Nước Ga Có Vị Muối

Chương 92
Thường ngày thì cậu ta đều sẽ gửi tin nhắn cho Hứa Nguyện một lúc trước, nhưng hôm nay cậu ta lại lên tầng hai tắm trước.

Vì vừa rồi Vệ Ngưng bị ngã lên trên ngườinên chiếc áo sơ mi trên người cậu ta có mùi nước hoa, mùi hương không nồng, nhưng thật lâu sau cậu ta vẫn không chịu nổi.

Tả Vu Hàng không thích mùi nước hoa.

Ngoại trừ ở trên người của Hứa Nguyện thì cậu ta có thể chấp nhận được.

*

Mà lúc này Hứa Nguyện đang ở Vương quốc Cậu ta , hôm nay nghỉ ngơi ở trong ký túc xá.

Cô nhận được một bức ảnh nửa giờ trước.

Cô rất quen thuộc với những người ở trong bức ảnh.

Hứa Nguyện chưa bao giờ ích kỷ yêu cầu bạn trai mình cắt đứt liên lạc với người khác giới, chứ đừng nói đến việc nhạy cảm nghi ngờ mọi phụ nữ xuất hiện xung quanh cậu ta.

Cô sẽ không ngăn cản Tả Vu Hàng va Vệ Ngưng gặp nhau, bởi vì bọn họ là bạn bè.

Nhưng mà từ tận đáy lòng, cô vẫn không tin Vệ Ngưng.

Điện thoại gọi đến Tả Vu Hàng không kết nối được.

Hứa Nguyện muốn đặt điện thoại xuống, ánh sáng trắng của màn hình laptop phản chiếu lên trên nửa khuôn mặt của cô, cô đang chống tay lên trán, dường như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Ở nước ngoài rất chú trọng đến quyền riêng tư, do đó các ký túc xá do công ty phân bổ ở đây cũng là phòng đơn một người. Bình thường, cô chỉ cảm thấy quá yên tĩnh và không thoải mái, nhưng vào lúc này, cô cảm thấy như vậy là vừa phải.

Ở một mình là thời điểm tốt để suy nghĩ về mọi thứ.

Đợi kim phút đi qua nửa vòng kim đồng hồ nữa, Hứa Nguyện lại được đánh động.

Lần này, sau khi đợi khoảng mười giây, cuối cùng Tả Vu Hàng cũng bắt máy.

Trước đó cậu ta đã nhìn thấy cuộc điện thoại mà Hứa Nguyện gọi đến, vì vậy sau khi bắt máy cậu ta lập tức giải thích: “Anh vừa về đến nhà và tắm rửa, nên không xem tin nhắn.”

Hứa Nguyện “ồ” lên một tiếng, ngước mắt liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôm nay anh về muộn quá à.”

Chênh lệch giữa Vương quốc Anh và Nam Thành là khoảng bảy giờ.

Lúc này, thành phố nơi Hứa Nguyện đã bước vào hoàng hôn, mây trắng xếp tầng phía chân trời với ánh sáng vàng óng, khung cảnh lộng lẫy như một bức tranh sơn dầu.

Mà ở Nam Thành, đã gần mười một giờ rồi.

Bỗng nhiên dừng lại hai giây, cậu ta cũng không nói tại sao về nhà muộn như vậy, chỉ trả lời lập lờ nước đôi: “Gần đây anh có chút việc bận.”

Ngón tay Hứa Nguyện chỉ vào mặt bàn, gõ gõ gõ gõ nhẹ đầu ngón tay, trực tiếp hỏi: “Đêm nay anh đi đâu?”

“Anh bận đến bảy tám giờ, cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.” Anh dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Địa điểm ăn cơm cách xa, cho nên mới trở về muộn.”

Hứa Nguyện bỗng im bặt, không trả lời, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

“Hứa Nguyện?”

Tả Vu Hàng cho rằng tín hiệu không tốt, quay đầu nhìn vào giao diện cuộc gọi của điện thoại, rồi lại thăm dò gọi thêm hai lần nữa.

“A.”

Vẻ mặt Hứa Nguyện vẫn còn hơi hoảng sợ, cậu ta chỉ hững hờ đáp lại một câu: “Vậy lần sau anh về sớm nha.”

Hôm nay Tả Vu Hàng đi làm vốn dĩ đã mệt mỏi, buổi tối gặp phải chuyện vặt của Vệ Ngưng, lúc này anh cũng không có sức lực để tiếp tục nói chuyện khác.

Mà Hứa Nguyện cũng giấu đi suy nghĩ của mình, nghĩ đến chuyện đó, cả hai người cứ thế mà kết thúc cuộc điện thoại.

*

Kể từ khi tốt nghiệp trung học, mặc dù Vệ Ngưng đã thêm Wechat của Tả Vu Hàng, nhưng cô ấy lại không gửi nhiều tin nhắn cá nhân, hầu hết đều là thông báo tin tức từ tổ chức và lớp học ở trường đại học.

Nếu không phải hôm nay cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn nói rằng “Em đã đặt bàn mời anh ăn tối xong”, có lẽ Tả Vu Hàng cũng đã quên mất rằng vẫn còn một người như cô ấy nằm trong sổ địa chỉ WeChat.

Chiều hôm đó, Tả Vu Hàng ở lại tòa soạn.

Khi nhận được tin nhắn, cậu ta lập tức từ chối.

Văn phòng làm việc của Tả Vu Hàng đối diện với cửa sổ kính suốt từ cửa số đến sàn nhà, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh bên ngoài, thời tiết bên ngoài vừa phải, cậu ta còn có một việc vặt phải làm.

Không biết tại sao, cậu ta chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với Hứa Nguyện lúc cậu ta ở nhà vào cuối tuần.

Khi đó trên Weibo có một hot search về việc kiểm tra điện thoại di động của bạn trai, mà cậu ta thì vẫn luôn cho rằng khóa mật khẩu rất phiền phức, hơn nữa cậu ta chưa bao giờ đặt bất kỳ mật khẩu điện thoại di động nào, như vậy rất thẳng thắn.

Còn Hứa Nguyện, lúc đó cô cũng tin tưởng cậu ta.

Đối với điện thoại di động mà Tả Vu Hàng đưa cho, tiếp theo cô còn nắm lấy tay cậu ta, vẻ mặt đầy chán ghét đẩy nó ra, rồi tiếp tục vuốt video nhỏ của chính mình, thản nhiên nói: “Có gì thú vị đáng xem chứ, nếu anh dám có những cô gái trẻ khác, em sẽ trực tiếp đánh gãy chân của anh.”

Lúc ấy cậu ta chỉ biết cong mắt cười cười, ôm chặt người trong ngực hơn một chút, cười thẹn thùng nói: “Không dám, không dám.”

Thấy sự chú ý của cô vẫn đang chú ý đến điện thoại, cậu ta nhân cơ hội cúi người hôn lên má cô, cười nói: “Anh cũng không tham lam, anh chỉ muốn một mình em thôi.”

Dường như Hứa Nguyện cũng đã quen với hành động đột ngột của cậu ta, cất điện thoại đi, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cậu ta nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa một nụ cười.

Cô vẫn còn chưa kịp nói thêm gì nữa, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tả Vu Hàng đứng dậy đi tới, để lại cô một mình ngơ ngác tại chỗ: “Ai tới vậy?”

Cậu ta không trả lời, nán lại ở cửa một lúc rồi quay lại.

“Sao anh...” Đi lâu như vậy chứ?

Nửa câu nói sau, ngay khi Hứa Nguyện nhìn thấy bông hoa trên tay người đàn ông, lập tức nghẹn ở trong họng.

Tả Vu Hàng lại lắc lắc bông hồng màu vàng trong tay, trong mắt mang theo ý cười: “Trông đẹp không?”

Chờ sau khi Hứa Nguyện định thần lại gật đầu hai cái, cậu ta đã ngồi trở lại bên cạnh cô, dựa bó hoa vào tường.

“Làm thế nào anh lại nảy ra ý tưởng mua hoa vậy?”

“Bởi vì em thích đó.” Cậu ta trả lời rất tự nhiên, còn thuận thế vòng tay qua eo cô: “Hơn nữa cắm hoa trang trí trong nhà cũng rất đẹp.”

Ngày hôm đó, cũng không biết ai là người đề cập trước, nhưng thực ra cả hai đều đã nghĩ đến một tương lai xa và không xa.

Chương kế tiếp