Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 13
Những con ngựa trên xe sợ hãi, ngẩng cổ lên hí vang, đột nhiên chạy ra ngoài. Khiến cho người kéo xe không đề phòng gì ngã xuống. Cỗ xe bị nó kéo trái, kéo phải tưởng chừng như sắp lật. Nha hoàn bên trong cũng bị va vào thành xe, kêu đau thất thanh.

Không kịp phòng ngừa, A Ngư trên đầu cũng bị sưng một cục lớn, đau đến kinh hồn bạt vía, nàng một tay vịn lan can, một tay đưa ra sau thổi còi.

Tiếng còi cao thấp từ trong thùng xe truyền ra ngoài, những con ngựa sợ hãi đã từ từ dừng lại, ngừng ở ven đường.

Tiếng thị vệ được ra lệnh cứu người còn vang lên trong không trung, nhưng họ lại tùy ý xuống xe ngựa, vừa phủi quần áo ướt đẫm vừa huýt sáo.

Từ bất an đến sợ hãi, những con ngựa cũng đã dần dần bình tĩnh lại, ngựa bên Kim Ngô Vệ cũng không còn kích động. Thấy ngựa không kích động nữa, Kim Ngô Vệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt đang đứng trong màn mưa.

Triệu Tông trong mắt cũng đầy sự bất ngờ.

“Cô nương, cô nương” mấy giai nhân kinh sợ như từ mộng ra, người ướt đẫm nước mưa cùng mồ hôi lạnh.

Người mở ô, người lau người, người sợ hãi nhận tội, như hàng trăm con vịt kêu vậy.

“Tiêu cô nương có bị thương không?” Triệu Tông đi tới hỏi thăm.

“Đa tạ Thái tử quan tâm, ta không sao, thật quấy rầy điện hạ quá.” Nói xong A Ngư liền liên tục hắt xì.

A Ngư: “……” Chỉ trách cơ thể này quá yếu.

Triệu Tông cười hiền lành: “Tiêu cô nương bị cảm lạnh rồi, chúng ta mau hồi phủ sớm thôi.” Thoáng nhìn ngựa đã yên tĩnh, nhớ tới chúng bị nàng thổi còi vài tiếng, liền tò mò mà hỏi một câu: “Tiêu cô nương biết tính ngựa sao?”

A Ngư hơi mỉm cười: “Ở quê ta đây đơn thuần chỉ là tiếng chào hỏi gà, vịt, ngỗng, trong tình thế cấp bách ta thử xem sao, ai ngờ lại được. Chúng đều là động vật, coi như là hiểu ý nhau đi.”

Triệu Tông: “……”

Kim Ngô Vệ: “……” Cảm thấy mình như nuôi một con ngựa giả vậy.

Khách sáo vài ba câu xong, A Ngư lên xe ngựa, từ một con đường khác vào thành.

Nụ cười của Triệu Tông từ từ được thay thế bằng vẻ mặt nghiêm nghị, quả nhiên đất phía trước đã bị lở.

Người hộ vệ chạy như bay trở về cũng bị doạ cho kinh hãi, dù có cách nơi đó khá xa, nhưng cảm giác đất trời rung chuyển vẫn khiến hắn ta toàn thân run rẩy, không tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi. Con người suy cho cùng cũng chỉ là hạt cát với thiên nhiên.

Theo cuộc hành trình, hôm nay Thái tử muốn từ Tây Sơn đại doanh trở lại kinh thành, nếu không có Thái tử đột nhiên phong tỏa con đường, thì có lẽ lúc này những người kia đã… Thị vệ không dám tưởng tượng đi xuống.

Nhìn màn mưa đập xối xả vào mặt, Triệu Tông ngước mắt nhìn ra phía xa, núi đất sạt lở đúng đến đây nhưng lại không phát hiện ra dấu vết do người làm, tay xoay xoay nhẫn ngọc trong tay, lão Bát. Sau hai tháng giám sát thì người đã biết đệ đệ của mình cũng chẳng tốt như người tưởng tượng.

Người tốt bụng kia thật ra là thần thánh phương nào?

...

Biết A Ngư lúc nãy gặp phải đất lở, Du Thị nghĩ mà sợ không thôi, miệng liên tục niệm kinh phật: “Cũng may là có thái tử chắn đường” Bằng không hậu quả thật không dám nghĩ tới.

Nhìn đoạn đường nãy gặp nạn, Du thị nhíu mày, áp xuống nghi hoặc, việc này nàng không cần phải quan tâm, Du thị nhìn A Ngư người ướt sũng, nói: “Mau cởi y phục ướt ra, không là sẽ cảm đó”

A Ngư cởi y phục ra giặt, đi tắm nước nóng, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi theo Du thị thỉnh an Tiêu lão phu nhân. Năm nay đã tới lễ mừng thọ của Tiêu lão phu nhân, sao nàng không thể không tới chứ. Bà chỉ về một mình chứ không đem theo Tiêu Nhã Quân đi cùng, vì bà cũng đã học được bài học từ Tết rồi.

Lần này Tiêu Nhã Quân mà trở về, thì e rằng lễ mừng thọ này cũng chẳng suôn sẻ gì mấy.

Cả hai nàng trông giống như hai đầu của cân, người này lên cao được thì người kia sẽ thấp xuống, đến mất cân bằng, như chia cắt đôi Chu thị vậy.

Tiêu lão phu nhân nhìn thấy A Ngư, thần sắc nhàn nhạt.

A Ngư cũng rất bình tĩnh, thờ ơ mà thỉnh an Lão Phu Nhân, thỉnh an xong nàng liền rời đi chẳng kiêng nể gì.

Du thị muốn nói lại thôi, vì dù có nói thì nàng cũng chẳng nghe đâu, nàng mặc kệ A Ngư rời đi còn mình thì ở lại.

Ngày hôm sau, trời mưa to như trút nước, lễ mừng thọ cũng bị ảnh hưởng khiến bầu không khí không được cao cho lắm. Khách khứa chỉ có thể mời vào trong phòng, họ tụ tập nói chuyện cũng có chút náo nhiệt ồn ào.

A Ngư không thích ngày mưa , vì nó sẽ khiến bộ tóc mềm mại của nàng bị rối tung lên, trông rất xấu. Tuy rằng nàng hiện tại không còn tóc nhưng nàng vẫn rất ghét trời mưa. A Ngư không có hứng thú, liền tìm một góc nhỏ mà ngồi.

Những người ở đây rất tò mò và muốn gặp nàng, dù biết nàng không muốn gặp nhưng họ vẫn không kìm nén nổi mà tới đây, phải biết rằng A Ngư nàng là một nhân vật lớn ở kinh thành. Trước đây nàng từng gặp phải một chuyện rất đau khổ, nàng từng đường đường chính chính là thiên kim tiểu thư mà bị hại cho thân bại danh liệt, không nơi nương tựa. Đang lúc mọi người đều cho rằng nàng đã bị bỏ rơi thì nàng đã trở mình khiến họ bất ngờ, choáng váng.

Lúc nàng tới kinh thành mọi người đều rất tò mò, vì nàng sống ẩn dật nên rất ít người thấy nàng. Có người có cơ hội gặp nàng nhưng lại không hiểu được mà bỏ lỡ.

Nàng không kiêu ngạo, không quá mộc mạc giản dị, ngoại trừ nhìn nàng rất nhỏ bé ra thì còn lại đều tốt. Nàng được lớn lên trong hầu phủ, được ăn sung mặc sướng từ nhỏ.

A Ngư không thể nào hiểu nổi mấy cô thiên kim tiểu thư kia, nếu bọn họ gặp phải tình cảnh của nàng, chắc chắn sẽ rất sợ hãi. Bọn họ rất hay chê cười, coi thường người khác nếu người đó làm sai một điều nhỏ nhặt, nàng thật không hợp với họ. Nàng gặp khó khăn nhưng Tiêu Nhã Quân lại như cá gặp nước, trở thành tâm điểm của tất cả mọi người. Những người đó khi thấy nàng ở cùng với Tiêu Nhã Quân, mắt sẽ không nhịn được mà đảo qua đảo lại, dừng ở nàng những ánh mắt đồng tình, đáng thương, khinh thường đan chéo nhau, sắc như kim châm.

A Ngư không hứng thú, cầm ô lên trực tiếp ra ngoài.

Ở đình viện mưa đã nhỏ đi nhiều, tí tách rơi trên mái nhà, cánh hoa bị phía trước mưa to đánh mà rơi rớt tan tác, nhưng sau cơn mưa hoa màu trông rực rỡ hơn hẳn.

“Tiêu Bát cô nương, chậm đã.”

Âm thanh phía sau dồn dập đi tới, A Ngư xoay người.

Mạnh Phi Yên một tay giơ dù một tay dẫn theo làn váy, bước nhanh đuổi theo.

A Ngư nhướng mày, Mạnh Phi Yên, Tiêu Nhã Quân là bạn thân của nhau.

Mạnh Phi Yên dừng trước A Ngư vài bước, biểu tình có chút co quắp, chần chờ: “Bát cô nương xin lỗi, cô có thể đi chậm chút được không, ta và Nhã Quân là bằng hữu, ta có chút lời muốn nói, thật không biết nên nói hay không nên nói nữa?”

“Vậy đừng nói.” A Ngư ngữ khí nhàn nhạt.

Mạnh Phi Yên ngạc nhiên, hiển nhiên là không dự đoán được nàng sẽ trả lời như vậy.

A Ngư hạ khóe miệng, nàng không nên phí lời với người như này, nàng chỉ thả cho cô ta một câu nói, rồi muốn rời đi.

“Xin lỗi không tiếp được.” A Ngư xoay người muốn đi.

“Bát cô nương.” Mạnh Phi Yên khôi phục tinh thần, muốn ngăn A Ngư trước mặt rời đi: “Bát cô nương, lời ta nói sau đây có chút mạo phạm, còn…”

“Biết rõ sẽ mạo phạm ta, sao lại nhất định phải nói, Mạnh cô nương đây là muốn nói cái gì, vẫn cho rằng ta xứng đáng bị ngươi mạo phạm à.” A Ngư trợn tròn mắt trong lòng, còn không phải thay Tiêu Nhã Quân nói lời mỉa mai nàng, đã thế còn làm bộ làm tịch giả vờ khách khí, chẳng lẽ họ cho rằng mình đúng nhất sao.

Mạnh Phi Yên chật vật, mắt thấy nàng không còn kiên nhẫn, lại không cần mở lời, trực tiếp vào vấn đề chính: “Trong một năm nay, Nhã Quân buồn bực không vui từ từ tiều tụy, người gầy đi một vòng, cứ như vậy sức khoẻ dần yếu dần, ta sợ nàng thật muốn suy nghĩ không thông. Ta biết Bát cô nương bị không ít khổ, dù gì đôi phu thê kia cũng đã đền tội. Bát cô nương còn muốn báo thù, dù sủng ái, danh tiếng truyền xa. Ta cầu mong Bát cô nương khoan hồng độ lượng tha thứ Nhã Quân, Nhã Quân tuy rằng là con của đôi phu thê, nhưng trẻ con vô tội, và nàng cũng chưa từng làm tổn thương Bát Cô Nương, nàng cũng là người bị hại, cuộc sống của Tiêu Nhã Quân trong mười ba năm qua đã hoàn toàn bị đảo lộn, nàng chưa được gặp phụ thân, mẫu thân lần nào đã bị từ chồi bị họ mang tiếng xấu, hiện giờ thanh danh của Nhã Quân cũng bị tổn hại không ít. Nàng cũng đã hứng chịu mọi sự giày vò rồi.”

Mạnh Phi Yên nói nhanh và gấp gáp như sợ bị nàng ngắt lời.

Nói xong, Mạnh Phi Yên nhìn A Ngư tha thiết chờ câu trả lời.

A Ngư rất có hứng thú hỏi: “Tha thứ sao, Mạnh cô nương tính làm như nào để ta tha thứ cho Tiêu Nhã Quân?”

Mạnh Phi Yên do dự một lát: “Bát cô nương có thể đi thăm Nhã Quân không, nàng đối với Bát cô nương tràn đầy áy náy khó tiêu tan, nếu Bát cô nương chịu đi thăm nàng, thì nàng sẽ rất vui vẻ cho coi.”

A Ngư chăm chú nhìn Mạnh Phi Yên, nàng ta không nói ở ánh mắt mà nắm chặt lòng bàn tay lại.

“Ta đi thăm nàng, an ủi nàng ta, a.” A Ngư nói một tiếng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mạnh Phi Yên trắng bệch.

“Tháng trước nguyên Lại Bộ thị lang Thôi Mậu bởi vì tham ô, hối lộ nên đang bị hỏi trảm, Thôi gia bị xét nhà, con cháu bị lưu đày, vị thành niên hoàn toàn đi vào làm nô lệ. Mạnh cô nương hẳn là rất dũng cảm, thấy con cháu Thôi Gia vô tội đáng thương đi, dù cho bọn họ có hưởng thụ những gì mà Thôi Mậu cướp từ dân nhưng lại không phải do họ làm ra nên việc tan cửa nát nhà là chuyện thường tình. Lại phải bị Thôi Mậu liên lụy, từ cao cao tại thượng bị đày thành tù nhân, chịu sự sỉ nhục, khinh bỉ từ mọi người, thật đáng thương. Mạnh cô nương như thế nào mà lại bảo dân chúng đi an ủi con cháu Thôi gia?”

Nghe A Ngư nói, Mạnh Phi Yên trên mặt sắp cắt không còn một giọt máu, nhìn nàng mỉa mai trong ánh mắt, trên mặt đỏ hồng, xấu hổ.

“Xem ra ngươi cũng biết này yêu cầu này không hợp lý, việc ta đến đây thật không hợp lí. Ta không trả thù nàng chỉ làm lơ nàng, ta đã tận tình tận nghĩa lắm rồi. Cư nhiên còn bảo ta đi an ủi nàng, Mạnh cô nương thật sự là bạn tốt, vì bằng hữu liền nói không đúng đạo lý cũng không để ý.”

Mạnh Phi Yên thân thể cứng đờ, cây dù trong tay đong đưa.

A Ngư cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Năm đó vị Mạnh cô nương này không cần biết đúng sai đã tới giáo huấn nguyên chủ, hiện giờ nàng không làm sai cái gì, dựa vào cái gì tiếp tục ăn nói cẩu thả. Ỷ các người tình tỉ muội thân thiết mà khiến cho người khác phải nghe theo sao.

Lạch cạch một tiếng, ô che mưa rơi xuống đất, mưa phùn đập vào mặt Mạnh Phi Yên, hoảng sợ không biết từ khi nào đã có người nhìn vào hóng chuyện, ánh mắt dò xét, khe khẽ nói nhỏ.

Mạnh Phi Yên da mặt mỏng, xấu hổ bụm mặt chạy đi.

Tiêu lão phu nhân đang thay quần áo trên ghế cao, từ chỗ Như Ý biết được đình viện phát sinh việc, sắc mặt thâm trầm. Đứa nhỏ Phi Yên này là người tốt, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy vẫn không cắt đứt cảm tình với Quân Nhi, thường hay đến thăm, khuyên Quân Nhi. Lần này tìm tới Tiêu Nhã Du cũng là vì Quân Nhi, rốt cuộc chỉ là hạt thóc, bị Tiêu Nhã Du kia mở miệng dạy.

Tiêu Lão Phu Nhân đang rửa tay, tức giận nói: “Nếu Quân nhi giống con gái nhà họ Thôi thì bà sẽ rất cao hứng.”

Như Ý không dám đáp lời nói, đưa bà khăn tay.

Tiêu lão phu nhân lau khô tay, sửa sang lại sắc mặt, mặt mang tươi cười trở lại đại đường.

Mông ngồi chưa ấm, thì mặt của Tiêu Lão Phu Nhân cũng đã cứng đờ.

Lúc nãy bà rời đi, không biết từ khi nào mọi chuyện là lỗi của A Ngư, nàng thật sự mang tiếng xấu nhiều quá.

Thiên kim tiểu thư lưu lạc nơi chốn, thật đáng thương!

Ngậm từ bùn trở thành hoa, thành công lội ngược dòng, thật dốc lòng!

Ngồi ở nhiều là 50-60 tuổi các hệ mẫu già, thích nhất là các chuyện xoắn xuýt như này. Ở các nàng xem ra, A Ngư tuy đã trải qua nhiều chuyện, câu lời sắc bén cũng không thiếu nghị luận.

Ở Tĩnh Hải Hầu phủ, các nàng rất biết điều dùng lời ngọt thảo luận, liền được Hoàng đế cưng sủng, các nàng đương nhiên cũng đến nói vài ba câu khen ngợi.

Nói người này con cháu thật lợi hại, như vậy từ gian nan cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Cái kia nói, người nhà ngươi thật tốt, người nhà ta cái kia cũng chưa thấy.



Ngươi một câu ta một câu, đem A Ngư khen thành một đóa hoa.

Tiêu lão phu nhân cười cười: “Tiểu cô nương này cái gì cũng biết, chỉ là may mắn hơn thôi.”

“Ngươi này cũng quá khiêm tốn, nàng biết nhiều hơn tất cả người khác. Nghe nói đứa cháu kia mất ăn mất ngủ nghiên cứu việc đồng áng, đây chỉ là vận may mà thôi.”

Tiêu lão phu nhân cười cười, không nói gì.

Vài vị lão phu nhân nhìn nhau, trong lòng rất sáng sủa. Tiêu lão phu nhân đối với Tiêu Nhã Quân yêu thương có tiếng, sau khi xảy ra nhiều chuyện, mọi người cũng đồng tình việc Tiêu lão phu nhân mười ba năm nay tâm huyết sai người.

Bà hết sức bảo vệ Tiêu Nhã Quân, nhưng cũng chẳng thể lý giải, dù sao cũng là do chính bà nuôi lớn, dưỡng ra cảm tình.

Đơn giản chỉ là cảm thấy có lỗi với cháu, việc nuôi nấng mà không gần gũi, không thể hiện cảm tình với cháu, thật có điểm nghi ngờ.

Nếu họ không chịu bồi thường cho đứa cháu bất hạnh này, trong khi có thể thì thật đáng xấu hổ.

Vào ngày Đại Hỷ, mọi người đều tốt bụng không quấy rầy Tiêu Lão Phu Nhân, và cũng muốn đổi chủ đề.

Dù vậy vẫn có một người không muốn thế, đó là Bạch lão phu nhân. Bạch lão phu nhân cùng Tiêu lão phu nhân từ hồi trẻ đã bắt đầu so đo với nhau, cả hai lúc còn trẻ đều rất xinh đẹp tài giỏi. Hồi trẻ so đo về chồng con, lúc già thì so về con cháu.

So 50 năm, cũng không so ra ai hơn ai thấp. Hai người liền như vậy so đo hơn phân nửa đời. Ai mà ngờ, cháu trai của Bạch Lão Phu Nhân lại nhìn trúng Tiêu Nhã Quân muốn tới nhà cầu hôn nàng. Bà không chịu được đứa cháu nhõng nhẽo, liền tới nhà Tiêu Lão Phu Nhân cầu hôn. Tới nơi thì bị Tiêu Lão Phu Nhân đuổi về.

Bạch Lão Phu Nhân đã tức giận, nhưng lại cảm thấy rất may mắn, nếu lúc đấy được Tiêu Lão Phu Nhân đồng ý, thì không biết bây giờ cháu bà sẽ ra sao nữa. Cưới phải tội nhân ắt sẽ có liên lụy, mà giải trừ hôn ước cũng không được vì sẽ bị coi là chê nghèo yêu giàu.

Bạch lão phu nhân thật muốn cảm ơn Tiêu lão phu nhân vì năm trước kiêu ngạo, không đồng ý hôn sự.

“Nhà ngươi có Bát nha đầu lớn lên xinh đẹp lại có tài năng, người gửi yêu cầu chắc cũng nhiều lắm.” Bạch lão phu nhân cười ha hả mà nói.

Tuy rằng Tiêu lão phu nhân có đứa cháu gái giở hơn, nhưng Tiêu Lão lại không thích, so đo 50 năm nay cũng không biết ai tốt hơn.

Tiêu lão phu nhân: “Ta đã sống trong biệt trang để nâng cao sức khoẻ, nhưng thật ra không cũng không biết rõ lắm.”

“Đứa nhỏ này từ nhỏ phải chịu nhiều khổ cực, tỷ tỷ đã cho nó ăn nhiều đồ ngon, nhất định phải tứ phương vì như thế sẽ không đánh mất bản thân.”

Tiêu lão phu nhân gượng cười: “Đây là điều đương nhiên.”

Tiệc mừng thọ kết thúc, Tiêu lão phu nhân quả thực rất không vui, đều là do Bạch lão phu nhân chọc, bà ta cố ý để lễ mừng thọ của bà không được suôn sẻ.

Nhớ tới những lời nói trong bữa tiệc, Tiêu lão phu nhân rất không vui, bà rất tức giận mỗi khi có ai nhắc tới chuyện hôn sự của Tiêu Nhã Du.

Trước mắt, nàng đang ở trong nhà có hàng trăm cô con gái. Trước kia, Quân Nhi cũng như vậy, nhưng hiện tại vẫn chưa có người tới nói hôn sự, mắt thấy sang năm đã tới tuổi cập kê, bà thật sự rất lo.

Tiêu lão phu nhân lo nghĩ tới không ngủ được.

Ở Biệt trang Tiêu Nhã Quân cũng trằn trọc. Trong bóng tối nàng mở ra chiếc tử gần giường, lấy ra một khối đá vũ hoa.

Đêm xuống, lòng bàn tay nàng mát lạnh, làm tâm tình nàng dịu đi không thôi.



Vào tháng bảy, ruộng thí nghiệm lúa mì vụ xuân đã thành công, sản lượng tăng trung bình 10%. Hoàng đế mang theo nông tư quan viên tự mình đến Thúy Vi sơn trang, Hoàng đế đưa các quan nông nghiệp tới xem, người mừng rỡ như điên, đối A Ngư khen không dứt miệng, phá cách phong cho làm Quận chúa.

Trong lịch sử Đại Tần, việc con gái của ngoại tướng học được tước vị là điều chưa từng, với công lao của nàng thì thật bất lợi. Với công lao này nếu là nam nhân thì có thể tung hoành mọi nơi, đáng tiếc thân phận nữ nhân chỉ có thể cứu vãn thanh danh.

May mà không có ai phản đối việc Hoàng đế phong tặng. Mọi người tranh nhau chúc mừng, lại khen Tĩnh Hải Hầu sinh được nữ nhi có tài.

Tĩnh Hải Hầu trong lòng nở hoa, cố gắng không quá tự mãn, tỏ vẻ rụt rè khiêm tốn.

A Ngư cong cong khóe miệng, nàng đã hoàn thành phân nửa mong muốn của mình.

Biết được tin, Tiêu Lão Phu Nhân rất thất vọng, nàng thế mà lại có thể gia tăng lương thực sản lượng, cải tiến nông cụ cũng đủ nàng vang danh thiên hạ, lương thực tăng gia sản xuất lại có thể làm nàng vang danh thiên sử.

Tiêu Nhã Du bị đem đi tế đàn, Quân nhi liền sẽ bị mọi người sỉ nhục.

Tiêu lão phu nhân thở ra một hơi nhẹ nhõm, không thể không thừa nhận sự thật: Quân nhi nay đã mất chỗ đứng trong kinh thành mất rồi.

“Thỉnh Hầu gia đến một chuyến” Giọng bà khàn khàn nói.
Chương kế tiếp