Phản Ứng Ngắt Quãng

Chương 3
Tần Thanh đưa từng thành viên trong đoàn lên xe taxi. Anh ấy đi đến cạnh tôi, giọng ấm áp nói: “Anh đưa em về nhé?”

“Không cần đâu,” tôi giơ tay, đưa điện thoại ra, “Em đã gọi người lái hộ rồi.”

Tần Thanh rất biết chừng mực, “Được, vậy về nhà rồi thì nhắn tin cho anh.”

Tần Thanh là tiền bối đã vào đoàn múa sớm hơn tôi hau năm, hiện tại cũng được xem là trụ cột của đoàn.

Khoảng tầm một năm trước, tối đó, sau khi vở kịch kết thúc, anh ấy kêu tôi đến, nói: “Kim Hạ, em có muốn thử hẹn hò với anh không?”

Anh ấy dịu dàng, săn sóc, được công nhận là bạn trai hoàn hảo, vẫn luôn giữ khoảng cách thoải mái với tôi.

Nhưng tôi từ chối.

Gió đêm lành lạnh thổi qua, tôi ngẩng đầu lên nhìn trời sao. Bỗng nhớ đến câu nói, lúc tuổi trẻ không nên gặp một người quá nổi bật.

Bởi sau này nếu gặp được người khác, thì đó cũng chỉ là người khác.

Người lái hộ rất nhanh đã đến. Chạy qua vài cây đèn giao thông, xe cộ cũng không tắc nghẽn lắm.

Lại đến một cây đèn xanh đèn đỏ. Vừa dừng lại, sau xe đã truyền đến chấn động.

Quốc lộ to vậy mà cũng chẳng được bao nhiêu chiếc xe, người lái nhìn qua kính chiếu hậu, có chút kinh ngạc nói với tôi: “Hình như có người đụng vào đuôi xe.”

Tôi đang định xuống xe nhìn xem, cửa sổ xe đã bị ai đó gõ gõ.

Cách cửa sổ xe, ta cùng Chu Nhượng đối diện.

Bàn tay tôi đặt trên cửa xe vô cớ cứng lại.

Rốt cuộc bảy năm dài bao nhiêu?

Bảy năm, 2556 ngày, 61344 tiếng.

Có người nói, chỉ cần bảy năm, toàn bộ tế bào trên cơ thể người sẽ bị thay đổi một lần.

Tôi đã không thể đếm được, bảy năm này mình đã bao lần mơ về Chu Nhượng.

Tôi cho rằng sau bảy năm thì sẽ quên, sẽ thoải mái, nhưng lại không phải vây.

Khi tôi gặp lại Chu Nhượng, vô số hồi ức lũ lượt trào lên. Tôi cứ nghĩ là đã qua rất lâu, nhưng hình như mỗi việc đều chỉ mới là hôm qua.

Chu Nhượng lười nhác rũ mắt, dưới ánh đèn đường, góc mặt anh hơi có vẻ lãnh đạm. Cảm xúc anh nhàn nhạt, con ngươi đen nhánh, giống như chỉ cần hơi vô tình là tôi sẽ sa vào đó.

Anh nhướng mày, không chút để ý chậc một tiếng: “Ngại quá. Đèn đường quá mờ, hơi không tập trung đã va phải.”

Suốt bảy năm, Chu Nhượng đã sớm lái qua đủ loại xe đua, tôi không tin là giữa quốc lộ rộng lớn như vậy mà anh còn có thể va phải xe người khác.

Tôi lẳng lặng nhìn anh, chờ nói tiếp.

Anh đúng lúc mở miệng: “Tôi sẽ chịu mọi chi phí, nhưng lát nữa còn chuyện gấp phải giải quyết. Hay là chúng ta trao đổi số điện thoại, ngày mai liên lạc.”

Giữa đêm khuya, làm gì có ai muốn đến đồn cảnh sát. Huống chi Chu Nhượng là tay đua F1, không biết việc này nếu bị lan truyền sẽ có ảnh hưởng gì đến anh không.

Tôi gật đầu: “Được.”

Vấn đề được giải quyết. Tôi im lặng ngồi ở ghế sau, trong xe yên ắng không có tiếng động, tôi vô thức nắm chặt điện thoại.

Hơi men dâng lên, tôi nhìn ánh đèn trong bãi đỗ xe, bất chợt ngây người.

Nhật ký cá nhân của Chu Nhượng là một mặt trắng, lúc đó, tôi đã xóa hết tất cả địa chỉ liên lạc của Chu Nhượng, không lưu bất cứ thứ gì. Bây giờ trông thấy thái độ xa lạ của anh với tôi, quả thật là đã quên mất tôi.

Nhận ra điều này, tôi vốn nghĩ mình sẽ đau lòng mà khóc, nhưng hốc mặt lại rất khô cằn, trong lòng bình tĩnh cực kỳ, không thể rơi giọt nước mắt nào.

Tôi nhếch môi.

6

《 Giselle 》sẽ được diễn ở rạp hát này trong vòng hai đêm.

Tôi không hiểu vì sao Chu Nhượng cứ phải liên lạc với tôi vào ngay nửa giờ trước lúc biểu diễn, rõ ràng anh đã có hẳn cả ngày thời gian.

Tôi vội vàng nhận cuộc gọi, lớp trang điểm bị nhòa do mồ hôi từ giờ luyện tập, tôi đang chờ thợ trang điểm làm lại.

“Ngại quá, bây giờ tôi đang bận, chúng ta hãy liên lạc sau đi.”

Chu Nhượng không nói thêm gì, dừng một chút mới đồng ý rồi cúp máy.

Tôi không rảnh bận tâm đến một chút bi thương trong lòng.

Tôi biết rõ trước mắt mình cần làm gì, phải làm tốt việc gì.

Chờ đến khi bình tĩnh lại, tôi hoàn toàn nhập tâm vào vở diễn, trở thành Giselle chân chính, cô gái chân thành mà dũng cảm vô cùng khi yêu.

Bước lên sân khấu, cả khán đài không có một chỗ trống, tôi lại thấy ngay Chu Nhượng.

Anh mặc sơ mi đen, cúc áo cẩn thận cài đến trên cùng. Khác với tay đua tùy hứng hôm qua, hôm nay anh có vẻ rất chính chắn lạnh lùng.

Anh giương môi, cười như không cười giơ tấm vé vào cổng với tôi.

Tôi cúi mắt không nhìn anh, xung quanh hoàn toàn tối đi. Đèn sáng, màn một của vở 《 Giselle 》chính thức bắt đầu.

《 Giselle 》 là một vở kịch lãng mạn kết thúc buồn.

Câu chuyện kể về Giselle ngây thơ hoạt bát, nàng và công tước Albrecht, người đã giả làm một nông dân yêu nhau, nhưng lại từ nàng tiểu thư quý tộc Bathilde và Hilarion, người yêu thầm Giselle, biết được bá tước và tiểu thư quý tộc đã sớm có hôn ước với nhau.

Giselle bi phẫn chết đi.

Bá tước đi đến trước một Giselle sám hối, lại bị đám hồn ma từng bị người yêu phản bội giam giữ. Giselle, giờ đã hóa thành hồn ma một lần nữa giải cứu bá tước,, nửa đêm, khi tiếng chuông vang lên, linh hồn Gieselle hoàn toàn tan biến.

Bá tước hoàn toàn mất đi tình yêu thuần túy và chân thành nhất thế gian.

Từ trên sấu khấu đến giờ giải lao giữa hai màn, tôi luôn cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú trên người mình.

Sau khi chào bế mạc, tôi quay về hậu trường, điện thoại vẫn không có tin tức gì.

Tôi mím môi.

Có lẽ anh thật sự chỉ tới để xem một vở kịch thôi.

Dọn dẹp đồ xong, tôi chuẩn bị rời khỏi. Đi được vài bước lại trông thấy Chu Nhượng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chỗ khuất truyền đến tiếng trò chuyện không rõ ràng, tôi không biết tại sao mình lại thấy chột dạ, cuống quýt đẩy mạnh anh vào phòng trang điểm đằng sau.

Phòng trang điểm không còn ai, tôi định bật đèn, không ngờ Chu Nhượng lại đè cổ tay tôi lại, đẩy nhẹ tôi về phía sau dựa vào tường.

Độ ấm ở vị trí hai ngón tay chạm nhau mang đến cảm giác tê dại I diệu.

Chu Nhượng cách tôi rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp đan xen của nhau. Tôi hơi nghiêng đầu, hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Anh giơ ngón tay đè lại môi tôi, “Suỵt.”

Khớp xương ngón tay thon dài đặt trên môi tôi, mang theo hơi thở ái muội, nhẹ nhàng đè lên môi, bờ môi xinh đẹp của Chu Nhượng khép mở, đôi mắt buông xuống: “Có thể là vị hôn thê của tôi đến tìm, nếu không muốn bị phát hiện thì đừng lên tiếng.”

Vị hôn thê.

Là Trình Chiêu?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình và Gieselle có chút tương đồng đáng buồn.

Hốc mắt tôi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Chu Nhượng, tên khốn này.”

Rõ ràng đã có vị hôn thê lại còn đến trêu đùa tôi.

Anh đúng là tên khốn.

Nháy mắt tiếp theo, anh buông bàn tay giữ chặt tôi ra, ngón tay đụng phãi công tắc đèn, phòng trang điểm lập tức sáng ngời.

Anh thở dài một tiếng: “Quả nhiên chúng ta có quen biết, đúng không?”

Mặc dù vì vụ va chạm nên đã trao đổi số điện thoại, nhưng anh vẫn chưa nói cho tôi tên của mình.

Tôi cũng vẫn luôn giả vờ không quen biết, nhưng lúc này cũng chẳng để ý lớp ngụy trang có vết nứt hay không, tôi chỉ đỏ mắt trừng anh.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh càng thêm sắc bén, giọng nói thu hút trả lời: “Lừa cô đấy, tôi làm gì có vị hôn thê.”

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, có ai đó dừng trước cửa, chần chở gõ cửa: “Kim Hạ, là em sao?”

Tôi hít sâu vài hơi, mở cửa, bên ngoài là Tần Thanh.

Anh ta ôn hòa cười, dường như có tiếng thở dài nhẹ nhõm, “Anh vừa thấy bóng người rất giống em.”

Tầm mắt Tần Thanh rơi xuống môi tôi, im lặng một lát, nhắc nhở: “Son của em bị lem rồi.”

Tôi mu bàn tay lau mạnh khóe môi, đen mặt đi thẳng, không quan tâm đến Chu Nhượng trong phòng trang điểm nữa.

Bầu trời tối đen. Ra khỏi nhà hát đã gần 10 giờ, may mà nhà cũng không xa đây mấy, tôi quyết định đi bộ về.

Chu Nhượng đuổi theo, tôi không để ý đến anh.

Tôi đi một đường, Chu Nhượng cứ vậy im lặng đi theo tôi cả đoạn đường.

Hồi cấp 3 cũng là thế này. Mỗi lần Chu Nhượng chọc giận tôi xong, tôi không để ý đến anh, anh sẽ yên lặng đi theo sau đưa tôi về nhà.

Lúc ấy anh sẽ cố ý gây chuyện, khiến tôi không nhịn được đến tìm anh trước. Có khi là trật chân, có khi lại bị trái cây rơi xuống đập trúng.

Chờ đến khi tôi thật sự quay đầu tìm anh, anh sẽ tươi cười xán lán, đến nắm tay tôi, “Biết ngay Kim Hạ sẽ mềm lòng với tôi mà.”

Nếu tôi tránh ra, anh sẽ cô đơn rũ mắt, tự quyết định: “Thôi vậy. Tôi biết mà, thất sủng rồi.”

Cuối cùng tôi cũng không chịu được dòng hồi ức mãnh liệt quay về.

Tôi run rẩy cả người, nói với Chu Nhượng cách đó không xa: “Anh đừng đi theo tôi nữa.”

Cái kia bóng kia dừng lại, Chu Nhượng khe vậy thì dừng bước.

Tôi nghe thấy tiếng bật lửa truyền đến giữa đêm tối tĩnh lặng.

Quay đầu lại, tôi phát hiện Chu Nhượng miệng cắn điếu thuốc, ánh lửa trong bóng đêm lóe vài tia sáng mỏng manh, giữa làn sương khói mơ hồ.

Anh học hút thuốc từ lúc nào?

Cảm nhận được cái nhìn của tôi, Chu Nhượng cầm điếu thuốc, nhấc mắt nhìn tôi, đơn giản trả lời: “Phản ứng cai nghiện.”

“Cái gì?” Tôi ngẩn ra.

Chu Nhượng hướng mắt về phía tôi, đôi mắt hẹp dài tràn đầy thờ ơ, sương khói làm mở đi khoảng cách giữa tôi và anh, đến cả không khí cũng lan đầy hơi thở ái muội.

“Phản ứng cai nghiện, thường xuất hiện sau khi dừng uống các loại thuốc mà cơ thể đã quen phụ thuộc vào. Một khi phát tác sẽ xuất hiện các triệu chứng nôn nóng, mất ngủ. Vào những lúc này, tôi sẽ chọn hút một điếu thuốc.”

Có lẽ tôi đã biết được nguyên nhân.

Phản ứng cai nghiện của Chu Nhượng là do thuốc uống, nhưng vì là tay đua nên anh không thể dùng một số loại thuốc nào đó, vì vậy anh lựa chọn tạm thời làm nhẹ các phản ứng cai nghiện.

Nhưng anh đã uống loại thuốc nào?

“Cơ mà……” Anh kéo dài âm cuối, cười như không cười nhìn qua, “Sau khi gặp cô, phản ứng cai nghiện của tôi lại giảm đi.”

Anh không tiếng động chậc một tiếng, một góc xương cổ tay lộ ra dưới áo sơ mi đen làm người ta mê mẩn, anh bâng quơ chậc nhẹ một tiếng: “Đừng để ý đến tôi, mau về đi.”

Anh liếc xéo tôi, dường như hơi bất mãn: “Cũng không biết rốt cuộc cái tên theo đuổi cô làm ăn thế nào, nửa đêm cũng không biết đưa người ta về nhà.”

Anh cười nhạt một tiếng, thản nhiên kết luận: “Có vậy mà còn muốn theo đuổi người khác? Kiếp sau đi.”

Điển hình của việc chê người khen mình.

Người Chu Nhượng nói có lẽ là Tần Thanh. Suy nghĩ của tôi bị quấy rầy, lại vì lời nói của anh làm cho nghẹn lời, đành quay đầu về nhà.

7

Sau đêm đó, thỉnh thoảng tôi sẽ gặp Chu Nhượng trong nhà hát.

Gần đây đoàn múa có khá nhiều buổi diễn, anh gần như lần nào cũng có mặt, lần nào cũng ngồi hàng ghế đầu.

Anh cũng không bắt chuyện với tôi. Có lần gặp nhau bên ngoài, chúng tôi cũng chỉ hơi gật đầu rồi lướt qua.

Tôi cố ý quên đi người tham gia quan trọng nhất giữa chúng tôi.

Trình Chiêu.

Tôi không biết rốt cuộc Chu Nhượng và Trình Chiêu đã có chuyện gì. Rõ ràng trước khi tôi rời đi, Trình Chiêu vẫn rất thỏa thuê đắc ý, bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu.

Là nhiệm vụ hoàn thành rồi nên bỏ rơi Chu Nhượng rời đi?

Hay là…… vì lý do khác?

Các vở diễn của đoàn múa cũng không phải hoàn toàn đều của nước ngoài, cũng có các vở được cải biên trong nước. Đây là hướng phát triển quan trọng của chúng tôi, may mà phản ứng của khán giả cũng không tệ.

Qua giờ giải lao giữa buổi, tôi đã đứng ở vị trí chờ đèn chiếu sáng. Đèn treo trên trần là đạo cụ quan trọng của hôm nay, lúc này lại lập lòe mờ nhạt, không có đúng lúc sáng lên.

Tôi nhận ra có vấn đề, muốn trốn sang một bên, nhưng dưới chân lại như có ai đó khóa chặt, không thể nhúc nhích chút nào.

Không biết có phải vì biểu cảm quá kinh ngạc của tôi hay không, Chu Nhượng lập tức từ dưới khán đài chạy lên, trước khi đèn treo hoàn toàn rơi xuống đẩy mạnh tôi sang một bên.

Cả khu vực rối loạn hết cả lên.

Thành viên trong đoàn dồn dập chạy đến hỏi thăm tôi, tôi được Chu Nhượng bảo vệ trong lòng, không gặp phải vấn đề gì cả.

Chu Nhượng cúi mắt, gương mặt hơi tái. Anh mím môi, dưới cái nhìn của tôi lắc đầu: “Tôi không sao.”

…… Nếu cánh tay anh không cứng ngắc như vậy.

Đây được xem là sự cố sân khấu. Đoàn trưởng quyết đoán tạm dừng buổi diễn, xin lỗi và bồi thường cho người xem.

Tôi đỡ Chu Nhượng đứng lên, lia mắt qua khán đài, tôi thấy Trình Chiêu từ phía xa đứng dậy, ánh mắt lạnh băng.

Tim tôi ngừng đập, biết chuyện đêm nay có liên quan đến cô ta. Nhưng hiện tại tôi không rãnh bận tâm, Chu Nhượng cần được gặp bác sĩ.

Chu Nhượng liên lạc với bác sĩ của đoàn xe. Bác sĩ An là người phụ trách tình hình sức khỏe của Chu Nhượng, hiểu rõ tình trạng của anh.

“Chẩn đoán bước đầu không có gãy xương, nhưng cần chụp CT để xác nhận.” Anh ta không nhịn được dong dài, “Nửa tháng nữa là có thi đấu, anh đi đánh nhau hay sao vậy? Không thể để tôi an tâm một chút được sao?”

Chu Nhượng không hé răng, yên lặng ăn mắng. Người có thể khiến Chu Nhượng chủ động chịu mắng thật sự không nhiều, sau khi thấy anh không sao, tôi trái lại thấy có chút mới lạ.

Bác sĩ An không có ý thiên vị, chuyển lửa đạn sang phía tôi: “Cô cũng thật là, không thấy cậu ta không cởi quần áo được à, còn không qua giúp đỡ.”

Tôi yên lặng mỉm cười: “……”

Tôi nhịn.

Chu Nhượng đang thay quần áo bệnh nhân, một bàn tay đúng là hơi khó. Tôi cúi mắt không nhìn da thịt lộ ra, nhưng khi thấy eo bụng lộ ra dưới vạt áo lại không khỏi sửng sốt.

13/02/2024

#xanh
Chương kế tiếp