Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi Chương 10
Thẩm Khắc Kỷ bỗng dừng chân, như bị điểm huyệt, chết đứng tại chỗ.

Nguyễn Mộ Tình giấu mặt trong ngực Thẩm Khắc cũng quên cả giả vờ ù ạc kêu đau, sững sờ há hốc miệng, hoài nghi bản thân có phải gặp ảo giác hay không.

Bất kể là thiên kim phu nhân được Tiểu Điệp đưa tới hay nam tân đi cùng Thẩm Khắc Kỷ đều ngây ngẩn cả người, không hẹn mà đồng loạt nhìn về A Ngư giữa cánh đồng tuyết.

A Ngư khoác một thân hoa phục màu đỏ, bông tuyết tái nhợt hằn lên trên áo gấm lửa đỏ lóa mắt đến lạ, nhắc nhở mọi người rằng nàng đã từng bị Thẩm Khắc Kỷ đẩy ngã xuống đất.

Một đôi mắt sáng lấp lánh, lạnh như băng, không có tức giận, chỉ có không cam lòng.

A Ngư bước đến trước mặt Thẩm Khắc Kỷ, nhưng lại nhìn Nguyễn Mộ Tình: “Sao không kêu nữa, nghe nói ta muốn hòa li, cao hứng phát điên rồi à?”

Một lời đánh thức kẻ trong mộng, tầm mắt mọi người cũng rơi xuống trên người Nguyễn Mộ Tình đang được Thẩm Khắc Kỷ ôm.

Nguyễn Mộ Tình không nhìn thấy, nhưng ả có thể cảm giác được, ánh mắt này, sắc bẹn tựa kim châm. Thân thể ả ta chợt cứng đờ, rên cũng không đúng mà không rên cũng chẳng phải, cuối cùng, ả vẫn rặn ra vài tiếng rên.

Mọi người: “……”

“Uyển Dư, nàng đừng náo loạn, nàng ấy mang thai, có việc gì để về rồi nói. Vừa rồi ta, ta không phải cố ý.” Thẩm Khắc Kỷ hoảng hốt bàng hoàng, trong lòng sắp xoắn thành một đống tơ vò. Không muốn tiếp tục gây sự, chỉ e tình thế tiếp tục chuyển biến theo chiều hướng xấu đi.

Lời A Ngư thốt ra mang sự lạnh lẽo tận xương: “Để về nhà thì coi như mọi chuyện chưa xảy ra đúng chứ, xong việc các ngươi lại làm bộ làm tịch khiển trách một hồi, rồi chôn vùi vụ việc ả ta suýt nữa hại chết ta vào dĩ vãng đúng không?”

Thẩm Khắc Kỷ chấn động: “Hại chết nàng?”

“Nàng ta hại ngươi!” Thanh tựa sấm rền, một nam tử cao lớn sải bước đi tới, mày kiếm mắt sáng, hai mắt như có điện, chằm chặp bắn về phía Nguyễn Mộ Tình. Người tới đúng là đại ca của Tạ Uyển Dư, Tạ Sùng Sơn, hắn có công dẹp loạn, về triều bẩm báo, cuối năm liền về nhà, qua năm mới lại phải về quân doanh. Lần yến khách này của Vinh Vương phủ, hắn cũng đồng ý lời mời đến dự.

Nguyễn Mộ Tình co rúm lại, rên lớn hơn nữa, thân thể không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

A Ngư cắn răng nói: “Ả muốn đẩy ta xuống hồ nước, may mắn thay ta bắt được nhánh cây, mới tránh việc bị rớt xuống.”

Chư vị phu nhân thiên kim cũng ra mặt làm chứng: “Chúng ta tận mắt nhìn thấy, Thế tử phi ngồi ở kia, nữ nhân này thừa dịp Thế tử phi không lưu ý, đẩy thật mạnh vào lưng nàng.”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải nhờ cành cây kia, Thế tử phi liền rơi xuống hồ rồi.”

“Thời tiết này mà rơi xuống hồ, không phải muốn mạng người sao!”

“Nữ nhân kia vẻ mặt hung ác, rõ ràng cố ý muốn hại Thế tử phi.”

“……”

Mồm năm miệng mười nói đến độ mặt Thẩm Khắc Kỷ càng ngày càng tím lại, đôi tay ôm Nguyễn Mộ Tình dần mất đi sức lực.

Ngay cả những vị khách nam có mặt cũng chết lặng khi nghe tin, một tiểu thiếp dám mưu hại chính thất.

Nguyễn Mộ Tình run như cầy sấy, nội tâm quay cuồng như điện xoay chiều, nghĩ kế để giải thích, ả trúng bẫy của Tạ Uyển Dư, Tạ Uyển Dư cố ý kích thích ả ta động thủ. Tuy nhiên thực tế chứng minh ả ta đúng thật đã động tay động chân, trước mặt nhiều nhân chứng như vậy, mọi lời giải thích đều có vẻ vô nghĩa, ả ta chỉ biết ôm bụng thống khổ kêu thảm thiết.

Nghe tiếng, Thẩm Khắc Kỷ cố nén nghi hoặc nơi nội tâm, ôm chặt Nguyễn Mộ Tình, căng thẳng nói: “Đây, đây chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, về sau ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích.”

“Không có hiểu lầm, ả ta muốn giết ta.” A Ngư lạnh lùng trừng mắt kẻ đang chột dạ không dám nhìn nàng - Thẩm Khắc Kỷ: “Thẩm Khắc Kỷ, sự thật bày ra trước mặt, chàng còn muốn giữ gìn ả ta, đến mức sủng thiếp diệt thê, quả thật chàng đã khiến ta mở rộng tầm mắt.”

“Uyển Dư, để ta đưa nàng ấy đi thái y viện trước đã.” Thẩm Khắc Kỷ gần như cầu xin, bất luận thế nào, đều không quan trọng bằng hài tử.

“Thẩm Khắc Kỷ, chàng cho rằng ta ngu si hay là chàng quá ngốc, nhìn không ra ả ta đang giả đau.”

A Ngư nắm lấy tay Nguyễn Mộ Tình tay, sờ mạch tượng, giận dữ cười nói: “Ngay cả mang thai cũng có thể giả vờ, Nguyễn di nương, còn cái gì mà ngươi không dám làm sao.”

Vẻ mặt Thẩm Khắc Kỷ ngạc nhiên.

A Ngư cười, mang theo vài phần chua xót: “Mấy năm nay ta lén học qua kỳ hoàng chi thuật.”

Nụ cười này trong mắt mọi người, trong lòng đủ loại cảm khái, ngay cả Thẩm Khắc Kỷ khóe miệng cũng tràn đầy chua xót.

Nguyễn Mộ Tình dùng sức giật tay lại: “Ta không có, ta mang thai!”

A Ngư cười lạnh: “Vậy mời Từ phu nhân đến xem, rốt cuộc ngươi có mang thai hay không. Chớ có nói ngươi không mang thai, kể cả ngươi thật sự mang thai, việc hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ thoát.”

Trong lòng Thẩm Khắc Kỷ đập rộn: “Uyển Dư… A!”

Tạ Sùng Sơn nện một quyền lên mặt Thẩm Khắc Kỷ, quật ngã Thẩm Khắc Kỷ xuống đất, Nguyễn Mộ Tình được hắn ôm vào trong ngực đột nhiên mất cảnh giác ngã ngửa trên nền tuyết mềm mại, hét một tiếng đều sợ hãi, một khuôn mặt lộ ra trước mặt người khác, trên đó làm gì có tí khổ sở nào

“Ngay trước mặt ta, ngươi còn dám sủng thiếp diệt thê như vậy, sau lưng ngươi lại để Uyển Dư chịu ủy khuất ít nhiều!” Tạ Sùng Sơn túm cổ áo Thẩm Khắc Kỷ, lại nện một quyền, nhất thời hai bên miệng hắn đều chảy máu: “Nếu ngươi thương yêu tiểu thiếp như vậy, về sau cứ đi theo ả ta đi, Tạ gia chúng ta không phụng bồi.”

Đối diện với khuôn mặt lạnh băng nghiêm nghị của Tạ Sùng Sơn, cả người Thẩm Khắc Kỷ phát lạnh, không nhịn quay ra nhìn A Ngư.

A Ngư bi thương nhìn hắn: “Thẩm Khắc Kỷ, hòa li đi, những tháng ngày như vậy với ta quá đủ rồi, cũng mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa. 17 tuổi ta gả đến Vinh Vương phủ các ngươi, vào cửa mới biết được bệnh kín của chàng, ta có từng oán giận một câu, ngay cả với nhà mẹ đẻ ta cũng chưa từng than một chữ. Sau đó người ngoài thấy chúng ta không có hài tử, đều nói do ta không thể sinh nên ghen tị, sau lưng ta khóc bao nhiêu lần, chàng có biết không? Chàng chẳng hay biết gì hết. Cố kỵ thể diện của chàng, ta cam lòng chịu mọi chỉ trích. Không một câu phản biện, ta trở thành đố phụ nổi danh toàn kinh thành. Mãi đến năm ngoái, chàng uống hoa tửu, bại lộ bệnh kín, chàng trở thành trò cười cho toàn kinh thành, ta có từng nói muốn bỏ chàng mà đi chưa? Nhưng chàng lại đổi xử với ta như nào chứ, chàng làm bậy làm bạ cùng nữ nhân này, lại biến ta thành trò cười cho thiên hạ. Rất nhiều người khuyên ta chàng không phải người tốt, hòa li đi, nhưng ta thậm chí còn không có ý nghĩ rời đi. Bởi vì chàng thích, chàng không nỡ rời ả ta, cho nên ta bóp mũi để ả vào cửa. Ngày đầu tiên kính trà, ả liền khoác một thân áo hồng sặc sỡ tới bái kiến ta, ta chỉ phạt nhẹ cho qua, nhưng khiến chàng đau lòng rồi. Để ả vào cửa, hai người hẹn hò ngâm thơ vẽ tranh như thần tiên, ta cũng nhịn. Tới hôm nay, ả muốn đẩy ta xuống hồ hại chết ta, ta chỉ là giận quá đánh ả hai cái, chàng không phân xanh đỏ đen trắng mà xông lên, làm trò trước mắt mọi người, vì một thiếp thất mà mắng ta, nếu không có nhiều người ở đây như vậy, có phải chàng còn chuẩn bị muốn đánh ta hay không. Ả muốn hại chết ta, nhiều người chứng kiến nói rõ ràng đến vậy, nhưng chàng thì sao? Chàng nói chỉ là hiểu lầm, chàng còn muốn để chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như chưa có gì. Này đều là hiểu lầm, ta còn dám tiếp tục sống ở Vinh Vương phủ như nào nữa, không chừng một ngày nào đó ta chết ra sao cũng chẳng ai hay biết.”

Mọi người chung quanh nghe được trong lòng đều ê ẩm, Tạ Uyển Dư với Thẩm Khắc Kỷ là tình đến ý tẫn, nhưng cuối cùng Thẩm Khắc Kỷ lại là kẻ vong ân phụ nghĩa, hắn có bao nhiêu xót thương tiểu thiếp kia, mọi người đều trông thấy rõ ràng, đây là muốn sủng thiếp diệt thê.

Trong mắt người ngoài, gia sủng thiếp diệt thê là tội lớn, huống hồ là Thẩm Khắc Kỷ, Tạ Uyển Dư có đại ân đức với hắn.

Gương mặt đầm đìa máu tươi của Thẩm Khắc Kỷ nóng rát, tựa như có hàng trăm hàng ngàn con kiến cắn nuốt dưới da.

Tạ Sùng Sơn nghe được nghiến răng nghiến lợi, lại nện thêm lên mặt Thẩm Khắc Kỷ, từng quyền đến thịt. Vẻ ân cần tinh tế của tên hỗn đản này năm đó, lừa gạt bọn họ đến mức đều cho rằng hắn là người tốt, gả tiểu muội cho hắn. Nào ngờ được tên hỗn đản này là loại mặt người dạ thú.

“Phục Lễ, Phục Lễ!” Nguyễn Mộ Tình hoảng loạn kêu to: “Sắp đánh chết người rồi, các ngươi mau giữ chặt hắn!”

A Ngư: “Nguyễn di nương, bụng ngươi không đau nữa à!”

Khuôn mặt Nguyễn Mộ Tình co giật dữ dội, mặt đỏ lên.

A Ngư quay đầu nhìn về phía Từ phu nhân, phụ thân bà từng là người đứng đầu Thái Y Viện viện, Từ phu nhân học được y thuật từ cha mình, thường xuyên giúp phu nhân, cô nương quen biết xem vài bệnh của nữ tử, nhân duyên rất tốt.

“Phiền Từ phu nhân bắt mạnh giúp nàng ấy.”

Từ phu nhân hiển nhiên sẽ không từ chối, Nguyễn Mộ Tình kháng cự theo bản năng, Tạ Uyển Dư biết chắc nàng không mang thai, nàng ta thì biết y thuật cái đếch gì, nhưng tâm lý bất an đến lạ.

Nơi đây không có đường kháng cự cho Nguyễn Mộ Tình, mấy nha hoàn đè Nguyễn Mộ Tình. Từ phu nhân lấy tay bắt mạch, cẩn thận khám ba hồi, nói không có sờ đến hoạt mạch.

“Các ngươi cùng một giuộc!” Nguyễn Mộ Tình giận dữ kêu lên.

Từ phu nhân méo mặt: “Ta học y thuật hơn 40 năm, không dám tự xưng cao minh cỡ nào, nhưng kẻ hèn này bắt mạch vẫn là luôn chính xác.”

Dưới ánh mắt chắc chắn của Từ phu nhân trong lòng, Nguyễn Mộ Tình nổi lên từng cơn lạnh lẽo: “Thời gian quá ngắn, bà không nhìn ra được, bà không nhìn được, ta có, ta mang thai hay không chẳng lẽ chính bản thân ta còn không biết sao.”

Từ phu nhân hoàn toàn sa sầm mặt mũi, trong mắt bà ý, Nguyễn Mộ Tình đang muốn ỷ vào bụng chạy thoát trừng phạt của chủ mẫu. Hạ quyết tâm muốn vạch trần ả ta, liền hỏi lần kinh nguyệt cuối cùng của ả, hỏi tiếp bệnh trạng.

Từ phu nhân khóe miệng khẽ nhếch, ngữ khí chắc chắn: “Nếu là trong một tháng, xác thực có khả năng bắt không chuẩn, nhưng dựa theo cuộc sống Nguyễn di nương mà suy tính, ít nhất có 40 ngày qua, trăm triệu lần ta cũng không khám sai, lại xem mạch trượng của người, quá phù hợp với việc giả bệnh, một vài vị phụ nhân tư tử thành cuồng, liền sẽ xuất hiện tình huống có thai.”

Nguyễn Mộ Tình ngây ra như phỗng, giả dựng, ở hiện đại ả đã từng nghe qua. Nếu hết thảy đều là giả, vậy cả thảy những gì ả vừa làm kia là gì chứ, lại còn lấy cái gì làm bùa hộ mệnh? Nhất thời như rơi xuống hầm băng.

Vinh Vương phi vội vã chạy tới vừa lúc nghe được một đoạn kia, trong lòng vui vẻ, bà đã biết chuyện gì xảy ra, nếu là thật sự mang thai, quả thật bà không biết xử lý Nguyễn Mộ Tình thế nào mới ổn, nhưng bây giờ không mang thai, liền dễ dàng hơn nhiều.

Vinh Vương phi nhanh chóng quyết định: “Kéo con tiện thiếp mưu hại chủ mẫu xuống đánh, đánh nặng vào.” Nếu nhi tử vừa rồi không phải chất vấn Tạ Uyển Dư, mà là trừng phạt Nguyễn Mộ Tình, nào có nhiều chuyện về sau như vậy. Đều do con yêu tinh này xông ra gây họa, trong nháy mắt, Vinh Vương phi còn ám chỉ nên đánh chết đi.

Mấy hạ nhân ngầm hiểu kéo Nguyễn Mộ Tình xuống, còn cầm một chiết khăn bịt chặt miệng ả, miễn cho ả dám nói năng loạn xạ để người ta chê cười.

Nguyễn Mộ Tình bị kéo tới nơi không xa cũng không gần, mọi người còn có thể nghe thấy tiếng côn bổng nện trên da thịt.

Tạ Sùng Sơn cũng buông Thẩm Khắc Kỷ đã bị đánh đến nỗi mũi bầm dập, Thẩm Khắc Kỷ chết lặng vô thức nằm im trên tuyết, khắp đầu óc đều là Nguyễn Mộ Tình không có mang thai, vậy mà nàng ấy không có mang thai. Nếu không phải vì nàng ấy có thai, bản thân sao có thể thất thố như vậy, mọi việc cũng tuyệt đối không phát triển đến bước này.

Trông gương mặt như mở phường nhuộm của nhi tử, Vinh Vương phi tâm lòng đau như cắt, nhưng tàn nhẫn tâm không đi tới xem hắn, nói với A Ngư: “Uyển Dư, đều do ả tiện thiếp kia làm, ả ta dám ra tay hại ngươi, ta chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng với ả đâu.”

A Ngư nhìn Vinh Vương phi: “Không nhẹ nhàng như nào ạ? Lấy gậy đánh chết?”

Vinh Vương phi nghẹn họng. Đánh chết, nhi tử biết làm sao bây giờ?

Thấy Vinh Vương phi hiển nhiên không trả lời, phu nhân giao hảo với bà nóng nảy: “Loại tiểu thiếp có gan dám mưu hại chủ mẫu, nên dứt khoát đánh chết.” Trong nhà ai cũng vậy thôi, loại thiếp thất như này đều nuôi không nổi, cả gan dám hại chủ mẫu, nếu không nghiêm trị, ắt sẽ loạn lạc.

Vinh Vương phi khổ sở không nói nên lời.

Vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi ngoạn mục, loại thiếp như này còn muốn tiếp tục lưu trữ, Vinh Vương phủ còn có quy củ hay không. Chậc chậc, vốn dĩ trong phủ này liền không quy không củ, một gia đình nề nếp mới có thể để thiếp thất mang thai trước mặt chủ mẫu, tuy chỉ là dàn dựng, nhưng xem bộ dạng của Thẩm Khắc Kỷ, hắn thực sự tin tưởng, thật sự muốn trưởng tử là con thử này.

A Ngư cười tự giễu: “Đây là người trong tim Thế tử, nàng ấy chết, Thế tử hẳn không khỏi tìm ta liều mạng. Kỳ thật, trừng phạt Nguyễn di nương như thế nào, ta cũng không hẳn quá để ý. Thứ ta thật sự để ý là thái độ của Thế tử, Thế tử thực sự khiến con vừa thất vọng vừa buồn lòng. Phu thê làm đến bước này, còn có ý nghĩa gì, tan đi, ta thành toàn cho bọn họ, cũng tự buông tha cho chính mình.”

Tiếng lòng Vinh Vương phi rối loạn: “Uyển Dư ngươi đừng xúc động.”

“Con không phải là nhất thời xúc động, kỳ thật việc hòa li con đã suy xét rất lâu.” A Ngư gỡ túi tiền bên hông xuống, mở ra, lôi ra từ trong một tờ giấy được gấp lại.

Vinh Vương phi dường như nghĩ tới điều gì, mí mắt giật loạn xạ.

A Ngư nhìn Vinh Vương đang tới gần: “Vương gia cũng tới rồi, người người nhà nhà đều đến đông đủ là tốt. Vương gia Vương phi hẳn còn nhớ tờ khế ước này đúng chứ? Từ khi biết sự tồn tại của Nguyễn di nương, ta luôn mang theo thứ này bên người, vô số lần lấy ra lại nhét vào, hôm nay, chung quy vẫn nên để nó cho bàn dân thiên hạ xem.”

Nghe vậy, một đám người không khỏi tò mò nhìn qua, thứ gì có thể làm Vinh Vương phu thê đồng thời biến sắc như vậy.

“Năm trước, tổ mẫu biết được bệnh của Thế tử, dưới cơn đau lòng giận tím mặt, lập tức yêu cầu hòa li, là ta khờ khạo không chịu. Tổ mẫu sợ ta chịu thiệt, yêu cầu Thế tử bảo đảm, bất luận bệnh của hắn có chữa khỏi hay không đều không được nạp thiếp, trừ phi là sau khi khỏi bệnh, trong vòng 5 năm ta vẫn không có con nối dõi, mới có thể nạp thiếp. Nếu vi phạm hiệp ước liền phải đồng ý hòa li vô điều kiện. Lúc ấy Thế tử, Vương gia Vương phi đều gật đầu đồng ý, còn nói thật xin lỗi ta, đây là việc nên làm.”

Những người đứng đây đều không khỏi gật đầu, cảm thấy lấy sự hy sinh của Tạ Uyển Dư với Thẩm Khắc Kỷ, yêu cầu này không tính là quá đáng. Lại nhìn Vinh Vương phủ, một lời khó nói hết.

“Lời thề như sấm bên tai, lúc này mới được mấy tháng, Thế tử liền bế mỹ nhân, vợ lẽ còn suýt có mang.” A Ngư lắc đầu: “Đau dài không bằng đau ngắn, kỳ thật đã sớm nên tách ra, là ta ngây thơ.”

Mặt Vinh Vương cùng Vinh Vương phi xanh hồng đan xen, hận không thể đào 1 cái hầm mà chui vào. Vinh Vương phi trước giờ vẫn được khen giỏi ăn giỏi nói, một khắc này đây như cạn lời. Giấy trắng mực đen viết ở đó, người cũng sống sờ sờ trước mắt, biết nói như thế nào đây.

Thẩm Khắc Kỷ đã bầm dập mặt mũi, nhưng thật ra không ai thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể trông được cả người hắn khẽ run rẩy, hai mắt nhắm lại, dường như cũng tự thấy chẳng còn mặt mũi để nhìn mọi người.

“Uyển Dư, là Phục Lễ có lỗi với con, là Vinh Vương phủ chúng ta có lỗi với con,” Vinh Vương phi gian nan mở miệng: “Phục Lễ biết sai rồi, con lại cho hắn một cơ hội đi.”

“Một lần rồi lại một lần, khi nào mới là lần cuối, ta đã đã cho hắn vô số cơ hội. Mời Vương gia, Vương phi, Thế tử nhìn xem mấy năm nay, tuân thủ ước định, đồng ý hòa li, coi như cũng là cho con một cơ hội, chừa đường sống cho đi.” A Ngư ai thanh: “Những tháng ngày như vậy, con không bao giờ nghĩ tới. Xuống tóc đi làm ni cô, còn thanh thản hơn bây giờ gấp bội.”

Đều đã khuyên giải nhưng không khuyên không nổi, những người ở đây đa phần đều tương đối thân thiết với Vinh Vương phủ đi nhưng chẳng ai chịu cái mở miệng khuyên ngăn, không ủng hộ đã là cho Vinh Vương phủ mặt mũi rồi. Từng việc từng việc một, Vinh Vương phi phủ càng tiến càng hăng, ngày một quá quắt, Tạ Uyển Dư cho đến tận bây giờ mới đòi hòa li, đã là tận tình tận nghĩa, vứt bỏ lương tâm cũng chẳng thể can ngăn!

Tạ Sùng Sơn phân phó Tử Tô: “Đi lấy giấy bút tới.” Lại nói với mọi người: “Xin chư vị chờ một lát, ở lại làm chứng.”

Tử Tô chạy như bay, bàn chân như mang Phong Hỏa Luân.

Vinh Vương phi hãy còn nuôi nấng ý đồ, rơi nước mắt ôn tồn thương lượng: “Uyển Dư, con bình tĩnh lại nào, không được xúc động, qua vài ngày nữa chúng ta lại bàn chuyện này được không?”

“Không được!” Tề Quốc Công phu nhân nổi giận đùng đùng sải bước nhanh tiến tới, bà nhận được tin báo tương đối trễ, phẫn uất trừng mắt nhìn Vinh Vương phi đang rơi lệ: “Vinh Vương phủ các ngươi lại muốn lật lọng đúng không, năm đó lúc cầu thân, nói còn ngọt hơn bọn hát xướng, lừa nữ nhi của ta vào cửa làm kẻ thế tội, một lần những bảy năm, suốt bảy năm đó. Năm trước vì dỗ dành Uyển Dư không đi, lại thề thốt với trời đất cam đoan, giấy trắng mực đen làm chứng, vốn tưởng rằng các ngươi sẽ giữ lời, nào ngờ, chỉ chớp mắt, chỉ chớp mắt mà thôi!”

Ngón tay Tề Quốc Công phu nhân run rẩy chỉ thẳng vào Thẩm Khắc Kỷ vẫn luôn nằm im trên tuyết không nhúc nhích: “Hắn khỏi bệnh, liền sinh tính trăng hoa, dưỡng con tiểu nhân, còn để vào cửa, sủng cho vô pháp vô thiên, hôm nay còn suýt nữa hại Uyển Dư. Việc đã đến nước này, chúng ta muốn hòa li là lẽ đương nhiên, Uyển Dư đã nói đến mức này, các ngươi vẫn không chịu tuân thủ lời để con bé rời đi. Các ngươi là muốn ép chết con bé mới vừa lòng sao, hay để nó phải xuống tóc làm ni cô mới sung sướng. Coi như ta cầu xin các ngươi, các ngươi có chút lương tâm được không, buông tha nữ nhi của ta đi!”

Tề Quốc Công phu nhân đấm ngực dừng chân, lệ rơi đầy mặt.

Lời nói của bà như ngọn lửa, thiêu rụi ba người một nhà Thẩm Khắc Kỷ mặt đỏ tai hồng, không chỗ dung thân.

Môi Vinh Vương phi mấp máy, muốn giải thích nhưng nói không nên lời. Nhận thấy vô vàn ánh nhìn sắc lẻm từ mọi hướng, khuôn mặt già nua của bà dần đau đớn.

“Ta viết.” Thẩm Khắc Kỷ nằm gục trên nền tuyết gắng sức mà ngồi dậy, đụng đến miệng vết thương, gương mặt sưng tím vặn vẹo, hắn phun ra một ngụm nước miếng lẫn cả máu, lần này giọng nói càng thêm rõ ràng: “Đơn hòa li, ta viết.”

“Phục Lễ.” Vinh Vương phi nắm khăn.

Thẩm Khắc Kỷ chậm rãi đứng lên: “Mẫu phi, chậm trễ nàng nhiều năm như vậy, đủ rồi, thật sự đủ rồi.”

A Ngư nhìn hắn, hừ, vẫn còn dư chút lương tâm.

Tạ Sùng Sơn quét mắt liếc hắn một cái: “Coi như ngươi còn có cốt khí.”

Thẩm Khắc Kỷ khẽ nhếch khóe miệng, cười còn khó coi hơn khóc.

Miệng Vinh Vương phi giật giật, dường như còn muốn nói thêm gì nữa, bị Chung phu nhân xưa nay thân thiết với bà kéo lại, bất chấp nhiều người đứng đây như vậy, lôi kéo bà đến bên cạnh: “Tạ thị đã quyết, thái độ Tạ gia cũng rất kiên định, ngươi nhiều lời vô ích, chỉ biết tự rước lấy nhục, ánh mắt mọi người chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy. Kể cả người có ép Thế tử không được hòa li, Tạ thị tâm đã quyết, đến am ni cô một chuyến, không khác gì hòa li cho lắm đâu, nhưng đến lúc đó hai nhà các ngươi hoàn toàn xé rách da mặt, việc này các ngươi không được lợi, lan truyền ra ngoài, có hại vẫn là bên các ngươi. Viết đơn hòa li, hoặc nhiều hoặc ít còn có thể chừa cho nhau chút thể diện.”

Đạo lý này Vinh Vương phi đều hiểu, nhưng bà luyến tiếc, luyến tiếc lợi ích mà Tạ Uyển Dư mang lại, bà luôn luôn ôm mộng Tạ Uyển Dư còn tình cảm với nhi tử.

Nội tâm Vinh Vương phi giãy giụa, xoay mặt nhìn về phía A Ngư.

A Ngư ngước mắt đối diện với Vinh Vương phi.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng tìm được vài phần quyến luyến rối rắm trên mặt Vinh Vương phi, nhưng cái gì cũng không có, biểu cảm của nàng bình tĩnh đến lạ, nhìn không ra cảm xúc gì, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, nhìn đến mức da đầu Vinh Vương phi tê dại, cả người khó chịu.

Vinh Vương phi không được tự nhiên đảo mắt qua một bên, đầu lưỡi quay cuồng, bả vai chợt hạ xuống, cả người đều thất hồn lạc phách.

Rất nhanh, Tử Tô cầm giấy bút trở về, phía sau còn dẫn theo hai nha hoàn khiêng chiếc bàn nhỏ.

A Ngư duỗi tay cầm đồ lại đây, trực tiếp ngồi quỳ trên mặt tuyết, dựa bàn xuống bút một lần là xong. Thật ra nàng muốn viết một tờ hưu, ngán nối thời đại này không thể hưu phu, chỉ đành biết lui mà viết đơn hòa li.

Không viết ai thị ai phi, công đạo tự tại lòng người, chỉ nói hai trái tim bất đồng, khó về một ý, từ đây từng người kết hôn, không có tranh chấp, về phần tài sản nàng chỉ mang đi của hồi môn Tạ thị, không cần đến từng đường kim mũi chỉ của Vinh Vương phủ.

Viết xong, A Ngư tự ký tên mình, đứng dậy rời đi.

Thẩm Khắc Kỷ lảo đảo bước tới, ngồi quỳ xuống dưới, bình tĩnh nhìn nửa ngày, cầm lấy bút chấm mực nước, tay phải lại không nhịn được mà bắt đầu phát run.

A Ngư nhìn qua, đôi mắt hơi nhíu lại, nếu Thẩm Khắc Kỷ nhất quyết không chịu ký, nàng không ngại cưỡng ép một lần, bím tóc của bọn họ cũng chẳng ít.

Thẩm Khắc Kỷ ngước mắt nhìn A Ngư một cái, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác trống trải hoang vắng không thể tả nổi, lại tự thấy bản thân vừa hoang đường vừa buồn cười, hít sâu một hơi, một tiếng trống để tinh thần hăng hái ký tên của mình lên.

Trong khoảnh khắc dừng bút, hai vai buông thõng, Thẩm Khắc Kỷ nhẹ nhàng thở dài một hơi, tách ra cũng tốt, từ nay về sau không cần cõng trên vai áy náy với Tạ Uyển Dư nữa.
Chương kế tiếp