Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 12
“Cha, đại ca.” A Ngư cười gọi tên hai người, liếc nhìn qua chàng thanh niên mặc trang phục tay thêu hoa gấm đứng cạnh, mày kiếm mắt sáng, thái dương như dao cắt, yên tĩnh lặng lẽ tựa cây tùng trong gió. Người này cũng thật không thể không nói rằng nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.

“Du Nhi, đây là Thái tử điện hạ.” Tĩnh Hải Hầu giới thiệu cho con gái.

A Ngư giả vờ giật mình rồi hành lễ: “Thần nữ bái kiến Thái tử.”

Thiếu niên này chính là Thái tử Triệu Tông, khóe miệng ẩn chứa ba phần cười: “Tiêu cô nương miễn lễ.” Hắn còn nhớ rõ năm ngoài từng gặp nhau ở ngoại thành một lần, hằn sâu vào ký ức hắn là nhờ ánh nhìn kỳ lạ của cô nương này.

Triệu Tông yên lặng đánh giá, cũng chẳng có gì khác thường. Nhưng cô nương này cũng thay đổi rất nhiều, tựa như tơ tằm lột xác biến thành người khác vậy.

“Ta nghe nói Tiêu cô nương đã khiến năng suất cây trồng tăng lên, tâm sinh hướng tới, nay đến để thỉnh giáo.”

Trong lòng A Ngư rõ như gương sáng, sao Thái tử gia bận trăm công nghìn việc sao lại rảnh rỗi đến thăm sơn trang Thúy Vi cơ chứ, còn ngấm ngầm để mắt tới Tĩnh Hải Hầu, không phải ba đã hứa chờ thu hoạch xong mới tiết lộ ra ngoài sao.

Tĩnh Hải Hầu oan uổng, hắn không nói cho Thái tử, chút tức giận này hắn vẫn nhịn được. Ngặt nỗi Thái tử tự thông con đường riêng nên biết được việc này, chủ động dò hỏi, hắn muốn giấu tiếp cũng không được.

A Ngư khách khí nói: “Không dám nhận hai chữ thỉnh giáo, không lừa gạt Thái tử làm chi, nhóm người chúng ta quả thật đang tìm mọi cách gia tăng sản lượng cây nông nghiệp, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, chưa có kết quả. Một khi thấy hiệu quả, lập tức trình lên triều đình.”

Triệu Tông cười nói: “Tiêu cô nương quá khiêm tốn, cày cuốc, diệt trừ côn trùng, thay đất làm nông, thuốc trừ sâu và dụng cụ khác đều là những vật có lợi cho nhân dân.”

A Ngư khiêm tốn nói tất cả đều nhờ công của các thợ thủ công.

Triệu Tông cười: “Nhân tiện, có thể cho ta đi xem xét vườn thí nghiệm một lát được không?”

A Ngư có thể nói không thể sao?

Đương nhiên là không.

A Ngư liền dẫn ba người đi vườn thí thử nghiệm, đồng ruộng xanh um tươi tốt trường đủ loại cây trồng, bên trên cắm các tấm biến gỗ được đánh số.

A Ngư giới thiệu từng loại một. Điều kiện có hạn, nàng không tìm được phân bón hóa học, đó mới bảo bối để gia tăng năng suất cây trồng, gieo trồng giống tốt cũng cần một khoảng thời gian tương đối, vậy nên trước mắt đồng ruộng trước mắt này chỉ có thể chăm sóc bằng đất, nước, thổ, thủy, mật độ gieo trồng, bảo vệ, quản lý, làm việc chăm chỉ. Nói trắng ra là bốn chữ —— trồng trọt khoa học, những điều này đều là kiến thức mà đời sau mọi người đều biết, trải qua vài ngàn năm nghiên cứu và đúc kết ra, tiên tiến gấp nhiều lần kiến thức về nông nghiệp thời này.

Bởi vậy tuy có thiếu này thiếu kia, thu hoạch trên những thí nghiệm ở ruộng này cũng sẽ cao hơn rất nhiều so với khu bên cạnh trồng cây bằng phương pháp đương thời. Cụ thể là tốt hơn bao nhiêu? Phải chờ đến thu hoạch mới biết được.

Trong long Triệu Tông cảm xúc dâng trào, dù cho chỉ có thể thành công gia tăng một phần, không, nửa phần sản lượng, cũng đủ để nuôi sống hàng ngàn hàng vạn bá tánh. Hai mắt Triệu Tông rạng rỡ sáng ngời, đột ngột xoay người về phía A Ngư chắp tay vái chào: “Tiêu cô nương có ân với nhân dân, ta thay mặt toàn thể nhân dân đời đời nhớ ơn cô nương.”

A Ngư vội vàng tránh đi, đáp lễ: “Thái tử chiết sát thần nữ.”

Tĩnh Hải Hầu cũng vội vàng nói không dám nhận: “Tiểu nữ thân là con dân nước Đại Tần, đây là việc nàng nên làm.”

Thái tử Ngồi dậy cười rạng rỡ: “Tiêu hầu gia và Tiêu cô nương không cần khẩn trương, lấy công lao của Tiêu cô nương là quá xứng với cái lạy của ta. Đợi nơi này có thu hoạch nhất định, ta còn muốn báo cáo phụ hoàng, xin phụ hoàng khen ngợi Tiêu cô nương.”

A Ngư nhấp môi cười nói: “Thần chỉ thu thập ý kiến của các vị lão nông mà thôi.”

Thái tử đáp: “Triều đình cũng từng triệu tập qua nhiều lão nông, muốn tiếp thu ý kiến của quần chúng để cải tiến kỹ thuật gieo trồng nhằm gia tăng sản lượng, mấy năm gần đây dưới hiệu quả cực nhỏ, kém xa thành tích trong vài tháng của Tiêu cô nương, vẫn nhờ Tiêu cô nương lãnh đạo tài tình.”

A Ngư: “Thái tử nói quá lời, trực tiếp trồng trọt khiến thần càng có cảm xúc hơn, cũng từng nghe nhiều lão nhân trong thôn tán gẫu một vài ý kiến, nhưng bởi điều kiện có hạn, bọn họ không dám thực hiện, liền chỉ dừng lại ở lời nói.” A Ngư nhìn Tĩnh Hải Hầu: “Sau khi về nhà, phụ thân hết mực ủng hộ ý tưởng của thần, thời gian nhàn rỗi, thần đành thử xem, chưa từng sai sót lần nào, quả thật là ông trời đang phù hộ Đại Tần.”

“Càng nhiều ‘Chó ngáp phải ruồi’ như vậy càng tốt, nếu Tiêu cô nương cần giúp đỡ cứ việc nói thẳng, cô nhất định sẽ hỗ trợ hết sức mình.” Thái Tử mặt mang ý cười, giọng điệu trịnh trọng.

Nhân tài hiếm có, dù cho có là một nữ tử bình thường, chỉ cần nàng ta có thể khiến sản lượng lương thực tăng cao, hắn tình nguyện trả giá.

A Ngư gật đầu mỉm cười.

Triệu Tông nghỉ chân bên đồng một lúc lâu, bộ dạng kia như đang ngắm nghía dàn mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khiến hắn hết mực yêu thích, lưu luyến không thôi.

Tiễn vị khách quý này đi, A Ngư thở dài nhẹ nhõm, nói chuyện với loại người này trong lòng phải uốn lưỡi đến chục lần mới có thể nói ra, mệt!

Nhưng cũng không tính là quá mệt mỏi, xem chừng đây có vẻ là một vị hoàng tử anh minh và rất đỗi quan tâm đến nhân dân, nếu hắn lên ngôi hoàng đế, hẳn là chuyện tối với dân chúng, bởi vậy càng không thể để hắn đột tử.

Buổi tối, A Ngư dùng những cánh hoa thơm ngào ngạt để tắm, xong xuôi, đuổi nha hoàn hầu hạ bên cạnh đi, ngồi bên án thư lấy tay trái viết một tờ giấy nhỏ, cuối trang A Ngư vẽ một con mèo béo ở.

Đối với chú mèo nhỏ ngây thơ trong sáng này, A Ngư vừa lòng gật đầu, làm việc tốt há có thể không lưu danh.

“Tiểu Ngoan, lại đây.”

Chú mèo đang nằm bò trên đất lon ton chạy đến bên chân, khẽ cọ cẳng chân nàng một cách thân mật. A Ngư ngồi xổm xuống, bón cho nó một con cá khô, chờ nó ăn xong, vừa tủm tỉm cười vừa gãi chiếc cằm mềm mại của nó: “Giúp ta một việc nha.”

“Miêu ~” âm thanh muốn bao nhiêu mềm mại liền có đủ.

...

Họa tiết đuôi cá trên thân đèn dần nhạt đi, ánh nến leo lắt, bóng người bên cửa sổ cũng khẽ lay động theo.

Triệu Tông ngồi trên ghế thái sư đẽo bằng gỗ tử đàn, ngây người nhìn ánh nến trên bàn, ánh nhìn như có như không, nhìn không ra trong lòng y đang suy ngẫm điều gì.

Thật lâu sau, hắn cầm lấy ba mảnh giấy đặt trên bàn với nội dung y chang nhau, trong một tháng, ba mảnh giấy này lần lượt xuất hiện trong tay hắn, đối phương dường như sợ hắn không nhìn thấy, nhưng người truyền tin là ai? Đến nay, hắn đều không có manh mối.

Chăm chú nhìn vào con mèo mập mạp có hình thù kỳ quái cuối tờ giấy, đôi lông mày Triệu Tông nhíu chặt, sao trên đời có thể tồn tại một loài mèo với diện mạo kỳ lạ đến vậy, hay đây là một cách ám chỉ thân phận?

Đối với “Người tốt bụng” thần bí này, Triệu Tông mang một bụng nghi ngờ, còn có sợ hãi, vậy mà có thể ngang nhiên đi lại dưới mi mắt hắn mà không ai hay, nếu đối phương không phải muốn truyền tin, mà định giở trò, hắn khó lòng phòng bị.

Tưởng tượng đến đấy, lưng tựa như bị kim chích. Triệu Tông nhéo nhéo ấn đường, ngược lại suy nghĩ thoát ra khỏi nội dung trong giấy, có người muốn giết hắn.

Với những vấn đề như này, thà tin còn hơn không, đôi mắt đen láy dưới ánh nến lộ ra tia lạnh thấu xương.

“Người tốt bụng” thần bí đang ngồi cạnh hồ nước câu cá, bên chân có một đàn mèo hoang ngồi xếp hàng, chờ ăn cá, nhưng ngán nỗi nửa ngày đã qua, A Ngư đến một con cá cũng không câu nổi.

Khi A Ngư vẫn còn là một chú mèo nhỏ bé đáng thương, nàng đã có một mộng tưởng rất đỗi giản dị — trở thành ngư dân, còn phải là một ngư dân thật thành công, như vậy mỗi ngày đều có ăn không hết. Nhưng sự thật thảm khốc đã chứng minh, mèo tuyệt đối không thể câu được cá.

Tất thảy lũ cá đều trốn dưới đáy hồ và run bần bật, chờ đợi cho đến khi con mèo khổng lồ cùng đàn con của nó mau chóng biến mất.

Du thị lại gần thấy cảnh tượng con gái bị một đám mèo hoang vây quanh, cũng chẳng biết tại sao lại vậy, Du nhi cực kỳ được mèo yêu quý, mặc kệ là mèo nhà hay mèo hoang đều thích gần gũi nàng.

“Mẹ” A Ngư đứng lên, buông cần câu ra nghênh đón.

Du thị liếc nhìn thùng gỗ bên cạnh: “Cả buổi sáng mà con không câu nổi một con cá ư?”

A Ngư sờ sờ mũi, chụp nồi cho đám mèo: “Chúng nó ở đó, làm gì còn con cá nào dám đến gần.”

Du thị cảm thấy như vậy cũng hơi có lý, cười cười sửa lại tóc mái cho nàng: “Câu không được thì thôi, muốn ăn cá gì, ta sai người đi mua.”

A Ngư đáp dạ.

Du thị kéo A Ngư ngồi dưới đình hóng gió hỏi nàng tình hình mấy ngày gần đây, nói một hồi lại nhìn A Ngư một cái: “Hơn một tháng nữa là đến sinh nhật lần thứ 60 của tổ mẫu con rồi, con làm đai buộc trán làm quà, bản vẽ với vải dệt mẹ đều đã mang đến, thời gian một tháng nên hẳn là có thể làm được.”

Trong tiệc sinh nhật hàng năm của Tiêu lão phu nhân, những đứa cháu trong nhà chưa lập gia đình đều tặng lệ vật tự tay làm để thể hiện lòng thảo, như tranh thư pháp.

A Ngư mỉm cười: “Được ạ, con rảnh sẽ làm ngay, thời gian một tháng là quá dư dả rồi.”

Thấy nàng không phản đối gì, Du thị thở phào nhẹ nhõm.

Đảo mắt liền đến cuối tháng sáu, ngày mai chính là đại thọ thứ 60 của Tiêu lão phu nhân, A Ngư ngồi trên xe ngựa, nàng cọ tới cọ lui, cố ý trì hoãn đến hôm nay mới vào thành.

Trên trời lất phất vài hạt mưa, đường xá lầy lội khó đi, xe ngựa từ tốn chạy trong màn mưa, bỗng nhiên ngừng lại.

“Cô nương, Kim Ngô Vệ đang truy bắt kẻ trộm, phía trước bị phong toả.”

A Ngư vén màn xe, liền thấy trên lan can giao lộ phía trước treo biển cấm thông hành, khóe miệng khẽ nhếch lên, vị Thái Tử này còn rất có lòng nha.

Trong thư nàng đã cố tình báo tin rằng Bát hoàng tử có ý đồ ngụy tạo sạt lở đất để hại hắn, kỳ thật với điều kiện trước mắt, loại thiên tai như sạt lở đất này thật khó có thể khống chế, chẳng qua nàng muốn khiến đối phương chú ý mà thôi.

Đoán chừng hai tháng gần đây hắn phái không ít người đến gần đây theo dõi, nhưng không thu hoạch được gì. Dù cho như thế, hắn vẫn lựa chọn tin còn hơn không, chủ động phòng bị, tránh hại người vô tội.

Giả sử thiên tai xảy ra đúng hạn, nghĩ đến việc Triệu Tông sẽ để ý đến nội dung trong thư mà đề phòng Bát hoàng tử, có lẽ Triệu Tông đã bắt đầu theo dõi Bát hoàng tử. Nàng không tin, Bát hoàng tử là kẻ an phận.

“Vậy đổi đường khác đi.” A Ngư khẽ nhếch môi, đang muốn buông rèm xe, khóe mắt thoáng trông thấy một người không nhanh không chậm bước tới, áo tơi nón mũ, một thân mưa gió.

“Tiêu cô nương.”

“Thái tử.” A Ngư làm tư thế muốn xuống xe hành lễ.

Triệu Tông nâng nâng tay: “Bên ngoài mưa lớn, Tiêu cô nương không cần đa lễ.”

A Ngư thu hồi chân, ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Tông, chắc không phải là đặc biệt đến để chào hỏi đâu chứ, bọn họ không có phần giao tình này.

Khi Triệu Tông lại đây, hắn nhớ đến một vụ mùa sắp được thu hoạch, vốn dĩ hắn định tự mình đi một chuyến đến sơn trang Thúy Vi, trước mắt gặp gỡ, liền dò hỏi hai tiếng.

A Ngư thầm nghĩ quả nhiên, Triệu Tông quan tâm đến đồng ruộng thí nghiệm kia hơn nàng nhiều, cách vài tuần lại tới xem một lần, may mà mỗi lần đều lặng lẽ tới, bằng không chắc chắn sẽ gây xôn xao dư luận.

“Quấy rầy Tiêu cô nương.” Hỏi thăm xong, Triệu Tông cười ôn tồn lễ độ.

A Ngư cũng cười đáp: “Thái tử khách khí rồi, đây đều thuộc bổn phận của ta.”

Triệu Tông gật đầu, xoay người bước được vài bước, liền nghe thấy xa xa vang lên một tiếng ầm ầm, long trời lở đất, mặt đất dưới chân khẽ rung lên.
Chương kế tiếp