Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi - Chương 4
“Mẫu phi.” Thẩm Linh Lung sốt ruột chạy vọt vào Hà Hương Uyển, doạ sợ Vinh Vương phi đang nói chuyện cùng Bạch ma ma, đương muốn răn dạy, liền trông thấy vẻ mặt khiếp sợ của nàng, nhất thời tim nhảy lộp bộp.

“Mẫu phi” Thẩm Linh Lung đang muốn hỏi, thoáng nhìn nha hoàn chung quanh, vội vàng nuốt lời nói trở về, thiếu chút cắn phải đầu lưỡi: “Các ngươi lui hết ra đi.”

Bạch ma ma liếc nhìn Vinh Vương phi, dẫn người nối đuôi nhau ra cửa.

Vinh Vương phi nghiêm mặt trịnh trọng hỏi: “Con làm sao vậy?”

“Mẫu phi, người không thể đẻ rốt cuộc là Tạ Uyển Dư hay là đại ca?” Thẩm Linh Lung không chớp mắt nhìn chằm chằm Vinh Vương phi.

Một đường dài chạy tới đây, nàng càng nghĩ càng bất an. Giả sử vấn đề ở trên người đại ca, như vậy hết thảy nghi hoặc đều có thể giải thích. Vì điều gì mà Mẫu phi khoan dung với Tạ Uyển Dư như vậy, khoan dung đến nỗi nàng phải ghen tị, nàng cũng có nhi tử, nếu con dâu tương lai không thể sinh nở còn không cho nhi tử sinh con với người khác, nàng chẳng thể tốt bụng như vậy. Còn có đại ca, đều nói đại ca tình thâm bất hối vì Tạ Uyển Dư mà thủ thân như ngọc, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy giữa đại ca và Tạ Uyển Dư dường như không thân mật đến vậy.

Vinh Vương phi đột nhiên biến sắc, cao giọng hỏi: “Con nghe lung tung từ đâu thế, có phải có người nói bậy hay không?”

Thấy thế, Thẩm Linh Lung sững người vài giây, lẩm bẩm: “Ra là đại ca có vấn đề.”

“Nói hươu nói vượn” Vinh Vương phi kịp thời phản ứng, lập tức phủ nhận: “Đại ca con sao có thể có vấn đề, con nói ta nghe, con nghe được từ đầu.”

“Đại tẩu nói cho ta.” Đến thời điểm này Thẩm Linh Lung cũng không dám bất kính mà gọi thẳng tên họ Tạ Uyển Dư, vấn đề nằm trên người đại ca, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng là lỗi do Tạ Uyển Dư, nàng chưa bao giờ giải thích. Nhớ tới những năm gần đây bản thân trong tối ngoài sáng chèn ép gây khó dễ cho nàng, Thẩm Linh Lung chỉ cảm thấy xấu hổ cực kỳ, liều mạng nắm chặt khăn gấm.

“Nàng” Vinh Vương phi căm tức nhìn Thẩm Linh Lung: “Có phải con đi chọc ngoáy nàng hay không, chóc tức con bé!”

Thẩm Linh Lung chột dạ rụt cổ.

Vinh Vương phi giận sôi máu, duỗi tay chỉ vào nàng: “Ta dặn dò cả ngàn lần rồi, rằng con không được phép đi trêu chọc nàng, sao con lại không biết nghe lời cơ chứ!”

“Con nào biết được!” Thẩm Linh Lung cũng tự thấy mình oan uổng, nếu biết vấn đề trên người đại ca, đương nhiên nàng sẽ không đi nói Tạ Uyển Dư, nhưng không phải nàng không biết sao? Không khỏi oán trách Vinh Vương phi: “Mẫu phi, chuyện lớn như vậy, vì sao người không nói cho con!” Hồi tưởng những việc mình gây ra cho Tạ Uyển Dư mấy năm nay, nàng lại càng cảm thấy không ổn.

“Vì sao phải nói cho con chứ.” Việc đã đến nước này, biết giấu không nổi Vinh Vương phi cũng chẳng hề bịt tai trộm chuông, chung quy nữ nhi không phải người ngoài: “Lúc con bé nói, xung quanh còn có những người khác không?”

Thẩm Linh Lung không được tự nhiên mà vặn vẹo: “Mấy nha hoàn bà tử bên cạnh con nữa, Mẫu phi yên tâm, con đã ra lệnh cho bọn họ ngậm miệng rồi.”

“Mấy người!” ánh mắt Vinh Vương phi tối sầm, nội gián lại tăng thêm mấy người, bị nhiều người biết như vậy, bí mật còn là bí mật sao?

Một tháng nay tuy rằng gió êm sóng lặng, nhưng Vinh Vương phi cả đêm trằn trọc, chỉ e người nào miệng không kín hở ra tiếng gió. Nhóm nội gián này giống như thanh kiếm treo trên đầu mẹ con bọn họ, không chịu rớt xuống.

Đêm khuya tĩnh lặng, Vinh Vương phi không chỉ một lần thầm hận Đại trưởng Công chúa Chân Định, quá đỗi vô pháp mà chạy tới lý luận, đánh nàng ta một cái trở tay không kịp, vậy nên nàng ta cũng chưa kịp chuẩn bị kế đối phó. Lại hận Tạ Uyển Dư, không hề báo trước mà bùng nổ.

Hiện tại càng hận, Tạ Uyển Dư đang muốn làm cái gì, muốn tuyên truyền bệnh kín của nhi tử cho mọi người đều biết, vãn hồi thanh danh không tốt của nàng.

Vinh Vương phi giật mình hoàn hồn một cái, chẳng lẽ chủ ý của Tạ Uyển Dư thật sự là cái này. Một khi người ngoài biết vấn đề ở trên người nhi tử, thanh danh nháy mắt là có thể trở về, còn sẽ được tán dương. Vinh Vương phi lại lắc lắc đầu, nếu thật là như thế, hơn một tháng nay sao không có động tĩnh gì, còn muốn nhi tử ký xuống tờ di chúc kia.

“Mẫu phi.” Thẩm Linh Lung cẩn thận gọi một tiếng Vinh Vương phi thần sắc đang thay đổi không ngừng.

Vinh Vương phi tàn nhẫn trừng mắt nhìn Thẩm Linh Lung: “Kêu mấy hạ nhân kia tiến vào.”

Thẩm Linh Lung co rúm người lại, biết bản thân gây ra họa, không dám phản kháng lại, nghe lời gọi người.

Vinh Vương phi gõ một hồi, theo sau, mang theo Thẩm Linh Lung đi tìm A Ngư.

“Chờ lát nữa ngươi nghiêm túc tạ tội với nàng.”

Thẩm Linh Lung mất tự nhiên gật đầu, cảm thấy có chút không mặt mũi nhìn Tạ Uyển Dư.

Thấy A Ngư, khuôn mặt đỏ rực của Thẩm Linh Lung càng đỏ hơn, ánh mắt chột dạ.

Vinh Vương phi vạn phần áy náy: “Là ta không đúng, không nói rõ với con bé, để cho nó hiểu lầm con.”

Thẩm Linh Lung tao mi đạp mắt: “Đại tẩu, thật xin lỗi, là ta trách oan ngươi, trước đây là làm những việc chưa đúng, ngươi đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với ta.” Trước kia có bao nhiêu chán ghét Tạ Uyển Dư, lúc này liền có bấy nhiêu hổ thẹn.

A Ngư nhếch khóe miệng, nụ cười lộ ra vẻ mỏi mệt bi thương: “Ngươi không phải người thứ nhất nói ta như vậy, cũng không phải là người cuối cùng, Mẫu phi, chẳng lẽ cứ hễ một ngày nói vậy con đều phải giải thích sao, hay là tiếp tục đánh rớt hàm răng nuốt máu xuống?”

Vinh Vương phi trong lòng lộp bộp vài tiếng, vội nói: “Ta đã nghĩ được biện pháp, chỉ là việc này không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành. Uyển Dư à, con cho ta thêm chút thời gian, còn phải để con chịu ủy khuất, nhưng Mẫu phi cam đoan với con, tuyệt đối sẽ không quá lâu.”

Vinh Vương phi ôn tồn cầu tình, tư tưởng chính vẫn là hy vọng nàng lại tiếp tục nhẫn nại giống như trước kia, đừng một lời không hợp liền nói Thẩm Khắc Kỷ “Không được”.

Thẩm Linh Lung bên cạnh ngượng đỏ mặt, làm muội muội, nàng hy vọng Tạ Uyển Dư tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng làm nữ nhân, yêu cầu của Mẫu phi vừa nghe đã thấy có phần quá mực rồi.

Thẩm Linh Lung lựa chọn trầm mặc, cái gì cũng không nói.

A Ngư cười khổ: “Vậy thỉnh cầu Mẫu phi tận lực mau mau một chút, ta thật sự không muốn lại bị người ta nói ba đạo bốn, từng câu từng chữ như đao, đau nhập phế phủ.”

Nghe vậy, mặt Thẩm Linh Lung liền nóng lên như lửa đốt.

“Đứa trẻ ngoan, ủy khuất con rồi.” Vinh Vương phi vừa trìu mến vừa cảm kích mà nhìn A Ngư, cả trái tim lại như ngâm mình trong nước sen vàng.

Thật ra biện pháp có hai cái. Để Tạ Uyển Dư mang thai con người khác, còn có thể bắt lấy nhược điểm Tạ gia, khiến cho bọn họ không dám kiêu căng ngạo mạn. Chỉ sợ Tạ gia không đồng ý, nàng ta cũng không dám mở miệng. Thêm nữa đội nón xanh cho nhi tử, trong lòng cũng chẳng mấy dễ chịu. Còn biện pháp nữa là sau mười tháng hoài thai mang một đứa bé trở về, nhưng lại thành lẫn lộn hoàng thất huyết thống, còn liên quan tới việc kế thừa tước vị, bị truyền ra chính là mắc tội khi quân.

Cả tháng nay Vinh Vương phi buồn rầu ăn không ngon ngủ không yên, như già đi vài tuổi, thắp hương bái Phật cầu nhi tử khỏi bệnh, vậy coi như chưa có vấn đề gì.

Nhưng căn bệnh này của nhi tử cũng chữa mười năm rồi, Vinh Vương phi dường như tuyệt vọng.

A Ngư thấy Vinh Vương phi phát khổ, tâm tình sung sướng. Nhìn bọn họ không vui, nàng liền vui vẻ.



Lại nói đến chỗ Hứa Trắc phi, nàng tâm tình bấn loại trở lại trong viện của mình, đi vòng quanh cái bàn xoay cân nhắc. Liền nói Vương phi sao có thể thiện tâm như vậy, ra là nhi tử nàng ta có bệnh, ra là vậy sao! Lại tự chụp đầu mình, ngu xuẩn, trước kia sao không nghĩ tới phương diện này.

“Mau, đi mời Nhị gia đến.”

Hứa Trắc phi tâm tình kích động, khó có thể bình tĩnh. Nàng cùng Vinh Vương phi tranh đấu nửa đời người, chỉ thua ở hai chữ danh phận, vậy nên nhi tử cũng thấp hơn Thẩm Khắc Kỷ một bậc.

Sau Thẩm Khắc Kỷ càng ngày càng xuất sắc, còn cưới Tạ thị nữ, nàng không thể không tạm dừng tâm tư tranh đoạt tước vị, cũng từ từ ngừng đấu đá Vinh Vương phi.

Mấy năm nay ngược lại bởi vì Tạ thị không có con, nhờ điểm này tâm tư lần nữa tro tàn lại cháy, lợi dụng tốt, nàng liền có biện pháp làm đại phòng tuyệt hậu, khiến cho tước vị rơi xuống trên đầu tôn tử của mình.

Chưa từng nghĩ lại có cơ hội chuyển mình, Thẩm Khắc Kỷ là một phế nhân, Vương phi tuổi này khẳng định không đẻ được nữa. Đời này, Hứa Trắc phi chưa từng cảm thấy khoảng cách đến tước vị gần như vậy.

Vinh Vương phủ Nhị gia Thẩm Khắc Cần vào cửa: “Di nương, người lòng nóng như lửa đốt tìm con là vì chuyện gì?”

Hứa Trắc phi vui vẻ rạo rực chia sẻ tin tức động trời với nhi tử, xem nhi tử còn ngờ ngệch cái biết cái không, Hứa trắc phi tức giận: “Ngu xuẩn, con cho rằng hắn chỉ là vô sinh sao, hắn còn không thể giao hợp. Con ngẫm lại, trong viện hắn vì sao sạch sẽ như vậy. Nếu chỉ là không thể sinh, lấy tính tình Vương phi, đã sớm tìm một đống nữ nhân tới sống chết chạy chữa, căn bản hắn “không thế”, cho nên không chạm vào nữ nhân.”

Thẩm Khắc Cần trợn mắt há hốc mồm, nói lắp: “Có thể do đại tẩu chèn ép không cho đại ca tìm người khác?”

“Loại việc như này một đứa tức phụ như nó dám chèn ép sao?” Hứa Trắc phi sách một tiếng: “Thủ đoạn thời trẻ của Vương phi nhà chúng ta con chưa từng thấy thôi, nàng ta nếu muốn thu thập Thế tử phi, có rất nhiều biện pháp, Thế tử phi sao xứng làm đối thủ. Tự hỏi sao lại đột nhiên sửa tính, ăn chay niệm phật làm Bồ Tát, chắc là thấy làm việc xấu quá nhiều, báo ứng đến trên người nhi tử, nàng ta sợ.”

Thẩm Khắc Cần thật lâu không thể hoàn hồn, đại ca cao cao tại thượng giống thần tiên là một phế nhân?

Hứa Trắc phi uống một hớp trà: “Lại nói tiếp Thế tử phi thật đáng thương, gả cho một tên phế nhân thì thôi đi, lại còn làm người chịu tội thay, bị nghìn người chỉ trích.”

Vừa nhắc tới việc này, Thẩm Khắc Cần nhớ tới Tạ gia: “Nhưng di nương, đại ca còn có Tạ gia hậu thuẫn? Liền tính phụ vương đã biết, sợ là cũng sẽ không vứt bỏ đại ca.”

Hứa trắc phi xoa xoa khóe miệng: “Nhưng nếu là toàn kinh thành đều biết thì sao?”

Trong lòng Thẩm Khắc Cần chấn động. Một người nam nhân không được, đó là điều vô cùng nhục nhã, về sau Thẩm Khắc Kỷ còn biết giấu mặt vào đâu. Còn có hắn đẩy hết trách nhiệm cho Thế tử phi, trốn phía sau lưng một nữ nhân, tất sẽ dẫn tới lời thóa mạ trơ trẽn.

Thấy nhi tử cuối cùng cũng phản ứng lại, Hứa trắc phi đột nhiên vui mừng, bằng không nàng liền muốn đánh người. Ngẩng đầu nhìn về hướng Hà Hương Uyển, đáy mắt nàng bắn ra ánh sáng, Nghiêm Anh Phượng, chúng ta liền phải tính sổ nốt những năm tháng tuổi trẻ thôi.

“Ngày mai chính là Đoan Ngọ, quan to hậu duệ quý tộc toàn kinh thành đều phải đi Tương hồ…”

Sáng sớm ngày 5 tháng 5, Tết Đoan Ngọ mỗi năm một lần.

Trời tờ mờ sáng, Thẩm Khắc Kỷ liền thức giấc. Hắn vội vàng về thành cùng người nhà đón Tết Đoan Ngọ, vốn dĩ nên đi từ ngày hôm qua. Thẩm Khắc Kỷ cúi đầu nhìn Nguyễn Mộ Tình còn ngái ngủ, mặt mày dịu dàng đến lạ.

Ăn mặc xong xuôi, Thẩm Khắc Kỷ cúi người nhẹ nhàng nói: “Nàng ngủ thêm chút nữa đi, ta đi đây.”

Nguyễn Mộ Tình nắm lấy ngọc bội bên hông hắn, liếc nhìn hắn một cái.

Mặt Thẩm Khắc Kỷ ửng đỏ, nhoài người hôn một cái lên mặt nàng.

Nhìn hắn đỏ mặt, Nguyễn Mộ Tình cười đến nỗi hoa chi loạn chiến, tên cổ nhân này cũng thật ngây thơ.

Thẩm Khắc Kỷ bị nàng cười đến ngượng ngùng, thấy nàng cười, chiếc chăn mỏng tuột ra, lộ ra bờ vai thơm như tuyết trắng cùng đỉnh núi nhấp nhô, sắc mặt hắn càng đỏ hơn, hô hấp dần trở nên nặng nề. Nguyễn Mộ Tình sóng mắt vừa chuyển, mở ra cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn làm nũng.

Thẩm Khắc Kỷ vội vàng nhặt chăn lên bọc lấy nàng, dỗi nói: “Đừng nháo, ta thật sự phải đi.”

Nguyễn Mộ Tình dẩu miệng, lườm hắn một cái, đầu gỗ không hiểu phong tình, thở phì phò xoay người: “Chàng đi nhanh đi, về sau cũng đừng tới.”

Thẩm Khắc Kỷ dở khóc dở cười, rốt cục cũng chỉ là một tiểu cô nương, có lúc này lúc kia. Thẩm Khắc Kỷ ôm nàng trở về, ôn tồn mềm giọng dỗ dành một hồi, cuối cùng dỗ nàng vui vẻ ra mặt, rốt cuộc có thể yên tâm rời đi.

Chỉ là so với thời gian dự kiến chậm nửa canh giờ.

Gã sai vặt cầm cương ngựa thấy chủ tử nhà mình mặt mày hớn hở, hiểu ý cười, không cấm lắm miệng một câu: “Thế tử thích Nguyễn cô nương như thế, sao không nạp nàng?” Tổng thể vẫn tốt hơn lén lút như vậy, tuy nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, nhưng rốt cuộc không phải kế lâu dài. Lan truyền ra ngoài, với Thế tử không quá đáng ngại, nhưng với Nguyễn cô nương lại là tai họa ngập đầu.

Nụ cười trên môi Thẩm Khắc Kỷ dần biến mất, nếu hắn không có bảo đảm với Tạ gia, hiển nhiên có thể nạp nàng vào cửa, nhưng hắn đã hứa với Tạ gia không được có nữ tử khác.

Nhưng tình huống của Mộ Tình không giống người khác, chỉ có trên người nàng, hắn mới có thể làm nam tử bình thường.

Vừa nhớ tới việc phải an bài Nguyễn Mộ Tình như thế nào, hắn cũng mờ mịt, không biết nên làm như thế nào cho phải, trước mắt chỉ có thể đi một bước xem một bước, từ từ mưu tính.

Thẩm Khắc Kỷ đi rồi, Nguyễn Mộ Tình cũng hết buồn ngủ, gọi Tiểu Điệp tiến vào.

Song thấy trên người nàng đầy dấu vết hoan ái, Tiểu Điệp vẫn chưa quen đỏ bừng mặt, có phần ngại ngùng hầu hạ Nguyễn Mộ Tình mặc quần áo rửa mặt.

Nguyễn Mộ Tình ngồi trước gương trang điểm, Tiểu Điệp hầu hạ việc khác còn ổn, nhưng tay nghề hoá trang thảm không nỡ nhìn. Mỹ nhân Đoan trang trong gương, nàng lộ ra một nụ cười vui mừng.

Kiếp trước, nàng có dung mạo bình thường. Xuyên qua một thời gian, không chỉ trẻ ra mà còn thành đại mỹ nhân. Mày liễu mắt hạnh miệng anh đào, ngực nở eo nhỏ chân dài, mặt thiên sứ dáng người ma quỷ. Nếu trong hiện đại, một giây có thể tiến vào giới giải trí.

Tiểu Điệp bưng chậu nước ra ngoài rồi quay lại, lúc trở về, trong tay nhiều thêm một chén thuốc nóng cùng mấy đĩa điểm tâm.

Trang điểm xong xuôi Nguyễn Mộ Tình ăn điểm tâm, tiếp theo lại nhíu mày uống hết chén thuốc tránh thai, hiện tại nàng không muốn mang thai.

Tiểu Điệp muốn nói lại thôi.

Nguyễn Mộ Tình nhặt một viên mứt hoa quả ném vào trong miệng: “Có chuyện gì nói lẹ đi.”

“Cô nương” Tiểu Điệp ấp a ấp úng: “Ngài cùng Thế tử gia cứ như vậy không phải kế lâu dài, vạn nhất có người phát hiện, ngài phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Điệp càng nói càng hăng: “Thế tử gia cũng không nói muốn tiếp người vào phủ, hắn không thành ý!” lão gia nhà nàng tốt xấu gì cũng là quan lục phẩm, thân phận cô nương này vào Vinh Vương phủ làm trắc thất cũng có thừa.

Nguyễn Mộ Tình xùy một tiếng: “Vào phủ làm thiếp? Ngươi đã quên mẹ ta chết như thế nào à.” Thời buổi này thiếp thất địa vị hèn mọn như con kiến, tính mạng người nhà đều nắm trong tay chủ mẫu, cả đời cũng không thể chuyển mình.

Tiểu Điệp tái mặt. Bạch di nương bị chủ mẫu tra tấn đến chết, sau khi di nương chết, vốn dĩ cô nương chỉ cần thủ thân một năm, nhưng Chủ mẫu lại muốn cô nương thủ ba năm, đây là chủ ý muốn hoài phí thờ gian biến cô thành gái lỡ thì. Như vậy còn chưa xong, Chủ mẫu còn lấy cỡ giữ đạo hiếu tống cổ cô nương đến căn phòng tồi tàn nơi rừng núi hoang vắng này, chỉ phái một lão mụ tử cùng nàng tới hầu hạ.

“Nhưng cô nương như vậy, vạn nhất bị Tạ thế tử phi phát hiện, cư xử giống chủ mẫu…” Tiểu Điệp ngược lại càng thêm lo lắng. Bạch di nương vốn là biểu muội lão gia, nhưng vì trong nhà có quỷ dữ, không được nạp thiếp, lão gia chỉ có thể nuôi Bạch di nương ở bên ngoài. Không nghĩ năm cô nương bảy tuổi, bị Nguyễn phu nhân phát hiện, Nguyễn phu đón mẹ con cô nương trở về phủ, tìm mọi cách tra tấn, ép chết Bạch di nương, còn tống cổ cô nương tới đây.

“Ngươi yên tâm đi, ta không phải là mẹ, Phục Lễ cũng không phải cha.” Nguyễn Mộ Tình không kế thừa nguyên thân ký ức, đều nghe ra từ trong miệng Tiểu Điệp. Trong mắt nàng ấy, Nguyễn lão gia chính là lão già ăn mềm không ăn cứng, Bạch di nương cũng người không biết tính toán, chỉ biết khóc lóc ỉ ôi.

Nàng không thích loại nữ nhân chỉ biết cuốn vào nam nhân như tơ hồng giống Bạch di nương, nhưng nếu nàng kế thừa hình hài nữ nhi bà ấy, hiển nhiên sẽ thay mẹ con các nàng báo thù.

Nguyên thân cũng là bị Nguyễn phu nhân ép chết, nguyên thân tuyệt vọng gieo mình xuống hồ, liền thuận tiện cho nàng.

Tiểu Điệp lúng ta lúng túng, biểu tình vẫn rất lo lắng.

Nguyễn Mộ Tình không giải thích tiếp, cùng nàng nói không rõ. Loại nữ nhân không thể sinh đẻ còn ỷ vào bối cảnh nhà mẹ đẻ diễu võ dương oai như Tạ Uyển Dư, định sẵn là nữ xứng ác độc, sớm muộn gì cũng thành pháo hôi.

Nàng thấy rõ, Thẩm Khắc Kỷ không có cảm tình gì với Tạ Uyển Dư, nhưng trái ngược, nữ nhân kia lại có thể hy sinh như vậy, tình cảm sâu đậm đến mấy cũng bị xóa sạch, cuối cùng khẳng định sẽ tự mình tìm đường chết.

Loại kịch bản này, nàng xem quá nhiều rồi. Nàng chỉ cần chờ, kiên nhẫn mà chờ Tạ Uyển Dư hạ màn. Đến lúc đó, nàng có thể quang minh chính đại gả cho Thẩm Khắc Kỷ.

Nguyễn Mộ Tình hơi mỉm cười, đến lúc đó trả thù người Nguyễn gia dễ như trở bàn tay.

Tiểu Điệp ngây người nhìn chằm chằm Nguyễn Mộ Tình, rõ ràng tươi cười như hoa, nhưng nàng lại cảm thấy bàn chân ớn lạnh. Đột nhiên, cảm thấy cô nương trước mắt trở nên vô cùng xa lạ, từ khi nào bắt đầu vậy… Hình như là từ lúc cô nương được cứu sống sau khi cố gắng tự sát, cả người đều thay đổi, trở nên khác lạ với cô nương cũ.

Tiểu Điệp rùng mình, vội vàng cúi đầu ngăn chặn thần sắc hoảng sợ.



Tiếng người ồn ào ven hồ, sôi nổi nghị luận cuộc đua thuyền xuất sắc ngoạn mục vừa rồi.

A Ngư cũng hùa vào mà nói chuyện phiếm vài câu, mặc kệ những người này sau lưng nghị luận Tạ Uyển Dư như thế nào, diễn trước mặt nàng, đều là tiếu ngữ doanh doanh.

Ở phía bên kia, Thẩm Khắc Kỷ đã bị mấy bằng hữu mời lên thuyền, chèo thuyền trên đó.

Nhìn Thẩm Khắc Kỷ lên thuyền, Thẩm Khắc Cần khẽ cười, vì tị hiềm, hắn liền không đi xem náo nhiệt.

Trên thuyền ngoại trừ hạ nhân hầu hạ ra, còn có một đám con hát hoa hòe lộng lẫy, vừa múa vừa hát.

Bên người còn có nữ tử trẻ trung xinh đẹp như hoa rót rượu gắp thức ăn.

Thẩm Khắc Kỷ dù có bệnh kín trong người, nhưng trường hợp xã giao này chẳng thể tránh khỏi, cũng có thể ứng phó. Hiện tại càng thản nhiên như thường, trong quá khứ trên mặt hắn dường như thật bình thản, trong lòng lại khó tránh khỏi chua chát xấu hổ, trước mắt có Nguyễn Mộ Tình, tự ti đi đã giảm hơn phân nửa, hiện tại càng thong dong.

Chủ nhân gia tôn công tử rót một chén cho Thẩm Khắc Kỷ: “Tiểu Phượng Tiên, ngươi không phải nói ngưỡng mộ biểu huynh ta nhiều năm sao, hôm nay có thể hoàn thành tâm nguyện rồi.” Vinh Vương phi đúng là Cô mẫu hắn.

Nữ tử tên Tiểu Phượng Tiên, ước chừng song thập niên hoa, trời sinh đào yêu liễu mị, là hoa khôi rất có tiếng trong kinh mấy năm gần đây, một đôi mắt mị hoặc, có thể đốt cháy xương cốt của con người.

Tiểu Phượng Tiên bưng chén rượu, sóng mắt lưu chuyển toàn là phong tình: “Hai năm trước may mắn được đọc “Điệp luyến hoa” của Thế tử, từng chữ như châu như ngọc, bút ca mặc vũ, lòng nô gia liền một mực hướng về Thế tử, hôm nay nhìn thấy thế tử ngoài đời, cuộc đời này nguyện đủ rồi.”

“Ai ô” có người vỗ bàn nhạc: “Thế tử chính là Thế tử, gặp được một lần, Tiểu Phượng Tiên của chúng ta đến chết cũng không tiếc.”

Một đám người cười vang.

Thẩm Khắc Kỷ cũng hùa theo cười cười, nâng chén rượu: “Cô nương quá khen, nhưng tiếc rằng chỉ là tùy tiết viết ra thôi.”

Tiểu Phượng Tiên che miệng cười duyên: “Thế tử tùy tiện sáng tác đã khiến người ta như si như say, nếu viết nghiêm túc, vậy chúng ta biết sao bây giờ!”

Có người làm ầm ĩ lên, kêu Thẩm Khắc Kỷ sáng tác ngay tại hiện trường, trong tiếng cười nháo, Thẩm Khắc Kỷ uống đến độ nửa tỉnh nửa say.

Thấy mặt hắn ngả hồng vì say, ánh mắt không còn rõ ràng, Tôn công tử nhìn Tiểu Phượng Tiên cười tủm tỉm, nói: “Biểu huynh say rồi, ngươi dìu hắn đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Lời vừa nói ra, những người khác ngẩn người, liếc mắt đi nhìn Tôn công tử.

Tôn công tử gấp gấp chiếc quạt trên tay, thong dong nói: “Quân tử có đức thành toàn cho người khác.”

“Ngươi không sợ Tạ thế tử phi tới tận cửa à.” Trong mắt người ngoài, Tạ Uyển Dư chính là con cọp mẹ.

Tôn công tử trợn trắng mắt: “Đại nam nhân bị nữ nhân giữ kín trong lòng thật xấu hổ, biểu ca của ta chịu đủ rồi, chẳng lẽ thật sự thay nàng ta thủ thân như ngọc.”

Mấy người cười cười, không dám ho he gì, cũng cảm thấy Thẩm Khắc Kỷ có phần hèn nhát. Nhưng trong đám thân nhân nữ nhân, thanh danh của hắn cực tốt, nữ nhân nào lại không muốn trượng phu chung tình như một, không khỏi dẫn tới bọn họ bị coi thường, lúc này hoặc nhiều hoặc ít đều có ý muốn ở lại xem chuyện vui, dù sao trong mắt bọn họ, ngủ với hoa khôi có bao nhiêu to tát đâu.

Tiểu Phượng Tiên liền thuận thế đỡ Thẩm Khắc Kỷ đang lảo đảo vào căn phòng ven hồ. Thẩm Khắc Kỷ mê man cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, miệng lưỡi khô khốc, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không bình thường, hắn uống không ít, nhưng không đến bước này, hắn muốn đẩy Tiểu Phượng Tiên ra, muốn nói, lại phát hiện một chút sức lực cũng chẳng còn.

Thẩm Khắc Kỷ trừng mắt nhìn Tiểu Phượng Tiên, ánh mắt hung ác lại hoảng sợ: “Ngươi… cút…”

Tiểu Phượng Tiên vũ mị cười, cố ý kề sát, thổi một hơi bên tai hắn: “Thế tử tạm thời đừng nóng nảy, rượu có pha chút thuốc trợ hứng, không hại thân. Nô gia ái mộ Thế tử lâu rồi, nếu có thể làm phu thê một ngày, chết cũng không tiếc.”

Thẩm Khắc Kỷ cả người phát lạnh.

Vài vị công tử đằng trước đều đang ngửa đầu nốc rượu, cũng chẳng rõ tên nào thiếu đạo đức đề ra ý kiến, một đám người cười tà mị, lén lút chạy đến cửa phòng nghe lén.

“Ta cũng không tin, hắn trên giường còn có làm giá.”

“Không có khả năng, nam nhân mà, trên giường dưới giường là hai dạng, dưới giường là người, trên giường là sói.”

Đến gần rồi lắng nghe, hai mắt nhìn nhau, không một động tĩnh.

Trong đó có một tên Đổng thiếu gia liếm ngón tay, chọc một lỗ trên giấy cửa sổ, người khác cũng học theo.

Trong phòng, Thẩm Khắc Kỷ bị lột sạch sẽ nằm ở trên giường, Tiểu Phượng Tiên quần áo nửa kín nửa hở ngồi trên giường hầu hạ Thẩm Khắc Kỷ, nhưng quá mức an tĩnh.

Người bên ngoài lại hai mắt nhìn nhau, tiếp tục xem. Liền nghe Tiểu Phượng Tiên đột nhiên không dám tin tưởng mà hô một tiếng: “Ngươi, ngươi không phải không lên được chứ.”

Ngay sau đó nàng ta hốt hoảng lăn xuống giường quỳ rạp trên đất dập đầu: “Thế tử tha mạng, Thế tử tha mạng, nô gia tuyệt đối sẽ không nói ra bệnh ngài không lên được.”

Nàng ta như sợ hãi tới cực điểm, cả người đều đang run bần bật.

“…” Một đám đang nghe lén bên ngoài sợ đến ngây người.


Dường như đã phát một bí mật thật ghê gớm.

Tôn công tử ý thức được không ổn, dọa cho tỉnh rượu, lập tức chạy vọt vào: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Biểu huynh chỉ là say quá thôi.”

Tiểu Phượng Tiên cuống quít sửa miệng.

Tôn công tử lại hoảng loạn mà quay đầu nói với đám người bên ngoài: “Các ngươi đều phải coi như chưa nghe thấy gì!”

Mọi người ngoài miệng vâng dạ là vậy, nhưng xoay người, liền lập tức nói với người xung quanh, một đám đều là vương hậu duệ quý tộc, lại không phải hạ nhân, có thể bị ai quản được miệng.

Một truyền mười mười truyền một trăm… Loại chuyện riêng tư này có khả năng khuấy động dây thần kinh buôn chuyện của mọi người nhất.

Hơn nữa có A Ngư cùng người của Hứa Trắc phi âm thầm quạt gió thêm củi, có mũi có mắt, không ít người tin tưởng. Đặc biệt là lúc đó lại được thêm vài vị thiếu gia chứng minh, càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

Trong mấy ngày ngắn ngủn, dường như toàn kinh thành đều biết Thẩm Khắc Kỷ không “Cứng được”.

Vinh Vương tức giận đến ngã bệnh, sức để mắng Thẩm Khắc Kỷ cũng chẳng có, hơn nữa càng không muốn mắng, hiện giờ hắn còn không muốn gặp thằng con trai này, mất mặt, mất mặt quá!

Vinh Vương phi gắng sức điều tra, vừa khéo như vậy khẳng định có người phá rối sau lưng, mới đầu nàng hoài nghi Tạ thị, tra rồi lại phát hiện hóa ra là Hứa Trắc phi mẫu tử gây chuyện. Hứa Trắc phi ở vương phủ kinh doanh nhiều năm, hạ nhân trong đám đó có lẫn người của bà tai cũng không kỳ quái, là chủ ý của bà ta.

Vinh Vương phi nghiến răng nghiến lợi: “Con tiện nhân Hứa Sương Nguyệt, ta phải lột sống da nàng.”

Song trong mấy ngày này, Thẩm Khắc Kỷ hốc mắt đỏ hồng, trong mắt ngập tràn tơ máu, hắn dại mắt ra mà ngồi không, giống như một khúc gỗ vô hồn.

Thấy bộ dạng hắn như vậy, Vinh Vương phi vừa đau lòng vừa hận sắt không thành thép, sao hắn có thể không cẩn thận đến vậy.

Lúc Vinh Vương phi xâu xé nhau với Hứa Trắc phi ở trước mặt Vinh Vương, khiến Vinh Vương tức giận đến nỗi bệnh càng thêm bệnh. A Ngư – Người bị đồn đãi vớ vẩn “Phải” trốn đến biệt viện của Đại trưởng Công chúa Chân Định – Đang mải nghe tin tình báo

Cao Lỗi cung kính trả lời: “Vinh Vương phi đã tra được ra Hứa Trắc phi… Tiểu Phượng Tiên đã tiễn đi rồi, an bài thỏa đáng.”

A Ngư nhẹ gật đầu, Tiểu Phượng Tiên là Hứa Trắc phi an bài, đừng nhìn Hứa Trắc phi trời sinh nhẹ nhàng, thật ra chính là nhân vật tàn nhẫn nhất. Lợi dụng người ta xong, để ngăn chặn rắc rối, muốn tạo nên vở kịch Tiểu Phượng Tiên sợ Thẩm Khắc Kỷ trả thù nên tự sát. Nàng đã biết chuyện, cũng không thể ngồi yên mà nhìn, có thương tích công đức.

Kiếp trước, nữ nhân Hứa Trắc phi này rất có năng lực đục nước bèo cò, tin tức của Nguyễn Mộ Tình, chính là do nàng tiết lộ cho nguyên thân. Sau nguyên thân lại bị Thẩm Khắc Kỷ cùng Nguyễn Mộ Tình ép cho tức giận đến muốn giết người, vị này cũng không thiếu đục nước béo cò. Lần này coi như là cho nàng ta chút quỹ nho nhỏ, để cho các nàng chó cắn cho, cứ náo nhiệt lên, tốt nhất là nháo đến đảo lộn phủ Vinh Vương đi.
Chương kế tiếp