không cho em, nhưng phần của anh thì anh có thể cho em hết." Nghiêm Kỷ dụ dỗ bên tai Mộc Trạch Tê nói: "Chỉ cần em đồng ý gả cho anh là sẽ có.”

Quả thực rất khiến người ta động tâm, có cái này thì còn học đại học làm gì nữa chứ .Nhưng đầu óc Mộc Trạch Tê quá tỉnh táo, nào có chuyện tốt như vậy, gia tộc có được tài lực quyền lợi hùng hậu người bình thường làm không được, muốn lấy cũng không dễ, thậm chí ngay cả xương cũng không còn.

Nghiêm Kỷ cuối cùng cũng tiếp quản việc của gia tộc, đúng là bận rộn, đi sớm về muộn, so với những công nhân 996* và công nhân tám còn thảm hơn.

(*) chỉ công nhân làm việc từ 9h sáng đến 9h tối liên tục 6 ngày.

Mộc Trạch Tê cũng đau lòng cho anh. Nghiêm Kỷ mặc dù có về trễ, Mộc Trạch Tê đi ngủ sớm cũng sẽ bị đào lên sống cuộc sống xấu hổ.

Buổi sáng.

Mộc Trạch Tê thắt nơ cho Nghiêm Kỷ, sửa sang lại âu phục, eo cô vẫn còn đau. Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn cô chăm chú, hưởng thụ sự tương tác giống như vợ chồng này.

"Hôm nay anh có một cuộc họp quan trọng, sẽ họp đến khuya. Sau đó trực tiếp ra nước ngoài, phải mất khoảng một tuần mới về.”

Động tác trên tay Mộc Trạch Tê tăng nhanh, cô ân cần như vậy, đây có nghĩa là cơ hội cuối cùng cũng đến. Cô bình tĩnh, hờn dỗi nói: "Thỉnh thoảng anh đừng về cũng được, để anh đỡ phải thường xuyên giày vò em.”

Đàn ông không thể nghe những lời này, yết hầu Nghiêm Kỷ lăn qua lăn lại, tay đã trượt đến thắt lưng ôm cô muốn hôn.

Mộc Trạch Tê sợ anh lại giống như trước, thân thiết cướp cò một cái là bị anh đẩy trở lại trên giường, cô vội vàng lấy tay ngăn cản anh: "Hôm nay em trang điểm, đợi lát nữa son cọ vào âu phục của anh, đến lúc đó sẽ có một đống người nhìn anh đó, giám đốc Nghiêm!”

Hôm nay thật sự rất bận rộn, Nghiêm Kỷ chỉ có thể bỏ qua.

Do Nghiêm Kỷ đi công tác, Mộc Trạch Tê nói muốn về nhà chơi với bà nội mới đi du lịch về. Hai người cùng nhau ngồi xe đi ra ngoài, một đường đi ra ngoài điện thoại của Nghiêm Kỷ cũng không vang lên.

"Thật sự rất bận rộn, đến lúc đó em có tìm anh nói không chừng anh cũng không trả lời em. Đến lúc đó em sẽ chơi vui vẻ với bà nội, anh cũng đừng tìm em, hừ." Mộc Trạch Tê ngoài miệng thì u oán mất mát, nhưng trong lòng lại vui vẻ nở hoa.

Nghiêm Kỷ gần đây bị Mộc Trạch Tê dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, anh thích nghe những lời ngang ngược hơi ầm ĩ của cô.

Anh nắm lấy lòng bàn tay của Mộc Trạch Tê hôn lên, ngước đôi mắt đào hoa tối nghĩa: "Dù anh có bận rộn đến đâu anh cũng sẽ không bỏ mặc em, nếu rảnh rỗi anh sẽ tìm em. Cùng lắm thì anh không đi công tác nữa.”

Không đi công tác thì cơ hội sẽ biến mất, vậy không được! Mộc Trạch Tê vội vàng khuyên: "Nghiêm Kỷ, anh vất vả lắm mới công tác, sao lại muốn mất việc chứ! Đến lúc đó đừng để người ta truyền anh nuôi phụ nữ vui vẻ đến mức quên trời quên đất, đó là kiểu xa hoa dâm dục! Đừng để ông bà nghe thấy.”

Những giả thiết Mộc Trạch Tê đưa ra chọc cho Nghiêm Kỷ cười ha ha, cười đến mức khiến vẻ mặt Mộc Trạch Tê không giải thích được. Có lẽ trong lòng Mộc Trạch Tê, người nhà họ Nghiêm đều là những người có xuất thân gia đình tốt. Đáng tiếc, Nghiêm Kỷ anh lại không phải là người như vậy.

Đến địa điểm phải chia ra, Mộc Trạch Tê bị hôn vài cái mới có thể xuống xe đổi lấy một chiếc xe khác đi theo phía sau. Mãi cho đến khi tách ra Nghiêm Kỷ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì, Mộc Trạch Tê thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Nghiêm Kỷ lưu luyến không rời, Mộc Trạch Tê thật sự có chút bất an và đau lòng, cô có muốn nói chuyện một cách tốt đẹp với Nghiêm Kỷ không? Dù sao anh cũng không phải là người vô lý như vậy.

Mộc Trạch Tê lại cẩn thận nghĩ lại, thiếu chút nữa cho mình một cái bạt tai đánh thức chính mình: "Đau lòng đàn ông, thì sẽ xui xẻo cả đời.”

.

Hôm nay quả thực có rất nhiều chuyện, và cũng đều là chuyện phiền toái. Nhưng tâm trạng của Nghiêm Kỷ không tồi, một phút cũng không dừng lại, ngay cả cơm cũng không ăn, cà phê đắng rót từng ly một. Anh muốn tranh thủ trước khi ra nước ngoài có thêm hai tiếng rảnh rỗi đến nhà cũ của nhà họ Mộc gặp Mộc Trạch Tê rồi mới đi.

Nghiêm Kỷ ký văn kiện, nhìn thấy ngày cuối tháng tám trên văn kiện bỗng nhiên cảm thấy không đúng. Anh quên mất khoảng thời gian này là ngày khai giảng của đại học.

Anh lập tức gọi điện thoại đến nhà họ Mộc gia, bà nội Mộc không biết nói Tê Tê không ở nhà, nói cô đi báo danh đại học, trong lòng Nghiêm Kỷ rùng mình. Bà nội Mộc hỏi Nghiêm Kỷ học đại học nào? Nghiêm Kỷ nói mấy câu ứng phó với bà nội Mộc.

Sau khi buông điện thoại xuống lại gọi điện thoại cho người đến đại học H tìm Mộc Trạch Tê. Buổi tối, có lẽ cô sẽ đi báo danh.

Ngay từ đầu Nghiêm Kỷ thật sự không nóng vội cũng không tức giận, anh chỉ cảm thấy Mộc Trạch Tê tủi thân muốn rời xa mình, anh quả thật đã phản ánh rằng anh muốn độc chiếm Mộc Trạch Tê mọi lúc, khiến cô không có không gian của riêng mình.

Đến lúc đó anh nhận sai, lại dỗ dành cô về đại học Hoa Thịnh học.

Kết quả, mãi đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh Nghiêm Kỷ mới nhận được điện thoại nói Mộc Trạch Tê không báo danh đại học H. Nghiêm Kỷ lập tức choáng váng, Mộc Trạch Tê không đến đại học H? Cô đã dự đoán từ khi nào, đại học H hóa ra chỉ là một phát súng của cô.

Một thùng nước lạnh lập tức dội lên người Nghiêm Kỷ. Nghiêm Kỷ tự tát vào mặt mình, ngẫm lại gần đây anh thật sự đã đắm chìm trong sự dịu dàng, bị Mộc Trạch Tê ngoan ngoãn phục tùng dỗ dành đến mức choáng váng đầu óc.

.

Mộc Trạch Tê đã khai giảng gần một tháng, đại học rất tốt, ngay từ đầu Mộc Trạch Tê thật sự có chút hưng phấn khi học đại học, nhưng dần dần chính cô lại không thích ứng được với việc là tân sinh viên.

Mặc dù cuộc sống cấp 3 của Mộc Trạch Tê cũng không phải đặc biệt hạnh phúc, tin đồn quá nhiều, cho đến khi cô tốt nghiệp cũng không buông tha cho cô. Nhưng cô nhớ trường cấp 3 nơi tất cả mọi người có một lớp học cố định, có tình yêu và thù hận, nhưng nhấn mạnh đến văn hóa đoàn kết trong lớp.

Mặc dù đại học tốt, nhưng không có Trần Triết, Lý Vi, Thái Tường thậm chí là Lâm Thi Vũ, càng không có Nghiêm Kỷ.

Lúc này, Mộc Trạch Tê mới nhận ra, thì ra một trường học không có Nghiêm Kỷ lại trống rỗng cô đơn như vậy, so với lúc trước bị lời đồn nhảm vây quanh còn khó chịu hơn. Về sau Mộc Trạch Tê nghĩ thông suốt, đại học vẫn là đại học, trống rỗng cô đơn chỉ có mình cô mà thôi.

Nghĩ đến Nghiêm Kỷ, với quyền thế của nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê đương nhiên không thể gạt được Nghiêm Kỷ, rất nhanh cô sẽ bị tìm được. Nhưng Nghiêm Kỷ ngoài việc cho Mộc Trạch Tê một khoản tiền lớn còn đưa cho một ít số điện thoại đặc thù, người trong điện thoại trực suốt 24 giờ, còn lại thì một câu cũng không nói.

Tính tình của anh không nói lời nào chính là tức giận, nhưng tức giận cũng phải đối xử tốt với Mộc Trạch Tê. Mộc Trạch Tê cũng không tìm Nghiêm Kỷ, hiện tại cô không thích ứng với hoàn cảnh, cô sợ mình nói chuyện với Nghiêm Kỷ sẽ nhớ anh, lại bị anh lừa về. Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, giống như đang chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng son.

Mộc Trạch Tê chỉ có thể vụng trộm hỏi em trai Mộc Tư Tề để hỏi về Nghiêm Kỷ, thậm chí giao cho cậu bé công việc đi xoa dịu Nghiêm Kỷ.

Mộc Tư Tề trong video cầm một đống thẻ trò chơi cổ xưa, đều là bộ sưu tầm của Nghiêm Kỷ, có giá nhưng không còn trên thị trường. Cậu bé gật đầu, cậu bé có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực này, chuyên làm chất kết dính của ba mẹ.

"Chị ơi, em có nói bao nhiêu đi chăng nữa dù sao em vẫn còn là một đứa trẻ, cũng là bởi vì em là em trai của chị nên anh Nghiêm Kỷ của chị mới nghe em nói, chứ em nói trăm câu nghìn câu cũng không bằng một câu của chị nha.”

Mộc Trạch Tê cũng biết, rất nhanh đã đến kỳ nghỉ quốc khánh, cô muốn trở về xem một chút, dỗ dành Nghiêm Kỷ.
Chương kế tiếp