Nước Ga Có Vị Muối

Chương 16
Editor: Yue Yue

"Cái gì?" Hứa Nguyện cau mày hỏi: “Còn nữa, tớ cũng không ở trong ký túc xá nam, cậu bảo tớ đưa cho cậu ấy kiểu gì?”

"Ai dà, chính là “xe” ấy!" Lâm Hạ bước vài bước, đi tới cái bàn sau Hứa Nguyện rồi ngồi xuống, thần bí khoa tay múa chân, Hứa Nguyện lập tức hiểu rõ.

"Xe" = "điện thoại di động", các học sinh tự tạo ra mật hiệu như vậy.

"Ừ, rồi sau đó thì sao?"

"Bây giờ chắc chắn bọn họ đều đang chơi bóng rổ, tớ biết cậu muốn đi qua đó, đúng không?!"

Lâm Hạ còn làm bộ đáng yêu, Hứa Nguyện bĩu môi trợn mắt, tiện tay đưa cặp sách cho cô ấy, nói: "Thật không chịu nổi cậu! Bỏ vào trong cặp đi.”

Căng tin nằm ở phía trước sân bóng rổ, chỉ cách nhau một con sông, vì vậy Hứa Nguyện muốn đi ăn tối thì chắc chắn sẽ đi ngang qua sân bóng rổ.

"Cảm ơn cậu nha!"

“Chấp nhận!” Cô đeo cặp sách lên, vẫy tay mà không quay đầu lại.

“Bên này bên này!”, “Mau chuyền bóng, coi chừng phía sau!", “Sao thế, không tập trung gì cả!”, “......”

Hứa Nguyện đi rất thong dong, vừa mới đi qua tòa nhà hành chính đã nghe thấy tiếng đối thoại trầm bổng từ sân bóng rổ và bóng đá truyền đến.

Sân bóng rổ của trường được xây dựng vào năm ngoái, sân được mở rộng rất nhiều, từ bốn khung bóng rổ ban đầu trở thành sáu khung bóng rổ. Mặc dù bây giờ là thời gian để học thêm, nhưng vẫn còn rất nhiều người chơi bóng rổ.

Hứa Nguyện thấy mấy cái ghế ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài nhà hàng chật kín người, trên cơ bản đều là học sinh lớp 10 và 11.

Cô híp mắt lại đánh giá đơn giản một phen, phát hiện trong số mấy em gái khoá dưới có vài người rất xinh đẹp!

Cô gái có mái tóc ngắn ở bên cạnh, cô cảm thấy hơi quen thuộc.

“Cẩn thận!”

Lực chú ý bị em gái khoá dưới đoạt đi, cô không biết đã bước vào sân bóng rổ từ khi nào. Mấy nam sinh đang đánh bóng kịch liệt cũng không chú ý nhiều, một quả bóng rổ bay tới, Hứa Nguyện thuận thế đón lấy, lùi hai bước.

“Làm tôi hết hồn!” Chờ sau khi nỗi khiếp sợ qua đi, cô ném bóng rổ trong tay xuống đất, vỗ vỗ ngực để lấy lại tinh thần.

"Không sao chứ? Không sao chứ?”

“Xin lỗi nhé!”

"Tôi nói này Hứa Nguyện, đường bên cạnh cậu không đi, lại muốn đi vào giữa làm gì?!"

Những người chơi bóng rổ đều vây quanh xin lỗi, nhưng giọng Trần Thừa đột nhiên vang lên khiến cho Hứa Nguyện – người vừa bị sợ hãi hơi tức giận.

"Cậu nghĩ rằng chị đây muốn đến à! Lâm Hạ bảo tôi mang đồ tới đây, bằng không tôi cũng không vào làm gì.”

"Trần Thừa không phải có ý đó đâu, ngại quá, suýt chút nữa đập trúng cậu!" Tả Vu Hàng cách cô gần nhất, lúc này đang đỡ cánh tay cô, lên tiếng giải thích, trong con ngươi là sự lo lắng khó che giấu: “Cậu không sao chứ?”

"Không sao không sao, ờm, túi của cậu ở đâu, Lâm Hạ bảo tôi đưa cái “xe” gì đó cho cậu." Hứa Nguyện nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay cậu, cũng không biết là do thời tiết nóng hay là bởi vì vừa mới bị dọa sợ, lúc này mặt cô nóng lên.

“Các cậu đánh trước đi, tôi đi một chuyến đã!” Tả Vu Hàng ra hiệu cho bạn bè tiếp tục, còn mình thì cùng Hứa Nguyện đi về phía khu nghỉ ngơi.

“Chị à, vừa rồi tôi thật sự không cố ý lớn tiếng với chị đâu, đừng tức giận nhé!” Trần Thừa lắc mông đi theo phía sau hai người, bộ dạng cợt nhả thật sự rất gợi đòn.

“Này này này, tôi còn nhỏ hơn cậu đấy nhé!”

“Được, vừa rồi tôi thật sự không phải hung dữ với cậu!”

Đến gần khu vực nghỉ ngơi, tiếng trò chuyện của các cô gái lớn hơn. Tả Vu Hàng vòng qua hai cái bàn, lấy cái túi treo trên kệ đưa cho Hứa Nguyện.

“OK! Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.” Hứa Nguyện mở khóa cặp xách của mình ra, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và đặt nó trong một túi khác: “Vậy tôi đi nhé!”

"À… Đợi một chút.” Tả Vu Hàng kéo Hứa Nguyện đang xoay người.

“Sao vậy?!"

"Ờm... Giúp tôi mua một phần cơm ở tầng 2 mang về nhé?!”

"Cậu chơi bóng rổ xong không..." rồi ăn cũng được mà?

"Chơi bóng rổ xong còn phải chạy đi tắm rửa, sẽ không có thời gian." Lời còn chưa dứt, Tả Vu Hàng đã đưa thẻ trường cho cô, sau đó cười: "Cảm ơn!”

"Vậy... Được rồi!” Hứa Nguyện cũng không tiện giằng co, chỉ có thể cầm lấy thẻ: “Vậy mua xong thì đặt ở đâu?”

"Đặt bên cạnh cặp sách của tôi là được rồi, cảm ơn!"

Bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, mái tóc của Hứa Nguyện bị thổi rối tung lên, có vài sợi đâm vào mắt, đang muốn đưa tay gạt đi, lại phát hiện có một cái bóng che trước mắt.

Tả Vu Hàng khẽ giơ tay lên, dùng ngón tay với những khớp xương rõ ràng vén lại tóc, sau đó khẽ cười.

"Ồ... Cảm ơn.” Vành tai Hứa Nguyện bắt đầu ửng hồng, cô nhận thấy không khí có hơi mập mờ, lùi một bước cúi đầu: “Vậy tôi đi trước đây!”

Đến khi Hứa Nguyện đi vào căng tin, Tả Vu Hàng và Trần Thừa vẫn ở bên cạnh sân bóng rổ, không vội vã rời đi.

Nữ sinh tóc ngắn ngồi trong khu nghỉ ngơi đang nhìn qua, mái tóc ngắn hơi vểnh lên, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng, xinh đẹp đáng yêu.

Trần Thừa liếc mắt một cái, sau khi quay đầu lại vẫn nhịn không được nói với Tả Vu Hàng: "Cậu làm như vậy, không tốt lắm đâu?”

"Không có cách nào tốt hơn." Thiếu niên cao lớn nhíu mày, con ngươi hơi trầm xuống, khẽ mở miệng nói.

Cô gái tóc ngắn mặc đồng phục học sinh lớp 10 chính là bạn gái cũ của Tả Vu Hàng.

Hai người không hiểu sao lại chia tay, nhưng cô ấy vẫn không muốn buông bỏ, mỗi ngày đều đi theo phía sau Tả Vu Hàng, nhưng không tới gần cũng không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng nhìn cậu.

Mà Trần Thừa trông có vẻ cẩu thả nhưng thật ra cũng có lúc cẩn thận, cậu ta nhìn ra Tả Vu Hàng muốn khiến cô gái này hết hy vọng, nên mới có thể nhờ Hứa Nguyện mang cơm cho mình ngay trước mặt cô ấy.

Nhưng lợi dụng một người vô tội làm lá chắn, cậu ta luôn cảm thấy việc này không thích hợp lắm.
Chương kế tiếp