Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 23
Tiêu Nhã Quân mặt không biểu cảm mà đứng ở trước cửa nhìn Kim Ngô Vệ kéo Chu Chiêu Đệ đi, việc làm dòng máu hoàng thất bị ô uế là trọng tội, Chu Chiêu Đệ chắc chắn sẽ bị giết, sẽ bị chém đầu.

Nước mắt, nước mũi Chu Chiêu Đệ giàn giụa, tay cố gắng nắm lấy ngạch cửa, mu bàn tay nàng ta đã xuất hiện nhiều gân xanh, nàng ta không cam tâm mà hét to: “Ta không muốn chết, là các người lừa gạt ta làm như vậy, tất cả đều là các người lừa ta, không thể giết ta!”

Khóe miệng Tiêu Nhã Quân cong lên một nụ cười thỏa mãn, Chu Chiêu Đệ ngu ngốc này chỉ lo việc Khang nhi bị Cung Vương liên lụy mà quên mất nàng ta thân cũng mang đầy trọng tội.

May mắn thay nàng không tới mức ngu xuẩn như thế, nếu không sẽ khiến đứa con mà nàng đứt ruột đẻ đem đi cho Chu Chiêu Đệ nuôi, nếu thế thì con của nàng sẽ cả đời không biết được sự thật được. Mà còn có thể sẽ giống như Tiêu Nhã Du bị ngược đãi, gây khó dễ.

Giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống ở khoé mắt nàng, nàng đã phải chịu khổ nhiều nên cũng đã nhận ra được nhiều điều trong xã hội và cuộc sống. Cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu vì sao đấng sinh thành của nàng khi phạm tội lại khiến người đời ghét tới vậy, mà nàng lúc đó lại còn không biết điều mà xát thêm muối vào vết thương của nhà họ Tiêu.

Nàng thật sự đã biết sai rồi, nhưng tất cả đã quá muộn rồi!

“Nhị muội, cứu ta, cứu ta với, ta biết sai thật rồi, cứu ta với, xin muội đấy!” Chu Chiêu Đệ khi nhìn thấy Tiêu Nhã Quân thì hốt hoảng kêu cứu thất thanh: “Muội cứu ta với, dù gì thì ta cũng là đại tỷ của muội mà, chúng ta đã từng rất thân thiết không phải sao? Muội không muốn thấy chết mà không cứu đâu phải không? Muội thấy chết không cứu như vậy là bất hiếu với cha, mẹ, tổ tiên. Mau tới cứu ta đi mà!”

Tiêu Nhã Quân tức giận, mặt tím hẳn lên, lao ra nắm chặt tóc của Chu Chiêu Đệ, rồi tát cho nàng ta một cái thật đau, rồi hét lên: “Lúc trước ta coi ngươi là tỷ muội, ngươi lại đem ta ra làm trò đùa, xem ta như con ngốc mà lợi dụng. Ngươi quá đáng lắm đấy. Ta giờ không nợ ngươi, ngươi càng không nợ ta cái gì thì việc gì mà ta phải cứu ngươi. Ngươi phải chịu kết cục như vậy là do ngươi chọn, là do ngươi. Nếu năm đó ngươi đối xử với Tiêu Nhã Du tốt một chút thì sẽ không phải chịu kết cục như này. Ngươi chính là kẻ gian ác, thiếu trách nhiệm. Ngươi đã đổ hết tội lỗi lên người ta rồi, như vậy còn chưa đủ sao. Ta đâu có nợ ngươi, ta thật sự không nợ ngươi, mà tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!”

Chu Chiêu Đệ bị Kim Ngô Vệ cầm tay nên chỉ có thể chịu đựng việc bị đánh, nàng ta bị đánh đén mặt mũi bầm dập, khoé miệng còn chảy ra chút máu, Tiêu Nhã Quân dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Chu Chiêu Đệ, tay nàng vừa tát, vừa giựt tóc Chu Chiêu Đệ, nàng hiện giờ hệt như mấy bà cả đi đánh ghen tiểu tam vậy.

Chu Chiêu Đệ tránh không được, nên miệng chỉ có thể mắng chửi vài tiếng đứt quãng: “Ngươi có tư cách gì mà trách ta, ngươi chính là kẻ đê tiện... Một con tiện nhân không biết tốt xấu...”

Chu Chiêu Đệ gào khóc khắp nơi khi bị Kim Ngô Vệ kéo đi, còn Tiêu Nhã Quân thì mệt mỏi mà quỳ trên nền đất, nàng thở một cách thật mệt nhọc rồi từ từ đưa tay che mặt lại rồi khóc lớn.

Nàng đã coi loại người kia là người thân, rồi lại vứt bỏ những người thương nàng thật sự. Nàng đúng là con ngu mà.

Từng người trong gia tộc nàng đều được mang đi, đầu tiên là Chu Chiêu Đệ, thứ hai là Chu Tiểu Bảo, thứ ba là Ngô Đồng... Cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Nhã Quân cùng đứa con bị thất lạc đi tới lăng mộ hoàng thất.

Bức tường của nơi này cao như một con quái vật chuẩn bị ăn thịt người vậy.

Nàng đã từng cho rằng ngôi nhà trong con hẻm gần nhà Quỳ Hoa là một nhà giam, nhưng giờ lại tự bước vào một ngôi nhà giam thật sự. Không khí ở đây ngột ngạt, còn bức tường bao quanh lại rất cao, trông rất chật chội.

Tiêu Nhã Quân không tin vào mắt mình mà nhìn người nam nhân bẩn thỉu trước mặt rồi gọi một tiếng: “Vương... gia...”


Triệu Dung bỗng quay đầu nhìn, hắn cực kì ngạc nhiên mà kêu lên: “Nhã Quân, Khang nhi!” Hắn bước vội lên phía trước: “Hai người dạo này thế nào rồi, cái tên Triệu tông này đúng là súc sinh, hắn ngay cả nữ nhân chân yếu tay mềm cùng với một đứa trẻ mà cũng không tha... Tiểu Thạch Đầu!”

Khi nhìn thấy bộ dạng đứa trẻ được cuốn trong chiếc tã, Triệu Dung ngẩn ngơ.

Tiêu Nhã Quân trong lòng đau đớn mà khóc lóc kể lể: “Vương gia, chúng ta đã bị lừa rồi, tats cả đều bị lừa rồi, Chu Chiêu Đệ đã trộm mất đứa con của chúng ta, Khang nhi không phải con của hai ta, Tiểu Thạch Đầu mới thật sự là con của chúng ta. Nàng ta đã lừa cả hai ta!”

Triệu Dung ngây như phỗng, bỗng dưng gào lên: “Chu Chiêu Đệ! Sao ngươi dám, cái loại tiện nhân này!”

Tiêu Nhã Quân khóc không thành tiếng.

“Oa oa oa.” Đứa bé đang ngủ cũng vì giật mình dậy mà khóc to.

“Ngoan, đừng khóc, đừng khóc, mẹ đây rồi.” Tiêu Nhã Quân lúng túng mà dỗ đứa bé, từ trước tới nay đều có bà vú chăm sóc nên nàng cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Triệu Dung cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào, cả hai người đều bị đứa trẻ dày vò đến đau cả đầu, hai người phải vất vả thật lâu mới có thể dỗ đứa trẻ không khóc nữa.

Triệu Dung cũng từ tức giận sang bình tĩnh, hỏi Tiêu Nhã Quan đã xảy ra việc gì, sau khi nghe xong, Triệu Dung ngây người tại chỗ vài phút. Hắn thấy cảm kích cha mẹ nàng đã đem nàng tới cùng hắn, còn đôi anh em nhà Chu gia kia thì lắm mưu nhiều kế, đem tráo con của hai người đi.

“Đúng là báo ứng mà.” Triêu Dung vừa cười, vừa khóc, đau đớn nói: “Đây là báo ứng thật sao?”

“Vương gia.” Nước mắt của Tiêu Nhã Quân rơi lã chã xuống gương mặt cùng nền đất.

Triệu Dung đột nhiên giơ tay lên không trung mà gào lơn: “Ông trời à, ông thật bất công! Triệu Tông phạm tội nhiều không đếm xuể mà lại trở thành Hoàng đế.”

Nhớ tới bên ngoài còn có thị vệ, Tiêu Nhã Quân sợ hãi vội tới che miệng Triệu Dung: “Vương gia đừng nói nữa, bên ngoài còn có người đó.”

“Ta còn sợ cái gì chứ, Triêu Tông có bản lĩnh thì tới giết ta đi.” Khuôn mặt Triệu Dung vì tức giận mà âm trầm đáng sợ.

“Vương gia người nên nghĩ tới ta cùng với con của chúng ta đi.” Tiêu Nhã Quân đau khổ mà ôm lấy Triệu Dung khóc lóc cầu xin: “Vương gia người nên nghĩ cho ta, nghĩ cho con của chúng ta, nếu giờ không có người thì bọn ta sao có thể sống được?”

Giọng nói Triệu Dung khàn đi, như bị ai bóp cổ mà nói: “Triệu Tông, tâm địa ngươi ác độc như vậy, ngươi vì sợ ta tự sát nên mới cho họ vào đây đúng không? Ngươi đúng là tên bỉ ổi mà!”

“Vương gia, ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Tiêu Nhã Quân sợ như muốn chết, hận không thể khiến Triệu Dung hắn ngậm miệng.

Triệu Dung thất hồn lạc vía mà đẩy Tiêu Nhã Quân ra: “Ta nào còn là Vương gia nữa, ta hiện tại chỉ là thường dân, thường dân! Ha ha ha ha, ta không tạo phản thì biến thành thường dân, còn kẻ tạo phản thật sự thì lại trở thành Hoàng đế. Đúng là khôi hài thật.”

Tiêu Nhã Quân ngây cả người, Vương gia không có tạo phản!

Không cần biết họ có tạo phản hay không nhưng hiện tại họ đang là tù nhân, một nhà ba người hiện đang làm tù nhân đều bị nhốt trong nơi quái quỷ này.

Việc ăn mặc, chỗ ở, hay đi lại họ đều phải tự mình làm hết, thức ăn từ ngoài đưa vào không khiến họ chết đói nhưng lại làm họ ăn không no. Vì muốn được ăn no nên Tiêu Nhã Quân đã học cách trồng rau, nàng còn tập tành thêu thùa để bán ra ngoài lấy tiền sống, nhìn lại thì nàng kiếm sống bằng cái nghề thêu thùa này cũng khá ổn. Giờ nàng chẳng cần phải chịu đói nữa rồi.

“Mẹ, cha lại lên cơn rồi.” Một cậu bé tầm bốn đến năm tuổi nước mắt giàn giụa mà lao vào lòng Tiêu Nhã Quân.

Tiêu Nhã Quân đau lòng mà ôm lấy nó, từ ngày đó tính tình của Triệu Dung ngày càng xấu đi, chỉ cần việc gì hắn thấy không vừa ý là lại liền phát hoả với họ. Hắn không thể bỏ được niềm kiêu hãnh của hoàng thất mà làm việc, toàn bộ mọi việc của gia đình đều đè nặng ở trên vai nàng, nàng giờ đã rất mệt rồi.

Sống một cuộc sống nghèo hèn như này khiến nàng rất mệt, bây giờ cứ từng năm trôi qua đi nàng lại càng không còn thấy yêu hắn như lúc đầu nữa, có lẽ tình cảm đã phai nhạt rồi, nàng hiện rất hối hận vì hắn, hối hận vì đã yêu một kẻ vô dụng như hắn, nàng lo lắng nhiều tới nỗi đêm cũng chẳng ngủ được.

Nàng càng ngày càng hối hận mà muốn trở về năm đó. Nếu năm đó nàng không vì tình yêu mù quáng với hắn mà theo hắn về kinh thành thì bây giờ có lẽ cuộc sống của nàng sẽ khác?

Nếu nàng nghe lời Tổ mẫu, không theo hắn đi mà ở yên đó. Chắc giờ nàng đã cưới được một tấm chồng tốt hơn, con của nàng sẽ không chịu sự giam cầm này, con của nàng sẽ được đi học, sẽ được sống trong nhung lụa, ăn ngon, nàng sẽ sung sướng hơn, sẽ không phải chạy đôn chạy đáo để kiếm tiền, càng không cần phải mệt mỏi như bây giờ. Nếu được quay trở lại năm đó nàng sẽ không theo hắn để không phải chịu sự đau khổ cộng nghèo đói này.

Nếu được thì Tổ mẫu cũng sẽ không mất sớm như này. Tổ mẫu đã mất cách đây ba năm rồi, nàng là từ đám thị vệ bên ngoài mà hay tin, nàng không nhịn được nhớ về lời nói đó của Tổ mẫu, vậy người khiến bà mất sớm như này tất cả là do nàng sao?

“Mẹ người đừng khóc nữa, con cũng không khóc nữa” Con trai nàng lo lắng mà vuốt ve gương mặt thô ráp của nàng, nó lấy tay áo của mình lau đi những giọt nước mắt lăn trên mặt nàng.

Nghe con trai mình nói như thế, trái tim của Tiêu Nhã Quân lại đau nhói, tất cả đều là lỗi của, nàng tự hại chính mình rồi lại hại cả con của mình.

Tiêu Nhã Quân lau nước mắt, ôm lấy con trai nói: “Ngoan, mẹ sẽ cho con tiền mua kẹo hồ lô nha.”

Đứa nhỏ đã nín khóc mà mỉm cười, rướn mặt lại gần.

Đôi mắt Tiêu Nhã Quân trở nên chua xót hơn, nàng khi ở cùng độ tuổi với con nàng thì không có thứ gì mà nàng không được ăn. Nàng ngày đó đồ gì không ngon liền không ăn, nếu nàng không chịu ăn thì sẽ bị Tổ mẫu mắng, nhưng mà giờ đối với con trai nàng thì một xiên kẹo hồ lô còn quý hơn cả vàng.

Chiều tới, Tiêu Nhã Quân cầm chiếc khăn tay đã ố vàng đi tới đại môn, nơi này lâu rồi không mở cửa nữa, tất cả đồ vật đều được chuyển đi qua một chiếc cửa sổ nhỏ bên cạnh.

“Hiện nay, thị trường của khoai lang đã xuất hiện rất nhiều, nghe nói sản lượng thu hoạch một ngày lên tới một ngàn củ mỗi ngày đó. Nếu đem chia cho tất cả mọi người thì ai cũng sẽ được phần nhỉ.”

“Nếu lời đồn là thật thì Phong Nhạc Công chúa thật sự quá đỉnh rồi.”

“Tính tình của vị Phong Nhạc Công chúa này cũng rất khó đoán, người thân là nữ nhân yếu đuối lại dám ngồi thuyền ra nước ngoài tìm giống khoai, đã thế còn mang về biết bao nhiêu là của quý nữa.”

“Thật không? Từ ngày Công chúa tới đây thì ai cũng đủ cơm ăn áo mặc, nhân dân nơi này ai cũng mến Công chúa cả. Nhớ lại mấy năm trước, trước khi người tới thì nơi đây là nơi vô cùng nghèo đói, từ khi người tới rồi thì cuộc sống mọi người đã ổn định hơn.”

“Nhân tiện thì Phong Nhạc Công chúa giờ cũng không còn trẻ rồi, người đã hơn hai mươi rồi tại sao vẫn chưa chịu lấy chồng nhỉ?”

“Những người bình thường kia, không có ai xứng với Công chúa cả, chỉ có Bệ hạ chúng ta... Ha ha, nói nhảm, nói nhảm thôi, mà ngươi không thấy lạ sao. Bệ hạ của chúng ta cũng đã lên ngôi mấy năm rồi sao lại không chịu lập Hậu đi, nghe nói là vì Phong Nhạc Công chúa đó. Ta nói cho các ngươi biết điều này nhưng các ngươi không được nói bậy bên ngoài đâu đó!”

“Các ngươi làm cái gì vậy, còn không mau mở tiệc trà đi!” Đội trưởng đội tuần tra vừa trở về, thấy bọn họ vẫn chưa chuẩn bị gì mà bất mãn quát một câu.

Bên ngoài cuối cùng cũng đã yên lặng lại.

Tiêu Nhã Quân ngây người mà đứng ở phía sau cửa. Qua một lúc sau nàng mới dám gõ của với mọit nụ cười trên môi.

Cửa sổ nhỏ đã mở ra, đôi tay Tiêu Nhã Quân được phủ khăn, nàng ôn tồn mà hỏi bọn họ mua cho mình một ít kẹo hồ lô mang về.

Mấy người kia tức giận mà đáp lại cho qua chuyện: “Biết rồi, bọn ta đang rất bận đừng nhiều lời.”

Tiêu Nhã Quân vẫn giữ nụ cười không thay đổi, khom người nói cảm ơn, còn mấy người kia thì tò mò mà đánh giá nàng.

Cửa sổ nhỏ bị đóng lại, nụ cười của Tiêu Nhã Quân dần biến mất, nàng lại nghe thấy mấy người ngoài kia xì xào bàn tán nữa: “Nữ nhân này là chính là người ăn cắp thân phận của Phong Nhạc Công chúa đấy...”

Bọn họ lại nói tiếp, nhưng nàng nghe không rõ nên đã đi. Chả cần nghe nàng cũng biết bọn người kia nói gì, dù gì nó cũng là những câu khinh thường thôi không có gì để ở lại nghe cả.

Trong một mảnh đất có mấy loại rau xuất hiện một cậu bé đang cầm gáo nước tưới rau, động tác rất nhanh nhẹn. Còn Triệu Dung thì ngoài ăn uống ra thì hắn cái gì cũng không để ý, nàng thì đang nghĩ ra mọi kế để một nhà ba người này có thể sống tiếp, rồi dần dần đứa con của nàng cũng đã học được tất cả việc nhà.

“Du nhi muốn đi giặt quần áo nhưng hiện đang là mùa đông, nàng tuy la nữ nhân nhưng vẫn phải dùng nước lạnh để giặt. Ngươi mau nhìn kỹ đôi tay của nàng đi, tất cả đều đã nứt ra rồi lưu lại sẹo hết rồi kìa... Nàng bị như kia mà còn muốn đi cắt cỏ cho heo, còn muốn đi bắt sâu cho gà ăn nữa, nhưng khi ăn cơm có thịt thì nàng lại chỉ ăn mỗi cái đầu gà mà ai cũng không thích.”

Trong cơn mơ, Tiêu Nhã Quân lại nghe thấy câu nói mà Du thị nói cho nàng nghe từ rất lâu về trước.

Nàng yên lặng nhìn đứa con nhỏ của mình đang tưới nước cho rau, nhưng ở trong mắt của nàng từ từ chuển từ một cậu bé sang một đứa bé gái gầy trơ xương.

Bé gái mặc trên người bộ quần áo cũ nát, ống quần, cổ tay, cổ áo đều rất ngắn làm lộ ra thân thể đứa nhỏ. Nàng ấy đang có hết sức mà nâng một xô đầy nước đi tới ruộng rau.

Bỗng nhiên, có một người nam nhân đẩy cửa tiến vào sân, nhìn bằng mắt thường thì có thể thấy tay hắn như sắp gãy tới nơi rồi: “Tiểu bảo à, mau nhìn xem cha mua gì cho con đây?”

“Là hoa quế đường, hoa quế đường!” cậu nhóc lùn, mập mạp sung sướng mà hét lên rồi lao thẳng vào lòng người nam nhân phía trước.

Ở một diễn biến khác, đứa con gái cả của ông mở miệng làm nũng: “Cha, con cũng muốn ăn đường.”

“Tiểu bảo, con mau chia cho tỷ một viên đi. Chiêu Đệ, con là tỷ tỷ nên chỉ được ăn một viên thôi, còn lại là của đệ đệ con hết.”

Đứa bé gái xách theo một thùng nước tới, nàng liếm liếm môi, nuốt nước miếng, thể hiện bộ dáng rất muốn ăn vài viên.

Nàng cầm một viên đường có chút lớn rồi cố ý liếm vài cái, lập tức khuôn mặt nàng trở nên hạnh phúc hơn.

“Con tại sao lại đứng đấy, không mau làm việc đi!” Người nam nhân vừa mới từ ngoài về, không thể ngờ ở giây trước vừa vui vẻ.

Đứa bé gái đứng ở bên cạnh khuôn mặt sợ hãi thập phần, hoảng loạn mà chạy đi, chân vấp vào hòn đá ở cạnh mà cả người cả xô cùng rơi xuống ruộng rau, cả người ướt sũng.

Gương mặt gầy gò đó dần trở nên trắng bệch ra, nàng luống luống loay hoay tìm chỗ đứng lên, gương mặt gầy đến lõm vào trở nên trắng bệch, nàng ấy luống cuống tay chân mà đứng lên, hoảng sợ mà nhìn bắp cải bị nàng ấy đè hỏng, rồi lại theo bản năng nhìn người đàn ông đang biến sắc.

“Tới cái việc tưới nước còn làm không tốt, thì ta còn cần gì mà nuôi ngươi nữa!” Nam nhân này bước nhanh xuống, giáng cho nàng hai cái bạt tai rồi quát: “Khóc, khóc, khóc cả ngày chỉ biết khóc thôi sao, ngươi làm đồ ăn tháng này hỏng hết rồi còn khóc lóc cái gì nữa!”

Đứa bé gái cố gắng khống chế không được khóc, bây giờ chỉ còn lộ một chút tiếng thút thít.

Người nam nhân nổi giận đùng đùng nắm lấy tóc của bé gái rồi bắt đầu đánh, đem người đứa bé đẩy ngã trên mặt đất rồi còn chưa đủ, hắn còn đạp thẳng vào chân nàng: “Ngươi thử khóc một tiếng nữa đi.”

Bé gái run bần bật mà liều mạng che miệng lại, người nam nhân kia tiến lên rồi đạp mạnh vào chân nàng: “Tang Môn Tinh!”

Khi tên nam nhân kia đi rồi thì mới có một người phụ nữ từ trong bếp đi ra, đau lòng mà nhìn đống đồ ăn, chén đĩa bị đập vỡ mà nói: “Ngươi đúng là hậu đậu mà, cái gì cũng chẳng thể nghiêm túc làm, khó trách tại sao cha ngươi lại như vậy.”

Bé gái nhìn nàng, rồi lại nhìn lại chính mình, sắc mặt trông có chút trắng bệnh mà bò dậy.

“Không sao cả, chỉ là nhặt rau hỏng ăn thôi.” Nữ nhân kia nhìn sang bên cạnh thấy bé trai đang ăn kẹo thì nói: “Tới giờ ăn rồi, không được phép ăn kẹo nữa, Chiêu Đệ không được tranh của em đâu đó.”

Nữ nhân xoa xoa tay, lại trở về phòng bếp.

Bé gái này mặc kệ việc cơ thể bị ướt mà vẫn đứng tại một chỗ, đôi mắt đen nhánh nhìn hai người trước mặt.

Trong miệng bọn họ đều có kẹo, lại còn nhìn nàng cười ra vẻ đắc ý. Bé gái xoay người, nhặt từng lá rau lên, nước mắt cứ thế làn lượt rơi xuống lá.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc!” Bé trai sốt ruột mà nhìn nước mắt đang rơi như mưa của Tiêu Nhã Quân.

Tiêu Nhã Quân như vừa ở trong mộng giờ mới tỉnh, vội ôm chầm lấy con mình oà khóc lên: “Xin lỗi... Ta thật sự xin lỗi con!”
Chương kế tiếp