Nữ Xứng Không Muốn Chết

Chương 14
Tĩnh Hải Hầu cố gắng sắp xếp công việc nhanh nhất có thể sau khi Tiêu Nhã Quân rời đi và cũng đến hỏi ý kiến cuối cùng của Tiêu lão phu nhân.

Tiêu lão phu nhân đã hơn năm, sáu mươi tuổi rồi nên rất chăm chú lắng nghe. Mấy năm nay Quân Nhi có vốn riêng nên giờ đây cũng khá dư dả, cũng đã trả lại số vốn ngày trước bà cho luôn rồi, con trai cả thì tặng một dinh thự ba gian và hai khổ đất, Du thị cũng tặng một ít đồ vật để nối lại tình cảm.

Có mấy thứ này ở đây thì Quân Nhi mười đời xài cũng không hết, nhưng các vật ngoài thân này có ích gì chứ, dù gì Quân Nhi từ nay về sau không còn thân nhân nữa rồi.

Tiêu lão phu nhân khóe mắt đỏ hoe: “Qua Trung thu ta sẽ đưa nó đi.”

Tĩnh Hải Hầu nói một tiếng tốt, thấy mẫu thân như vậy, chỉ biết an ủi: “Nếu mẫu thân nhớ nàng, có thể cho nàng về chơi mấy ngày.”

Tiêu lão phu nhân khôi phục lại tinh thần, cười lạnh vài tiếng.

Tĩnh Hải Hầu không thấy động tĩnh gì, âm thầm thở dài. Lão phu nhân đây rõ ràng là oán trách họ, cảm thấy họ ép Nhã Quân rời đi.

Nhưng tất thảy tội lỗi chính là do đôi Chu thị gây nên, đôi phu thê này phạm tội tày trời, Nhã Quân là con gái bọn họ, sao không bị liên lụy được cơ chứ. Giờ chỉ có thể đưa nàng tới một nơi mà người đời không biết, thì nàng mới có thể thoát khỏi sự liên lụy của phụ mẫu mình mà bình thản sống.

Tĩnh Hải Hầu hành lễ, rồi rời đi.

Trung thu năm nay, Tiêu lão phu nhân không tới chỗ Tĩnh Hải Hầu, mà tới chỗ của Nhã Quân. Nay là lễ đoàn viên của hai người họ, nhưng hai người họ lại nhìn nhau mà khóc. Cảm giác phải xa nhau khiến họ nảy lên một cảm xúc đau buồn.

“Là do ta vô dụng không giúp đỡ gì cho ngươi được.” Tiêu lão phu nhân thân thể rung chuyển, ngữ khí nghẹn ngào.

Tiêu Nhã Quân mặt đầy đau khổ, ở trước mặt Tiêu lão phu nhân mà quỳ xuống: “Tổ mẫu, con thực sự xin lỗi người, tất cả là tại con, tại con khiến mọi người chịu khổ nhiều.”

Tiêu Nhã Quân khóc không thành tiếng: “Tổ mẫu vì con đã hi sinh nhiều thứ, con xin khắc ghi trong lòng. Đời này điều may mắn nhất của con chính là trở thành cháu gái của người.”

Tiêu Nhã Quân dập đầu ba cái: “Tổ mẫu người nhất định phải chăm sóc tốt cho mình.”

Nước mắt cứ thế lăn dài xuống, Tiêu lão phu nhân ôm lấy nàng, hai bà cháu người ôm nhau khóc nấc lên, tiếng khóc thật thê lương.

Hôm sau, Tiêu lão phu nhân miễn cưỡng đưa Nhã Quân ra xe ngựa. Bà chỉ cảm thấy tim mình như bị cứa một vệt, đầm đìa máu.

Cùng ngày, Tiêu lão phu nhân liền đổ bệnh, do tâm trạng buồn bã gây nên. Thu đi đông tới, những cơn mưa rả rích của mùa thu nép lại biến thành những bông tuyết trắng mùa đông.

Ngồi ở noãn các, Tiêu Nhã Quân thất thần mà nhìn ngoài cửa sổ ngân trang tố khỏa hoa viên, Giang Nam lâm viên, đẹp đẽ, tinh xảo, bốn mùa đều là cảnh.

Nàng rời khỏi kinh thành đã hơn bốn tháng, năm mới cũng sắp đến rồi, làm nàng lại càng thêm nhớ người thân ở kinh thành, nhất là tổ mẫu.

Nhớ tới gương mặt hiền hoà của bà, Tiêu Nhã Quân hốc mắt đỏ hoe, nàng chớp chớp mắt nhịn xuống giọt lệ, giơ tay nghịch cành phượng trước mặt, tâm tình cũng như phím đàn chuyển động không thôi.

“Cô nương, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi rồi, sao người không vào trong ngắm hoa mai đi.” Ngô Đồng nhìn Tiêu Nhã Quân nói ra lời đề nghị.

Tiêu Nhã Quân chậm rãi đứng dậy, phía đông của ngôi nhà nhỏ này có cả một rừng mận, ở đó còn có cây nào đó đang nở hoa nữa, thật đẹp không thể tả được.

Ngô Đồng lấy áo choàng lông chồn khoác lên cho Nhã Quân, lại cho nàng một chiếc ấm sưởi tay.

Thu dọn xong, chủ tớ hai người đi ra noãn các, bước từng bước đi tới rừng hoa mai, ven đường gặp được hạ nhân cung kính chào hỏi hai người. Ánh mắt bọn họ kính nể, khác hẳn với hạ nhân ở Ôn Lộ Biệt, càng không giống người ở phủ Tĩnh Hải Hầu ánh mắt nhìn như muốn nuốt sống nàng làm nàng không thoải mái chút nào.

Ngoại trừ những người nàng mang đến, thì không ai biết nàng cả, càng không ai biết nàng có phụ mẫu thân là tội nhân.

Nàng có chút vui vẻ, cuối cùng nàng cũng có thể ra ngoài rồi, có thể quang minh chính đại mà đi lại trên đường, không cần lo vì gặp người quen, không phải nghe bọn họ nói những lời châm biếm. Nhìn nàng có vẻ rất hạnh phúc nhưng trong lòng lại trống rỗng, nàng chẳng quen thuộc gì nơi này cả. Trời đất rộng bao la, lại chỉ còn có một mình nàng.

“Này hoa mai cũng thật thơm tiểu thư à, nô tỳ hái mấy canh về đem trưng trong phòng nha…” Ngô Đồng nói rồi dần dần biến mất, hai mắt tròn như chuông đồng.

Có người đứng đối diện nàng, làm nàng bất ngờ, xoay người, ánh mắt dán vào bóng người trước mặt.

“Choang” một tiếng, chiếc ấm sưởi đã rơi xuống nền tuyết lạnh băng.

Bát hoàng tử trông rất mệt mỏi đang đứng ở chỗ mấy cành lá đung đưa theo gió, tuyết đọng lại cùng với hoa mai rơi xuống, dừng ở trên mặt hắn, dừng ở trên vai hắn.

Tuyết lạnh đến nỗi làm Bát hoàng tử run rẩy, hắn đi nhanh hơn về phía trước, đi thẳng về phía Nhã Quân, những nơi hắn đi qua, từng lớp tuyết đều bị xáo trộn lên.

Tiêu Nhã Quân không thể tin vào mắt mình mà nhìn Bát hoàng tử đang đi về phía mình, sững sờ mà đứng ở tại chỗ, không chớp mắt mà nhìn ngừi đang từng bước tới gần.

“Nàng trốn kĩ quá, làm ta rất khó tìm lại nàng” Bát hoàng tử cắn răng, ôm chặt Tiêu Nhã Quân còn chưa kịp hoàn hồn vào trong tay, hận không thể khảm nàng vào người, như vậy nàng sẽ không chạy đi được nữa: “Nàng thật tàn nhẫn, chỉ nghe tin rồi rời đi luôn, chẳng nói với ta câu gì, nàng có biết ta tìm nàng lâu lắm không?”

Ngô Đồng thấy thế, vừa mừng vừa sợ rồi lại thẹn, chạy nhanh rồi rời mắt, rón ra rón rén rời đi, đem không gian nhường cho đôi tình nhân lâu ngày không gặp này.

Ngô Đồng đứng ở cánh rừng canh chừng, trong chốc lát nhìn xem chung quanh rồi lại nhìn hoa mai, trong lòng thấy vui vẻ vì cô nương nhà mình. Từ khi Bát cô nương trở về, tất cả mọi người đều thay đổi, không chỉ có lão phu nhân mà còn có Bát hoàng tử xem trọng cô như trước, thậm chí còn đau lòng cho nàng.

Ngô Đồng biết rõ ràng, Bát hoàng tử thích Nhã Quân, mà cô nương nhà mình trong lòng cũng có Bát hoàng tử, chỉ là do nàng ấy cảm thấy mình không xứng với ngài, nàng phải chịu đau khổ và cả áp lực tình yêu, thậm chí khi rời khỏi kinh thành cũng chẳng dám nói lời nào.

Nhưng Bát hoàng tử chủ động tìm tới, vậy cũng đã đủ thấy Bát hoàng tử có ý thật với Nhã Quân.

Chỉ là hiện tại cô nương nhà mình chẳng có thân phận gì, Ngô Đồng chuyển từ vui sang đượm buồn. Ngày trước hai người họ môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc nhưng tiếc bây giờ địa vị lại cách xa nhau. Một chút vui vừa nổi lên liền tắt ngúm vì trong lòng Ngô Đồng lại đượm buồn.

...

Tuyết rơi trên cành mai đã sớm tàn, lục hoàng liễu mầm xông ra, một trận mưa xuân một hồi ấm.

Mưa xuân rất quý, chỉ cần tí tách vài giọt là cây lá xanh mướt ngay, đồng ruộng hoa màu khoẻ mạnh sinh trưởng, nên thu hoạch cũng coi là ổn.

A Ngư vui mừng vạn phần, sau một năm, nàng làm ruộng lại cực nghiện, hoá ra làm ruộng lại thú vị như vậy, tận mắt nhìn thấy từng quả ngọt mình làm ra, sinh trưởng, nở hoa, kết quả, cuối cùng ăn vào trong bụng. Cái cảm giác này thật thú vị không tả nổi.

Cảm thấy hài lòng, A Ngư sờ sờ bờ ruộng non mềm. Tưởng tượng cảnh mấy tháng sau thu hoạch, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Nha hoàn đi thẳng tới chỗ nàng, Tiêu lão phu nhân bị bệnh, A Ngư thu lại ý cười, một bên đi khỏi, bên kia liền bệnh luôn sao?

Nha hoàn cũng nói không rõ, chỉ tới báo tin rồi đi mất.

A Ngư trở lại phủ Tĩnh Hải Hầu, thấy Du thị tinh thần không tốt cho lắm, phảng phất đã khóc, trong lòng rùng mình, vội vàng hỏi xem tình hình thế nào.

“Nhã Quân mất rồi.”

Du thị thoạt nhìn rất đau lòng, đang cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng. Nhưng ngoài mặt lại chẳng thể giấu được sự buồn bã.

A Ngư ngạc nhiên, an ủi Du Thị vài câu rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Du thị đáp: “Nàng ấy lên miếu trên núi thắp hương, vô ý trượt chân ngã xuống, tới giờ vẫn chưa tìm được thi thể.”

A Ngư nhận thấy được tay người đang run nhẹ, có thể nói là người đau lòng, chung quy nữ nhi mà mình đã yêu thương hơn mười ba năm trời, hiện giờ lại mất ở độ tuổi xuân xanh, cảm giác thật chẳng vui tí nào. Nàng đứng lên, đi qua ôm lấy Du thị, ôn nhu mà nói: “Nương, người khóc đi, đừng đè nén ở trong lòng.”

Du thị nước mắt trào ra, dù cho đôi Chu thị có chia cắt họ, nhưng trong lòng vẫn cứ hy vọng đứa nhỏ này là người tốt. Vốn tưởng rằng nếu nàng tới Tô Châu, có thể một lần nữa đường đường chính chính mà sống, nhưng thật không thể ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nàng vừa mới đến tuổi cập kê, còn chưa thành gia, chưa sinh con mà đã như vậy rồi.

Du thị rơi lệ không ngừng.

A Ngư vỗ về nàng, nhưng không an ủi tiếng nào. Thông tin truyền ra ngoài, tất thảy ai cũng từ kinh hãi đến ngạc nhiên, Tiêu Nhã Quân sao lại chết dễ dàng như thế vậy được?

A Ngư híp híp mắt, năm trước lúc Tiêu Nhã Quân rời đi, nàng đã gửi con mèo theo nàng ấy để đề phòng có gì bất trắc xảy ra. Cùng lắm chỉ là mất đi người theo dõi, dù sao nó cũng chỉ là một con mèo bình thường không có trí tuệ vàv nó lại ở khoảng cách xa như vậy, vì vậy điều này có thể hiểu được. Cuối cùng lại mất đi tin tức của Tiêu Nhã Quân, nhưng Bát hoàng tử kia, mùa đông đến Giang Nam làm kinh doanh.

Khóc một hồi, Du thị cuối cùng cũng ngừng khóc, người dùng khăn lau sạch vệt nước trên mặt, rồi cùng A Ngư đến thăm Tiêu lão phu nhân đang bị bệnh.

Tới nơi, thấy Như Ý đang đỡ bà dậy uống thuốc, nhìn bà quả thật rất không khỏe. Như người bị hút hết sinh khí vậy.

Đối với Tiêu Nhã Quân, Tiêu lão phu nhân thương đến tận xương tủy, nên nghe tin nàng có chuyện liền như người mất hồn mà ngã bệnh.

“Lão phu nhân, phu nhân cùng Bát cô nương tới thăm người.” Như Ý thấp giọng nói.

Tiêu lão phu nhân đờ đẫn không phản ứng, Như Ý thấy vậy nói lại lần nữa, bà đưa mắt theo nhìn A Ngư, rồi chậm rãi bước tới gần A Ngư, bỗng ném chén nước về phía A Ngư.

“Là ngươi, chính là ngươi đã hại chết Quân Nhi, tất cả là tại ngươi.”

Sớm đã biết trước nên A Ngư đã né sang một bên, chén thuốc bởi vì Tiêu lão phu nhân ốm yếu, nên chỉ dừng ở dưới chân nàng hết thảy thuốc trong chén đều bị đổ vào người A Ngư.

A Ngư nhìn thì bình thản nhưng mắt đã đỏ hoe từ lúc nào, tròng mắt cơ hồ thấy tia sợ hãi.

Tiêu lão phu nhân giãy giụa muốn lao tới chỗ A Ngư, nhưng đã bị các hạ nhân giữ lại. Chỉ có thể đưa mắt mà trừng nàng, trên mặt mỗi một nếp nhăn đều là căm hận: “Ngươi vì cái gì mà phải về đây! Nếu ngươi không trở lại, Quân Nhi sẽ không bị bức đi như thế nào sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, đều là ngươi, đều là ngươi hại chết Quân Nhi!”

Du thị đứng chắn cho A Ngư, vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói: “Mẫu thân, người sao có thể làm khó Du Nhi?”

Tiêu lão phu nhân cả người run rẩy, dữ tợn mà nhìn chằm chằm A Ngư: “Ngươi trả Quân Nhi lại cho ta, ngươi đem Quân Nhi trả lại cho ta, trả lại cho ta!”

Âm thanh nghẹn ngào khiến Du thị khiếp sợ, Tiêu lão phu nhân ánh mắt cuồng loạn, sợ bà lại làm tổn thương nàng, Du thị vội vàng nói vài tiếng bảo Như Ý chăm sóc cho bà tốt, rồi vội lôi A Ngư đi mất.

Phía sau, Tiêu lão phu nhân khóc không thành tiếng.
Chương kế tiếp