Nữ Xứng Không Muốn Chết

Thiên Kim Thật, Thiên Kim Giả Chương 24
Trời đã tối, nhưng Tiêu Nhã Quân lại nằm trằn trọc chẳng ngủ được, bên cạnh nàng là Triệu Dung đang ngủ ngáy. Nàng đã không còn nhớ Triệu Dung có cái tật xấu này từ khi nào. Tiêu Nhã Quân quay sang, nàng đã thấy khuôn mặt vừa lạ vừa quen kia.

Nàng đã từng say mê người đàn ông này, nàng đã từng thấy an tâm khi ở cạnh hắn. Nhưng sống cùng nhau lâu mới biết hắn là một tên vô dụng, lười nhác, ăn mày quá khứ.

Tiêu Nhã Quân xoay người, đưa lưng về phía Triệu Dung, thất thần mà nhìn vào đêm tối.

Nàng đáng lẽ ra phải bắt đầu một cuộc sống tốt lúc cha mẹ nàng phạm tội, chứ không phải đi theo hắn hưởng lợi trước mắt rồi lại phải sống đau khổ, nhục nhã như này.

Nằm suy nghĩ cả nửa ngày, nàng lại khẽ lắc đầu. Nếu là lúc trước thì nàng không thể kiểm soát. Lúc sau, nàng rõ ràng có thể tránh được.

Nếu nàng không đi theo Triệu Dung thì thật tốt biết bao, nếu như vậy mọi chuyện ngoài ý muốn sẽ không xảy ra, nàng sẽ không làm Tổ mẫu mà nàng yêu bị tổn thương, cũng sẽ không phụ lòng nuôi dưỡng của cha mẹ nuôi.

Đáng tiếc thay, trên đời này không có nếu. 

Tiêu Nhã Quân khép mắt lại, trong đêm tối, từ từ một giọt nước mắt trượt xuống khoé mắt nàng và biến mất vào trong gối.  

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng lại ngửi thấy được mùi đàn hương êm dịu, quen thuộc đó, trong đêm tối bỗng lộ ra chút ánh sáng, hiện ra chiếc kệ gỗ lai cổ kính, một cái hồ có cá koi, lư hương bằng đồng cát tường… Đây chẳng phải là nhà của Tổ mẫu hay sao.

“Mấy ngày nữa mẫu thân của con sẽ tới thôi.”

Nghe vậy, Tiêu Nhã Quân mới ngẩng đầu lên, hai mắt vì khiếp sợ mà trừng lớn, nàng nhìn thấy Tổ mẫu còn trẻ hơn cả nàng, ước chừng giờ bà giờ mới chỉ có 15 - 16 tuổi, người đẹp như hoa.

Tiêu Nhã Quân ngơ ngác mà nhìn người bà hồi trẻ trước mặt mình, da thịt hồng hào, ánh mắt trong veo, nhìn thật ngây thơ.

“Mẹ sẽ tới thăm con sao, con đã rời khỏi nhà hơn nửa năm nhưng khi viết thư gửi về cho mẹ, mẹ chỉ qua loa mà trả lời vài câu. Thật sự người sẽ tới đây sao.”

Ánh mắt Tiêu lão phu nhân có chút phức tạp, vội cầm tay nàng, nói: “Mẹ con muốn đưa em gái về.”

“Em gái sao?” ‘Tiêu Nhã Quân’ cười hỏi: “Là em gái ở nhà ngoại sao?”

Tiêu lão phu nhân: “Là con đó, đứa bé ngốc này.”

Tiêu Nhã Quân ngây ngốc.

Tiêu lão phu nhân liền nói, năm đó ở Bạch Thạch huyện bà vì bận rộn mà đã phạm một sai lầm lớn, bà đã ôm nhầm một đứa trẻ khác. Thật ra Du thị không về nhà ngoại thăm người thân, mà là đi tìm lại đứa con thật sự của mình, sở dĩ tới giờ mới nói cho con là vì không muốn con buồn. Còn cha mẹ ruột của nàng đã sớm mất từ lâu.

Tiêu lão phu nhân lại nói: “Đứa bé ngốc này, con mới chính là cốt nhục của Tiêu gia nhà ta.”

‘Tiêu Nhã Quân’ thật không thể hiểu nổi.

Tiêu Nhã Quân thật cũng không thể hiểu nổi.

Tiêu Nhã Quân khóc một hồi lâu, rồi mới chấp nhận sự thật này trong lời an ủi của Tiêu lão phu nhân: “Tổ mẫu, thế chẳng phải nàng ta đã sống rất hạnh phúc trong mấy năm qua sao?”

“Nàng ta cũng sống rất bình thường thôi, cũng được coi là tạm ổn, tuy rằng không giàu như nhà chúng ta nhưng cũng coi là đủ cái ăn, cái mặc.”

Tới giờ, từng cơ mặt của ‘Tiêu Nhã Quân’ mới thả lỏng được chút, thậm chí còn thoang thoảng một chút an tâm.

Đầu Tiêu Nhã Quân quay mòng mòng, nàng như chẳng thể tiếp nhận thêm sự thật nào khi Tiêu Lão phu nhân nói. Nàng đây chẳng phải là do cha mẹ sinh ra có ác ý mới tráo nàng đi sao, tại sao giờ lại biến thành ôm sai người rồi. Lại còn Tiêu Nhã Du không lớn lên trong sự mắng mỏ sao?  Rõ ràng Tổ mẫu nói. Rõ ràng thân sinh cha mẹ nàng là ác ý đổi hài tử, như thế nào biến thành ôm sai. Còn có, Tiêu Nhã Du không phải bị đánh chửi đến lúc lớn lên sao? 

Bỗng một hình ảnh chợt loé lên, trước mắt lại biến thành trước một biệt thự, Du thị đưa một cô nương nhút nhát xuống xe ngựa.

Gương mặt quen thuộc kia, giờ lại có chút xa lạ, trông giống Tiêu Nhã Du nhưng lại cũng không giống Tiêu Nhã Du. Trong ấn tượng của nàng, Tiêu Nhã Du là một người điềm tĩnh thong dong, từ khi nào đã trở nên khẩn trương như vậy.

“Mẹ.” Tiêu Nhã Quân gọi một tiếng, rồi tiến lên vài bước, nháy mắt lại bị ánh mắt sắc lạnh của Du thị làm cho sợ hãi mà chôn chân tại chỗ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Du thị đưa Tiêu Nhã Du bước qua nàng vào cửa chính.

Ánh mắt của Tiêu lão phu nhân dừng lại trên mặt của Tiêu Nhã Du, trong mắt có chút đánh giá.

Tiêu Nhã Du rụt bả vai lại, nghĩ tới việc gì đó mà bất an nhìn Du thị một cái, Du thị thấy vậy liền dùng ánh mắt trấn an mà nhìn nàng ta, một lần nữa nàng ta lại thả lỏng người ra, cố ý thẳng lưng lên.

Ánh mắt của nàng ta chứa đầy sự thấp thỏm lo âu cùng một chút lấy lòng. Theo Tiêu Nhã Quân phong cách như vậy là kém cỏi, quả nhiên trong mắt Tiêu lão phu nhân chỉ còn sự thất vọng khi nhìn nàng ta.

Sau khi nhận người thân xong, Du thị bị Tiêu lão phu nhân giữ lại, trong thâm tâm của Tiêu Nhã Quân cũng ngừng lại. Sự việc trước mắt làm nàng nghẹn họng mà khóc, hoá ra là như thế!

Du thị cùng Tiêu lão phu nhân bắt đầu cãi nhau.

“Cái chết cũng như ngọn đèn đã tắt vậy, đôi phu thê kia đã chết vì trọng tội mà sao lại đưa đứa con của họ về, việc đó chẳng có lợi chút nào, còn có thể phải nghe lời mắng chửi của thiên hạ. Nếu có người biết được rồi truyền ra ngoài việc Tiêu Nhã Du bị người ta làm nhục rồi còn ra tay với Chu Đại Trụ, nếu xảy ra thì đời này của Nhã Du sẽ tiêu tan hết.”

“Các ngươi luôn miệng nói là vì Nhã Du, nhưng lại chẳng phải là muốn bảo vệ danh tiếng cho Tiêu Nhã Quân sao. Băng thanh ngọc khiết Cung Vương phi tương lai làm sao có thể có một đôi cha mẹ táng tận thiên lương như vậy, nàng hiện tại có được hết thảy sao lại có thể là trăm phương ngàn kế để tráo con, sao lại có thể bị người đâm sau lưng! Ta không cam lòng, dựa vào cái gì ta là người bị tra tấn tới nỗi biến thành cái bộ dạng người không ra ngzoiwf quỷ không ra quỷ này, mà lại còn muốn ta nuôi con của kẻ thù sao, lại còn phải trơ mắt nhìn nàng ta sống một cuộc sống đầy đủ.”

Tiêu Nhã Quân lần đầu tiên thấy bất lực như vậy, thấy oán hận Du thị tới như vậy, trong mắt, lửa giận đã tràn ngập cùng với oán hận.

Tiêu lão phu nhân không vui: “Quân Nhi là Quân Nhi, cặp phu thê kia là cặp phu thê kia.”

“Nhưng Tiêu Nhã Quân là cốt nhục của bọn họ!” Du thị nghiến răng nghiến lợi nói.

Mặt Tiêu Lão phu nhân lạnh tanh: “Du thị, ngươi đây là muốn hủy hoại Quân Nhi thì mới vui hả. Việc tới nước này, thì Tiêu Nhã Quân cũng thân bại danh liệt đã đủ lắm rồi. Ngươi đừng quên Quân Nhi là người của Cung Vương và sắp trở thành Cung Vương phi đấy. Nếu Quân Nhi mất mặt, vậy chẳng phải Cung Vương cũng mất mặt, ngươi là muốn đắc tội với Cung Vương à? Ngươi cũng nên biết đây là ý của Cung Vương.”

Tiêu lão phu nhân kìm lại sự tức giận, nói ra một câu thật đau: “Ta biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng ngươi ngoài nữ nhi ngoại còn có ba người con trai đấy, ngươi vẫn là người của Tĩnh Hải Hầu phủ chúng ta, ngươi tất thảy đều liên quan đến mặt mũi của Tĩnh Hải Hầu, ngươi chớ nên hành động theo cảm tính.”

Du thị thất vọng mà cụp mắt xuống, người nhễ nhại mồ hôi, tuyệt vọng ngồi hơn nửa ngày, Du thị căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào Tiêu lão phu nhân, nói: “Các ngươi đúng là khing người quá đáng mà!”

Đáy mắt Tiêu lão phu nhân ánh lên sự xấu hổ, vội khép mắt lại, cố gắng lăn chuỗi Phật châu thật nhanh.

Du thị mang theo Tiêu Nhã Du dọn tới Thúy Vi sơn trang, Tiêu Nhã Quân cũng tính đi theo nhìn xem, nàng không thể tách Tiêu Nhã Quân quá xa đi.

Nàng đi theo Tiêu Nhã Quân, thấy nàng ấy sống cũng không khác trước là mấy. Không ai biết việc này là do đôi Chu thị kia đánh tráo, càng không biết nhà họ Chu kia ngược đãi Tiêu Nhã Du, Tiêu Nhã Du cũng sẽ không biết tới rồi nghiên cứu ra biện pháp tăng sản lượng lương thực. Cho nên người đời cũng sẽ không chê cười Tiêu Nhã Quân.

Giờ Tiêu Nhã Quân đã khác trước rất nhiều, nàng bây giờ đã có thể quang minh chính đại mà có một vị hôn phu, thế nên trong lòng nàng vô cùng sung sướng.

 

Tết lại tới rồi, Du thị đã mang theo Tiêu Nhã Du trở về, chỉ cần nhìn dung mạo thôi cũng đã thấy Tiêu Nhã Du đã lớn lên nhiều, nhìn cách nàng ta mặc bộ xiêm y như là nha hoàn trộm bộ xiêm y của chủ tử mặc lên người vậy, thậm chí khí chất còn không bằng mấy đại nha hoàn kia.

Nàng ta tất nhiên là biết điều này, nên luôn luôn cúi đầu khi nói chuyện với người khác.

Tiêu Nhã Quân đối nàng ta có chút ngại ngùng, đã có vài lần nàng bắt chuyện với nàng ta, tưởng chừng như mối quan hệ của hai nàng đã tốt đẹp hơn.

Nhưng Tiêu Nhã Du lại không thích ở cùng Tiêu Nhã Quân, mội lần Tiêu Nhã Quân tới gần, nàng ta đều tránh đi, biểu cảm cũng vì thế mà cứng đờ đi. Việc này trong ấn tượng của người khác, chẳng có vẻ gì tốt đẹp cả, vậy nên họ càng ở sau lưng nói xấu nàng ta nhiều hơn, nói nàng ta bằng mặt không bằng lòng, nói nàng ta lòng dạ hẹp hòi…

Tiêu Nhã Du đã nghe thấy được.

“Các ngươi có phát hiện ra không? Bát tỷ chẳng thể nghe hiểu chúng ta nói gì kìa.”

“Nàng ta từ một huyện nhỏ tới, hiển nhiên là không biết chơi đàn rồi, chúng ta không nên vì nàng ta không viết chơi đàn mà mất hứng.”

“Thất tỷ là người chơi đàn giỏi nhất trong số chúng ta. Tỷ ấy giỏi thật. Còn hơn nàng ta, học mãi mà vẫn chẳng biết gì, hai người này đúng là khác nhau mà. Ai cũng nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhưng lại hoàn toàn khác với bọn họ. Nếu không phải do chính miệng bá phụ nói ra thì ta cũng không dám tin Bát tỷ là cốt nhục của Tiêu gia, nhưng ta tháy Thất tỷ mới thật sự là đích nữ của Tiêu gia.”

“Được rồi, thất muội không ở đây, ngươi không cần nịnh nọt đâu. Bát muội kia cũng thật đáng thương, nếu từ nhỏ được lơn lên trong Hầu phủ, thì cũng không tới mức như này, ngươi nên ăn nói cẩn thận để tích đức đi.”

“Cái gì cơ, ta đây là ăn ngay nói thẳng nhá.”

 

Tiêu Nhã Du trở về thay quần áo, mặt nàng ta đã sớm đỏ lên, vội vàng như muốn trốn đi, nàng ta cứ lang thang mà không biết nên chạy đi đâu, cuối cùng nàng ta đã tới sườn núi Trích Nguyệt đình.

Trong đình có rất nhiều đàn cổ, đôi mắt Tiêu Nhã Du đỏ rực mà trừng mắt với cái giá để đàn đó, nàng ta ngồi xuống thử đàn vài câu, mà tiếc thay, nó không thành, nàng ta càng ngày càng thấy tức giận hơn.

“Bát cô nương, Bát cô nương.” Ngô Đồng chạy tới: “Người nhẹ thôi, đây là nhà của một cô nương rất thích đàn, cái đàn này là của Hầu gia năm đó đưa cho cô nương đó đi kết hôn.”

Động tác của Tiêu Nhã Du cứng đờ, cầm lấy chiếc đàn rồi liên tục đập, rồi bị dây đàn đó cứa đứt ngón tay, máu tươi chảy ra khắp chiếc đàn nhưng nàng ta lại chẳng thấy đau tẹo nào.

Ngô Đồng kinh hãi hét lên: “Bát cô nương, sao người lại làm thế!”

Ngô Đồng vừa bất mãn vừa sợ hãi mà nhìn Tiêu Nhã Du cầm đàn đập thẳng xuống đất.

Ngô Đồng hoảng sợ lùi về phía sau.

“Ngươi nói cho Tiêu Nhã Quân như thế, chẳng phải coi ta là không khí hay sao, ngươi nói đi, ngươi đi nói cho Tổ mẫu mau.” Tiêu Nhã Du lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt, lao xuống cái đình hóng gió, thì bắt gặp Tiêu Nhã Quán đang ở rẫy.

Tiêu Nhã Quân cũng thấy mọi thứ, không biết nói cái gì mới tốt, nên xấu hổ mà nhìn Tiêu Nhã Du.

Tiêu Nhã Du mặt đầy nước mắt, nói năng lộn xộn mà khóc kêu: “Sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy, dựa vào cái gì mà bọn họ đối tốt với ngươi. Ta đây chính là không hiểu tại sao, tại sao các nàng ấy lại nói ta như vậy, dựa vào cái gì chứ. Các ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, tại sao chỉ có mình ta bị coi thường, ta rốt cuộc đã sai ở đâu chứ!” Câu cuối mà nàng nói tựa như đang rít gào mà đòi công bằng.

Tiêu Nhã Du còn muốn nói gì nữa, nhưng bị hai nha hoàn đuổi theo cưỡng ép mang đi.

Tiêu Nhã Quân bỗng cảm thấy sợ hãi khi Tiêu Nha Du nổi cơn điên tới, nàng phải mất một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần.

Tin tới truyền tới tai của Tiêu lão phu nhân thật nhanh, bà vội đưa Tiêu Nhã Quân vào vòng tay của mình mà an ủi: “A Du chỉ có chút khúc mắc với con thôi. Những gì nó nói con tuyệt đối đừng để trong lòng. Cái gì mà chuyện xấu hay chuyện tốt, chẳng qua năm đó xảy ra việc ngoài ý muốn này. Chẳng qua hai nhà có chút khác biệt về gia thế, nên trong lòng nó sinh ra thứ cảm giác không công bằng việc này cũng là điều đương nhiên mà, chi bằng bây giờ con cứ tránh mặt nó đi, tránh mặt để khỏi kích thích nó. Nếu nó có làm điều gì không đúng thì con đừng chấp nhặt với nó.”

Tiêu Nhã Quân cải thiện tinh thàn rồi nở một nụ cười nói: “Tổ mẫu yên tâm, con sẽ không so đo với Bát muội đâu, dù gì con cũng thua muội ấy về nhiều mặt.”

Tiêu lão phu nhân hẳn là không thích lời giải thích này: “Cái gì thua thiệt hay không thua thiệt.”

Trong lòng Tiêu Nhã Quân có hàng ngàn cảm xúc, vì nàng được mọi người yêu quý nên mỗi khi thấy Tiêu Nhã Quân nàng hạnh phúc thì nàng ấy lại cực kì ghen ghét, bởi vì điều đó mà làm cho Tiêu Nhã Du ngày càng trở nên đáng thương.

Tiêu Nhã Du lại cùng Du thị rời khỏi hầu phủ, khi Tiêu Nhã Quân tới tiễn họ, thì ánh mắt mà Du thị rất lạnh lùng, nàng chưa thấy ánh mắt đó của Du thị bao giờ cả.

Tiêu Nhã Quân ngày càng trở nên thất vọng về Du thị. Thậm chí có người nói Du thị thật tốt, vì khi phát hiện đứa con gái mà mình nuôi suốt mười lăm năm qua lại không phải là con ruột của mình, liền không đau khổ mà cắt đứt mọi thứ với nàng.

Nhưng Du thị là chủ mẫu của Hầu phủ, Tiêu Nhã Du lại là cháu gái của Tiêu gia, nên các nàng chỉ đành trách mặt nhau, sau này chắc chắn sẽ không thể quay lại giống lúc trước.

Mỗi khi nàng ta trở về, Tiêu Nhã Quân đều sẽ cảm thấy, Tiêu Nhã Du vì mẫn cảm mà ngày càng tự ti, nàng ta luôn luôn nhìn Tiêu Nhã Quán bằng ánh mắt oán hận.

 

Một ngày nọ, khi Du thị tổ chức tiệc mừng thọ tròn 40 tuổi, thì đã xuất hiện rất nhiều cô nương điệu đà tới để trò chuyện.

Tiêu Nhã Du nàng ta dù gì cũng đã ở Lương Thành nhiều năm nên cũng có chút kinh nghiệm.

Tiêu Nhã Du cúi đầu không nói tiếng nào, cô nương theo sau hỏi chuyện mà nhỏ giọng thì thầm sau lưng nàng ta với một câu: “Mỗi lần khi ta hỏi nàng ta trước đây đều sống như này sao, thì nàng ấy luôn luôn tránh đi, như thể không muốn nhắc đến chuyện đó. Tử không chê mẫu xấu, chó không chê chủ nghèo. Cho dù cha mẹ nuôi nàng ta không thể cung cấp cho nàng ta nhiều quần áo cùng đồ ăn ngon nhưng họ đã nuôi dạy nàng ta rất tốt mà phải không, đáng lẽ ra nàng ta cần phải cảm ơn họ.”

Vừa dứt lời xong, một chén trà nóng từ trên đầu đổ xuống, cô nương đang hỏi chuyện kia cũng vì sợ mà hét chói tai, giận không thể mà lao vào tát cho Tiêu Nhã Du vài cái: “Ngươi có bệnh à!”

“Ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi tại sao lại không cảm ơn ta. Ngươi mau cảm ơn ta đi.” Tiêu Nhã Du nắm trong tay đĩa điểm tâm đi qua đi lại: “Ngươi mau cảm ơn ta, mau cảm ơn ta, ngươi tại sao lại không cảm ơn ta!”

Ánh mắt Tiêu Nhã Du lúc này quá đáng sợ, làm cho người khác có chút sợ sệt cùng bất an.

Tiêu Nhã Quân bước lên một bước rồi chạy tới giữ chặt nàng lại: “Bát muội, muội…”

“Ngươi đừng chạm vào ta!” Tiêu Nhã Du thét lên chói tai, dùng sức đẩy Tiêu Nhã Quân ra, Tiêu Nhã Quân không hề phòng bị mà ngã ra sau, eo đập vào bàn, tay áo sượt qua bàn làm cho cốc chén ở đấy rơi một cái “Choang” dưới đất.

Tiêu Nhã Quân đau đến muốn khóc.

Một đám khuê tú đem nàng bao quanh vây quanh, bao gồm cả tỷ muội nhà Tiêu gia, họ sôi nổi mở miệng chỉ trích Tiêu Nhã Du, sao có thể tàn nhẫn như vậy,  thật không biết tu tâm dưỡng tính… Ong ong không dứt.

Thái dương của Tiêu Nhã Du hiện rõ gân xanh, hai mắt đầy tơ máu giống như mạng nhện, đôi tay nắm thành quyền rồi hét: “Các người các ngươi thì biết cái quái gì chứ. Cha sinh mẹ đẻ của nàng ta là tạp chủng, nàng ta cũng chính là tạp chủng. Bọn họ đánh đập ta, mắng ta, bọn họ coi ta như súc sinh mà chà đạp sai khiến, nếu có gì không vừa lòng thì lại không cho ta ăn cơm, đánh chửi ta, kể cả cha nàng ta cũng… Các người nhà bọn họ đều là cầm thú, đều đáng chết. Ta chỉ hận không thể giết chết bọn họ, vì cái gì mà lại muốn ta cảm kích bọn họ, ta chỉ hận không thể giết chết hết bọn họ mà thôi.”

“Nếu không phải vì bọn họ, ta sẽ không trở thành bộ dạng này. Là bọn họ cố tình bế ta trộm đi, chứ không phải ôm sai, bọn họ đây là cố ý, chính là cố ý tráo đổi ta, bọn họ là cố ý muốn đổi con. Bọn họ, cả nhà đều là ăn trộn, đều là quân tiểu nhân!”

Tiêu Nhã Du dùng tay áo mà lau đi nhưng giọt nước mắt của mình, nghẹn ngào nói: “Các ngươi đều thích nàng ta, đều giúp đỡ nàng ta, các ngươi đều hại ta, các ngươi cũng chẳng phải người tốt. Các người cùng với Chu gia đều là tiểu nhân!”

   

Việc khôi hài này cuối cùng cũng đã truyền tới tai Tiêu lão phu nhân, bà quát ra lệnh mọi người im lặng.

Tiêu lão phu nhân nổi trận lôi đình, quát: “Có bản lĩnh thì ngươi mau nói cho bọn họ biết ngươi suýt bị cưỡng bức và cũng suýt giết cha nuôi của mình đi, ngươi…”

“Hắn không phải cha nuôi của ta, hắn không xứng!” Tiêu Nhã Du đang quỳ trên mặt đất bỗng ngẩng lên, ánh mắt nàng ta hiện rõ sự hung ác.

Tiêu lão phu nhân ngẩn người, trong đáy lòng có chút ớn lạnh.

Tĩnh Hải Hầu ra lệnh cho Du thị đưa Tiêu Nhã Du về phòng.

Tiêu lão phu nhân nặng nề mà thở dài: “Đứa nhỏ này thật gian xảo, ánh mát vừa rồi của nó làm ta không thể không bất an được, nếu vẫn tiếp tục như này thì sớm muộn rồi cũng sẽ ầm ĩ. Nó không thích Quân Nhi, gần đây lại càng chĩa mũi nhọn về phía Quân Nhi nhiều hơn. Hôm nay nó lại dám ở trước mặt nhiều người mà nói nhăng nói cuội như thế, ngươi nghĩ rốt cuộc chuyện này sẽ kết thúc ra sao đây?”

Khuôn mặt Tĩnh Hải Hầu lãnh đạm hỏi: “Mẫu thân sao có thể không biết cái kết như nào được nhỉ?”

“Ngươi có ý gì!” Mặt Tiêu lão phu nhân trầm đi.

Tĩnh Hải Hầu: “Mẫu thân không phải đã nói nàng điên rồi sao.”

Tiêu lão phu nhân chớp mắt một cách chật vật: “Ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi.”

Tĩnh Hải Hầu: “Du Nhi thành ra như vậy, ít nhiều cũng là do chúng ta ép. Chúng ta thân là trưởng bối mà vì sự ích kỷ của bản thân, lại khiến vết thương trong lòng nàng bị rắc thêm muối, mẫu thân, chúng ta thực sự đều cần xin lỗi đứa nhỏ này, hay bằng chúng ta đối xử với nàng tốt hơn đi.”

Tiêu lão phu nhân không chịu nổi lời này, liền quát: “Ta có việc gì không đối tốt với nó chứ?”

Tĩnh Hải Hầu nhếch miệng: “Chỉ cần nói với mấy người kia rằng hai đứa nó đã cãi nhau từ trước nên Du Nhi bị lửa giận nên mới không biết lựa lời nói. Nhất định Cung Vương sẽ có cách chèn ép dư luận.”

Tiêu lão phu nhân phiền não mà xoay xoay chuỗi vòng Phật: “Lão đại, con có thấy oán hận Cung Vương không?”

“Làm sao con dám chứ. Con không oán trách hắn mà là tự oán trách bản thân mình cơ.”

Sắc mặt của Tiêu lão phu nhân chợt thay đổi.

Tĩnh Hải Hầu vừa mới đi, thì Tiêu Nhã Quân cũng tới, nàng tới hỏi bà những lời Tiêu Nhã Du vừa nói là có ý gì?

“Con thật sự nghiêm túc đấy à? Chẳng phải con thà biết Tiêu Nhã Du có hiềm khích với nhau, đã thế còn liên tiếp tấn công con. Nó đây là đang bị lòng thù hận che mờ mắt rồi nên mới nói hươu nói vượn. Nếu thật sự như nó nói, thì tại sao vào năm trước lúc nó về lại không nói ra luôn đi, sao bây giờ mới nói.”

Tiêu lão phu nhân xoa tóc, vỗ về nàng: “Chẳng lẽ con không tin bọn ta mà lại đi tin nó sao?”

Tiêu Nhã Quân nhẹ nhàng gật gật đầu: “Tổ mẫu, Bát muội cũng không phải cố ý, nàng chỉ vì tức giận thôi, người đừng quan tâm, đừng vì nàng mà nghĩ nhiều.”

Lòng bàn chân Tiêu Nhã Quân bỗng có chút ớn lạnh, nàng cảm thấy trong lòng Tiêu Nhã Quân có chút hoài nghi về câu nói của Tiêu Nhã Du nhưng nàng không dám tin sự hoài nghi đó.

Tiêu lão phu nhân âu yếm mà gật đầu: “Con sắp gả cho Cung Vương rồi nên không được mềm lòng như vậy, sau này nhỡ Cung Vương… Thì con không thể tha thứ được như này, hiểu không?”

Tiêu Nhã Du đã rời khỏi phủ của Tĩnh Hải Hầu, lấy cớ bị khiển trách mà trốn đi. Thật lâu sau cũng không thấy nàng ta trở về, thậm chí còn không trở về dự đại hôn của Tiêu Nhã Quân.

Tiêu Nhã Quân mặc một thân lễ phục, mặt trang điểm đậm, được ngồi trên kiệu có tám người khiêng tới phủ Cung Vương.

Tư định chung thân, là Tiêu Nhã Quân cả đời này đau.

Trước mắt Tiêu Nhã Quân đã hạnh phúc hơn so với nàng.

Vừa mới kết hôn không bao lâu thì Tiêu Nhã Quân đã có mang. Ấy vậy lúc ở phủ Tĩnh Hải Hầu nàng lại rất xấu hổ khi đề cập tới chuyện này, trước mắt thì nàng đang phải gánh vác cả gia đình mình, phải tự tay xây mộ cho cha mẹ ruột của mình.

Tiêu Nhã Quân đứng ngay phía sau cô ấy muốn ngăn cản nhưng không được, nàng đã có chút hoài nghi rồi. Sao nàng lại có thể xây mộ cho Chu thị phu thê đó lần nữa chứ, chuyện như này mà truyền tới tai của Tiêu gia thì nàng biết phải làm sao đây, bọn họ sao có thể chịu nổi được.

Nhưng nàng lại không thể ngăn cản được, nàng cứ như vậy mà nhìn Cung Vương sai từng người đi làm mộ cho Chu gia, lệnh cho cặp chị em Chu gia tới thờ cúng.

Trong lúc vô ý ‘Tiêu Nhã Quân’ đã nghe thấy Cung Vương nói chuyện với hạ nhân, và cũng đồng thời nghe được Cung Vương sẽ âm thầm nuôi đôi anh em Chu gia đó.

Rốt cuộc Tiêu Nhã Quân cũng không thể tiếp tục tự lừa dối mình nữa, vội đi hỏi chân tướng năm đó.

Cung Vương giải thích nửa giả nửa thật với nàng về chân tướng năm đó.

Tiêu Nhã Quân nửa tin nửa ngờ mà nghe, có lẽ sắp được làm mẹ nên nàng đã lấy hết dũng khí mà đi gặp Tiêu Nhã Du.

 

Mới hơn nửa năm không gặp mà Tiêu Nhã Du đã còi cọc hẳn lên, hệt như có bệnh nặng nhiều năm chưa khỏi, nhưng ánh mắt của nàng ta vẫn rất lạnh lùng, tựa như rắn độc.

Tiêu Nhã Quân không được tự nhiên mà tránh đi ánh mắt của nàng ta, rồi hỏi năm đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì.

Nghe Tiêu Nhã Du nói xong, thì khuôn mặt của Tiêu Nhã Quân đã sớm trắng bệch.

Tiêu Nhã Du liên tiếp nở nụ cười lạnh: “Thôi, ngươi đừng giả bộ nữa, ngươi rõ ràng biết rõ hơn người khác, ngươi chỉ giả vờ không biết gì, để có thể thoải mái sống khi cướp mất tất cả của ta. Ngươi cũng thật gian xảo, ngươi ở Tiêu gia là một thiếu nữ trong sáng đơn thuần, nhưng vẫn không thể quên được cha mẹ ruột của mình, ngươi cái gì cũng muốn, từ lúc lọt lòng tới nay, ta chưa bao giờ gặp loại người như ngươi.”

“Ta không có!”

“Ngươi chính là vậy, mộ của cha mẹ ngươi bị dời đi không phải là do ngươi thì là ai được chứ. Ta sao lại biết được, có phải ta sai người đi đào mộ cha mẹ ngươi không. Còn có đôi chị em Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo nữa hai cái kẻ tiện nhân này đều đã bị ngươi giấu kỹ. Còn nói sau khi ngươi làm mẹ, thì ngươi vẫn muốn Chu Đại Trụ lên làm quốc trưởng, còn Chu Tiểu Bảo thì trở thành cánh tay đắc lực. Hai vợ chồng nhà Chu Đại Trụ này đúng là có chút bản lĩnh mà, không ngờ họ lại trở thành người mời chào.”

Đôi mắt Tiêu Nhã Du nhìn chằm chằm vào bụng của nàng: “Ngươi quả nhiên giống y đúc cha mẹ mình đều ích kỉ, ngươi giống mẹ ngươi quá, đều là quân dối trá.”

“Không phải ta làm!” Mặt Tiêu Nhã Quân như bị rút hết máu mà trắng bệch hẳn ra.

“Không phải ngươi làm, thì chính nam nhân của ngươi làm, hai người các ngươi đều không phải kẻ tốt đẹp gì, đều đáng chết cả!” Hai mắt Tiêu Nhã Du tràn đầy sát khí, không biết từ khi nào đã lôi ra một con dao găm, hung hăng mà hướng về phía Tiêu Nhã Quân: “Ta không sống tốt được thì dựa vào cái gì mà ngươi được sống tốt như vậy!”

Để biết rõ chân tướng thì Tiêu Nhã Quân cố ý không đi cùng hộ vệ, nàng hiện giờ đang thấy hối hận khi nhìn thấy con dao sắc bén đó đang sắp sửa xoẹt qua mặt nàng.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này thì cuối cùng hộ vệ đã nhanh chóng đuổi theo, dùng một chân đá bay Tiêu Nhã Du.

Tiêu Nhã Du hất đổ bàn ghế, ngã ở góc tường rồi phun ra một bụng máu, rồi hôn mê.

“Bụng, bụng ta đau quá.” Tiêu Nhã Quân hoảng sợ mà ôm bụng: “Vương gia, Vương gia!”

May mắn thay bụng Tiêu Nhã Quân chỉ cảnh báo, chứ nàng cùng đứa nhỏ vẫn bình an.

Cung Vương nổi trận lôi đình, đem Tiêu Nhã Du nửa sống nửa chết vào Tông Nhân Phủ đại lao, bắt phải xử lý theo đúng luật. Ý đồ mưu hại Vương phi cùng với con trai vua là tội lớn, phải lên Tông Nhân phủ để nghiêm túc truy cứu, bên kia không chỉ muốn Tiêu Nhã Du bồi thường mạng, ngay cả phủ Tĩnh Hải Hầu giờ cũng phải bị liên lụy.

Du thị muốn tới Cung Vương phủ gặp Tiêu Nhã Quân nhưng đã bị binh lính ở ngoài chặn với lý do mấy nay cái thai trong bụng Tiêu Nhã Quân không được tốt nên không được đi.

Du thị thẳng tắp mà quỳ xuống, người gác cổng cũng không ngại bà như vậy mà đi lướt qua, rốt cuộc vẫn là mẹ nuôi của Vương phi nên họ đã sớm đi báo.

Du thị bị mời vào Vương phủ, giờ ở trước mặt bà là khuôn mặt âm trầm của Cung Vương.

Du thị quỳ phục trên mặt đất nói: “Vương gia, người sai chính là ta, là ta không dạy dỗ được con, hi vọng Vương gia tha cho nữ nhi của ta một đường sống. Nếu được thì Tiêu gia ta sẽ tuyên bố, nàng có vấn đề về thần kinh. Ta sẽ đưa nó tới am ni cô, vĩnh viễn sẽ không để nó bước ra khỏi am ni cô nửa bước.”

Cung Vương không tỏ ý kiến: “Phu nhân đây là muốn cầu xin cứu người hay muốn ép ta đây?”

Du thị ngước mắt, mắt đầy đau khổ nói: “Vương gia, con gái ta biến thành bộ dạng như này, thật sự không có liên quan đến ngài sao?”

Lông mày Cung Vương khẽ giật.

Du thị rơi nước mắt nói: “Ngài vì giữ danh dự cho Nhã Quân mà khiến Du Nhi phải nhịn đắng nhịn cay ở Chu gia, khiến nó đã đau khổ nay lại càng đau khổ hơn. Nàng ta ở Chu gia nhịn mười lăm năm, khi trở lại Tiêu gia lại phải chịu sự dè bỉu, tiếp tục nhẫn nhịn. Nàng không nhịn nổi nên giờ đã biến thành bộ dạng này! Ta không dám mong Vương gia sẽ bỏ qua chuyện cũ, ta chỉ mong, đừng làm tổn thương nàng ta nữa, rồi cho nàng ta được sống là quá đủ rồi. Mấy năm nay, thân thể của nàng ta đã suy sụp rất nhiều.”

Cung Vương ngẩn người.

Hai vai Du thị không ngừng run lên, nước mắt cuồn cuộn mà chảy xuống: “Thân thể của nàng đã sớm bị Chu gia huỷ hoại.”

“Nhã Quân!” Cung Vương đột nhiên đứng dậy, bước tới chỗ Tiêu Nhã Quân đang tái xanh mặt mày vì mệt.

Tiêu Nhã Quân vội vàng đi tới đây, đỡ Du thị lên, rồi nói: “Mẹ người mau đứng lên đi.”

Du thị không đứng dậy, ngược lại xoay người lại, trước mặt Tiêu Nhã Quân mà quỳ xuống: “Nhã Quân, ta từ trước đến nay không mong gì ở ngươi, coi như hôm nay ta cầu xin ngươi, mong ngươi vẫn coi trọng tình nghĩa mười lăm năm qua ta nuôi ngươi, mong ngươi cho Du Nhi một con đường sống.”

“Nương đừng như vậy nữa” đỡ Du thị xong, nước mắt Tiêu Nhã Quân cứ thế chảy: “Con sẽ làm theo người, con sẽ làm theo người mà.”

Cung Vương nhíu nhíu mày: “Thôi, bổn vương sẽ không cho nàng ta tới Tông Nhân Phủ.”

“Tạ vương gia Vương phi đã khoan hồng độ lượng.” Du thị bi thương rơi lệ, khăng khăng rập đầu, lảo đảo rời khỏi Cung Vương phủ.

Tiêu Nhã Quân đã rơi lệ đầy mặt, tại sao người lại phải làm như vậy chứ, người cũng biến hành bộ dạng đó rồi sao.

Du thị nói Tiêu Nhã Du bị “Rối loạn tâm thần” vào am ni cô.

 

Lại một lần nữa Tiêu Nhã Du lại nghe thấy Tiêu Nhã Quân đã thành công sinh ra một cặp long phượng, cuối cùng nàng đã chết vì bệnh và ra đi ở năm mười chin tuổi.

Lại sau lại, Du thị ở kia tòa am ni cô làm cư sĩ, Tiêu Nhã Quân đi xem bà, nhưng Du thị không muốn thấy nàng.

Tiêu Nhã Quân nhân cơ hội đi vào thì thấy Du thị tóc tai đã điểm bạc, nhưng bà mới bốn mươi tuổi mà thôi, bà biểu hiện vẫn rất bình thản, một sự bình thản hiếm thấy trong những năm gần đây.

Tiêu Nhã Du đã được giải thoát rồi, cuối cùng nàng cũng đã rời khỏi cái thế giới đau khổ này rồi, có lẽ Du thị sẽ cũng sẽ đi theo.

 

Ba năm sau, Du thị mắc bệnh nặng, vô phương cứu chữa, bệnh tình của bà giờ đã trở nên nguy kịch.

Hấp hối hết sức, Thái Tử Phi Tiêu Nhã Quân đi đưa Du thị đoạn đường cuối cùng.

Ba năm đã không gặp mặt nhau.

Một hơi thở mỏng manh đưa nàng tới với thế giới này.

Du thị dừng tầm mắt ở trên người Tiêu Nhã Quân đang chậm rãi đi tới với cái bụng to: “Cái bụng này nhòn nhọt, nên chắc chắn là con trai, số ngươi cũng thật là sướng.”

Thở dài một hơi.

Tiếng thở dài còn phiêu đãng ở trong không khí, thì Du thị đã đột ngột mất.

Tiêu Nhã Quân đi theo Tiêu Nhã Quân ở bên người, nhìn nàng từ Thái Tử Phi lại biến thành Hoàng Hậu. Nhìn nàng độc sủng hậu cung, sinh con dạy cái, sống một cuộc sống mà hầu hết mọi nữ nhi thành đều muốn hướng đến.

Cũng nhìn nàng quanh năm lúc sau cùng Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo lén thừa nhận.

Tiêu Nhã Quân chung quy cũng giống nàng, giống nhau ở điểm là đều coi trọng tính mạng, coi trọng huyết thống, chẳng cần biết Tiêu gia có coi nàng là kẻ thù hay không thì nàng cũng mặc kệ.

Ở dưới góc độ của nàng, đây là người thân của nàng, máu mủ tình thâm. Huống chi nếu không có cha mẹ thân sinh, nào có nàng hôm nay.

Một bên là người nhà Chu gia, cha mẹ thân sinh của nàng. Một bên là người nhà Tiêu gia, có công dưỡng dục nàng. Nàng băn khoăn một hồi.

Cuối cùng, nàng vẫn là lựa chọn người trước.

Được vợ chồng Tiêu Nhã Quân âm thầm chiếu cố, tỷ đệ hai người quá thực rất tốt, Tiêu Nhã Quân cắn chặt răng hàm sau, chỉ hận không thể cho Tiêu Nhã Quân trên mặt hai cái tát đánh tỉnh nàng ấy. Đây là một đôi dưỡng không thân bạch nhãn lang, một khi gặp nạn, đều chạy nhanh hơn so với người khác.

Nhưng Tiêu Nhã Quân là Hoàng Hậu a, nàng sao có thể gặp nạn, cho nên Chu Chiêu Đệ cùng Chu Tiểu Bảo càng thêm tình ý chân thành, tốt đẹp thiện lương.

Chu Chiêu Đệ được Tiêu Nhã Quân chiếu cố, gả được cho một cử nhân, trượng phu của nàng cùng Hoàng đế là anh em cột chèo, bình bộ thanh vân, làm được quan lớn. Người nam nhân này ngày thường xem cũng không dám liếc mắt nhìn nữ nhân khác một cái, chỉ nhìn mỗi Chu Chiêu Đệ, Chu Chiêu Đệ không thể nghi ngờ là hạnh phúc.

Chu Tiểu Bảo đọc sách làm quan không được, liền làm phú quý hương thân. Cưới ột thiên kim tiểu thư, lại còn nạp thêm rất nhiều thiếp, con cái thành đàn, cực kỳ khoái hoạt. Hắn lại thông qua Tiêu Nhã Quân thỉnh danh sư ở nhà, lập chí hảo hảo bồi dưỡng nhi tử, để tương lai vào triều làm quan. Có một cô mẫu thân là Hoàng hậu, tiền đồ của Chu gia cứ thế mà tăng lên.

Chu gia không có thể trở thành một dòng dõi chính trực, mà trở thành một gia tộc giàu có nổi tiếng trong giới quý tộc. Con trai cùng con gái thành đạt như vậy, Chu Đại Trụ cùng Chu Vương thị tự nhiên hương khói không dứt.

Nếu phu thê hai người ngầm biết chuyện, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, năm đó quyết định tráo nữ nhi nhà mình làm cá chép nhảy Long Môn, tạo phúc đời cho thế hệ sau.

Chu gia vui sướng hương vinh, Tiêu Nhã Quân cũng chưa quên quan tâm Tiêu gia. Tiêu gia nhân tài đông đúc, lại có Tiêu Nhã Quân áy náy vô cùng cảm kích, Tiêu gia phát triển không ngừng, chạm tay là bỏng, Tĩnh Hải Hầu phủ thành Tĩnh Quốc Công phủ.

Xuân đi thu tới, thu qua, mùa xuân lại tới nữa.

Tiêu Nhã Quân cho rằng cứ như vậy, phảng phất tất cả mọi người đạt được hạnh phúc, trừ Du thị và Tiêu Nhã Du đã chết.

Thẳng đến kia một ngày, Kim Ngô Vệ sát tiến Càn Thanh cung, Ngự lâm quân kế tiếp bại lui. Triệu Dung cùng Tiêu Nhã Quân có tâm phúc yểm hộ hốt hoảng trốn đi, trên đường chịu khổ, phản quân chặn lại, quân đội Hoàng gia bị đánh cho tan rã.

Băng qua núi thi thể và biển máu, Triệu Dung chật vật không thể áp chế được mà trừng mắt với Tĩnh Quốc Công nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Lăng Thiên! Trẫm đối đãi ngươi không tệ, ngươi thế nhưng phản bội trẫm đầu quân vào Ninh Vương.”

Không dám tin tưởng, Tiêu Nhã Quân cơ hồ không đứng được, hắn tưởng mình đã có thế được hạnh phúc nhưng ai ngờ trong giờ phút này lại gặp phải chuyện không vui kia: “Phụ thân, ngươi sao lại có thể, vì cái gì?”

Tĩnh Quốc Công lẳng lặng mà nhìn Hoàng hậu khiếp sợ, nói: “Bệ hạ cũng có thê ử, nếu thê tử của người chết tảm như thê tử của ta, người sẽ như thế nào để báo thù?”

Triệu Dung hoảng sợ biến sắc, nửa ngày ngửa mặt lên trời cười to: “Tiêu Lăng Thiên, ngươi cũng thật có kiên nhẫn! Nhiều năm như vậy, trẫm thế nhưng một chút đều không có phát hiện.”

Tiêu Nhã Quân như bị sét đánh, há miệng thở dốc muốn nói cái gì: “Phụ thân…” Rồi lại không biết có thể nói cái gì.

“Phụ thân của nương nương là Chu Đại Trụ chứ không phải ta, từ lúc ngươi đề bạt Chu gia, người cùng Tiêu gia chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Tĩnh Quốc Công cười nhạt: “Nương nương đã dẫm lên Du Nhi để thành người hạnh phúc, được tôn kính nhất trên đời này, rồi lại cùng kẻ thù tương thân tương ái, chẳng lẽ người chưa từng gặp ác mộng sao?”

Mặt Tiêu Nhã Quân như bị rút hết huyết sắc đi.

Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, giang sơn giờ đã đổi chủ.

Năm đó, sự tình đã bị giấu kín với thiên hạ, bách tính, nên tới tận bây giờ thì tất cả mọi chuyện mới được phơi bày toàn bộ. Những người năm đó đã chê cười, chỉ trích, khinh bỉ Tiêu Nhã Du giờ đã thấy xấu hổ rồi.

Thật sự thì từ đồng tình sang oán giận cũng thế, việc đó xuất phát từ tâm hay là hùa heo mọi người cũng như nhau, cuối cùng thì phế Đế Hậu cũng bị người đời kinh thường.

Chu gia cũng vì sự việc này mà lộ nguyên hình, mấy người họ sống không bằng chết.

Phế đế Triệu Dung thì bị giam cầm ở hoàng lăng, điều đó với hiện tại cũng chẳng khác là bao.

Từng là trên đời này tôn quý nhất người một nhà, nhật tử quá đến so với bọn hắn thảm hại hơn, từ kiệm nhập xa khó, từ giàu về nghèo khó, đặc biệt là thật lớn tâm lý chênh lệch.

Họ từng là gia đình danh giá nhất nhì giới quý tộc, nhưng cuộc sống của họ còn tệ hơn, từ tằn tiện đến xa hoa đã khó, từ xa hoa đến tằn tiện lại càng khó, đặc biệt là khoảng cách tâm lý rất lớn.

Triệu Dung từ một vị vua tôn nghiêm lại biến thành bộ dạng dễ cáu giận chỉ mắng thiên hạ, hoặc cũng có thể đem sự cáu giận đó trút lên người thân của mình.

Cái này Tiêu Nhã Quân so với chính mình còn không bằng, nàng đã hưởng hạnh phúc từ lâu nên nay cũng chẳng còn năng lực sinh tồn cơ bản nữa.

Nhiều đứa trẻ lớn lên trong dòng tộc ngày đêm đêm khóc nháo.

 

...

 

Nhìn bọn họ còn thảm hơn so với một nhà ba người của nàng, trong lòng Tiêu Nhã Quân giờ cũng đã có quá nhiều cảm xúc, mỗi một cảm xúc của nàng đều không nói nên lời cả.

Mãi cho đến tân quân ổn định triều cục, một nhà bị phế cuối cùng cũng đã mất đi giá trị lợi dụng.

Hãy dâng một bình rượu bồ câu cho vị vua mới, người sẽ không bao giờ phải chịu những rắc rối trong tương lai.

Tiêu Nhã Quân thở ra một hơi, mở bừng mắt ra, ánh mắt sợ sệt mà nhìn chằm hằm vào chiếc giường cũ nát, phải mất thật lâu sau thì nàng mới có thể ổn định lại cảm xúc của mình, mới thoát ra khỏi ác mộng của chính mình. Vừa xoay người thì liền thấy Triệu Dung đang nằm ngủ ở bên cạnh đến bất tỉnh nhân sự, Tiêu Nhã Quân yên lặng mà nhìn sườn mặt hắn, rồi nhận ra hắn với phế đế rất giống nhau. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, che kín khuôn mặt đã mất đi sự trẻ tuổi từ lâu.
Chương kế tiếp