Nữ Xứng Không Muốn Chết

Hoàn Bích Thế Tử Phi Chương 13
Nguyễn Mộ Tình co rúm người lại, hay tay nắm chặt lấy thau tắm, run rẩy nói: “Phục Lễ?”

Chẳng lẽ việc mình vụng trộm cùng Lưu Hồng Huy đã bị hắn phát hiện? khuôn mặt vốn được hơi nước làm cho ửng hồng bỗng trở nên trắng bệch, theo bản năng, ả chìm cả người vào trong làn nước.

Thẩm Khắc Kỷ với đôi mắt đỏ rực sải bước bước nhanh chóng đến trước thau tắm, ra tay nhanh như chớp, nắm cổ ả nhấc lên khỏi làn nước, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi để thốt ra: “Tô Thức, Vương Duy, Vương An Thạch, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị.”

Khi những cái tên quen thuộc dần hiện lên, Nguyễn Mộ Tình chỉ thấy chóng mặt, kinh hãi đến mức đầu váng mắt hoa, đôi mắt trợn lên vì hoảng sợ: “Ngươi, ngươi?”

“Hảo một cái không lược tiến sĩ, quét mi tài tử, khăn trùm kỳ tài. Nguyễn Mộ Tình, ngươi lừa dối ta đến khổ!” Thẩm Khắc Kỷ rít gào, ngón tay bỗng dùng sức.

Kẻ đang bị siết cổ - Nguyễn Mộ Tình như là con gà con bị thắt cổ, khuôn mặt đỏ lên, hai mắt trắng dã, đôi tay quơ loạn xạ giữa không trung, miệng phát ra những tiếng kêu hoảng loạn, không khí trong phổi càng ngày càng loãng, dường như ngực ả sắp nổ tung, bản năng sinh tồn khiến Nguyễn Mộ Tình liều mạng giãy giụa, nhưng chẳng được tích sự gì, nỗi sợ hãi về cái chết hoàn toàn bao trùm lấy ả.

Thẩm Khắc Kỷ dần rút bàn tay lại, nhìn nữ nhân trong tay giãy ngày càng ít đi, hắn thật sự muốn giết con điếm lừa đảo này. Kẻ dối trá, con điếm dối trá!

Bởi vì tài năng văn chương của ả, hắn mới yêu ả, nhưng hết thảy đều là giả. Tài nữ cái đếch gì, chẳng qua chỉ là nhặt được một quyển sách cổ mà thôi.

Những điểm sơ hở lúc này đã vô cùng rõ ràng, ả dốt đặc cán mai với thư ngũ kinh, nhân văn lịch sử chỉ biết rất ít, kỹ xảo kỳ dâm may ra có biết một chút, sơ hở rõ ràng như vậy, hắn lại như tên ngốc chưa từng mảy may nghi ngờ, chỉ coi ả có thiên phú dị bẩm, là Văn Khúc Tinh đầu thai.

Chỉ vì một nữ nhân nói dối hết bài này đến bài khác, hắn sa vào vực sâu vạn trượng. Nếu không phải tại ả, hắn sẽ không hoàn toàn khiến lòng Tạ Uyển Dư nguội lạnh, để sau khi hòa ly, cũng sẽ không mất hết thanh danh đến nỗi đầu óc ngu muội muốn lợi dụng thơ ca của ả để chuyển mình, càng không thân bại danh liệt như hôm nay.

Nữ nhân này huỷ hoại hắn, hoàn toàn huỷ hoại cuộc đời hắn, Thẩm đáy mắt Khắc Kỷ trào lên nỗi căm hận mãnh liệt.

Vì thiếu không khí, trước mắt Nguyễn Mộ Tình dần biến thành màu đen kịt, bất lực đánh vào tay Thẩm Khắc Kỷ, rồi dần dần biến thành run rẩy trong vô thức, cả người xụi lơ mềm nhũn như sợi bún ngâm trong nước, cùng với âm thanh tí tách, ả không khống chế được tiểu ra đấy, rơi xuống làn nước, tạo nên âm thanh văng tung tóe.

Thẩm Khắc Kỷ như bừng tỉnh từ trong mộng, buông tay, Nguyễn Mộ Tình ngã gục xuống thau tắm, rầm một tiếng, nước bắn lên tung tóe.

Nguyễn Mộ Tình sặc rồi cố vùng vẫy trong nước, Thẩm Khắc Kỷ lạnh nhạt nhìn chằm chằm ả với vẻ thờ ơ.

Cuối cùng, Nguyễn Mộ Tình nắm lấy thành bên của thau tắm rồi trồi lên mặt nước, giãy giụa bò ra, nằm rạp xuống nền đất lạnh đau đớn ho khan, thậm chí còn ho ra máu.

Sau khi phổi đã được không khí lấp đầy, cơn đau ngực do sặc nước thoáng biến mất, Nguyễn Mộ Tình nép người vào thau tắm suy nghĩ bay nhanh như điện giật.

Hắn đã biết, hắn đều biết hết rồi, làm sao mà hắn biết được? Chẳng lẽ còn có người khác xuyên việt? Nguyễn Mộ Tình tâm loạn như ma, hoang mang lo sợ, thở hổn hển. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại Thẩm Khắc Kỷ biết tên những người này, hắn đã biết được bao nhiêu rồi?

Đầu Nguyễn Mộ Tình đầy ắp nghi ngờ và sợ hãi, ả lấy tay che ngực, hít sâu một hơi, ngẩng đầu bất lực nhìn Thẩm Khắc Kỷ tái mét mặt mày: “Phục Lễ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta!” Ngũ quan Thẩm Khắc Kỷ lại vặn vẹo, bộ dạng vô cùng đáng sợ, nắm lấy tóc ả khiến ả phải ngửa đầu ra sau: “Trong tay Lữ Thất Lang có một quyển sách cổ, thơ ca của ngươi, hoàn chỉnh hay chưa hoàn chỉnh đều ở trong đó, đều có tên húy của tác giả gốc. Tất cả mọi người biết, bọn họ cũng đều đã biết, Nguyễn Mộ Tình, ngươi mặt dày vô ——”

Hắn đột nhiên im bặt, như bị cắt đứt đầu lưỡi, toàn thân khẽ run lên, hắn có tư cách gì nói Nguyễn Mộ Tình mặt dày vô sỉ, ả vì danh lợi mà lấy trộm sách cổ thất lạc, bản thân cũng vì danh lợi lấy “Tác phẩm” của ả chiếm thành của riêng, vật hợp theo loài, quả nhiên là vật hợp theo loài.

Thẩm Khắc Kỷ cười với vẻ u sầu, đẩy Nguyễn Mộ Tình ra, loạng choạng bước ra cửa, eo lưng xụi lơ, như thể xương sống bị rút đi vậy.

Nguyễn Mộ Tình mềm nhũn cả người rồi té ngã trên mặt đất, hàm răng ả run lên, cả người run rẩy, không phải do lạnh mà là quá sợ hãi.

Sách cổ? Tất cả mọi người đều biết?

Không có khả năng, thế giới này cùng thế giới của ả rất khác nhau, những danh nhân nổi tiếng đều không tồn tại trong thể giới này. Người xuyên việt, chắc chắn còn có một người khác đã xuyên việt, nhất định còn có kẻ khác đã xuyên việt trước ả. Đối phương đã ghi lại tất cả các bài thơ để sử dụng sau này, nhưng không hiểu sao chúng lại trở nên vô dụng, bây giờ chúng đột nhiên xuất hiện.

Vương bát đản hại ta! Nguyễn Mộ Tình hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nếu đối phương ở trước mắt ả, ả nhất định sẽ xé xác hắn ra thành trăm mảnh.

“Phục Lễ.” Nguyễn Mộ Tình sử dụng hết tay chân để bò dậy ôm Thẩm Khắc Kỷ. Hắn nói rằng tất cả mọi người đã biết, chắc chắn Lưu Hồng Huy cũng sẽ biết, tựa như Thẩm Khắc Kỷ, hắn sẽ xem thường mình. Trước mắt, ả chỉ biết dựa vào Thẩm Khắc Kỷ mà thôi.

“Phục Lễ, ngươi nghe ta giải thích đã, ngươi nghe ta giải thích.” Nguyễn Mộ Tình di chuyển tới trước mặt hắn, không màng Thẩm Khắc Kỷ xô đẩy, cuốn chặt lấy hắn như con bạch tuộc: “Ta sai rồi, lúc ấy ta còn nhỏ nên không hiểu chuyện, từ nhỏ ta đã không được coi trọng, bọn họ đều khinh thường ta, ta muốn trở nên nổi bật, ta được mọi người xem trọng.”

Nước mắt Nguyễn Mộ Tình tuôn ra như suối, nói vừa nhanh vừa vội: “Ta nhịn không được mà làm loạn, sau này chàng lại vì kia mấy bài thơ kia mà ngưỡng mộ ta, ta thích chàng, ta muốn thu hút sự chú ý của chàng, ta càng không dám ăn ngay nói thật, ta sợ chàng bỏ rơi ta, ta biết làm như vậy là không đúng, nhưng ta thật lòng yêu chàng, ta không thể không có chàng được. Sau này, ta thấy chàng buồn bực không vui, ta đau lòng, ta không nghĩ được nhiều như vậy, ta liền lấy ra cho chàng dùng, ta thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ rối tung lên như vậy, là ta khờ, là ta ngu xuẩn, chàng mắng ta đánh ta cũng được, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi.”

Theo ả khóc lóc kể lể, Thẩm Khắc Kỷ ngừng lấy tay đẩy ả, rũ mắt bình tĩnh nhìn ả, thân thể thơm tho còn nhỏ nước khẽ run rẩy, tựa như xà nữ cố ý vô tình mà vuốt ve cơ thể hắn.

Khi ả tài hoa đầy người, khi hắn còn ngưỡng mộ ả, cầu hoan khiêu khích một cách thẳng thắn nhiệt tình. Khi ả mất đi hào quang tài nữ, khi mình đã ghét bỏ ả, hành vi như vậy lại trở nên vô cùng chói mắt và ghê tởm.

Nhưng mặc kệ trong lòng có ghét bỏ đến mấy, thân thể lại rất thành thật, chỉ cần hắn còn muốn làm nam nhân bình thường, hắn không thể rời bỏ ả.

Trước đây, hắn đã từng cho rằng Nguyễn Mộ Tình cứu rỗi hắn, hiện giờ mới biết được, ả là kiếp số của hắn.

Kéo đôi tay của ả rồi đẩy sang bên cạnh, Thẩm Khắc Kỷ chuẩn bị rời đi thì đồng tử co lại kịch liệt, bắt lấy bả vai phải của ả, nhìn chằm chằm dấu răng trên đó với ánh mắt hung dữ.

Dưới ánh mắt ấy, Nguyễn Mộ Tình rùng mình, một vấn đề bị ả xem nhẹ bỗng nảy lên trong đầu, trên người ả có dấu vết Lưu Hồng Huy để lại. Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo lan dọc theo lòng bàn chân, và nỗi sợ hãi còn tồi tệ hơn trước.

Trốn, trong đầu Nguyễn Mộ Tình chỉ còn lại sót lại đúng một chữ này, ả người bỏ chạy.

“A!”

Thẩm Khắc Kỷ nắm lấy tóc Nguyễn Mộ Tình, thô bạo kéo ả trở về, bóp chặt cằm ả: “Ai, gian phu là ai?”

Hai mắt hắn đỏ đậm, gân xanh nhảy lên, trong mắt bốc cháy dữ dội, Nguyễn Mộ Tình sợ tới mức mất hồn mất vía, quai hàm bị hắn bóp chặt không nói được lời nào, chỉ biết hoảng sợ lắc đầu.

Lồng ngực Thẩm Khắc Kỷ lúc lên lúc xuống, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, giống như đang đè nén thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, nhưng lời thốt ra lại bình tĩnh đến lạ: “Buổi sáng chưa có, ra cửa một chuyến, giỏi thật, quá giỏi rồi, ngươi nói ngươi phải đi. Thì ra là thế, thì ra là vậy, ánh mắt ngươi cao bằng trời, mấy ai có thể lọt vào mắt xanh của ngươi chứ, quả thật là khó lường, hắn tới đón ngươi lúc nào, hắn còn quan tâm đến ngươi sao?”

Nghe những lời nói bình tĩnh đến lạ của y, Nguyễn Mộ Tình bỗng cảm thấy thật lạnh, lạnh đến thấu xương, ả sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, lần này nước mắt không còn như hoa lệ dính hạt mưa, mà là nước mắt nước mũi giàn giụa.

Thẩm Khắc Kỷ lắc đầu: “Ta không muốn nghe ngươi nói thêm gì nữa, con ả dối trá, Tiểu Điệp, ngươi nói đi, ai, thông đồng từ khi nào, nếu ngươi dám can đảm nói dối đến một câu thôi, ta liền bán ngươi đến nhà thổ đê tiện nhất.”

Tiểu Điệp bị cánh cửa chặn lại nên nãy giờ vẫn không thể rời đi, chỉ biết vùi mình trong góc liều mạng giờ vờ như tàng hình, nàng run lên như cầy sấy.

Nguyễn Mộ Tình run rẩy như tán lá mùa thu sắp rụng rời, ả liều mạng muốn nói gì đó, nhưng thật khó để mở miệng, chỉ biết mở to mắt ra nhìn Tiểu Điệp.

Dưới ánh nhìn bức bách của Thẩm Khắc Kỷ, Tiểu Điệp cuộn tròn trong một góc rồi run rẩy nói: “Là, là Lưu chỉ huy sứ… Năm kia, năm kia đã quen nhau rồi, một tháng trước gặp lại, nói… Nói nói mấy câu. Hôm nay lúc ở bờ sông di nương sai nô tỳ hỏi thăm Lưu chỉ huy đang đâu, di nương liền đến đấy một mình, nô tỳ thật sự không ngờ được di nương sẽ, sẽ…”

Trước mắt Nguyễn Mộ Tình tối sầm, có một tia sợ hãi cái chết sẽ đến.

Khóe mắt Thẩm Khắc Kỷ như nứt ra, một khuôn mặt ngập mưa rền gió dữ, sợi dây chăng cuối cùng trong lòng bỗng đứt “Phặt” đi.

“Tiện nhân!”

Nguyễn Mộ Tình ăn một cái tát rồi ngã xuống đất, trong bỗng chốc đã nếm được mùi máu tươi, đây là lần đầu tiên Thẩm Khắc Kỷ đánh nàng.

“Phục Lễ, không phải như chàng nghĩ đâu, ta muốn đến cầu xin Lưu Hồng Huy giúp đỡ ngươi, ta sợ ngươi nghĩ nhiều, nên mới không nói cho ngươi.” Nguyễn Mộ Tình đầu váng mắt hoa liếc thấy Thẩm Khắc Kỷ từng bước từng bước đến gần, với vẻ mặt lạnh lùng như ma, cả người đều mang vẻ tối tăm khủng bố.

Mỗi bước như là dẫm đạp lên tim ả, Nguyễn Mộ Tình sởn hết cả tóc gáy rồi lui về phía sau, nói năng lộn xộn cố gắng giải thích xin tha tội: “Năm đó ta đã cứu hắn một lần, chúng ta không phải loại quan hệ như chàng nghĩ đâu, ta đi cầu viện hắn, không dám ngờ hắn, hắn thế mà dám cưỡng hiếp ta, ta liều chết cũng không hùa theo, hắn chưa kịp động tay, ta còn trong sạch, Phục Lễ, ta còn trong sạch!”

Tiểu Điệp tái mặt rồi chạy ào ra khỏi phòng, dường như có quỷ đang đuổi theo vậy.



Trong phủ Vinh Vương cũng người ngã ngựa đổ, tin tức truyền đến, Vinh Vương phi không dám tin lắc đầu: “Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, nhất định có hiểu lầm.”

Vinh Vương lại bình tĩnh đến lạ, ông đã chẳng còn ôm hy vọng với tên nghiệt tử kia nữa, lúc trước ông nên bóp chết nghiệp chướng này luôn đi, tránh cho hắn liên luỵ cả nhà.

“Người tới đấy, lấy danh thiếp cho ta.” Ông muốn đi Tông Nhân Phủ xin phế Thế tử, một người suy đồi đạo đức như vậy, sao có thể làm Thế tử Vinh Vương phủ cơ chứ.

Vinh Vương phi sợ hãi cả kinh, lập tức khóc rống lên: “Vương gia!”

Vinh Vương hung tợn chỉ tay vào Vinh Vương phi: “Câm miệng! Ta nói rồi, nếu hắn là lại gây ra gièm pha, kể cả bà có chết trước mặt ta cũng vô dụng, bà dám nói thêm nữa một câu, ta liền hưu bà ngay lập tức, bà có tin hay không!”

Đối mặt với ánh mắt mang theo một tia cảm tình của Vinh Vương, Vinh Vương phi như bị người ta cầm búa nện thật mạnh vào đỉnh đầu, bà gào lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Chờ Vinh Vương phi tỉnh lại, Vinh Vương đã từ Tông Nhân Phủ trở về. Nếu nói về mối quan hệ của Thẩm Khắc Kỷ với Tạ Uyển Dư, còn có thể miễn cưỡng nói chỉ là thiếu đạo đức mà thôi.

Lần này, Thẩm Khắc Kỷ đạo văn của người khác, chiếm làm của riêng còn không biết xấu hổ mà lấy đi trưng cầu danh lợi, hoàn toàn làm suy đồi tư cách và đạo đức của hắn. Hắn còn cầm “Thấm viên xuân tuyết” kính dâng cho Hoàng đế, đây chính là tội khi quân.

Vinh Vương đã dâng sổ nhận tội cho con, hiện giờ muốn giết muốn vắt xe như nào cũng tùy, chỉ cầu mong không liên lụy đến Vinh Vương phủ.

Mới nghĩ đến tội khi quân này, đầu Vinh Vương phi lại choáng váng, hung hăng véo vào lòng bàn tay, suýt nữa nhìn thấy máu, dưới cơn đau, bà nắm tay Bạch ma ma đứng dậy.

Một canh giờ sau, Vinh Vương phi đến biệt trang, vừa đến gần đã thấy bên ngoài biệt trang đã có một vòng thị vệ, người của Vinh Vương.

Vinh Vương phi hoảng loạn, từ đầu đến chân đều lạnh toát, bà vốn định giấu giếm cho nhi tử lập tức rời khỏi kinh thành tránh gió, vạn lần không ngờ tới Vinh Vương lại không chút nhớ đến tình cảm cha con bấy lâu nay, tuyệt hậu.

Vinh Vương phi vừa hận vừa đau, vội vàng một đường chạy đến Đinh Lan Uyển, không để ý tới thần sắc kỳ quái của nha hoàn bà tử canh cửa viện, trực tiếp đi vào.

Sau khi nhìn rõ gian phòng, bà lập tức tỉnh táo lại, sững người tại chỗ.

Trong phòng như một bãi hỗn độn, bàn ghế kệ sách nghiêng ngả, bình hoa vỡ nát đầy đất.

Nguyễn Mộ Tình nằm trên mặt đất như một con búp bê vải rách nát, mình đầy thương tích gớm ghiếc.

Mà Thẩm Khắc Kỷ dựa người ngồi bên góc tường sát cửa sổ, người bê bết máu, đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

Ngực Vinh Vương phi bỗng tê rần, suýt nữa không đứng vững nổi nữa, không ngó ngàng tới Nguyễn Mộ Tình mình đầy thương tích, còn thở là được rồi, sai người nâng xuống.

Vinh Vương phi vẫn chưa nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nhi tử tâm tình không tốt, Nguyễn Mộ Tình đụng vào họng súng. Trong thâm tâm bà cũng cảm thấy cục diện như hôm nay, nữ nhân này hẳn phải gánh vác hơn phân nửa trách nhiệm, bị đánh cũng xứng đáng.

“Phục Lễ?” Vinh Vương phi ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, đau lòng xen lẫn tuyệt vọng, nước mắt lăn xuống, cho đến ngày hôm nay, bà cũng không biết nên làm cái gì mới được nữa. Tiền đồ của nhi tử thật sự đi tong rồi, thậm chí còn không biết phía trên sẽ giáng xuống hình phạt như thế nào.

Con ngươi Thẩm Khắc Kỷ giật giật, nhìn thấy Vinh Vương phi thân yêu, một nỗi đau khổ bùng lên trong lòng: “Mẫu phi.”

Giọng nói của hắn bởi vì gào thét mà trở nên nghẹn ngào.

Đi vào lỗ tai Vinh Vương phi, nhất thời ruột gan bà như đứt từng khúc, nước mắt trào ra mãnh liệt.

“Phụ vương bỏ con rồi, đúng không?” không đợi Vinh Vương phi trả lời, hắn đau khổ cười, đáy mắt dần dần ẩm ướt: “Con là một đứa con trai làm nhục gia tộc, ông ấy hẳn là hận không thể để con chết đi.”

Vinh Vương phi không thể chịu đựng thêm nữa, khóc rống thất thanh, con bà, há sao vận mệnh lại nhiều chông gai đến vậy!

Mẫu tử rơi lệ, một kẻ khác được nâng xuống bôi thuốc là Nguyễn Mộ Tình cũng rơi lệ không ngừng, miệng vết thương bị bôi thuốc đau đến phát sợ, cả người ả đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi kích thích vết thương, một vòng tra tấn cứ tuần hoàn…

Trước mắt Nguyễn Mộ Tình từng đợt biến thành màu đen, đau đến hôn mê bất tỉnh, rồi lập tức bị đau khiến ả phải tỉnh lại, mười ngón tay siết lấy chăn nệm trắng bệch, cũng không biết qua bao lâu, đau đớn dần dần vơi đi, có lẽ đã đau đến chết lặng.

Đầu óc ả đã khôi phục một chút thanh minh, hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong căn phòng kia, nhất thời cảm thấy toàn thân mỗi tấc da tấc thịt lại đau tới tê tâm liệt phế.

Tên điên Thẩm Khắc Kỷ, tên biến thái. Đã có khoảnh khắc, ả thật sự cho rằng chính mình sẽ bị hắn tra tấn tới chết thì thôi.

Nguyễn Mộ Tình bỗng rùng mình, khẽ động đến vết thương, lại là một lần một cơn đau đến xuyên tim.

Nguyễn Mộ Tình cắn chặt khớp hàm, Thẩm Khắc Kỷ hiện giờ cực kỳ hận mình ả, nếu không phải nhờ ả chịu đứng tốt thì lúc này thi thể ả cũng lạnh ngắt rồi.

Lo âu mà cắn móng tay, đầu óc nhanh chóng chuyển qua hướng khác, tròng mắt cũng đảo qua đảo lại không ngừng. Chỉ cần Thẩm Khắc Kỷ còn muốn làm nam nhân bình thường thì y không thể giết ả, nhưng ả không còn muốn ở bên cạnh hắn nữa, nhớ tới bộng dạng dữ tợn vặn vẹo ấy, ả phát lạnh từ trong xương cốt. Tình cảm Thẩm Khắc Kỷ cho ả chẳng còn sót lại bao nhiêu, thậm chí có khả năng không dư thừa tí nào, chỉ có oán hận, hiện tại giữ ả lại cũng chỉ để ả làm công cụ tiết dục.

Lưu Hồng Huy, trong mắt Nguyễn Mộ Tình ánh lên một tia hy vọng, chỉ cần nhìn thấy hắn ta, cho dù là chất vấn hay khinh thường, ả ắt vẫn còn một cơ hội. Cho dù không thể ở bên cạnh hắn ta, cũng phải tận lực cầu xin hắn ta nể tình ân nhân cứu mạng, cứu ả ra hố lửa.



Cùng ngày, sau việc bên bờ sông hôm Tết Thượng Tị, mọi người đều đã biết, danh tiếng của Thẩm Khắc Kỷ xấu đi rõ ràng, đại la thần tiên cũng khó cứu vãn nổi.

Đương lúc mọi người quan tâm nghị luận về bê bối của Thẩm Khắc Kỷ, thì một tin tức không thể tưởng tượng được truyền tới: Vinh Vương phi lấy cái chết ép Tạ thị hồi tâm chuyển ý, phu nhân Tề Quốc Công vốn xưa nay hay bệnh tật ốm yếu tức giận tới nỗi hộc máu té xỉu.

Quần chúng Ăn dưa: “…” Chúng ta nhất định đã nghe nhầm rồi.

Quả thực phu nhân Tề Quốc Công không thể tin vào lỗ tai của mình: “Bà ta tới làm gì, đuổi bà ta ra ngoài.” Tưởng tượng đến việc Vinh Vương phi mặt ngọt lòng đắng lừa nữ nhi vào cửa, huỷ hoại nửa đời con bé, phu nhân Tề Quốc Công liền muốn xẻ thịt lột da bà ta.

A Ngư đang bóc vỏ hạch đào cười cười: “Tất nhiên là tới cầu viện, hy vọng chúng ta giang tay cứu vãn Thẩm Khắc Kỷ một lần, giữ được vị trí Thế tử.” Lấy sự hiểu biết của nàng với Vinh Vương phi, yêu cầu không biết xấu hổ như vậy, chắc chắn bà ta vẫn có thể mở miệng. trong mắt Vinh Vương phi, toàn bộ thiên hạ đều phải vây quanh nhi tử bà ta, làm đá kê chân cho con bà.”

Trưởng Công chúa Chân Định Ngồi phía trên cười lạnh một tiếng: “Ai cho bà ta tự tin như thế, cho rằng Tạ gia chúng ta là nơi cần thì tới lấy không cần thì bỏ đi sao”

“Con trai bà ta.” A Ngư vỗ vỗ vỏ hạch đào trên tay: “Con trai với bà ấy chính là cục cưng, là bảo bối trên đời, ai dám không yêu đến chết đi sống lại.”

Phu nhân Tề Quốc Công sửng sốt rồi mới hiểu được, tức giận đến run người: “Bà ta vẫn còn nghĩ con còn tình ý với Thẩm Khắc Kỷ, thật sĩ diện!”

Trưởng Công chúa Chân Định nhẹ nhàng cất nắp chén, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy để xem mặt bà ta dày cỡ nào, dù sao chúng ta cũng đang rảnh mà.”

Cuối cùng Vinh Vương phi cũng có thể bước vào phủ Tề Quốc Công, chặn tầm nhìn của những con mắt tò mò từ con đường bên ngoài bức tường sân trong. Trên đường đến toàn quan to hiển hách, thấy Vinh Vương phi bị chặn ở ngoài cửa, bọn họ đã sớm hứng thú và tò mò chạy ra hóng hớt, sôi nổi suy đoán ý đồ của Vinh Vương phi khi đến đây, tám chín phần là tới vì chuyện của Thẩm Khắc Kỷ.

“Kẻ vô liêm sỉ nhất thiên hạ, thành không khinh ta cũng tự khinh.” Không biết ai nói thầm một câu.

Vinh Vương phi được đưa tới chính đường, ngồi bên trong phòng là nữ quyến Tạ gia, nam tử đã thành niên của Tạ gia đều đang ở doanh trại.

Sắc mặt mọi người đều không tốt, đặc biệt Trưởng Công chúa Chân Định ngồi trên ghế cao nhất, một đôi mắt sắc bén qua năm tháng mà tích lũy dần, không hề giống một bà lão đã ngoài 70 tuổi.

Dưới đôi mắt dường như có thể nhìn thấu thế gian này, Vinh Vương phi hốt hoảng, đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Trưởng Công chúa Chân Định, nước mắt chảy xuống cuồn cuộn: “Cô mẫu cứu mạng, cầu cô mẫu hãy cứu lấy đứa nhỏ Phục Lễ đi.”

A Ngư cười nhạt, đứa nhỏ hai mươi tám tuổi, em bé to xác dữ.

Trưởng Công chúa Chân Định lạnh lùng nói: “Trời gây việc ác hãy còn để sống, tự gây chuyện ắt không thể tha.”

Vinh Vương phi khóc thất thanh: “Là Nguyễn Mộ Tình, Phục Lễ bị Nguyễn Mộ Tình lừa gạt, Nguyễn Mộ Tình không biết nhặt được quyển sách cổ kia từ đâu rồi chiếm lấy thành của mình, giả dạng làm một tài nữ, nếu không phải vì vậy, sao Phục Lễ có thể mắc thêm lỗi lầm nữa.”

A Ngư nhướng mày: “Cho nên Thẩm Khắc Kỷ nghĩ rằng mấy bài thơ kia là Nguyễn Mộ Tình làm, hắn cũng yên tâm thoải mái mà dùng.”

Tiếng khóc của Vinh Vương phi bỗng dừng lại, mặt đỏ rồi bạch, trắng hồng, đánh cắp thơ của người khác đã xấu hổ thì chớ lắm trộm thơ của nữ nhân cũng chẳng dễ nghe hơn được mấy.

“Hắn cũng bất đắc dĩ mà thôi, bởi vì những chuyện trước đó, danh tiếng của hắn đã rất tệ, khó có chỗ đứng, bị Nguyễn Mộ Tình mê hoặc, nhất thời lầm đường lạc lối.” Vinh Vương phi cực kì bi thương.

“Tóm lại đều do người khác sai, hắn một chút cũng không sai” phu nhân Tề Quốc Công vỗ thành ghế nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào Vinh Vương phi: “Việc các người lừa hôn cũng do chúng ta sai, các người lật lọng cũng tại chúng ta hết, các người sủng thiếp diệt thê vẫn là chúng ta sai, hòa li càng do chúng ta, có phải vậy hay không? Tóm lại, các ngươi chẳng sai gì cả, cho nên ngươi cứ vậy mà đến nhà chúng ta cầu viện trợ, Nghiêm Anh Phượng, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ ta chưa bao giờ gặp được người nào mặt dày vô sỉ như ngươi.”

Lửa giận ngút trời, phu nhân Tề Quốc Công tức giận đến run ngươi, không chịu được, ho khan, tiếng mắng chửi dần đứt quãng: “Ngươi nghe cho rõ lời ta nói đây, đừng tưởng rằng chúng ta không có bản lĩnh, cho dù có, ta nói cho ngươi biết, ta ước Thẩm Khắc Kỷ chết quách đi cho rồi, để giải tỏa hết uất hận trong lòng.”

A Ngư vội vàng tiến lên, vỗ vào lưng bà: “Mẫu thân, chớ có tức giận vì loại người này, không đáng giá.”

“Uyển Dư, Uyển Dư.” Vinh Vương phi đỏ mặt quy lê mấy bước, bất lực thê lương vạt áo túm chặt Tạ Uyển Dư: “Phục Lễ biết sai rồi, lúc nào cũng nói chính mình có mắt như mù, nhìn nhầm cá mộc thành trân châu. Hắn đã hối hận ngay từ đầu, không nên tham mới mẻ nhất thời, tổn thương trái tim con, phật tình con. Uyển Dư, Phục Lễ thật sự biết sai rồi, hắn đã đánh cho con tiện tì kia đến chết đi sống lại. Trên cơ sở hắn đã nhận lỗi rồi, Uyển Dư ơi con giúp hắn một lần đi, hắn đã như vậy, nếu ngay cả vị trí Thế tử cũng bị phế bỏ, còn biết sống tiếp như thế nào. Nhất dạ phu thê bách nhật ân, vì tình nghĩa mấy năm trời, bây giờ con đưa tay giúp nó được không, đại ân đại đức của con, chúng ta suốt đời không quên.”

“Không là phu thê, lấy đâu ra ân tình. Thẩm Khắc Kỷ coi ta là thê tử của hắn từ khi nào vậy, trong mắt hắn, ta là lá sung, là kẻ chịu tội thay, là hòn đá kê chân, sau lại thành chủ nợ, hiện tại đã biến thành cọng rơm cứu mạng.” A Ngư rũ mắt chăm chú nhìn Vinh Vương phi, cười châm biếm: “Trong mắt bà, ta có phải rất ngu ngốc hay không? Bất luận đã xảy ra chuyện lớn bé đến mấy, đều chỉ biết khăng khăng một mực với Thẩm Khắc Kỷ, chỉ cần hắn vẫy tay một cái ta liền mừng rỡ lao tới như điên, vì hắn mà can tâm tình nguyện vượt núi qua sông dù phải chết cũng không tiếc. Ban nãy Vương phi nói Thẩm Khắc Kỷ đã hối hận, nói đã đánh chết Nguyễn Mộ Tình, chẳng lẽ bà con nghĩ là ta sẽ quay đầu tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Vinh Vương phủ à? Vương phi cũng quá xem thường ta rồi, quá coi trọng con trai bà.”

Mặt phu nhân Tề Quốc Công tái mét: “Ngươi lại ám làm ra ý nghĩ vô liêm sỉ như vậy, ta khinh.” Nói rồi bà nhìn xung quanh, nhấc đại một chén trà nóng ném xuống: “Cút, cút đi!”

Vinh Vương phi bị đập đau quá kêu lên một tiếng, bất chấp nỗi đau, hướng dập đầu về phía A Ngư bằng bất cứ giá nào, ngoại trừ Tạ gia, bà chẳng còn biết phải cầu xin ai.

“Uyển Dư, ta cầu xin con, xin con cứu lấy Phục Lễ, đều do ta sai, hết thảy đều do ta sai, là ta ép Phục Lễ cưới ngươi, chỉ cần ngươi giúp Phục Lễ, con muốn giết ta ta cũng đành lòng.”

A Ngư thanh âm lạnh như mưa: “Vương phi đang lấy cái chết uy hiếp ta sao?”

Trong mắt Vinh Vương phi lóe lên một tia sáng, thề thốt phủ nhận: “Không phải ——”

Quá giận dữ, phu nhân Tề Quốc Công liên xông tới đánh Vinh Vương phi, bỗng nhiên “Phụt”, phun ra một ngụm máu, phun thẳng lên mặt Vinh Vương phi.

Nhìn phu nhân Tề Quốc Công ngất xỉu, mặt Vinh Vương phi lập tức cắt không còn một giọt máu, như rơi thẳng xuống hầm băng.

“Mẹ!” A Ngư hô lên một tiếng, quay đầu lại căm tức nhìn Vinh Vương phi: “Vinh Vương phủ khinh người quá đáng, nếu mẹ ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu. Đánh, người tới, đánh đuổi ra ngoài.”

Mặt Vinh Vương phi bê bết máu bị mấy bà tử to con lực lưỡng ném ra ngoài, chân như giẫm trên nông.

A Ngư đứng ở bậc thang, nước mắt chưa khô, vẻ mặt nghiêm khắc: “Vinh Vương phủ các ngươi khinh người quá đáng, thanh danh của Thẩm Khắc Kỷ hầu như đã không còn, ấy vậy mà ngươi còn dám vác mặt tới cửa yêu cầu ta phục hôn cùng hắn, trong mắt Vinh Vương phi, ta chính là thu dạ hương không thành. Chúng ta không chấp nhận, ngươi liền lấy cái chết ra đe dọa, khiến mẫu thân ta tức giận tới nỗi hộc máu hôn mê. Hôm nay ta đây thề thốt ngay tại chỗ.” A Ngư rút một cây trâm ngọc từ trên tóc, ném thật mạnh xuống đất, cây trâm vỡ tan thành từng mảnh: “Cuộc đời ta dù có gả cho heo cho chó, cũng tuyệt đốt sẽ không lại gả cho Vinh Vương phủ, nếu vi phạm lời thề này, liền sẽ như cây trâm ngọc này, tan xương nát thịt.”

Dứt lời, xoay người trở về, chỉ để lại mọi người một bóng lưng kiên nghị, bi thương cùng phẫn nộ.

Mồ hôi Vinh Vương phi vã như thác nước, áo trong đã ướt sũng.

Hàng xóm nhìn A Ngư căm phẫn rời đi, rồi lại nhìn cây trâm ngọc vỡ nát trên mặt đất, tầm mắt lại chuyển qua Vinh Vương phi mặt be bét máu.

Từng tiếng bàn luận xôn xao nổi lên: thế mà Vinh Vương phi dám si tâm vọng tưởng Tạ thị nữ sẽ phục hôn cùng Thẩm Khắc Kỷ, vốn tưởng bọn họ chỉ định tới cầu viện trợ, ai mà dám nghĩ bọn họ có lòng tham không đáy, chôn vùi Tạ thị nữ tám năm chưa đủ, còn muốn chôn vùi nàng cả đời.

Tạ gia không đồng ý, bà ta liền lấy cái chết để đe dọa, khiến phu nhân Tề quốc công tức muốn hộc máu, ngẫm lại thân thể ốm yếu của phu nhân Tề Quốc Công, dăm ba bữa lại bệnh một lần, đừng nói là tức đến nỗi gặp chuyện không hay.

Không hổ là hai mẹ con, giống nhau như đúc, không biết xấu hổ, Tạ gia thật là xui rùi tám đời mới gặp được loại người nhà như này.



Những ánh mắt dừng trên người Vinh Vương phi ngày càng sắc bén khắc nghiệt, thậm chí những kẻ đó cố tình bàn luận to tiếng hơn.

Vinh Vương phi sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa không chịu nổi mà ngất xỉu, bà ta mang theo hạ nhân cùng với lễ vật chưa kịp tặng rồi chạy trối chết.

Tình cảnh Tề Quốc Công phủ quá đỗi bi thảm, ngự y đã tới, nói phu nhân Tề Quốc Công đây là do tính khí nóng nảy, cộng thêm việc xưa nay ốm yếu, rất nguy hiểm, nữ quyến Tạ gia không khỏi rơi lệ đầy mặt.

May mắn thay có Trưởng Công chúa Chân Định đứng đầu trấn an nên không quá mức hỗn loạn.

Buổi tối, A Ngư đi vào phòng Trưởng Công chúa Chân Định, thấy bà mỏi mắt liền tiến lên xoa huyệt cho bà, chân mày Trưởng Công chúa Chân ĐỊnh dần giãn ra, vỗ vỗ tay nàng: “Được rồi, con cũng nghỉ ngơi một lát đi, không thể ngờ, con lại học được kỳ hoàng chi thuật học.” Ngay cả ngự y cũng nhìn không ra sơ hở.

Ngụm máu trong miệng con dầu là giả, bệnh nặng cũng là giả, chẳng qua là lợi dụng “Cái chết” để cả nhà rời kinh thành với danh nghĩa giúp hồn về quê, để con cháu yên bề gia thất, như vậy mới không còn nỗi lo về sau.

Ánh mắt Trưởng Công chúa Chân Định dần phức tạp đen tối, bà là công chúa Đại Yến, cháu trai của Hoàng đế muốn bà chết, đơn giản là vì vài lời gièm pha của yêu hậu, hắn liền tin cái gọi là công cao chấn chủ, muốn diệt trừ cả Tạ thị cho sảng khoái.

Cục đều đã thiết lập xong xuôi, nếu không có mùa xuân ấm áp và tuyết rơi, đại quân Đột Quyết gặp mùa đông lạnh tiến về phía nam, thế như chẻ tre.

Tướng quân quân Đại Yến liên tiếp thất bại, chỉ có quân Tạ gia, có thể đánh, nếu không sợ chiến tuyến sụp đổ mất nước, sợ là hôn quân yêu hậu đã phải động thủ.

Tiền tuyến giằng co như vậy, triều đình 5 ngày mới phát lương thảo một lần, lại còn luôn thiếu mất một hai cân, hoa mắt ù tai đến tận đây, khiến người người cười chê.

Một khi chiến sự kết thúc, nếu toàn thắng, địa vị của Tạ gia nâng cao một bậc, Hoàng đế càng thêm kiêng kị, Tạ gia khó thoát được kết cục cá quên nơm. Nếu thua, càng không có đường sống.

Gặp được tên vua như này, không còn lựa chọn nào khác.

“Rảnh rỗi không có việc gì làm, nghiên cứu qua loa thôi.” A Ngư cười cười, y thuật học được ở một thế giới khác, trong thế giới này bèn dùng lên người Thẩm Khắc Kỷ.

Nhớ tới mấy năm nay nàng thầm lặng vì Thẩm Khắc Kỷ mà học y thuật, Trưởng Công chúa Chân Định tiếc thương khẽ xoa đôi tay nàng, rất hài lòng với cơ hội lừa gạt Vinh Vương phi.

Trò chuyện được một lát, A Ngư liền cáo từ, trở lại trong phòng cẩn thận sắp xếp đường đi nước bước. Muốn “Đỡ hồn” về quê chưa chắc đã thuận lợi, song có tiền là có thể sử quỷ đẩy ma, dù sao có hiểu nổi những kẻ thấy tiền là mắt sáng rực lên, việc lớn ít nhiều đã bị phá hủy trong tay những kẻ như vậy. Thật sự không được, phải tìm biện pháp khác thôi.

Trước khi đi, nàng phải làm một việc quan trọng nhất, A Ngư khẽ nhếch miệng, gọi Cao Lỗi tới, phân phó mọi việc.
Chương kế tiếp