Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 60: Nghiêm Kỷ: Hạnh phúc khi có thể nhìn thấy em mỗi khi thức dậy, Mộc Trạch Tê: Sợ hãi khi bị đụ đến mê man, lại bị đụ cho tỉnh lại
Nghiêm Kỷ gặp ác mộng, trong mơ Mộc Trạch Tê mang thai đứa nhỏ biến mất. Anh đột nhiên bừng tỉnh, anh vừa quay đầu nhìn thấy Mộc Trạch Tê ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình mới cảm thấy an tâm, lại ngẫm lại, mình và Mộc Trạch Tê còn chưa có con.

Anh vừa nghĩ tới những suy nghĩ giấu kín của Mộc Trạch Tê là nghiến răng nghiến lợi, anh một phen ôm người vào trong lòng mình, áp sát vào cô, dùng cơ thể cường tráng của mình nghiền nát cơ thể mềm mại của cô.

Tối hôm qua Mộc Trạch Tê mệt muốn chết, mệt đến mức không mở được mắt, theo bản năng lấy tay đẩy anh ra.

Nghiêm Kỷ cọ cơ thể vừa thơm vừa mềm của cô, côn thịt tối hôm qua mới phát tiết, lập tức lại cương cứng lên.

Dư vị đê mê của đêm qua vẫn còn có chút ấm áp, Nghiêm Kỷ nghiêng người một tay tấn công về phía bộ ngực mềm mại có xoa trăm lần cũng không chán kia, anh xoay dọc theo núm vú mẫn cảm. Một tay khác nhẹ nhàng lướt qua chiếc eo nhỏ dò xét giữa hai chân để xoa nắn âm vật, luồn ngón tay vào bên trong để khuếch trương hoa huyệt.

Chiếc lưỡi mềm liếm dọc theo cần cổ mềm mại, hai tay không ngừng lên xuống, trêu chọc cho Mộc Trạch Tê chảy nước.

Cảm giác tê dại quen thuộc truyền đến, Mộc Trạch Tê cực kỳ mệt mỏi, nửa mê nửa tỉnh. Bị khoái cảm trêu chọc đến có cảm giác, nhưng mí mắt cô nặng nề, hàng mi dài cứ rung rinh nhưng không thể mở được mắt.

Chỗ riêng tư bị bàn tay to lớn cọ xát, xúc cảm ấm áp mà ướt át cứ văng vẳng bên tai, cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi tránh né hơi thở xâm lược của người đàn ông quen thuộc này.

Lại bị ôm vào trong vòng tay rộng lớn của người đàn ông, không thể trốn thoát. Cảm giác ngứa ngáy tê dại lập tức bò ra, lan tràn từ ba chỗ nhạy cảm đến toàn thân Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê yếu ớt rên ra tiếng, cơ thể vặn vẹo giãy dụa, hai đùi trắng nõn múp míp mang theo dục vọng chà xát, nó muốn chà thứ đang làm loạn giữa hai chân ra. Nghiêm Kỷ thấy cũng đã ổn rồi, rút ngón tay dài dính đầy nước trong suốt ra.

Anh cởi dây quần lót nhỏ của Mộc Trạch Tê ra, quần lót đó vẫn là quần lót nhỏ anh mua. Sau khi Mộc Trạch Tê nói cô không còn quần lót, Nghiêm Kỷ rất vui, anh có rất nhiều quần lót không thể để người khác nhìn thấy.

Mộc Trạch Tê có thể không biết tâm tư của anh sao, cô không muốn mặc, ghét bỏ nó ít vải.

Nhưng cô lại không chịu nổi uy hiếp của Nghiêm Kỷ "không mặc thì để trần, cũng tốt, để anh tiện cắm vào", cho nên cô mới chịu ngoan ngoãn mặc vào.

Chiếc quần lót mỏng xuyên thấu ở mông Mộc Trạch Tê, sau đó được buộc nơ. Có thể để lộ ra rãnh thắt lưng nhỏ gợi cảm và vòng eo thon gọn cộng thêm xuống hông đầy đặn cân đối của cô, chiếc nơ thắt ở xương chậu gợi cảm, tôn lên trọn vẹn sự gợi cảm và tính dục.

Nghiêm Kỷ cảm thấy, dáng người cân xứng với thân hình mang theo tính dục của Mộc Trạch Tê là đẹp nhất. Còn những cái khác, đến lúc đó sẽ cho cô mặc hết để mình xem.

Nghiêm Kỷ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh nâng đùi trắng nõn của cô lên khuỷu tay, nâng cao đùi, để lộ ra chỗ riêng tư. Cứ như vậy, với tư thế nằm nghiêng, côn thịt tham lam lại đâm vào miệng huyệt, xâm nhập vào bên trong miệng huyệt ẩm ướt.

Đêm qua âm hộ bị đụ suốt một đêm nên có chút đỏ, lần thứ hai bị mở ra, từng chút từng chút mút lấy côn thịt. Sau khi tiến vào, anh nhẹ nhàng từ từ đâm vào, từ chỗ nông ở miệng huyệt ẩm ướt dần đâm vào chỗ sâu nhất, Mộc Trạch Tê mềm nhũn hừ thành tiếng, phần thịt kia bị kích thích đến mức sảng khoái lập tức mút lấy côn thịt.

Nghiêm Kỷ sung sướng thở dài, đong đưa thắt lưng, bàn tay bám lấy cặp đùi trắng nõn còn có thể vuốt ve bộ ngực mềm mại, rất thoải mái.

Nghiêm Kỷ nghĩ mỗi ngày tỉnh lại có thể nhìn thấy Mộc Trạch Tê thật sự là một chuyện sảng khoái, nhẹ nhàng mềm nhũn ôm lấy cô khiến trái tim tràn đầy.

Anh động tình đến gần hơn, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Mộc Trạch Tê, dưới thắt lưng chậm rãi rút ra, một bên hôn tai cô một bên làm tình.

Khoái cảm từng đợt xâm nhập, Mộc Trạch Tê muốn né tránh nụ hôn trên tai, lại bị đâm vào làm cho bất lực. Cơn khoái cảm nửa tỉnh nửa mê này, giống như say rượu, say đến nhũn ra, tê dại. Cơ thể cô ngứa ngáy, giống như có hàng ngàn con kiến bò lên.

"Hừ..." Mộc Trạch Tê nép trong lòng Nghiêm Kỷ, cơ thể trong giấc ngủ bị làm cho không kiềm chế được run rẩy, giống như mèo con vậy. Ngay cả tiếng gọi giường lúc sảng khoái cũng mang theo cảm giác mơ màng mềm mại sau khi tỉnh ngủ.

Thịt mềm trong miệng huyệt đột nhiên co rút lại, cảm giác mập mạp bóp chặt lấy côn thịt khiến côn thịt kẹp càng sảng khoái. Nghiêm Kỷ càng di chuyển thắt lưng, thì côn thịt càng vào sâu hơn, nước dâm ẩm ướt chảy ra càng nhiều, vừa trơn vừa ướt, làm cho côn thịt ra vào thuận lợi hơn.

Nghiêm Kỷ phấn khích đến mức đẩy thắt lưng càng nhanh hơn, tư thế nằm nghiêng khiến côn thịt có thể đâm vào chỗ không giống nhau, dường như lần nào cũng nghiền nát điểm G mẫn cảm.

Mộc Trạch Tê chịu không nổi, trong giấc ngủ di chuyển cái mông nhỏ để trốn đi.

Dục vọng của con trai khi rời giường lúc buổi sáng cực kỳ cương cứng, Nghiêm Kỷ nóng lòng bắn hết tinh dịch ra, bắn vào trong tử cung của người phụ nữ anh yêu thương. Anh bất ngờ đứng dậy, trực tiếp chống cánh tay đè Mộc Trạch Tê xuống, bao phủ cô dưới thân, giữ chặt eo nhỏ của cô, nắn mông cô dùng sức đụ cô thật mạnh.

Anh vén dây áo của Mộc Trạch Tê ra, để lộ ra phần lưng trắng nõn như ngọc, lại xốc váy dưới lên, vừa làm vừa ngắm nhìn cơ thể cô.

Côn thịt đỏ au với những đường gân xanh chằng chịt ra vào giữa hai bờ mông trắng nõn mềm mại. Cặp Mông mượt mà bị đụng nảy lên, có thể thấy được ngay cả cái mông nhỏ này cũng mềm như nước.

Nghiêm Kỷ nắm lấy cặp mông đầy đặn, đong đưa eo gầy rắn chắc của mình, lập tức đụ mạnh. Chỉ chốc lát sau cái mông nhỏ trắng nõn mềm mại đã bị đâm thành một mảng đỏ ửng, càng giống như một quả đào xuân hồng nhạt.

Chiếc giường mềm với độ đàn hồi tuyệt vời không ngừng cót két rung lắc.

"Ưm" Mộc Trạch Tê bị đụ cuồng bạo như vậy, khoái cảm kịch liệt mà dọa người hoàn toàn đánh thức cô. Côn thịt nóng bỏng quấy phá ở trong cơ thể mình, Mộc Trạch Tê hoảng sợ có cảm giác sợ hãi khi bị đụ đến mê man rồi lại bị đụ tỉnh.

Cô vùi đầu dưới gối, khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi đỏ lên do bị đè lúc ngủ, hiện giờ lại ửng hồng. Hai bàn tay trắng nắm chặt ga trải giường, cơ thể bị làm đến mức xóc nảy, nức nở khóc lóc kể lể: "Sao... Sao... Sao lại làm nữa..."

Nghiêm Kỷ sung sướng thở dốc: "Tỉnh rồi sao?”

Anh lật Mộc Trạch Tê lại, chính diện đối mặt với mình. Cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thắt lưng di chuyển, từng chút một đâm vào thật sâu.

Mi mắt Mộc Trạch Tê run lên, cuối cùng cũng mở mắt ra, lại là khuôn mặt sắc bén tràn đầy dục vọng của Nghiêm Kỷ. Cô mới tỉnh, không thích ứng được ánh mặt trời che mặt đỏ bừng, chân không còn sức lực bị Nghiêm Kỷ dang rộng, quần lót nhỏ vẫn còn treo trên cổ chân cô, khi Nghiêm Kỷ đâm vào một cái sẽ lắc lư theo, cô bị Nghiêm Kỷ đụ đến mức rên rỉ hừ khóc.

Mềm mại lại dễ đẩy, khiến sự tàn nhẫn của Nghiêm Kỷ với cô lại càng tàn nhẫn hơn.

Mộc Trạch Tê xem như sợ, cô biết cách dụ dỗ như thế nào để Nghiêm Kỷ bắn ra. cô chủ động ôm tay Nghiêm Kỷ, chân vòng qua lấy thắt lưng của người đàn ông, cũng không cần giả vờ rên rỉ, mỗi lần bị đâm vào một cái sẽ mang theo khoái cảm đủ để cho Mộc Trạch Tê Mị rên.

Mỗi lần Mộc Trạch Tê chủ động đều rất hiệu quả, Nghiêm Kỷ thấy cô chủ động, càng kích động. Anh cúi người hôn cô, trong tiếng kêu nức nở của Mộc Trạch Tê, bắn hết tinh dịch vào sâu trong tử cung.

Lại bị bắn vào nhiều như vậy...

Hai người còn ôm chặt lấy nhau, Mộc Trạch Tê há miệng thở dốc, rốt cục cô thích ứng với ánh mặt trời, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Dịu dàng cũng đủ rồi, Mộc Trạch Tê mới oán giận Nghiêm Kỷ: "Nghiêm Kỷ anh có thể đừng trọng dục như vậy được không! Em vẫn chưa thức dậy, mà anh đã làm điều đó! Em có mấy cơ thể đủ cho anh đâm vào.”

Nghiêm Kỷ cười, nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô gặm: "Ở bên em anh luôn không thể nhịn được.”

Bây giờ quần áo của Mộc Trạch Tê còn xộc xệch, cả người đều là màu hồng sau xuân triều, Nghiêm Kỷ nhìn cô rồi lại nhịn không được chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn sâu.

Hai người ở trên giường lại náo loạn hồi lâu mới rời giường, cùng nhau ăn cơm trưa.

Thời gian sống chung với Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tê xem như đã biết đàn ông trẻ tuổi không có việc gì làm đáng sợ như thế nào, tràn đầy năng lượng, suốt ngày nghĩ đến chuyện kia. Trói người vào giường.

Chỉ cần tìm một lớp học.

Mộc Trạch Tê buông đũa xuống: "Nghiêm Kỷ, em thấy điện thoại của anh vang lên rất nhiều lần rồi, chuyện của nhà họ Nghiêm anh không cần quan tâm sao?”

Mỗi lần có điện thoại gọi đến, cô nhìn ghi chú, thấy đó là ba mẹ của Nghiêm Kỷ thậm chí còn có ông nội. Nhưng Nghiêm Kỷ lại mặc kệ cho dù là việc gì, mỗi ngày anh đều cùng mình "lăn lộn". Làm cho Mộc Trạch Tê cảm thấy mình như một yêu nữ mê hoặc quốc vương.

Hơn nữa Mộc Trạch Tê cũng phải tìm hiểu hướng đi của Nghiêm Kỷ, kỳ nghỉ hè đã qua hơn nửa, mà Nghiêm Kỷ lại luôn canh giữ mình, cô không tìm được cơ hội. Mộc Trạch Tê cũng thấy nôn nóng.

Nghiêm Kỷ đưa thìa cháo hải sản đã thổi đến bên miệng Mộc Trạch Tê, cô lắc đầu tỏ vẻ không muốn, chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Kỷ nhìn anh trả lời, Nghiêm Kỷ lại đút vào miệng mình.

Anh chậm rãi nhai, cũng không vội đáp lời, nhưng lại gấp chết Mộc Trạch Tê.

"Anh vừa mới tốt nghiệp có một kỳ nghỉ, anh muốn ở với e vài ngày. Những chuyện kia một khi tiếp quản sẽ rất khó để vứt bỏ, có lẽ sẽ rất bận rộn. ”

Mộc Trạch Tê lập tức nói: "Em không cần anh ở cùng em! Em có làm gì đâu mà cần anh ở cùng! Trước kia mặc dù không có anh em cũng là một người thành trưởng!”

"Ở lại với anh rất phiền?" Nghiêm Kỷ quay đầu nhìn chằm chằm cô: "Mộc Trạch Tê em thật sự không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Mộc Trạch Tê bị dọa, chuyển đề tài: "Đàn ông có tham vọng ở khắp nơi, sao có thể đắm chìm trong sự dịu dàng!”

Nghiêm Kỷ lạch cạch ném chiếc thìa xuống, dọa Mộc Trạch Tê giật nảy mình. Anh vây Mộc Trạch Tê ở trong chỗ ngồi, hạ thấp người xuống, Nghiêm Kỷ cười khôi phục dáng vẻ bình thường của anh, đặc biệt có khí thế bức người, Mộc Trạch Tê đã chọc tức anh chỗ nào, chỉ có thể lui về phía sau ghế.

"Nôn nóng như vậy sao? Anh sẵn sàng đắm mình trong vùng đất dịu dàng của em, chết chìm. Anh phải kéo theo em, chúng ta sẽ cùng nhau chìm xuống.”

Mộc Trạch Tê cảm thấy Nghiêm Kỷ có đôi khi chính là một tên điên ác độc, không thể khống chế. Cô đương tự nhiên sẽ không gắng gượng: "Nhà anh là một gia nghiệp lớn, nếu không phải thật sự bận rộn, thì ba mẹ anh có thể tìm anh như vậy sao? Nếu không thì anh chia một nửa giang sơn của nhà họ Nghiêm cho em đi, để em thay anh đi làm cho.”
Chương kế tiếp