Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả - Chương 1
Phán Đệ vất vả cõng một gánh củi về nhà, Chu Tiểu Bảo đang nô đùa trong thôn vội vã xông tới: “Quả ô đồng, quả ô đồng đâu rồi?”

Nỗi sợ hãi hằn lên trên gương mặt gầy gò, vàng vọt của nàng, Phán Đệ ngập ngừng: “Hôm, hôm nay không hái được quả ô đồng.”

Quả ô đồng là một loại quả dại màu đen tím, vị vừa chua vừa ngọt, là bảo bối của bọn trẻ trong thôn, nhưng trước mắt đã bước vào cuối thu, quả ô đồng trên núi đã chẳng còn sót lại là bao.

Nhưng Chu Tiểu Bảo nào có quan tâm chuyện này, không ăn được loại trái cây yêu thích, nó bèn cáu kỉnh vung nhánh cây trên tay đánh lên người Phán Đệ, the thé quát: “Chị ăn vụng, chắc chắn là chị đã ăn vụng rồi, đồ xấu xa, đồ vô dụng.”

Một thằng nhóc lên 10 đang tuổi ăn tuổi lớn, sức lực dồi dào, từng vết đánh lên người đều nóng rát và đau đớn, Phán Đệ đau đến độ chảy nước mắt nhưng cũng không dám trốn chạy. Có một lần nàng thử bỏ chạy, em trai trong lúc đuổi theo đã bị ngã rách đầu gối, khi cha quay về liền đá một cú vào bụng nàng, khiến nàng chịu đau hơn hai tháng.

Phá Đệ ôm đầu lui về phía sau, cuộn tròn thân mình trong góc giữa chuồng heo và tường đất, giấu mặt vào hai chân, lưng hướng ra ngoài. Làm vậy thì chỗ bị đánh sẽ ít đi vài phần và không còn quá đau nữa.

Đánh được hai phát thấy không bon tay, Chu Tiểu Bối đổi thành chọc, cành cây khẳng khiu xuyên qua bộ quần áo mùa thu mỏng manh đâm vào lưng, Phán Đệ cắn ống quần, không giãy giụa cũng không có phản ứng gì hơn, trên gương mặt gầy trơ xương ấy là sự chết lặng không hợp với lứa tuổi vốn có.

“Tiểu Bảo, kệ đi.” Chu Chiêu Đệ đang ngồi ở trong phòng thêu thùa, khoan thai đẩy ra cửa đi ra, liếc nhìn Phán Đệ đang run bần bật nơi góc tường: “Chị hai nên đi nấu cơm rồi.” Đánh chết rồi thì ai sẽ làm việc.

Chu Tiểu Bảo đang cầm nhánh cây tức giận chọc chọc: “Chị cả, chị ta ăn hết quả ô đồng của em, bực chết mất, đồ xấu xa.”

Trong lòng Chu Chiêu Đệ thừa biết có cho Phán Đệ mười lá gan nó cũng chả dám ăn vụng quả ô đồng, thời tiết này không hái được là điều hiển nhiên, chỉ là em trai bị cha mẹ chiều hư, quen thói ngang ngược, lúc bực lên chớ nói đến hai người chị đây, ngay cả cha mẹ nó muốn đánh cũng sẽ đánh. Nàng không dám nói lý với tên nhóc đó, lập tức dỗ dành: “Vậy buổi tối không cho chị hai ăn cơm nữa.”

Lúc này Chu Tiểu Bảo mới hài lòng, đắc chí chọc mạnh vào eo nàng: “Không cho mày ăn cơm.”

“A...” Phán Đệ đương cuộn tròn nơi góc tường hít một hơi, gương mặt chết lặng như tro tàn biến thành tức giận, xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi tay cầm nhánh cây thêm vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo của Chu Tiểu Bảo.

Chu Tiểu Bảo bị ánh mắt khóa chặt lấy bỗng trong lòng chợt hoảng sợ, cảm thấy chị hai trước mắt như biến thành một người khác, song rất nhanh chút rụt rè này hóa thành cơn giận dữ do bị xúc phạm: “Mày, mày dám lườm tao!”

Chu Tiểu Bảo tức muốn hộc máu vung nhánh cây qua, không ngờ lại bị một cước đá cho nằm rạp trên mặt đất.

Chu Tiểu Bảo ngã sõng soài dưới đất nhưng bất chấp đau đớn, ngờ vực mà thét chói tai: “Mày dám đánh tao!”

Chu Chiêu Đệ đứng ở trước cửa phòng cũng sợ ngây người, Phán Đệ điên rồi, vậy mà đánh Tiểu Bảo, nàng không muốn sống nữa có phải không. Sợ hãi qua đi, Chu Chiêu Đệ lao tới, nếu không chờ cha mẹ về, bản thân mình cũng không tránh khỏi trận đòn.

“Em điên rồi à Phá Đệ, sao dám đánh Tiểu Bảo.” Chu Chiêu Đệ đỡ Chu Tiểu Bảo đang nằm trên mặt đất dậy

Không phải điên mà là linh hồn đã bị hoán đổi, A Ngư khắp người đau đớn đen mặt lại, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn hai chị em họ Chu.

Chu Tiểu Bảo đã ăn một cước rồi vẫn tưởng rằng nàng là quả hồng mềm đánh không đánh trả, mắng không dám cãi lại như trước, giơ nhánh cây xông tới: “Đánh chết mày đi cái đồ tiền hóa!”

A Ngư lại sút thêm một phát, đá Chu Tiểu Bảo ngã sõng soài trên đất, tiện tay cầm một khúc củi khô đánh tiếp vào mặt, chọn chỗ đau nhất mà đánh, không phải thích đánh người à, cho nhóc nếm thử mùi vị bị đánh.

Chu Tiểu Bảo nằm bẹp trên đất gào khóc thảm thiết, mồm vẫn còn hung hang đứt quãng mắng để cha đánh chết mày.

“Em muốn chết sao, em điên rồi à.” Chu Chiêu Đệ nhào qua muốn ôm lấy nàng: “Em chờ đó, cha trở về sẽ đánh chết em, cha chắn chắn sẽ không bỏ qua cho em đâu.”

A Ngư cười khẩy, trở tay tát một phát vào mặt ả, đứa con gái cả của Chu gia

cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, đã ham ăn làm biếng đẩy hết việc cho nguyên

thân thì thôi lại còn gẩy móng coi việc nguyên thân bị đánh làm trò vui.

Chu Chiêu Đệ thét chói tai, nước mắt tuôi như suối vì đau: “Mày điên rồi, Chu Phán Đệ, mày muốn chết có đúng không?”

A Ngư không nói một lời chỉ lo đánh, không quên “chăm sóc” Chu Tiểu Bảo trên đất, đánh đến khi hai chị em tê tâm phế liệt chỉ biết kêu cha gọi mẹ.

Thấy kinh động đến người khác, A Ngư xoay người nhảy vọt ra ngoài, chân tay cực kỳ linh hoạt.

Không chạy, chờ bị đánh chết sao? Với tình hình hiện tại của nàng mà bị cha mẹ Chu gia bắt lấy, đôi vợ chồng kia thấy bảo bối bị đánh thành đầu heo, không đánh chết cũng phải đánh mất nửa cái mạng.

May mắn thay lúc này cha mẹ Chu gia cùng với phần lớn thôn dân đều làm việc ngoài đồng, sân nhà Chu gia lại hẻo lánh, vô cùng thuận lợi cho nàng.

Trên đường còn gặp được bác gái hàng xóm nghe tiếng chạy đến, trông thấy A Ngư: “Phán Đệ ơi...” Lời còn chưa dứt, người đã đi lướt qua như một cơn gió.

Dì Thúy ngơ ngác nhìn bóng dáng dứt khoát cứng cáp của A Ngư, ngẩn người hồi lâu, đây là hũ nút nhà ông Chu Đại Trụ sao? Chạy nhanh vậy!

Khi dì Thúy đi tới trước hàng rào tre của Chu gia, trông thấy vẻ mặt nước mắt nước mũi đầm đìa của Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo ai oán nằm trên mặt đất, trên mặt còn có vệt máu dài, dì Thúy trợn mắt há mồm: “Đây là sao vậy?”

Bà nghe tiếng động bên này còn tưởng rằng đứa con thứ hai của Chu gia lại bị đánh, nghe tiếng quá lớn, sợ nguy hiểm đến tánh mạng, bèn nghĩ đến khuyên bảo vài câu.

Nói đến nha đầu này cũng thật đáng thương, một nha đầu cần mẫn, suốt ngày làm lụng không ngơi tay, nhưng lạ là vợ chồng Chu gia không thèm đoái hoài tới, đánh chửi không bỏ tức, đến cơm nước cũng chẳng thèm cho ăn.

Nào ngờ nằm trên mặt đất ăn đòn lại là đứa con gái cả và Chu Tiểu Bảo, dì Thúy ngây cả người.

A Ngư chạy đi xa rồi kiểm tra thân thể cũng sững sờ, đôi tay khô gầy như móng gà, vén ống tay ống quần lên, chân tay gầy còm như nhành củi khô, da bọc xương thì bầm tím bên trên còn chằng chịt những việc sẹo cũ và vết thương mới, nàng nở nụ cười nhạo báng.

Cha mẹ Chu gia biết rõ con gái của mình ở hầu phủ hưởng phúc, tìm mọi cách ngược đãi nguyên thân bị bọn họ trộm đổi về. Không giết chết đám cặn bã này nàng tuyệt đối không làm mèo nữa!

A Ngư là một con mèo, một con mèo tám đuôi, chờ nàng mọc ra cái đuôi thứ chín là có thể hóa thành hình người, đắc đạo thành tiên.

Phật Tổ nói với nàng rằng, nếu nàng muốn mọc được cái đuôi thứ chín thì cần phải đáp ứng một nguyện vọng của người có duyên.

Cuối cùng sau bao vất vả A Ngư cũng tìm được người có duyên và giúp đối phương thực hiện nguyện vọng, chiếc đuôi thứ chín mọc ra thật đó nhưng cái đuôi đầu tiên lại bị rụng mất, là rụng đó!

A Ngư: “...” Phật Tổ lừa ta.

Thấy chiếc đuôi mới mọc ra đẹp hơn, A Ngư mới miễn cưỡng tha thứ cho vị Phật Tổ không mấy hiền từ này. Từ đây du đãng trong 3000 thế giới, trở thành một chú mèo Lôi Phong làm việc tốt không lưu danh.

Nguyên thân là người có duyên thứ chín A Ngư gặp được.

Nguyên thân vốn là đích nữ của Tĩnh Hải Hầu phủ ở kinh thành, mười ba năm trước, mẹ ruột của nguyên thân là Du thị chạy về nhà mẹ đẻ vấn an mẹ già đang hấp hối, trên đường gặp phải bọn cướp, Du thị hoảng hốt chạy trốn tới ngọn núi trước thôn Chu gia, nguyên thân được sinh non ở đó.

Cùng lúc đó, mẹ Chu vừa hạ sinh con gái thứ ba, cha Chu vốn gia trưởng, trọng nam khinh nữ nên giận dữ, muốn vứt vào núi cho sói ăn giống đứa thứ hai. Đây là tập tục của địa phương, những thôn dân muốn có con trai mang con gái mới ra đời ném vào trong núi, cho chim và thú cùng ăn, để bé gái thống khổ chết đi, mượn điều này cảnh cáo linh hồn nữ không được đến đầu thai nữa.

Vợ chồng Chu gia trong lúc ấy đã vô tình phát hiện Du thị nằm gục ở triền núi, tranh thủ lúc cha Chu nhặt trộm trang sức bị rớt, mẹ Chu lén đánh tráo hai đứa nhỏ.

Đã đút túi được một khoản khá khá, cha Chu tạm thời không rỗi hơi lo cho con gái, vội vàng chạy về nhà. Hôm sau nghe nói quan binh trong núi cứu được quý nhân.

Cha Chu bị dọa mất nửa cái mạng, ban đầu hắn chỉ nghĩ là nhà giàu bình thường mà thôi. Qua ba ngày, cha Chu mới kinh sợ phát hiện ra con mình có vấn đề, ép hỏi ra chuyện đánh tráo từ miệng mẹ Chu, thiếu chút nữa đã sợ chết nửa cái mạng còn lại.

Hai vợ chồng không dám chủ động nói ra chân tướng, lại sợ quý nhân phát hiện sự thực, ngày ngày sống trong lo sợ, ngủ cũng mơ thấy quan binh tới gõ cửa.

Cứ nơm nớp sợ hãi như vậy rồi bẵng đi vài tháng, gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Hai vợ chồng dần an tâm, cha Chu cũng không dám nhắc lại việc vứt con nữa, lỡ như người nhà quý nhân kia tìm tới cửa thì phải làm sao?

Xuất phát từ cố kỵ, năm đầu ngày tháng nguyên thân ở Chu gia diễn ra rất bình thường, cho đến khi cha Chu sập bẫy bán trang sức lấy của cải và bị chặt mất một cánh tay.

Cha Chu đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nguyên thân, lại cảm thấy chuyện đã qua lâu như vậy cũng chưa tìm tới, Tĩnh Hải Hầu phủ không thể phát hiện được chân tướng, từ đây dần đối xử hà khắc với nguyên thân, sau đó chuyển thành hở một tí là đánh đập.

Nguyên thân cứ sống trong ngược đại như vậy mãi đến năm 15 tuổi mới chờ được lúc thân thế bại lộ, trở lại Tĩnh Hải Hầu phủ.

Nhưng không phải khổ tận cam lai(*) mà là một loại tra tấn khác bắt đầu.

(*) “Khổ tận cam lai”: hết khổ đến sướng.

Tựa như chú gà rừng nhập đàn phượng hoàng, nguyên thân không hợp với tất cả mọi thứ xung quanh.

Người bị tráo đổi với nàng, thay thế nàng trở thành thiên kim hầu phủ Tiêu Nhã Quân, tinh thông cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú, khí chất như hoa đoan trang hào phóng còn lượng thiện thông minh, Tiêu Nhã Quân chính là con phượng hoàng lóa mắt nhất.

Bản thân thay Tiêu Nhã Quân nhận hết mọi tra tấn, mà Tiêu Nhã Quân lại được nàng hưởng hết vinh hoa vốn là của nàng

Sau khi thân thế đã bại lộ, người thân của nàng luyến tiếc Tiêu Nhã Quân xuất sắc do chính tay mình nuôi lớn, yêu cầu các nàng chung sống hòa thuận làm một đôi “chị em” tốt.

Nhưng với nguyên thân mà nói, Tiêu Nhã Quân chính là một chiếc dao găm tẩm độc, mỗi lần gặp nhau, những vết thương cũ năm xưa đều sẽ bị đâm toạc ra một lần nữa, máu tươi đầm đìa đau đớn không thôi.

Cuộc sống như vậy làm nguyên thân ngột ngạt, đặc biệt là những người đó chẳng biết cố ý hay vô tình mà cứ lấy nàng so sánh với Tiêu Nhã Quân. Nguyên thân lớn lên ở nông thôn hoang dã không được hưởng sự dạy dỗ, giáo dục nào có thể so bì với người được dày công bồi dưỡng như trưởng nữ là Tiêu Nhã Quân.

Tâm lí nguyên thân ngày một chìm xuống rồi hoàn toàn hắc hóa.

Trong quá trình đối địch với Tiêu Nhã Quân, người nhà đã dần dần hao mòn đi lòng áy náy muốn bồi thường với nàng, kết cục nàng bị đẩy đến am ni cô.

Sau nghe tin Tiêu Nhã Quân thành công gả vào vương phủ và sinh hạ đôi long phượng thai, nguyên thân đang mắc bệnh nguy kịch thở chẳng ra hơi, cay cú bực tức đến chết.

Sau khi qua đời trở thành con quỷ có duyên với A Ngư.

A Ngư sở hữu tài năng thiên bẩm có thể nói là nghịch lại trời đất: quay ngược thời gian, song do tu vi có hạn, không thể khống chế chính xác mốc thời gian hơn nữa chỉ mình nàng có thể trở về mà thôi.

Bây giờ chính là năm nguyên thân mười ba tuổi, cách lúc được nhận về còn hai năm, không tốt cũng không xấu.

Trong đầu vọng lại tiếng nguyên thân gằn giọng nói: “Ta muốn cho Chu gia nhận quả báo xứng đáng.”

Mẹ Chu bị bệnh chết, cha Chu chết trong tay nàng, hai vợ chồng sau khi qua đời đều rất sáng tỏ, còn được Tiêu Nhã Quân thắp hương thờ phụng. Chị em Chu Gia nhờ hưởng phúc Tiêu Nhã Quân nên cũng phất lên như diều gặp gió, an hưởng phú quý.

Nàng sai rồi nên mới gặp báo ứng nhưng báo ứng của bọn Chu gia ở đâu? Ở đâu?

“Như ý nguyện của người.”

A Ngư đến trước cửa huyện nha, gõ lên tiếng trống khiếu nại, nàng muốn tổ cáo vợ chồng Chu gia về tội lừa gạt con dân.
Chương kế tiếp