Nước Ga Có Vị Muối

Chương 15
Editor: Yue Yue

"Hẳn là A rồi, OK, hoàn thành!" Cô cười điền xong đáp án cuối cùng, lắc lắc cổ tay, trong lòng cảm thán rốt cuộc cũng xong rồi.

Sau khi hoàn thành bài thi cuối kỳ, trường cho nghỉ ba ngày.

Tuy nhiên, lượng bài tập lại không hề ít đi.

Sau khi trở lại trường học, vẫn như thường lệ, sau mỗi kỳ thi học kỳ, giáo viên thông báo kết quả, sau đó giảng giải và sửa bài kiểm tra.

"Kỳ thi lần này, lớp chúng ta có hai bạn đồng hạng nhất là Lý Du Hâm và Lâm Hạ."

"Thành tích tổng thể của lớp chúng ta không khác kỳ thi tháng nhiều lắm, nhưng lớp bên cạnh có tiến bộ rất lớn, chúng ta cần tiếp tục cố gắng, không thể để cho họ vượt quá xa."

"Lát nữa sau khi bảng điểm được phát xuống, các em dò xem có gì sai sót hay không, nếu có sai sót, trước hai giờ chiều đến văn phòng tìm tôi."

"Bây giờ đã lên lớp 12 rồi, năm nay các em phải bỏ chuyện chơi bời sang một bên! Sau này các em phải lấy việc học tập làm đầu.”

Chủ nhiệm lớp - lão Cao càm ràm một hồi, cuối cùng cũng rời đi, người bạn cùng bàn mới - Lục Ngu quay đầu nhìn về phía Hứa Nguyện, hai người tâm linh tương thông, cùng trợn tròn mắt.

Lão Cao là một người đàn ông lôi thôi bị đồn đại rằng sắp bước qua tuổi 30 mà vẫn chưa có bạn gái. Vô cùng thích càm ràm, một câu có thể chia làm mười câu, cả lớp nhất trí cho rằng thầy còn giống bà mẹ già hơn cả mấy bà mẹ già.

Nhưng mà, khi thầy làm chủ nhiệm lớp cũng có một điểm tốt, đó chính là ít khi quản lớp.

Về cơ bản những chuyện lớn nhỏ trong lớp đều do ba mươi học sinh tự quyết định, điều này cũng dẫn đến việc trong số 6 lớp của khối 12, lớp số 3 là thoải mái nhất, nhưng cũng thường bị phê bình.

Bạn cùng bàn mới của Hứa Nguyện - Lục Ngu là một cô gái Giang Nam điển hình, cách nói chuyện có phần nhẹ nhàng, rất dịu dàng đáng yêu. Cô ấy là người cuồng cổ phong, điều này dẫn đến có một đoạn thời gian, bên tai Hứa Nguyện toàn là những thứ có liên quan đến cổ phong.

Ở trong lớp, Hứa Nguyện không tính là cao nhưng cũng không thấp, lẽ ra không nên ngồi bàn đầu, nhưng trong lớp rất ít bạn học đồng ý ngồi bàn đầu, nhường cho cô và Lục Ngu cơ hội ngồi gần giáo viên nhất.

Từ sau khi Hứa Nguyện nói câu kia với Thẩm Khinh, cậu ta đã để ý hơn đến việc học, không bao lâu sau bèn xin giáo viên ngồi cạnh bục giảng, chỗ ngồi này hai tuần đổi một lần, sau đó Hứa Nguyện trùng hợp ngồi ở phía sau cậu ta.

Đối mặt với bảng điểm thê thảm không nỡ nhìn của mình, Thẩm Khinh vẫn cười xán lạn như trước, còn xoay người lại nói chuyện phiếm với Hứa Nguyện: “Cậu thi thế nào?”

"Cũng ổn, hơi thụt lùi một chút."

Hứa Nguyện tiện tay lật sách, thờ ơ trả lời, một giây sau lại nhận ra trên mặt bàn có bóng đen phủ xuống.

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn, không biết Tả Vu Hàng đi tới bên cạnh cô từ khi nào.

Chỉ thấy cậu nhanh chóng, nhẹ nhàng lấy bảng điểm của Hứa Nguyện lên xem, sau đó lắc đầu nói: "Chậc chậc, thế giới của học bá, bọn tôi không hiểu nổi!”

Hứa Nguyện nghiêng người duy trì một chút khoảng cách với cậu, vẫn cúi đầu như cũ, trông như còn đang đọc sách, nhưng thực ra đã sớm liếc nhìn về phía người bên cạnh, mấy tháng qua, bản thân và cậu ngày càng ít trò chuyện trao đổi.

Cô chỉ cười khẽ hai tiếng, không mở miệng nữa.

Ngược lại bạn cùng bàn trong lúc vô tình lại giúp cô giải vây: "Đúng rồi, Tả Vu Hàng, cậu không tới thì tôi suýt nữa cũng quên mất! Lão Ban gọi cậu đến văn phòng đấy!”

Thẩm Khinh vỗ vỗ vai cậu: “Lần này thành tích của cậu thụt lùi không ít, cảm giác người anh em lành ít dữ nhiều rồi!”

Tả Vu Hàng trợn trắng mắt, hất cằm về phía bảng điểm của Thẩm Khinh: “Không phải cậu cũng vậy à!”

"Tôi vốn học kém mà! Thành tích của cậu tuột dốc không phanh, lão Cao chắc chắn muốn nói chuyện yêu sớm với cậu!” Thẩm Khinh vừa nghĩ đến dáng vẻ lão Cao lải nhải lải nhải, mắt cười đến mức híp lại thành một đường.

"Chậc chậc, thế giới của những người yêu sớm, bọn tôi cũng không hiểu nổi!" Hứa Nguyện tùy ý lật sách, sửa lời nói của cậu lại một chút rồi trả về.

Có chút trào phúng.

"Chậc." Thẩm Khinh nghe xong lời này thì khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có điểm quái lạ.

Có lẽ ngay cả bản thân Hứa Nguyện cũng không ý thức được trong lời nói của cô mang theo một chút ghen tuông không rõ nguyên nhân.

"Được rồi được rồi, hiện tại tôi đang độc thân."

"Phải học tập thật tốt cho kỳ thi đại học."

“Hừ, có quỷ mới tin cậu!” Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Tả Vu Hàng, bĩu môi cười nói.

Cô biết rằng có một số người, trời sinh có thể thu hút sự chú ý của cô.

Cho dù đã qua lâu như vậy, cô vẫn nhớ rõ mùi bạc hà trên người cậu ngày đó.

Vẻ mặt Tả Vu Hàng khổ sở, cậu đi về phía văn phòng ở dưới lầu, mà Thẩm Khinh thì im lặng, dường như lơ đãng nói với Trần Thừa: "Nhìn đi, quả nhiên ngay cả một học kỳ cũng không chịu nổi.”

"Ôi dào, nhìn thấu từ lâu rồi." Trần Thừa tranh thủ thời gian ngoài giờ học tập trung xem "Long tộc", đầu cũng không thèm ngẩng lên, cười nhạo một tiếng.

Bàn tay cầm bút của Hứa Nguyện không nhúc nhích, suy nghĩ cũng không biết bay về đâu.

Lục Ngu gọi thêm mấy tiếng, cô mới hoàn hồn, trong mắt đầy nghi hoặc: "Sao vậy?”

Con ngươi cô gái cong thành hình lưỡi liềm, cười ngọt ngào nói: "Cậu giảng cho tớ bài này đi!”

Hứa Nguyện giấu đi tâm trạng, mím môi cười nhạt: “Được.”

*

“Hứa Nguyện ~ Hứa Nguyện ~ Tiểu Hứa Nguyện~"

Cách thời gian tan học còn khoảng 15 phút, trong lớp chỉ còn lại một phần ba người, có người đang luyện đề, có người nhân hoảng thời gian không có giáo viên này mà chơi điện thoại di động một cách trắng trợn.

Hứa Nguyện đang vùi đầu đại chiến ba trăm hiệp với đề toán, bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh khiến cho cô hơi đau đầu, xoay người, nở một nụ cười giả dối, nói: "Đại ca, cậu biết không, cậu vô cùng vô cùng vô cùng không thích hợp đi theo con đường của Tăng Tiểu Hiền.”

Lâm Hạ sờ sờ chóp mũi, giọng nói trở lại bình thường, nhưng vẫn cười nói: "Được rồi được rồi, ngài nói cái gì cũng đúng, chỉ cần cậu có thể giúp tớ giao cái đó cho Tả Vu Hàng là được!”
Chương kế tiếp