Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi Chương 14
Ngày hôm sau, trong cung ban thánh chỉ tước bỏ vị trí Thế tử của Thẩm Khắc Kỷ, vĩnh viễn không được vào triều làm quan.

Dù lão Hoàng đế đã nương tay cho Thẩm Khắc Kỷ vì “Mắc tội mà nam nhân trong thiên hạ đều phạm phải”, lòi ra vụ gièm pha văn chương như vậy, cũng không thể hạ thủ lưu tình, bản thân hắn ta cũng không vui vì bị lừa dối.

Theo thánh chỉ còn có Lưu Hậu ma ma, tới răn dạy Vinh Vương phi. Trước mắt Tạ gia phụ tử đang ở tiền tuyến chống lại Đột Quyết, Vinh Vương phi thì ngược lại, làm cho Tề Quốc Công phu nhân tức đến mức hộc máu đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, triều đình dù thế nào cũng phải tuyên cáo. Bởi vậy Vinh Vương phi bị nghiêm khắc răn dạy một hồi, cộng thêm phạt tiền và cấm túc một năm.

Một đòn chí mạng, Vinh Vương phi ngất xỉu tại chỗ, tỉnh lại, trên mặt tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng, nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu, bà ta đã già đi hơn mười tuổi.

Trong khi Vinh Vương phi ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, Thẩm Khắc Kỷ chán nản trốn nơi biệt trang, sống mơ mơ màng màng lấy rượu giải sầu.

Cuộc đời hắn như chỉ còn lại có hai việc: rượu và Nguyễn Mộ Tình.

Nguyễn Mộ Tình chưa từng mong chờ Thẩm Khắc Kỷ quên ả đến vậy, hoàn toàn lãng quên ả.

Đã nhiều ngày nay ả tự thấy bản thân không lúc nào là không chìm trong địa ngục, nằm mơ cũng không nghĩ đến Thẩm Khắc Kỷ sẽ có một mặt tàn ác như vậy.

Trên người vết thương mới lẫn cũ chồng chất lên nhau, cái cũ chưa lành đã lại thêm cái mới, nếu không phải trong lòng còn lưu lại ngọn cỏ là Lưu Hồng Huy, chỉ sợ ả đã liều sống chết với Thẩm Khắc Kỷ rồi.

Tên biến thái, tên ác quỷ Thẩm Khắc Kỷ! Một ngày nào đó, ả muốn trả lại hết thảy cả vốn lẫn lãi những gì hắn gây ra trên người ả.

Nguyễn Mộ Tình nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ.

Cứ sống không bằng chết như vậy mà qua nửa tháng, Nguyễn Mộ Tình cuối cùng cũng tìm được một cơ hội, dùng trang sức đào đường, bò lỗ chó chạy thoát đi ra ngoài.

Sau khi thoát khỏi biệt trang, ả lần theo ký ức tìm được biệt trang của Lưu Hồng Huy. Biệt trang này, ả đã từng tới hai lần.

“Kẻ ăn mày này tránh xa một chút coi, biết nơi này là nơi nào không hả?” Người gác cổng quát lớn một tiếng, lúc này Nguyễn Mộ Tình đầu bù tóc rối, mũi xanh mét, mặt bầm tím sưng tấy, nhìn chẳng khác gì tên ăn mày.

Thấy gương mặt quen thuộc, hai mắt Nguyễn Mộ Tình rực ánh sáng, kích động xông lên: “Là ta, Thôi thúc, ta là Nguyễn cô nương a!”

Thôi thúc ngẩn người, híp mắt nhìn cẩn thận, sau nhận ra mới hoảng sợ: “Nguyễn cô nương, ngươi làm sao vậy, gặp phải kẻ cắp?”

Nữ tử khuê danh không dễ dàng bại lộ, Thôi thúc nghe đến Nguyễn Mộ Tình cũng không có coi Nguyễn cô nương này thành Nguyễn di nương diễm danh truyền xa kia. Hắn chỉ biết hai năm trước, chủ tử mang về một cô nương họ Nguyễn xinh đẹp, tên họ là gì nhà ở phương nào một mực không biết. Năm đó hắn thấy chủ tử có chút tình ý với Nguyễn cô nương, còn tưởng rằng chủ tử lại có thêm một mỹ nhân, không nghĩ sau lại bặt âm vô tín.

Nước mắt Nguyễn Mộ Tình rơi lã chã: “Thôi thúc, ngươi cứu ta.”

Thôi thúc vội vàng mở cửa để ả tiến vào, một bên gọi một tiểu nha hoàn đỡ ả, một bên phái người đi báo tin cho Lưu Hồng Huy.

Nhìn gã tay sai nhấc chân đi về phía cửa, tim Nguyễn Mộ Tình đập kịch liệt, Lưu Hồng Huy sẽ đến sao?



Thẩm Khắc Kỷ say rượu rồi bừng tỉnh, mơ màng nhìn ánh mặt trời hắt vào, đầu óc dần thanh tỉnh, nhìn trái nhìn phải đều không thấy bóng dáng Nguyễn Mộ Tình, hắn loạng choạng đứng dậy, nhìn trời, vậy mà đã chạng vạng tối rồi.

“Con tiện nhân kia ở đâu?” Thẩm Khắc Kỷ thuận miệng hỏi.

Gã sai vặt thận trọng trả lời: “Đêm qua liền trở về phòng rồi.”

Thẩm Khắc Kỷ cười nham hiểm: “Ấy thế mà còn đi được sao.”

Gã sai vặt rùng mình, không dám nói thêm gì. Gần đây công tử càng ngày càng đáng sợ, đã không còn vẻ ôn tồn lễ độ năm đó.

Sau khi làm vài miếng đồ ăn sáng, kêu gã sai vặt mang rượu lên, Thẩm Khắc Kỷ lại đi tìm Nguyễn Mộ Tình, lúc này mới phát hiện ả đã sớm bỏ chạy.

Thẩm Khắc Kỷ nổi trận lôi đình, tự thấy như bị người ta hung hăng nện một bạt tai, tiện nhân này chắc chắn đã đi đến cậy nhờ Lưu Hồng Huy.

Nếu là Thẩm Khắc Kỷ của trước đây, hắn sẽ không tùy tiện đi tìm Lưu Hồng Huy, hắn còn tự hiểu được, biết Lưu gia không phải nơi hắn có thể chọc tới. Nhưng hiện giờ hắn đã tay trắng, chỉ còn lại một cái mạng chó, ai muốn ai tới cầm đi, hắn không để bụng, hắn không để bụng.

Giờ khắc này, thần kinh bị rượu làm tê liệt chỉ còn lại nỗi nhục nhã vì bị phản bội, thậm chí nỗi uất hận của năm nay trong phút chốc bùng phát như núi lửa phun trào trong phút chốc, Thẩm Khắc Kỷ tức sùi bọt mép, chạy vọt tới trước cửa Lưu phủ chửi bậy.

“Con tiện nhân Nguyễn Mộ Tình, cút ra đây cho ta, lần trước ở bên bờ sông Khúc Giang vụng trộm còn chưa đủ khoái, lần này liền đưa tới cửa.”

“Lưu Hồng Huy, nữ nhân ta chơi qua ngươi cũng muốn.”

“Ha ha ha ha, Lưu Hồng Huy không thể ngờ ngươi cũng mù giống ta rồi, bị nữ nhân này chơi đùa đến quay cuồng. Ngươi cho rằng có phải ả ta là đại tài nữ hay không, cho rằng ả băng thanh ngọc khiết thiên chân thiện lương, ả chính là kẻ lừa đảo, là con dâm oa đãng phụ.”

“Lưu Hồng Huy, ngươi không sợ ả cũng đội nón xanh cho ngươi sao? Ta rơi xuống vực thẳm ả liền đi câu dẫn ngươi, ngày nào đó ngươi gặp nạn chắc chắn ả sẽ tìm cây khác để trèo?”



Lượng tin tức quá lớn.

Quần chúng vây xem cằm đều muốn rớt xuống mặt đất.

Tiểu thiếp Thẩm Khắc Kỷ yêu đến chết đi sống lại, vội sà vào lòng Lưu Hồng Huy ôm ấp. Mọi người nhìn tình trạng điên cuồng của Thẩm Khắc Kỷ, nghĩ đến Lưu Hồng Huy uy phong lừng lẫy, rồi nghĩ về địa vị hai người hôm nay, nháy mắt đã hiểu. Không cấm có phần đồng tình với Thẩm Khắc Kỷ, càng vui sướng hơn khi thấy người gặp họa.

Gia có hiền thê không quý trọng, bị tiểu yêu tinh bên ngoài quyến rũ đến mê mệt, sủng thiếp diệt thê, bây giờ thì tốt rồi, một đao đâm toạc.

Đối với lời hắn nói, mọi người đều tin, nếu không phải sự thật, Thẩm Khắc Kỷ sao có thể chạy tới đây nói mấy lời rõ vô nghĩa, nam nhân nào nguyện ý đội nón xanh cơ chứ. Hơn nữa Lưu Hồng Huy vốn mang danh phong lưu trăng hoa, trong nhà thê thiếp thành đàn, không đề cập tới thanh danh đóng tiểu thiếp đó, người lớn lên vẫn rất đẹp.

Lưu Hồng Huy vẫn luôn không xuất hiện, Thẩm Khắc Kỷ mắng chưa được mấy câu đã bị hộ vệ Lưu gia không chút lưu tình ấn xuống đánh một tràng, đánh đến khi chỉ còn thoi thóp.

Một màn này tràn vào mắt mọi người, mọc lan tràn thổn thức, kể cả khi Thẩm Khắc Kỷ không còn là Thế tử Vương phủ nhưng vẫn là con cháu tôn thất, lại bị người thân đánh đập như chó trước mặt bàn dân thiên hạ.

Khi Vinh Vương nghe tin lo lắng chạy tới, thấy ông thấp giọng khép nép xin lỗi Lưu gia, tâm tình mọi người càng phức tạp, đây đường đường là Hoàng vương, huynh đệ ruột của Hoàng đế.

Khí thế Lưu gia kiêu ngạo có thể thấy được một chút, thiên hạ này rốt cuộc mang họ Thẩm hay là họ Lưu?

Vất vả mãi mời qua được vụ này, Vinh Vương lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn nhi tử mắt sưng, mũi tím, vết thương chồng chất, Vinh Vương muốn mắng, lại chẳng biết mắng cái gì.

“Dẫn nó trở về, không có sự cho phép của ta không được để nó bước ra cửa biệt trang nửa bước, nó lại gây ra vụ gì nữa, ta sẽ hỏi tội các ngươi đầu tiên.” Vinh Vương tức muốn hộc máu quát tháo một trận, quay đầu bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ.

Thẩm Khắc Kỷ chết lặng đứng nghệt ra, bị bế lên xe ngựa đưa về biệt trang, ra khỏi thành, trời đã tối. Xe ngựa trên đường đi đột nhiên xóc lên một cái, như có thứ gì làm kẹt bánh xe.

Đương lúc đội ngũ dừng lại kiểm tra tình huống, từ hai bên rừng cây lao ra một đám người che mặt, không nói hai lời liền đánh, Thẩm Khắc Kỷ nằm trong xe ngựa bị kéo xuống.

“Các ngươi muốn làm gì!” Thẩm Khắc Kỷ hoảng sợ.

Một cái bao tải tròng lên đầu hắn, hai tay cũng bị trói sau lưng, trước mắt chỉ còn sót lại bóng tối u ám. Thẩm Khắc Kỷ cảm giác đầu gối tê rần, bị người ta lấy chân quật ngã trên mặt đất, từng quyền nện xuống như hạt mưa.

Thẩm Khắc Kỷ kêu liên tục gào thảm thiết, cuộn tròn thành con tôm theo bản năng.

A Ngư đã cải trang kỹ càng, đi về phía Thẩm Khắc Kỷ bị bao tải trùm lấy mà đánh, mọi người nhường ra một vị trí, liền thấy nàng dùng chân đá vào đầu gối Thẩm Khắc Kỷ, đau đến độ Thẩm Khắc Kỷ kêu không ra tiếng, hai chân mềm oặt như bông ngã quỵ trên mặt đất, ngay sau đó lại chọn một góc độ vô cùng khéo, đá thẳng vào điểm yếu giữa hai chân.

Trong nháy mắt, Cao Lỗi cùng đám hộ vệ khép hai chân lại theo ban năng, thân thể như run theo Thẩm Khắc Kỷ.

A Ngư cạn lời nhìn qua bọn cấp dưới ra vẻ đồng cảm như bản thân cũng bị đánh, trong mắt bọn họ ánh lên vẻ kính sợ.

A Ngư: “…” Các ngươi diễn cũng kịch tính thật đấy.

Trong cổ họng Thẩm Khắc Kỷ phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi thảm thiết, không giống như tiếng người có thể phát ra, hắn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Bao tải ngăn cách nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, song A Ngư cũng tưởng tượng được, chắc chắn khiến người ta sung sướng cực kỳ. Nàng vừa lòng gật gật đầu, dẫn người rời đi.

Cao Lỗi và đám người đi phía sau nàng dường như còn đắm chìm trong nỗi sợ mà chỉ nam nhân mới hiểu được, vẻ mặt mất tự nhiên.

A Ngư khẽ mỉm cười: “Sợ cái gì? Chỉ cần các ngươi làm nam nhân tốt, nhất định không đến phiên các người đâu.”

Mọi người với khát vọng sống sót mạnh mẽ đều nói rằng mình luôn là một nam nhân tốt.

Một lát sau, đoàn người Thẩm Khắc Kỷ bị bỏ tại chỗ, cuối cùng cũng có một thị vệ cởi được dây trói, đi thẳng đến chỗ Thẩm Khắc Kỷ đang nằm vật vờ trên đất như một con chó, nhưng thấy giữa hai chân hắn có một vũng máu tươi, khiếp sợ, vội vàng duỗi tay dò xét hơi thở, may mắn còn thở.

Trong lúc hỗn loạn, cuối cùng cũng có người phát hiện ra vết thương thật sự của Thẩm Khắc Kỷ, nhất thời sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu. Một người chạy như điên trở về thành báo cho Vinh Vương, người còn lại nhanh chóng nâng Thẩm Khắc Kỷ về biệt trang.

Hồi chập tối Vinh Vương vốn bị Thẩm Khắc Kỷ nổi điên khiến sức cùng lực kiệt nghe vậy, hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, rồi lại bị mọi người cưỡng chế đánh thức. Hai hộ vệ đỡ Vinh Vương chân cẳng như nhũn ra lên xe ngựa xông thẳng tới biệt trang.

Như lâm đại địch lang trung nhìn thấy Vinh Vương, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có người tới làm chủ, vội vàng thuật lại tình huống cho Vinh Vương hai lựa chọn.

Phế đi bảo mệnh; không phế đi vận khí, một khi bệnh chuyển biến xấu, đại la thần tiên cũng bất lực.

Sắc mặt Vinh Vương hết xanh lại trắng, gần như hèn mọn mà cầu xin: “Hắn một cái nam tử lại phải phế, cuộc sống về sau biết làm thế nào? Không có biện pháp khác sao.”

Lang trung cũng là nam tử vẻ mặt đồng tình, nhưng thương mà không giúp gì được, tỏ vẻ bản thân cũng bất lực: “Không bằng Vương gia mời ngự y đến xem, có lẽ sẽ có biện pháp khác, chỉ là phải mau chóng lên, thêm một khắc Đại công tử liền nhiều thêm một phần nguy hiểm.” Hắn ta chỉ ước ném củ khoai nóng bỏng tay này cho kẻ khác.

Lang trung này là nhờ Vinh Vương phi trước đây vì Thẩm Khắc Kỷ tuyển đến, am hiểu trị liệu phương diện này, không thể kém hơn ngự y trong cung, hắn ta đều nói không có giải pháp.

Trông Thẩm Khắc Kỷ bị trói chặt tay chân gào rống cuồng loạn, lại nhìn nhìn khuôn mặt bất lực của lang trung, Vinh Vương đỏ mắt cắn răng đưa ra quyết định: “Cứu mạng quan trọng.”

Thẩm Khắc Kỷ bởi vì đau nhức mà vô cùng thanh tỉnh rít gào, ngũ quan dữ tợn lệch khỏi vị trí: “Không cần, phụ vương người giết con đi, con không cần, phụ vương người để con chết một cách dứt khoát đi. Con không cần làm phế nhân, con không cần!”

“Con chết đi, vậy mẫu phi con biết sống sao bây giờ, nàng chỉ có một mình con thôi.” Vinh Vương vô cùng đau đớn.

Thẩm Khắc Kỷ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ nghe được Vinh Vương muốn cho người thiến hắn, hắn sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa: “Không, không cần, ta không cần!” Trong lúc giãy giụa kịch liệt, suýt nữa tránh khỏi giam giữ bỏ chạy.

Vinh Vương thương tâm bật khóc: “Động thủ đi.”

Thẩm Khắc Kỷ khàn giọng rống to: “Các ngươi giết ta đi, giết ta, một đao giết ta!”

Vinh Vương nhắm mắt lại, chạy trối chết. Dù cho có thất vọng tột đỉnh với đứa con trai này, nhưng một khắc này tim như bị đao cắt.

Sớm biết có hôm nay, hà tất phải bận tâm. Chính vì có thể để hắn làm nam nhân, cho nên luôn chịu đựng Nguyễn Mộ Tình, nhưng kết quả vẫn vậy đấy thôi.

Vinh Vương rơi lệ không ngừng, còn không bằng như lúc trước, trước đây tốt xấu vẫn là người đầy đủ, hiện giờ lại thành kẻ tàn tật chân chính, hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy!

Hồi tưởng lại cuộc sống một năm trước còn gió êm sóng lặng hạnh phúc mỹ mãn, Vinh Vương đấm ngực dừng chân, biết vậy chẳng làm, chính mình nếu quản nghiêm khắc một chút, không dung túng vợ con quậy phá như vậy, có lẽ liền không đến mức rơi xuống hoàn cảnh này.

Qua nửa ngày, lang trung lau mồ hôi bước ra, nói hết thảy đều thuận lợi, rồi uyển chuyển tỏ vẻ, xin Vinh Vương phái người trông coi Thẩm Khắc Kỷ, tránh việc hắn nhất thời nghĩ quẩn trong lòng.

Vinh Vương khóe miệng càng thêm chua xót, như bị nhét đầy một nắm hoa sen vàng, trông Thẩm Khắc Kỷ nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, Vinh Vương không dám nhìn kỹ, lảo đảo rời khỏi phòng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vinh Vương tức tối chất vấn.

Thị vệ quỳ đầy đất liền thuật lại ngọn nguồn một lần.

Vương Vinh cáu kỉnh đi đi lại lại, giống như một con thú bị mắc bẫy: “Bọn họ không nói tại sao à?”

Thị vệ: “Bọn họ cứ thế mà lên đánh thôi, toàn bộ quá trình không nói một lời.”

Gân xanh trên trán Vinh Vương giật lên từng hồi, hàm răng nghiến chặt, thật đáng sợ.

“Có thể do Lưu gia làm hay không?” Một thị vệ đánh bạo nói, Đại công tử vừa mới mạo phạm Lưu gia, còn mắng khó nghe như vậy. Với tính kiêu ngạo của Lưu gia, loại chuyện nửa đường trút giận này, bọn họ không phải làm không được.

Lại có người thật cẩn thận mà đề cập đến Tạ thị, mối thâm thù năm xưa giữa hai nhà vốn đã sâu nặng, lại còn chọc giận Tề Quốc công phu nhân đến mức thời gian không còn nhiều, Tạ gia trả thù cũng hợp tình hợp lý, đặc biệt vết thương còn ở chỗ đặc biệt như vậy.

Vẻ mặt Vinh Vương biến hóa không ngừng, chỉ ngán nỗi, lang trung cũng nói không biết đối phương cố ý hay là vô tình, thậm chí còn chẳng rõ có phải hồi nãy bị đánh ở Lưu gia mỗi người nện một chỗ, ai biết đá vào chỗ nào đâu.

Ngoại trừ Lưu thị Tạ thị, thực ra Vinh Vương còn hoài nghi mấy tên ăn chơi trác táng ương ngạnh hống hách khác nữa, phủ Vinh Vương bị bọn chúng trét phân lên lúc nửa, dùng máu chó viết vài câu mắng chửi kẻ cắp.

Theo kia bổn thơ từ mở rộng, rất nhiều người đều ngỡ ngàng, Thẩm Khắc Kỷ khiến cho công chúng phẫn nộ, chửi rủa chưa đủ, thậm chí còn có người tới tận Vinh Vương phủ cùng với biệt trang điều tra.

Hắn đắc tội quá nhiều người, trong tình huống không chút manh mối, căn bản không xác định được thủ phạm. Lùi một bước, kể cả có biết là ai cùng không có bằng chứng, bọn họ biết trả thù như nào? Dù cho có chứng cứ, nhưng như Lưu thị Tạ thị, bọn họ lại lấy cái gì để báo thù?

Sự thật tàn khốc nhục nhã khiến tim Vinh Vương như vạn tiễn xuyên tâm, ông nằm sõng soài trên ghế, hai tay che mắt, hai hàng nước dài chảy xuống.

“Không cần nói ra cũng được.” Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa nhẫn nhục.

Giờ đây ngoài việc cắn răng chịu đứng thì hắn còn có thể làm được gì ư, lại nhè ra cho đám dân trong thành chuyện để bàn tán, để cho bọn họ thêm một lý do để cười nhạo Vinh Vương phủ?



A Ngư thiêu đốt bộ trang phục kia, đặc biệt là đôi giày, sống ngần ấy năm, việc này quả đúng là lần đầu, quá đỗi mới mẻ!

Vốn dĩ nên để cấp dưới làm, nhưng nỗi hận của Tạ Uyển Dư quá sâu, cần thiết phải tự mình động thủ, song ngại hoàn cảnh, vẫn hơi thua kém một chút. Rốt cuộc thì súng đã lên nòng, nhằm vào quá chính xác, dễ dàng khiến người ta phải hoài nghi.

Một thời gian sau, truyền đến tin tức —— Thẩm Khắc Kỷ bị thiến.

A Ngư tươi cười hiện khắp mặt, cười, như vậy là nàng có thể yên tâm rời kinh thành rồi.

Tề Quốc Công phu nhân cầm cự được nửa tháng, đến nửa đêm thì buông xuôi lìa đời, Tề Quốc Công phủ treo cờ trắng, người đến viếng xếp hàng không dứt, lão Hoàng đế cũng phái người tới tế điện, xem như cho Tạ gia thể diện.

Đúng lúc tiền tuyến căng thẳng, Tạ gia phụ tử không thể về kinh.

Bảy ngày sau, Trưởng Công chúa Chân Định, người Tạ gia đều phải đỡ linh hồi về quê nhà Tứ Dương. Trưởng Công chúa Chân Định ở kinh, Hoàng đế phái một đội nhân mã đi theo, nhân tài Tạ gia có thể rời kinh.

Hiển nhiên trong đó không thể thiếu bóng dáng của đồng tiền, với một vài người mà nói, chỉ cần mang lại lợi ích thì để chúng bán đứng tổ tông cũng không chút do dự.

Ngày rời kinh, bầu trời âm u, A Ngư đang nằm trên xe ngựa tĩnh dưỡng, liền nghe thấy một tràng tiếng huyên nào.

Tử Tô ngồi ngoài xe ngựa nói với giọng oán hận: “Là Đại công tử Vinh Vương phủ.” Hiển nhiên không thể xưng Thế tử.

A Ngư rất thích chí khẽ nhướng mày, xốc màn xe.

Thẩm Khắc Kỷ trốn thoát mà chạy tới đây, một đao kia giáng xuống, sau khi tỉnh lại hắn như điên điên dở dở, khi thì thanh tỉnh khi thì hỗn loạn.

“Uyển Dư, ngươi ở đâu? Uyển Dư.” Thẩm Khắc Kỷ đầu bù tóc rối ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi.

Hộ vệ Tạ gia duỗi tay đẩy hắn đi ra ngoài.

“Uyển Dư!” Thẩm Khắc Kỷ kinh hỉ kêu lên một tiếng, muốn xông tới, hộ vệ ngăn đón hắn nhìn A Ngư một cái, lúc này mới cho phép hắn lại gần xe ngựa một xíu, đứng các nửa trượng.

“Uyển Dư, ta sai rồi, Nguyễn Mộ Tình là kẻ lừa đảo, ả hại ta đến khổ!” Thẩm Khắc Kỷ như khóc như cười, nói năng lộn xộn: “Ả chạy, thông đồng với Lưu Hồng Huy. Trên đời này chỉ có nàng mới yêu ta thật lòng, mặc kệ ta ra nông nỗi nào cũng không chê ta. Ả phản bội ta rồi. Ta không nên bị ả quyến rũ, về sau ta sẽ không bao giờ liếc nữ nhân khác dù chỉ một cái, ta chỉ cần nàng, chúng ta cùng nhau sống tiếp, ta sẽ bồi thường cho nàng, chúng ta cứ giống như trước như vậy. Nhi tử của nhà Lão tam mới được một tháng, chúng ta ôm về đây nuôi. Uyển Dư, chúng ta về nhà đi.”

Thẩm Khắc Kỷ kích động muốn phá khỏi vòng vây xông tới đây.

A Ngư cười như không cười nhìn hắn chằm chằm: “Ta thấy ngươi thật sự điên rồi, sai lầm lớn nhất đời này của ta chính là gả cho ngươi, việc làm đúng đắn nhất cũng là hòa li với ngươi.”

“Thẩm Khắc Kỷ ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi biến thành thái giám, Nguyễn Mộ Tình chạy, ngươi lại quay ra nhớ tới ta, ta cũng không phải đồng nát đâu.”

Sắc mặt Thẩm Khắc Kỷ bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt như chuông đồng trừng trừng: “Ta không phải!”

A Ngư: “Toàn kinh thành đều biết ngươi là thái giám, chắc mỗi ngươi không biết thôi.”

“Ta không phải!” Thẩm Khắc Kỷ bị đụng trúng vết thương nhảy dựng lên, gào thét khàn cả giọng mà phủ nhận.

A Ngư nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ: “Ngươi là thái giám!”

Thẩm Khắc Kỷ càng thêm bạo nộ, hai mắt bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, vùng vẫy muốn tiến lên, bộ dáng kia như muốn xé xác nàng thành từng mảnh để trút hận

“Con tiện nhân!”

A Ngư lạnh lùng, nhảy xuống xe ngựa đi đến, hung hăng nện cho hắn một bạt tai: “Trả lại cho ngươi, trên đời này không có người nào xứng với hai chữ này hơn ngươi đâu.”

Lời còn chưa dứt, A Ngư trở tay lại làm thêm cái tát: “Ngươi lấy của ta tám năm, ta trả lại cho ngươi tám cái tát.”

Hai mắt Thẩm Khắc Kỷ trợn trừng, còn muốn mắng tiếp, đã bị đánh đến hoa mắt ù tai, mặt sưng răng lung lay.

A Ngư lấy khăn lau tay rồi vứt xuống, tiến thêm một bước, khẽ nở một nụ cười lộ rõ ác ý: “Quên không nói cho ngươi, chuyện ngươi không ‘Cứng’ nổi là ta cố ý tiết lộ cho Hứa trắc phi, vụ bắt gian ngày đó ta cố ý dẫn theo nhiều người đến như vậy, hòa li cũng là ta cố ý dẫn dắt, còn tập thơ kia cũng do chính tay ta đưa tới, cuối cùng, một chân ta đá mà thôi.”

Thẩm Khắc Kỷ như bị sét đánh.

A Ngư dù bận vẫn ung dung mà nhìn Thẩm Khắc Kỷ đang nghệt ra: “Nhưng chẳng ai tin nữa, hôm kia ngươi mắng chửi Lưu Hồng Huy, hôm qua nguyền rủa Lữ Thất Lang, hôm nay dính líu tới ta, ai sẽ tin lời một cái kẻ điên chứ.”

Cả người Thẩm Khắc Kỷ run rẩy, tam thi bạo khiêu, bảy trộm khói bay cũng không đủ để diễn tả nỗi tức giận giờ phút này của hắn, sự thù địch trên khuôn mặt hắn gần như hóa thành sáp, há mồm muốn cắn, nhưng bị hộ vệ bên cạnh tay mắt lanh lẹ chặn miệng.

Đấy, chính là vẻ mặt như vậy, trăm ngàn loại thù hận thiêu đốt mạch máu, oán hận ngập tràn nhưng không chỗ để xả, giống như Tạ Uyển Dư năm đó.

A Ngư xuy một tiếng: “Ném xa một chút, đừng làm ô uế mắt ta.”

Hai gã hộ vệ khiêng cánh tay Thẩm Khắc Kỷ kéo ra bên ngoài, Thẩm Khắc Kỷ giãy giụa kịch liệt gắt gao nhìn chằm chằm A Ngư, hai con mắt thù hận khắc cốt minh tâm.

Thẩm Khắc Kỷ điên rồi, vì để tiện trông coi, Vinh Vương thu hẹp động phạm vi hoạt động của hắn từ toàn bộ biệt trang rút lại thành Đinh Lan Uyển, hắn không thể chửi Nguyễn Mộ Tình không thể mắng Lưu Hồng Huy, không chửi trời thán đất, hắn bắt đầu chửi Tạ Uyển Dư.

Vinh Vương nghe nói, trầm mặc nửa ngày: “Đừng truyền ra ngoài.” Thật cũng vậy mà giả cũng thế, hắn điên rồi, ai sẽ tin lời một kẻ điên chứ.

Thẩm Khắc Kỷ điên rồi!

Nguyễn Mộ Tình Nghe được tin tức khẽ cười, cười cười lại cười không nổi. Với Thẩm Khắc Kỷ của hiện tại mà nói, có lẽ điên rồi cũng là chuyện tốt, có thể trốn tránh hết thảy.

Ả nhìn khuôn mặt trang điểm đoan trang nhẹ nhàng trong gương, sau khi hồi phục hơn một tháng, vết thương trên mặt đều biến mất, khôi phục lại vẻ đẹp như xưa. Thân thể này mới 18 tuổi, là độ đẹp nhất trong cuộc đời, tươi mới như hoa, lại không người thưởng thức.

Nguyễn Mộ Tình nhẹ cắn khóe môi, ả đã ở đây hơn một tháng, Lưu Hồng Huy cũng chưa từng một lần tới gặp ả, dường như không biết đến sự tồn tại của ả. Nhưng trên thực tế, hắn chắc chắn biết, bằng không hạ nhân nơi này sao dám thu lưu ả lâu như vậy, còn cho ăn ngon uống tốt, thậm chí còn mời cả đại phu.

Chuyện đạo văn chung quy cũng khiến hắn ta sinh ra nỗi xa cách khó có thể xóa nhòa, sau vụ đó, ả vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để vớt vát lại tâm ý của hắn ta, xà phòng pha lê hỏa dược, xuyên qua tam đại pháp bảo, phàm là có thể mân mê ra giống nhau tới đều có thể lệnh Lưu Hồng Huy lau mắt mà nhìn ả, nhưng ả chỉ biết này mà không biết duyên cớ. Sớm biết vậy, năm đó nhìn đến tình tiết này thời điểm đó liền nhiều ngắm hai mắt hoặc là Baidu một chút, ít nhất sẽ không hết đường xoay xở.

Nguyễn Mộ Tình cau mày, nhìn khuôn mặt tinh xảo trong gương, lông mày dần nhạt đi, sắc đẹp là vũ khí lớn nhất của nữ nhân.

“Cô nương, Đại nhân tới.” Tiểu nha hoàn lớn tiếng thông báo.

Lòng Nguyễn Mộ Tình nhảy dựng, ả soi gương rồi lại chải tóc, xõa vài lọn tóc ở thái dương buông xõa hai bên, đi ngược gió, tăng thêm vài phần mềm mại.

Lưu Hồng Huy đang ngồi trong phòng khách uống trà, nghe được động tĩnh ngước mắt, tháng trước nghe người ta báo ả từ chỗ Thẩm Khắc Kỷ chạy tới đây cậy nhờ mình, chỉ cảm thấy thật nực cười. Ả cũng thật tự tin vào bản thân, cứ chắc chắn rằng mình sẽ tiếp nhận một thị thiếp tiếng xấu đồn xa như ả.

Lúc đó hắn ta bận công việc, liền ném ra sau đầu. Hôm nay không có việc gì để làm, bỗng nhiên liền nhớ tới ả, nữ nhân khiến hắn ta nhớ thương hai năm. Mỹ nữ hắn ta gặp nhiều rồi, tài nữ lại khó gặp, cho nên lúc trước hắn ta đối với Nguyễn Mộ Tình thật sự có phần tình ý, bằng không cũng sẽ không vì ả từ chối làm thiếp mà làm khó người khác.

Chỉ là không nghĩ tới, cái gọi là tài nữ lại chỉ kẻ văn tắc lừa đời lấy tiếng, tức khắc Lưu Hồng Huy ghê tởm như nuốt phải một con bọ.

Không có hào quang tài nữ, nhìn lại tất cả mọi chuyện kể từ khi quen biết, Lưu Hồng Huy bỗng như được bổ đầu khai sáng, nữ nhân này luôn mồm nói không có phong nguyệt chi tình với hắn ta, nhưng vẫn luôn đeo bám hắn ta. Sau này khi gặp lại, càng cố ý câu dẫn hắn ta, ngày đó trong Tết Thượng Tị ả cố tình làm vậy.

“Đại nhân.” Nguyễn Mộ Tình tha thướt yêu kiều hành lễ.

Lưu Hồng Huy cười như không cười mà nhìn ả, nhìn đến mức tim Nguyễn Mộ Tình đập như nổi trống, ả ổn định tâm tình, chậm rãi đứng dậy, khẽ cúi mặt dịu dàng đứng trước mặt hắn ta: “Đa tạ đại nhân thu lưu, bằng không ta chỉ có thể bị Thẩm Khắc Kỷ bắt về tra tấn đến chết.” Đoạn nước mắt lại trào ra.

Mỹ nhân rơi lệ như hoa đào gặp mưa, trước kia Lưu Hồng Huy tất nhiên sẽ kiên nhẫn dỗ dành, nhưng hiện giờ, Lưu Hồng Huy chỉ cảm thấy ả làm bộ làm tịch, hứng thú trò chuyện với ả ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự cáu kỉnh.

Lưu Hồng Huy không kiên nhẫn nói: “Ngươi là dạng người gì, ngươi muốn gì ở chỗ ta, cả ta lẫn ngươi đều biết rõ, bớt giả tạo đi.”

Nguyễn Mộ Tình đã chuẩn bị một bụng ăn vạ phải dừng lại, ngạc nhiên nhìn qua.

Lưu Hồng Huy khẽ cong khóe miệng, cảm xúc này chân thật hơn nhiều, thoạt nhìn cũng thuận mắt hơn, ngoắc ngoắc đầu ngón: “Ngươi ngoan ngoãn, đừng cùng ta chơi trò tâm nhãn, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Người nhớ thương hai năm lại không ăn được đến miệng, rốt cuộc vẫn sót vài phần hiếm lạ.

Sắc mặt Nguyễn Mộ Tình trắng nhợt, chuyện này khác so một trời một vực với tưởng tượng của ả, ả đã chuẩn bị tốt tâm lý bị cười nhạo châm chóc, duy chỉ có thái độ này của hắn ta là không ngờ tới, ngẫm nghĩ, không chút tôn trọng, tựa như, tựa như đang nhìn một thứ đồ chơi.

Gương mặt tái nhợt của Nguyễn Mộ Tình lại đỏ lên, nhìn Lưu Hồng Huy đang dần tắt nụ cười, tim ả lỡ đập một nhịp, nhấc chân bước đến gần ả.

Lưu Hồng Huy xoa chiếc cằm thanh tú và mịn màng của ả, có chút tiếc nuối thở dài: “Mỹ nữ sao lại đi làm kẻ trộm.”

Lập tức mặt Nguyễn Mộ Tình cắt không còn một giọt máu.

Lưu Hồng Huy cười một cái, bàn tay đặt trên mặt trượt vào cổ áo.



Nguyễn Mộ Tình vẫn ở trong tòa biệt viện này như cũ, Lưu Hồng Huy tới đây không thường xuyên, mười ngày nửa tháng tới một chuyến, mỗi một lần, ả đầu phụng dưỡng hết khả năng, ả trước nay đều không phải người dễ dàng bỏ cuộc, chỉ cần có thời gian, nhất định ả sẽ có thể chiếm lại được trái tim hắn ta.

Trời sầm tối, Nguyễn Mộ Tình hầu hạ Lưu Hồng Huy thay quần áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lưu Hồng Huy lập tức ra cửa dùng bữa, mà trước mặt Nguyễn Mộ Tình đã được đưa tới một chén thuốc tránh thai.

Bàn tay giấu trong tay áo tay dần siết chặt, thừa lúc nha hoàn bưng thuốc tiến vào thu dọn chăn gối, Nguyễn Mộ Tình giả vờ thản nhiên đi tới chậu cây, cảnh giác ngó ngang nha hoàn kia, sau đó nhanh chóng đổ thuốc vào trong chậu hoa to.

Ả muốn có một đứa con, tốt nhất con trai, để tăng thêm lợi trước khi Lưu Hồng Huy hoàn toàn hết hứng thú với ả.

“Cô nương thương xót bồn hoa này lắm đúng chứ.” Giọng nói thình lình ập tới khiến Nguyễn Mộ Tình hoa dung thất sắc, tay mềm nhũn, chén thuốc rơi xuống trên mặt đất, vỡ tan.

Nha hoàn đứng trước giường cười nói: “Thuốc của người sao có thể cho hoa uống, cô nương không muốn uống có thể nói với Đại nhân, hà tất phải giày xéo hoa cỏ như vậy.”

Tim Nguyễn Mộ Tình nhảy bình bịch, mồ hôi tuôn không ngớt, không để tâm tới lời châm chọc của nha đầu này, vọt tới trước bàn trang điểm tùy tiện lấy một đống trang sức nhét vào trong tay nàng ta, run rẩy năn nỉ: “Cho ngươi, đều cho ngươi, đồ vật trong phòng này, phàm là ngươi muốn đều có thể lấy đi, chỉ cầu tỷ tỷ thứ tội ta một lần, là ta không hiểu chuyện, tỷ tỷ đại nhân đại lượng, xin đừng nói cho đại nhân.”

Nha hoàn kia vẫn tươi cười như cũ, chỉ là cười trào phúng: “Cô nương sao hồ đồ vậy, ta là nha hoàn của Đại nhân, nô tỳ chúng ta quan trọng nhất chính là trung thành.”

Nguyễn Mộ Tình như rơi thẳng xuống hầm băng, còn muốn tiếp tục cầu xin, lại bị kéo tới trước mặt Lưu Hồng Huy.

Lưu Hồng Huy nhíu mày nhìn Nguyễn Mộ Tình quỳ gối dưới chân khóc đến mức thở hổn hển, một nỗi bực tức xông thẳng lên, buông bát sữa đậu nành trong tay: “Ta nói rồi, đừng chơi trò tâm nhãn với ta, mới được bao lâu đâu, liền coi lời ta nói như gió thoảng bên tai. Cho dù ngươi có thai, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi sinh hạ sao.”

Hắn ta lắc lắc đầu: “Ta chúa ghét những kẻ gạt ta, ngươi lừa ta một lần, lại còn muốn lừa tiếp hai.”

Nguyễn Mộ Tình hối hận không thôi, ả nóng vội, đầu gối lết qua ôm lấy chân Lưu Hồng Huy, nước mắt như suối phun: “Lưu lang, ta biết sai rồi, ta không dám nữa.”

“Chó không nhai được cứt.” Lưu Hồng Huy chỉ vào những thứ đồ trang sức: “Mấy cái này các ngươi mang đi đi.”

Nguyễn Mộ Tình bỗng nhiên ngây người, rồi trong lòng mới bừng tỉnh, trái tim dường như muốn nhảy ra, xa Lưu Hồng Huy ả còn có thể đi đâu, một con thiếp bỏ trốn của Vương phủ, không có hộ tịch không có đường lối, nơi nào cũng không đi được, bị bắt được là phải đi lưu đày.

“Trời đất bao la, trừ Lưu lang đây ta còn có thể đi nơi nào, cầu bất lực Lưu lang tha ta, ta không dám nữa.” Nguyễn Mộ Tình khóc như đê vỡ, thê lương mà xin tha.

Khóe miệng Lưu Hồng Huy vẽ nên một nụ cười như có như: “Từ đâu tới thì cút về đó đi.” Một tiếng nổ vang lên trong đầu, Nguyễn Mộ Tình quên cả khóc, khắp người cứng đờ như cục đá.

Lưu Hồng Huy đứng lên: “Lập tức tiễn đi.”

“Lưu lang, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, Thẩm Khắc Kỷ sẽ giết ta, Lưu lang!” Nguyễn Mộ Tình sợ hãi tới cực điểm, lá gan dường như muốn vỡ ra, nhào lên muốn ôm chân Lưu Hồng Huy.

Bị nha hoàn kia ấn chặt trên mặt đất.

Nguyễn Mộ Tình hoảng sợ muốn chết, sợ tới mức nước mũi nước mắt đồng thời chảy ra: “Lưu lang, ta đã cứu mạng ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Cầu xin ngươi đừng đuổi ta đi, ta có thể làm trâu làm ngựa, cái gì ta cũng nguyện ý làm, chỉ xin ngươi đừng đưa ta về bên cạnh Thẩm Khắc Kỷ, hắn sẽ giết ta, nhất định hắn sẽ giết ta.”

Lưu Hồng Huy lạnh nhạt nhìn ả: “Ân cứu mạng ta sẽ trả lại cho ngươi, không nói tới việc ta từng giúp ngươi ít nhiều rồi. Lần trước ngươi ám chỉ ta thay ngươi diệt trừ Tạ Uyển Dư cùng với Tạ thị, ngươi yên tâm, ta sẽ làm được.”

Gương mặt Nguyễn Mộ Tình méo xệch: “Ta không có.”

Lưu Hồng Huy khịt mũi coi thường, khom lưng vỗ vỗ khuôn mặt ướt đẫm của ả: “Về sau ít tự cho mình là thông minh lại, cũng đừng coi nam nhân đều là kẻ ngốc, cho rằng có thể tùy ngươi nhào nặn. Đây là cái giá cho việc lừa gạt ta.”

“Tiễn đi.” Lưu Hồng Huy hạ lệnh, rồi nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Mộ Tình hét lên một tiếng, ôm chặt chân bàn không chịu rời đi



Tiểu Điệp lại gặp được Nguyễn Mộ Tình, Nguyễn Mộ Tình chạy thoát, nàng ta không chỗ để đi, liền ở lại, nha hoàn khác không muốn chiếu cố Đại công tử, nàng ta bị đẩy lên thế chỗ.

Nguyễn Mộ Tình run như cầy sấy, tình cảnh bị làm nhục bằng mọi biện pháp lại tái hiện trong đầu, ả muốn chạy trốn, nhưng hai tên hộ vệ giữ tay ả ném thẳng vào bên trong, phịch một tiếng thật to rồi đóng cửa lại.

Ả còn không kịp hỏi thăm tình hình từ chỗ Tiểu Điệp, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc đầy kinh ngạc: “Mộ Tình, ngươi đã trở lại.”

Thẩm Khắc Kỷ kích động xông lên ôm Nguyễn Mộ Tình vào lòng.

Nguyễn Mộ Tình sửng sốt, bỗng chốc nhớ ra hắn điên rồi, trong lòng sinh ra một nỗi mừng thầm, hắn điên rồi, đã quên hết thảy những gì ả gây ra.

Sự thật chứng minh, ả vui mừng quá sớm rồi, Thẩm Khắc Kỷ điên điên dở dở không rõ có quên hoàn toàn hay không, thả hảo hống thực, nhưng lâu lâu hắn sẽ khôi phục ý thức, nhờ Nguyễn Mộ Tình, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng nhiều.

Tiểu Điệp bịt kín lỗ tai, nhưng vẫn không thể ngăn cách hoàn toàn âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy này. Công tử điên ngoan ngoãn như một đứa trẻ, nhưng là lúc không lên cơn, hắn… Tiểu Điệp rùng mình, tựa như ác quỷ.

Thanh âm rách nát đứt quãng chui vào lỗ tai.

“Đồ thái giám chết tiệt, biến thái… thái giám!”

“Tiện nhân, kỹ nữ… dâm phụ!”

Tiểu Điệp dùng sức bịt kín lỗ tai, di nương luôn mắng Đại công tử tâm lý biến thái, nhưng Tiểu Điệp cảm thấy, khả năng cao di nương cũng bị lây bệnh của Đại công tử.

Hai người bọn họ có thể đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, ngay sau đó lại có thể ôm nhau cùng mắng Lưu Hồng Huy, chửi Lưu gia nguyền rủa tiền Thế tử phi, nguyền rủa Tạ gia.

Giống như hai ngày này, từ khi truyền đến tin đoàn người Tạ thị trên đường trở lại kinh thành bị chiếm thành do lũ lưu manh gây ra, bọn họ không đánh nhau, vô cùng hưng phấn mà bàn tán tiền Thế tử phi bị giữ trong tay lưu dân sẽ bị tra tấn như thế nào.

Nhưng nàng ta nghe nói, hỏa giặc cỏ kính nể Tề Quốc Công chống lại Đột Quyết, không có thương tổn tới Tạ gia, chỉ hy vọng mượn sự việc này khiến cho triều đình coi trọng, để triều đình nghiêm trị những quan lại tham ô lương thực cứu tế của, cho bá tánh một công đạo.

Song cũng chẳng ai nói cho công tử và di nương, để cho bọn họ vui vẻ đi, như vậy cũng dễ hầu hạ hơn xíu.
Chương kế tiếp