Phản Ứng Ngắt Quãng

Chương 4
Sườn eo anh là một hình xăm.

Summer.

Đôi mắt như bị phỏng một giây, tôi nhanh chóng dời mắt. Nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc là có ý gì?

Chu Nhượng bị đẩy đi làm kiểm tra toàn thân. Bác sĩ An dọn dẹp hồ sơ, tôi đi đến gần anh ta.

“Bác sĩ An, phản ứng cai nghiện của Chu Nhượng là thế nào?”

Tôi muốn biết bảy năm này anh đã gặp chuyện gì.

Bác sĩ An liếc tôi một cái, “Đây cũng không phải bí mật. Bảy năm trước Chu Nhượng gặp phải sự cố, sau khi tỉnh lại liền bắt đầu quên đi người yêu của mình. À, cô thấy hình xăm bên hông cậu ta không, nghe nói là vì người đó nên mới xăm.”

“Sau đó thì cậu ta hoàn toàn quên sạch bắt đầu trở nên dễ giận, nôn nóng. Đoàn xe kê thuốc để cậu ta bình tĩnh lại, nhưng loại thuốc này lại ảnh hưởng đến việc thi đấu.”

“Cậu ta vốn đã phụ thuộc nhiều vào thuốc, nhưng lại không chịu rời đội, vì thi đấu nên ép mình ngừng thuốc.”

Bác sĩ An đi rồi, tôi ở trong phòng bệnh thật lâu cũng chưa thể hoàn hồn.

Tôi ngờ nguyên nhân là như vậy.

Đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng. Ví dụ như sau khi chinh phục xong thì Trình Chiêu bỏ rơi Chu Nhượng, Chu Nhượng đau lòng không muốn sống nên chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài, hoặc là Trình Chiêu đã lừa tôi, sau khi cơ thể Chu Nhượng suy kiệt sẽ để lại di chứng.

Mãi đến khi Chu Nhượng quay về, thấy tôi còn đang đứng sững sờ, cho rằng tôi vì anh bị thương mà áy náy, bất đắc dĩ cong môi: “Tôi thật sự không sao.”

Tôi ngây ra nhìn anh một hồi, ngắt lời nói: “Anh nhận ra tôi từ lúc nào? Anh nhớ ra tôi rồi?”

Cảm xúc trên mặt Chu Nhượng nhạt đi, không còn cười nữa, “Không có, tôi vẫn chưa ra em.”

Tôi có chút thất vọng rũ mắt.

“Nhưng một năm trước tôi tìm thấy xấp giấy kiểm điểm được em đóng thành sách. Nói thật, ban đầu đọc chúng tôi cũng không có cảm giác gì, mãi đến khi lần nữa gặp em.”

“Hôm đó sau khi trị liệu tâm lý, tôi đến trễ vở kịch mà bác sĩ An đã đề cử, lại gặp em ngoài nhà hát, trong lòng tôi mới bình tĩnh lại. Sau đó chính là tình cảm mãnh liệt xông đến, thậm chí không cần tìm kiếm quá nhiều, tôi liếc mắt là thấy được tên em dưới tấm poster.”

Dường như nhớ ra gì đó, cách quần áo, anh chạm vào hình xăm trên sườn eo.

Anh cong nhẹ môi, gương mặt không giấu được vẻ phóng túng rực rỡ trước kia.

Tôi như thấy được Chu Nhượng của bảy năm trước.

“Phản ứng cai nghiện sau khi quên đi là vì em, vậy nên điều có thể làm tôi thoát khỏi phản ứng cai nghiên, cũng chỉ có em.”

8

Chu Nhượng bị bác sĩ An đóng gói đưa qua bờ bên kia đại dương tham gia kỳ thi F1.

Tay anh chĩ bị trật nhẹ, dưỡng mấy ngày là khỏi. Đây quả là trong cái rủi có cái may, ít nhất anh không phải vì tôi mà bỏ lỡ trận đấu.

Sau khi quay lại nhà hát, Tần Thanh gọi tôi lại. Anh ta hỏi tôi có phải có quen biết với Trình Chiêu hay không.

Tôi không ngờ anh ta sẽ nhắc đến Trình Chiêu, gật đầu: “Đã từng quen biết.”

“Một tuần trước cô ta vừa đến đoàn múa tham gia thi tuyển, nhưng vì kiến thước cơ bản quá kém nên không đậu.”

Tần Thanh xoa thái dương: “Anh luôn có cảm giác hôm đó ánh mắt cô ta nhìn em rất đáng sợ, nhưng anh đã xem camera, đèn treo là tự nó rơi xuống. Có thể là do anh nghĩ nhiều rồi.”

Cho dù chuyện có ra sao thì tôi vẫn chân thành cảm ơn Tần Thanh.

Thực ra tôi đã dụ đoán được sẽ không tìm được nguyên nhân từ camera. Trình Chiêu đã từng nói rằng cô ta có hệ thống, vốn chẳng cần phải đặt mình vào nguy hiểm mà tự làm.

Không chờ tôi tìm đến, ba ngày sau cô ta đã tự đến.

Vọt vào hậu trường tạt một ly chất lỏng không nào đó không rõ.

Cô ta từ đằng sau xuất hiện, tôi vốn không kịp né tránh. Tần Thanh chắn thay tôi, trước người bị ướt một mảng. Bảo vệ lập tức chạy vào, áp giữ Trình Chiêu trên mặt đất.

Tôi kéo Tần Thanh, thay anh ta kiểm tra vết thương. Không có ăn mòn, không có mùi hương, cũng không dịch nhầy, không phải axít.

Có thể chỉ là nước bình thường.

May là trong hội trường có bảo vệ.

Trình Chiêu tóc tai lộn xộn, mắt cô ta đầy tơ máu, cứ như cả đêm không ngủ.

“Tại sao? Rõ ràng tôi mới là nữ chính của thế giới này.” Cô ta quát, “Tại sao tôi chỉ hại cô một lần thì đã cướp hệ thống của tôi? Tại sao tôi đã chinh phục suốt bảy năm mà giá trị tình yêu của Chu Nhượng vẫn cứ bằng không? Rõ ràng vị trí múa chính của đoàn múa là tôi ——”

“Tại sao cô cũng muốn giành chứ?” Mắt cô ta trừng to, chảy xuống nước mắt.

Tôi nhớ về bảy năm trước khi Trình Chiêu xuất hiện. Lúc đó cô ta làm sinh viên trao đổi, đến trường tôi học tập giao lưu.

Thời điểm đó trình độ của cô ta chắc chắn rất cao, nếu không cũng sẽ không được chọn đi.

Tôi bình tĩnh hỏi lại: “Nhưng tất cả những chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

Trình Chiêu chinh phục Chu Nhượng thất bại, nhưng bảy năm này Chu Nhượng đã quên tôi, thậm chí quyển kiểm điểm kia là một năm trước mới tìm thấy, trước lúc đó, Trình Chiêu có 6 năm để chinh phục Chu Nhượng, người đã hoàn toàn quên tôi.

Trình Chiêu nói tôi cướp vị trí nhảy chính của cô ta, nhưng cô ta có nghĩ hay không, rốt cuộc bảy năm này cô ta đã làm gì để kiến thức của mình trở nên kém cỏi đến mức ngay cả vòng sơ tuyển cũng không đậu?

Khi một người đặt hi vọng về tương lai của mình lên người khác, thì đã xác định chỉ nhận lại thất vọng.

Cho dù không chinh phục Chu Nhượng, Trình Chiêu vốn đã có thể bằng vào chính mình tỏa sáng trên sân khấu.

Tôi không muốn nhiều lời, vẫn quyết định đưa Tần Thanh đến bệnh viện kiểm tra một lần.

Tần Thanh yên lặng ngồi trên ghế, nhìn tôi thay anh ta đăng ký chỗ. Đến khi tôi trở lại, anh ta bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Người em thích chính là người tối đó ở phòng trang điểm đúng không?”

Đêm thứ hai sau khi gặp lại, Chu Nhượng ở phòng trang điểm làm lem vết son của tôi, còn lừa tôi nói rằng anh đã có vị hôn thê.

Cắn chặt khớp hàm.

Tôi thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy. Anh ấy là người em đã thích từ khi còn niên thiếu.”

Thích rất lâu rất lâu.

Tôi hơi áy náy: “Thầy Tần, thật sự rất xin lỗi ——”

Tần Thanh xua tay, cười nói: “Kim Hạ, em cũng từng diễn 《 Giselle 》, hẳn cũng biết tình yêu là thứ tình cảm chân thành thuần túy nhất. Chỉ trách anh xuất hiện quá muộn, em không có lỗi ở đâu hết.”

Tôi thử phào nhẹ nhõm một hơi.

So với nam chính phụ lòng trong《 Giselle 》, bản thân Tần Thanh càng giống với Hilarion trung thành.

Hilarion cũng đem làng chân thành yêu Giselle tha thiết, tiếc là nàng không yêu hắn.

Tôi tin tường Tần Thành cũng chân thành với tôi như vậy, tiếc là chúng tôi gặp gỡ quá muộn.

Lòng tôi không thể chứa ai khác được nữa.

Cho đến hạng mục kiểm tra kết thúc, tôi nói với Tần Thanh: “Thầy Tần, ngày mai không có vở diễn, anh thay em xin đoàn trưởng nghỉ một ngày ——”

Tôi vội vàng đi ra ngoài.

Trước khi đi, Tần Thanh trêu ghẹo nói: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

“Đương nhiên.” Tôi trả lời.

Tôi chưa quên việc Trình Chiêu đã nói về giá trị tình yêu bằng không.

Ngày mai Chu Nhượng sẽ bắt đầu thi đấu, tôi muốn gặp anh.

Ngay bây giờ.

9

Vé xem trận đấu F1 đã sớm bán hết.

Bác sĩ An để dành cho tôi một vé khán giả, dẫn tôi vào sân.

Lúc tôi vào đến thì thi đấu đã sớm bắt đầu. Tuy chỉ là buổi luyện tập, nhưng khán đài rộng như vậy đã không còn ghế trống..

Trọng tài đang đếm ngược, nhóm người mê xe sôi động hẳn lên. Xe đua chạy qua đoạn đường phía trước, rào rạt phá vỡ không khí, truyền đến một tiếng gào thét bén nhọn.

Chỉ mới mười giây ngắn ngủi, chiếc xe đầu tiên đã bỏ xa điểm xuất phát cả một cua quẹo.

Trận luyện tập này chỉ kéo dài một giờ đồng hồ.

Thành tích của Chu Nhượng vẫn ổn định. Chỉ là ở vòng thứ mười thì bánh xe nổ lốp, suýt chút đâm phải chiếc xe gần đó.

Mãi đến đợt luyện tập thứ hai vào buổi chiều kết thúc, tôi mới gặp Chu Nhượng.

Anh ngồi một mình tại phòng nghỉ, ánh chiều tà ngoài cửa sổ rơi xuống trên người anh. Trang phục đua xe vẫn chưa thay ra, bật lửa xoay tròn trên đầu ngón tay, lớp lông mi dày rũ xuống tạo ra cái bóng dưới mí mắt anh.

Chu Nhượng lấy điện thoại ra gõ vài chữ. Nháy mắt tiếp theo, điện thoại của tôi vang lên.

Là tin nhắn Chu Nhượng gửi đến.

Nghe thấy tiếng thông báo, Chu Nhương nâng mi nhìn sang.

Tôi tiến về phía anh, rút bật lửa trên tay anh, thở dài: “Chu Nhượng, không được h·út th·uốc.”

Đôi mắt anh mỉm cười nhìn qua, khóe hơi hơi nhướng.

Hàng mi thật dài rung rung, anh nâng cặp mắt đen lập lòe, “Nhưng tôi rất nhớ em.”

Tôi gần như chết đuối dưới ánh mắt ấy.

Lấy một gốc cây bạc hà xiêu vẹo từ trong túi đồ ra. Tôi cẩn thận suy nghĩ, “Cây bạc hà lớn rất nhanh. Mỗi lần nhớ em, không được hút thuốc, mà hãy ăn một lá bạc hà.”

Trong một góc truyền đến tiếng mèo kêu, một con mèo tam thể nhảy ra. Nó không thích mùi hương bạc hà, kêu to vài tiếng rồi trốn xuống đáy giường.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra con mèo mập mạp này là con mèo Chu Nhượng đã nhặt từ trên sân thượng.

Bảy năm, có lẽ nó đã thay tôi làm bạn bên cạnh Chu Nhượng, tham gia mỗi một trận đấu kịch liệt.

Chu Nhượng nhận lấy cây bạc hà kia, cong môi: “Được.”

Anh giương mắt nhìn qua.

Tầm mắt chạm vào nhau, mọi thanh âm đều im lặng.

Đến cùng thì yêu một người khó đến chừng nào?

Cho dù cả thế giới đều ngăn cản đôi ta yêu nhau, cho dù tất cả ký ức về em đều bị xóa bỏ, nhưng từng tế bào trên người tôi đều chỉ biết vì em mà rung động.

Có lẽ có người sẽ tham gia vào sống chết và ký ức của chúng ta, nhưng sẽ không bao giờ có thể can thiệp vào tư tưởng, tình cảm của ta.

Cho dù có quên em ngàn lần vạn lần, tôi cũng sẽ vâng theo bản năng, một lần nữa bỏ mặc tất cả để yêu em.

10

Hai ngày sau tôi không thể ở cạnh Chu Nhượng.

Đoàn múa được mời đến Paris diễn, tất cả mọi người đều tập trung chuẩn bị.

Tôi không thể xem phát sóng trực tiếp của trận đấu, thậm chí chỉ có thể nhân lúc ăn cơm để xem lại vài đoạn chiếu lại trên mạng.

Ngày thi đấu thứ hai, Chu Nhượng không lấy được vị trí đứng đầu, thành tích nhanh nhất chỉ kém hạng nhất chưa đến 0.1 giây.

Ngày thứ ba, Chu Nhượng đang giữ vị trí số hai nhờ vào một khúc cua đoạt được vị trí đầu. Nghe nói thời điểm anh vượt qua, cả khán đài cho dù là fan của ai cũng đều vì anh mà phấn khởi vỗ tay.

Anh lấy được điểm, thành công lấy được quán quân ở trạm đầu tiên của mùa giải này.

Vở diễn ở Paris kéo dài tổng cộng ba ngày.

Ngày cuối cùng, đèn sân khấu sáng lên, tôi thấy được Chu Nhượng bên dưới.

Anh ngồi ghế giữa ở hàng đầu tiên. Lúc hai mắt chạm nhau, anh vẫn như lần đầu tiên xem tôi diễn sau khi gặp lại, giơ tấm vé về phía tôi.

Chào bế mạc, tôi hướng về phía khán đài có anh, cong môi lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Mấy năm nay, tôi đã bước lên rất nhiều sân khấu lớn nhỏ, diễn không biết bao nhiêu vở kịch.

Tôi đã làm vai chính, cũng từng làm vai phụ.

Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, ở vở diễn cuộc đời này, cuối cùng tôi cũng gặp được nam chính của mình, Chu Nhượng.

Anh không vì chướng ngại to lớn mà bỏ diễn, cũng không vì thế mà bỏ xuống sân khấu trước giờ.

Anh cũng giống tôi, tại giao lộ rộng lớn của cuộc đời này.

Ra sức nỗ lực, dùng hết mọi thứ để ——

Lao đến đối phương.

☆L☆E☆O☆S☆I☆N☆G☆

13/02/2024

#xanh
Chương kế tiếp