Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi - Chương 6
Tiếng rên rỉ, tiếng khóc, tiếng quát thất thanh hợp với tiếng roi quất trên da thịt đan xen vào nhau thành một giai điệu kỳ lạ, qua một lúc lâu, A Ngư dường như đã sức cùng lực kiệt, ngừng vung roi.

Tuy rằng hận không thể đánh chết đối cẩu nam nữ này, nhưng là cứ chết đi như vậy quá đáng tiếc, vậy nên nàng đành phải nương tay lại.

A Ngư đau lòng dùng roi quất thật mạnh lên mặt Thẩm Khắc Kỷ: “Tên khốn vong ân phụ nghĩa này!”

Mắng xong, xoay người xuống sân khấu.

Cậu ấm đừng bên khung cửa hóng chuyện trông thấy trên khuôn mặt trắng bóc của nàng, không rơi lệ, nhưng cả người lại toát lên vẻ bi thương.

Trông mà lòng họ cũng chua xót theo, tựa như ăn phải một quá quýt chưa chín, chua từ miệng đến trong lòng.

Ngẫm lại bản thân trước đây còn chửi bới sau lưng nàng là con hổ già ghen tuông bậc nhất, nhưng sự thật thì sao? Một người ngây thơ mờ mịt bị lừa gả vào Vinh Vương phủ, gả cho tên trượng phu không thể giao hợp, những năm thanh xuân đẹp nhất vẫn phải sống như một cái giếng cạn. Chưa hết, còn phải gánh cái danh vô sinh thay trượng phu, trở thành đố phụ người người nhà nhà đều biết, trượng phu chuyển mình thành nam nhân có tình có nghĩa.

Nàng cứ vậy mà vì danh dự của trượng phu cũng không oán không hối hận mà nhịn, nhẫn nhịn suốt bảy năm, dù cho Thẩm Khắc Kỷ thân bại danh liệt cũng không rời không bỏ.

Đến thê như thế phu phục gì cầu! Thẩm Khắc Kỷ đời trước hẳn phải tích nhiều ít đức mới có thể cưới được tức phụ tốt đến vậy, nhưng hắn lại không biết quý trọng dù chỉ một chút. Trị hết bệnh, không phải nói cho thê tử đầu tiên mà là vội vàng mây mưa cùng nữ nhân khác ở Vu Sơn, vứt bỏ thê tử tốt như vậy ra sau đầu.

Nghĩ như vậy, liền trận đánh nhẹ nhàng này cho Thẩm Khắc Kỷ vậy quá đơn giản rồi!

“Thế tử phi” trong đó một vị thiếu niên không nhịn được khuyên một câu: “Thẩm Khắc Kỷ hắn không xứng với người, người đáng có được nhiều thứ tốt hơn.”

Những người khác tuy không nói nói, nhưng ánh mắt cũng nói lên hết tất cả. Một đóa đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đáng tiếc đáng thương.

A Ngư khẽ nhếch môi, như cười như khóc, lảo đảo rời đi, bóng dáng hiu quạnh, người xem trong lòng không đành lòng.

Lại nhìn kẻ cuộn tròn trong góc ở kệ sách nơi góc tường Thẩm Khắc Kỷ, da tróc thịt bong, ánh mắt mọi người càng thêm trơ trẽn. Ngày thường là chó đội lốt người, không ngờ lại là kẻ bỉ ổi vong ân phụ nghĩa đến vậy, sau này tất sẽ tuyên dương hắn đến muôn đời sau.

Sau khi xem thường phỉ nhổ xong, đoàn người này cũng quay đầu rời đi, tiếp tục nán lại, bọn họ cũng sợ bản thân nhịn không được mà tiếp tục bỏ đá xuống giếng.

Trong phòng chỉ sót lại Thẩm Khắc Kỷ cuộn tròn ở góc cùng người đang trốn giữa giường la hán và giàn hoa Nguyễn Mộ Tình, ả ta đặt bên chiếc bàn che trước người, dựa vào thứ này ngăn ngừa hoàn toàn ánh sáng, cũng chặn luôn chiếc roi dài.

Giờ phút này đây đầu tóc ả ta rồi mù, trần như nhộng, toàn thân đều là vết roi xanh xanh đỏ đỏ, vết thương hở ra bong tróc chảy máu, như đã chịu đủ nhục nhã xấu hổ.

Giọng Nguyễn Mộ Tình khàn đi vì khóc, đột nhiên lên tiếng gào lớn, khóc độ dường như muốn tắt thở, toàn thân không chỗ nào là không run rẩy, vừa vì đau cũng vừa vì hận.

Tạ Uyển Dư khinh người quá đáng, dám dùng roi đánh ả, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ ả cũng chưa dám động vào một đầu ngón tay của ả.

Nguyễn Mộ Tình vừa khóc lóc vừa cầm vài món quần áo run rẩy bọc thân mình, ngẫm lại cảnh bản thân trần truồng bị Tạ Uyển Dư đuổi đánh bị nhiều nam nhân nhìn theo như vậy, hận đến mức máu chảy đầy tim.

Đừng nói đây là cổ đại, kể cả ở hiện đại, ả cũng mất mặt muốn chết. Gây ra vụ việc lớn đến vậy, ả còn có khả năng gả cho Thẩm Khắc Kỷ làm thê tử sao?

Thẩm Khắc Kỷ hồn vía trên mây nghe được tiếng khóc, tròng mắt giật giật, thoáng khôi phục thần thái. Hắn miễn cưỡng đi đến bên người Nguyễn Mộ Tình, khóe miệng phát run: “Mộ Tình.”

Nguyễn Mộ Tình ra sức gạt tay hắn, như phát điên đấm mạnh vào lồng ngực hắn: “Đều tại ngươi, đều tại ngươi, nhiều người như vậy, nhiều như vậy, ta, ta sao có mặt mũi nhìn thiên hạ nữa!”

Ngực Thẩm Khắc Kỷ đau nhức, bản thân mình còn đỡ, nhưng Mộ Tình là nữ nhi, bị nhiều người nhìn thân thể như vậy, nhất thời miệng như bị nhét đầy sâu bọ.

Nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, một khi truyền ra, Thẩm Khắc Kỷ rùng mình, nỗi sợ hãi cùng sự tuyệt vọng, giống như dây leo bò qua trái tim hắn, siết chặt từng tấc một.

...

A Ngư sảng khoái trở lại sơn trang, Đại trưởng Công chúa Chân Định thấy nàng mặt mày hớn hở, tâm tình cực tốt, liền hỏi gặp được gì chuyện tốt.

A Ngư thuật lại tình hình.

Đại trưởng Công chúa Chân Định vừa tức vừa cười, tức giận do Thẩm Khắc Kỷ thất tín bội nghĩa, lúc trước nói bao lời ngọt ngào, tuyệt đối không chạm vào nữ nhân khác, đảo mắt đã ngủ cùng rồi, cười vì hắn bị quả bảo.

Đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái: “Nữ nhân kia sợ không phải thật sự có cái yêu thuật gì chứ?” Bằng không biết giải thích tình huống cổ quái này như thế nào, sống nhiều năm như vậy, quả thực chưa từng nghe thấy. Nếu không phải cháu gái khẳng định, nàng cũng không dám tin.

A Ngư cười cười: “Ai biết được!”

Công chúa Chân Định ngẫm lại vẫn không yên tâm: “Vẫn phải cẩn thận với kẻ này.” Vạn nhất thật sự là tà môn ma đạo, hôm nay cháu gái gây ra chuyện xấu lớn đến vậy, tất nhiên ả ta sẽ ghi hận cháu gái, cẩn thận chút không thừa.

A Ngư đáp vâng để Công chúa Chân Định yên tâm.

Đại trưởng Công chúa Chân Định suy nghĩ một lát, vỗ vỗ tay A Ngư: “Nếu hắn hết bệnh rồi, bây giờ con hòa li với hắn, không ai dám nói nửa câu không được.”

“Tổ mẫu, con đối hắn đã mất nửa phần tình rồi, chỉ là cuộc đời của con bị Thẩm Khắc Kỷ huỷ hoại. Dựa vào cái gì mà hắn còn có thể tiếp tục sống tốt, dù cho thanh danh nát bươm, dù cho bị tước vị trí Thế tử, hắn vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý, nghĩ thoáng một chút, rời kinh thành cùng nữ nhân kia đi mai danh ẩn tích, hắn có thể sống hạnh phúc hơn nhiều người rồi, con không cam lòng.” A Ngư trịnh trọng nói, hòa li là chắc chắn phải hòa li, nhưng trước khi hòa li, nàng phải đảo cho Vinh Vương phủ long trời lở đất.

Công chúa Chân Định lẳng lặng nhìn A Ngư, cảm thấy lệ khí nơi nàng quá nặng: “Đấu đá dai dẳng với kẻ xấu quá lâu, cũng không phải chuyện tốt, một khi không cẩn thận, bản thân liền biến thành kẻ tồi tệ. Con mới 24 tuổi, còn con đường rất dài để đi, hoàn toàn có thể bắt đầu lại lần nữa, ngàn vạn đừng để thù hận chi phối, không đáng.”

Nhưng Tạ Uyển Dư chân chính chỉ sống đến 25 tuổi, Tạ gia còn bị hủy hoại trong một sớm một chiều. Người thân của nàng bị Thẩm Khắc Kỷ cùng Nguyễn Mộ Tình còn có đám người Vinh Vương phủ hoàn toàn huỷ hoại. Mối thù Tạ gia bị diệt môn, Tạ Uyển Dư đến chết cũng không biết, nàng chỉ có thể trút mọi căm ghét oán hận xuống Vinh Vương phủ.

Tạ Uyển Dư lấy phương thức thảm thiết như vậy để tự sát, nỗi đau đến mức tự thiêu càng khiến thù hận thêm khắc cốt ghi tâm, tiếp thu rồi ký ức của nàng, A Ngư khó tránh được ảnh hưởng. Trong mắt nàng, những gì mà Thẩm Khắc Kỷ cùng Nguyễn Mộ Tình, Vinh Vương phi phải đối mặt bây giờ đều chưa đủ, mãi mãi không đủ.

“Báo thù, giải tỏa oán khí, con mới có thể thật sự bắt đầu một lần nữa.” A Ngư khẽ cười nói: “Tổ mẫu yên tâm, con biết bản thân đang làm gì.”

Công chúa hân Định khẽ than nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.

...

Vinh Vương phi tức muốn hộc máu đuổi tới nơi, không rảnh lo cho nhi tử mình đầy vết thương, xả một tràng thoá mạ với Thẩm Khắc Kỷ đang nằm trên giường: “Con đói khát đến mức nào mà phải làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật, tốt rồi đấy, bị người ta bắt gian tại trận.”

Thẩm Khắc Kỷ ủ rũ không nói nên lời, một chút cảm xúc trên mặt cũng không có, cả người bị nhấn chìm thật sâu trong tuyệt vọng.

Vinh Vương phi đột nhiên thấy thật buồn khổ, nàng ta dốc hết sức lực nghĩ biện pháp cho nhi tử, nhưng nhi tử cứ kéo chân sau hết lần này đến lần khác, từng bước từng bước đẩy hai mẹ con đến bên bờ vực thẳm.

Nhi tử lại nhiều thêm một tiếng xấu, nên cứu vãn như thế nào, Vinh Vương phi vốn tự xưng là đa mưu túc trí giờ đây cũng phải tuyệt vọng.

Nhưng nàng cũng không có bản tính dễ dàng chờ bại trận, lau khô nước mắt, Vinh Vương phi cắn chặt răng: “Con cùng ta đi nhận tội với Uyển Dư.”

Đôi mắt Thẩm Khắc Kỷ khẽ chuyển động: “Nàng sẽ không tha thứ cho con.”

“Tha thứ hay không là chuyện của nàng ấy, xin lỗi hay không là chuyện của con.” Trong đầu Vinh Vương phi hiện lên muôn vàn ý nghĩ, chỉ cần Tạ Uyển Dư còn sót một chút tình cảm cho nhi tử, về sau ắt sẽ còn đường lui, khẳng định có!

Thẩm Khắc Kỷ không dám cũng không muốn gặp Tạ Uyển Dư, nhưng hiển nhiên Vinh Vương phi hoàn toàn không cho hắn cơ hội từ chối.

Thẩm Khắc Kỷ bi thương nói: “Mẫu phi, sao nàng ấy có thể tiếp tục tha thứ cho, hà tất phải tự mình rước nhục, hòa li đi!”

“Bạch!” Vinh Vương phi giơ tay nện thẳng một cái tát, không chút thương tiếc, một khuôn mặt gần như dữ tợn: “Sau đó con từ bỏ vị trí Thế tử, về sau nhìn sắc mặt đám đệ đệ con mà sống, ta cũng phải sống dựa vào hơi thở của kẻ khác, sống mà uất ức hèn nhát đến vậy, chẳng bằng bây giờ con dứt khoát giết ta đi.”

“Mẫu…phi!” Thẩm Khắc Kỷ kinh sợ.

Vinh Vương phi nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Khắc Kỷ, gằn từng chữ nói: “Nếu con còn nhận ta là mẹ, con lập tức đi tạ tội với ta.”

Khóe miệng Thẩm Khắc Kỷ run rẩy, cuối cùng cũng đồng ý, cố chịu đựng đau nhức chuẩn bị đứng dậy, mới thử cử động một cái liền khiến miệng vết thương hở ra, đau đến ngã quỵ trên giường, mồ hôi lạnh phủ kín toàn bộ trán.

Cho dù Vinh Vương phi có sắt đá đến mấy như đứng trước khổ nhục kế cũng hữu tâm vô lực, chỉ có thể một mình đi Yên Hà sơn trang.

Tới Yên Hà sơn trang, Vinh Vương phi đứng ngồi không yên bị bỏ mặc tầm một canh giờ, chờ rồi chờ, cuối cùng cũng chờ được Đại trưởng Công chúa Chân Định mang khuôn mặt âm trầm cùng với A Ngư thờ ơ đến lạ.

Vinh Vương phi vội vàng bước lên, hổ thẹn vạn phần: “Cô mẫu, là ta không thể dạy con. Uyển Dư, mẫu phi thực sự xin lỗi con.”

Lời còn chưa dứt, bụm một tiếng nàng ta quỳ rạp trên mặt đất.

A Ngư khẽ nhướng mày, nhưng thật ra co được dãn được thực.

Công chúa Chân Định mí mắt đều không nhiều lắm nâng một tất: “Làm bộ làm tịch ít thôi, nhanh chóng viết đơn hòa li đi. Lúc trước chúng ta viết rành rành trên giấy trắng mực đen, bất luận là bệnh của Thẩm Khắc Kỷ có thể chữa khỏi hay không, đều không được tâm tư với người thứ ba. Nhưng hắn thì ngược lại, mới vừa chữa khỏi bệnh, liền kim ốc tàng kiều, cũng thật có năng lực.”

Vinh Vương phi trong lòng lạnh run, quả nhiên Tạ gia muốn hòa li. Nếu trước đây hòa li, Tạ Uyển Dư hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị người đời cười thầm rằng không chịu nổi trống rỗng nơi khuê phòng mà thèm muốn nam nhân, còn sẽ bị chỉ trích bạc tình vứt bỏ trượng phu có bệnh. Nhưng bây giờ nhi tử “Khỏi bệnh”, còn gây nên chuyện lớn Nguyễn Mộ Tình, không ai có thể đổ lỗi sai cho Tạ Uyển Dư, Tạ gia không có nỗi lo về sau.

“Cô mẫu nghe ta giải thích” Vinh Vương phi lã chã rơi lệ: “Phục Lễ bệnh không khỏi hẳn!”

Công chúa Chân Định giận giữ cười đáp: “Ngươi cho rằng chúng ta là lũ ngốc sao, Uyển Dư tận mắt nhìn thấy, nhiều người đến xem cũng thấy như vậy.”

“Là nữ nhân kia có ma thuật, ả biết mê hoặc lòng người, nhất thời Phục Lễ không điều tra, xa ngã vào con đường ả ta vạch ra, cũng không hiểu tại sao lại thế này, bệnh của Phục Lễ gặp được ả thì khỏi rồi, nhưng không có ả ta lại không khỏi. Ta hoài nghi nữ nhân này có tí đường ngang ngõ tắt, ta cố tình phái một ít lang trung qua đây lấy danh nghĩa chữa bệnh cho Phục Lễ để tiếp tục điều tra, giữ ả ở bên cạnh Phục Lễ, chỉ vì muốn điều tra rõ nguyên nhân, để chữa khỏi bệnh cho Phục Lễ. Không nói sớm cho hai người, là ta sai, nhưng việc này thật sự là quá khó để mở miệng.” Vinh Vương phi nức nở khóc.

Công chúa Chân Định: “Điều tra ngay bàn sách giữa thanh thiên bạch nhật, quả thật quá chuyên nghiệp.”

Vinh Vương phi tạm ngưng khóc, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, điểm này muốn giải thích cũng không giải thích nổi, chỉ có thể nói: “Cô mẫu thứ tội, là Phục Lễ không đúng, bị nữ nhân kia mê hoặc.”

Công chúa Chân Định giận dữ đáp: “Ít nói mấy câu vô căn cứ lại, à, gặp được ả ta liền khỏi bệnh, trò cười lớn nhất thiên hạ, ngươi đi nói với người ngoài xem, xem có mấy ai tin ngươi, thật sự coi chúng ta là lũ ngốc để lừa gạt đây mà.”

“Ta biết Cô mẫu không tin, mới đầu ta cũng không tin.” Vinh Vương phi có chuẩn bị mà tiếp lời: “Cô mẫu mời xem, đây là biên bản hội chẩn của lang trung hai tháng nay, Phục Lễ bệnh có khỏi hay không, người vừa nhìn liền biết, nếu còn không tin, người tự mình phái lang trung tin cậy mà kiểm tra. Cô mẫu, Phục Lễ bệnh thật sự không khỏi, nếu hắn khỏi rồi, sao lại không nói cho người và Uyển Dư.”

Công chúa Chân Định nhìn một hồi, lại đưa cho A Ngư.

A Ngư làm bộ làm tịch lật lật vài trang, ngước mắt nói với Công chúa Chân Định: “Tổ mẫu, ta có vài lời muốn nói riêng với mẫu phi.”

Vinh Vương phi trong lòng vui vẻ, dường như nàng ta đã nhìn ra, Công chúa Chân Định muốn hòa li, nhưng Tạ Uyển Dư còn do dự, chung quy nàng vẫn luyến tiếc Phục Lễ.

Công chúa Chân Định bất đắc dĩ gật đầu.

A Ngư liền dẫn theo Vinh Vương phi đi thiên thính.

A Ngư đi thẳng vào vấn đề: “Mẫu phi, lời của người, con đều tin hết, nhưng con muốn biết, người sẽ an bài nữ nhân này như thế nào?”

Cuối cùng Vinh Vương phi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội nói: “Nữ nhân này quyến rũ Phục Lễ, chết không đáng tiếc, chỉ là hy vọng Phục Lễ khỏi bệnh nằm trên người ả ta, vậy nên ta muốn tạm thời giữ lại ả, chắc chắn điều tra rõ nguyên nhân, không cần con động tay, Mẫu phi sẽ thay con làm hết.”

A Ngư cố gắng mở miệng: “Người cũng đã tra xét hơn hai tháng, nhưng hoàn toàn không có tiến triển, nếu vẫn luôn điều tra không được, liền để ả ở bên Phục Lễ như vậy cả đời, vậy ả tính là cái gì, thiếp của Phục Lễ hay là ngoại thất?”

“Làm sao có thể, ả ta cũng xứng sao!” Vinh Vương phi lập tức phủ nhận, trầm giọng nói: “Ân cần và hy sinh con dành cho Phục Lễ, hắn tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi. Nữ nhân này chỉ là ngoài ý muốn, cũng chẳng rõ ả ta dùng phương pháp gì, chỉ cần điều tra rõ nguyên nhân, lập tức đuổi đi. Uyển Dư, mẫu phi biết, Phục Lễ không tốt, nhưng hắn mắc phải căn bệnh kia, đột nhiên gặp được một nữ nhân như vậy, nhất thời ý loạn tình mê cũng về tình có thể tha thứ, hắn đã biết sai rồi, vốn định chủ động xin lỗi con, chỉ là thật sự không nói nổi. Mẫu phi cũng chẳng có ý trách con, hắn nên bị đánh, phải đánh thật nặng.”

A Ngư cường điệu: “Nếu như tra không được thì sao, một tháng không tra được liền giữ ả một tháng, một năm không tra được liền giữ ả một năm, cả đời không tra rõ liền giữ ả cả đời?”

Vinh Vương phi giật mình, ánh mắt khẽ biến chuyển: “Uyển Dư, ngươi cho mẫu phi ba tháng, ba tháng sau, ta nhất định cho con một lời giải thích.”

A Ngư cười khổ: “Bảy năm con còn chịu đựng được, chẳng dám thiếu ba tháng này.”

Vinh Vương phi lại nói xin lỗi cùng cảm ơn một hồi, lúc này mới rời đi, lúc rời đi bước chân nhẹ nhàng hơn không ít, Tạ Uyển Dư không muốn hoa ly mà còn muốn chung sống cùng nhi tử, nhi tử liền còn có cơ hội chuyển mình.

Sự công nhận này giống như một dòng nước suối mùa xuân, xoa dịu trái tim đang trên bờ tuyệt vọng của Vinh Vương phi, khiến nàng ta một lần nữa thắp lửa ý chí chiến đấu, việc cấp bách bây giờ là phải biết rõ nữ nhân kia cổ quái chỗ nào.

Vinh Vương phi dạt dào ý chí chiến đấu, Nguyễn Mộ Tình lại lâm vào sâu trong nước sôi lửa bỏng. Hai tháng trước, Vinh Vương phi đối điều tra ả rất lặng lẽ dè dặt, mà khi Vinh Vương phi xé xuống lớp ngụy trang dịu dàng thắm thiết, biến Nguyễn Mộ Tình trở thành nữ vu tà ám.

Mọi phương pháp tra tấn đều được dùng tới, nếu không phải không có dụng cụ giải phẫu, Nguyễn Mộ Tình cảm thấy mình sẽ bị mổ ra từng thớ để nghiên cứu, trong đó đau đớn nhục nhã xấu hổ đen xe khen ả phát điên.

Tuy vậy, vẫn không thu hoạch được gì.

Hai mắt Vinh Vương phi giăng đầy tơ máu như mạng nhện nghĩ trăm lần cũng không ra, dùng một loại ánh mắt kiêng kị trừng Nguyễn Mộ Tình chật vật xấu hổ: “Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi sử dụng yêu pháp gì?”

Nguyễn Mộ Tình hận đến mức hai mắt ngập máu, nếu không phải bị cưỡng chế, ả muốn nhào lên cắn chết Vinh Vương phi. Đời này nàng chưa từng chịu nhục nhã như vậy, thậm chí còn nhục hơn lúc bị Tạ Uyển Dư đánh trước mắt bao người, ả cũng chưa từng hận ai đến vậy.

Nguyễn Mộ Tình giận dữ trừng mắt nhìn Vinh Vương phi: “Không có, không có, ta nói bao nhiêu lần rồi, chính là không có.”

“Vậy vì sao Phục Lễ chỉ có thể hoan ái cùng ngươi?” Vinh Vương phi nổi trận lôi đình chất vấn.

Nguyễn Mộ Tình hai mắt sáng ngời, mặt đầy lệ khí: “Bởi vì hắn yêu ta, bà có bản lĩnh cứ giết chết ta đi, khiến nhi tử của bà cả đời này làm thái giám, vĩnh viễn không sinh được con, bà cũng đừng nghĩ ôm cháu tái, cứ giết ta đi!”

Vinh Vương phi tái mặt, giơ tay giáng xuống một cái tát: “Tiện nhân!”
Chương kế tiếp