Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi Chương 9
“Di nương dù gì cũng là người xuất thân danh gia vọng tộc, quy củ này càng không được buông lỏng, kẻo đánh mất thể diện của Vương phủ.” Nói xong, Tạ ma ma dùng hai tay ấn vào vai Nguyễn Mộ Tình, lại dùng sức đẩy về phía sau, chậm rãi nói: “Dù là đi hay ngồi, cái lưng này cũng không được gục xuống, nếu không sẽ hao hết khí lực... Di nương nhớ kỹ, lưng phải thẳng, vai phải bằng.”

Nguyễn Mộ Tình nghiến răng làm theo, lão tú bà chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ ả trị lại bà ta.

Sau khi cuối cùng sống sót, ngay khi hai người Tạ ma ma vừa rời đi, Nguyễn Mộ Tình đã nằm rạp xuống, mệt chết ả rồi.

Giận dữ đập chăn, thanh danh hiện tại của ả và Trầm Khắc Kỷ đều không đủ. Vậy nên, hai lão tú bà đó mới dám không kiêng nể gì, lấy việc dạy dỗ quy tắc để tra tấn ả, cho dù ả đã úp úp mở mở đem chuyện này mách với Thẩm Khắc Kỷ, nhưng hắn vẫn không hề đề cập tới việc sẽ đuổi hai ma ma ra khỏi phủ, lại nói rằng để ả học chút quy tắc cũng là tốt cho ả.

Cuối cùng không phải là vì sợ Tạ Uyển Dư sợ Tạ gia sao, một đám vô dụng, đường đường là Vương phủ nguy nga lại chẳng hề có chút bản lĩnh, vì sao ả lại mù quáng yêu một tên nhát gan như Thẩm Khắc Kỷ cơ chứ.

Nguyễn Mộ Tình lại một lần nữa hối hận, ruột gan xanh rờn vì hối hận, khi Thẩm Khắc Kỷ đến, ả vẫn trưng ra vẻ mặt tươi cười.

Bằng không thì làm gì được nữa? Khóc lóc om sòm, đuổi nam nhân kia đi, đó mới chính là người thân đau xót, kẻ thù mừng reo.

Nguyễn Mộ Tình đang mỉm cười nhào về phía trước như một con bướm, Thẩm Khắc Kỷ đỡ lấy ả, mắng yêu một câu.

Nguyễn Mộ Tình mỉm cười cười, trong lòng biết rõ là hắn muốn làm như vậy, ả ngửa mặt cười tươi như hoa chọc chọc hắn: “Chàng tâm tình tốt như vậy, có chuyện tốt gì sao?”

Thẩm Khắc Kỷ dịu dàng nhìn ả: “Ta đã gặp Trường Bạch ca bọn họ, họ mời ta tham gia cuộc thi hội vào tháng tới.” Kể từ khi căn bệnh của hắn bị vạch trần tại lễ Đoan ngọ, hắn đã trở thành một chuột hèn nhát chỉ biết trốn tránh ánh mắt mọi người. Hắn vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ có thể ngẩng cao đầu được nữa, may mắn thay, hắn gặp được ả.

“Đây là một cơ hội tốt.” Nguyễn Mộ Tình đảo mắt: “Chàng phải chuẩn bị tốt, ta cũng sẽ cố gắng.”

Vẻ mặt của Thẩm Khắc Kỷ hơi sững lại, lấy tác phẩm của người khác làm của mình thật sự rất nhục nhã, nhưng hắn khẩn thiết cần một cơ hội để quay đầu lại, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba càng ngày càng dễ dàng nhưng luôn khó chịu trong tim.

“Phục Lễ, đừng suy nghĩ nhiều.” Nguyễn Mộ Tình cọ cọ lòng ngực hắn: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao, chỉ cần chàng vui vẻ, bảo ta làm gì ta cũng bằng lòng.”

Thẩm Khắc Kỷ vuốt mái tóc dài của ả: “Tình nhi, may mắn lớn nhất trong cuộc đời ta là được biết nàng.”

Nguyễn Mộ Tình cười ngọt ngào, đang định nói ra nỗi lòng của mình thì đột nhiên một cơn buồn nôn trào tới cổ họng.

Thẩm Khắc Kỷ sốc tái mặt, vội vàng hỏi: “Nàng bị sao vậy?”

Nguyễn Mộ Tình nôn khan hai lần, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, sắc mặt lập tức sáng lên. Kinh nguyệt của ả bị trễ mấy ngày, từ lúc vào cửa đến nay, ả không dùng biện pháp tránh thai nào, ngày uống thuốc bổ ba lần, thậm chí đến kỳ rụng trứng ả còn cố ý để Trầm Khắc Kỷ trong phòng, việc ả mang thai chẳng có gì bất bình thường.

Kéo Thẩm Khắc Kỷ đang vội vàng tìm đại phu lại, Nguyễn Mộ Tình đỏ mặt, thì thầm: “Kỳ của ta đã trễ hai ngày.”

“Nàng không thoải mái sao, sao không đến sớm… nàng.” Thẩm Khắc Kỷ phát hiện có khả năng này liền sửng sốt, hắn ngây ngốc nhìn Nguyễn Mộ Tình tràn đầy vui sướng.

Nguyễn Mộ Tình đặt tay lên bụng, nơi này có một chút sự sống, ả rất mong đợi biểu cảm của Tạ Uyển Dư khi nàng biết tin này.

“Nàng mang thai?” Thẩm Khắc Kỷ mở to hai mắt không thể tin, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời.

Nguyễn Mộ Tình cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Hình như là như vậy, hay là tìm phủ y khám xem.”

“Nhất định là phải, nhất định là phải rồi.” Thẩm Khắc Kỷ hưng phấn đến đỏ cả mặt, cuối cùng hắn cũng có hậu rồi.

“Tình nhi, Tình nhi...” Thẩm Khắc Kỷ ôm Nguyễn Mộ Tình, muốn siết chặt nhưng lại sợ làm ả đau, lại miễn cưỡng buông ra, vui đến mức không biết nên nói gì, lời nói lắp bắp không thành câu, hắn bối rối.

Thấy hắn giống như một người cha ngốc nghếch, Nguyễn Mộ Tình mỉm cười hạnh phúc.

Một lúc sau, Tăng phủ y đến.

Xem mạch đập, ông ta trầm mặc hồi lâu, lông mày dần nhíu lại.

Trái tim của Thẩm Khắc Kỷ cũng thắt lại: “Tăng phủ y, thai nhi có vấn đề gì sao?”

Tăng phủ y xem xét cân nhắc xong, thận trọng nói: “Thế tử thứ tội, lão phu không sờ được hỉ mạch.”

Một tia sét xẹt qua.

Thẩm Khắc Kỷ sững sờ, đầu óc trống rỗng.

“Làm sao có thể? Ta không có kinh nguyệt, hai ngày nay ngủ không thoải mái, chỉ cảm thấy buồn nôn cùng nôn khan, có phải thời gian quá ngắn nên ngươi sờ không chính xác không.” Thanh âm Nguyễn Mộ Tình gấp gáp, sao lại không có thai, trung y rốt cuộc vẫn là không đáng tin bằng tây y.

Y thuật của mình bị nghi ngờ như vậy khiến Tăng phủ y không vui, nhưng cái người làm thê thiếp được Thái tử sủng ái này, ông ta có thể làm gì, chỉ có thể phủi tay cho qua.


“Cũng có khả năng này, để đảm bảo an toàn, nửa tháng sau vẫn nên bắt mạch một lần nữa.” Không bắt được mạch vì thời gian quá ngắn, nhưng vẫn có một khả năng khác, một khả năng... Mang thai giả, một số nữ nhân quá mong muốn có con, đôi khi sẽ có triệu chứng của việc mang thai.

Thẩm Khắc Kỷ giống như bị ép đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường, trái tim hắn cũng lên xuống thất thường, hồi lâu không thể ổn định, hắn căn dặn Tăng phủ y tạm thời giữ im lặng.

Tăng phủ y liền đồng ý.

Sau khi cho Tăng phủ y lui đi, tâm trạng tốt của Thẩm Khắc Kỷ cũng bị phá vỡ, hắn nhìn chằm chằm vào vùng bụng phẳng phiu của Nguyễn Mộ Tình, rơi vào trạng thái lẫn lộn, ả có thai sao? Hắn hận không thể ngay lập tức tới nửa tháng sau.

So với sự bán tín bán nghi của Thẩm Khắc Kỷ, Nguyễn Mộ Tình lại rất tự tin an ủi hắn.

Bị ảnh hưởng bởi sự tự tin của ả, tâm trạng của Thẩm Khắc Kỷ dần dần được cải thiện.

Chớp mắt đã là Mùng Bảy tết, ngày này phủ Vinh Vương mở tiệc chiêu đãi khách quý. Vinh Vương phủ, nơi im hơi lặng tiếng hơn nửa năm, cuối cùng cũng ngẩng cao đầu sau khi Thẩm Khắc Kỷ dần trở nên nổi tiếng, mặc dù không còn tốt như trước nhưng đã tốt hơn nhiều so với khi hắn bị cả kinh thành chỉ trích.

Vinh Vương cùng Vinh Vương phi thương lượng, ở trong phủ không gặp người cũng không thành vấn đề, trước tiên nối lại quan hệ với một số ít gia tộc, từ từ xem xét tình hình.

Chỉ cần Thẩm Khắc Kỷ ngày càng tiến lên, Vinh Vương phủ bọn họ sẽ có thể trở lại vòng xã hội, thậm chí có thể cao hơn một bậc, tùy thuộc vào tài năng của Thẩm Khắc Kỷ.

Vinh Vương phi như thể được truyền nước suối, cả người sống lại, vui vẻ chuẩn bị yến tiệc. Nàng ta cũng muốn kéo A Ngư làm việc cùng nhau để thể hiện sự gần gũi của mình. Dù con trai đã trở lại như xưa, nhưng Vinh Vương phi cũng không bỏ rơi A Ngư. Ngay cả khi Nguyễn Mộ Tình theo ra làm, Vinh Vương phi cũng quan tâm đến A Ngư nhiều hơn, để tránh nàng sinh nghi ngờ.

Trong thâm tâm, Vinh Vương phi không thích Nguyễn Mộ Tình khoe mẽ, điều này không phải để nhắc nhở mọi người nhớ tới sự việc bị bắt gian ngày hôm đó, thân thể của ả đã bị rất nhiều nam nhân bên ngoài nhìn thấy, lẽ nào ả không có chút thể diện nào sao, ả thì hay rồi. Vinh Vương phi thầm hận nữ nhân này không tự biết điều, lại lo sợ ả lọt vào mắt Lưu hoàng hậu, đành phải nhắm mắt làm ngơ.

A Ngư lười quấy rầy bọn họ, liền tìm lý do từ chối.

Vào ngày yến tiệc, Vinh Vương phi bận rộn đến mức gót chân đập vào gáy, mà A Ngư, một nữ chủ nhân lại tìm được một nơi yên tĩnh để trốn.

Trong màu tuyết trắng bao la, nữ tử đang ngồi trong một góc khuất, ôm con mèo trong tay, lẻ loi một mình, thật đáng thương.

Đây là những gì Nguyễn Mộ Tình nhìn thấy. Trong phủ mở yến tiệc, ả là tiểu thiếp không có cơ hội xuất hiện trên sân, nhưng mà làm sao có thể bỏ qua cơ hội thành danh lớn này. Ả đã chuẩn bị cẩn thận bài 《 Bốc toán tử mai 》của Lục Du, bài thơ này dùng trên người ả thì quá phù hợp. Câu “Vô ý khổ tranh xuân, nhất niệm quần phương đố”(*) có nói có một không hai.

(*) “Vô ý khổ tranh xuân, nhất niệm quần phương đố”: ý là không có ý khổ tranh giành xuân, phải chịu các loài cây cỏ ghen ghét.

Sau khi nghe bài thơ này, những vị khách tiểu Điệp dẫn tới sẽ nghĩ về ả ra sao, lại nghĩ về Tạ Uyển Dư như thế nào đây.

Ả chờ xem.

Sau khi ngâm bài thơ, Nguyễn Mộ Tình liền nhìn thấy A Ngư, A Ngư cũng nhìn thấy Nguyễn Mộ Tình.

Cách mặt hồ đóng băng, hai người đối diện nhìn nhau, đột nhiên, trong mắt Nguyễn Mộ Tình, khuôn mặt lạnh lùng và uy nghiêm của đối phương trùng lặp với khuôn mặt của những nữ nhân khác.

Lần này ả đã thắng.

Xuất thân cao quý thì sao, cưới hỏi đàng hoàng thì như nào, thậm chí nam nhân của mình còn không giữ được. Đời này, hắn là của ả, từ trái tim đến thể xác, đều hoàn toàn thuộc về ả.

Thanh danh của họ sẽ truyền khắp nơi, ngày càng có nhiều người cảm thấy rằng họ là một cặp trời sinh. Họ cũng sẽ có con cháu đầy đàn.

Mà nàng, Tạ Uyển Dư, là người thừa nhất!

Khóe miệng Nguyễn Mộ Tình nhếch lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

Con ngươi của Nguyễn Mộ Tình đảo một vòng, ả nói với tiểu Điệp: “Ngươi tìm cách dụ mấy nữ quyến đến đây.”

Tiểu Điệp không biết tại sao.

Nguyễn Mộ Tình cười híp mắt: “Ta nói đi thì đi ngay, tác phong nhanh lên.”

Tiểu Điệp không dám chậm trễ, cúi đầu rời đi.

“Thế tử phi.” Nguyễn Mộ Tình đi tới, nhún nhẹ chào.

A Ngư liếc nhìn ả một cái, sau đó ậm ừ một cách thờ ơ, như thể ả chỉ là một người tầm thường.

Nguyễn Mộ Tình cao hứng ghét nhất là bị người khác phớt lờ, lập tức một làn sóng ác ý ập đến với ả. Kiếp trước nữ nhân đó cũng vậy, vì gia thế tốt nên mắt để trên đầu, cho dù phát hiện ra mình theo đuổi người đó cũng chỉ khinh thường liếc ả một cái, cười nhạo không rõ ý nghĩa, rồi rời đi, đi rồi! Thay vì bị phớt lờ như thế này, ả thà bị nàng mắng một chút còn dễ chịu hơn.

Nguyễn Mộ Tình cắn chặt răng, ả không tin Tạ Uyển Dư không ghét ả, chỉ là nàng cố nén nhịn mà thôi, có lẽ lúc này nàng đang nghĩ cách ăn tươi nuốt sống ả.

Nhìn phao cá bất động, Nguyễn Mộ Tình cười nói: “Khách khứa bên ngoài nhiều như vậy, Thế tử phi tại sao không đi tiếp đãi bọn họ mà lại trốn ở đây?”

A Ngư lạnh lùng liếc ả một cái: “Có cần ta giải thích với ngươi không? Ngươi là Thế tử phi hay ta là Thế tử phi?”

“Thần thiếp không có ý mạo phạm Thế tử phi, mong Thế tử phi thứ tội.” Nguyễn Mộ Tình sợ tới mức quỳ trên nền tuyết: “Thần thiếp vừa mới nhờ Tiểu Điệp lấy ngọc bội chín châu, lần trước Hoàng hậu đã ban cho thần thiếp khi tiến cung, bậc thang đó đẹp vô cùng, thần thiếp nghĩ chỉ có Thế tử phi mới xứng. Thần thiếp vốn muốn đích thân tặng cho Thế tử phi, nhưng chưa có dịp thích hợp, cho nên vừa nghĩ muốn tìm đề tài nói chuyện, nhưng miệng lưỡi vụng về của thần thiếp lại đắc tội với Thế tử phi, vẫn mong Thế tử phi thứ lỗi.”

A Ngư chậc lưỡi, đều là đến để khoe khoang với nàng, thản nhiên nói: “Chúc mừng Nguyễn di nương nha, đã có duyên với Hoàng hậu nương nương.”

Suy cho cùng, họ đều là những con người thông dâm vụng trộm, có thể không thông cảm cho nhau sao?

Toàn bộ kinh thành đều chấn động! Diễn biến sau đó đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Lưu Hoàng hậu vào chùa ni cô, nửa năm sau vào cung làm thiếp, Thôi Đại Lang vì xấu hổ và phẫn nộ mà tự sát, mẫu thân của Thôi Đại Lang là Định Nghi Công chúa tức giận đến chết.

Nhưng nó hoàn toàn không cản trở con đường quyền quý của Lưu Hoàng hậu, bà ta đã trở thành một phi tần quý tộc trong vòng ba năm. Ngay sau đó, Hoàng hậu qua đời không rõ nguyên nhân, Lưu Hoàng hậu từng bước lên ngôi.

Nguyễn Mộ Tình ngước mắt nhìn A Ngư, trong lòng có chút thèm muốn xen lẫn sợ hãi, ả dè dặt mím khóe môi: “Đều là nhờ phúc của Thế tử.”

Giọng nói có chút không ổn định, lạnh lùng, qua lớp quần áo dày, hơi lạnh của bông tuyết từng chút từng chút thấm vào, nhưng Nguyễn Mộ Tình không đứng dậy, muốn bắt cọp con thì phải vào hang cọp. Ả chỉ muốn mọi người nhìn thấy cảnh ả bị phạt quỳ dưới tuyết.

Thanh danh của Tạ Uyển Dư quá tốt, nếu ả và Trầm Khắc Kỷ muốn lật mình, cách nhanh nhất chính là bôi nhọ thanh danh của Tạ Uyển Dư, hủy hoại thanh danh của một người nữ nhân, nói dễ cũng rất dễ dàng.

A Ngư nhíu mày: “Ngươi là đang khoe khoang với ta sao?”

Nguyễn Mộ Tình vội vàng nói: “Thế tử phi hiểu lầm rồi.”

“Không phải ngươi rất tự hào vì bản thân đã hoàn toàn ôm được chân Trầm Khắc Kỷ sao?” A Ngư nâng cằm Nguyễn Mộ Tình: “Tiểu cô nương, ngươi cho rằng chiếm được nam nhân là sẽ có tất cả sao? Ngươi cho rằng ngươi là tâm can bảo bối của chàng sao, nhưng liệu chàng có dám vì ngươi mà chống lại ta không? Ví dụ như.”

Ánh mắt A Ngư dời xuống bụng ả, giọng điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt: “Nếu ta muốn nhận con của ngươi làm con nuôi, ngươi cho rằng chàng sẽ phản đối, chàng có thể phản đối được sao? Hay thậm chí là bỏ mẹ mà giữ con.”

Sắc mặt của Nguyễn Mộ Tình trong nháy mắt tái nhợt, giống như bị sấm sét bổ xuống đầu, ả theo bản năng ôm bụng đứng dậy lùi lại: “Ngươi đừng mơ!” Đây là con của ả, vất vả mới có được mang thai, còn phải liều mạng sinh đứa nhỏ, cuối cùng lại cho người khác hưởng hết, còn có thể sẽ bị giết trên giường sinh.

Chuyện này có thể không phải là nhỏ!

Không, không được, ả sẽ không bao giờ cho phép.

A Ngư cười lạnh một tiếng, khinh thường liếc ả một cái, lười biếng xoa xoa con mèo sư tử trong lòng: “Không tin, chúng ta cùng chờ xem, ngươi phải hung hăng hơn một chút, nhất định sẽ thành chuyện.”

Nguyễn Mộ Tình rùng mình, toàn thân lạnh toát, lạnh thấu xương tủy. Đột nhiên, ánh mắt của Nguyễn Mộ Tình dán chặt vào cái ao, trong đầu ả nảy ra một ý nghĩ điên rồ, ả liếc nhìn A Ngư đang ngồi bên ao chơi với mèo, rồi nhìn xung quanh, nhưng không có ai ở đó.

“Thế tử phi tha mạng.” Nguyễn Mộ Tình hoảng loạn lao tới, A Ngư vừa quay đầu lại, ánh mắt ả chợt hiện tia hung ác, đẩy mạnh nàng một cái!

“Dừng tay!”

“Cẩn thận!”

Nguyễn Mộ Tình bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình, ả nhìn lên và thấy một nhóm quý tộc đang đứng ở bờ ao bên kia, ả cũng nhìn thấy tiểu Điệp ở trong góc.

Điều khiến ả rơi nước mắt nhiều hơn là A Ngư, người bị đẩy lảo đảo vài bước, miễn cưỡng nắm lấy cây cổ thụ bên cạnh, ổn định đứng thẳng người.

A Ngư quay lưng lại với mọi người, khóe môi cười nhếch lên với Nguyễn Mộ Tình, ả đã bị dọa đến mất trí.

Đầu óc Nguyễn Mộ Tình ong ong, ả đã bị trúng kế rồi!

“Bốp.” A Ngư hung hăng tát vào mặt Nguyễn Mộ Tình, sau khi thoát một kiếp, nàng không kìm nổi lửa giận trong lòng, “Tiện tì, người thực sự muốn hại chết ta.”

Nguyễn Mộ Tình bị tát mà ngã xuống tuyết, băng tuyết khiến ả run bần bật, trong đầu lóe lên một tia sáng.

“Con, con của ta!” Nguyễn Mộ Tình ôm bụng lăn lộn trong đau đớn.

“Bớt giả bộ ở đây đi.” A Ngư dường như tức giận đến mất cả lý trí, nhìn trái nhìn phải, dùng tay không bẻ gãy một nhánh cây: “Ngươi làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, ta đã nhắm mắt nhắm mũi cho ngươi vào cửa, thế mà ngươi tham lam đến mức muốn hại chết ta!”

Tức giận, A Ngư vớ lấy một cành cây, đánh vào đầu và mặt ả.

Nguyễn Mộ Tình không thể không nhớ lại nỗi sợ hãi của trận đòn roi ngày hôm đó, ả ôm đầu hét lên: “Ngươi không thể đánh ta, ta đang mang thai, ta đang mang thai.”

“Dừng lại!” Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Khắc Kỷ sợ đến phát điên, chạy đến gần, chộp lấy nhánh cây trong tay A Ngư, rống to: “Nàng làm cái gì vậy!”

Vì quá tức giận, trên trán nổi gân xanh, khuôn mặt nóng nảy hung ác, như muốn giết chết A Ngư, Thẩm Khắc Kỷ dùng hết sức nắm lấy cành cây.

A Ngư vô tình bị đẩy ngã trên nền tuyết, trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Khắc Kỷ đang tức giận.

Thẩm Khắc Kỷ thậm chí không nhìn đến nàng, hắn lo lắng vội vàng ôm Nguyễn Mộ Tình đang nằm trên tuyết lên, giọng nói của hắn bị bóp méo vì sợ hãi: “Tình nhi, đừng sợ, ta sẽ đưa nàng đi phủ y ngay, nàng và con sẽ không sao đâu, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

“Dừng lại!” A Ngư ngồi trên nền tuyết hét lớn: “Thẩm Khắc Kỷ, ngươi đứng lại cho ta.”

Thẩm Khắc Kỷ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục bước nhanh.

A Ngư đột nhiên đứng dậy: “Thẩm Khắc Kỷ, ta chịu đủ rồi, chúng ta ly hôn đi.”
Chương kế tiếp