Nữ Xứng Không Muốn Chết

Chương 16
Hoàng đế động tâm, lấy công lao của nữ nhi họ Tiêu, trông khắp nhân gian, không ai có thể xứng đôi vừa lứa hơn người của hoàng thất, nhưng ngay trong hoàng gia cũng chẳng phải ai cũng xứng. Thái tử vốn là nhân tố sáng giá, vị trí Thái Tử Phi bỏ trống. Hậu đãi với Tiêu thị nữ, cũng là tỏ rõ sự coi trọng của hoàng gia với bá tánh, có lợi cho triều đình thu phục lòng dân.

Chỉ có điều năm đó hắn sơ sẩy bị bệnh, khỏi bệnh xong thân thể không được như trước nữa, không khỏi sinh ra một nỗi lo sợ, nỗi lo sắp bị thay thế.

Quốc sư nói Tiêu thị nữ là mệnh phượng hoàng, phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh, ắt sẽ được trời cao phù hộ, ban ơn cho kẻ khác. Hoàng đế không mảy may nghi ngờ, mệnh cách này không mưu mà hợp với đường đời Tiêu thị nữ.

Long phượng thành đôi, Tiêu thị nữ thành Thái Tử Phi, vậy chẳng hay Thái tử sẽ lập tức biến thành chân long thiên tử.

Thế giới không thể có hai mặt trời cũng như nước không thế có hai vua.

“Bệ hạ, Thái tử cầu kiến.”

Nghe vậy, Hoàng đế hoàn hồn, tĩnh tâm lại: “Tuyên.”

Triệu Tông đi vào, bẩm báo việc chính xong, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ do dự, muốn nói lại thôi một lúc, dưới sự trêu ghẹo của Hoàng đế, vái chào: “Nhi thần ái mộ Phong Nhạc huyện chúa lâu rồi, mong phụ hoàng tác thành.”

“…” Hoàng đế không thể nói chính mình cũng coi trọng, thân là tên Hoàng đế coi trọng thanh danh, hắn hận không thể thay mặt nhi tử cầu hôn và chiếm lấy tình yêu của nữ nhi đó. Nhưng Hoàng đế cũng không muốn tác thành, hắn kiêng kị Thái tử, há gì lại đi cổ vũ thế lực Thái tử, không bàn tới danh vọng sau lưng Tiêu thị nữ, riêng phủ Tĩnh Hải Hầu đã là một đòn bẩy không thể coi thường.

Hoàng đế thở dài: “Phong Nhạc có công với xã tắc, nên trọng thưởng, nhưng lấy thân phận của nàng ấy, nếu vào Đông Cung, chỉ có thể ban cho vị trí Thái Tử Phi. Nhưng làm chính phi của Thái tử, muốn quản lí Đông Cung to lớn đến vậy, còn phải liên lạc tông thân mệnh phụ, càng không bàn tới tương lai. Trẫm lo nàng bị việc vặt quấn thân, không thể chuyên tâm việc đồng áng, này chẳng phải là tiếc nuối của Đại Tần ta sao, bá tánh sẽ tổn thất.”

Triệu Tông liền nói còn có các nữ quan.

Hoàng đế nói đó là bổn phận của Thái Tử Phi, nữ quan có thể là phụ tá đắc lực nhưng không thể làm chủ.

Hoàng đế thở dài: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, con thân là Thái tử, lúc này đây nên đặt giang sơn xã tắc lên đầu, lợi ích bản thân tính sau.”

Triệu Tông cười chua xót: “Phụ hoàng nói chí phải, là nhi thần kén chọn.” Hoàng đế không đồng ý đã nằm trong dự kiến của hắn, ý định của hắn vốn không phải muốn tứ hôn, chỉ để đánh tan ý nghĩ thái quá của Hoàng đế. Thần phi, lão Bát, hắn nhớ kỹ.

Hoàng đế ngẫm nghĩ: “Con có thể bỏ Ngự điền qua một bên giao cho lão Tứ lão Bát xử lý một thời gian.” Vẻ mặt ông hòa ái: “Miễn cho con tức cảnh sinh tình.”

Sắc mặt Triệu Tông buồn bã, cường đánh tinh thần hẳn là.

Hai cha con hàn huyên vài ba câu, Triệu Tông cáo từ.

Trở lại Đông Cung, Triệu Tông ngồi trong thư phòng, ánh mắt sâu thẳm, tựa như tiềm tàng lốc xoáy.

Đi một chuyến trở về, cảm giác phụ hoàng kiêng kị rõ ràng càng sâu hơn. Lũ em trai đã lớn dần, người trưởng thành, tâm tư cũng lớn hơn. Trong mấy tháng hắn rời khỏi nơi đây, các cung nữ thường xuyên thổi gió đầu giường, những kẻ gọi là huynh đệ càng tận lực mách lẻo.

Suy cho cùng, vẫn do phụ hoàng tâm sinh nghi ngờ, tạo cơ hội cho chúng lợi dụng. Nhìn lại sử sách, Hoàng đế tuổi già đa nghi so với một Thái tử đang lúc tráng niên, chẳng có mấy người chết.

Triệu Tông cong khóe miệng, ý cười lan đến đáy mắt nhưng rất lạnh.



Thần phi không chờ được tin vui Tiêu thị nữ vào cung, cũng chẳng trông chờ đến cục diện phụ tử tranh chấp, hảo không bóp cổ tay. Uổng công nàng ta hao hết tâm tư đả thông quốc sư, sao có thể để bản thân biến thành kẻ ác, lỡ như Tiêu thị nữ và Thái tử biết được nàng châm ngòi thổi gió, không dám oán Hoàng đế, tất sẽ dồn hết thù hận lên mẹ con bọn họ. Trước mắt nhi tử còn chưa vững cánh, mẹ con hai người còn cần giấu diếm thực lực, nhất định không thể ngoi đầu.

May mắn thay nhi tử được giao việc lớn có thể là niềm an ủi, chỉ là Thần phi vẫn tiếc nuối, tiếc nuối vì vuột mất thời cơ tốt để vặn lại Thái tử. Nếu Tiêu thị nữ vào cung, dư tình chưa hết cùng Thái tử dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, lúc đó mới có chuyện vui.

A Ngư còn không hay chính bản thân suýt chút nữa là phải tiến cung làm thiếp cho một lão già khụ, nếu biết, nàng sẽ không ngại nhúng tay vào luật nhân quả giết chết lão Hoàng đế muốn gặp cỏ non đó.

A Ngư vẫn chẳng hay biết gì nghênh đón hai vị khách quý, Triệu Tông dẫn theo Tứ hoàng tử cùng Bát hoàng tử đi đến ngự điền.

Triệu Tông nói việc bên ngự điền chuyển giao cho hai vị Tứ và Bát hoàng tử.

A Ngư mỉm cười đáp một tiếng.

Triệu Tông thấy sắc mặt nàng vẫn thản nhiên như thường, không khỏi sốt ruột. Bản thân vì nàng mà cố ý đắc tội phụ hoàng, ngược lại nàng thì vô tâm không phổi. Dù có không tiện thể hiện ra vẻ không muốn, tốt xấu gì cũng phải tỏ ra bất ngờ chứ, tốt xấu cũng biểu đạt khiếp sợ, không uổng phí một năm hợp tác của bọn họ.

Tứ hoàng tử tủm tỉm cười: “Về sau còn nhờ Quận chúa chỉ giáo nhiều hơn.”

A Ngư nói: “Không dám nhận hai chữ chỉ giáo.”

Tứ hoàng tử thổi phồng A Ngư một hồi.

A Ngư ngượng ngùng mà khiêm tốn, cũng có qua có lại thổi Tứ hoàng tử lên tận mây xanh.

Triệu Tông quét mắt liếc hai người một cái, trông cũng có phần hòa hợp nhỉ.

Bát hoàng tử lạnh mắt nhìn, tự hỏi rằng một con nhóc không được hưởng nền giáo dục nào, lại còn lớn lên trong từng trận đánh chửi sao có thể có bản lĩnh kinh người đến vậy. Chỉ cần Tiêu Nhã Du không phải người cải tiến phương pháp gieo trồng gia tăng sản lượng lương thực, dù cho nàng ta có tài giỏi đến mấy, tình cảnh của Nhã Quân cũng không đến nỗi quá xấu hổ như vậy.

Nhưng vì Tiêu Nhã Du có công với nước với dân, mọi người biết ơn nàng đến rơi nước mắt, cho nên càng thêm đồng tình và phẫn nộ với tình cảnh của nàng. Người Chu gia trở thành con chuột cống người người nhà nhà đều muốn đánh đập, thậm chị Nhã Quân vô tội cũng phải hứng chịu ác ý, bị người ta tùy ý nhục mạ. Nhưng mà ý định đánh tráo năm đó cũng chẳng phải do Nhã Quân tự mình bò đến chủ động đòi đổi, thậm chí nếu không phải Tĩnh Hải Hầu phu nhân được phát hiện kịp thời, Nhã Quân có khả năng đã chết non nơi rừng núi hoang vu.

A Ngư đương thổi phồng cùng Tứ hoàng tử dư quang liếc mắt nhìn Bát hoàng tử một cái, trong lòng cười lạnh, nhìn nàng không vừa mắt đúng không, có bản lĩnh tới cắn nàng đi! Tưởng tượng hắn không thể phong cảnh vô hạn giống kiếp trước, A Ngư liền thoải mái, muốn nắm quyền á, trừ phi nàng đã chết.

Chịu đựng khó chịu nơi đáy lòng, Bát hoàng tử mặt vẫn tươi cười mà khách sáo vài câu.

A Ngư cũng vui vẻ khéo léo hàn huyên, thái độ không nhiệt tình bằng khi đối đáp với Tứ hoàng tử.

Người ở đây đều là nhân tài, há có thể không ra sao.

Triệu Tông biết nàng là bởi vì ghi thù Tiêu Nhã Quân, nghĩ thầm rốt danh tiếng hiện giờ của nàng, sẽ không có người lôi “Chút lỗ hổng nhỏ” này ra soi xét nàng.

Tứ hoàng tử như suy tư gì, tự lý luận rằng Tiêu Dương là thư đồng của lão Bát, bọn họ hẳn càng thêm thân thiết hơn mới phải. Hắn sờ mặt mình, chẳng lẽ Tiêu thị nữ chỉ thích loại thành thục ổn trọng như hắn, mà không phải loại tiểu bạch kiểm lạnh lùng như lão Bát.

Nghĩ vậy, hảo cảm của với A Ngư của Tứ hoàng tử càng thêm vài phần. Thật tinh mắt, không hổ là người có thật bản lĩnh, không chỉ làm ruộng lợi hại, nhìn người cũng giỏi không kém.

Ngoại hình đẹp thì sao chứ, tính cách không tốt, cũng chỉ có vài cô gái nhỏ nông cạn mới yêu thích loại người này.

Bát hoàng tử khẽ nhíu mày, không ngờ Tiêu Nhã Quân lại hoàn hảo như vậy. Chỉ thấy Tiêu Nhã Du được người ta tâng bốc đến quên cả trời đất, trong mắt không chứa được nửa hạt bụi. Lão Tứ nịnh nọt nàng, nàng liền cho sắc mặt tốt, bản thân không nịnh theo, bèn ném cho khuôn mặt lạnh tanh, thật sự tự cho mình là nhân vật lớn lắm hay gì. Bên trên cũng chỉ muốn dùng nàng làm bia đỡ mới nâng nàng lên cao như vậy, nếu bị phía trên ghét bỏ, nàng cái gì cũng không có, còn vô vàn phương thuốc để nàng ta tiếp tục nghiên cứu.

Nhận thấy được ác ý đến từ trên người Bát hoàng tử, A Ngư vừa tính kế trong lòng vừa cười tủm tỉm đưa ba vị hậu duệ quý tộc đi ruộng bậc thang tham quan thành quả nghiên cứu mới nhất.

“Khu trồng đậu nành dùng loại phân bón mới nhất, năng suất nảy mầm…” A Ngư thuộc như lòng bàn tay giới thiệu.

Tứ hoàng tử cực kỳ hiếu học, quay về Hoàng đế hỏi tới cũng biết trả lời như nào, việc này nếu làm xong sẽ thu được cả danh lẫn lợi, nhưng phải nắm chắc trong tay.

“Chủ yếu nguyên liệu là dùng cứt trâu.” A Ngư tùy ý chỉ tay.

Đám người Triệu Tông theo bản năng quay đầu lại, liền thấy con bò già trên ruộng bậc thang đang chậm rãi cày cấy, đến cả người chỉ huy bên cạnh cũng không có.

Tứ hoàng tử cười: “Con bò này cũng thật tự giác.”

“Chú bò có tính người.” A Ngư: “Cứt trâu có thể cải thiện đất đai, còn có thể…”

“Phốc” một tiếng, đánh gãy lời nàng nói.

Bát hoàng tử nhìn con trâu màu vàng bẩn thỉu đang tiến đến, cau mày lùi về sau mấy bước, chợt thấy con trâu kia chổng mông một cái, phụt ra một cục lớn màu vàng nâu sền sệt.

Bát hoàng tử hoảng sợ muốn trốn, nhưng y không thể, trơ mắt nhìn đống cứt trâu đập thẳng vào đầu mình, sắc mặt mờ mịt.

Không khí bỗng yên tĩnh đến lạ.

“Phì, phốc, phì, phốc, phì…” Bát hoàng tử vốn điềm tĩnh dè chừng nay nhảy dựng lên, điên cuồng nhổ nước miếng.

A Ngư ngậm chặt miệng nỗ lực không cười.

“… Ha ha ha ha ha ha ha.” Tứ hoàng tử trợn mắt há hốc mồm chợt cười phá lên, cười đến độ ngã trước ngã sau: “Bát… Bát… Đệ...” Cười đến độ không nói nên lời.

A Ngư nhịn không nổi nữa, phụt một tiếng, cười đến hai vai run rẩy.

Triệu Tông không hổ là Thái tử, trừ lúc đầu giật giật khóe miệng, rất nhanh đã khống chế được cảm xúc, phân phó thị vệ, nhanh chóng đứa khăn ướt cho em trai.

Bát hoàng tử điên cuồng súc miệng, chỉ cảm thấy miệng đầy tanh tưởi, thậm chí còn thấy bản thân vô ý nuốt phải cứt trâu, lại nghe Tứ hoàng tử cười đến nghiêng người không thể không dựa vào thị vệ để đứng vững, trong đôi mắt bùng cháy lên hai ngọn lửa.

Tứ hoàng tử cũng không muốn cười đến mức để người ta ghét bỏ như vật, nhưng hắn thật sự không nhịn được. Sống 23 năm trên đời, mới biết được ngoại trừ máu chó phun vào đầu ra, còn có cứt trâu xối đầu, nhất là lão Bát trước giờ luôn thích giả bộ, thật quá đỗi bất hạnh.

Cười cứ cười, mẫu phi của lão Bát là thiếp, mẫu phi của hắn cũng vậy, gia thế còn lớn hơn cả Thần phi. Mình vẫn là anh, lão Bát còn có thể làm gì anh ta chứ.

Tứ hoàng tử cười không kiêng nể ai hết, cười đau cả bụng. Mãi đến khi Triệu Tông hắng một tiếng, hắn mới thu liễm chút, chỉ là khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Triệu Tông sai người nhanh nhanh đưa Bát hoàng tử đi xuống rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Bát hoàng tử đè lửa lại trong lòng, cắn răng rời đi, bước chân khẩn trương như có phần muốn chạy trốn.

Đám người đi xa, Tứ hoàng tử lại bắt đầu cười như được mùa, đỡ eo thở phì phì nói: “Lão Bát này gặp vận may gì vậy?”

Triệu Tông liếc nhìn một A Ngư đang cố nhịn cười, trực giác mách bảo có liên quan tới nàng. Hắn từng thấy nàng trấn an chú ngựa đang phát điên, lúc rảnh rỗi thi thoảng cũng bắt gặp nàng đang nói chuyện với những loại vật khác, tựa như có thể giao tiếp cùng chúng vậy. Nhưng hắn lại cảm thấy ý nghĩ này thật khó tưởng, có một vài người rất được động vật ưa thích. Nhưng để giao tiếp, ra lệnh cho một con trâu ỉa lên đầu người khác như vậy? Dường như quá phi lý rồi(*) rồi.

(*) Từ gốc “Thiên phương dạ đàm”

Nghĩa đen: tên bộ truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm

Nghĩa bóng: Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ

“Thiên phương dạ đàm” chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật,

hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
Chương kế tiếp