Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả - Chương 2
Quan huyện Kỷ Viễn nhậm chức chưa tới nửa năm, xuất thân từ một gia đình ở kinh đô, hơn nữa lại còn có quan hệ với phu nhân Du thị Tĩnh Hải Hầu, gặp gỡ liền gọi bà một tiếng dì.

Nguyên nhân một phần là do có tồn tại mối quan hệ này, cho nên anh thật không tưởng tượng nổi, hoài nghi bản thân đang bị ảo giác. Cô gái gầy gò quỳ gối giữa hội trường kia nói một cách thuyết phục khiến người nghe thật không thể không tin lời cô nói.

“… Một tháng trước, Chu Đại Trụ uống say, vừa đánh tôi vừa nói, mày làm sao có thể làm thiên kim tiểu thư, còn không phải hắn muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng, hắn còn nói con gái ruột của hắn đang sống hạnh phúc ở Hầu phủ, qua vài năm lên thành phố tìm nàng, mưu cầu Chu Tiểu Bảo có một tương lai tốt đẹp, cả gia đình họ có thể có một cuộc sống hạnh phúc.”

Trận đánh ấy là thật, nhưng những lời này là do A Ngư bịa ra.

“Từ nhỏ đến lớn, cho dù Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo có phạm sai lầm, người bị đánh vẫn luôn là tôi.”

Bọn họ bắt tôi phải làm nhiều việc nhất, ăn cơm ít nhất, tôi vẫn luôn không hiểu, vì cái gì mà bọn họ bất công như vậy. Nghe hắn nói, tôi tò mò, lén lút hỏi thăm. Phát hiện ra sau ngày sinh nhật tôi, Hầu phu nhân thực sự đã sinh một bé gái ở sau núi.

Trong thôn không ít người biết tôi vừa sinh ra trên chân phải đã có một vết bớt to bằng bàn tay, nhưng sau đó chẳng ai thấy nó nữa. Mà năm tôi hai tuổi, chỗ có vết bớt đã bị nước sôi làm bỏng, để lại một vết sẹo.

A Ngư sở hữu tất cả kí ức của chủ nhân cũ của cơ thể này, bao gồm cả kí ức khi còn bé của chủ nhân cơ thể chính mình đều nhớ.

Ở nông thôn trẻ em được chăm sóc sơ sài, trẻ em cởi truồng bò lung tung. Năm đầu tiên, Chu mẫu cẩn thận che lại cơ thể, sợ chuyện bị người khác phát hiện.

Cha Chu cảm thấy như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, hơn nữa mới vừa mới gãy một cánh tay, chính là lúc tràn đầy oán hận, hạ quuyết tâm, dùng nước vừa đun sôi mà đổ lên chân mình.

Cơ thể thiếu chút nữa là chẳng thể chịu nổi, lúc ấy cha Chu cũng chẳng quan tâm tới hậu quả, bất quá rốt cuộc lá gan không đủ lớn, chẳng dám tự tử.

“Tôi vô tình nghe được bọn họ nói, năm đó bọn họ đoạt không ít bảo bối của vị Hầu phu nhân kia, giấu ở phía sau giường gạch.”

A Ngư nhìn Kỷ Viễn đang kinh ngạc.

Kiếp trước, chính vị quan huyện trẻ tuổi đã tìm ra sự thật về vụ lừa đảo. Mẹ Chu bệnh sau khi chết, tên cặn bã cha Chu đối với Phán Đệ, chủ nhân cũ của cơ thể này lại nổi dã tâm, mấy chén rượu vàng xuống bụng, liền muốn làm chuyện bậy bạ.

Phán Đệ khóc lóc xin tha, tôi là nữ nhi của ông.

Chu phụ say khướt cười dữ tợn, nữ nhi của ta ở hầu phủ hưởng phúc lâu nay, hôm nay ta lại muốn thử tư vị của hầu phủ tiểu thư.

Trong lúc giãy giụa, Phán Đệ lấy một cây đũa cắm vào trong cổ của cha Chu, ông ta vì mất máu quá nhiều mà bỏ mạng.

Nàng đương nhiên bị đưa tới huyện nha, nàng đem lời nói của cha Chu kể hết ra.

Tất cả mọi người cảm thấy nàng điên rồi, chỉ có Kỷ Viễn Trực sau khi nghe nàng không nghĩ rằng đó toàn là những lời nói khùng điên, mà nghiêm túc điều tra, dựa vào vết bớt kìa và số châu báu tìm được ở Chu gia, tìm ra sự thật.

Kỷ Viễn trên hội trường ánh mắt khẽ động, biểu dì Du mười mấy năm trước tại huyện Bạch Thạch gặp nạn sinh non, anh có nghe mẹ anh nhắc qua, biết được hắn nhậm chức chính là huyện Bạch Thạch, mẹ anh còn phải thốt lên trùng hợp vậy.

Nhìn dáng vẻ gầy như que củi của A Ngư, lại nhớ tới Tiêu Nhã Quân trong phủ của Tĩnh Hải Hầu, nếu lời nàng nói là thật, Kỷ Viễn Trực im lặng trong nháy mắt.

Một lát sau, Kỷ Viễn trực tiếp phái hai nhóm nha dịch, một nhóm đi tới thôn Chu gia tìm Chu gia, một nhóm khác âm thầm điều tra về vết bớt.

Sau khi A Ngư chạy trốn, Chu gia thôn hoàn toàn nổ tung.

Cha Chu và mẹ Chu được gọi từ cánh đồng trở về, nhìn thấy mặt mũi của tiểu bảo bối của họ sưng tấy bầm tím, thì không khỏi xót xa.

Cha Chu cũng không khỏi đau lòng, liền kêu người mời đại phu tới.

Mẹ Chu bật khóc, muốn ôm Chu Tiểu Bảo, cả người Chu Tiểu Bảo không một chỗ nào là không đau, Chu Tiểu Bảo bị bà chạm vào miếng vết thương, dùng sức đánh bà, khóc kêu không thôi: “Đừng chạm vào con, đau chết mất, cha, con muốn đánh chết Chu Phán Đệ, Chu Phán Đệ cái con được chó nuôi dưỡng…” Những lời tục tĩu không dứt bên tai.

Người dân trong làng có mặt ở đó đều ngạc nhiên khi nghe Phán Đệ là con hoang, mà nói Phán Đệ là được chó nuôi dưỡng, vậy toàn gia đình của bọn họ là cái gì, đến thăm cha Chu và mẹ Chu, hai người không cảm thấy Chu Tiểu Bảo có vấn đề, họ nhìn nhau, âm thầm lắc đầu.

Cha Chu nổi trận lôi đình, quát: “Nha đầu chết tiệt kia, có bản lĩnh thì đừng quay lại, cả đời cũng đừng quay lại, mày quay lại xem tao có đánh gãy chân chó của mày không, nha đầu chết tiệt kia, con chó.”

Chu Chiêu Đệ khóc: “Cha, chị gái muốn đánh chết anh trai, con khuyên chị ta đừng đánh anh trai, chị ta liền đánh con, chị ta như thế là như thế nào.”

Mẹ Chu lau nước mắt, nhìn con gái mình như một xường nhuộm, đau lòng không thôi: “Phán Đệ sao có thể làm như vậy, con nhỏ đó sao lại có thể đánh các con.”

“Tượng đất còn có vài phần khí chất.” Người nói chính là thím Thúy, hai nhà cách nhau không xa, đương nhiên cũng sẽ thường xuyên nghe thấy chyện gia đình nhà Chu Đại Trụ bàn cách hành hạ Phán Đệ, bĩu môi nói: “Cả nhà ngươi coi người ta như là súc vật, nếu là tôi thà rằng đi bên ngoài xin cơm, còn hơn so với việc ở trong nhà.”

Cha Chu vẻ mặt dữ tợn trợn tròn mắt, hung tợn nói: “Chuyện gia đình nhà tôi không tới lượt cô nói chuyện.”

Dì Thúy trong lòng sợ hãi, nhưng mặt vẫn dửng dưng, hừ một tiếng: “Ta còn lười đến nói đi.” Rồi xoay người rời đi.

Những người khác nhớ tới ngày Chu Phán Đệ rời đi, cảm thấy cũng chẳng còn tâm, từng đoàn người rời đi.

“Tôi muốn nói Phán Đệ vẫn nên là ở ngoài xin cơm, ở bên ngoài xin cơm vẫn tốt hơn là ở nhà.”

“Trở về nhà là còn liền bị cha Chu và mẹ Chu đánh chết. Cô gái đáng thương, sẽ không có một ngày tốt lành.”

“Hai vợ chồng Chu Đại Trụ cũng vậy, tâm này cũng không biết để đi đâu, không phải đều là con cái của mình, chưa từng nghĩ lại có thể thiên vị tới bất công như vậy.”

“Ai mà biết trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, cô gái đáng thương.”

----

Trong thôn không có gì để giết thời gian, mọi người đều bàn tán về chuyện gia đình nhà họ Chu, đang say xưa nói chuyện phiếm, thì hai nha dịch xuất hiện ở làng.

Thời đại này, đối với quan chức dân thường đều bẩm sinh mà sợ hãi , không người nào dám đi lên bắt chuyện, dân làng bị gọi hỏi đường đều lắp bắp trả lời: “Chu, Chu gia ở ngay phía trước, quẹo trái quẹo phải lại quẹo trái, là ngôi nhà bên hồ nước có ba ngôi nhà ngói xanh.” Gia đình nhà Chu gia trong thôn cũng gọi là có điều kiện tốt trong làng.” Đại đa số mọi người đều ở trong nhà cỏ, bọn họ đã sớm ở trong nhà ngói, nghe nói năm xưa Chu Đại Trụ ở bên ngoài bôn ba kiếm được không ít tiền của.

Chỉ đường, cho dù trong lòng tò mò, dân làng một câu dư thừa nói cũng không dám hỏi, chỉ dám đưa mắt nhìn người hầu đi xa, rồi đi một con đường khác tới nhà Chu Đại Trụ. Chuyện gì đã xảy ra ở nhà Chu Đại Trụ? Sao lại cần phái người hầu tới đây.

Nhìn thấy người hầu, gương mặt cha Chu và mẹ Chu theo bản năng tái nhợt, mẹ Chu khẩn trương mà xoa xoa tay.

Cha Chu cúi đầu khom lưng, mà cười trừ: “Sai gia?”

Triệu Hải nhìn hắn một cái, vụ án này có thể liên quan tới quý tộc hay con gái thân thích ở thành phố, cấp trên hạ lệch phải tạm thời giữ bí mật, tránh gây ra phiền toái không cần thiết.

Triệu Hải: “Có một vụ trộm cắp có liên quan tới hai vợ chồng cái ngươi.”

Cha Chu cần trong nói : “Sai gia, cái này, là mất trộm cái gì?”

“Tới nha môn rồi ngươi sẽ biết.” Triệu Hải nháy mắt gọi cho Trương Siêu, Trương Siêu trực tiếp vào chính phòng.

“Sai gia, cái này, cái này…” Chu Đại Trụ muốn ngăn cản lại không dám ngăn cản nhìn Triệu Hải, trong lòng bất an không thôi.

Trương Siêu theo lời A Ngư nói, tìm được một cái hộp gỗ dài rộng bằng bàn tay ở hàng gạch thứ hai trên vách tường đầu giường, bên trong là bảy tám món đồ trang sức được bọc cẩn thận bằng khăn tay, vừa nhìn đã biết không phải là thứ mà một gia đình như nhà họ Chu có thể có.

Thấy Trương Siêu cầm một hộp gỗ to vừa bằng một bàn tay đi ra, cha Chu đồng tử co rút lại, mồ hôi lạnh toát ra. Mẹ Chu nhát gan chân tay như nhũn ra, ngồi bệt ở dưới đất, há miệng giống như là một con cá mắc cạn.

Cha Chu mặt trắng bệnh, mồi hôi lạnh chảy ra như thác: “Này… Đây là chúng tôi sau núi nhặt được trên núi, sai gia, đều là chúng ta nhặt được.”

Triệu Hải có kinh nghiệm phong phú vừa nhìn, liền biết hai vợ chồng này có mờ ám, đối với lời nói của A Ngư đã tin tưởng hơn khá nhiều. Làm lẫn lộn huyết mạch Hầu phủ, hai vợ chồng này thật là có năng lực, nhớ tới tiểu cô nương gầy không ra hình dạng kia, Triệu Hải đã làm cha chán ghét nhìn cha Chu vẻ mặt dữ tợn: “Có phải nhặt được hay không, đại nhân tự có định đoạt.”

Toàn thân cha Chu phát lạnh, hai chân không tự chủ được mà run lên.

Cha Chu và mẹ Chu bị nha dịch dẫn đi. Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo cả người chịu đựng đau đớn, khóc sướt mướt đi theo phía sau, trong mắt đầu hoang mang và hoảng sợ.

Hôm nay làm sao vậy? Chu Phán Đệ tạo phản, cha mẹ còn bị bắt đi.

Một nơi khác, nha dịch tìm được bà đỡ năm đó đỡ đẻ cho mẹ Chu, bà Vương, tay nghề của bà đỡ Vương cũng thật sự tốt, không ít lần đỡ để cho nhà giàu, lá gan cũng lớn, nói tiếp : “Con gái nhà Chu Đại Trụ ở thôn Chu gia, ta nhớ rõ, trên mông có một vết bớt rất lên, nửa cái mông đều là màu cam.Lão bà tử đỡ đẻ nhiều năm như vậy, còn chưa gặp qua vết bớt nào lớn như vậy, may mắn vết bớt này là ở mông chứ không phải ở mặt, nếu ở mặt chẳng phải dung nhan của cô nương này bị hủy rồi sao.”

“Ta khẳng định sẽ không nhớ lầm, một vết bớt to như vậy, muốn quên cũng chẳng quên cho được a.”

Nha dịch: “Ngoại trừ ngươi cùng hai vợ chồng Chu Đại Trụ bên ngoài, còn có những người khác biết không?”

“Trong thôn bọn họ khẳng định là có người biết a, lớn như vậy, một vết bớt lớn như vậy nha.” Bà Vương khoa tay múa chân, ngữ khí kinh ngạc. Đã qua nhiều năm như vậy, chi tiết đương nhiên bà chẳng thể nhớ nổi, nhưng một khối bớt nổi bật như vây, bà khẳng định đã cùng người ta nói chuyện, Chu gia thôn những bà đỡ chẳng thể đi xem náo nhiệt.

Nha dịch không biết chuyện này có cái gì mà phải kích động: “Vậy ngươi cùng chúng ta hồi nha môn một chuyến.”

-----

Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo bị ngăn bên ngoài nha môn, sợ hãi nhìn theo cha Chu và mẹ Chu nơm nớp lo sợ bước vào nha môn, phủ nha uy nghiêm giờ khắc này ở trong mắt bọn họ tựa như một con thú to lớn há miệng, làm người ta không rét mà run.

Lo sợ bất an tiến vào cha Chu và mẹ Chu thấy A Ngư quỳ ngối trước đại đường, sắc mặt cha Chu thay đổi, giận dữ lần át sợ hãi, tiến lên muốn đánh nàng, liền bị Triệu Hải kéo về.

Cha Chu tức giận tới đỏ mặt chỉ vào A Ngư mắng: “Có phải con nha đầu chết tiệt này nói bậy không...”

“Làm càn, trước mặt đại nhân người còn dám làm ồn.” Triệu Hải đá vào đầu gối cha Chu, khiến ông nặng nề quỳ rạp xuống đất.

Mẹ Chu chân tay luống cuống mà cũng theo quỳ xuống, chốc lát nhìn A Ngư, sắc mặt của nàng không chút thay đổi, chốc lát lại nhìn sang cha Chu ông đau tới mức nghiến răng nghiến lợi, sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, muốn nói cái gì lại sợ hãi không biết nói cái gì.

“Đại nhân, đây là trang sức thuộc hạ lục được từ Chu gia.” Trương Siêu đệ thượng hộp gỗ.

Kỷ Viễn Trực xuất thân quyền quý, biết một số gia tộc thích làm ám ký trên trang sức, lật đi lật lại hai cái, liền phát hiện một chữ Tiêu ở chỗ bí ẩn đầu phượng hồng của bảo thạch Kim Bộ Dao, chính là họ của Tĩnh Hải Hầu phủ.

Đập mạnh vào Kinh Đường Mộc, Kỷ Viễn Trực hướng ánh mặt sắc như lưỡi kiếm tới chỗ vợ chồng nhà họ Chu: “Chu Đại Trụ, Chu Vương Thị, trang sức này là các người từ đâu có.”

Cha Chu và mẹ Chu kinh hãi, mẹ Chu bị dọa vỡ mật, tê liệt trên mặt đất ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nổi.

Cha Chu lá gan rốt cuộc lớn hơn một chút, run rẩy giải thích: “Nhặt được, là chúng tôi ởt rên núi nhặt được. Đại nhân, ngài không nên nghe con nha đầu kia nói bậy, nha đầu kia đánh anh chị nó, sợ chúng tôi phạt nó, cho nên nói hươu nói vượn. Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, là chúng tôi không dạy dỗ tốt con mình.”

Kỷ Viễn Trực chất vấn: “Ngươi biết cô ấy nói gì sao?”

Cha Chu nhất thời không biết nói gì, sai gia nói vụ mất trộm cái gì, lập tức liền tìm được nơi bọn họ giấu bảo bối, ông liền tưởng nha đầu chết tiệt kia cáo trạng, tùy rằng ông chẳng biết nha đầu kia lấy đâu ra dũng cảm mà dám làm việc đó.

“Nàng nói các ngươi 13 năm trước, thừa dịp Tĩnh Hải Hầu phu nhân gặp khó khăn, dùng chính con gái của mình mà đổi lấy con gái của Hầu phủ.” Kỷ Viễn Trực không hề chớp mắt mà nhìn cha Chu, chỉ thấy gân thịt dưới da cha Chu không ngừng co rút, khuôn mặt trắng bệt.

Khóe mắt cha Chu gần như muốn rách ra, hàm răng không được khống chế mà run lên: “Oan, oan uổng, lớn, lớn…”

Mẹ Chu mặt xám như tro tàn không chịu nổi sợ hãi, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, sờ nhẹ tới đũng quần, đũng quần đã ướt một mảnh, mùi hương nhàn nhạt từ từ mà tản ra.
Chương kế tiếp