Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 22
Quỳ Hoa vừa rời đi được một lúc thì Tiêu lão phu nhân được hai người kia đỡ, có lẽ năng lượng trong người bà bây giờ đã cạn kiệt.

Bà hiện tại chỉ còn nửa cái mạng, A Ngư hạ mặt xuống nhìn bà. Có lẽ câu nói mà ngày trước nàng nói với bà sẽ ứng nghiệm, chắc sẽ không còn lâu đâu.

Tiêu lão phu nhân cũng đang nhìn A Ngư, ánh mắt dao động, cuối cùng lại hiện lên tia áy náy, ăn năn, rưng rưng nước nói: “Tổ mẫu... Thực sự xin lỗi cháu.” Điều khiến bà ghét A Ngư chính là do có sự xuất hiện của Tiêu Nhã Quân, nàng ta làm cho bà nghĩ rằng nàng chính là người phá vỡ mọi quy tắc cuộc sống hằng ngày của bà, cũng khiến bà nghĩ nàng là người ép Tiêu Nhã Quân vào đường cùng, sau lại ép nàng ta tự sát. Lúc đó bà hoàn toàn không biết gì mà hận A Ngư tận xương tận tủy.

Sau khi Tiêu Nhã Quân rời đi, biến mất thì cảm giác của bà đối với nàng cũng đã đỡ căng thẳng hơn một chút, bỗng nhớ tới mấy năm nay bà đã đối xử với A Ngư quá khắt khe thì gương mặt già nua của bà không nhịn được mà đỏ rát.

Nàng đây chính là cháu gái của bà, việc nàng về nhà bà thì quả không có gì sai cả. Còn việc nàng không thích Tiêu Nhã Quân là dĩ nhiên thôi. Thanh danh của Tiêu Nhã Quân bị bôi xấu tất thảy đều không liên quan tới nàng mà chính là do hai cái người được gọi là cha mẹ của nàng ta gây ra, cái việc bị bức cho tới chết thật là một trò cười mà.

A Ngư nhìn chăm chú vào mặt của Tiêu Lão Phu Nhân, nàng nhìn ra được trong ánh mắt của bà thật sự là ăn năn, hối cải mà xin lỗi, đáng tiếc bây giờ bà nhận ra được thì đã quá muộn rồi.

Từ kiếp trước rồi tới kiếp này, chắc chắn vị nguyên chủ của cơ thể này đã đồng hành cùng nàng về tới phủ của Tĩnh Hải Hầu này. Khi tới nơi thì Tiêu lão phu nhân lại là người đầu tiên có ác ý nhất với nàng. Nàng dĩ nhiên là chẳng thèm để ý rồi nhưng khổ thay, nguyên chủ của cơ thể này lại rất để ý việc đó, nàng để bụng chuyện này nhiều tới trong lòng cũng có vài vết sẹo. Viêc này hẳn là cú sốc rất lớn, nàng cứ nghĩ khi mình vừa thoát ra khỏi chỗ chết khi về nhà sẽ được cả nhà vây quanh hỏi han, thương cảm nhưng ai ngờ Tổ mẫu của nàng lại nghĩ nàng là kẻ xấu mà đề phòng nàng, đề phòng rằng nàng sẽ làm tổn thương Tiêu Nhã Quân. Việc này cũng thật nực cười quá thôi.

Du thị thấy A Ngư không phản ứng, trong lòng đã sớm nhảy dựng lên, khều khều A Ngư, ý bảo nàng đáp lại lời nói của Tiêu Lão phu nhân đi rồi tiện thể cười với bà một cái: “Mẫu thân người nói cái gì vậy, dù gì việc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Du Nhi mấy.”

A Ngư khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt sắc lạnh: “Lão phu nhân, không phải việc gì cũng xin lỗi được đâu, dù có là lời thật lòng thì cũng chẳng cứu vãn mối quan hệ này được đâu.”

“Du Nhi!” Du Thị sợ tới mức quát to tiếng lên, nàng sao có thể nói như vậy với trưởng bối chứ.

Những người xung quanh cũng cứng đơ hết rồi, hận không thể đem chính tay mình che tai lại.

Du thị lòng nóng như lửa đốt: “Mẫu thân, người đừng chấp Du Nhi, là Du Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Tiêu Lão phu nhân lúc đầu cũng chút tức giận, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, khuôn mặt bà tất thảy đều thấy chua xót, buồn bã.

A Ngư cười cười: “Người lên xe đi.”

Tiêu lão phu nhân tự chế giễu chính mình, liệu bà hiện giờ còn có thể tha thứ cho Tiêu Nhã Quân không? Chắc chắn không thể, nếu bà tha thứ cho nàng ta, liệu có thể khiến A Ngư không hận bà không? Đúng là quá báo mà ha ha!



Toàn thành hiện đang thực hiện giới nghiêm, nên A Ngư không thể về Thúy Vi sơn trang được nữa, chỉ có thể ở lại hầu phủ nghe Du Thị trách mắng, trách mắng nhiều tới nỗi đầu nàng giờ đang quay vòng vòng. Sau bao sự mệt mỏi thì giờ giới nghiêm đã hết, thấy thế A Ngư liền lanh lẹ mà trốn ra khỏi thành.

Nàng nằm ở ghế bập bênh, hưởng thụ mà ôm mèo ngắm cảnh xuân, rồi cân nhắc đến 3 nguyện vọng của vị nguyên chủ.

Nguyện vọng thứ nhất là: Làm tất cả những người còn sót lại của Chu gia đều chịu báo ứng.

Nguyện vọng thứ hai là: Không cho Cung Vương có được lợi thế.

Nguyện vọng thứ ba là: Phải giỏi giang hơn Tiêu Nhã Quân, trở thành niềm kiêu hãnh của Du Thị.

Cung Vương hiện đang bị giam, đời này không thể trở mặt lại được, nhà Chu gia này cũng chẳng có cơ hội. Nếu lấy danh tiếng, địa vị này đem so với Tiêu Nhã Quân thì hiển nhiên nàng tốt hơn. Vì nó mà hiện giờ nàng đã trở thành niềm kiêu hãnh lớn nhất của Du Thị.

Ba nguyện vọng giờ đều đã hoàn thanh hết, khoảng thời gian còn lại nàng nhất định phải hưởng thụ thật nhiều. Nàng xoa xoa con mèo trên người rồi nghĩ, hiện giờ làm người còn sướng hơn cả làm mèo.

Tiểu nha đầu hưng phấn chạy vào, thở hổn hển mà nói: “Huyện Chúa, Bệ hạ tới.”

Lão hoàng đế giờ đã thoái vị và đã nhường ngôi lại cho Triệu Tông, người cũng vừa mới lên ngôi ba ngày trước.

A Ngư vỗ mông con mèo béo trên người, để nò cùng cái cơ thể béo tròn nhảy xuống, chui vào bụi cỏ gần đó.

Triệu Tông mặc bộ đồ hết sức giản dị đi vào, ngó thấy đuôi mèo thò ra khỏi bụi cỏ, liền phát hiện nàng rất thích mèo. Bất ngờ, một con mèo béo mập hiện ra trước mắt. Cái vị người tốt kia, mấy năm nay đều cho hắn thông tin bổ ích. Nay người đã nắm giữ được vương vị quả không thể không kể công vị kia. Đáng tiếc là cho tới nay, người vẫn chưa biết vị kia là ai.

Vị cao nhân kia lấy mèo làm ký hiệu, nghĩ lại thì hắn đúng là người yêu mèo. Xem ra hắn đã gắn bó rất lâu với con mèo đó, giống nhau ở chỗ, hai vị quý nhân mà hắn gặp đều rất yêu mèo.

Cũng giống như lần trước, Triệu Tông vẫn cầm một hộp cơm tới, bên trong vừa có rượu vừa có đồ ăn.

Triệu Tông rất quen thuộc mà ngồi xuống, phất tay ý bảo người hầu lui ra rồi tự mình rót rượu.

“Cặp chị em Chu gia kia, A Du muốn xử như thế nào vậy?”

A Ngư cười cười: “Luật như nào thì cứ xử theo luật đi, ta không ý kiến.” Nàng đây là người luôn tuân thủ luật pháp.

Triệu Tông xoay xoay chén rượu: “Chu Chiêu Đệ làm dòng máu hoàng gia bị xáo trộn, theo luật nàng ta sẽ bị chém đầu. Chu Tiểu Bảo là tàn dư của Cung Vương, phán tội đày.”

A Ngư tỏ ra không có ý kiến gì, nghĩ thầm không biết hai người kia giờ có thấy hối hận không, nếu lúc đó không tới kinh thành thì ít nhất cái mạng nhỏ của hai người đó có thể giữ lại được.

Nàng hỏi một câu: “Thế hai đứa nhỏ kia đâu rồi?”

Triệu Tông: “Con của Chu Chiêu Đệ đã được đưa tới Dục Anh Đường, con của Tiêu Nhã Quân sẽ được đưa tới lăng mộ hoàng gia, ở cùng phụ thân nó.” Triệu Dung đã bị phế truất làm thường dân hiện đang bị giam ở lăng mộ hoàng gia.

A Ngư sờ sờ cằm nói: “Ta nghe nói khi bị giam cầm đều phải tự lo ăn, ở, đi lại của mình, việc đó là sự thật sao?”

Nhìn mắt nàng đang sáng, trong đôi mắt lại là sự tò mò, Triệu Tông cười cười mà giải thích: “Việc đó tất nhiên là thật, là tù nhân thì sao có người hầu hạ được cơ chứ, mà nếu có thì cũng chẳng ai muốn làm tùy tùng của tù nhân đâu.”

A Ngư cười rất vui, trong lòng sung sướng.

Triệu Tông cũng vì nàng mà cười sung sướng theo: “Tiêu Nhã Quân kia, nàng tính xử như nào?”

“Cứ làm như luật đi, luật như nào thì nên như thế.” A Ngư vẫn nói lại câu này.

Tương lai của người trong lòng bị hủy hoại, chỗ dựa cũng mất, nàng ta lại còn bị những người thân nhất bỏ rơi, còn bị Chu Chiêu Đệ hung hang mà đâm một nhát, thiếu chút nữa là mất đứa con trai, mà nàng ta giờ cũng bị Tiêu gia vứt bỏ rồi.

Nghĩ lại thì nàng ta đã phải trả giá cho những gì mình làm rồi, vì vậy chắc không cần làm gì quá đâu nhỉ.

Triệu Tông cũng không ý kiến gì mà cười nói: “Vậy thì cũng cho nàng ta tới lăng mộ hoàng gia đi, người một nhà ở cùng nhau thì chẳng phải rất tốt sao.” Nếu nàng cũng bị đày thì nhỡ khi lão phu nhân của Tiêu gia nhìn thấy thì lại thấy đau lòng, như vậy sẽ khiến nàng gặp nhiều phiền toái, không bằng đưa nàng ta lên lăng mộ hoàng gia.

Lông mày A Ngư khẽ nhếch, nhìn Triệu Tông: “Đa tạ người đã lo cho ta.”

“Nàng tính làm thế nào để báo đáp ta?” Mắt Triệu Tông nhìn A Ngư mỉm cười, ánh mắt hạ xuống mặt nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo ba phần lưu luyến.

Một trận gió xuân nhẹ nhàng thổi đến, làm cành đào khẽ rung rinh, vài đoá hoa thì rơi xuống, tạo nên khung cảnh đẹp đẽ.

A Ngư nghĩ một hồi rồi nói: “Ta nghĩ trong năm nay chắc chắn sản lượng bông sẽ tăng.” Bông chính là nguyên liệu chiến lược chủ yếu.

Một cánh hoa đào rơi trên vai Triệu Tông, người đứng dậy, đi đến trước mặt A Ngư, tay ấn ở ghế trên tay vịn, đem A Ngư đang trên ghế bập bênh cùng người đối mặt.

Triệu Tông từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt chăm chú nhìn A Ngư, dứt khoát nói: “Ta lấy giang sơn ân nhân, lấy thiên hạ làm quà, liệu A Du có nguyện ý làm hoàng hậu không?”

A Ngư than nhẹ một tiếng, chẳng lẽ lần trước nàng nói thế mà người còn chưa hiểu sao: “Ta hiểu lời bệ hạ vừa nói là ý tốt, ta thấy rất cảm kích, nhưng ta thật sự không muốn lấy chồng, ta thích tự do tự tại hơn.”

“Hoàng hậu cũng có thể tự do tự tại, ta tuyệt sẽ không cấm cản nàng việc gì.”

“Vậy Hoàng đế có thời gian rảnh sao?” A Ngư hỏi lại.

Triệu Tông im lặng.

A Ngư cười: “Bệ hạ đã không thể có thời gian rảnh, huống chi là Hoàng hậu, thân phận của ta còn phải tự mình quản lý cho tốt, thì sao có thể thư giãn được.”

Triệu Tông méo mặt, nghiến răng: “Nếu ta khăng khăng cứ muốn đưa nàng vào cung thì sao?”

Tư thế này có chút… A Ngư không thoải mái mà ngẩng cổ lên, mắt đối mắt với ánh mắt áp bức của Triệu Tông.

“Bệ hạ hà tất gì mà phải làm khó người khác.”

“Nếu ta muốn cưỡng bức nàng thì nàng sẽ làm sao?” Ánh mắt Triệu Tông trầm xuống, cố gắng nhịn xuống cái khí thế áp bức của một đế vương xuống.

Người chậm rãi nâng lên tay, chần chừ mà đưa tay chạm vào mặt nàng.

A Ngư ngửa ra sau tránh đi, than cười: “Bệ hạ đây là muốn có nữ nhân làm ấm giường hay là nữ nhân để no bụng, chỉ tiếc cả hai ta đều không làm được.”

Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không có ý gì tránh né cả.

Một lúc sau, Triệu Tông chớp chớp mắt, chậm rãi đứng thẳng lên: “Nàng cho trẫm câu hỏi một giang sơn và mỹ nhân cái nào nặng nhẹ hơn sao?”

A Ngư nhẹ nhàng cười. Người tuy nói như thế, nhưng nàng là nàng, trẫm là trẫm, đáp án thì không cần nói cũng biết rồi.

“Bệ hạ nhất định sẽ trở thành một vị Hoàng đế tốt, lưu danh sử sách.” A Ngư nói một cách rất chân thành.

Triệu Tông chăm chú nhìn nàng, rồi bỗng nhiên lấy đi chiếc trâm cài ngọc trai trên búi tóc nàng xuống, rồi lại đưa tay xoa xoa đầu con mèo vàng nhỏ xinh xắn, nói: “Nếu ta không trở thành vị vua tốt như nàng nói, nhất định nàng phải tới đòi lại chiếc trâm này.”

“…” A Ngư.

Nếu người thành kẻ xấu thì chắc chắn ta sẽ chạy đến một nơi thật xa, bởi vì nàng tin khi ở gần người không tốt thì ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng đến vận may.

A Ngư khẽ cười: “Xem ra ta mà đi thì sẽ không trở lại rồi.”

Triệu Tông nhìn nàng một cái thật sâu rồi chẳng nói gì nữa, người nghịch nghịch đầu con mèo rồi xoay người rời đi luôn.

A Ngư cười nhẹ vài cái, người này thật biết đánh biết lùi, quả là một người không tồi.

Ba tháng sau, A Ngư từ biệt người nhà Tiêu gia để tới Giang Nam. Giang Nam là một nơi nhiều lúa gạo, nên người xưa mới có câu “Giang Nam thục, thiên hạ đủ”.

Nàng vẫn thích cái ấm áp của phương Nam hơn là cái rét lạnh của phương Bắc. A Ngư rất vừa lòng với cuộc sống bây giờ, nàng giờ đang sinh hoạt một cách thật hưởng thụ.

“Cô cô” Kỷ Viễn Trực vội vã chạy tới: “Cuối cùng cũng tìm được người rồi, người trốn cũng thật kĩ mà. Người đã tìm được giống khoai lang từ nước ngoài rồi đưa cho con, mà đầu ra hiện giờ cũng rất tốt, tất cả mọi người gieo đã sướng điên lên rồi. Người mau mau tới nhanh đi không là con tranh công đấy, chà, tới lúc báo tin vui thôi.”

Kỷ Viễn Trực hiện tại là cộng sự của A Ngư, ngoại trừ các vấn đề kỹ thuật thì mọi chuyện đều là việc của hắn, để bắt kịp người cô cô chỉ cần phí một chút công sức là tìm được công của mình là điều không dễ dàng gì với hắn. Kỷ Viễn Trực vừa ghen tị vừa sùng bái nàng, ghen tị vì nàng quá nổi bật, quá giỏi giang, vui sướng vì nàng đã đem lại danh tiếng cho hắn. Hắn hiện cũng đang rất lo sợ không dám chậm trễ vì muốn lập thật nhiều công như nàng.

Vì thế, Kỷ Viễn Trực đối A Ngư vô cùng cảm kích, là nàng chủ động viết thư hỏi hắn muốn giúp nàng hay không. Hắn biết nàng đây là đang cảm tạ hắn vì lúc nàng khó khăn hắn đã vươn tay ra giúp đỡ.

Hắn không ngờ tiểu cô nương mà mình giúp đỡ lại đa tài như vậy. Nàng một đường thăng từ Huyện chúa lên tới Quận chúa rồi lại lên tới Công chúa, được vạn dân kính phục.

“Người dù gì cũng là quan triều đình, liệu giờ người có thật sự nghiêm túc với nó không.” A Ngư ngồi vững vàng trên tảng đá, đôi mắt không hề chớp một chút nào mà nhìn chằm chằm vào chiếc phao một lúc, nói: “Ngươi dọa hết cá chạy mất rồi.”

Kỷ Viễn Trực xuy một tiếng: “Nếu trên trời có mưa cá thì người chắc chắn sẽ câu được mà.”

A Ngư thề, nàng không hề có kiến thức về câu cá hay cá tí nào. Nhưng nếu trên trời thật sự có mưa cá thì nàng chắc chắn sẽ câu được.
Chương kế tiếp