Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi - Chương 7
Khi mùa đông đến, Công chúa Chân Định đã ra lệnh cắt may một số quần áo mùa đông cho A Ngư. Gần nửa năm nay, A Ngư sống ở Yên Hà sơn trang, Vinh Vương phủ tiếp tục lần lượt xảy ra những vụ bê bối, nhưng vẫn có một số ít người nói rằng nàng sống ở nhà mẹ đẻ của mình là không phù hợp.

Việc truy bắt kẻ gian dâm ngày đó đã lên men cả kinh thành ai cũng biết, mọi người đều biết rằng bệnh của Trầm Khắc Kỷ đã được chữa khỏi, nhưng sau khi hắn khỏi bệnh, hắn lại bao nuôi một tiểu hồ ly sau lưng Tạ Uyển Dư, thanh danh trong hầm ngục càng tồi tệ hơn.

Phu thê Vinh Vương tràn đầy cay đắng, nếu bệnh của Trầm Khắc Kỷ thật sự được chữa khỏi, ít nhất cũng có thể an ủi phần nào, nhưng hắn đâu phải chữa bệnh. Tuy nhiên, ai lại tin vào một lý do vô lý như vậy, mà sẽ chỉ nghĩ rằng họ đã nói dối rất nhiều để che đậy vụ bê bối, họ không thể kéo Trầm Khắc Kỷ đi tìm một nữ nhân để biểu diễn trước mặt họ một lần nữa, điều đó rõ ràng là không thể nào.

Đôi phu thê chỉ biết câm nín ăn hoàng liên, không thể kể hết những gì mình đang phải chịu đựng. Tự an ủi mình, cảm thấy Trầm Khắc Kỷ khỏi bệnh thầm kín là điều tốt, đối với một nam nhân mà nói, đó là tôn nghiêm, đôi khi còn quan trọng hơn cả tư cách và đạo đức.

“Bộ lông này là do đại ca của con gửi về.” Công chúa Chân Định nhìn A Ngư đã thay thành bộ lông hồ ly trắng như tuyết, hài lòng gật đầu.

A Ngư nhẹ nhàng cười, cùng Công chúa Chân Định nói chuyện Tạ gia ở biên cảnh xa xôi.

Công chúa Chân Định và lão Quốc công chỉ sinh được một người con trai là Tạ Uy, bây giờ là Tề công, Tề công có bốn con trai và một con gái, ngoại trừ con trai thứ hai tử trận, ba người con trai khác đều theo cha ở biên quan. Những nữ quyến và trẻ nhỏ ở lại kinh thành, thật ra đều là con tin, dùng để khống chế Tạ gia, để ngăn cản Tạ gia âm mưu tạo phản. Để hạn chế quyền lực quân quyền, từ xa xưa các Hoàng đế đã làm điều này và Tạ gia cũng không phải là trường hợp đặc biệt.

Sau khi nói chuyện một lúc, A Ngư nói lời tạm biệt và rời đi, nụ cười trên môi dần tắt. Tính toán thời gian, Tạ gia kiếp trước xảy ra chuyện vào tháng 8 năm sau, Tạ gia bị Tướng quân Ngô, người đã theo Tề công hơn hai mươi năm tố cáo vì đã cấu kết với Đột Quyết mưu đồ tạo phản. Hắn đã chết trong cuộc bạo loạn đó với cha con Tạ gia.

Cha con Tạ gia và Công chúa Chân Định chết, Tạ Uyển Dư mất đi sự ủng hộ và ngay lập tức mất tự do, biết rất ít về thế giới bên ngoài.

Phải mất rất nhiều công sức mới biết được rằng sau khi Tạ gia sụp đổ, thì Lưu gia, Bạch gia và cả Triệu gia là những người từng tranh giành binh quyền với Tạ gia đã chia rẽ Tạ gia quân. Ngô gia cũng được thu lợi rất nhiều.

Vinh Vương phủ cũng hưởng lợi gián tiếp, Tạ Uyển Dư không bao giờ... có thể đe dọa họ nữa.

Sẽ không có thêm thông tin, vì vậy A Ngư bất lực. Đây là những thứ nàng đã tập trung quan sát trong khoảng thời gian này và đã thu được một số kết quả. Ngô gia được Tề Quốc công một tay đề bạt, nhưng lòng người không đủ muốn nuốt tượng, đặc biệt là công tử Ngô gia tự cao tự đại, cảm thấy tủi thân vì hai cha con chỉ có thể sống dưới thân phận của cha con Tạ gia.

A Ngư đem tất cả những gì điều tra được nói với cha con Tạ gia, bảo họ hãy cẩn thận với Tướng quân Ngô. Vẫn còn phải xác minh liệu Tướng quân Ngô này có tự xưng hay liên minh với người ngoài hay không và hắn đã kết liên minh với ai.

Đang trầm tư suy nghĩ, tiểu nha hoàn tới bẩm báo, Vinh Vương phi tới. Vinh Vương phi đến thăm Công chúa Chân Định, viện cớ nói chuyện với A Ngư.

Nhìn thoáng qua thấy Vinh Vương phi đang lo lắng, A Ngư cười cười cùng nàng ta rời đi.

Trong ba tháng qua, Vinh Vương phi đã vô cùng lo lắng, đương nhiên cuộc sống của Nguyễn Mộ Tình còn tồi tệ hơn nàng ta. Lần này, phương pháp của Vinh Vương phi tàn bạo hơn nhiều so với kiếp trước.

Ở kiếp trước, Tạ Uyển Dư không hiểu tại sao Nguyễn Mộ Tình lại là ngoại lệ, nghi ngờ ả đã sử dụng một số thủ đoạn mờ ám.

Vinh Vương phi cũng nghi ngờ và điều tra Nguyễn Mộ Tình giống như bây giờ. Cục diện lúc đó so với bây giờ đỡ gấp gáp hơn nhiều, phương pháp của Vinh Vương phi tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn, dù sao cháu trai của nàng ta cũng chỉ có thể chui ra từ bụng Nguyễn Mộ Tình.

Tra tới tra lui, Vinh Vương phi nói với Tạ Uyển Dư rằng dường như không có gì kỳ lạ, đó chỉ là sự trùng hợp. Nàng ta còn nói, không bằng sau này quan sát cẩn thận, nạp nữ nhân này có thể khôi phục thanh danh. Nàng ta còn nói rằng sau này khi con cái được sinh ra, bất kể sinh ra bao nhiêu đứa trẻ, chúng đều sẽ do nàng nuôi nấng...

Tạ Uyển Dư đã thỏa hiệp và đồng ý cho Nguyễn Mộ Tình bước vào cửa, nhưng nữ nhân này giả vờ dè dặt và nói: “Ta thà làm thê tử của một người nam nhân nghèo còn hơn là làm thiếp của một nam nhân giàu có.” Nếu ả thực sự có bản lĩnh như vậy, tại sao ả vẫn tán tỉnh Trầm Khắc Kỷ mặc dù ả biết hắn đã có thê tử đàng hoàng. Ngay cả sau khi từ chối làm thiếp, ả vẫn bí mật liên lạc với Trầm Khắc Kỷ.

Theo quan điểm của Tạ Uyển Dư, Nguyễn Mộ Tình chỉ là một phụ nữ có tai tiếng gần xa, tham vọng trở thành thê tử chính thức của một người giàu có, muốn thay thế nàng.

Thái độ không rõ ràng của Trầm Khắc Kỷ và Vinh Vương phi khiến nàng lạnh lòng hoàn toàn, từ tình yêu biến thành thù hận.

A Ngư dường như có chút mong đợi: “Người phát hiện nữ nhân kia có điểm kỳ quái sao?”

Vinh Vương phi vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đều dùng hình rồi, nhưng tra khảo thế nào, ả ta đều nói mình không làm gì cả.” Vinh Vương phi còn muốn tìm ra nguyên nhân hơn cả A Ngư, giải tỏa nhu cầu cấp bách.

Để thuyết phục A Ngư, Vinh Vương phi đại khái đã kể về quá trình điều tra trong ba tháng qua, điều này cũng phóng đại nỗi đau của Nguyễn Mộ Tình. Theo như nàng ta thấy, tất nhiên A Ngư phải hận Nguyễn Mộ Tình tới tận xương tủy.

A Ngư trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhếch khóe miệng: “Nói như vậy, vị Nguyễn cô nương chính là mục tiêu nữ nhân mà Thế tử chọn trúng, hai người bọn họ là trời sinh một đôi.” Tiện nhân.

“Làm sao có thể!” Vinh Vương phi không chút nghĩ ngợi phản bác lại, cho dù bản thân cũng có suy nghĩ hoang đường như vậy, nhưng nàng ta cũng sẽ không bao giờ thừa nhận: “Con mới là thê tử mà Phục Lễ tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng, các con mới là trời sinh một đôi.”

Vinh Vương phi cay đắng nói: “Ta không biết kiếp trước Phục Lễ đã làm ra chuyện gì độc ác, lại gặp phải yêu nữ như vậy, nó đã bị ả ta khống chế.”

A Ngư nhìn Vinh Vương phi: “Vậy mẫu phi và Thế tử định làm gì với nữ nhân này?”

Trong lòng Vinh Vương phi rất cảnh giác, đúng trọng điểm rồi. Nàng ta vốn muốn nữ nhân này giả chết để xua tan oán khí của Tạ Uyển Dư, sau đó âm thầm giấu ả đi, để ả ở lại với con trai mình, chỉ nghĩ thôi quá mạo hiểm rồi, Tạ Uyển Dư dễ gạt, nhưng Công chúa Chân Định lại không hề dễ chút nào, không hẳn không đoán được chủ ý của nàng ta, không cẩn thận lợn lành lại chữ thành lợn què.

Vinh Vương phi vặt khăn, đá quả bóng da trở về: “Con muốn xử trí thế nào thì xử trí vậy, loại dụ dỗ nam nhân này nên để cho người làm thê tử như con đích thân xử trí.”

“Con muốn nàng ta phải chết.” Sắc mặt A Ngư đột nhiên lạnh xuống: “Nữ nhân chưa xuất môn đã cùng nam nhân có gia đình gian dâm, người tử tế không cạo đầu đi làm ni cô, cũng sẽ dùng dải lụa trắng siết cổ chết, Nguyễn gia thì khỏi nói rồi, dù sao cũng là danh gia vọng tộc mà.”

Mí mắt Vinh Vương phi giật giật, thân phận của Nguyễn Mộ Tình đã bị đào ra, Nguyễn gia cũng đến tìm họ, nàng ta đã bình tĩnh lại bằng cách mềm mỏng và cứng rắn.

A Ngư nhếch khóe miệng: “Mẫu phi luyến tiếc, nghĩ tới Thế tử cũng luyến tiếc nhỉ, dù sao cũng chỉ có một mình ả ta có thể sinh con trai mà thôi.”

Nghĩ đến đây, Vinh Vương phi bật khóc, cuối cùng nàng ta bước đến gần A Ngư, quỳ xuống.

A Ngư dường như sững người, ngồi đó bất động, không né tránh cũng không trốn tránh.

“Uyển Dư.” Vinh Vương phi nắm tay A Ngư, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Mẫu phi biết lời này không nên nói, nhưng mẫu phi thật sự nhịn không được, mẫu phi muốn xin ngươi, tuyên bố với nữ nhân này một lần, đợi đến khi nàng ta sinh con, đến lúc đó, không cần con động thủ, ta sẽ tự nình tách ả ta ra, sẽ không bao giờ giữ ả ta làm chướng mắt của con.”

A Ngư: “Làm sao Thế tử có thể nguyện ý?”

“Trong lòng Phục Lễ chỉ có con.” Vinh Vương phi khẩn trương nói: “Phục Lễ và ả ta chỉ là vì nối dõi tông đường. Hơn ai hết, Phục Lễ hiểu rõ con là người phụ nữ tốt nhất trên đời này đối với nó. Lòng tốt đối với nó cao hơn núi và sâu hơn biển.”

Lông mi của A Ngư run rẩy hết lần này đến lần khác.

Vinh Vương phi bình tĩnh lại một chút, lại có lời tốt nói.

A Ngư dường như trải qua đấu tranh kịch liệt, chán nản cười nói: “Mẫu phi đứng lên rồi nói, con đồng ý, để Thế tử nạp nàng ta làm thiếp đi.”

Vinh Vương phi đứng được một nửa thì sững người, nạp? Nguyễn Mộ Tình bị rất nhiều người ngoài nhìn chằm chằm, mấy tháng nay có tin đồn rằng loại nữ nhân này không xứng bước vào cửa Vinh Vương phủ của bọn họ.

Vinh Vương phi nghĩ nghĩ, nói: “Nữ nhân này tiếng xấu đồn xa, làm sao ta có thể đưa ả ta vào cửa, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao.”

Một tia châm chọc hiện lên trong mắt A Ngư, thanh danh của Nguyễn Mộ Tình đã rất tệ, thanh danh của Trầm Khắc Kỷ còn tệ hơn ả, vậy mà nàng ta còn có mặt mũi để khinh thường người khác. Hai người này là một đôi trời sinh vì vậy đừng làm hại người khác mà hại lẫn nhau đi.

“Ý của người là để cho nàng ta làm thiếp bên ngoài, sinh con không phải chuyện một hai năm, chẳng lẽ mấy năm liền Thế tử đều sẽ tới bên đó sao? Nếu lời truyền ra ngoài, mẫu phi, thể diện của con để ở đâu? Còn đứa trẻ sinh ra thì sắp xếp như thế nào, làm con của ngoại thiếp? Sau này đứa trẻ sẽ sống thế nào? Hay là giả bộ do con sinh ra? Đây là tội khi quân. Lại nói, mọi người đều biết bệnh tình của Thế tử đã khỏi rồi, con không thể sinh con, cũng không nạp thê thiếp sinh con, người ngoài sẽ nói con ghen ghét thất đức, mẫu phi, con không muốn bị đàm tiếu nữa, con chỉ muốn yên ổn sinh con, sống những ngày tháng bình yên.”

A Ngư trông có vẻ kích động.

Hai má Vinh Vương phi xấu hổ giật giật: “Con muốn nói là, là ta suy nghĩ không chu toàn.”

Vấn đề nạp thiếp cứ quyết định như vậy. Sau khi nói vài lời tốt đẹp, Vinh Vương phi rời đi.

Ngồi trong xe ngựa, Vinh Vương phi thở phào nhẹ nhõm, nàng ta cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Tạ Uyển Dư không phải mẹ chồng, mà là con dâu, mẹ chồng sao có thể làm như vậy? Nhưng vì con trai, nàng ta phải nhẫn nhịn.

Dù thế nào đi nữa, vết nhơ của con trai đã được rửa sạch, cháu trai cũng vẫn còn hy vọng. Con trai là một người chồng tốt, từng chút từng chút một lấy lại thanh danh, sau ba đến năm năm nữa, chuyện lùm xùm này qua đi rồi, Tạ Uyển Dư, người làm đương sự như nàng không truy cứu thì người ngoài còn có thể nói gì nữa.

Trở lại gặp con trai, Vinh Vương phi liền nói về việc nạp thiếp.

Trầm Khắc Kỷ không thể tin được: “Nàng ấy thực sự cho phép Mộ Tình vào cửa sao?”

“Con đừng nhìn Uyển Dư ngày đó ra tay nặng như thế, gần đây nàng cũng không muốn gặp con, nhưng dù sao cũng không thể buông bỏ được cho con, nếu không nàng đã ly hôn với con từ lâu rồi.” Dường như Vinh Vương phi rất xúc động: “Nữ nhân trọng tình nghĩa, sau này con phải đối xử tốt với nàng đấy.” Có lúc bản thân Vinh Vương phi cũng cảm thấy khá tội nghiệp cho nàng dâu hết lần này đến lần khác, rồi lại vui mừng vì mình hồi đó có tầm nhìn tốt, nếu nàng ta chọn một người quyết liệt, thì đã sớm rối tung lên rồi.

Trầm Khắc Kỷ vừa xấu hổ vừa xúc động, im lặng hồi lâu.

“Mẫu phi, Mộ Tình đâu? Con có thể gặp nàng không?” Ba tháng trước, Nguyễn Mộ Tình bị mẫu phi mang đi, hắn cũng không có gặp lại ả.

Sắc mặt Vinh Vương phi lập tức lạnh đi: “Ta có lời muốn nói trước, nếu sau này con dám vì nữ nhân này mà lạnh nhạt với Uyển Dư, ta sẽ không tha cho con đâu. Trong lòng con phải hiểu rõ, giữ nữ nhân này lại chỉ là vì để sinh con cho con mà thôi.”

Vinh Vương phi tự nhiên sẽ không nói nàng ta muốn bỏ mẹ giữ con, về phần có nên bỏ mẹ giữ con hay không, Vinh Vương phi cũng còn hơi do dự, dù sao cũng chỉ có Nguyễn Mộ Tình mới có thể hầu hạ đứa con của nàng ta. Sao Vinh Vương phi có thể không cảm thấy đau lòng thay cho con trai mình được? Mà khi chuyện kia xảy ra, phải trấn an Tạ Uyển Dư trước. Không có nữ nhân nào muốn phu quân của mình ân ái với nữ nhân khác, nếu là nàng ta thì thà Vinh Vương bất lực còn hơn là Vinh Vương sủng ái Hứa Trắc phi. Nhưng đấy là chuyện tương lai, hiện tại cứ thực hiện từng bước một, sau này để sau này rồi tính.

Trầm Khắc Kỷ cụp mắt xuống: “Mẫu phi yên tâm, trong lòng con hiểu rõ, Uyển Dư có ơn đối với con, con không thể phụ nàng nữa.”

Vinh Vương phi gật đầu, nhưng không cho Trầm Khắc Kỷ gặp Nguyễn Mộ Tình ngay, tình hình của Nguyễn Mộ Tình có chút thê thảm, Vinh Vương phi không muốn ả dùng khổ nhục kế để dụ dỗ con trai mình thương hại ả nhiều hơn.

Trước mắt, Vinh Vương phi đã giải quyết vấn đề nạp thiếp, vì vậy nàng ta đã đến Nguyễn gia để đề cập trước, nhưng Nguyễn gia không muốn. Nguyễn Mộ Tình bị bắt quả tang gian dâm trước mặt mọi người, cả kinh thành đều biết chuyện, xấu hổ nhục nhã. Nguyễn lão gia ước gì ông ta có thể siết cổ ả đến chết bằng một sợi dây gai, tốt xấu gì cũng có thể cứu với được một chút thanh danh. Tuy nhiên, bằng cách thần kỳ nào đó, Vinh Vương phi đã thu thập được một vài nhược điểm của Nguyễn lão gia, ông ta chỉ có thể véo mũi chấp nhận.

Nguyễn Mộ Tình đã hồi phục một chút, cũng gặp được Trầm Khắc Kỷ, ả đi lên tát hắn một cái, Trầm Khắc Kỷ sững sờ.

“Trầm Khắc Kỷ, ta bị mù mới yêu phải ngươi.” Nguyễn Mộ Tình thực sự hối hận, không phải ả không có những người ngưỡng mộ khác, mà là vì khuôn mặt này, ả đã chọn trúng Trầm Khắc Kỷ, đâu biết rằng đó là hố lửa của thiên nhiên.

Ả không muốn làm thê thiếp, sau này ả vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nữa, cho dù trở thê thiếp được sủng ái, địa vị cũng mãi mãi thấp kém, con cái sinh ra cũng kém con người một bậc.

Nhưng chuyện của ả và Trầm Khắc Kỷ thì ai cũng biết, ả lại gây ra chuyện lớn như vậy, ngoài Trầm Khắc Kỷ ra thì còn ai muốn ả nữa.

Vinh Vương phi cũng nói rằng nếu ả không chịu vào gả vào Vinh Vương phủ, thì Nguyễn gia cũng sẽ kết liễu ả để bảo toàn thanh danh.

Ả còn có thể làm gì nữa, ả chỉ có thể ngoan ngoãn làm thiếp!

Nguyễn Mộ Tình điên cuồng đánh Trầm Khắc Kỷ, dồn tất cả sự sợ hãi, tức giận, oán hận và bất mãn về tương lai trong ba tháng qua lên người hắn.

Trầm Khắc Kỷ không trốn tránh, hắn biết lòng kiêu ngạo của Nguyễn Mộ Tình, ả vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, nếu không có hắn thì ả đã tìm được một mái ấm tốt hơn, là hắn đã trì hoãn ả.



Một tháng sau, Nguyễn Mộ Tình được một chiếc ghế kiệu nhỏ màu hồng phấn kiệu từ cổng vào Vinh Vương phủ, bởi vì không phải là chuyện vẻ vang gì nên làm rất khiêm tốn, giống như làm trộm vậy.

Nguyễn Mộ Tình im lặng ngồi trong phòng tân hôn, đôi mắt ả ướt đẫm vì tủi nhục, ả đã vô số lần tưởng tượng về hôn lễ của chính mình, nhưng ả chưa bao giờ tưởng tượng được nó sẽ như thế này.

Vẻ mặt Trầm Khắc Kỷ lộ đầy tội lỗi và thương hại, nhưng cũng có một chút an tâm khó diễn tả, rằng cuối cùng họ cũng có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại. Ngày hôm đó, bị bắt quả tang trên giường, đã để lại trong hắn một vết nhơ khó quên.

Dưới sự an ủi của Trầm Khắc Kỷ, Nguyễn Mộ Tình dần dần mỉm cười rồi gục vào vòng tay hắn. Một tháng này, ả đã hiểu ra, điều duy nhất ả có thể dựa vào bây giờ là nam nhân này. Chỉ cần ả có thể giữ chặt trái tim của Trầm Khắc Kỷ và sinh cho hắn một đứa con trai, sớm muộn gì Vinh Vương phi hay Tạ Uyển Dư cũng sẽ phải sống bằng thể diện của ả.

Những chiếc lều đỏ trong căn phòng này sưởi ấm đêm xuân, trong khi Hứa Trắc phi vẫn đang bị cấm túc trong căn phòng khác không hiểu tại sao Tạ Uyển Dư vẫn chưa ly hôn với Trầm Khắc Kỷ, thậm chí còn đồng ý chuyện nạp thiếp. Trầm Khắc Kỷ đã cho nàng uống bùa mê thuốc lú gì mà lại khiến nàng mê đắm không rời như vậy.

Không chỉ có Hứa Trắc phi không hiểu, mà những nữ nhân từng là bạn của Tạ Uyển Dư nghe nói Trầm Khắc Kỷ muốn nạp thiếp, lại là nạp Nguyễn Mộ Tình, cũng không nhịn được tới hỏi thăm A Ngư.

Có phải nàng đã đọc “Nữ tắc” và “Nữ giới” tới ngốc luôn rồi?

Nụ cười của A Ngư nửa chua nửa không: “Nguyễn cô nương đã vì Thế tử mà trao thân, nếu không nạp nàng, chẳng phải là ép nàng vào chỗ chết sao? Sao có thể làm vậy a!”

Ai ép chứ, đương nhiên không thể là làm thê tử luyến tiếc, mà chỉ có thể là Trầm Khắc Kỷ luyến tiếc.

Những nữ quyến đến an ủi, nghĩ đến bên trái là di nương, bên phải là chồng, tự nhiên thấy tội nghiệp cho nàng, nam nhân mà mở lời nói ra chuyện như vậy thì nữ nhân như họ làm gì có cách nào phản đối.

Tuy nhiên, Trầm Khắc Kỷ làm sao có mặt mũi để bắt chước người khác, hắn cũng không biết tình hình của mình như thế nào. Hắn không để tâm. Giống như một nam nhân bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt thì chi bằng vẫn mang bệnh còn hơn!

Vừa an ủi A Ngư, vừa chỉ trích Trầm Khắc Kỷ đứng núi này trông núi nọ, vong ân phụ nghĩa.

Ngọn nến đỏ đã cháy hết, trời cũng vừa rạng sáng.

Y phục chỉnh tề, Nguyễn Mộ Tình theo Trầm Khắc Kỷ đến Cẩm Phương các mời trà A Ngư.

Vừa vào cửa, liền thấy sắc mặt A Ngư khẽ thay đổi, tràn đầy sủng ái cùng ủy khuất khiến Nguyễn Mộ Tình trong mắt hiện lên vui mừng. Nàng làm chính thê thì làm sao, cùng lắm chỉ là bức bình phong che mắt người đời mà thôi. Đời này sẽ không được nam nhân sủng ái, chỉ có thể làm trinh nữ già! Một mình trong chăn lạnh, đêm dài thật khó khăn.

Trầm Khắc Kỷ cũng nhận thấy vẻ mặt của A Ngư khác thường, nhưng hắn không nghĩ nhiều về điều đó, hắn chỉ nghĩ rằng nàng không thích Nguyễn Mộ Tình.

“Y phục của ngươi siết rất đẹp.” Ý tứ trong lời nói của A Ngư không rõ ràng.

Trầm Khắc Kỷ sững sờ nhìn sang Nguyễn Mộ Tình, hôm nay ả mặc một chiếc váy gấm màu đỏ tươi, trông cực kỳ quyến rũ.

Nguyễn Mộ Tình hiểu ý của A Ngư, ả cố tình mặc một chiếc màu đỏ rực rỡ, chỉ để dọa người, ả sẽ không bao giờ quên trận đòn roi lúc đó, và ả sẽ không bao giờ quên việc khỏa thân trước mặt mọi người.

Nguyễn Mộ Tình giả ngu: “Còn không tao nhã bằng Thế tử phi.”

A Ngư khẽ mỉm cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Nguyễn di nương lớn lên ở cạnh thê thiếp, chắc là không hiểu quy củ, màu sắc này ngươi không được mặc, để tránh việc người ngoài nhận sai thân phận, làm rối loạn tôn ti quy củ.”

Nguyễn Mộ Tình sửng sốt, theo như suy nghĩ của ả, Tạ Uyển Dư chính là loại nữ nhân hiền lành đến cổ hủ cứng nhắc, nếu không làm sao có thể cho phép ả bước vào cửa. Loại phụ nữ này rất có ý thức, chỉ cần không quá đáng, nàng sẽ nhẫn nhịn chịu đựng, đặc biệt là trước mặt một nam nhân.

Cuối cùng, Trầm Khắc Kỷ cũng nhận ra vấn đề, vội vàng nói: “Mộ Tình tuổi còn nhỏ, không có ai dạy cho nàng ấy những điều này, quay về ta sẽ kêu nàng ấy thay đồ sau.”

Khóe miệng của Nguyễn Mộ Tình hơi cong lên, khẩn trương nói: “Tuổi ta còn trẻ không biết, Thế tử phi thứ lỗi.”

A Ngư cũng cười cười: “Thật là không biết gì. vừa vở miệng đã ta. Làm sao có thể ở trước mặt ta xưng ta? Xem ra Nguyễn di nương còn phải học rất nhiều. Hôm nay, ta tặng cho ngươi hai ma ma, học tập các quy tắc đi, để không gây ra bất kỳ vụ gièm pha nào nữa, tránh làm mất mặt Vinh Vương phủ.”

Nghe được ý của nàng, sắc mặt Nguyễn Mộ Tình nóng lên, có chút oán hận nhìn Trầm Khắc Kỷ.

Sắc mặt Trầm Khắc Kỷ cũng khó xử, bị Nguyễn Mộ Tình liệu, theo bản năng hắn muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của A Ngư, đầu lưỡi hắn như đông cứng lại.

A Ngư lại nói: “Việc đầu tiên phải học là cách mặc y phục, Tạ ma ma, đưa Nguyễn di nương trở về thay y phục thích hợp rồi mới lại qua đây.”

“Ta biết Thái tử phi không thích ta, nhưng tại sao lại làm nhục ta như vậy.” Trong mắt Nguyễn Mộ Tình hiện lên nước mắt tủi nhục, bị bắt về thay y phục như vậy, không phải ả sẽ bị cười chết.

A Ngư hừ một tiếng: “Dựa vào những gì ngươi đã làm, có gì đáng để ta thích. Nếu ngươi biết ta không thích ngươi, vậy thì ngươi cũng nên tự biết vị trí của mình. Cẩn thận lời nói và việc làm của ta. Đừng nghĩ rằng có Thế tử chống lưng thì có thể không cần tuân theo quy củ, ta không quen tật xấu này của ngươi, ta đã nói rồi, trước mặt ta, ngươi không được phép xưng ta. Coi lời nói của ta như gió thoảng qua tai, ngươi rõ ràng căn bản không thèm đặt ta vào mắt.”

A Ngư giật giật khóe miệng: “Tạ ma ma, vả miệng!”

Nguyễn Mộ Tình sững sờ, không phải nên là đấu khẩu rồi nam giảng hòa sao, tại sao một câu không hợp ​​lại quay ra đánh người!

Ngay cả Trầm Khắc Kỷ cũng phải ngây người trước diễn biến này, định thần lại, hắn nói: “Uyển Dư, nàng đừng chấp nhặt nàng ấy, ta sẽ bảo nàng ấy đền tội với nàng.”

“Ta không chấp nhặt với nàng ta, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, bị tiểu thiếp khiêu khích chọc giận, nhất định sẽ làm trò cười cho người ngoài. Thế tử lo cho thể diện của nàng ta, sao lại không lo cho thể diện của ta? Nghĩ rằng ta trước giờ không cần thể diện thì không cần để ý à.”

Sắc mặt Trầm Khắc Kỷ tái nhợt.

Nguyễn Mộ Tình đã bị hai nha hoàn bắt lấy và ghìm tay chân xuống đất, lúc này ả mới thực sự hoảng sợ, ả quay đầu lại cầu cứu Trầm Khắc Kỷ: “Phục Lễ!”

Tạ Uyển Dư cũng nhìn Trầm Khắc Kỷ với ánh mắt lạnh lùng.

Trầm Khắc Kỷ cứ há miệng, lại ngậm miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào.

“Ba” Tạ ma ma vung một bạt tai, ngữ khí kiên định nói: “Nguyễn di nương nhớ cho kỹ, trước mặt chủ mẫu, phải tự xưng là tiểu thiếp, tuyệt đối không được xưng ta.”

Một tát này, Nguyễn Mộ Tình đã bị tát vào một bên đầu, nửa khuôn mặt của ả tê liệt, hướng này vừa vặn đối diện với Trầm Khắc Kỷ, nhìn thấy Trầm Khắc Kỷ ở một bên, tay nắm chặt thành nắm đấm, như thể hắn đang chịu đựng nhưng hắn không nói một lời nào.

Giờ phút này, trong lòng ả lạnh lẽo, nam nhân này có thật là đáng tin không?

Tạ ma ma đổi tay và giáng một cái tát khác: “Thân là di nương, người không bao giờ được mặc những đồ màu đỏ, chẳng hạn như màu đỏ nhũ bạc, màu đỏ lựu, màu đỏ tươi, những màu này cũng phải tránh để thể hiện sự tôn trọng với chính thất.”

Trong nháy mắt, Nguyễn Mộ Tình lại gặp A Ngư đang dựa vào ghế với một nụ cười mà như không cười.

A Ngư nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khiêu khích.

Nguyễn Mộ Tình tức giận đến run lên, suýt nữa thì giận quá mất khôn, nữ nhân này cố ý làm nhục ả.

Sau khi tát xong, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Mộ Tình sưng tấy và biến dạng, ả không còn quyến rũ như khi đến đây, ả vị hai ma ma một trái, một phải khiêng đi thay y phục.

Nguyễn Mộ Tình rời đi, cúi đầu và cụp mắt xuống, che lại vẻ oán hận.

A Ngư liếc nhìn Trầm Khắc Kỷ đang đau khổ và tức giận nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, khẽ nhếch khóe môi, cái gọi là “Tình yêu đích thực” chẳng qua là tầm thường mà thôi.

A Ngư khịt mũi, thay vì nói rằng Trầm Khắc Kỷ yêu Nguyễn Mộ Tình, thì tốt hơn là nói rằng điều mà Trầm Khắc Kỷ yêu thích là sự tự tin mà hắn tìm thấy ở Nguyễn Mộ Tình. Đổi lại là bất kỳ nữ nhân nào khác, chỉ cần có thể khiến hắn ra dáng một người đàn ông thì hắn đều sẽ yêu.

Nếu một ngày nào đó Trầm Khắc Kỷ trở thành phế vật trên người của Nguyễn Mộ Tình, liệu hắn có còn yêu Nguyễn Mộ Tình không? Còn Nguyễn Mộ Tình, ả có ghét bỏ Trầm Khắc Kỷ không? Thật đáng tiếc khi ả không thể thoát khỏi nó ngay cả khi ả muốn.
Chương kế tiếp