Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 20
“Hì hì khánh khách…” Tiếng cười hồn nhiên của em bé vang vọng trong phòng.

“Con cười cái gì mà cười, cười vui vẻ đến vậy hửm.” Giọng Tiêu Nhã Quân mềm mỏng đến độ có thể vắt ra nước, âu yếm lấy vải bố lau mặt cho con. Tiểu gia hỏa vừa được tròn trăm ngày, cả ngày cười không ngừng.

Chú hổ lông xù lại khiến thằng nhỏ cười “Khanh khách”.

“Khang nhi cười vui dữ nhen.” Người chưa đến nơi thanh âm đã vang tới trước.

Chu Chiêu Đệ với dáng người đẫy đà bước đến, một năm nay nàng ta được tắm trong sơn hào hải vị, nuôi lên có phân hơi quá tay, bởi vậy nên sau sinh làm cách nào cũng không gầy lại như cũ được. Liếc nhìn vòng eo dùng hai tay liền ôm trọn được của Tiêu Nhã Quân, đáy mắt Chu Chiêu Đệ hiện lên một tia ghen ghét. Nhưng khi nghe được tiếng cười cất lên của con trai, ác ý lập tức tan thành mây khói.

Chu Chiêu Đệ bước đến chiếc giường gỗ tinh xảo, hơi hơi cúi người, ý cười ngập trong khuôn mặt: “Khang nhi của Chúng ta mỗi ngày một khác, càng lớn càng tuấn tú.” Ông trời cũng giúp nàng ta, hai đứa nhỏ lớn lên đều không giống cha, càng giống mẫu thân, mà nàng lại là chị em ruột với Tiêu Nhã Quân, ngũ quan có phần tương tự, chỉ là bản thân thanh tú bằng mà thôi.

Nghe nàng khen con trai, Tiêu Nhã Quân cười tít mắt, hỏi Chu Chiêu Đệ sao không dẫn theo cháu ngoại Tiểu Thạch Đầu lại đây?

Chu Chiêu Đệ hồi: “Hắn ngủ rồi.”

Tiêu Nhã Quân cười cười, nàng lờ mờ nhận thấy được Chu Chiêu Đệ không thích Tiểu Thạch Đầu, cũng dễ hiểu thôi. Rốt cuộc thì cha đứa trẻ không phải ý trung nhân của Chu Chiêu Đệ, sự xuất hiện của thằng bé đúng lúc không được mong đợi, chỉ là do thân thể Chiêu Đệ không được phép đẻ non (Phá thai) nên mới không thể không giữ lại.

Nói đến thằng cháu ngoại này cũng thật đáng thương, cha không biết đến sự tồn tại của nó, mẹ lại vẫn còn vương khúc mắc. Sợ Chu Chiêu Đệ vì khúc mắc trong lòng mà bỏ bê đứa nhóc kia, nàng cố ý an bài hai bà vú chăm sóc cháu ngoại, dưới bàn tay chăm chút tỉ mỉ của hạ nhân, cuối cùng vẫn được sinh ra trắng trẻo, bụ bẫm, đáng yêu.

Hai đứa nhỏ có duyên cùng sinh ra một ngày, mai sau làm bạn cùng nhau lớn lên là chuyện tốt.

Nhìn thấy con trai, Chu Chiêu Đệ cảm thấy mỹ mãn rời đi. Trở lại phòng mình, lại nghe thấy con trai Tiêu Nhã Quân gân cổ lên gào, cũng chả hiểu gào cái cái gì mà gào nữa, đâu giống con trai nàng, không khóc không quấy, cực kỳ ngoan ngoãn.

Chu Chiêu Đệ không vui mà mắng hai tiếng: “Có thể hầu hạ được hay không, nếu không lập tức đổi người mới.” Làm cô nãi nãi một năm được, tính tình nàng ta lại bộc phát trở lại, thậm chí còn trầm trọng hơn.

Chỉ cần tưởng tượng con trai mình lớn lên tiền đồ vô hạn, Chu Chiêu Đệ liền có một loại tự tin nói không nên lời. Nàng ta đã biết thân phận thật sự của Cung Vương, con trai Hoàng đế, vẫn là một Vương gia. Con trai mình là trưởng tử, rồi sẽ có một ngày, con trai của nàng còn có thể kế thừa vương vị.

Đúng là bởi vì đã biết điều này, nàng quyết định vứt bỏ do dự sợ hãi chạy đua một cuộc. Nàng ta không muốn cả đời đều nhìn sắc mặt Tiêu Nhã Quân mà sống, càng không muốn để con trai mình phải nhìn mặt con trai Tiêu Nhã Quân giống mình nữa. Dựa vào cái gì con Tiêu Nhã Quân có thể làm thiếu gia còn con trai của nàng ta phải ăn nhờ ở đậu như tuỳ tùng.

Vốn dĩ chính là Tiêu Nhã Quân nợ nàng ta, nếu không phải tại ả ta, sao nàng ta có thể thảm hại đến vậy. Tiêu Nhã Quân trải qua cuộc đời yên bình lặng quá nhiều năm rồi, giờ cũng nên nhường lại cho nàng ta.

Chờ đến khi con trai trưởng thành, nàng ta liền lặng lẽ đến nhận về, nhi tử nhất định sẽ cảm kích và hiếu kính nàng ta, tựa như Tiêu Nhã Quân đối với cha mẹ.

Bà vú đương ôm con vâng vâng dạ dạ nhận tội, nói là hài tử đói bụng.

“Đói bụng thì ngươi đừng có ăn nữa! Nếu con ta có mệnh hệ gì, ta sẽ lột da của ngươi.” Chu Chiêu Đệ trợn mắt mắng. Tuy nhớ đến mẹ ruột của nó làm nàng ta tức giận, nhưng nàng ta cũng không dám để đứa nhỏ này chết, còn phải nuôi nấng cẩn thận. Tựa như Tiểu Điệp nói, vạn nhất tương lai sự việc bị bại lộ, nuôi lớn Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu chắc chắn sẽ bảo vệ nàng ta, Cung Vương cùng Tiêu Nhã Quân liền không thể xử lý nàng ta. Tốt xấu cũng phải lưu lại đường lui, không để giống như cha mẹ nàng ta, tự cắt đứt đường lui, liên lụy cả đời con gái.”

Tiểu Điệp bưng một chén trà tiến vào, nháy mắt ra hiệu cho bà vú: “Nhanh chân xuống cho bú đi.”

Bà vú ôm hài tử cáo lui.

“Bà cô hà tất phải tức giận bọn họ làm chi, không nên để bản thân cáu gắt.” Tiểu Điệp ôn nhu nói.

Đối mặt với Tiểu Điệp, Chu Chiêu Đệ lập tức thay gương mặt tươi cười, nha đầu này chính là phúc tinh của nàng ta, nếu không nhờ nó, nàng ta há có thể có được như hôm nay.

Buổi đêm, Chu Chiêu Đệ mơ thấy con trai mình được Vương gia đón về Vương phủ, nhi tử quỳ gối trước mặt nàng ta hiếu thuận nói, muốn phong nàng ta làm lão thái phi, hiếu kính nàng ta. Không có nàng ta, hắn nào có ngày hôm nay.

Bên cạnh Tiêu Nhã Quân giận dữ không dám làm gì.

Chu Chiêu Đệ vui sướng cười to, cười rồi tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc kinh hoảng thất thố bên ngoài, hết đợt này lại đến đợt khác.



Năm Thiên Tỉ 32, đêm.

Thái tử Triệu Tông biết được Cung Vương hợp tác với hoạn quan Trần Nghĩa Chi, Lại Bộ thượng thư Lưu Thế Quý dục bức vua thoái vị, Thái tử khởi binh dẹp loạn, lấy tốc độ sét đánh ngang tai tru sát Trần Nghĩa Chi Lưu Thế Quý, bắt lấy Cung Vương, Thần phi nghe tin hoàng sợ thắt cổ tự tử trong hậu cung.

Hoàng đế tuổi già tức giận đột ngột lâm bệnh, Triệu Tông cai quản quốc gia.

Mặt trời lóe lên nơi phía đông rạng rỡ, hết thảy đều đã trần ai lạc định, kinh thành rơi vào tay Triệu Tông.

A Ngư nhìn ánh bình minh ngập trong không trung, không phải bao kẻ thắng trận trong lịch sử muốn viết như nào thì viết, trong trò chơi chính trị này, tâm quả nhiên đã hóa đen.

Làm chuyện xấu, còn phải quảng cáo rùm beng chính mình là nghĩa sĩ. Cung Vương đáng thương, lại bị nhốt trong đống phân rồi, thật là… làm rất tốt!

Người Tĩnh Hải Hầu phái đi đã quay trở về báo bình an.

Du thị nhịn không được chắp tay trước ngực niệm một câu Phật, tuy rằng trưởng tử đã làm thư đồng cho Cung Vương, nhưng hầu gia đứng về phía Thái tử, đã sớm đưa trưởng tử ra ngoài để tránh hiềm nghi. Hầu gia vì đi theo Thái tử, bọn họ Tĩnh Hải Hầu phủ lập công lớn như vậy, bà có thể không vui mừng được sao.

Du thị nói với mọi người: “Thức cả đêm rồi, mọi người trở về phòng nghỉ đi.” Sau khi bên ngoài loạn lạc, Du thị liền kêu gọi hết người Tiêu gia về tập trung trong viện Tiêu lão phu nhân để tiện bảo vệ, song Tĩnh Hải Hầu phủ cũng không phải chịu công kích, một hồi sợ bóng sợ gió.

Đám người chưa hết kinh hãi hành lễ với Tiêu lão phu nhân cáo lui, đến phiên A Ngư, Tiêu lão phu nhân chẳng thèm liếc nhìn một cái. Trước khi tin Tiêu Nhã Quân ‘tin người chết’ truyền đến, Tiêu lão phu nhân còn cố kỵ A Ngư vì danh vọng nên vẫn bố thí cho nàng chút hòa ái. Sau khi Quân Nhi mà bà âu yếm ‘xuân xanh mất sớm’, chút tình ý ngoài mặt này cũng chả thèm bỏ ra nữa, vĩnh viễn làm mặt lạnh lùng trừng mắt với A Ngư, ngay cả Tĩnh Hải Hầu lẫn Du thị cũng không cho sắc mặt tốt.

A Ngư không để bụng cười cười, hai ngày này nàng đã tìm được một cái cớ hợp tình hợp lý, để lão thái thái biết cô cháu gái ngoan ngoãn của bà ta không chết, chẳng qua là vì tình mà chạy trốn thôi.

Đương lúc bà ta thương tâm muốn chết, người ta còn đang hạnh phúc khôn tả bên người thân của mình, thậm chí còn thành công hạ sinh tiểu tử béo tròn. Đến lúc biết, sắc mặt Tiêu lão phu nhân sẽ thật đặc sắc cho coi.

Lúc này, quản gia dẫn theo một vị giáo úy xa lạ tiến vào, sau khi hành lễ, hắn nói, trong lúc quét dọn tàn dư của Cung Vương, bọn họ phát hiện Tiêu Nhã Quân trong căn nhà ở hẻm Quỳ Hoa phía Tây thành, tướng quân của hắn ra lệnh đến bẩm báo một tiếng.

A Ngư liếc nhìn giáo úy, tặc lưỡi, mình lại thiếu Triệu Tông một ân tình.

Tiêu lão phu nhân sợ ngây người, những người khác cũng chẳng khá hơn là bao.

Tiêu Nhã Quân không chết! Nàng sinh con trai cho Cung Vương! Thậm chí còn ở chung với chị em Chu gia!

Sau khi ngộ ra, một nỗi phẫn nộ xen lẫn khiếp sợ do bị lừa gạt bất ngờ ập đến như dời non lấp bể, Tiêu lão phu nhân hoa cả mắt, toàn thân run rẩy.

Trong tiếng hô lo lắng khẩn trương của đám người, Tiêu lão phu nhân uống thuốc trợ tim rồi cắn răng đứng lên, gằn từng chữ: “Chuẩn bị xe!”

Người Tiêu gia vừa tức giận vừa tò mò, nhưng cuối cùng ra cửa chỉ có Tiêu lão phu nhân, Du thị cùng với A Ngư.

Trong lúc lơ đãng chạm mắt A Ngư, trên khuôn mặt ấy không che giấu nổi sự mỉa mai, Tiêu lão phu nhân lần đầu hoảng hốt phải nhìn đi chỗ khác. Bà vì Quân nhi chết mà giận chó đánh mèo đứa cháu gái này, thậm chí giận cá chém thớt với con trai lẫn con dâu trưởng, nhưng ấy vậy mà Quân nhi lại không chết, thậm chí còn sống chung một mái hiên với chị em Chu gia. Chỉ cảm thấy như vài cú tát liên tiếp nện lên cái mặt già nua này, về sau bà còn biết nhìn mặt đám con cháu như nào nữa.

Huyệt thái dương phình lên trướng đau, Tiêu lão phu nhân phải chống lên cây gậy hình đầu rồng, lung lay xe ngựa trên mặt đất.

Lúc này, tòa nhà trong hẻm Quỳ Hoa đã loạn thành một đoàn.

Lúc nửa đêm, Kim Ngô Vệ thân mặc giáp sắt xông vào, đánh thức bao người trong mộng. Nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, bọn họ đã đi tới trong viện, Kim Ngô Vệ nói Cung Vương binh biến thất bại, bọn họ đều là dư nghiệt của Cung Vương.

Chu Tiểu Bảo một năm nay đọc mấy quyển sách, biết tạo phản là tội lớn phải tru di cửu tộc, Cung Vương là hoàng tộc khả năng không phải chết, nhưng những kẻ khác tám phần khó qua nổi một kiếp.

“Ta không có quan hệ với Cung Vương, ta không được tính Cung Vương thê tộc!” Chu Tiểu Bảo gấp gáp phủi sạch quan hệ: “Chị hai của ta chỉ là thiếp bên ngoại của Cung Vương, không danh không phận, ta không phải em vợ Cung Vương, ta không liên quan tới hắn, các ngươi không thể bắt ta, không thể chém đầu ta.”

Bị tin dữ Cung Vương binh biến thất bại ập đến khiến Tiêu Nhã Quân cả kinh hồn phi phách tán không thể tin vào lỗ tai của mình, khẽ ngước mắt nhìn về phía Chu Tiểu Bảo đang nói nhăng nói cuội phủi sạch quan hệ. Mấy ngày trước, hắn ta còn thân mật mà kêu chị.

Chu Tiểu Bảo kinh hãi nhìn nàng: “Chị hai, chị nói với bọn họ đi, chị không có danh phận, kể cả muốn tru di cửu tộc cũng không tới phiên ta, nhà của chúng ta cũng không được tính là thê tộc của Cung Vương. Chị hai, em là đích tôn duy nhất của Chu gia chúng ta, nếu em chết, cha mẹ biết làm sao bây giờ!”

Tiêu Nhã Quân tựa như không quen biết mà nhìn hắn ta, hai mắt nhìn chăm chăm, trên mặt cắt không còn một giọt máu.

Chu Tiểu Bảo có phần chột dạ rụt cổ: “Ta nói sai chỗ nào, ta vốn dĩ chả liên quan gì tới Cung Vương, chị hai à chị mau nói với bọn họ vậy đi.”

Lời Chu Tiểu Bảo nói như gõ thật mạnh bên tai Chu Chiêu Đệ, phá vỡ mộng đẹp làm Lão thái phi vương phủ.

Tạo phản, Cung Vương thế mà dám tạo phản, còn tạo phản thất bại, Cung Vương xong đời, vậy con trai của nàng chẳng phải sẽ bị liên lụy sao.

Sao có thể như vậy!

Chu Chiêu Đệ hoàn hồn, tiến lên đoạt lấy Khang nhi đang khóc nỉ non không ngừng: “Đây là con trai ta, con ngươi ở kia kìa, đây là con ta, không phải của Cung Vương, không liên quan tới Cung Vương.”

“Chị cả, chị đang làm gì vậy, mau buông con ra, chị dọa Khang nhi đấy.” Tiêu Nhã Quân lòng nóng như lửa đốt, muốn chạy đến đoạt lấy con.

Ngô Đồng như kéo Tiêu Nhã Quân về quá khứ, nhớ tới tên nô tì trong thoại bản vì muốn bảo vệ chủ tử nhỏ, dùng chính con của mình tráo đổi thân phận cho chủ tử. Chu bà cô tuy rằng ngày thường có phần khắc nghiệt, nhưng thời khắc mấu chốt lại nguyện ý vì tiểu thiếu gia hy sinh con của mình, không uổng công Vương gia phu nhân đối xử với nàng tốt như vậy.

Đầu óc Ngô Đồng nhanh chóng quay cuồng, lo lắng đến đỏ mặt tía tai làm bộ muốn giật lấy đứa trẻ, nói: “Bà cô, người nói bậy gì đó, phía trước bà đã đồng ý với phu nhân như nào.” Ngô Đồng vội vàng che miệng, mặt tràn ngập ảo não vì lỡ lời.

“Phi.” Chu Chiêu Đệ phỉ nhổ, ôm con lui về phía sau vài bước: “Ta đồng ý cái gì, ngươi mới nói tào lao, đồ tiểu tiện nhân, muốn để con ta tìm chết thay con Tiêu Nhã Quân à, nằm mơ đi.”

Bộ dạng lúc này của nàng ta với ngày thường như hai người khác nhau, nhưng Tiêu Nhã Quân bất chấp điệu này, cả người nàng căng chặt cứng đờ như cục đá, khớp hàm lạnh run: “Ngươi nói Khang nhi là con của ngươi?”

Nhìn Tiêu Nhã Quân hoảng sợ thất sắc, Chu Chiêu Đệ sinh ra một niềm vui sướng. Dù cho bốn phía đều là Kim Ngô Vệ, tương lai còn không biết sẽ như nào, nhưng nàng ta vẫn nhịn không được đắc ý mà ôm đứa trẻ trong ngực: “Khang nhi là con ta, Tiểu Thạch Đầu mới là con ngươi. Ta lén đánh tráo, giống như năm đó mẹ lấy ngươi để đổi lấy Phán Đệ vậy.”

Hai mắt Tiêu Nhã Quân bỗng chốc trợn to, khóe mắt như muốn vỡ ra. Trước mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng của Chu Chiêu Đệ với Tiểu Thạch Đầu, yêu thương Khang nhi đến lạ, đầu Tiêu Nhã Quân oanh một tiếng như bùng nổ, nàng ấy lắc đầu giọng run run: “Không có khả năng, ngươi lừa ta.”
Chương kế tiếp