Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 19
Việc có một đứa con như vậy làm hắn rất vui, hắn đã từ lâu không vui như vậy rồi vì nửa năm nay công việc của hắn có chút không thuận lợi.

Lão tứ đem cho hắn vẻ mặt xui xẻo, không phục, thế nên nhiều người nhìn hai người họ ánh mắt đều dò xét, nhất là huynh đệ của họ, mấy người đó mượn cớ là quan tâm chứ thật ra là đang cười nhạo họ.

Không đợi việc này lắng xuống, hắn đã tới ngự điền, rõ ràng là hết sức cẩn thận rồi mà vẫn còn bị xối cứt trâu xuống người.

Sau đó, mỗi khi hắn xuất hiện ở Ngự điền thì chẳng có ai dám tới gần, cũng trong mười mét đó không được có trâu cày nhưng hắn vẫn bị dính phân.

Đủ loại tai nạn ngoài ý muốn xảy ra khiến hắn thành trò cười của cả kinh thành, cũng có người loan tin hắn đã bị trời cao trừng phạt dẫn tới việc bị vậy.

Đối một hoàng tử mà nói, việc bị loan tin xấu là khiến một bước thăng tiến của mình giảm xuống. Hắn đã nỗ lực áp chế lời đồn lại, nhưng các vị huynh đệ nhiều chuyện của hắn không bỏ qua. Bấy giờ phụ hoàng đã biết hết rồi, còn nói hắn mau giải quyết việc này ổn thoả nhanh đi.

Không cần đi tới Ngự điền, hắn liền cảm thấy vận rủi của mình đã kết thúc. Nhưng hắn lại chẳng cao hứng nổi. Vì Thái tử hiện nay đã tìm được một số người ủng hộ mình rồi.

Hắn không hứng thú nhưng A Ngư lại rất có hứng thú. Nàng cực khổ làm việc như vậy thì dựa vào gì mà phải may áo cưới cho Bát Hoàng tử, muốn được nàng ấy sủng ái cũng không còn cách nào khác.

Hắn hồn nhiên không biết mình bị người khác hại, chỉ cảm thấy số mình năm nay hơi đen nên hắn đã lặng lẽ đi tới nhiều chùa, miếu cầu may. Lúc này hắn chỉ cần nhìn thấy Tiêu Nhã Quân thì mắt sẽ liền sáng rực lên.

Những thấp thỏm bất an của hắn chỉ cần gặp được Tiêu Nhã Quân thì sẽ tiêu tan hết. Hắn thật không thể che giấu nụ cười khi ở cùng nàng.

Bát Hoàng tử lưu luyến ở lại một lúc rồi rời đi, vừa đi được một lúc thì thấy Chu Chiêu Đệ gương mặt vui vẻ tới chúc mừng Tiêu Nhã Quân.

Tiêu Nhã Quân có chút lo lắng, thấy nàng ta tuy có chút ảm đạm nhưng tâm tình chân thành, thật thà nên cũng dần dần yên tâm.

Khuôn mặt tươi cười của Chu Chiêu Đệ khi ở ngoài khác hẳn với ở trong phòng, gương mặt tươi cười khi nãy đã đầy sự ghen ghét đố kỵ rồi.

Việc Tiêu Nhã Quân mang thai, khiến tất cả mọi người đều vui.

Nhưng lúc nàng ta mang thai thì ai cũng chế nhạo dèm pha.

Dựa vào cái gì mà nàng ấy lại hạnh phúc được chứ?

Nửa tháng này, nàng ta nhận nhận ra rất nhiều điều. Tiêu Nhã Quân kia chẳng phải là nương tử chính thất gì mà là nhân tình.

Nếu không để ý kĩ thì sẽ không phát hiện ra điều đó, hoá ra nàng ta cũng giống với Chu Chiêu Đệ ta nhưng hà cớ vì cái gì mà nàng ấy có thể vui vẻ, hạnh phúc mà sinh ra đứa nhỏ kia. Mà chính nàng ta có khi còn phải bỏ cả tính mạng ra để phá thai. Tại sao lại vậy chứ, tại sao nàng ấy lại sướng hơn nàng ta tới vậy.

Đứa nhỏ trong bụng hai người cùng là nghiệt chủng, mà tại sao nàng ấy có thể vui vẻ sinh ra được mà Chu Chiêu Đệ nàng phải đi phá chứ.

Hai người cùng cha cùng mẹ, dựa vào cái gì mà khác biệt lớn tới vậy, một người ở đỉnh xã hội còn một người thì ở đáy. Tại sao vậy!

Năm đó nếu không phải mẫu thân quá lương thiện, thì nàng ta sẽ không thảm hại như thế này rồi, nếu vậy có lẽ lúc này nàng ta đã yên bề gia thất rồi.

Nàng ấy hại cha, hại mẹ, hại Tiểu Bảo, hại tất cả mọi người trong gia tộc mà tại sao lại được hạnh phúc như vậy, ông trời thật quá bất công.

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!

Lửa giận trong lòng nàng ta cứ thế tăng dần lên, Chu Chiêu Đệ bắt đầu thấy hận nàn gấy, hận đến tận xương tận tủy.



A Ngư cầm chiếc lược lên nhẹ nhàng mà chải lông cho con mèo trước mặt, đại mèo đen lười biếng mà dụi vào người nàng, thích thú mà kêu lên meo meo.


Tâm tình A Ngư giờ đây cũng thật tốt, không uổng công nàng giả vờ không biết gì về việc của Chu Chiêu Đệ, nữ nhân này quả không làm nàng thất vọng mà, thật biết suy nghĩ, làm người ta yêu thích.

Quả nhiên không nên coi thường nàng ta, bằng không sẽ thất bại. Thí dụ như Tiêu Nhã Quân cùng Bát Hoàng tử đưa hai người kia về trông coi.

Nhưng nữ nhân này cũng lợi dụng lúc Bát Hoàng tử, a không…phải là Cung Vương chứ. Chuyện là năm trước Hoàng đế đã thân phong hắn ta lên làm Cung Vương vì hắn ta đã bắn chết được con hổ đói suýt giết chết Hoàng đế.

Thừa dịp Cung Vương ra kinh có việc, mà Tiêu Nhã Quân ở nhà nửa đêm lại đau bụng, thấy thế Chu Chiêu Đệ liền mạo hiểm tính mạng mà uống thuốc trợ sản, cuối cùng nàng ta sinh đứa nhỏ ra trước Tiêu Nhã Quân một canh giờ, rồi bắt đầu bắt chước theo mẹ của bọn họ mà ra vẻ sắc sảo, nàng ta sinh xong rồi khiến Tiêu Nhã Quân sinh đứa nhỏ kia ra khó khăn.

Đúng là nuôi ong tay áo mà!

Trên đời này nào có cái gì gọi là đồng cảm chứ, chỉ có biết việc làm người khác đau khổ hơn mình thôi.

Nàng thực sự chờ tới ngày Tiêu Nhã Quân biết hết mọi chuyện. Lúc đó Tiêu Nhã Quân hẳn sẽ hiểu rõ nỗi lòng của Tĩnh Hải Hầu cùng Du thị mà căm hận Chu gia thôi.

Đến lúc đó, nàng nhất định phải tự mình nói cho Tiêu Nhã Quân biết, lúc đó nàng tàn độc với Chu gia là vì điều gì, rồi hỏi nàng ấy có hối hận hay không, có hiểu rõ nỗi lòng của bọn ta không.

Phu thê nhà Tĩnh Hải Hầu coi nàng ấy như con ruột trong nhà mà nuôi lớn, song đến một ngày nàng ấy lại phản bội họ, cung kính với kẻ thù của mình.

Nàng ấy như vậy là coi công dưỡng dục đặt ở đâu?

Vào tới vườn thứ đập vào mắt Triệu Tông là một mỹ nhân đang ôm mèo, ánh vàng rực rỡ xung quanh vì cả hai đều toả ra tia hào quang.

Thấy Triệu Tông ở đằng xa, A Ngư liền lấy áo lông chồn trên ghế mặc vào rồi đứng dậy ra ngoài, tiến tới chỗ người hành lễ.

Lại nói tiếp, Chu Chiêu Đệ đó thuận lợi mà dễ dàng lừa người như thế, thì phải kể công của Triệu Tông.

Triệu Tông không tranh công, nàng cũng chỉ biết vậy thôi chứ chẳng biết sự tình bên trong, chỉ lặng lẽ mách cho hắn vài điều mà đi báo với Hoàng đế về việc của Cung Vương.

“Phong Nhạc không cần đa lễ.” Triệu Tông cười ấm áp, xua xua tay.

A Ngư cười cười đứng dậy, mắt nhìn Triệu Tông, từ khi người không còn phụ trách việc của Ngự điền mà bọn họ ít gặp hẳn đi, A Ngư cũng chỉ biết một chút thông tin của người. Triệu Tông đây là muốn áp chế Cung Vương Định Hải Thần Châm sao. Nếu người không thuận lợi thì Cung Vương cũng đừng hòng mà yên ổn.

Chỉ là hiện tại Triệu Tông đang gặp chút khó khăn. Từ xưa tới nay, ai mà chẳng biết việc đã là Đế quân thì phải có nhiều thê, nhiều thiếp để nối dõi tông đường, để con cháu sau này tiếp bước họ bảo vệ tổ quốc, phát triển thịnh vượng hơn nhưng lại chẳng hiểu sao con cháu sau này lại dần dần ngu ngốc hơn, ăn chơi sa đoạ hơn làm đất nước suy sụp.

Rồi lại tới việc con cháu tranh giành ngôi vị mà chém giết lẫn nhau, không coi tình thân ra gì khiến triều đình ngày càng loạn lạc dẫn đến việc mất nước vào tay bọn ngoại lai.

Thế nhưng Triệu Tông lại không bị ảnh hưởng bởi bọn họ, nàng nghĩ như vậy rồi thấy người trên tay đang cầm hộp đồ ăn còn miệng thì nở nụ cười, nói: “Nghe nói ngươi thích Lê Hoa Bạch, đây là quà chúc mừng ngươi thăng chức. Ta đã nếm rồi, mùi vị không tồi đâu. Ăn đi.”

Nói chuyện xong, Triêu Tông đem hộp đồ ăn đó đặt ở trên ghế bên cạnh cái bàn nhỏ, người duỗi tay lấy điểm tâm đẩy sang bên cạnh A Ngư, thay nàng lấy đồ nhắm rượu ra.

A Ngư nhìn nhìn người.

Triệu Tông mỉm cười: “Mời ngồi.”

A Ngư liền thật sự ngồi lại trên ghế, thân thể trên chiếc ghế bập bênh qua lại.

Nụ cười của Triệu Tông càng tươi hơn, tay đưa chén rượu về phía nàng.

A Ngư lấy tay đón lấy chén rượu.

Triệu Tông cầm lên chén rượu của mình, rồi ngồi lên ghế thêu, hai mắt chăm chú mà nhìn A Ngư, người giơ chén rượu lên: “Tính ra ta cùng A Du đã quen biết gần ba năm rồi, mà đây lại là lần đầu tiên cùng nhau uống rượu như này.”

A Ngư bất ngờ, tại sao Triệu Tông lại biết tên nàng là A Du? Hai người họ từ khi nào mà đã thân như vậy rồi, nàng có hơi bất ngờ vì thái độ khác lạ của người. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh mà nâng chén rượu lên cùng người uống: “Ta thật vinh hạnh quá.”

“Là vinh hạnh của ta mới đúng chứ.” Triệu Tông nhẹ nhàng cười khẽ, uống cạn ly rượu.

A Ngư cũng uống một hơi cạn sạch, liền nghe thấy Triệu Tông cười hỏi: “A Du sẽ không sợ ta hạ độc vào rượu sao?”

Nàng vẫn cười cười đáp lại mà chẳng có ý sợ sệt gì: “Thái tử thì có lý gì mà hại ta cơ chứ.”

“Lý do thì nhiều, có lẽ ta đã hạ xuân dược vào đó đó.” Triệu Tông không kìm được mà nhìn A Ngư. Triệu Tông ý có điều chỉ mà nhìn chằm chằm A Ngư.

A Ngư: “…” Nàng đây là bị đùa giỡn?

Triệu Tông cười nhẹ tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng đến dị thường: “Chắc nàng cũng biết, năm trước ta từng nói với phụ hoàng việc cầu hôn nàng.”

“…” Cái này nàng thật sự không biết.

Một lát sau, A Ngư thẹn thùng mà nói một câu: “Đa tạ Thái tử đã yêu mến ta, nhưng ta thật sự không xứng với người. Mong người hiểu cho.”

Triệu Tông cười một tiếng, nói: “Ta biết ngay nàng sẽ nói như vậy mà. A Du năm nay đã mười bảy rồi, vẫn chưa nghĩ tới việc lấy chồng sao?”

A Ngư nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: “Ta không quan tâm tới việc lấy chồng cho lắm, ta chỉ nguyện vì mọi người mà giúp đỡ nhiều.”

“…” Việc này Triệu Tông cũng chẳng nói được gì, người lại hướng chén rượu đầy rượu tới chỗ A Ngư: “A Ngư suy nghĩ thâm sâu quá, thực sự làm ta bái phục. Được quen biết nàng thì ta thật có phúc quá mà.”

A Ngư rụt rè mà cười cười: “Không dám nhận, Thái tử quá khen rồi, chỉ là ta không còn lựa chọn thôi.”

“Việc A Du nói cho dù mang lòng kì vọng thiên hạ, thì nàng thật sự cũng không cần ôm hết trách nhiệm vào người mình như vậy. Nàng tài hoa thế này mà chỉ có một mình cũng khiến thiên hạ bá tánh xì xào bàn tán đó.”

A Ngư lắc đầu: “Tuy nhiên, thực lực của con người cũng có giới hạn, nhiều việc như thế chắc chắn rất ảnh hưởng tới sức khoẻ. Ta thà ở một mình còn hơn là lấy chồng, so với việc lấy chồng thì ta thích việc một mình ôm công việc hơn.”

Ánh mắt của Triệu Tông thâm sâu mà nhìn nàng, tính tình nàng thật nhạt nhẽo, với cả nàng với Tiêu Gia cũng chẳng thân thiết gì, nàng cứ như vậy sống nhiều năm mà không có lấy một người bạn nào sao: “Ở trong mắt ta thì A Du vẫn luôn là một người bạn tốt.”

A Ngư ngẩn ra rồi nở nụ cười: “Có thể được làm bạn với Thái tử, ta thật vinh hạnh quá đi.”

Triệu Tông cười, rất sung sướng mà uống một ngụm rượu, thanh thản mà nói: “Chỉ việc đó thôi ta cũng mãn nguyện lắm rồi.”

Uống xong một bình rượu, Triệu Tông phảng phất muốn nói cái gì đó, mà lại nhịn xuống. Nếu có thể tái kiến, lại nói cũng không muộn.

Triệu Tông đứng dậy cáo từ, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, cứ mãi lưu luyến trên người A Ngư, tựa như muốn đem nàng đi cùng.

A Ngư mỉm cười đưa người đến viện môn khẩu, nhìn người dần dần đi xa, bóng dáng cũng khuất dần, nhớ tới gần đây có tin tức mới. Nụ cười trên mặt nàng dần dần biến mất đi, Triệu Tông cũng chuẩn bị động thủ rồi, có lẽ chuyện này nên kết thúc ở đây thôi.
Chương kế tiếp