Phản Ứng Ngắt Quãng

Chương 5: Ngoại Truyện
Ngoại truyện Chu Nhượng: Giấc mộng phát sáng

1

Người yêu của Chu Nhượng chết vì tai nạn hàng không.

Trước khi lên máy bay, người anh yêu còn gửi tin cho anh, đùa rằng có khi sau này hai người họ đến cả trả lời tin nhắn cũng sẽ chịu múi giờ ảnh hưởng.

Mà lúc này đây, Trần Kim Hạ của anh lại chết nơi xứ người.

Cô không về được.

Tháng đầu tiên sau khi Trần Kim Hạ rời đi, anh bắt đầu viết thư cho cô.

Anh viết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từng bức từng bức, không chê phiền mà kể hết từng sự việc cho cô.

Tháng thứ ba sua khi Trần Kim Hạ rời đi, những bức thư gửi sang bên kia đại dương bị trả về.

Xấp thư thật dày rơi tán loạn dưới đất, anh rũ mắt, nhặt lên từng bức.

Anh kiên nhẫn dùng lòng bàn tay phủi sạch vết bụi trên đó.

Tháng thứ sáu sau khi Trần Kim Hạ rời đi, anh bắt đầu hoàn toàn sa vào tốc độ.

Tất cả mọi người cho rằng anh đã nguôi, chỉ có chính anh biết, chỉ khi adrenalin tăng đến cực hạn, anh mới có thể ngắn ngủi quên đi sự thật về sự ra đi của Trần Kim Hạ.

Nhưng sau một lát ngắn ngủi quên đi, tình cảm càng thêm mãnh liệt mênh mông lại ùa về, mài mòn anh không chừa lại chút gì.

…… Xe tắt máy.

Đặt trán trên vô lăng, anh nắm lấy vạt áo của mình, không thể kìm nén mà nức nở từng tiếng.

Tháng thứ mười sau khi Trần Kim Hạ rời đi. Đó là ngày Trần Kim Hạ hứa với anh sẽ quay về, anh mua hoa hồng mà cô yêu nhất, ngồi từ sáng sớm đến đêm khuya, cũng không thể chờ được Trần Kim Hạ của nah trở về.

Tiếng chuông nửa đêm vang lên, anh giương mắt nhìn chằm chằm đồng hồ, nhìn thế giới tiến vào ngày mới, bờ môi nhạt màu giật giật.

“…… Đồ lừa đảo.”

Năm thứ hai sau khi Trần Kim Hạ rời đi, nữ chính Trình Chiêu xuất hiện.

Vở kịch Trần Kim Hạ yêu nhất là 《 Giselle 》, anh cũng ở tại vở diễn đó 《 Giselle 》 gặp Trình Chiêu.

Trình Chiêu bắt đầu xuất hiện thường xuyên bên cạnh anh, chỉ mới một năm ngắn ngủi, cô ta đã không kiên trì được.

Cô ta khóc lóc tìm anh: “Vì sao anh lại không thích em? Rõ ràng hệ thống nói, anh sẽ yêu em.”

Trình Chiêu say xỉn nói hết mọi chuyện. Lần đầu tiên anh hiểu ra thế giới này vốn là một quyển sách, Kim Hạ mà anh yêu say đắm chỉ là trải đường cho sự xuất hiện của nữ chính.

Anh bước từng bước về nhà, ánh trắng sáng rực, anh nhớ về Trần Kim Hạ của mình.

Anh từng thâu đêm đứng ở phòng tập nhìn Trần Kim Hạ múa.

Không ai biết dưới đôi giày ba lê đó mang bao nhiêu vết thương, Trần Kim Hạ của anh tập múa từ nhỏ, không có ngày nào lười biếng.

Cô mỗi ngày luôn nhảy từ khi trời chưa sáng, bị thương cũng không than đau, mồ hôi lạnh đầy người cũng chỉ nhẹ nhàng cong môi.

Chân cô luôn có vết thương, vậy nên anh luôn mang theo cồn sát trùng và bông băng khử khuẩn.

Người khác thấy cô mặc trang phục nhảy, khen cô xinh đẹp, nhưng anh lại rất đau lòng.

Trần Kim Hạ của anh quá gầy, gầy đến mức dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ biến mất không thấy.

Anh sẽ đau lòng, nhưng Trần Kim Hạ lại không quan tâm chính mình.

Lần nặng nhất đó, Trần Kim Hạ ở trên sân khấu ngã xuống. Chân bó thạch cao, tỉnh dậy liền rơi nước mắt.

Câu đầu tiên cô hỏi anh là, em còn múa được không?

Trong chớp mắt đó, anh thật sự giật đến choáng cả người. Anh muốn nói không phải cô nên hỏi sau này có thể đi đứng bình thường được không sao? Nhưng anh nhìn Trần Kim Hạ khóc đến chóp mũi đỏ bừng, che giấu hết mọi cảm xúc tiêu cực, ậm ừ trả lời: “Dưỡng tốt là được.”

Trần Kim Hạ cười.

Cô biết biết dỗi, nhăn mặt bực bội nhìn anh.

Trần Kim Hạ không mang thù, biện pháp làm hòa nhanh nhất với cô là viết bản kiểm điểm.

Anh đã viết cho cô vô số tờ kiểm điểm. Trước giờ anh không có kiên nhẫn, nhưng lại chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Trần Kim Hạ.

Anh mãi mãi không quên được dáng vẻ khi nhảy 《 Giselle 》 của cô.

Tựa một hồn maa, linh hoạt kỳ ảo, rồi lại như pháo hoa xán lạn mà anh không thể nắm được.

…… Cô tốt đẹp đến mức khiến nhịp tim anh hỗn loạn.

Vậy nên khi biết được, cô gái mà anh đã quý trọng hơn cả châu báu từ niên thiếu, chỉ là một nét trải đường bạng quơ cho sự xuất hiện của người khác trong sinh mệnh của anh, một đoạn nhạc đệm không chút gợn sóng.

Muốn anh phải làm thế nào để chấp nhận sự thật như vậy?

Lòng anh đau đến tan nát.

2

Chu Nhượng từ Trình Chiêu biết được rất nhiều chuyện.

Ví dụ như vai chính, ví dụ như hệ thống, hoặc như giá trị tình yêu.

Trình Chiêu chưa từng đạt được một giá trị tình yêu nào từ anh.

Thay vì nói là giá trị tình yêu, chi bằng nói đó là năng lượng của vai chính mà hệ thống khát vọng đạt được từ anh.

Năng lượng của tình yêu là rất lớn.

Dao động cảm xúc của vai chính càng lớn, năng lượng nhận được càng nhiều.

Nhưng anh vẫn cứ nhận thấy có vấn đề đâu đó.

Nếu chỉ vì thu hoạch năng lượng vai chính, vì sao hệ thống chỉ thu hoạch từ nam chính mà xem nhẹ năng lượng của nữ chính?

Nói cách khác, hệ thống phải thông qua Trình Chiêu chinh phục anh mới đạt được năng lượng, nhưng bằng cách nào mà hệ thống lại lấy được năng lượng của nữ chính Trình Chiêu?

Rất nhanh anh đã nhận được đáp án.

Năm thứ năm sau khi Trần Kim Hạ rời đi, Trình Chiêu hoảng loạn tìm được anh, giọng nói sắc nhọn: “Hệ thống nói, hệ thống chủ đã quyết định tạo ra lại một thế giới khác giống với trong sách. Anh nói xem, chúng ta có thể nào bị bỏ rơi hay không?”

Mỗi thế giới trong sách đều là một cá thể độc lập. Một khi cốt truyện bị phá, năng lượng của vai chính sẽ tan biến, hệ thống sẽ chẳng chiếm được cái gì.

Hiện tại, thế giới này đã xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

Trình Chiêu như đang hiến của quý lấy ra một đạo cụ, thấp giọng hướng dẫn từng bước: “Tôi đã nghĩ cách tạm thời che chắn hệ thống. Đây là đạo cụ thời không, anh hủy diệt một thế giới khác đi được không? Anh là nam chính, chắc chắn anh sẽ làm được.”

Một khi nhiệm vụ chinh phục của một thế giới khác hoàn thành, hệ thống sẽ lập tức vứt bỏ thế giới này, hệ thống của Trình Chiêu cũng sẽ bỏ cô ta mà đi.

Hệ thống đã mang đến cho Trình Chiêu quá nhiều, danh lợi, vị trí múa chính dễ như trở bàn tay là đạt được, cô ta không muốn bị thu hồi hệ thống.

Vì vậy Trình Chiêu tìm anh.

Chu Nhượng nhìn đạo cụ kia, là một quả cầu thủy tinh sáng lên. Khoảng khắc chạm tay vào, anh thấy được một thế giới trong sách khác.

Anh thấy được Trần Kim Hạ của mình, thấy được chính anh. Anh thấy được dòng năng lượng màu trắng thuần túy bao lấy thế giới đó, trách không được đến cả hệ thống cũng thèm nó nhỏ dãi.

Anh thấy được quỹ đạo cuộc đời mình, thấy được cốt truyện.

Anh bước lên bục F1 nhận thưởng, Trần Kim Hạ của anh trở thành vị trí múa chính của đoàn.

—— đó vẫn luôn là giấc mộng của cô.

Nhưng đến một ngày trước khi Trần Kim Hạ ra nước ngoài, hệ thống xuất hiện.

Nó ký kết với Trình Chiêu, sử dụng năng lượng ép buộc viết lại cốt truyện.

Nhìn đến đây, anh hoàn toàn hiểu ra. Thế giới trong sách vốn không phải như Trình Chiêu nói, Trình Chiêu cũng không phải là nữ chính.

Đây vốn dĩ là câu chuyện của anh và Trần Kim Hạ, từ đầu đến cuối đều không có kẻ thứ ba xuất hiện.

Hệ thống thèm thuồng năng lượng khổng lồ đó, vì vậy nó lựa chọn phá vỡ cốt truyện nguyên bản, làm Trần Kim Hạ chết vì tai nạn hàng không, rồi nhét một vị nữ chính khác đến cạnh anh, hòng hấp thu được cái thứ năng lượng vai chính đó.

Nhưng loại năng lượng này cần một vật chứa, Trình Chiêu chính là lựa chọn của hệ thống, vật chứa dùng để thu hoạch năng lượng.

Vì vậy xuất hiện giá trị tình yêu.

Anh chọn điểm dừng của đạo cụ thời không này vào một ngày trước khi Trần Kim Hạ ra nước ngoài.

Anh tìm thấy được Chu Nhượng của thế giới này.

Thời gian tác dụng của đạo cụ rất ngắn, anh nói cho phiên bản khác của mình, đây là thế giới trong sách, ngày mai Trần Kim Hạ sẽ ra nước ngoài, chuyến bay đó sẽ phát sinh sự cố, xin anh ta phải cản lại.

Dứt lời, anh bị thế giới kia đẩy ra.

Anh không biết rốt cuộc mình có thể viết lại vận mệnh của một thế giới khác hay không.

Nhưng anh muốn thử.

Năm thứ mười sau khi Trần Kim Hạ rời đi, hệ thống của Trình Chiêu vẫn chưa rời đi.

Đồng nghĩa với việc thế giới này vẫn chưa bị vứt bỏ, cũng đồng nghĩa với việc nhiệm vụ chinh phục của một thế giới khác cũng không thuận lợi.

Đã ngần ấy năm trôi qua, Trình Chiêu vẫn cứ chưa từ bỏ ý định.

Cô ta bò lên giường anh.

Chu Nhượng lãnh đạm kéo cô ta ra, bàn tay siết chặt cổ Trình Chiêu. Cô ta bị đẩy đến trên tường, sắc mặt đỏ lên ra sức bẻ tay anh ra, gần như không thể hô hấp.

Chu Nhượng nói: “Tôi muốn gặp hệ thống.”

“…… Đồ điên.” Anh nghe thấy Trình Chiêu nói.

Lần đầu tiên anh thấy được sợ hãi kinh khủng trong mắt cô ta.

Anh đã nhẫn nại lâu lắm rồi. Bỗng nhiên rất muốn hỏi thứ gọi là hệ thống kia, khi Trần Kim Hạ của anh lòng đầy chờ mong mà bay đến bên kia đại dương học tập, lại đột nhiên gặp phải máy bay bị mất khống chế, có phải cũng sợ hãi thế này không?

Rõ ràng cô chưa từng làm sai chuyện gì.

Tại sao…… Lại bắt nàng phải trải qua những chuyện này?

Trong nháy mắt kia, anh nghe thấy tiếng cảnh báo như sấm dội bên tai.

“Cốt truyện tan vỡ nghiêm trọng ——”

Thì ra đây là hệ thống.

Vừa liên hệ được với hệ thống, Chu Nhượng đưa ra điều kiện.

“Ta có thể cho ngươi năng lượng vai chính mà ngươi muốn.”

Hệ thống trầm mặc ba giây: “Ngươi muốn cái gì?”

Anh không chớp mắt, bình tĩnh mở miệng: “Ta muốn Trần Kim Hạ.”

Hệ thống từ chối. Nó nói cốt truyện đã xảy ra sẽ không thể thay đổi.

Vì vậy Trần Kim Hạ đ·ã t·ử v·ong, đến cả hệ thống cũng không thể làm cô quay về.

Anh suy nghĩ kỹ càng, đặt câu hỏi: “Thế giới 5 năm trước ta can thiệp, giờ đã thế nàoa?”

Anh nghe thấy tiếng cười lạnh nghẹn tức của hệ thống.

Đây là vết đen trong lịch sử chinh phục của hệ thống.

Thay đổi hai lần, dùng năng lượng viết lại cốt truyện, thế mà chỉ một giá trị tình yêu cũng chẳng thu hoạch được.

Nghe xong, Chu Nhượng vừa ho vừa cười, run rẩy đến chảy ra nước mắt.

Anh tùy tay lau đi khóe mắt, độ cong trên môi đầy châm chọc: “Người sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ cần bắt đầu lại, ta của một thế giới khác sẽ thản nhiên chấp nhận một người khác chứ?”

Hệ thống không muốn nói chuyện.

Chu Nhượng nhẹ nhàng bâng quơ: “Cắt đứt liên hệ với thế giới kia, vứt bỏ nó, ta sẽ cho ngươi năng lượng vai chính của thế giới này.”

Đối với hệ thống mà nói, năng lượng vai chính của thế giới này tựa như một cái bánh nó đã thèm nhỏ dãi từ lâu, rốt cuộc bây giờ có thể nhẹ nhàng đạt được.

Hệ thống sảng khoái đồng ý.

Hệ thống ngay trước mặt Chu Nhượng cắt đứt liên hệ với thế giới khác, từ đây về sau không thể can thiệp gì vào hướng phát triển của thế giới đó.

Tốc độ chảy của thế giới kia nhanh hơn đây một ít, anh nhìn thấy ở bên kia, Trần Kim Hạ còn sống, Chu Nhượng đã mất đi ký ức cuối cùng vẫn tìm được cô.

Một khắc đó, anh thật sự rất muốn gặp Trần Kim Hạ của mình.

Chu Nhượng mặt không cảm xúc hỏi: “Vì sao lại chọn ta?”

Năng lượng của Trần Kim Hạ cũng mạnh mẽ như anh, vì sao Trần Kim Hạ lại không chọn thu hoạch năng lượng của cô?

Hệ thống trả lời: “Dựa theo số liệu, xác suất chinh phục thành công nam chính vượt xa chinh phục nữ chính.”

Vì vậy hệ thống tình nguyện vứt bỏ một nửa năng lượng từ Trần Kim Hạ, lựa chọn đường tắt tốt nhất.

Chu Nhượng không nói nữa.

“Cuối cùng ngươi cũng chấp nhận chịu nữ chính chinh phục sao?”

“Không, ta sẽ đi ch·ết.”

Chu Nhượng cắm mảnh thủy tinh vào ngực, giữa tiếng cảnh báo đinh tai nhức úc, anh cười đến rung động lòng người.

Trong đầu truyền đến tiếng mắng to của hệ thống, anh lại gài bẫy nó lần nữa.

Vai chính của thế giới chết đi, hệ thống sẽ chẳng đạt được thứ gì.

Mạng sống này, anh từ bỏ.

Anh từng hứa hẹn với Trần Kim Hạ, sẽ vì cô quý trọng mạng sống.

Nhưng hiện tại, anh phải nuốt lời.

Sau khi chủ động cắt đứt liên hệ, hệ thống không còn cách nào tìm được thế giới đã từng kết nối.

Ở thế giới mới tinh kia, Chu Nhượng sẽ trở thành tay đua lẫy lừng, mà Trần Kim Họa cũng như nguyện bước lên vị trí múa chính.

Bọn họ không còn lạc mất nhau.

Đối với anh ở thế giới này, đây là kết cục tốt nhất.

Anh bình yên nhắm mắt lại.

Anh biết, đó sẽ là giấc mộng phát sáng.

Mà giờ phút này, anh cũng sẽ đi gặp Trần Kim Hạ của mình.

HOÀN

13/02/2024

#xanh