Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi - Chương 5
Vinh Vương phi tức giận cầm bằng chứng chạy đến chỗ Vinh Vương, buồn bã nói: “Vương gia, chàng phải làm chủ cho mẫu tử chúng ta.”

Nằm trên giường với chiếc khăn ướt trên đầu, Vinh Vương yếu ớt nói: “Lại làm sao vậy?” Bây giờ chỉ cần nhìn mặt Vinh Vương phi, ông đã chán rồi. Nếu không phải nàng ta rõ ràng biết nhi tử của mình bị bệnh, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Tạ Uyển Dư, Vinh Vương phủ bọn họ làm sao có thể bị mắng khó nghe như vậy.

Đám người nhiều chuyện bên ngoài đã đào bới và moi ra tất cả những đại phu mà Thẩm Khắc Kỷ từng gặp trong những năm qua, dư luận lại dậy sóng. Trước khi kết hôn mắc bệnh và sau khi kết hôn mắc bệnh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhân phẩm đạo đức dính dáng đến một cuộc hôn nhân lừa đảo, lừa cô nương tốt cưới vào nhà để góa bụa không nói, còn đẩy ra làm người chịu tội thay, chịu đủ mọi lời đàm tiếu lẫn chỉ trích.

Thanh danh của Vinh Vương phủ bọn họ lụi tàn rất nhanh, không chỉ Thẩm Khắc Kỷ, mà còn bao gồm cả ông và Vinh Vương phi, không ai tin rằng hai người họ không biết về điều đó. Ngay cả những bằng hữu cũ của họ, rất ít người tin tưởng ông, họ đều cho rằng ông biết, chuyện lớn như vậy, nhiều năm như vậy, sao họ có thể không biết.

Nhưng ông không biết! Ông chỉ mới biết chuyện đó trước họ hơn một tháng mà thôi.

Vinh Vương phi trừng to hai mắt tức giận: “Mẫu tử Hứa Sương Nguyệt khinh người quá đáng, chính bọn họ bày ra trò này, cố ý đem chuyện bệnh tình của Phục Lễ ra nói với mọi người. Chẳng phải bọn họ muốn Phục Lễ sẽ mất đi thanh danh, mất đi địa vị Thế tử sao? Lão Nhị có thể làm Thế tử. Vương gia, bọn họ vì thỏa mãn tư lợi mà không nể mặt chàng, coi thường thể diện của cả Vinh Vương phủ, cố ý đem toàn bộ Vinh Vương phủ chúng ta trở thành trò cười.”

Vinh Vương đột nhiên như có sức lực, ngồi bật dậy, đứng dậy quá nhanh, nhất thời đầu óc choáng váng: “Nàng nói lại lần nữa.”

“Nhân chứng ở bên ngoài, Vương gia có thể tự mình điều tra.” Vinh Vương phi nước mắt lưng tròng: “Bọn họ tâm tư xấu xa như vậy, đây chính là muốn bức Phục Lễ không có đường sống mà!”

Sau khi Vinh Vương đích thân hỏi, tức giận đến nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gọi Hứa Trắc Phi và lão Nhị qua đây.”

Trầm Khắc Cần ở bên ngoài, Hứa Trắc phi đến trước, vừa vào cửa liền bắt gặp ánh mắt oán giận của Vinh Vương phi, mí mắt Hứa Trắc phi giật giật, lại nhìn thấy mấy người run rẩy quỳ ở đó, trong lòng kịch liệt chấn động.

“Đàn bà độc ác nhà ngươi, dám trù tính Phục Lễ.” Vinh Vương nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Trắc phi tim đập thình thịch, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì: “Sao Vương gia lại nói như vậy?”

“Đừng bày trò ở đây, nhân chứng và vật chứng đều có đầy đủ rồi.” Vinh Vương phi làm sao có thể tùy tiện chạy tới, nếu không chẳng phải sẽ rút dây động rừng, nàng sẽ cho mẫu tử Hứa thị một cơ hội chạy trốn. Lần này nhi tử của nàng ta rất mất mặt, còn muốn để cho mẫu tử Từ thị lột một lớp da, nhi tử của nàng ta muốn nắm quyền, nằm mơ đi!

“Thiếp thân biết Vương phi vì chuyện của Thế tử mà tim đau như dao cắt, nhưng Vương phi không thể nói xấu ta để xả giận được.” Hứa Trắc phi rên rỉ.

Vinh Vương phi cười lạnh lên tiếng: “Đến bây giờ vẫn phải vịt chết tại miệng, vậy được, để cho mấy người này đối chất với các ngươi.”

Hứa Trắc phi mồ hôi lạnh chảy xuống, rốt cuộc là bại lộ chỗ nào.

“Vương gia.” Hứa Trắc phi đau lòng nhìn sáng Vinh Vương, nước mắt như mưa.

“Câm miệng!” Vinh Vương quát một tiếng, chỉ vào Hứa Trắc phi đang hoa lê mưa rơi, để người bắt đầu thẩm vấn tâm phúc của Hứa Trắc phi, thậm chí dùng tra tấn.

Càng nói ra nhiều lời, áo của của Hứa Trắc phi càng lúc càng ướt đẫm, ngay cả Trầm Khắc Cần bị đuổi gấp quay về nửa đường cũng đổ mồ hôi như mưa, mẫu tử hai người quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

“Tên khốn kiếp, ngươi cảm thấy thanh danh của phủ Vinh Vương phủ chúng ta quá tốt đúng không!” Vinh Vương ném chén trà vào người Hứa Trắc phi, sau đó bước tới đá Trầm Khắc Cần ngã nhào ra đất: “Muốn làm Thế tử, nằm mơ đi! Ta thà mất đi tước vị còn hơn rơi vào tay một kẻ ích kỷ vì tư lợi bản thân mà không cần cha không cần anh như ngươi.”

Trầm Khắc Cần quỳ rạp trên mặt đất cảm thấy như bị sét đánh.

“Vương gia” Hứa Trắc phi sợ hãi kêu lên một tiếng, nhào tới bảo vệ nhi tử của mình: “Tất cả đều là chủ ý của thiếp, là thiếp! Bởi vì thiếp hận!”

Hứa Trắc phi khàn cả giọng, nước mắt như ngọc vỡ vụn: “Vương gia, ngài còn nhớ nữ nhi của chúng ta không? Nó mới bảy tháng tuổi, tay chân có thể động, nhưng là vì Vương phi mà ngay cả cơ hội nhìn thế gian này một chút cũng không có, Vương phi giết nữ nhi của thiếp, nhưng lại không có chuyện gì, thiếp không cam lòng, thiếp hận, thiếp muốn cho nàng ta nếm thử cảm giác đau đớn tận xương tủy là như thế nào.”

“Thiếp biết liên lụy thanh danh của cả Vương phủ là sai, nhưng chúng ta có phải là đầu sỏ gây ra chuyện hay không? Nếu không phải Vương phi lừa hôn trước trốn tránh trách nhiệm thì sao có thể có ngày hôm nay. Sự việc hôm nay thiếp có ba phần lỗi nhưng bảy phần lỗi là ở mẫu tử Vương phi.”

Nhưng thấy vẻ mặt của Vinh Vương thả lỏng, Vinh Vương phi xông lên tát vào mặt Hứa Trắc phi: “Ngươi chỉ vì đoạt tước mà lợi dụng cả Vương phủ, ngươi còn nói lý lẽ.”

Hứa Trắc phi che mặt trừng mắt nhìn Vinh Vương phi: “Vương phi vì tư lợi mà lừa hôn, gieo họa ngầm chẳng lẽ lại là có lý sao?”

“Câm miệng, câm miệng!” Vinh Vương quát lên một tiếng, giống như bị mắc bẫy thú đi tới đi lui, lồng ngực kịch liệt phập phồng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Ngón tay ông run run chỉ vào Vinh Vương phi, lại chỉ sang Hứa Trắc phi, tức giận mắng: “Các ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, sớm muộn gì Vương phủ cũng sẽ bị hủy hoại trên tay hai nữ nhân các ngươi, người đâu, người đâu! Đưa hai người họ xuống, nhốt vào trong viện, không có lệnh của ta, không ai được phép ra ngoài.”

Người bị dẫn đi, Vinh Vương loạng choạng mấy bước liền ngã xuống giường, trong lòng buồn bực, ông đã làm điều ác gì chứ! Mặt mũi nửa đời người đều bị mất sạch, sau này làm sao có thể ra ngoài gặp người.

Một lúc sau, Vinh Vương khàn giọng nói: “Gọi Thế tử qua đây.”

“Con đến biệt trang ở một thời gian, tai tiếng qua đi thì trở về.” Về phần tai tiếng khi nào sẽ qua đi, Vinh Vương miệng ngậm đắng ngắt, mặc dù bây giờ luồng dư luận qua đi rồi, nhưng ai ai cũng biết hắn không phải nam nhân, sau này trưởng tử làm sao có thể giao tiếp với người khác nữa.

Vinh Vương nhìn trưởng tử luôn khiến ông tự hào, trong miệng ngậm đắng ngắt. Trưởng tử này phế đi rồi, thanh danh của người như bóng của cây, thanh danh của hắn đã bị hủy hoại không còn gì rồi.

Bây giờ cảm xúc của Vinh Vương đối với trưởng tử này rất phức tạp, một mặt ông đồng cảm với hắn nhưng một mặt lại hận hắn.

Vẻ mặt của Thẩm Khắc Kỷ không chút thay đổi, mấy ngày nay hắn đều như vậy, mặt không chút biểu cảm, ngay cả ánh mắt cũng đờ đẫn, như thể ba hồn sáu phách không còn trong cơ thể, chỉ còn lại một cái xác rỗng.

Thấy trong lòng hơi khó chịu, Vinh Vương phất tay ý bảo hắn ra ngoài.

Thẩm Khắc Kỷ không rời đi ngay, hắn cố tình đợi cho đến khi trời tối, trước khi cửa thành đóng mới rời đi.

Hắn chỉ mang theo một vài người hầu riêng và một đội thị vệ, Thẩm Khắc Kỷ ngồi trong xe ngựa, hắn không muốn gặp bất cứ ai, hắn cũng không muốn bị nhìn thấy. Bất kể ánh mắt đó là đồng tình, thương hại, khinh thường hay giễu cợt, đều khiến hắn như bị gai đâm sau lưng.

Đoạn đường đi vẫn như thường lệ, nhưng lại có một cuộc hội ngộ bất ngờ ở cổng thành.

Một số thiếu gia bình thường có mâu thuẫn với Trầm Khắc Kỷ đã chặn xe ngựa lại, giả vờ tiến tới chào hỏi, sau đó có người nói: “Phục Lễ huynh nghĩ thoáng chút.”

Một người khác nói: “Ta có quen một danh y nổi tiếng.”

Có người nói cười ha hả, nói mình có bí dược độc nhất vô nhị.

Từng câu từng câu chọc vào chỗ đau của hắn.

Thẩm Khắc Kỷ không thể chịu đựng được nữa, vung nắm đấm của mình, mới vài ngày, hắn đột nhiên từ trên mây rơi xuống vũng lầy, hắn phải chịu đựng đủ loại ánh mắt, toàn thân như sắp chết sụp đổ, những người này trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà.

Thẩm Khắc Kỷ giống như phát điên, thậm chí hắn còn quên cả chiêu thức, chỉ còn đấm đá theo bản năng.

“Thẩm Khắc Kỷ ngươi bị bệnh à!” Đối phương bắt đầu nổi giận.

Câu nói này chọc trúng chỗ đau, Thẩm Khắc Kỷ bóp cổ đối phương, khiến đối phương trợn mắt há mồm, nếu không phải bị kéo ra có lẽ hắn đã gây họa giết người.

Những người đến nhìn thấy ánh mắt ngông cuồng của hắn, trong lòng thấy phát khiếp, chửi rủa vài câu rồi bỏ chạy. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Thẩm Khắc Kỷ hắn đập bình, bản thân là đồ sứ, làm sao có thể đồng quy vô tận với hắn được.

Thẩm Khắc Kỷ bị thị vệ ôm lấy, dần dần bình tĩnh lại, thấy mình bị bao vây bởi đám đông, bọn họ đang không ngừng nói chuyện và chỉ trỏ.

Thẩm Khắc Kỷ không thể nghe rõ bất cứ điều gì, nhưng cảm thấy rằng mọi người đang nói, nhìn xem, nam nhân này hắn không được, hắn ta là tên phế vật.

Thẩm Khắc Kỷ chạy trối chết.

Các thị vệ của Vương phủ đuổi hết những người vây xem, lái xe ngựa phi nhanh ra khỏi nơi thị phi này.



Nguyễn Mộ Tình buồn chán nằm thẫn thờ trên giường, ở cái nơi gần như biệt lập này, ả không biết gì về cơn bão đẫm máu bên ngoài.

Xuyên không cái gì cũng tốt, ngoại trừ không có internet là không tốt, ngày hôm nay quá nhàm chán, Nguyễn Mộ Tình thở dài một hơi, liền nghe thấy hoảng sợ của Tiểu Điệp: “Thế tử, Thế tử.”

Nguyễn Mộ Tình vén rèm giường lên, những gì ả nhìn thấy Thẩm Khắc Kỷ với cái mũi bầm tím, khuôn mặt sưng húp và đôi mắt không hồn, Nguyễn Mộ Tình theo bản năng co rúm lại, sau đó cảm thấy đau lòng: “Phục Lễ, chàng sao vậy?”

Ả đi chân trần lao tới, ôm lấy mặt của Thẩm Khắc Kỷ, muốn hỏi nhưng miệng lại bị một nụ hôn chặn lại, giống như một cái cắn hung hăng hơn là một nụ hôn, có chút điên cuồng.

Tiểu Điệp đi theo vào cửa sợ tới mức trợn tròn mắt, sau đó mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân chạy ra ngoài, chạy một hồi mới phát hiện cửa không đóng, liền kìm nén sự xấu hổ của mình và quay lại đóng cửa lại.

Vô tình nhìn lên, thấy cô nương nhà mình bị đè lên bàn, lộ ra nửa cơ thể trắng như tuyết. Sợ đến mềm nhũn cả chân, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất, lòng như lửa đốt liền đóng cửa lại.

Tiểu Điệp cúi đầu chạy đi.

Trong phòng, Nguyễn Mộ Tình đã nhận thấy trạng thái của Thẩm Khắc Kỷ không đúng, hai mắt hắn đều đỏ hoe, trước giờ chưa bao giờ thô bạo như vậy, nhưng dù ả có nói gì, đối phương cũng như không nghe thấy.

Vào giờ phút này, trong đầu Thẩm Khắc Kỷ chỉ có một điều, hắn không có bệnh, hắn là một người bình thường, hắn là một người đàn ông bình thường.

Thật lâu sau, Thẩm Khắc Kỷ mới dần dần định thần lại, giật mình phát hiện sắc mặt Nguyễn Mộ Tình tái nhợt khóc lóc, trong lòng tràn đầy thương hại, ôm lấy ả vô cùng áy náy: “Ta xin lỗi, ta xin lỗi.”

Nguyễn Mộ Tình đã khóc đến khản cả cổ: “Rốt cuộc chàng đã gặp chuyện gì vậy?”

Cả người Thẩm Khắc Kỷ cứng đờ.

Nguyễn Mộ Tình càng cảm thấy kỳ lạ và bất an.

“Chúng ta rời kinh thành được không? Ta dẫn nàng tới một nơi không ai biết đến chúng ta.” Thẩm Khắc Kỷ nhìn vào mắt Nguyễn Mộ Tình. Rời khỏi kinh thành, sẽ không ai biết về quá khứ của hắn, và họ sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường, sinh con đẻ cái, vui vẻ hạnh phúc.

Nguyễn Mộ Tình giật mình hoảng sợ: “Chàng đã gặp phải chuyện gì?” Tất nhiên phải rời khỏi kinh thành, giọng điệu của hắn dường như có ý muốn chạy trốn.

Thẩm Khắc Kỷ im lặng.

Nguyễn Mộ Tình ôm hắn vào lòng dịu giọng an ủi: “Phục Lễ, chàng đừng như vậy, như vậy ta sẽ sợ, chàng có thể nói cho ta biết không?”

Thẩm Khắc Kỷ đột nhiên mỉm cười: “Không có gì, chỉ là gặp phải những điều không vui, ta cảm thấy rất mệt mỏi.”

Nguyễn Mộ Tình không tin, nhất định là chuyện lớn, nhưng hắn hiển nhiên không muốn nói, cho nên ả cũng không muốn hỏi, nữ nhân hỏi cặn kẽ cũng không đáng yêu, vẻ mặt đau lòng xoa xoa mặt hắn: “Tên khốn nào đánh đây?”

Thẩm Khắc Kỷ kể lại sự việc vừa rồi.

Ở chỗ của Nguyễn Mộ Tình, Thẩm Khắc Kỷ nhận được sự an ủi về tinh thần và thể chất, cuối cùng đã có một giấc ngủ thoải mái. Tuy nhiên, Nguyễn Mộ Tình có thế nào cũng không thể ngủ được, hắn thậm chí còn nói về việc bỏ trốn, đó chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Ả kìm nén sự tò mò của mình, đợi Thẩm Khắc Kỷ ở cùng ả hai ngày, rời đi rồi, mới cử Tiểu Điệp vào thành để hỏi thăm.

Chuyện của Thẩm Khắc Kỷ gây ra ồn ào trong thành, sau khi nghe ngóng Tiểu Điệp đã phát hiện ra.

Tiểu Điệp ngẩn người, Thế tử Thẩm không được, làm sao có thể, mỗi lần động tĩnh của bọn họ... Tiểu Điệp đỏ mặt, vội vàng trở về bẩm báo.

Nguyễn Mộ Tình cũng sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Thẩm Khắc Kỷ có thể làm được hay không, ả là người rõ hơn ai. Có thể ngang nhiên đàm tiếu, lời nói chính xác, xem ra không phải tin đồn, nếu là tin đồn thì Vinh Vương phủ không thể ngồi yên.

Loại tin đồn này thực ra rất dễ bị phá bỏ, cùng bạn bè đến Tần lâu Sở quán để tìm một vài nữ nhân diễn cuộc sống đông cung trực tiếp, dù sao Thẩm Khắc Kỷ là đàn ông cũng không sao, tin đồn sẽ được xua tan ngay lập tức.

Bỗng nhiên, trong đầu ả chợt lóe lên một tia cảm hứng, nhớ lại lần đầu tiên ở bên nhau, lúc đó ả cảm thấy lạnh lùng vô cùng, cho rằng hắn là đồ vô dụng, nhưng ả lập tức liền yên tâm, chỉ có hắn vẫn rất xa lạ.

Nếu là nàng nghĩ như vậy, Nguyễn Mộ Tình khóe miệng nhếch lên, trong lòng ngọt như uống mật, ả nhặt được bảo bối rồi.

Lúc Thẩm Khắc Kỷ lại qua lần nữa, Nguyễn Mộ Tình hỏi thẳng, có phải hắn không có phản ứng với những người nữ nhân khác không?

Sắc mặt Thẩm Khắc Kỷ lập tức tái nhợt, giống như bị người ta đặt ly nước đá vào giữa trời đông.

Nguyễn Mộ Tình thương hại ôm lấy eo hắn: “Chàng thật đúng là để bụng lời nói của mấy người đó sao, chàng có được hay không, chẳng lẽ ta còn không biết.”

Khóe miệng Nguyễn Mộ Tình khẽ nhếch lên, ả vỗ vào ngực trái của hắn: “Bởi vì chàng không thích bọn họ, trong lòng đang kháng cự, cho nên thân thể mới không đáp lại bọn họ. Chàng không có bệnh, chỉ là chàng kén chọn thôi. Những kẻ có thể tùy ý đáp lại những con chó cái thì mới chính là những người bị bệnh.”

Thẩm Khắc Kỷ sững người, cơ thể cứng ngắc dần dần thả lỏng, hai mắt từ từ sáng lên.

Nguyễn Mộ Tình cười ngọt ngào: “Đừng buồn như vậy nữa, điều cấp bách nhất bây giờ là làm thế nào để khôi phục thanh danh của chàng.”

Thẩm Khắc Kỷ cảm động trong lòng: “Nàng có sáng kiến gì không?”

Nguyễn Mộ Tình cắn môi, liếc nhìn hắn, do dự không nói.

Trầm Khắc Kỷ nắm lấy tay ả: “Nàng cứ nói đi.”

“Sở dĩ bây giờ xảy ra rắc rối lớn như vậy, chủ yếu là rất nhiều người cảm thấy bất bình thay Tạ thị, nếu chủ động để nàng ta ra đi tìm hạnh phúc khác, thì có thể khôi phục lại chút thanh danh trước đây.” Lúc trước ả còn cảm thấy rằng Tạ Uyển Dư là một ác phụ, nhưng bây giờ ả chỉ cảm thấy nàng thật đáng thương, một góa phụ trong bảy năm.

Thẩm Khắc Kỷ vẫn im lặng. Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, bọn họ vẫn chưa đề cập đến việc ly hôn, Tạ gia cũng vậy. Ly hôn thực sự có thể là một giải pháp.

“Để ta nghĩ đã.”

Nguyễn Mộ Tình mỉm cười, ngoan ngoãn không thúc giục hắn.

Thẩm Khắc Kỷ lặng lẽ quay về phủ để tìm Vinh Vương phi đang bị cấm túc trong Hà Hương uyển, và kể về chuyện của bản thân và Nguyễn Mộ Tình.

Vinh Vương phi căm hận: “Sao con không nói sớm, nếu không ta đã sớm đánh tan lời đồn đại. Bây giờ mọi người đều biết rồi, ai tin con có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường nữ nhân. Cho dù con làm chuyện đó trước mặt họ thì họ cũng chỉ nghĩ con vừa chữa khỏi bệnh.”

Vì lời nói lộ liễu này, Thẩm Khắc Kỷ ngượng đỏ mặt. Lúc ấy, đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và tủi nhục.

Vinh Vương phi hận sắt không thể luyện thành thép, hạ hỏa: “Nữ nhân này nhất định có đan dược trong tay.” Làm sao có thể chuyện nàng làm được, người khác không làm được, không có lý nào như vậy.

“Mẫu phi, không có, con đã kiểm tra rồi.” Thẩm Khắc Kỷ là Thế tử của Vương phủ, sao có thể không hoài nghi qua.

Vinh Vương phi vặn khăn tay, không cam lòng: “Ta muốn gặp nàng ta.”

Trầm Khắc Kỷ: “Mẫu thân, thực sự không có thuốc gì cả.”

Vinh Vương phi không tin, nhưng ngoài miệng lại nói: “Nàng ta đối với con rất đặc biệt, ta cũng chỉ muốn gặp nàng ta một lần.”

Thẩm Khắc Kỷ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý, còn nói ly hôn.

“Ly hôn? Sau đó lấy nàng ta, có phải nữ nhân đó đề nghị con không?” Ánh mắt Vinh Vương phi trở nên lạnh lùng. Mặc dù nàng ta có nhiều ý kiến ​​​​với Tạ Uyển Dư, nhưng nàng ta lại có ấn tượng không tốt với Nguyễn Mộ Tình, một người phụ nữ không có mai mối gì tằng tịu với nhau, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”

Thẩm Khắc Kỷ vội vàng nói: “Không, đó là chủ ý của một mình con, tốt xấu gì thì ly hôn có thể phục hồi lại được một chút thanh danh.”

“Vậy con có biết ly hôn sẽ mất đi bao nhiêu không? Con sẽ mất đi sự ủng hộ của Tạ gia, thanh danh của con đã trở nên kém như vậy, đã có người vạch tội con, nói con không xứng với vị trí Thế tử.” Vinh Vương phi trừng mắt nhìn hắn: “Ta thấy con đã bị nữ nhân đó mê hoặc rồi.”

Sắc mặt Thẩm Khắc Kỷ tái nhợt: “Mẫu phi, Tạ gia không thể cho ta nạp thê thiếp, người quên khế thư kia rồi.”

Hai má Vinh Vương phi giật giật: “Con để ta nghĩ một chút, để ta nghĩ một chút, nhất định sẽ có biện pháp, nhất định có biện pháp.” Thế cục so với trước kia tốt hơn nhiều, ít nhất đối với bệnh của nhi tử còn có hy vọng, nữ nhân kia nhất định kỳ lạ.

Chữa khỏi bệnh cho nhi tử, gột rửa vết nhơ, sau đó dỗ dành Tạ Uyển Dư thật tốt, làm một trượng phu tốt, con hư biết nghĩ quý hơn vàng, nhi tử vẫn còn đường quay đầu lại.

Vinh Vương phi phái người đi mời Vinh Vương, những lời nàng ta nói cuối cùng cũng khiến Vinh Vương cảm động, bỏ lệnh cấm tức cho nàng ta.

Vinh Vương phi ra khỏi thành, nhìn Nguyễn Mộ Tình đứng trước mặt mình, dung mạo xinh đẹp, khó trách nhi tử lại thích như vậy. Nhìn đôi mắt quá mức linh hoạt kia, Vinh Vương phi đè nén không vui, trên mặt cười nói với Nguyễn Mộ Tình.

Vinh Vương phi cũng không có vừa tới đã ép ả hỏi ả xem có phải đang giấu thủ đoạn gì hay không, để không rút dây động rừng. Thay vào đó, chân thành nói rằng nàng ta đã sai khi để ả không danh không phận đi theo sát nhi tử của mình, rằng sau này sẽ cho ả một danh phận, cuối cùng ngỏ ý, nói rằng nàng ta cảm thấy khó hiểu trước vấn đề kỳ lạ của nhi tử mình.

Nguyễn Mộ Tình có thể nói những lời khoa trương kén chọn đó với Thẩm Khắc Kỷ, nhưng ả không thể nói những lời đó với Vinh Vương phi, chỉ có thể cam chịu chuyện Vinh Vương phi để lại vài tên đại phu và y nữ dưới danh nghĩa chăm sóc.

Nhưng sau khi Vinh Vương phi rời đi, ả vẫn phát tiết một trận với Thẩm Khắc Kỷ: “Mẫu phi của chàng có ý gì? Bà ấy nghĩ ta là thứ yêu nữ gì đó hạ cổ độc với chàng sao?”

Quả thật đúng là Vinh Vương phi nghĩ như vậy.

Đương nhiên, Thẩm Khắc Kỷ không dám nói ra sự thật, vì vậy hắn chỉ có thể nói qua loa, dùng những lời tốt đẹp để dỗ dành, tốn rất nhiều công sức để dỗ dành người biến cơn giận thành niềm vui.

Ngày đêm Vinh Vương phi chú ý đến Nguyễn Mộ Tình ở bên này, mong sao và mặt trăng hy vọng họ có thể tìm ra điều gì đó, chữa khỏi căn bệnh nhạy cảm của nhi tử mình, giảm bớt tình trạng khó khăn hiện tại.

Nhưng nàng ta chờ đợi hơn hai tháng, những lang trung y nữ đó cũng không tra được manh mối gì, Vinh Vương phi hận muốn bắt nữ nhân này lại tra khảo.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không kìm lòng được, nghiến răng nghe người ta báo lại chuyện nhi tử và nữ nhân đó quậy phá như thế nào. Một con yêu tinh không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt dụ dỗ nam nhân làm chuyện như vậy.

Công khai ngoại tình giữa ban ngày nên dễ bắt quả tang gian dâm.

A Ngư đang chuẩn bị chiến đấu, nhưng vô tình bị nhóm công tử trẻ tuổi ra ngoài tránh nóng nhìn thấy.

“Đó không phải là Tạ Thế tử phi sao?”

“Đằng đằng sát khí như này là đang muốn làm gì vậy!”



Một nhóm người không kìm được tò mò lặng lẽ đi theo.

Biết phía sau có thêm một cái đuôi, A Ngư nhếch miệng, ra hiệu bắt người bên ngoài, không nên quấy rầy đôi uyên ương trong viện, bởi vì bắt kẻ trộm tay đang cầm tang vật cũng giống như bắt cặp gian dâm đang thành đôi.

Những người này đều là cao thủ do Công chúa Chân Định phái tới, bọn họ từng có kinh nghiệm trong Tạ gia quân, chuyện này đối với bọn họ chẳng qua chỉ như cái nhấc tay.

A Ngư không chút trở ngại đi thẳng vào thư phòng, đến gần một chút, liền nghe thấy một trận đỏ mặt thở dốc.

Chậc chậc, lần này Thẩm Khắc Kỷ muốn lấy lại vinh quang không dễ dàng rồi, sao có thể ăn được một lần mà muốn ăn hoài, bị nhốt ở nơi đổ nát này, cả ngày không có việc gì làm, không phải là đầu óc đầy rẫy chuyện như này.

Nguyễn Mộ Tình cũng là người cởi mở, có vô số cách chơi.

A Ngư đồng cảm với những hộ vệ bị cử đến để giám sát họ, cả người đều tiều tụy rồi, vì sức khỏe tinh thần của họ, nàng đã cố ý lập một lịch trình đặc biệt để họ luân phiên nhau trực.

Thu hồi những suy nghĩ phân tán của mình, A Ngư một cước đá tung cánh cửa, kinh động đến đôi uyên ương đang dây dưa trên bàn.

Oa...nữ nằm trên!

Trên mặt A Ngư lộ ra kinh ngạc cùng thống khổ thở dài: “Ngươi, các ngươi!”

Nguyễn Mộ Tình trần truồng hét lên hét lên một tiếng rồi lăn xuống.

Thẩm Khắc Kỷ sợ đến mức hồn bay phách tán, ngây dại cả người.

Dường như A Ngư chịu không nổi, lảo đảo lui về phía sau mấy bước: “Mẫu phi nói ngươi đang trị bệnh, sợ ngươi thấy ta không chịu nổi nên chịu đựng không đến thăm ngươi. Thì ra là bệnh của ngươi đã bình phục rồi.” A Ngư cười khổ nói: “Chúc mừng ngươi khỏi bệnh, lại có người chăm sóc xinh đẹp như hoa, chúc mừng ngươi!”

Những người đi theo phía sau thò đầu ra nhìn, vừa thấy tình huống này là biết chuyện gì xảy ra. Cho nên mới nói, bệnh của Thẩm Khắc Kỷ đã được chữa khỏi, nhưng Thế tử phi vẫn chưa biết về điều đó, một khi hắn khỏi bệnh liền nóng lòng muốn chơi đùa với nữ nhân.

Mọi người: “...” Không thể diễn tả được, triệt để phá vỡ cực hạn.

“Không phải như vậy đâu, Uyển Dư, nàng nghe ta giải thích!” Thẩm Khắc Kỷ vội vàng với lấy quần áo che thân, liền phát hiện một đám thanh niên đi theo vào, đồng tử kịch liệt co rút, sắc mặt trắng bệch, mười phần phấn khích.

Còn Nguyễn Mộ Tình thì đã ôm đầu trốn dưới gầm bàn, ả giật mình cảm thấy mặt bàn được thông gió từ mọi hướng, mặt ả liền đỏ như con tôm, chộp lấy bộ quần áo gần nhất, ôm ngực chạy thục mạng về phía bức bình phong.

A Ngư suýt nữa bật cười, nhưng khó khăn lắm mới kìm lại được, nàng tức giận chỉ vào Nguyễn Mộ Tình: “Đây là lời giải thích mà ngươi cho ta!”

Thẩm Khắc Kỷ chưa kịp nói gì, A Ngư đã lao vào giật lấy cây roi dài: “Ta làm góa phụ cho ngươi bảy năm, ta chịu nhục thay ngươi bảy năm, cho dù ngươi có trở thành trò cười cho cả kinh thành, ta cũng sẽ không bao giờ rời xa ngươi, còn ngươi thì sao, ngươi ở đây dây dưa cùng nữ nhân này, Thẩm Khắc Kỷ, ngươi còn là con người không?”

Mặt Thẩm Khắc Kỷ phát đỏ nóng bừng, mở miệng muốn nói gì đó.

Cây roi dài uy vũ giáng xuống, Thẩm Khắc Kỷ run rẩy đau đớn, quần áo trước mặt cũng bị roi cuốn bay.

Thẩm Khắc Kỷ đỏ bừng cả mặt, không quan tâm đến cơn đau, hắn chỉ muốn túm lấy quần áo để giữ lại chút thể diện cuối cùng, và “Bốp” một tiếng, nàng lại vung roi xuống, một vết máu lập tức xuất hiện trên tấm thân trắng bóng.

Hắn muốn nói, nhưng A Ngư không cho hắn cơ hội, roi da uy vũ lại giáng xuống.

Nguyễn Mộ Tình đang trốn sau bức bình phong cũng không tha, bị đánh đến gào khóc thảm thiết: “Phục Lễ, Phục Lễ!”

Tình lang của ả còn không bảo vệ được bản thân thì làm sao có sức lo cho ả được.

Hai người bị quất đến mức mông trần nhảy nhót khắp phòng kêu rên, cảnh đó đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn.

“...” Một đám người đang chộp lấy khung cửa, thích thú mà xem: Chuyến đi này đáng giá!
Chương kế tiếp