Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 17
“Thật thất lễ, Bát hoàng tử mới tới đây lần đầu mà đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy, ta thật sự xin lỗi.” A Ngư nhìn rất xấu hổ.

Tứ hoàng tử tâm tình tốt liền xua xua tay nói: “Chuyện ngoài ý muốn thì chẳng ai muốn mà phải không. Không có gì cả.” May mà lão Bát không nổi giận, nếu hắn ta mà nổi giận thì e rằng sẽ làm rất nhiều chuyện không tốt, những điều hắn làm còn đáng sợ đến nỗi ông trời còn không dám nhìn, nên hà cớ gì lại có người mang con trâu này tới chọc tức hắn ta chứ. Tứ hoàng tử thoả mãn mà nhìn con trâu kia một cách trìu mến, cảm thấy cần phải khoe cho người khác chiến tích của mình.

A Ngư tựa hồ có chút bất an nhìn Thái tử rồi nhìn lại Tứ hoàng tử: “Bát hoàng tử có thể không lấy đầu con trâu này được không?”

Thái tử lại cười nói: “Bát đệ làm sao có thể làm vậy được, đệ ấy lòng dạ rộng lượng như thế, sao có thể vì một chuyện nhỏ nhặt mà tức giận phải không. Huống chi văn bản luật pháp đã ghi rõ ràng quy định trừ khi già, yếu bệnh tật quá thì mới được phép giết trâu bò, còn lại ai mà không có vấn đề gì thì không được giết trâu, bò một cách cơ đấy sao.”

A Ngư liền lộ ra một nụ cười như trút được hết gánh nặng, nàng trong lòng chắc cũng đang nở hoa.

Bát hoàng tử khẳng định rằng hận không giết con trâu này nhưng không thể vì dùng trâu để cày là tốt nhất, với lại nó còn được bảo hộ chặt chẽ, bình thường thì không được phép giết, bởi vì cái lý do khôi hài này mà lại có Thái tử cùng Tứ hoàng tử ở đây, phàm là người thì nên có một chút liêm sỉ, không thể vì một chuyện nhỏ mà so đo với một súc sinh. Điều đó làm hắn ta ghê tởm, cũng khiến nàng thấy ghê tởm hắn ta.

...

Đem toàn thân xoa đến đỏ rực, tóc cũng hấp tấp mà xoa đều, Bát hoàng tử vẫn cảm thấy trên người mình vẫn có chút tanh tưởi, hắn cảm thấy tất thảy hạ nhân đang hầu hạ hắn đều đang cười nhạo hắn. Trên khuôn mặt tuấn tú bây giờ chỉ còn lại sự tức giận.

Ngồi ở trong bồn tắm, Bát hoàng tử siết chặt tay lại, khớp xương đụng nhau kêu răng rắc lên, trên mu bàn tay cũng có chút gân xanh vì tức giận mà nổi lên.

Từ lúc chào đời tới nay, hắn ta chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy. Trước mặt hắn ta bỗng hiện ra một khuôn mặt, làm hắn giật mình mà nghiến răng.

Nội thị nhìn hắn chằm chằm, sợ tới nỗi bắp chân run lên, còn mở lời nói nên giết con súc sinh kia đi.

Bát hoàng tử gương mặt run rẩy: “Ngươi muốn cho tất cả mọi người cười nhạo ta lòng dạ hẹp hòi sao, lại còn chấp nhặt với một súc sinh nữa sao?”

Nếu là con người thì còn có thể chịu tội bất kính. Nhưng đằng này nó lại là một con trâu, nếu so đó với nó chắc chắn sẽ bị người đời nhạo báng như thế chính là hạ thấp bản thân mình.

Nội thị tự tát cho mình một bạt tay: “Chủ tử thứ tội, là do nô tỳ ngu dốt.”

“Cút đi!” Bát hoàng tử quát một tiếng, thấy vậy các nô tỳ còn lại đều rất sợ hãi.

Nội thị sợ mà vừa chạy vừa té.

Bát hoàng tử hít sâu một hơi, cảm thấy mình cùng nơi này quả là không hợp, hoặc đi cùng với Tiêu Nhã Du không hợp. Từ khi gặp nàng, hắn ta cảm thấy mình rất xui xẻo.

Bát hoàng tử làm khuôn mặt rạng rỡ rồi đi về, A Ngư cùng với người khác đều biểu hiện như thường, giống như sự việc vừa rồi hoàn toàn không xảy ra.

Bát hoàng tử lòng lại tựa như bị kim chích, cảm thấy đằng sau bộ mặt đó đều đang cười nhạo hắn ta.

Không trúng cũng không xa rồi.

Thật vất vả khi vừa đến liền bị nhiều cặp mắt soi mói, Bát hoàng tử cố tìm một cái cớ để tách khỏi Thái tử và Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử lại sức vui mừng: “Lão Bát đây là trốn đi vì xấu hổ, da mặt thật mỏng nha, các ca ca sao lại còn trêu chọc hắn làm gì.”

Triệu Tông cười cười nói: “Tứ đệ một vừa hai phải thôi, đừng chọc giận Bát đệ.”

Tứ hoàng tử trong miệng thì chấp thuận, nhưng trong lòng lại nói Thái tử hóa ra cũng là giả vờ, bây giờ chắc trong lòng đang vui lắm đây. Quả thật rất nghiêm túc, thảo nào mới có thể trở thành Thái tử được.

Hai người vội đổi chủ đề rồi đi chậm rì rì trở về thành.

Ở một nơi khác, Bát hoàng tử ngó qua ngó lại rồi xác định không có người theo sau rồi tiến vào một toà nhà ở Tây Thành.

Thoáng nhìn thấy mèo con của mình đang ngồi trên giường, Bát hoàng tử không vui mà đuổi người làm đi.

Tựa hồ cảm thấy không được chào đón, con mèo hoang nhỏ lười biếng mà kêu lên vài tiếng, linh hoạt mà biến mất trong tầm mắt hắn ta.

Bát hoàng tử lại nhìn thoáng qua đầu tường trống rỗng, cảm thấy tâm tình có chút tốt lên, càng đi tới hậu viện thì tâm tình lại càng tốt hơn, tâm tình tốt thì bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn hơn.

Tiêu Nhã Quân đang ở trong thư phòng ngồi vẽ tranh, nghe thấy có động tĩnh liền giương mắt lên nhìn.

Bát hoàng tử mặt đầy tươi cười mà bước vào phòng, Ngô Đồng ngước lên nhìn theo mà cũng thấy vui sướng nhìn Tiêu Nhã Quân mà cười ái muội, vội ra khỏi thư phòng rồi đóng cửa lại.

“Nàng vẽ cái gì vậy?” Bát hoàng tử ôm chặt Tiêu Nhã Quân chào đón, mang nàng đến hướng án thư phòng.

Tiêu Nhã Quân thấp giọng nói: “Tiện tay vẽ bừa thôi, giết thời gian ý mà.”

Bát hoàng tử dừng lại, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, quả làm người ta ngạc nhiên vì sao Tiêu Nhã Quân lại về kinh thành được. Chỉ vì sợ nàng bị người quen nhìn thấy mà liền không để ý gì mà để nàng lại Đại môn.

“Khổ cho nàng rồi.” Bát hoàng tử thương xót mà xoa xoa gương mặt nàng: “Là do ta vô dụng, không thể cho nàng một danh phận đàng hoàng, bất quá nên mới để nàng ở đây, nếu không ta đã đưa nàng về nhà rồi bồi thường cho nàng một cái hôn lễ long trọng rồi.”

Chọc đúng chỗ đau, khuôn mặt Tiêu Nhã Quân trắng bệch đi, nàng lớn lên đọc Tứ Thư Ngũ Kinh nên sao nàng có thể không biết việc mình làm là trái với dạo lý, thập phần sai.

Nhưng nàng cũng không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này nữa. Bỗng một ngày, Bát hoàng tử đột nhiên xuất hiện, nàng xúc động lắm nhưng biết hai người không có tương lai nên đã hạ quyết tâm cự tuyệt hắn ta.

Nhưng hắn ta lại không chịu buông tay, mỗi khi rảnh là lại tới tìm nàng năn nỉ ỉ ôi. Hắn ta liền nói tổ mẫu cũng bỏ nàng, chỉ có hắn ta là không rời bỏ nàng. Nàng cả tin nghe theo vì theo lời hắn ta nói trên thế gian này chỉ còn có duy nhất mình hắn ta là thương nàng.

Nàng cả tin mà đồng ý với hắn ta chết giả chờ thông báo tử vong thật, nàng lúc đầu rất sợ hãi cuối cùng lại thôi. Cùng hắn ta lừa cả Tiêu gia rằng mình đã chết khiến sự bảo hộ cuối cùng của Tiêu gia đối với nàng mất đi, nàng một thân một mình chỉ hạnh phúc với một mình hắn ta.

Nàng không lý do gì mà phải sợ cả, nàng chẳng sợ nàng cùng với Bát hoàng tử kết thành phu thê dù gì chỉ có hắn là yêu thương nàng thật lòng, hắn ta chăm sóc nàng từng tí một cũng chỉ khiến nỗi bất an trong lòng nàng biến mất một ít chứ không hoàn toàn mất hết.

Thấy nàng khuôn mặt trắng bệch, Bát hoàng tử đau lòng mà hôn hôn gương mặt lạnh lẽo của nàng.

Tiêu Nhã Quân né tránh, xấu hổ mà nói: “Ban ngày ban mặt…”

Nàng vẫn còn điều muốn nói nhưng lại bị hắn ta nuốt hết, đúng là tuổi trẻ, không thấy người trong lòng vài ngày thôi mà đã không nhịn được. Bát hoàng tử thấy trên người nàng thật thơm, nó khiến cho những thứ tanh tưởi vừa nãy biến mất đi.

Ngô Đồng canh giữ ở cửa mà đỏ bừng mặt, hai tai đỏ hồng như nhỏ huyết, nàng ta mặt đỏ tai hồng mà đi tới viện môn khẩu, kêu tiểu nha đầu ở phòng bếp đưa nước.

Tiểu nha đầu nghe vậy lập tức chạy tới phòng bếp lấy nước. Hạ nhân ở trong đây đều biết toà nhà này là do Bát hoàng tử tỉ mỉ chọn, những người này chỉ biết thân phận của Bát hoàng tử mà không biết thân phận của Tiêu Nhã Quân. Tuy rằng hắn ta bảo mọi người gọi nàng là Phu nhân nhưng bọn họ lại không gọi như thế, họ nghĩ nàng không xứng với vị trí phu nhân này mà chỉ là nhân tình không danh phận của hắn ta mà thôi.

Họ nghĩ nếu nàng may mắn thì chủ tử của họ sẽ tới đây thường xuyên, có thể vào cửa nhà ngài mà làm thiếp, còn nếu xui xẻo thì có lẽ sẽ bị chủ tử quên lãng, thất sủng, sau này khi già đi chắc chắn sẽ bị vứt bỏ.

Xong việc, Bát hoàng tử ân cần mà ôm Tiêu Nhã Quân dịu dàng nói về gia đình nàng. Hắn ta đối với người nhà Chu gia nàng nói thật thì không có cảm tình gì, chẳng qua họ là người thân của Nhã Quân nàng nếu không hắn ta đã chẳng tha cho họ rồi. Đến hắn ta còn thấy việc bọn họ làm chẳng tốt đẹp gì nữa là. Nhưng không có họ thì sẽ không có Nhã Quân nàng cho nên hắn sẽ bảo vệ họ trong phạm vi quyền lực của mình, mặc kệ dù việc đó có ảnh hưởng gì tới hắn ta thì hắn ta cũng chẳng thấy quan trọng, hắn ta cũng chẳng sợ ánh mắt của những kẻ ghét bỏ gia đình nàng. Hắn ta có lẽ nên phải cảm ơn họ vì họ đã sinh ra Nhã Quân yêu dấu của hắn ta.

Hắn ta đã lặng lẽ phái người đi tới biên giới, bởi vì nhà họ Tiêu kia cũng phái người tới giám sát ở đó, phải bảo đảm rằng đôi Chu thị kia nhất định không được sống, cho nên có chút phiền phức, nhưng rất may mắn nó đã thành công.

Đến nay hắn ta vẫn không biết họ làm gì mà có thể trốn tránh được, Triệu Tông đã dùng biện pháp của hắn đối phó với Tiêu gia để đối phó với người của hắn ta.

Bát hoàng tử hiện nay thật sự không biết tới tình hình của đôi Chu thị kia gần đây: “Bọn họ sống vẫn rất tốt, cùng lắm sau mấy năm nữa vụ này chìm dần thì ta sẽ đưa họ ra.”

Nghe hắn ta nói, Tiêu Nhã Quân trào ra trong lòng một thứ cảm xúc phức tạp. Nàng biết phụ mẫu nàng có tội, nhưng họ vì nàng mà mới có tội. Như lời Bát điện hạ nói thì ai cũng đều ghét bỏ phụ mẫu nàng nhưng duy nàng thì lại không thể vì không có họ thì sẽ không có nàng bây giờ.

Bát hoàng tử vỗ vỗ nàng an ủi: “Nàng đừng nghĩ nhiều, dù sao họ cũng là phụ mẫu ruột thịt nên việc bảo vệ con cái cũng là một nghĩa vụ cần thiết.”

Tiêu Nhã Quân dựa vào lòng hắn ta, không nói tiếng nào.

Bát hoàng tử nói cặp anh em Chu gia này cũng thật khổ quá đi, hai người bị quê nhà ghét bỏ, gây khó dễ từ trước rồi. Nay khi A Ngư có danh tiếng thì cuộc sống của họ lại càng bị vùi dập.

Tuy nhiên tai nạn này xảy ra là do nàng, nếu cặp anh em Chu gia này bị ảnh hưởng ngay lập tức sẽ khiến Tiêu gia càng them hoài nghi cho nên hắn ta đã để cặp anh em Chu thị ở nơi ít người biết, muốn bức họ tới chết.

Hắn ta lần này sẽ không bức họ nữa vì mấy tháng qua nhìn nàng rất không vui, hắn hy vọng có người thân ở đây sẽ khiến nàng vui lên một chút. Tiêu gia hiện giờ đã vứt bỏ nàng thì nàng cũng chỉ còn lại mấy người Chu gia làm người thân.

Tiêu Nhã Quân cũng chỉ biết lẳng lặng mà nghe hắn ta nói, ngay từ đầu nàng đã không đồng ý với việc hắn mang cặp anh em Chu gia kế của nàng tới đây, nàng hiện giờ chỉ muốn giúp họ. Nếu không phải vì bản thân nàng thì sẽ không khiến phụ mẫu nàng bị lưu đày, tỷ đệ hai người sẽ không mất đi chỗ dựa duy nhất của họ. Nàng đã trải qua điều đó nên biết ở hoàn cảnh đó sẽ ra sao, chình nàng cũng chẳng biết mình có quan hệ gì với họ không.

Nhưng nàng thật sự giờ đây đã quá cô độc, nàng giống như con chim hoàng yến bị nuôi ở một cái lồng hoa lệ hoành tráng, cố gắng chờ đợi chủ nhân của mình tới thăm.

Nhiều người cùng sinh sống, cùng một huyết thống ở với nhau thì rất vui, sinh hoạt có lẽ sẽ không vất vả.

Kiếp này đã như thế rồi, thì hẳn bọn họ đã biết sai. Thật không giống với những gì mà mẫu thân nói, đặc biệt hiện giờ đệ đệ nàng mới chỉ có mười hai tuổi, nếu được giáo dục tốt ắt sẽ trở thành người giỏi. Tương lai của cả Chu gia chắc sẽ phụ thuộc vào đệ ấy rất nhiều.

...

Mười tháng sau, Triệu Tông đã phái người chuyển tin đến A Ngư. Cặp anh em Chu gia kia đã rời khỏi Bạch Thạch huyện và đang trên đường tới kinh thành.

Ân tình này, A Ngư phải nhớ thật kỹ, việc lấy thân báo đáp không có khả năng, nàng chỉ còn cách nỗ lực làm ruộng để báo đáp người. Nếu một ngày nào đó ngài bị lão Hoàng đế hại thì nàng cũng sẽ giúp đỡ một chút.

Mấy ngày sau, Du thị tới Thúy Vi sơn trang an ủi A Ngư, nàng muốn kể mọi chuyện cho Du Thị nghe nhưng lại sợ bà ấy không hiểu việc của cặp anh em Chu gia kia.

A Ngư thầm nghĩ, kiếp trước Bát hoàng tử để nổi bật nhất trong đám huynh đệ hầu như chỉ dựa vào tài năng chứ không hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn. Nếu không phải Triệu Tông nhúng tay vào, Tiêu gia hẳn sẽ bị hắn che mờ mắt. Còn về phần đám người Chu gia kia chắc đang được hắn cung phục nhất mực.

Du thị do dự nửa ngày, vẫn là lựa chọn giấu giếm, cố gắng làm cho nàng khỏi bất an, để nàng khỏi phải cảm thấy mình hại cặp anh em Chu gia kia.

Du thị không nói thì A Ngư cũng không nói lung tung.

Nửa tháng sau, cặp anh em Chu gia kia mệt mỏi mà đứng trước mặt Tiêu Nhã Quân.

Hai người dù có mặc những bộ quần áo sạch sẽ thì cũng chẳng thể giấu đi những đau khổ, vất vả của họ khi sống một cuộc sống nghèo khó.

Tiêu Nhã Quân kinh ngạc mà nhìn hai người, cặp anh em này lúc trước đã trông rất tiều tụy thì giờ lại càng tiều tụy hơn.

Chu Tiểu Bảo đã từng rất kiêu căng nhưng nay lại rụt rè mà co rút lại, cậu cố gắng thật cẩn thận gọi nàng một tiếng: “Nhị tỷ.”

Vì là người một nhà mà nàng nhìn vậy thì xót lắm, hốc mắt cũng đã đỏ hoe từ bao giờ.

Chu Tiểu Bảo khóc oà lên, tính tiến lại gần nàng mà lại sợ bị ghét bỏ, chê cười nên cậu chẳng dám, chỉ có thể đứng im một chỗ bất lực khóc.

Tiêu Nhã Quân không cầm được nước mắt, tiến lên vài bước rồi ôm lấy bả vai cậu: “Đừng khóc, đừng khóc, mọi chuyện dù gì cũng đã qua rồi.”

Chu Tiểu Bảo khóc lại càng lớn hơn, cậu ở bên ngoài bị người đời bắt nạt nhưng lại chẳng có một ai đứng lên giúp cậu.

Chu Chiêu Đệ nhìn một màn trước mặt này trong lòng cảm thấy thật an tâm, hai năm qua nàng ta đã sống như một con chó, việc mất đi người thân cũng đã khiến nàng ta học được việc nhìn mặt đoán lời. Xem ra vị muội muội này của nàng vẫn đang nhớ tới huyết thống của mình, vậy là quá đủ rồi! Nàng ta thật sợ việc hôm nay ăn ngon, mặc đẹp, ngày mai lại túng thiếu, một cuộc sống không ổn định.

Tới đây là việc mà nàng ta cảm thấy may mắn nhất, bây giờ đói có cơm ăn, lạnh có quần áo mặc, lại còn có kẻ hầu người hạ nữa, sống được một đời như vậy đối với nàng ta đã rất vui rồi.

Nàng ta tham lam mà đánh giá chung quanh, tòa nhà này thật đẹp, thật ấm áp, không thể tin được nàng ta lại có thể chịu được đau khổ mà tới được đây.

Chu Chiêu Đệ tự véo đùi mình, việc quả thực rất đau, nhưng nó khiến nàng ta nhận ra đây không phải mơ, thật tốt quá đi!

Tiêu Nhã Quân vừa lúc thấy một màn này, ánh mắt rất phức tạp nhìn thẳng vào Chu Chiêu Đệ lộ ra vẻ thân thiện cười tươi.

Chu Chiêu Đệ vì muốn lấy lòng mà vội vội vàng vàng mà nở nụ cười, rồi hướng ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị mà nhìn qua. Tiêu Nhã Quân lớn lên thật xinh đẹp biết bao, nàng ấy thậm chí còn đẹp hơn cả mấy người đứng trên sân khấu, nhìn vào ai mà biết được hai nàng đều cùng một người sinh ra. Một nỗi chua xót bỗng dâng trào lên, nếu nàng ta được sinh sau hai năm, nếu người được hưởng phúc là nàng ta thì có phải nàng ta sẽ xinh đẹp, cao quý như Tiêu Nhã Quân không?
Chương kế tiếp