Nước Ga Có Vị Muối

Chương 91
Tuy nhiên, Vệ Ngưng không muốn thỏa hiệp, ấp úng lượn quanh vào chủ đề này, sau đó mới nói: “Bọn họ không cho em đi trước, tôi ... đã bị rót cho hơi nhiều, vì vậy tôi muốn nhờ cậu ta đến giúp mang em đi trước một chút.”

Tả Vu Hàng nhíu mày, híp mắt lạnh lùng hỏi lại: “Không phải cô đang ở cùng với bạn bè sao?”

“…Ừm, nhưng chỉ là bạn bè nói chuyện làm ăn thôi.” Cô ấy lại ấp a ấp úng nói xong một câu.

Tả Vu Hàng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng nam cười lộ vẻ ngả ngớn: “Sao cô Vệ lại ngồi ở chỗ này một mình vậy, cùng đến chỗ mọi người chơi đi, đừng ngại như vậy.”

Cậu ta cũng không phải kẻ ngốc, nghe đến đây, cậu ta tự nhiên hiểu không phải Vệ Ngưng “hát K cùng với bạn bè” như bình thường

Sau đó, dường như Vệ Ngưng có chút sợ hãi, thanh âm khẽ run, lại giả vờ bình tĩnh lại: “Tứ ca, em uống có hơi nhiều, ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.”

Người “Tứ ca” kia dường như tin tưởng cô, không quấy rầy cô nữa, nhưng mà giọng nói trêu ghẹo của người đàn ông không ngừng truyền đến cách đó không xa micro.

Dường như Vệ Ngưng không biết phải nói chuyện như thế nào, chỉ biết áp điện thoại lên tai.

Mà Tả Vu Hàng im lặng, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: “Gửi vị trí của cô cho tôi.”

*

Tả Vu Hàng và người phục vụ báo cáo tên của hộp đêm, rồi đi theo.

Khi cửa mở ra, một đám người còn mang nụ cười phóng đãng trên mặt, trong mắt có chút nghi hoặc nhìn về cậu ta .

Tả Vu Hàng chỉ nhìn thoáng qua hoàn cảnh của chiếc hộp đêm, rồi sau đó nhìn người phụ nữ ở bên cạnh ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh.

Không biết ai đã dừng tiếng nhạc, chỉ còn lại tiếng hít thở của vài người trong im lặng.

Cậu ta mở miệng nói: “Đi thôi.”

Tâm trạng của các vị công tử ở bên trong rất tốt, nhất thời quên hỏi cậu ta là ai, nhìn theo ánh mắt của cậu ta đang nhìn Vệ Ngưng.

Người phụ nữ ở trong tầm mắt của mọi người, khi cậu ta nói xong thì liền đứng dậy, đầu tiên cô ấy khom người trước người đàn ông bên cạnh, sau đó gọi từng người một ở trong hộp đêm, cuối cùng mới nói: “Xin lỗi, tôi đi trở về trước.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh Vệ Ngưng đang vểnh chân bắt chéo lên trời, uể oải dựa vào sô pha, nghe cô ấy nói xong, cậu ta ta mới chậm rãi nói: “Vội vàng gì chứ, uống thêm hai chén nữa đi.”

Khóe miệng cậu ta ta nở một nụ cười nhàn nhạt, trên nền ánh đèn đủ màu sắc, ngược lại Tả Vu Hàng không hiểu sao lại nhìn ra một chút tà ác.

Còn Vệ Ngưng thì nịnh nọt cười lấy lòng: “Nhị thiếu, em thật sự không uống được nữa rồi.”

Tả Vu Hàng nghe thấy sự thận trọng từng li từng tí ở trong lời nói của cô ấy, lông mày cậu ta hơi cau lại, đôi mắt cậu ta hiện lên vẻ không vui.

Cũng không phải cậu ta không vui vì Vệ Ngưng, mà là bởi vì tận đáy lòng cậu ta cực kỳ chán ghét những phú nhị đại không làm ăn buôn bán gì mà chỉ biết tiêu xài hoang phí.

Cậu ta mở miệng, lạnh lùng giải vây nói: “Vệ Ngưng, không phải cô không khỏe sao, tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Thật ra thì cái cớ rất giả dối, nhưng vị “Nhị thiếu” kia dường như tin vào điều đó, không quấy rầy đòi Vệ Ngưng uống thêm hai ly rượu nữa.

Nhưng mà khi hai người đi ra ngoài, nụ cười trên khóe miệng cậu ta ta càng lộ rõ: “Lần sau gặp lại, nhớ dẫn người bạn này của em đi cùng nha.”

Hình như Vệ Ngưng đã uống rất nhiều rượu, có hơi ngà ngà say, bước đi vừa lảo đảo vừa chậm chạp, Tả Vu Hàng đành phải đỡ lấy cô ấy, cũng đi chậm lại.

Sau khi uống rượu, giọng nói của cô ấy theo bản năng trở nên mềm mại một chút: “Hôm nay xin lỗi đã làm phiền cậu ta , lần sau em sẽ mời cậu ta ăn cơm.”

“Không cần.”

Giọng nói của Tả Vu Hàng bình tĩnh, không có lên xuống, thẳng thắn hỏi: “Hiện tại cô ở nơi nào? Tôi đưa cô về nhà.”

“Không được.”

Người say đầu óc bế tắc, lúc này mới hạ quyết tâm “đãi khách”, cô ấy lắc đầu, sau đó lại cúi đầu đọc nhẹ nhàng: “Em muốn mời cậu ta ăn cơm, phải cảm ơn cậu ta đã tới đến đón em về nhà.”

“...”

Tả Vu Hàng không trả lời lời của cô ấy.

Đêm ở Nam Thành đầu thu lộng gió, mang theo một chút lành lạnh.

Trên quãng đường ngắn ngủi từ hộp đêm về đến cửa, cậu ta có thể biết tối nay Vệ Ngưng đã uống rất nhiều.

Thế nhưng vừa mới ra khỏi cửa, cơn gió đem ập đến không thổi bay cơn say của cô ấy, ngược lại khiến cô ấy nghiêng người sang một bên.

Tay chân của người say có lẽ hơi mất cân đối, Vệ Ngưng miễn cưỡng lắc lư vài bước để ổn định lại dáng người, nhưng mà lại không thành công.

Thấy cô ngã thẳng xuống sàn bê tông, Tả Vu Hàng liền ra tay kéo người của cô ấy lại.

Cậu ta chỉ vươn tay phải nắm lấy cổ tay của Vệ Ngưng, dùng hết sức kéo nàng về phía mình.

Tuy nhiên, dưới chân Vệ Ngưng lại lảo đảo thêm hai bước, lúc này đã trực tiếp ngã vào người của người đàn ông.

Tả Vu Hàng cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ có động tác như vậy trong giây tiếp theo, cậu ta không kịp chuẩn bị thì đã bị người khác dựa vào mình, cậu ta không thể lịch sự mà nhảy đi và để người ta bị ngã xuống đất.

Một mùi thơm nhàn nhạt xộc vào lỗ mũi, nhưng Tả Vu Hàng không quen mùi nước hoa hỗn độn này, khẽ nhíu mày, lập tức đỡ người cô ấy đứng dậy.

“Cô đứng vững trước.”

Lúc này, dường như Vệ Ngưng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhỏ giọng đồng ý nói “Ừm” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cậu ta , hơi cúi đầu.

Sợ rằng chuyện Vệ Ngưng suýt ngã vừa rồi sẽ lại xảy ra, Tả Vu Hàng lại bảo cô ấy đợi bên cạnh cậu ta trước rồi tự mình lái xe đến đây.

Vệ Ngưng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu: “Được rồi.”

“Bây giờ cô sống ở đâu?” Đợi sau khi cô ấy lên xe, Tả Vu Hàng liền lập tức hỏi.

Vệ Ngưng đưa một địa chỉ, lúc trước cậu ta đã từng đến đó để phỏng vấn, biết đại khái vị trí gần của khu vực lân cận, cậu ta lái xe thẳng đến đó mà không cần sử dụng hướng dẫn.

KTV cách khu của Vệ Ngưng sống không xa, nhưng cách nhà của Vu Hàng khá xa, nên khi Tả Vu Hàng trở về nhà thì đã hơn mười giờ.

Chương kế tiếp